Mặc dù điều kiện trao đổi khá hấp dẫn và vai diễn kia thực sự là cơ hội quý hiếm khó có dịp có được, nhưng điều làm Lâm Ngữ Yến chần chừ do dự chính là cuộc hôn nhân với Phàm Dực.
Dẫu biết mối quan hệ giữa cô và anh chỉ là giả và sẽ không bao giờ công khai ra bên ngoài, nhưng việc cô đã có chồng mà còn tạo CP với người khác làm thâm tâm cô cảm thấy có chút tội lỗi và không hợp đạo lý.
Thấy Lâm Ngữ Yến do dự, Ngô Quân cố gắng thuyết phục "Cô còn chần chừ gì vậy? Đây hoàn toàn là một cơ hội hiếm có đấy!"
Lâm Ngữ Yến thở dài, có chút khó xử "Anh để tôi suy nghĩ thêm đã."
Ngô Quân thở dài một tiếng, cụp mắt thoả hiệp "Được rồi, vậy cô về nhà suy nghĩ kĩ đi."
Lâm Ngữ Yến gật đầu chào anh ta rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc này Ngô Quân lần nữa lên tiếng bổ sung "Ngữ Yến, tôi biết cô vẫn luôn rất chăm chỉ và nỗ lực hơn bất kỳ ai. Tôi mong là cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này."
Lâm Ngữ Yến cũng không nói gì thêm, mở cửa bước ra khỏi phòng giám đốc, cô sải bước dài đi trước, Phương Trúc ở đằng sau cũng vội vàng chạy theo "Chị thật sự không định nhận vai diễn đó sao?"
Lâm Ngữ Yến dừng bước, quay sang nửa đùa nửa thật nói với Phương Trúc "Có lẽ là không?"
Thấy vẻ hoang mang trên gương mặt của Phương Trúc, cô bật cười bẹo má cô ấy rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Ra tới cổng chính của Quân Thuy, Vương Cường vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy Lâm Ngữ Yến tới anh ta liền chạy xuống mở cửa xe cho cô.
Đúng lúc này, Phương Trúc đột ngột la lên một tiếng làm cả Lâm Ngữ Yến và Vương Cường giật bắn mình.
Lâm Ngữ Yến quay sang vừa định hỏi Phương Trúc có chuyện gì vậy thì Phương Trúc đã lên tiếng trước "Chị Ngữ
Yến... làm sao đây? Ông chủ Phàm..."
Lâm Ngữ Yến cau mày "Phàm Dực làm sao?"
Phương Trúc vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Ngữ Yến rồi nhìn chiếc điện thoại trong tay. Lâm Ngữ Yến thấy vậy thì bước đến bên cạnh Phương Trúc, đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại cô ấy.
Đập thẳng vào mắt Lâm Ngữ Yến là tiêu đề lớn của bài báo "Lộ bằng chứng Phó chủ tịch Hoằng Dạ đang hẹn hò cùng ca sĩ Dương Huyền ở thành phố Nam."
Bên dưới bài báo là hình ảnh Phàm Dực và Dương Huyền ngồi đối diện nhau trong một quán rượu, ngoài ra cả hai còn bị phóng viên bắt gặp lần lượt đi vào cùng một nhà hàng và trung tâm mua sắm.
Lâm Ngữ Yến chết trân nhìn những hình ảnh trên bài báo, cô cười khấy một tiếng, cảm thấy máu trong người như đang dồn hết lên não, cô tức đến mức hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Phương Trúc thấy Lâm Ngữ Yến giận như vậy thì vừa sợ hãi vừa lo lắng ngập ngừng lên tiếng "Chị..."
Lâm Ngữ Yến không nói gì trực tiếp bước lên xe, Phương Trúc thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Vương Cường cũng không phải kẻ ngốc, dù không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng với vẻ mặt đen xì đó của
Lâm Ngữ Yến thì tám chín phần là có liên quan đến người thứ ba.
Nếu thật sự là vậy thì hiện tại cô đang rất nhạy cảm, chỉ cần có ai đó làm sai một chuyện thôi cũng có thể khiến ngọn núi lửa trong lòng cô phun trào.
Vương Cường thức thời nhanh chóng ổn định ở vị trí ghế lái, sẵn sàng chờ lệnh Lâm Ngữ Yến. Nhưng từ sau khi lên xe, cô vẫn không nói lời nào, cũng không nói muốn đi đâu. Mà giữa lúc tình hình mẫn cảm thế này, Vương Cường đương nhiên cũng không dám hé răng hỏi nửa lời.
Một lúc sau Lâm Ngữ Yến lấy ra điện thoại trong túi, cô định sẽ nhắn hỏi thẳng Phàm Dực, dù sao thì trước khi đưa ra phán quyết cũng phải cho đối phương cơ hội thanh minh, nhỡ đâu đó không phải là sự thật thì sao.
Nghĩ vậy cơn giận trong lòng Lâm Ngữ Yến bỗng chốc dịu lại đôi chút, nhưng khi vừa mở điện thoại lên, một dòng tin được gửi từ Phàm Dực như dội thẳng một gáo nước lạnh vào đầu cô.
"Tôi có việc phải đi đến thành phố Nam một tuần."
Nhưng cũng có thể là trùng hợp nhỉ? Lâm Ngữ Yến dù đã tức đến bốc khói vẫn giữ cho mình suy nghĩ tích cực. Cô tự nhủ thầm, có lẽ Phàm Dực thật sự có chuyện cần giải quyết ở thành phố Nam, và scandal tình ái kia đột nhiên nổ ra chỉ là một sự trùng hợp.
Sau khi tự trấn an bản thân, Lâm Ngữ Yến đưa tay vuốt lên, thoát khỏi đoạn hội thoại tin nhắn với Phàm Dực.
Điện thoại cô quay về màn hình chính, lúc này đôi mắt Lâm Ngữ Yến chợt dừng lại ở con số 15/11. Lại là giữa tháng 11?
Nhớ năm ngoái vào khoảng thời gian này Phàm Dực cũng có việc cần đến thành phố Nam nên bọn họ đành phải dời ngày kết hôn sang cuối tháng.
Đây chắc chắn không thể nào là trùng hợp! Phàm Dực và cô ca sĩ ở thành phố Nam kia chắc chắn có gì đó với nhau.
Nghĩ đến đây Lâm Ngữ Yến không tài nào bình tĩnh được nữa, cô không thể nào chấp nhận việc chồng mình lén lút ngoại tình sau lưng mình. Dù cho đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, dù bọn họ chỉ là vợ chồng trên mặt giấy tờ, Lâm Ngữ Yến cũng sẽ không chấp nhận việc bản thân bị người khác phản bội.
Dù Phàm Dực đối với cuộc hôn nhân này có không tình nguyện đến mấy, hay đối với cô và Lâm gia có bài xích thế nào, anh ta vẫn phải tôn trọng về mặt đạo lý lẫn pháp luật chẳng phải sao?
Ây vậy mà anh ta dám công khai ngoại tình với cô ca sĩ kia, lại còn kéo nhau lên trang bìa mặt báo. Đúng là không thể chấp nhận được, mặt mũi của Lâm Ngữ Yến cô bây giờ biết giữ như thế nào nữa?
Lâm Ngữ Yến cụp mắt kìm nén sự tức giận "Phương Trúc, đặt gấp vé máy bay đến thành phố Nam cho chị. Vương Cường, về Mộng Yên."
"Chị... chị đây là muốn..." Phương Trúc nhíu mày lo lắng.
Lâm Ngữ Yến nhếch mép cười khẩy "Đi đánh cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận ra trò."
Dẫu biết mối quan hệ giữa cô và anh chỉ là giả và sẽ không bao giờ công khai ra bên ngoài, nhưng việc cô đã có chồng mà còn tạo CP với người khác làm thâm tâm cô cảm thấy có chút tội lỗi và không hợp đạo lý.
Thấy Lâm Ngữ Yến do dự, Ngô Quân cố gắng thuyết phục "Cô còn chần chừ gì vậy? Đây hoàn toàn là một cơ hội hiếm có đấy!"
Lâm Ngữ Yến thở dài, có chút khó xử "Anh để tôi suy nghĩ thêm đã."
Ngô Quân thở dài một tiếng, cụp mắt thoả hiệp "Được rồi, vậy cô về nhà suy nghĩ kĩ đi."
Lâm Ngữ Yến gật đầu chào anh ta rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc này Ngô Quân lần nữa lên tiếng bổ sung "Ngữ Yến, tôi biết cô vẫn luôn rất chăm chỉ và nỗ lực hơn bất kỳ ai. Tôi mong là cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này."
Lâm Ngữ Yến cũng không nói gì thêm, mở cửa bước ra khỏi phòng giám đốc, cô sải bước dài đi trước, Phương Trúc ở đằng sau cũng vội vàng chạy theo "Chị thật sự không định nhận vai diễn đó sao?"
Lâm Ngữ Yến dừng bước, quay sang nửa đùa nửa thật nói với Phương Trúc "Có lẽ là không?"
Thấy vẻ hoang mang trên gương mặt của Phương Trúc, cô bật cười bẹo má cô ấy rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Ra tới cổng chính của Quân Thuy, Vương Cường vẫn đang chờ ở bên ngoài, thấy Lâm Ngữ Yến tới anh ta liền chạy xuống mở cửa xe cho cô.
Đúng lúc này, Phương Trúc đột ngột la lên một tiếng làm cả Lâm Ngữ Yến và Vương Cường giật bắn mình.
Lâm Ngữ Yến quay sang vừa định hỏi Phương Trúc có chuyện gì vậy thì Phương Trúc đã lên tiếng trước "Chị Ngữ
Yến... làm sao đây? Ông chủ Phàm..."
Lâm Ngữ Yến cau mày "Phàm Dực làm sao?"
Phương Trúc vẻ mặt khó xử nhìn Lâm Ngữ Yến rồi nhìn chiếc điện thoại trong tay. Lâm Ngữ Yến thấy vậy thì bước đến bên cạnh Phương Trúc, đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại cô ấy.
Đập thẳng vào mắt Lâm Ngữ Yến là tiêu đề lớn của bài báo "Lộ bằng chứng Phó chủ tịch Hoằng Dạ đang hẹn hò cùng ca sĩ Dương Huyền ở thành phố Nam."
Bên dưới bài báo là hình ảnh Phàm Dực và Dương Huyền ngồi đối diện nhau trong một quán rượu, ngoài ra cả hai còn bị phóng viên bắt gặp lần lượt đi vào cùng một nhà hàng và trung tâm mua sắm.
Lâm Ngữ Yến chết trân nhìn những hình ảnh trên bài báo, cô cười khấy một tiếng, cảm thấy máu trong người như đang dồn hết lên não, cô tức đến mức hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Phương Trúc thấy Lâm Ngữ Yến giận như vậy thì vừa sợ hãi vừa lo lắng ngập ngừng lên tiếng "Chị..."
Lâm Ngữ Yến không nói gì trực tiếp bước lên xe, Phương Trúc thấy vậy cũng vội vàng theo sau.
Vương Cường cũng không phải kẻ ngốc, dù không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng với vẻ mặt đen xì đó của
Lâm Ngữ Yến thì tám chín phần là có liên quan đến người thứ ba.
Nếu thật sự là vậy thì hiện tại cô đang rất nhạy cảm, chỉ cần có ai đó làm sai một chuyện thôi cũng có thể khiến ngọn núi lửa trong lòng cô phun trào.
Vương Cường thức thời nhanh chóng ổn định ở vị trí ghế lái, sẵn sàng chờ lệnh Lâm Ngữ Yến. Nhưng từ sau khi lên xe, cô vẫn không nói lời nào, cũng không nói muốn đi đâu. Mà giữa lúc tình hình mẫn cảm thế này, Vương Cường đương nhiên cũng không dám hé răng hỏi nửa lời.
Một lúc sau Lâm Ngữ Yến lấy ra điện thoại trong túi, cô định sẽ nhắn hỏi thẳng Phàm Dực, dù sao thì trước khi đưa ra phán quyết cũng phải cho đối phương cơ hội thanh minh, nhỡ đâu đó không phải là sự thật thì sao.
Nghĩ vậy cơn giận trong lòng Lâm Ngữ Yến bỗng chốc dịu lại đôi chút, nhưng khi vừa mở điện thoại lên, một dòng tin được gửi từ Phàm Dực như dội thẳng một gáo nước lạnh vào đầu cô.
"Tôi có việc phải đi đến thành phố Nam một tuần."
Nhưng cũng có thể là trùng hợp nhỉ? Lâm Ngữ Yến dù đã tức đến bốc khói vẫn giữ cho mình suy nghĩ tích cực. Cô tự nhủ thầm, có lẽ Phàm Dực thật sự có chuyện cần giải quyết ở thành phố Nam, và scandal tình ái kia đột nhiên nổ ra chỉ là một sự trùng hợp.
Sau khi tự trấn an bản thân, Lâm Ngữ Yến đưa tay vuốt lên, thoát khỏi đoạn hội thoại tin nhắn với Phàm Dực.
Điện thoại cô quay về màn hình chính, lúc này đôi mắt Lâm Ngữ Yến chợt dừng lại ở con số 15/11. Lại là giữa tháng 11?
Nhớ năm ngoái vào khoảng thời gian này Phàm Dực cũng có việc cần đến thành phố Nam nên bọn họ đành phải dời ngày kết hôn sang cuối tháng.
Đây chắc chắn không thể nào là trùng hợp! Phàm Dực và cô ca sĩ ở thành phố Nam kia chắc chắn có gì đó với nhau.
Nghĩ đến đây Lâm Ngữ Yến không tài nào bình tĩnh được nữa, cô không thể nào chấp nhận việc chồng mình lén lút ngoại tình sau lưng mình. Dù cho đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, dù bọn họ chỉ là vợ chồng trên mặt giấy tờ, Lâm Ngữ Yến cũng sẽ không chấp nhận việc bản thân bị người khác phản bội.
Dù Phàm Dực đối với cuộc hôn nhân này có không tình nguyện đến mấy, hay đối với cô và Lâm gia có bài xích thế nào, anh ta vẫn phải tôn trọng về mặt đạo lý lẫn pháp luật chẳng phải sao?
Ây vậy mà anh ta dám công khai ngoại tình với cô ca sĩ kia, lại còn kéo nhau lên trang bìa mặt báo. Đúng là không thể chấp nhận được, mặt mũi của Lâm Ngữ Yến cô bây giờ biết giữ như thế nào nữa?
Lâm Ngữ Yến cụp mắt kìm nén sự tức giận "Phương Trúc, đặt gấp vé máy bay đến thành phố Nam cho chị. Vương Cường, về Mộng Yên."
"Chị... chị đây là muốn..." Phương Trúc nhíu mày lo lắng.
Lâm Ngữ Yến nhếch mép cười khẩy "Đi đánh cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận ra trò."
/99
|