Không biết lời Băng Tâm nói Đông Quân có thấm được tí nào không…cơ mà mấy hôm sau con hàng này lại cầm đầu mọi người…xin lỗi và làm hòa với Uyển Uyển.
Chút sóng to gió lớn cuối cùng cùng có cái kết êm đẹp không làm mất lòng bạn bè trong lớp với nhau, Uyển Uyển cũng từ bỏ ý định từ chức.
Một lớp trưởng tốt thế cơ mà…mất đi lớp trưởng này là lớp 10K thiệt thòi lắm đó!!
Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng Băng Tâm cũng nghĩ ra một trò để phục thù bí thư rồi.
Một buổi tối, trăng thanh gió mát Băng Tâm lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Đông Quân [Nè nhóc thích em của chị hả???].
Đông Quân có hầu hết số điện thoại của các bạn trong nhóm chỉ riêng mình Băng Tâm là không có thôi, nên sau khi nhận tin nhắn Đông Quân liền nhắn lại [ Chị là ai vậy hả??? ].
Băng Tâm nhắn lại [Là ai quan trọng lắm sao? Nhưng thôi để chị nói luôn chị tên Hương là chị của một người bạn của em,bây giờ thì trả lời câu hỏi của chị đi].
[Câu hỏi gì chị? ].
[Nhóc thích em của chị hả??? ].
[Nhưng em của chị là ai mới được chứ?].
[Em thử đoán đi ].
[Làm sao mà đoán được chị???].
[Vậy em thử suy nghĩ kỹ lại coi].
[À... gần đây em có chọc một bạn tên Diệp Băng Tâm].
[Uh em của chị đó].
[Nhưng Băng Tâm cũng biết là em giỡn mà chị].
Băng Tâm mỉm cười gian manh rồi nhắn lại[ Giỡn kiểu gì mà kỳ vậy hả bí thư???? lỡ như trò đùa của em làm cho người khác suy nghĩ nhiều, buồn phiền rồi ảnh hưởng luôn đến việc học thì sao? ].
[Dạ em biết rồi].
[Biết rồi là sao đây? ].
[Dạ sau này em sẽ không giỡn như vậy nữa].
[Uh vậy là tốt].
Đạt được mục đích ban đầu đặt ra nên Băng Tâm để cái điện thoại qua một bên nhưng lại nhận được tin nhắn gửi tới từ Đông Quân [À mà Băng Tâm hay nhắc đến em lắm hả chị? ].
Băng Tâm sợ bỏ dỡ cuộc nói chuyện giữ chừng sẽ làm cho Đông Quân nghi ngờ nên phải nhắn lại [Thi thoảng thôi, mà sao nhóc hỏi vậy?].
[Thì tại chị biết em là bí thư còn biết số điện thoại của em nữa].
[À chị lấy số điện thoại của em trong điện thoại của Băng Tâm á, mà nhóc đừng nói với Băng Tâm là chị nhắn tin nói chuyện với nhóc nha].
[Dạ em hiểu rồi em sẽ không nói đâu].
Băng Tâm hài lòng nhắn lại [Uhm nhóc vừa đáng yêu mà vừa đáng ghét hihi].
[Tại sao vừa đáng yêu mà vừa đáng ghét hả chị? ].
[Đáng yêu vì nhóc giúp chị giữ bí mật còn đáng ghét vì nhóc dám trêu chọc em của chị].
[Dạ mai mốt em không chọc Băng Tâm nữa đâu, thôi cũng trễ rồi em đi ngủ đây].
[Chúc nhóc ngủ ngon].
[Chị cũng vậy nha].
Vừa nhắn tin với Đông Quân, Băng Tâm vừa ôm bụng cười hí hả “Bình thường thấy ghét thiệt nhưng mà nói chuyện với người lớn tuổi hơn cũng lễ phép ra phết đó chứ…Mạc Đông Quân mà biết nãy giờ nó nhắn tin với mình chắc tức chết luôn hahaha…bây giờ phải đi ngủ ngày mai đến trường kiểm tra kết quả thôi…để xem nó còn chọc ghẹo mình nữa không…”.
Hôm sau, Băng Tâm kể chuyện hồi tối hôm qua cho Lạc Sa, Thụy Du và Quỳnh Dao nghe rồi cả bốn đứa cùng cười như điên vì đắc thắng.
Quỳnh Dao khoái chí nói: “ Ê chắc giờ nó hoang mang lắm ha?”.
Lạc Sa thở dài: “ Tội nghiệp thằng nhỏ bị lừa tình trắng trợn mà không biết”.
Băng Tâm liền nói: “ Tội nghiệp gì chứ ai bảo nó dám chọc tao làm gì”.
Đột nhiên Thụy Du kéo Băng Tâm ra hàng lang đứng nói chuyện riêng, Băng Tâm thấy lạ nên hỏi: “Gì mà bí mật vậy Thụy Du?”.
Thụy Du liền nói: “Hồi tối hôm qua những tin nhắn mày gửi cho Đông Quân nó đều gửi qua cho tao đọc nó hỏi tao mày có chị tên Hương hả nhưng tao có biết gì đâu”.
Băng Tâm liền phì cười: “Oh vui ha”.
“Nó dặn tao là đừng nói cho ai nghe chuyện này hết hồi nãy nghe mày kể làm tao mắc cười quá trời luôn hóa ra nó bị lừa hihihi”.
Băng Tâm mỉm cười đắc thắng: “Ai bảo nó dám chọc tao làm gì,phải dạy cho nó một bài học mới được hahaha”.
Đụng ai không đụng lại đi kiếm chuyện với tiểu ma vương Diệp Băng Tâm xem như là Mạc Đông Quân xui xẻo cmnr!
Băng Tâm và Thụy Du vào lớp ngồi cùng với Quỳnh Dao và Lạc Sa, cả bốn đứa đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên Đông Quân đi tới đứng bên cạnh nên không ai nói gì nữa hết.
Đông Quân nhíu mày hỏi: “ Ủa thấy đang nói chuyện gì vui lắm mà sao tự nhiên tui đến là im bặt hết trơn vậy?”.
Quỳnh Dao liền đáp: “Có gì đâu, chuyện của con gái hỏi chi nhiều chuyện…à mà hồi tối hôm qua nhắn tin nói chuyện với CHỊ HƯƠNG của Băng Tâm có vui không hả bí thư?”.
Chút sóng to gió lớn cuối cùng cùng có cái kết êm đẹp không làm mất lòng bạn bè trong lớp với nhau, Uyển Uyển cũng từ bỏ ý định từ chức.
Một lớp trưởng tốt thế cơ mà…mất đi lớp trưởng này là lớp 10K thiệt thòi lắm đó!!
Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng Băng Tâm cũng nghĩ ra một trò để phục thù bí thư rồi.
Một buổi tối, trăng thanh gió mát Băng Tâm lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Đông Quân [Nè nhóc thích em của chị hả???].
Đông Quân có hầu hết số điện thoại của các bạn trong nhóm chỉ riêng mình Băng Tâm là không có thôi, nên sau khi nhận tin nhắn Đông Quân liền nhắn lại [ Chị là ai vậy hả??? ].
Băng Tâm nhắn lại [Là ai quan trọng lắm sao? Nhưng thôi để chị nói luôn chị tên Hương là chị của một người bạn của em,bây giờ thì trả lời câu hỏi của chị đi].
[Câu hỏi gì chị? ].
[Nhóc thích em của chị hả??? ].
[Nhưng em của chị là ai mới được chứ?].
[Em thử đoán đi ].
[Làm sao mà đoán được chị???].
[Vậy em thử suy nghĩ kỹ lại coi].
[À... gần đây em có chọc một bạn tên Diệp Băng Tâm].
[Uh em của chị đó].
[Nhưng Băng Tâm cũng biết là em giỡn mà chị].
Băng Tâm mỉm cười gian manh rồi nhắn lại[ Giỡn kiểu gì mà kỳ vậy hả bí thư???? lỡ như trò đùa của em làm cho người khác suy nghĩ nhiều, buồn phiền rồi ảnh hưởng luôn đến việc học thì sao? ].
[Dạ em biết rồi].
[Biết rồi là sao đây? ].
[Dạ sau này em sẽ không giỡn như vậy nữa].
[Uh vậy là tốt].
Đạt được mục đích ban đầu đặt ra nên Băng Tâm để cái điện thoại qua một bên nhưng lại nhận được tin nhắn gửi tới từ Đông Quân [À mà Băng Tâm hay nhắc đến em lắm hả chị? ].
Băng Tâm sợ bỏ dỡ cuộc nói chuyện giữ chừng sẽ làm cho Đông Quân nghi ngờ nên phải nhắn lại [Thi thoảng thôi, mà sao nhóc hỏi vậy?].
[Thì tại chị biết em là bí thư còn biết số điện thoại của em nữa].
[À chị lấy số điện thoại của em trong điện thoại của Băng Tâm á, mà nhóc đừng nói với Băng Tâm là chị nhắn tin nói chuyện với nhóc nha].
[Dạ em hiểu rồi em sẽ không nói đâu].
Băng Tâm hài lòng nhắn lại [Uhm nhóc vừa đáng yêu mà vừa đáng ghét hihi].
[Tại sao vừa đáng yêu mà vừa đáng ghét hả chị? ].
[Đáng yêu vì nhóc giúp chị giữ bí mật còn đáng ghét vì nhóc dám trêu chọc em của chị].
[Dạ mai mốt em không chọc Băng Tâm nữa đâu, thôi cũng trễ rồi em đi ngủ đây].
[Chúc nhóc ngủ ngon].
[Chị cũng vậy nha].
Vừa nhắn tin với Đông Quân, Băng Tâm vừa ôm bụng cười hí hả “Bình thường thấy ghét thiệt nhưng mà nói chuyện với người lớn tuổi hơn cũng lễ phép ra phết đó chứ…Mạc Đông Quân mà biết nãy giờ nó nhắn tin với mình chắc tức chết luôn hahaha…bây giờ phải đi ngủ ngày mai đến trường kiểm tra kết quả thôi…để xem nó còn chọc ghẹo mình nữa không…”.
Hôm sau, Băng Tâm kể chuyện hồi tối hôm qua cho Lạc Sa, Thụy Du và Quỳnh Dao nghe rồi cả bốn đứa cùng cười như điên vì đắc thắng.
Quỳnh Dao khoái chí nói: “ Ê chắc giờ nó hoang mang lắm ha?”.
Lạc Sa thở dài: “ Tội nghiệp thằng nhỏ bị lừa tình trắng trợn mà không biết”.
Băng Tâm liền nói: “ Tội nghiệp gì chứ ai bảo nó dám chọc tao làm gì”.
Đột nhiên Thụy Du kéo Băng Tâm ra hàng lang đứng nói chuyện riêng, Băng Tâm thấy lạ nên hỏi: “Gì mà bí mật vậy Thụy Du?”.
Thụy Du liền nói: “Hồi tối hôm qua những tin nhắn mày gửi cho Đông Quân nó đều gửi qua cho tao đọc nó hỏi tao mày có chị tên Hương hả nhưng tao có biết gì đâu”.
Băng Tâm liền phì cười: “Oh vui ha”.
“Nó dặn tao là đừng nói cho ai nghe chuyện này hết hồi nãy nghe mày kể làm tao mắc cười quá trời luôn hóa ra nó bị lừa hihihi”.
Băng Tâm mỉm cười đắc thắng: “Ai bảo nó dám chọc tao làm gì,phải dạy cho nó một bài học mới được hahaha”.
Đụng ai không đụng lại đi kiếm chuyện với tiểu ma vương Diệp Băng Tâm xem như là Mạc Đông Quân xui xẻo cmnr!
Băng Tâm và Thụy Du vào lớp ngồi cùng với Quỳnh Dao và Lạc Sa, cả bốn đứa đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên Đông Quân đi tới đứng bên cạnh nên không ai nói gì nữa hết.
Đông Quân nhíu mày hỏi: “ Ủa thấy đang nói chuyện gì vui lắm mà sao tự nhiên tui đến là im bặt hết trơn vậy?”.
Quỳnh Dao liền đáp: “Có gì đâu, chuyện của con gái hỏi chi nhiều chuyện…à mà hồi tối hôm qua nhắn tin nói chuyện với CHỊ HƯƠNG của Băng Tâm có vui không hả bí thư?”.
/154
|