Khi Tạ Thù Ngu trở về chỗ của mình, những người ngồi đó đều là những cậu ấm, có người trêu chọc anh “Bao lâu rồi, coi trọng em gái nào?”
Anh hất cằm về phía Tống Chi Quân “Ừ, Lão Tống biết, là bạn thuở nhỏ của anh ta.”
Tống Chi Quân đang uống rượu dừng lại, ngước mắt nhìn Tạ Thù Ngu, anh ta nhướng mày mỉm cười đáp lại không chút do dự.
Anh ta không nói gì, chỉ đứng dậy đi về phía đó.
Diệp Thư Ngu từ xa nhìn thấy có người đi tới hướng này, cô nắm tay đấm vào trán, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Hai người ăn ý đi về phía lối nhỏ ít người.
“Muốn nói gì?” Cô khoanh tay đứng dựa vào tường.
“Lần trước cô về sớm là để gặp anh ta phải không?”
“Anh muốn quản mọi việc đến thế thì hãy tiếp quản công ty của cha anh đi, hoặc tìm một người bạn gái để gánh vác tên tuổi và cổ phần.”
Cô vừa dứt lời, Tống Chi Quân đã nắm lấy cánh tay cô, kéo đến trước người, cô đứng không vững, hai tay nắm lấy cổ áo anh ta, mặt úp vào ngực anh ta.
Anh ta nghiến răng nói “Cô lặp lại lần nữa xem?”
Cô đẩy đối phươռg ra rồi lùi lại, cao giọng “Bớt can thiệp vào chuyện của tôi ”
Nói xong, thì hướng về phía mình đi vào, nhìn thấy Phó Uyên cách đó không xa, tựa hồ cũng dừng lại quan sát.
Trông vẫn lịch sự nhã nhặn, hai người không nói gì, chỉ gật đầu chào nhaụ
Bữa tiệc kết thúc, Diệp Thư Ngu đi một mình về trường.
Cô đã tham gia trại hè của Đại học Nam Kinh và Đại học Bắc Kinh tɾong học kỳ trước, có thành tích tốt, đúng như dự đoán, cô có thể nhận được lời đề nghị từ cả hai.
Đương nhiên thầy hướng dẫn hy vọng cô sẽ ở lại Đại học Nam Kinh, the0 lý mà nói, cô nhất định sẽ chọn Đại học Nam Kinh, nhưng bây giờ suy nghĩ của cô rấthỗn loạn, rấtmuốn yên tĩnh, sự cám dỗ của Đại học Bắc Kinh đối với cô ma͙nh mẽ chưa từng có.
Nếu không có Tạ Thù Ngu, không có Tống Chi Quân, không có nhóm cậu ấm đời thứ hai, cuộc sống sinh viên sẽ tuyệt vời biết bao.
Diệp Hàng Uy gọi cho cô một cuộc gọi hiếm hoi vào buổi tối.
“Con gái, gần đây con có liên lạc gì với Tiểu Tạ không?”
Cô nhắm mắt không nói nên lời.
“Tống Chi Quân nói cho cha à?”
“Cũng không phải. Gần đây cha với nhà họ Tạ có chút chuyện qua lại.”
“Cha làm gì vậy? Trước kia còn chưa đủ sao? Tại sao lại đi chọc vào những ông lớn đó làm gì?”
/219
|