Nhìn Thanh Nhi gương mặt nhợt nhạt, xanh xao ngồi trên giường bệnh lòng Bạc Quý ẩn ẩn đau vô cùng. Một cảm giác rất khó tả, giá mà ngày hôm qua anh không bận việc để có thể đến trường dạy học thì Thanh Nhi cũng không bị tên Giang Thành kia làm cho bị thương như bây giờ.
Nhắc tới Bạc Quý lại vô cùng khó chịu, cùng với đó là sự tức giận phẫn nộ. Hiện tại anh đã cho người đi lùng xục Giang Thành khắp nơi, hể gặp hắn ta ở đâu thì sẽ bắt lại ngay. Chính tay anh sẽ giải quyết hắn ta, cho hắn biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
“ Thầy... không cần phải làm như vậy đâu ạ! ’’
Thanh Nhi nghĩ mình nên phân rõ giới hạn một chút, tránh lại hiểu lầm. Đặc biệt là với Bạc Quý dù sao anh cũng đã có bạn gái lại còn là thầy giáo của cô. Thực sự mà nói cô không dám ảo tưởng hay có suy nghĩ quá phận.
Bạc Quý bị lời nói của Thanh Nhi làm cho ngây ngốc một hồi, bật cười với dáng vẻ e thẹn của cô.
“ Sao vậy? ’’
“ E...Em... Em không muốn bị hiểu lầm ’’ Thanh Nhi siết chặt cái chén trong tay mình.
“ Hiểu lầm? ’’ Bạc Quý thấy đầu óc mình sắp không theo kịp suy nghĩ của cô rồi.
“ Chính là bạn gái thầy... hiểu lầm đấy ạ ’’ nhắc đến chữ bạn gái trong lòng Thanh Nhi có chút gì đó hơi đắng chát, rất khó nói.
Bạc Quý nhìn bộ dáng của Thanh Nhi bây giờ thật đáng yêu, cũng muốn trêu chọc cô một chút nhưng lại không nỡ xuống tay.
“ Tôi có bạn gái khi nào sao lại không biết! ’’
“ Chính là ở nhà hàng, em thấy thầy cùng với cô gái đó cười nói rất vui vẻ ’’
Chính là cái hôm Thanh Nhi thấy Bạc Quý ở nhà hàng ăn cơm cùng với Mộc Lan, đáng ra là có Tân Phong nữa nhưng lúc Thanh Nhi rời đi thì Tân Phong vẫn chưa đến.
“ Cô gái đó chỉ là bạn thôi, cô ấy sắp kết hôn rồi ’’
Bạc Quý nói trên môi còn nở nụ cười thỏa mãn, anh còn cố tình quan sát mấy cái biểu cảm thú vị trên mặt Thanh Nhi lúc này.
“ Hả là... là bạn sao ’’ đầu óc Thanh Nhi bắt đầu mù mịt tối tắm, quê chết cô rồi.
Bạc Quý liền đi lại xoa đầu cô, còn nói cho cô nghe vài thông tin về mình. Đủ để cô hiểu là anh vẫn chưa có ai.
“ Tôi Bạc Quý, vẫn chưa có bạn gái, càng không có bị hôn thê hay em gái mưa gì hết. Em có thể yên tâm. ’’ câu cuối anh nhấn mạnh vô cùng.
Mà Thanh Nhi nghe xong một tràng cũng bắt đầu thấy xấu hổ, gương mặt hơi đỏ ửng. Bạc Quý nói vậy là có ý gì, sao nghe cứ như là đang giải thích với cô để cô đừng hiểu lầm vậy đó.
“ Canh còn nhiều lắm, em cứ ăn nhiều vào cho mau khỏe ’’
Bạc Quý một bên vừa múc cho Thanh Nhi thêm một chén canh khác sau đó ngồi xuống gọt tiếp phần trái cây mà mình mang đến.
“ Thầy có tin vào kiếp trước không ạ? ’’
Thanh Nhi nghĩ đời này thật khác biệt. Chưa kể đến mấy chuyện khác, chuyện Bạc Quý đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô đã có phần không đúng rồi. Kiếp trước lúc cô gặp anh lần đầu thì cô cũng đã 26 tuổi, vã lại lúc đó anh là một vị tổng tài đích thực trong tay anh là toàn bộ nền kinh tế của một quốc gia, là đứa con trai độc nhất của nhà họ Bạc. Nhưng hiện tại anh lại là một giáo viên dạy đại học, còn xuất hiện gần như là cùng lúc khi cô vừa mới được trùng sinh.
“ Sao lại hỏi như vậy? ’’ Bạc Quý không trực tiếp trả lời liền.
“ Không có gì đâu, thầy cứ coi như em vừa nói xàm đi nha hi hi ’’
Thanh Nhi nghĩ chuyện đó chắc không có khả năng đâu.
“ Tôi tin ’’ ánh mắt Bạc Quý kiên định nhìn cô.
Giống như muốn thông qua ánh mắt để nói với cô rằng, kiếp này anh sẽ không bỏ lỡ người con gái anh yêu nữa.
“ Thầy...không lẽ thầy... ’’
Thanh Nhi bị lời nói của Bạc Quý làm cho bất ngờ, đúng lúc cô muốn xác định rõ lại thì cửa phòng bệnh lại có người xuất hiện.
Là ba mẹ Thanh Nhi.
“ Con gái, đây là? ’’
Hai người lần đầu thấy con gái mình tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy cũng hơi bất ngờ.
“ Aa ba mẹ hai người đến khi nào vậy? ’’ Thanh Nhi giật mình như vừa làm chuyện mờ ám.
“ Vừa mới đến thôi, không làm phiền con chứ ’’ ba mẹ cô cười cười nhìn nhau.
Lúc này Thanh Nhi với Bạc Quý mới để ý đến khoảng cách gần mà hai người đang tạo ra. Hình như làm hai người lớn hiểu lầm rồi thì phải ha ha.
“ Chào hai bác, cháu là Bạc Quý là bạn của Thanh Nhi ’’
Bạc Quý giới thiệu mình là bạn thay vì là thầy giáo, đúng là mưu mô.
Thanh Nhi ngồi trên giường cũng há hốc mồm với độ nói dối của Bạc Quý. Rõ ràng hiện tại anh là thầy giáo của cô vậy mà lại giới thiệu là bạn. Mưu mô xảo quyệt quá mà.
“ Thì ra là vậy ’’
“ Con đó có bạn đến thăm cũng không biết giới thiệu với ba mẹ ’’ bà Thục Như giả bộ quánh yêu con gái mình một cái.
Thanh Nhi ấm ức trong lòng, mẹ à con còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà. Đúng là khóc không ra nước mắt.
“ Con xin phép về ạ, con còn có việc ’’ trò chuyện với ba mẹ Thanh Nhi một hồi thì Bạc Quý cũng ra về.
“ Được được, bữa khác đến nhà chơi với ta nha ’’ ông Dũng cảm thấy rất thích chàng trai này.
“ Vâng ạ ’’ Bạc Quý lễ phép cúi chào.
“ Thầy...anh về cẩn thận ’’ Thanh Nhi tính kêu thầy mà khi nãy Bạc Quý mới giới thiệu là bạn rồi nên cô đành sửa lại.
“ Ừm em gáng nghỉ ngơi cho khỏe đi ’’
Sau đó Bạc Quý trên môi luôn nở nụ cười, vui vẻ rời khỏi phòng bệnh của Thanh Nhi. Cũng không biết ngày hôm nay có được xem là thành công không ha, cũng tạm được xem là ra mắt phụ huynh rồi. Nghĩ tới đây Bạc Quý lại càng vui vẻ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Chà anh bắt đầu suy nghĩ về ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ rồi haha ( Lời TG )
Nhắc tới Bạc Quý lại vô cùng khó chịu, cùng với đó là sự tức giận phẫn nộ. Hiện tại anh đã cho người đi lùng xục Giang Thành khắp nơi, hể gặp hắn ta ở đâu thì sẽ bắt lại ngay. Chính tay anh sẽ giải quyết hắn ta, cho hắn biết cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
“ Thầy... không cần phải làm như vậy đâu ạ! ’’
Thanh Nhi nghĩ mình nên phân rõ giới hạn một chút, tránh lại hiểu lầm. Đặc biệt là với Bạc Quý dù sao anh cũng đã có bạn gái lại còn là thầy giáo của cô. Thực sự mà nói cô không dám ảo tưởng hay có suy nghĩ quá phận.
Bạc Quý bị lời nói của Thanh Nhi làm cho ngây ngốc một hồi, bật cười với dáng vẻ e thẹn của cô.
“ Sao vậy? ’’
“ E...Em... Em không muốn bị hiểu lầm ’’ Thanh Nhi siết chặt cái chén trong tay mình.
“ Hiểu lầm? ’’ Bạc Quý thấy đầu óc mình sắp không theo kịp suy nghĩ của cô rồi.
“ Chính là bạn gái thầy... hiểu lầm đấy ạ ’’ nhắc đến chữ bạn gái trong lòng Thanh Nhi có chút gì đó hơi đắng chát, rất khó nói.
Bạc Quý nhìn bộ dáng của Thanh Nhi bây giờ thật đáng yêu, cũng muốn trêu chọc cô một chút nhưng lại không nỡ xuống tay.
“ Tôi có bạn gái khi nào sao lại không biết! ’’
“ Chính là ở nhà hàng, em thấy thầy cùng với cô gái đó cười nói rất vui vẻ ’’
Chính là cái hôm Thanh Nhi thấy Bạc Quý ở nhà hàng ăn cơm cùng với Mộc Lan, đáng ra là có Tân Phong nữa nhưng lúc Thanh Nhi rời đi thì Tân Phong vẫn chưa đến.
“ Cô gái đó chỉ là bạn thôi, cô ấy sắp kết hôn rồi ’’
Bạc Quý nói trên môi còn nở nụ cười thỏa mãn, anh còn cố tình quan sát mấy cái biểu cảm thú vị trên mặt Thanh Nhi lúc này.
“ Hả là... là bạn sao ’’ đầu óc Thanh Nhi bắt đầu mù mịt tối tắm, quê chết cô rồi.
Bạc Quý liền đi lại xoa đầu cô, còn nói cho cô nghe vài thông tin về mình. Đủ để cô hiểu là anh vẫn chưa có ai.
“ Tôi Bạc Quý, vẫn chưa có bạn gái, càng không có bị hôn thê hay em gái mưa gì hết. Em có thể yên tâm. ’’ câu cuối anh nhấn mạnh vô cùng.
Mà Thanh Nhi nghe xong một tràng cũng bắt đầu thấy xấu hổ, gương mặt hơi đỏ ửng. Bạc Quý nói vậy là có ý gì, sao nghe cứ như là đang giải thích với cô để cô đừng hiểu lầm vậy đó.
“ Canh còn nhiều lắm, em cứ ăn nhiều vào cho mau khỏe ’’
Bạc Quý một bên vừa múc cho Thanh Nhi thêm một chén canh khác sau đó ngồi xuống gọt tiếp phần trái cây mà mình mang đến.
“ Thầy có tin vào kiếp trước không ạ? ’’
Thanh Nhi nghĩ đời này thật khác biệt. Chưa kể đến mấy chuyện khác, chuyện Bạc Quý đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô đã có phần không đúng rồi. Kiếp trước lúc cô gặp anh lần đầu thì cô cũng đã 26 tuổi, vã lại lúc đó anh là một vị tổng tài đích thực trong tay anh là toàn bộ nền kinh tế của một quốc gia, là đứa con trai độc nhất của nhà họ Bạc. Nhưng hiện tại anh lại là một giáo viên dạy đại học, còn xuất hiện gần như là cùng lúc khi cô vừa mới được trùng sinh.
“ Sao lại hỏi như vậy? ’’ Bạc Quý không trực tiếp trả lời liền.
“ Không có gì đâu, thầy cứ coi như em vừa nói xàm đi nha hi hi ’’
Thanh Nhi nghĩ chuyện đó chắc không có khả năng đâu.
“ Tôi tin ’’ ánh mắt Bạc Quý kiên định nhìn cô.
Giống như muốn thông qua ánh mắt để nói với cô rằng, kiếp này anh sẽ không bỏ lỡ người con gái anh yêu nữa.
“ Thầy...không lẽ thầy... ’’
Thanh Nhi bị lời nói của Bạc Quý làm cho bất ngờ, đúng lúc cô muốn xác định rõ lại thì cửa phòng bệnh lại có người xuất hiện.
Là ba mẹ Thanh Nhi.
“ Con gái, đây là? ’’
Hai người lần đầu thấy con gái mình tiếp xúc gần với một người đàn ông như vậy cũng hơi bất ngờ.
“ Aa ba mẹ hai người đến khi nào vậy? ’’ Thanh Nhi giật mình như vừa làm chuyện mờ ám.
“ Vừa mới đến thôi, không làm phiền con chứ ’’ ba mẹ cô cười cười nhìn nhau.
Lúc này Thanh Nhi với Bạc Quý mới để ý đến khoảng cách gần mà hai người đang tạo ra. Hình như làm hai người lớn hiểu lầm rồi thì phải ha ha.
“ Chào hai bác, cháu là Bạc Quý là bạn của Thanh Nhi ’’
Bạc Quý giới thiệu mình là bạn thay vì là thầy giáo, đúng là mưu mô.
Thanh Nhi ngồi trên giường cũng há hốc mồm với độ nói dối của Bạc Quý. Rõ ràng hiện tại anh là thầy giáo của cô vậy mà lại giới thiệu là bạn. Mưu mô xảo quyệt quá mà.
“ Thì ra là vậy ’’
“ Con đó có bạn đến thăm cũng không biết giới thiệu với ba mẹ ’’ bà Thục Như giả bộ quánh yêu con gái mình một cái.
Thanh Nhi ấm ức trong lòng, mẹ à con còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà. Đúng là khóc không ra nước mắt.
“ Con xin phép về ạ, con còn có việc ’’ trò chuyện với ba mẹ Thanh Nhi một hồi thì Bạc Quý cũng ra về.
“ Được được, bữa khác đến nhà chơi với ta nha ’’ ông Dũng cảm thấy rất thích chàng trai này.
“ Vâng ạ ’’ Bạc Quý lễ phép cúi chào.
“ Thầy...anh về cẩn thận ’’ Thanh Nhi tính kêu thầy mà khi nãy Bạc Quý mới giới thiệu là bạn rồi nên cô đành sửa lại.
“ Ừm em gáng nghỉ ngơi cho khỏe đi ’’
Sau đó Bạc Quý trên môi luôn nở nụ cười, vui vẻ rời khỏi phòng bệnh của Thanh Nhi. Cũng không biết ngày hôm nay có được xem là thành công không ha, cũng tạm được xem là ra mắt phụ huynh rồi. Nghĩ tới đây Bạc Quý lại càng vui vẻ, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Chà anh bắt đầu suy nghĩ về ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ rồi haha ( Lời TG )
/48
|