Phàm Dực nghe mà không hiểu Lâm Ngữ Yến đang nói gì, anh nhíu chặt mày giữ lấy bàn tay đang đánh người loạn xạ của cô "Em đang nói gì vậy? Dương Huyền? Bóng hình của người con gái khác? Tôi hoàn toàn không hiểu em đang nói gì?"
Lâm Ngữ Yến tức đến phát nghẹn, không ngờ mọi chuyện đã rành rành ra trước mắt mà Phàm Dực vẫn còn dám chối "Anh thôi đừng diễn nữa, tôi đã biết hết tất thảy rồi. Scandal tình ái giữa anh và cô ca sĩ Dương Huyền ở thành phố Nam kia từng rầm rộ trên khắp các mặt báo một thời vào cuối năm ngoái, chắc giờ vẫn còn có thể được tìm thấy đâu đó trên mạng, anh diễn như thế có ích gì?"
Phàm Dực cau chặt mày, cố gắng hồi tưởng về các sự kiện đã xảy ra vào cuối năm ngoái. Hóá ra là chuyện đó, anh nhếch mép bật cười "Ra là chuyện đó. Lúc đấy em chẳng hỏi gì về tin đồn nhảm nhí kia, tôi còn tưởng em vô tâm vô phế, vốn chẳng để ý gì đến chuyện tôi cặp kè với người phụ nữ khác. Hóá ra là em để tâm nhưng lại không muốn chủ động hỏi đến."
Lâm Ngữ Yến bị nói trúng tim đen thì mặt đỏ lựng một mảng, cô cau mày, vì ngượng ngùng mà tỏ vẻ khó chịu
"Tôi mới không để tâm đến chuyện của anh. Chỉ là tôi cảm thấy không công bằng. Anh có thể có người phụ nữ khác ở bên ngoài, vậy dựa vào đâu tôi không thể đóng cặp cùng Ân Kỳ?"
Phàm Dực trong nháy mắt thu lại nụ cười trên môi, quay lại chủ đề này là anh lại cảm thấy tâm trạng khó chịu, bức bối "Tin đồn đó chỉ là nhảm nhí. Tôi và cô ca sĩ kia chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Tôi chỉ gặp cô ta đúng một lần ở một quán rượu, là do một người bạn mời về diễn. Tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện qua với cô ta."
Lâm Ngữ Yến có chút ngỡ ngàng, cô tròn mặt ngạc nhiên nhìn Phàm Dực trân trân, như muốn xác nhận xem liệu lời anh nói có phải là thật. Nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt anh, trái tim cô âm thầm vui mừng mà đập loạn xạ.
Vậy ra anh và cô ca sĩ kia hoàn toàn không có gì với nhau, từ trước đến nay là do cô đã tự mình suy diễn linh tinh rồi tự mình buồn bã.
Nghĩ đến đây Lâm Ngữ Yến không nhịn được mà cong cong khoé môi, vẻ hạnh phúc trong đôi mắt tràn ngập ra tận bên ngoài.
"Chuyện của tôi xem như đã xong, chúng ta quay lại tiếp tục thảo luận một chút về vấn đề của em. Ý của lời em nói vừa nãy là gì? Để trả đũa việc tôi có người phụ nữ khác bên ngoài, em đã quyết định đóng cặp cùng hắn ta, có phải ý em là vậy? Nói như vậy, tôi có thể hiểu ngược lại rằng tên tiểu tử họ Ân đó chính là người đàn ông khác bên ngoài của em?"
Nói đoạn Phàm Dực nhếch mép cười lạnh, đôi mắt đen thẫm sâu hun hút chiếu thẳng vào người cô "Em cũng to gan thật đấy. Muốn lén sau lưng tôi ngoại tình sao? Nằm mơ cũng đừng hòng có chuyện đó!"
Dứt lời anh lần nữa ép sát, nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngữ Yến. Cũng giống với lần trước, động tác của Phàm Dực thô bạo gấp gáp, nồng nhiệt cắn mút đôi môi cô.
Khác với lần trước, lần này Lâm Ngữ Yến không chống cự hay phản kháng mà ngược lại cô còn chủ động phối hợp. Lâm Ngữ Yến vòng hai tay ôm choàng lấy cổ Phàm Dực, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh, chủ động tấn công, đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh.
Phàm Dực có chút bất ngờ trước sự chủ động bất ngờ của Lâm Ngữ Yến. Nơi nào đó đã sớm căng chật, anh cố gắng đè nén dục vọng dứt khỏi nụ hôn cùng cô, đưa tay kéo người cô ra khỏi mình, giọng khản đặc cất lên "Chủ động như vậy là đang đổi phương pháp, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười kinh diễm, đôi mắt sáng rực như ánh sao trên bầu trời đêm, gương mặt của cô vì sự kích thích mà ửng hồng kiều mị, xinh đẹp đến nao lòng "Vậy em có thể buộc anh cả đời không?"
Phàm Dực nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời không nghiêm túc này của Lâm Ngữ Yến, anh hơi đẩy người cô ra, thấp giọng lầm bầm "Nói nhảm."
Lâm Ngữ Yến lần nữa vòng tay qua cổ Phàm Dực, rướn người sát về phía anh, đôi mắt dụ hoặc lấp lánh "Thật ra, đúng là em có nhận lời tham gia bộ phim đấy, nhưng không phải vai nữ chính, mà là một vai cameo, xuyên suốt cả bộ phim chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài phút."
Phàm Dực có chút bất ngờ, nhưng sau đó đôi mắt anh lập tức xẹt qua chút ngờ vực. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm đã rèn luyện cho anh một thói quen cần thiết nhưng đồng thời cũng chẳng tốt đẹp gì mấy: tính đa nghi.
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến cong môi bật cười, đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh, chân thành lên tiếng "Em ấy à, cho dù có là nằm mơ, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ ở sau lưng anh lén lút ngoại tình. Em đã từng nói qua chưa nhỉ? Gương mặt anh đúng chuẩn gu em thích đấy."
Tâm trạng của Phàm Dực dường như trở nên vui vẻ hơn rất nhiều sau khi được Lâm Ngữ Yến dỗ dành, nhưng anh vẫn giả vờ làm mặt lạnh. Phàm Dực hừ một tiếng, làm ra điệu bộ hờ hững rồi ngoảnh mặt đi "Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt."
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười xảo quyệt, nhón chân ghé vào tai anh thì thầm "Em chẳng những giỏi nói lời ngon ngọt, mà còn rất giỏi những chuyện khác."
Tâm trạng vừa mới được dỗ dành của Phàm Dực lại bị câu nói của cô làm cho thay đổi, anh nheo mắt, cả người toả ra mùi nguy hiểm "ổ? Em từng có kinh nghiệm?"
Sao bây giờ Lâm Ngữ Yến mới nhận ra, trêu chọc Phàm Dực quả là một bộ môn thú vị. Nhìn tâm trạng anh thay đổi lên xuống theo lời cô nói, Lâm Ngữ Yến cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nghiêng đầu hờ hừng, bày ra bộ dáng tán tỉnh trêu ong ghẹo bướm "Đọc qua vài cuốn sách, xem qua vài bộ phim là biết ngay thôi ấy mà."
Gương mặt Phàm Dực bỗng chốc trở nên xám xịt, anh không nói lời nào bất ngờ nhấc bỗng Lâm Ngữ Yến lên làm cô giật mình thét lên một tiếng. Hai chân cô theo phản xạ co lên, quấn quanh hông Phàm Dực. Hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Tư thế này làm cơ thể cả hai dán sát vào nhau, khiến cô ngại đến mức đỏ mặt tía tai.
Phàm Dực vẻ mặt vẫn hầm hầm, một tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, một tay giữ lấy đùi cô, bực dọc nói
"Nếu đã học qua lý thuyết vậy bây giờ chúng ta liền đi thực hành. Nếu em đã có kinh nghiệm vậy hãy chỉ bảo thêm cho tôi với. Tôi đối với loại chuyện này là lần đầu tiên thử qua, sợ là không có nhiều kiến thức và kinh nghiệm như em."
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bàn tay thon dài vô thức nắm chặt lấy vạt áo anh "Chờ... chờ chút đã. Lúc nãy em chỉ đùa... chỉ đùa thôi. Em không có kinh nghiệm gì cả, cũng chưa từng xem qua sách truyện hay phim ảnh. Anh... anh đừng có mà manh động như vậy."
Động tác bước đi Phàm Dực khẽ dừng lại, sự thành thật của Lâm Ngữ Yến làm anh hài lòng hơi cong khoé môi.
Vài giây sau anh đưa đôi mắt đen sâu lên nhìn cô, nghiêm túc hỏi "Em biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo phải không?"
Lâm Ngữ Yến không đáp lời mà chỉ khẽ gật đầu, hai má vì ngượng ngùng mà ửng hồng một mảng, kiều mị quyến rũ.
Phàm Dực lại tiếp tục lên tiếng "Em sẽ không hối hận?" Vừa nói, bàn tay đang ôm eo Lâm Ngữ Yến của anh vừa siết nhẹ. Anh có chút lo lắng, sợ rằng cô sẽ thốt lên hai từ 'hối hận".
Lần này, cũng không có bất kì lời hồi âm nào được thốt ra. Lâm Ngữ Yến rũ mắt, cô cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống trên môi Phàm Dực.
Hai người môi lưỡi triền miên, quấn quýt một đường từ phòng khách lên đến trên phòng ngủ của anh.
Cửa phòng vừa bật mở, Phàm Dực đã gấp gáp đè Lâm Ngữ Yến xuống chiếc giường lớn ở giữa. Hai người môi lưỡi vẫn quyện vào nhau, những ngón tay khẩn trương gấp gáp cởi cúc áo của đối phương.
Anh quyến luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhưng ngay lập tức một nụ hôn khác lại rơi xuống cần cổ trắng nõn ngọc ngà, dọc một đường xuống tận chiếc bụng phẳng lì.
Lâm Ngữ Yến nằm dưới thân anh không ngừng thở dốc, từng tấc da tấc thịt được anh hôn qua đều trở nên nóng ran, như thiêu như đốt.
Phàm Dực rong ruổi trên người Lâm Ngữ Yến đến tận khuya, cô mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong vòng tay anh.
Phàm Dực sau một hồi ân ái thì tinh thần vô cùng sảng khoái, anh dường như không hề cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn vô cùng tỉnh táo. Anh ôm Lâm Ngữ Yến trong lòng, hai tay không an phận mà chơi đùa với mái tóc cô.
Nhưng Lâm Ngữ Yến hiện tại đã mệt lã, mặc kệ Phàm Dực có làm gì, mí mắt cô không thể chịu nổi nữa mà sụp xuống.
Tuy vậy bên tai vẫn nghe rõ mồn một lời thầm thì của Phàm Dực "Tôi thực sự vô cùng không thích em đóng cùng với tên tiểu tử họ Ân kia."
Lâm Ngữ Yến mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khoé môi lại bất giác cong lên.
Lâm Ngữ Yến tức đến phát nghẹn, không ngờ mọi chuyện đã rành rành ra trước mắt mà Phàm Dực vẫn còn dám chối "Anh thôi đừng diễn nữa, tôi đã biết hết tất thảy rồi. Scandal tình ái giữa anh và cô ca sĩ Dương Huyền ở thành phố Nam kia từng rầm rộ trên khắp các mặt báo một thời vào cuối năm ngoái, chắc giờ vẫn còn có thể được tìm thấy đâu đó trên mạng, anh diễn như thế có ích gì?"
Phàm Dực cau chặt mày, cố gắng hồi tưởng về các sự kiện đã xảy ra vào cuối năm ngoái. Hóá ra là chuyện đó, anh nhếch mép bật cười "Ra là chuyện đó. Lúc đấy em chẳng hỏi gì về tin đồn nhảm nhí kia, tôi còn tưởng em vô tâm vô phế, vốn chẳng để ý gì đến chuyện tôi cặp kè với người phụ nữ khác. Hóá ra là em để tâm nhưng lại không muốn chủ động hỏi đến."
Lâm Ngữ Yến bị nói trúng tim đen thì mặt đỏ lựng một mảng, cô cau mày, vì ngượng ngùng mà tỏ vẻ khó chịu
"Tôi mới không để tâm đến chuyện của anh. Chỉ là tôi cảm thấy không công bằng. Anh có thể có người phụ nữ khác ở bên ngoài, vậy dựa vào đâu tôi không thể đóng cặp cùng Ân Kỳ?"
Phàm Dực trong nháy mắt thu lại nụ cười trên môi, quay lại chủ đề này là anh lại cảm thấy tâm trạng khó chịu, bức bối "Tin đồn đó chỉ là nhảm nhí. Tôi và cô ca sĩ kia chẳng có quan hệ gì với nhau cả. Tôi chỉ gặp cô ta đúng một lần ở một quán rượu, là do một người bạn mời về diễn. Tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện qua với cô ta."
Lâm Ngữ Yến có chút ngỡ ngàng, cô tròn mặt ngạc nhiên nhìn Phàm Dực trân trân, như muốn xác nhận xem liệu lời anh nói có phải là thật. Nhìn thấy sự kiên định trong đôi mắt anh, trái tim cô âm thầm vui mừng mà đập loạn xạ.
Vậy ra anh và cô ca sĩ kia hoàn toàn không có gì với nhau, từ trước đến nay là do cô đã tự mình suy diễn linh tinh rồi tự mình buồn bã.
Nghĩ đến đây Lâm Ngữ Yến không nhịn được mà cong cong khoé môi, vẻ hạnh phúc trong đôi mắt tràn ngập ra tận bên ngoài.
"Chuyện của tôi xem như đã xong, chúng ta quay lại tiếp tục thảo luận một chút về vấn đề của em. Ý của lời em nói vừa nãy là gì? Để trả đũa việc tôi có người phụ nữ khác bên ngoài, em đã quyết định đóng cặp cùng hắn ta, có phải ý em là vậy? Nói như vậy, tôi có thể hiểu ngược lại rằng tên tiểu tử họ Ân đó chính là người đàn ông khác bên ngoài của em?"
Nói đoạn Phàm Dực nhếch mép cười lạnh, đôi mắt đen thẫm sâu hun hút chiếu thẳng vào người cô "Em cũng to gan thật đấy. Muốn lén sau lưng tôi ngoại tình sao? Nằm mơ cũng đừng hòng có chuyện đó!"
Dứt lời anh lần nữa ép sát, nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngữ Yến. Cũng giống với lần trước, động tác của Phàm Dực thô bạo gấp gáp, nồng nhiệt cắn mút đôi môi cô.
Khác với lần trước, lần này Lâm Ngữ Yến không chống cự hay phản kháng mà ngược lại cô còn chủ động phối hợp. Lâm Ngữ Yến vòng hai tay ôm choàng lấy cổ Phàm Dực, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh, chủ động tấn công, đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh.
Phàm Dực có chút bất ngờ trước sự chủ động bất ngờ của Lâm Ngữ Yến. Nơi nào đó đã sớm căng chật, anh cố gắng đè nén dục vọng dứt khỏi nụ hôn cùng cô, đưa tay kéo người cô ra khỏi mình, giọng khản đặc cất lên "Chủ động như vậy là đang đổi phương pháp, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười kinh diễm, đôi mắt sáng rực như ánh sao trên bầu trời đêm, gương mặt của cô vì sự kích thích mà ửng hồng kiều mị, xinh đẹp đến nao lòng "Vậy em có thể buộc anh cả đời không?"
Phàm Dực nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời không nghiêm túc này của Lâm Ngữ Yến, anh hơi đẩy người cô ra, thấp giọng lầm bầm "Nói nhảm."
Lâm Ngữ Yến lần nữa vòng tay qua cổ Phàm Dực, rướn người sát về phía anh, đôi mắt dụ hoặc lấp lánh "Thật ra, đúng là em có nhận lời tham gia bộ phim đấy, nhưng không phải vai nữ chính, mà là một vai cameo, xuyên suốt cả bộ phim chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài phút."
Phàm Dực có chút bất ngờ, nhưng sau đó đôi mắt anh lập tức xẹt qua chút ngờ vực. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm đã rèn luyện cho anh một thói quen cần thiết nhưng đồng thời cũng chẳng tốt đẹp gì mấy: tính đa nghi.
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trên gương mặt Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến cong môi bật cười, đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh, chân thành lên tiếng "Em ấy à, cho dù có là nằm mơ, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ ở sau lưng anh lén lút ngoại tình. Em đã từng nói qua chưa nhỉ? Gương mặt anh đúng chuẩn gu em thích đấy."
Tâm trạng của Phàm Dực dường như trở nên vui vẻ hơn rất nhiều sau khi được Lâm Ngữ Yến dỗ dành, nhưng anh vẫn giả vờ làm mặt lạnh. Phàm Dực hừ một tiếng, làm ra điệu bộ hờ hững rồi ngoảnh mặt đi "Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt."
Lâm Ngữ Yến nở nụ cười xảo quyệt, nhón chân ghé vào tai anh thì thầm "Em chẳng những giỏi nói lời ngon ngọt, mà còn rất giỏi những chuyện khác."
Tâm trạng vừa mới được dỗ dành của Phàm Dực lại bị câu nói của cô làm cho thay đổi, anh nheo mắt, cả người toả ra mùi nguy hiểm "ổ? Em từng có kinh nghiệm?"
Sao bây giờ Lâm Ngữ Yến mới nhận ra, trêu chọc Phàm Dực quả là một bộ môn thú vị. Nhìn tâm trạng anh thay đổi lên xuống theo lời cô nói, Lâm Ngữ Yến cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nghiêng đầu hờ hừng, bày ra bộ dáng tán tỉnh trêu ong ghẹo bướm "Đọc qua vài cuốn sách, xem qua vài bộ phim là biết ngay thôi ấy mà."
Gương mặt Phàm Dực bỗng chốc trở nên xám xịt, anh không nói lời nào bất ngờ nhấc bỗng Lâm Ngữ Yến lên làm cô giật mình thét lên một tiếng. Hai chân cô theo phản xạ co lên, quấn quanh hông Phàm Dực. Hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Tư thế này làm cơ thể cả hai dán sát vào nhau, khiến cô ngại đến mức đỏ mặt tía tai.
Phàm Dực vẻ mặt vẫn hầm hầm, một tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, một tay giữ lấy đùi cô, bực dọc nói
"Nếu đã học qua lý thuyết vậy bây giờ chúng ta liền đi thực hành. Nếu em đã có kinh nghiệm vậy hãy chỉ bảo thêm cho tôi với. Tôi đối với loại chuyện này là lần đầu tiên thử qua, sợ là không có nhiều kiến thức và kinh nghiệm như em."
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Phàm Dực, Lâm Ngữ Yến bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bàn tay thon dài vô thức nắm chặt lấy vạt áo anh "Chờ... chờ chút đã. Lúc nãy em chỉ đùa... chỉ đùa thôi. Em không có kinh nghiệm gì cả, cũng chưa từng xem qua sách truyện hay phim ảnh. Anh... anh đừng có mà manh động như vậy."
Động tác bước đi Phàm Dực khẽ dừng lại, sự thành thật của Lâm Ngữ Yến làm anh hài lòng hơi cong khoé môi.
Vài giây sau anh đưa đôi mắt đen sâu lên nhìn cô, nghiêm túc hỏi "Em biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo phải không?"
Lâm Ngữ Yến không đáp lời mà chỉ khẽ gật đầu, hai má vì ngượng ngùng mà ửng hồng một mảng, kiều mị quyến rũ.
Phàm Dực lại tiếp tục lên tiếng "Em sẽ không hối hận?" Vừa nói, bàn tay đang ôm eo Lâm Ngữ Yến của anh vừa siết nhẹ. Anh có chút lo lắng, sợ rằng cô sẽ thốt lên hai từ 'hối hận".
Lần này, cũng không có bất kì lời hồi âm nào được thốt ra. Lâm Ngữ Yến rũ mắt, cô cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống trên môi Phàm Dực.
Hai người môi lưỡi triền miên, quấn quýt một đường từ phòng khách lên đến trên phòng ngủ của anh.
Cửa phòng vừa bật mở, Phàm Dực đã gấp gáp đè Lâm Ngữ Yến xuống chiếc giường lớn ở giữa. Hai người môi lưỡi vẫn quyện vào nhau, những ngón tay khẩn trương gấp gáp cởi cúc áo của đối phương.
Anh quyến luyến rời khỏi đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô nhưng ngay lập tức một nụ hôn khác lại rơi xuống cần cổ trắng nõn ngọc ngà, dọc một đường xuống tận chiếc bụng phẳng lì.
Lâm Ngữ Yến nằm dưới thân anh không ngừng thở dốc, từng tấc da tấc thịt được anh hôn qua đều trở nên nóng ran, như thiêu như đốt.
Phàm Dực rong ruổi trên người Lâm Ngữ Yến đến tận khuya, cô mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn nằm trong vòng tay anh.
Phàm Dực sau một hồi ân ái thì tinh thần vô cùng sảng khoái, anh dường như không hề cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn vô cùng tỉnh táo. Anh ôm Lâm Ngữ Yến trong lòng, hai tay không an phận mà chơi đùa với mái tóc cô.
Nhưng Lâm Ngữ Yến hiện tại đã mệt lã, mặc kệ Phàm Dực có làm gì, mí mắt cô không thể chịu nổi nữa mà sụp xuống.
Tuy vậy bên tai vẫn nghe rõ mồn một lời thầm thì của Phàm Dực "Tôi thực sự vô cùng không thích em đóng cùng với tên tiểu tử họ Ân kia."
Lâm Ngữ Yến mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khoé môi lại bất giác cong lên.
/99
|