Ngoài phòng truyền đến âm thanh mở khóa, Quân Mạc theo bản năng nhìn tới nơi góc phải màn hình – 00:24, vội vàng tắt web, đi ra khỏi thư phòng. Anh đang mở cửa vào, thấy cô chưa ngủ, vô cùng ngạc nhiên nhíu mày, “Sao em vẫn còn chưa đi ngủ?” Từ trước đến nay cô vẫn thích ngủ sớm dậy sớm, thường khi anh về nhà, phòng ngủ luôn tối đen một mảnh, anh cũng không dám bật đèn sợ đánh thức cô, liền luyện được bản lĩnh rón ra rón rén trong bóng đêm.
Quân Mạc thấy sắc mặt anh bình thường – chỉ cần anh uống một chút rượu thì sắc mặt cũng đã hơi hơi ửng hồng – không nhịn được tò mò hỏi,”Tiệc rượu hôm nay anh không phải uống sao?”Hàn Tự Dương đi đến bên cạnh cô, thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh, trong nhà cũng mở điều hòa, nhíu mày nói, “Cả đêm em làm gì vậy? Cũng không cảm thấy lạnh sao?”
Quân Mạc cũng không tự chủ được đưa tay sờ trán, cười nói, “Anh xem, em toát cả mồ hôi rồi này, nóng muốn chết.” Mặt cô quả thật hơi đỏ, mềm mềm giống như da trẻ con vậy. Theo ánh mắt của cô anh vào thư phòng, máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, không khỏi cất bước đi vào: “Em soạn xong giáo án rồi sao?” Quân Mạc đột nhiên chặn anh lại, “Anh làm cái gì đấy? Đã muộn thế này còn không đi tắm rửa à?”
Hàn Tự Dương đứng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh đang kéo áo mình, không khỏi cười nói,“Nhìn thử xem em làm thế nào rồi, sao lại căng thẳng vậy?”
Quân Mạc ngượng ngùng buông tay ra, “Em còn chưa làm xong. Anh đừng nhìn.”
Hàn Tự Dương hơi hơi nheo mắt, “Em không muốn đi tới tiệc rượu với anh, nói là muốn chuẩn bị giáo án – vậy buổi tối em làm gì? Nói đi, có việc gì giấu anh phải không?” Anh cẩn thận nhìn ánh mắt cô, Quân Mạc có chút khó chịu, hơi hơi hờn dỗi nói, ”Em không muốn đi tiệc rượu, em thích ở nhà lên mạng.” Cô xoay người đi vào thư phòng xem máy tính, lưu lại Hàn Tự Dương một người đứng ngơ ngác trong phòng khách, một chút đều không nghĩ tới đột nhiên cô lại nóng nảy vậy.
Chờ anh tắm xong đi ra, trong nhà đã yên lặng không một tiếng động – nhớ tới còn có mấy bức email cần trả lời, liền đi vào thư phòng, laptop của Quân Mạc còn chưa đóng, thuận tay mở ra.
Nhập địa chỉ e-mail vào thanh địa chỉ, rốt cuộc dùng máy cô không thuận tay, con chuột nhảy sang một tab lạ – tốc độ mạng giờ này cực nhanh, cũng không kịp tắt đi thì đã hiện ra đầy đủ trang web, cư nhiên là một trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh.
Hàn Tự Dương chậm rãi nhìn xuống, ý cười trên khóe miệng dần tăng, vợ yêu của anh, sau nửa giờ làm xong một bài, được 64 điểm, rõ ràng được đánh giá là màu đỏ - nhược trí.
Thảo nảo sắc mặt lại không tốt như vậy, anh nhẹ giọng bật cười, biết cô từ trước đến giờ với vấn đề logic này nọ đều rất mơ hồ. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có hứng thú, đơn giản điền đáp án vào, một câu lại một câu làm tiếp xuống dưới – cũng chỉ là mấy vấn đề như sắp xếp thứ tự các số, quay các hộp giấy, hầu như không cần phải nghĩ ngợi gì đã làm xong, ấn vào nút nộp bài, kết quả trắc nghiệm – 147, thiên tài, điểm tối đa là 150.
Tay trái nhẹ nhàng xoa thái dương, xử lý xong e-mail, xóa lịch sử vào trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh vừa rồi, xác nhận thành tích vừa rồi đã bị xóa, lúc này mới đóng máy tính. Đi vào phòng ngủ, chỉ nghe tiếng cô hít thở nhỏ, cẩn thận nằm bên cạnh người cô, rèm cửa sổ không kéo kín, ánh sáng mờ hồ xuyên qua, mặt cô gần như chôn vào trong chiếc chăn mềm mại, thân hình cuộn lại một bên giường.
Anh đưa tay ôm lấy cô, Quân Mạc ngủ say chẳng biết gì, trở mình ôm lấy tay anh, nhịn không được nhẹ hôn lên mặt cô, cũng an tâm nhắm mắt.
Buổi sáng anh dậy sớm hơn cô một chút, theo thói quen nhìn cô với mái tóc dài rối bù trải trên gối, sau đó dậy pha cà phê, mới thấy cô hai mắt mơ màng từ phòng ngủ đi ra hỏi, “Mấy giờ rồi anh?”
Lập tức rối loạn.
Hàn Tự Dương thở dài, đem cà phê đổ vào chiếc ly cô vẫn mang theo người, “Để anh đưa em đi?”
“Em không cần!” Quân Mạc vừa kéo túi xách vừa đi ra ngoài. Trong lòng oán giận cái xe của anh quá nổi bật.
Buổi tối. Hàn Tự Duong khó lúc nào về nhà sớm như vậy. Quân Mạc thấy anh về, nhịn không được gọi,“Anh qua đây chút.”
Anh đứng sau cô, cúi đầu nhìn màn hình máy tính, trang web quen thuộc.
“Anh làm nhanh một lần đi.” Quân Mạc đứng dậy nhường ghế cho anh, “Làm hết sức vào đấy.”
Hàn Tự Dương thuận theo ngồi xuống, chậm rãi làm từng câu từng câu một. Quân Mạc cau mày nhìn anh làm xong, xác nhận điểm, thở phào một hơi.
“Em đã nói đề trắc nghiệm này có vấn đề mà!” Cô không nhịn được ý cười tràn đầy, “Chồng em thông minh như vậy, làm sao chỉ làm được có 60 điểm chứ?” Cô cười rạng rỡ như vậy, Hàn Tự Dương không nhịn được cúi đầu bật cười, “Em làm không?”
Quân Mạc nhẹ nhàng cắn môi, liên tục lắc đầu, “Không làm. Anh làm còn thấp điểm như vậy, em không muốn làm.” Trong mắt cô tràn đầy ý cười, Hàn Tự Dương kéo cô qua, đặt cô ngồi trên gối, ôm thật chặt, “Sao hôm qua lại nổi cáu với anh?” ý cười ấm áp hiện lên trong mắt.
Quân Mạc đưa tay ôm cổ anh, “Làm gì có?”
Anh cười nhẹ, nhẹ nhàng hôn xuống
Quân Mạc thấy sắc mặt anh bình thường – chỉ cần anh uống một chút rượu thì sắc mặt cũng đã hơi hơi ửng hồng – không nhịn được tò mò hỏi,”Tiệc rượu hôm nay anh không phải uống sao?”Hàn Tự Dương đi đến bên cạnh cô, thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh, trong nhà cũng mở điều hòa, nhíu mày nói, “Cả đêm em làm gì vậy? Cũng không cảm thấy lạnh sao?”
Quân Mạc cũng không tự chủ được đưa tay sờ trán, cười nói, “Anh xem, em toát cả mồ hôi rồi này, nóng muốn chết.” Mặt cô quả thật hơi đỏ, mềm mềm giống như da trẻ con vậy. Theo ánh mắt của cô anh vào thư phòng, máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, không khỏi cất bước đi vào: “Em soạn xong giáo án rồi sao?” Quân Mạc đột nhiên chặn anh lại, “Anh làm cái gì đấy? Đã muộn thế này còn không đi tắm rửa à?”
Hàn Tự Dương đứng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh đang kéo áo mình, không khỏi cười nói,“Nhìn thử xem em làm thế nào rồi, sao lại căng thẳng vậy?”
Quân Mạc ngượng ngùng buông tay ra, “Em còn chưa làm xong. Anh đừng nhìn.”
Hàn Tự Dương hơi hơi nheo mắt, “Em không muốn đi tới tiệc rượu với anh, nói là muốn chuẩn bị giáo án – vậy buổi tối em làm gì? Nói đi, có việc gì giấu anh phải không?” Anh cẩn thận nhìn ánh mắt cô, Quân Mạc có chút khó chịu, hơi hơi hờn dỗi nói, ”Em không muốn đi tiệc rượu, em thích ở nhà lên mạng.” Cô xoay người đi vào thư phòng xem máy tính, lưu lại Hàn Tự Dương một người đứng ngơ ngác trong phòng khách, một chút đều không nghĩ tới đột nhiên cô lại nóng nảy vậy.
Chờ anh tắm xong đi ra, trong nhà đã yên lặng không một tiếng động – nhớ tới còn có mấy bức email cần trả lời, liền đi vào thư phòng, laptop của Quân Mạc còn chưa đóng, thuận tay mở ra.
Nhập địa chỉ e-mail vào thanh địa chỉ, rốt cuộc dùng máy cô không thuận tay, con chuột nhảy sang một tab lạ – tốc độ mạng giờ này cực nhanh, cũng không kịp tắt đi thì đã hiện ra đầy đủ trang web, cư nhiên là một trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh.
Hàn Tự Dương chậm rãi nhìn xuống, ý cười trên khóe miệng dần tăng, vợ yêu của anh, sau nửa giờ làm xong một bài, được 64 điểm, rõ ràng được đánh giá là màu đỏ - nhược trí.
Thảo nảo sắc mặt lại không tốt như vậy, anh nhẹ giọng bật cười, biết cô từ trước đến giờ với vấn đề logic này nọ đều rất mơ hồ. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có hứng thú, đơn giản điền đáp án vào, một câu lại một câu làm tiếp xuống dưới – cũng chỉ là mấy vấn đề như sắp xếp thứ tự các số, quay các hộp giấy, hầu như không cần phải nghĩ ngợi gì đã làm xong, ấn vào nút nộp bài, kết quả trắc nghiệm – 147, thiên tài, điểm tối đa là 150.
Tay trái nhẹ nhàng xoa thái dương, xử lý xong e-mail, xóa lịch sử vào trang web trắc nghiệm chỉ số thông minh vừa rồi, xác nhận thành tích vừa rồi đã bị xóa, lúc này mới đóng máy tính. Đi vào phòng ngủ, chỉ nghe tiếng cô hít thở nhỏ, cẩn thận nằm bên cạnh người cô, rèm cửa sổ không kéo kín, ánh sáng mờ hồ xuyên qua, mặt cô gần như chôn vào trong chiếc chăn mềm mại, thân hình cuộn lại một bên giường.
Anh đưa tay ôm lấy cô, Quân Mạc ngủ say chẳng biết gì, trở mình ôm lấy tay anh, nhịn không được nhẹ hôn lên mặt cô, cũng an tâm nhắm mắt.
Buổi sáng anh dậy sớm hơn cô một chút, theo thói quen nhìn cô với mái tóc dài rối bù trải trên gối, sau đó dậy pha cà phê, mới thấy cô hai mắt mơ màng từ phòng ngủ đi ra hỏi, “Mấy giờ rồi anh?”
Lập tức rối loạn.
Hàn Tự Dương thở dài, đem cà phê đổ vào chiếc ly cô vẫn mang theo người, “Để anh đưa em đi?”
“Em không cần!” Quân Mạc vừa kéo túi xách vừa đi ra ngoài. Trong lòng oán giận cái xe của anh quá nổi bật.
Buổi tối. Hàn Tự Duong khó lúc nào về nhà sớm như vậy. Quân Mạc thấy anh về, nhịn không được gọi,“Anh qua đây chút.”
Anh đứng sau cô, cúi đầu nhìn màn hình máy tính, trang web quen thuộc.
“Anh làm nhanh một lần đi.” Quân Mạc đứng dậy nhường ghế cho anh, “Làm hết sức vào đấy.”
Hàn Tự Dương thuận theo ngồi xuống, chậm rãi làm từng câu từng câu một. Quân Mạc cau mày nhìn anh làm xong, xác nhận điểm, thở phào một hơi.
“Em đã nói đề trắc nghiệm này có vấn đề mà!” Cô không nhịn được ý cười tràn đầy, “Chồng em thông minh như vậy, làm sao chỉ làm được có 60 điểm chứ?” Cô cười rạng rỡ như vậy, Hàn Tự Dương không nhịn được cúi đầu bật cười, “Em làm không?”
Quân Mạc nhẹ nhàng cắn môi, liên tục lắc đầu, “Không làm. Anh làm còn thấp điểm như vậy, em không muốn làm.” Trong mắt cô tràn đầy ý cười, Hàn Tự Dương kéo cô qua, đặt cô ngồi trên gối, ôm thật chặt, “Sao hôm qua lại nổi cáu với anh?” ý cười ấm áp hiện lên trong mắt.
Quân Mạc đưa tay ôm cổ anh, “Làm gì có?”
Anh cười nhẹ, nhẹ nhàng hôn xuống
/25
|