Chuyện Hoàng hậu bị sinh non không làm lớn chuyện, cũng không cho ai nói ra nói vào, nhưng mà cái thai này của Tố Doanh mất đi cũng nhận lại được cái giá khá tốt. Tra ra được phế hậu là người đứng sau chỉ điểm, chuyện này liền giao cho Hình bộ điều tra, không hề hỏi tới Đan Xuyến cung nữa. Nghe nói chuyện phế hậu chỉ điểm đầu độc giết chết long thai cũng bị lôi ra, quần thần trong triều rộ lên những ý kiến đòi trừng phạt nàng.
Tố Doanh ở lại Hoàng Cực tự tĩnh dưỡng, không cho phép bất luận kẻ nào nói những chuyện này trước mặt nàng. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng buổi tối lại không thể ngủ ngon, chỉ có ban ngày mới ngủ được mấy canh giờ. Sau chuyện mệt mỏi này, nàng thường đi xem và học cách vẽ tranh hoặc là nghe mấy cung nữ tụng kinh, một lòng muốn nghỉ ngơi, cố gắng thoát khỏi bộ dạng bi thương. Vai diễn của nàng trong vở kịch đã hoàn thành, chuyện còn lại để những nam nhân có liên quan kia xử lý.
Lúc ban đầu nghe Tạ Chấn bẩm báo nói Phương thái y khai ra phế hậu thì cho dù là người từng trải như Thôi Lạc Hoa cũng run lên trong một cái chớp mắt. Tố Doanh không bỏ qua khoảnh khắc rùng mình đó, mỉm cười hỏi nàng: "Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?" Khi chỉ có hai người bọn họ thì thỉnh thoảng Tố Doanh sẽ gọi Thôi Lạc Hoa là "Tiên sinh".
Thôi Lạc Hoa không trả lời. Nhưng Tố Doanh có thể đoán được, trong suy nghĩ của nàng, thủ phạm sẽ là Thái tử, không nghĩ tới lại là phế hậu. Dù sao, đối với Thái tử, cái thai của Tố Doanh mới là sự uy hiếp trực tiếp, còn phế hậu dù sao cũng không có liên quan bao nhiêu.
Nhưng Thôi Lạc Hoa cũng không nói ra ý kiến gì vào lúc này. Qua một lúc, nàng mới suy đoán ẩn ý của Tố Doanh: không kéo Thái tử vào chuyện này, lẽ nào Tố Doanh còn suy nghĩ là lúc này đối đầu với Thái tử là chưa phải lúc?
"Không phải." Tố Doanh cười cười nói: "Tiên sinh thông minh như vậy nhưng lại chỉ phán đoán dựa vào những người, những việc bất lợi với ta mà đoán nên không ra là đúng thôi."
Thôi Lạc Hoa nghĩ Tố Doanh vì trong cung lan truyền ra lời đồn về "Chính mạch đế" nên phiền não. Nàng hờ hững đẩy cửa sổ, chỉ vào một cây lê bên ngoài nói: "Nương nương từ bên trên tán cây có thể nhìn ra ở đâu là cành nhỏ, ở đâu là thân cây không?"
Tố Doanh tùy tiện chỉ một nhánh. Thôi Lạc Hoa mỉm cười nói: "Cái cây là một thứ rất kỳ diệu, gãy mất đi vài cành thì nó hoàn toàn không chết. Mọi người đều biết rõ đạo lý này nên thỉnh thoảng vẫn có thể bẻ đi một vài cành để chỉnh sửa. Cành bị cắt bỏ, liền bị ném đi không thương tiếc. Nhưng nếu có người để ý, cắm nó vào đất, chăm sóc tốt, thì nó sẽ nhanh chóng phát triển thành cây lớn, lúc đó, không ai còn suy nghĩ về chuyện lúc đầu nó là nhánh cây hay thân cây nữa. Còn về chuyện thân cây, nương nương có muốn xem không, nếu muốn lập tức sai người đem thân cây đốn xuống, chờ xem có phải sang năm trên thân cây sẽ mọc lên những nhánh mới, nhanh chóng ra lá và vẫn phát triển như thường, cũng sẽ nở hoa kết quả." Nàng nhìn Tố Doanh, nói tiếp: "Chưa tới ba năm, hỏi người khác chỗ nào là thân cây, bất luận tìm ra chỗ nào thì ban đầu nó cũng chỉ là một cành cây mà thôi."
Tố Doanh mỉm cười lắc đầu: "Tiên sinh . . . Ngài nói không đúng rồi."
Về việc chỗ nào không đúng Tố Doanh không nói tiếp.
Thôi Lạc Hoa cũng không có quyền cãi lý với nàng, huống chi vừa đúng lúc này Chu thái y tới bái kiến.
Chu thái y cùng Thôi Lạc Hoa đều là tâm phúc của Tố Doanh, nhưng Thôi Lạc Hoa cũng có nhận ra: gần đây giữa Chu thái y và Tố Doanh có một bí mật gì đó mà nàng không cách nào tham gia vào. Tất nhiên, chủ tử có quyền của chủ tử, nàng là tôi tớ, tuyệt không dám tra cứu, chỉ mong cho Tố Doanh làm việc chắc chắn đúng mực, không làm chuyện gì khiến cho tiền đồ của cả Bình vương phủ bị chôn vùi.
"Thái y cực khổ." Tố Doanh đối đãi với Chu thái y hết sức ôn hòa. Nàng thiếu ông ta một lời cám ơn. Vị lão thái y này vì kế hoạch của nàng mà phải té ngã vào trong vũng nước, thừa dịp thời giant hay quần áo mà đến chỗ
Phương thái y bỏ thuốc tiêu chảy vào trong ấm nước, tiếp đó trong lúc chẩn bệnh lặng lẽ nhận bức thư mà Tố Mi đã viết lúc trước trong tay Tố Doanh, thừa dịp Phương thái y đi ngoài lén lút vào sương phòng của Phương thái y đốt bức thư đó thật khéo sao cho còn dư một góc. Những việc phưc tạp như thế, ông ta lại làm không kém chút nào.
"Khó trách Bình vương từng nói với ta, trong cung chỉ có Chu thái y là người tin cậy, đáng để giao việc."
Chu thái y giống như là có chút phiền não, nói: "Nương nương quá khen. Lúc trước không chăm sóc tốt cho nương nương, thần tội đáng chết vạn lần."
Tố Doanh nhìn hắn cười cười: "Có phải hôm qua Bình vương cố ý phái người đến Chu phủ, khiến thái y khó chịu?"
Nàng không quan tâm đến chuyện của Tố Nhược Tinh nữa, nhưng đối với chuyện ở Bình Vương phủ thì vẫn còn lưu ý.
Chu thái y cười khổ: "Bình vương làm như vậy thần không dám trách một câu, thần xác thực tội đáng muôn chết..."
"Thái y không cần phải khổ sở như vây, chuyện qua rồi." Tố Doanh bình tĩnh nói: "Ngươi so với ta chắc còn hiểu Bình vương hơn. Phụ thân ta nếu quả thực muốn làm khó dễ ngươi, chắc là sẽ không ban ngày ban mặt chạy đến trong phủ chất vấn." Nàng cười lấy ra một hộp gỗ lớn, nói: "Mấy ngày nay Bình vương đem rất nhiều thứ thuốc bổ cho ta, ta chưa dùng tới. Không biết trong hộp có những gì, thái y cầm đi."
Chu thái y vừa tạ ơn vừa nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy hết sức nặng nề. Hắn đổi một đề tài: "Nương nương đã nghỉ ngơi trong chùa năm nay, khí sắc đã tốt lên nhiều. Lúc này di giá hồi cung đã không còn đáng ngại.... Nương nương, cũng nên hồi cung thôi."
"Thế nào? Lần này, bọn cung nhân nhờ ngươi đến làm thuyết khách?" Tố Doanh cầm cuốn sách đặt bên cạnh lên, vừa nhìn vừa nói: "Nơi này yên tĩnh! Chờ bọn họ ở trong triều ầm ĩ xong, ta ngay lập tức sẽ trở về."
Chu thái y không thể thay đổi tâm ý của nàng, hỏi qua loa chuyện ăn uống của Tố Doanh xong liền lui xuống. Về phòng, hăn lặng lẽ mở hộp gỗ ra, thấy bên trong chỉ có một cành Linh Chi, nhưng dường như quá nặng so với trọng lượng của cây Linh Chi này. Hắn cau mày vỗ vỗ hộp gỗ, phát hiện một tầng khác, bên trong chính là bầu rượu của hắn.
Sách trong tay Tố Doanh đã lật hết qua tất cả các trang. Nàng cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần, rõ ràng là đã chán ngấy, nhưng hết lần này tới lần khác cứ lật đi lật lại, nhìn chăm chú vào từng chữ.
Lại đọc qua mấy tờ nàng để sách xuống để nghỉ ngơi một lát, lúc này cung nữ mới bẩm báo: "Vệ Úy đang ở bên ngoài cầu kiến nương nương."
"Mời vào." Tố Doanh nhẹ nhàng gật đầu với cung nữ nói, thái giám cung nữ đúng bên cạnh nghe vậy vội vàng bưng đến một tấm bình phong, đặt xuống.
Tạ Chấn cách bình phong hành lễ, quỳ bất động. Tố Doanh vẫn theo lẽ thường nói mấy câu xã giao, khen hắn làm việc tận tâm, ban thưởng, sau đó cho phép ngồi.
Sau đó là một khoảng im lặng, vì Tố Doanh không biết nói gì mà hắn cũng trầm mặc.
"Các ngươi... lui ra. Ta có chuyện cơ mật muốn hỏi Vệ Úy." Tố Doanh cho cung nữ lui, Thôi Lạc Hoa có chút lo lắng nhìn nàng một cái, nhưng nàng làm bộ như không nhận ra.
Cho dù không có người khác, có thể tùy tiện nói bất cứ điều gì nhưng chung quanh vẫn an tĩnh bởi vì Tố Doanh vẫn không suy nghĩ được nên nói gì.
"Nương nương, vì sao không hồi cung?" Vẫn là hắn mở miệng trước.
Tố Doanh cười cười nói: "Không vội."
Tạ Chấn đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ nương nương đang đợi Thánh thượng tới sao?"
Tố Doanh giật mình, cười một tiếng như mỉa mai: "Ta không dại gì mà mất công chờ những người chắc chắn không đến."
"Giọng nói của nương nương có vẻ đã tốt hơn nhiều...." Giọng điệu của hắn có phần dịu dàng hơn kể một cách chi tiết: "Hôm trước Tây Thùy lại tới cấp báo, Thánh thượng giờ phút này đang cùng các đại thần thương nghị đại kế, khó có thể phân thân."
"Những thứ này ta hiểu biết rõ." Tố Doanh lạnh nhạt nói. Dường như nàng không hề quan tâm đến chuyện mà phế hậu đã đối xử với mình như thế nào thì phải.
"Tướng quân..." Tố Doanh cố gắng nhìn ra người đang ngồi phía bên ngoài bình phong kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ về bờ vai chắc chắn của hắn, khuôn mặt bất luận như thế nào cũng không thấy rõ.
"Tướng quân vì sao lại chuyển sang làm nội cung Vệ Úy?" Nàng hỏi: "Nội cung võ quan, lên chức đến đỉnh cao, cũng chỉ là Đông cung Vệ Úy hoặc là Đan Xuyến cung Vệ Úy mà thôi. Dựa vào năng lực của Tướng quân, có thể làm nhiều việc lớn lao hơn. Tướng quân khi xưa vào sinh ra tử, lập được nhiều chiến công, chẳng lẽ cứ lặng lẽ làm chức quan nho nhỏ như vậy đến cuối đời hay sao?"
Nhưng thật ra với những câu hỏi đó nàng biết rõ câu trả lời, biết rõ tất cả những việc hắn làm là vì điều gì. Bọn họ hiểu rõ lòng nhau, cho nên hắn không cần trả lời.
Tố Doanh tiếp tục hỏi: "Tướng quân có muốn đi Tây Thùy lần này?"
Hắn hít một hơi sâu, lẳng lặng hỏi ngược lại: "Nương nương đang lo lắng về điều gì?" Sợ hắn suy nghĩ nhiều, hiểu ra mọi chuyện, rồi khiến cho chuyện nàng muốn làm tan vỡ trong nháy mắt sao? Vì vậy muốn đem hắn đuổi đi xa?
Giờ phút này, hắn chỉ suy nghĩ thầm trong lòng được như vậy đúng không? Chẳng hiểu tại sao, Tố Doanh cảm thấy nàng suy nghĩ đúng tâm tư của hắn, không thể khác được.
Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở ra.
"Như thế tốt cho ta cũng tốt cho Tướng quân . . ." Nàng rõ ràng nói ra mấy chữ này thì cảm thấy giống như đã từng quen biết… là Hoàng đế cũng từng nói với nàng những lời như vậy, khuyên nàng nên quên người mà nàng đã từng quyến luyến.
"Tướng quân, ngài không phải là người thích hợp ở lại hậu cung." Nàng từ từ nói: "Người có thể làm nên chuyện ở hậu cung, nói chuyện chỉ nói ba phần câu chuyện thôi, nhiều hơn nữa một phần chính là dại dột. Về phần không cố kỵ gì mà đem cảm xúc biểu hiện ra mặt, như vậy không khác gì chuyện tự tìm đến cái chết. Đáng tiếc, Tướng quân là kiểu người cuối cùng mà ta đã nhắc đến ở trên."
"Như vậy nương nương thì sao?" Hắn lớn mật hỏi ngược lại.
Tố Doanh hết cách nói chỉ đành cười khổ: "Ta sẽ từ từ thích ứng, nhưng không muốn ngài tận mắt nhìn thấy ta thay đổi."
"Nói như vậy những lời nói này của nương nương là ngớ ngẩn, tự tìm đến cái chết rồi, không phải nói hết nỗi lòng rồi sao?" Hắn cười cười, Tố Doanh cũng cười theo.
Tiếng cười thoáng chốc nghe có vẻ lạc lõng, vẫn là trầm mặc thích hợp với không khí với không khí ở đây hơn.
"Chuyện ngày đó . . ." Tố Doanh có loại kích động, muốn đem chân tướng chuyện sẩy thai nói ra. Vào thời điểm này, nàng thực sự rất tin tưởng hắn, muốn kể cho hắn nghe tất cả nỗi ấm ức. Nhưng luôn có một âm thanh nhắc nhở: Không được lỗ mãng! Sau này, nếu hắn không si mê ngươi như bây giờ nữa ... lời nói của ngươi hôm nay sẽ biến thành nhược điểm có thể khiến ngươi mất hết mọi thứ ngay.
"Nương nương không phải nói gì về chuyện đó nữa." m thanh của hắn rất bình tĩnh: "Chuyện ngày đó thần đều biết hết."
Tố Doanh có chút ưu sầu nói: "Thực ra… chuyện đó . . ."
Nhưng hắn không làm cho nàng nói tiếp: "Nếu như đó là chuyện nương nương muốn ta tin tưởng. Ta tin."
Trong lòng Tố Doanh nhẹ nhàng than một tiếng đầy khổ sở, cúi đầu nói tiếp chuyện dẫn binh đi Tây Thùy: "Nội cung võ quan muốn mượn chiến công để thăng chức, rất khó có cơ hội. Nếu là lần này đi Tây Thùy đạt được chiến công, tiền đồ của Tướng quân sẽ phất lên như diều gặp gió, tốt hơn ở lại Đan Xuyến cung nhiều. Huống chi chuyến đi lần này cũng không quá nguy hiểm … có Lan Lăng Quận vương làm thống soái, sẽ không có chuyện gì lớn ngoài ý muốn xảy ra."
Hắn lắc đầu một cái, cười nói: "Nương nương, chuyện thắng bại từ trước đến giờ có ai nói trước được." Dừng một chút còn nói: "Nương nương, thế gian này không phải chuyện gì việc gì cũng diễn ra như trong chốn nội cung nho nhỏ, rất nhiều chuyện, nương nương còn chưa hiểu rõ đâu."
Có lẽ là bởi vì giọng điệu hắn quá bi thương, Tố Doanh nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, ngược lại có chút thương cảm.
"Nếu như Tướng quân nguyện ý, ta lựa thời cơ có thể tiến cử." Nàng nhỏ giọng nói: "Ngài cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta cũng đỡ lo lắng."
"Ừ?" Hắn không nghe rõ câu nói.
"Có Tướng quân cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta “cái gì” cũng không lo lắng nữa." Tố Doanh lập tức đổi giọng, cất cao giọng nói lại một lần nữa.
"Thần nguyện ý nghe nương nương an bài." Không oán trách, không tìm cớ, không dùng những lời nói sáo rỗng ám hiệu hỏi nếu hắn làm được chiến công thì sẽ được lợi ích gì, cũng không đề cập đến chuyện sẽ củng cố lực lượng phục vụ, thậm chí cũng không ngẩng mặt lên nhìn nàng lần nào.
"Cứ quyết định vậy đi." Vào thời điểm nói ra câu này, Tố Doanh cũng không hiểu được cảm xúc chân chính của bản thân là gì.
Hắn biết đây chính là buổi gặp mặt cuối cùng, chắc sẽ một thời gian dài nữa họ mới được gặp lại nhau … nhưng cũng hành lễ với nàng sau đó cáo lui.
Tố Doanh loáng thoáng nhìn vào bóng dáng cao lớn đi ra ngoài, lên tiếng: "Tướng quân!" Thấy hắn dừng lại, nàng hỏi: "Ngài … còn muốn gì không?"
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng nói từng chữ: "Ta chỉ muốn ngươi sống thật tốt, thật vui vẻ." Dứt lời cũng không quay đầu lại, bước đi.
Trong nháy mắt Tố Doanh lầm bầm nói, khẽ khàng như một cơn gió: "Ta cũng muốn vậy lắm chứ . . ." Cười xong lại có chút mất mát: Đây có lẽ là câu nói cuối cùng của Đan Xuyến cung Vệ Úy Tạ Chấn nói với nàng. Về sau, vận khí tốt, hắn sẽ giống như Tố Táp, tiến lên những đỉnh cao của danh vọng, không biết dừng ở nơi nào.
Đối với chuyện xử lý phế hậu liên quan đến Tố Doanh mãi vẫn không có kết quả. Bởi vì vận khí của phế hậu quả thật không tệ, đang lúc xử lý lại vừa vặn gặp phải chuyện Tây Thùy khai chiến nên chuyện của nàng lại bị xem nhẹ đi. Tố Doanh có nghe các cung nữ ở sau lưng nàng nói chuyện phiếm về phế hậu: Phế hậu tất nhiên không thừa nhận âm mưu làm hại Tố Doanh, nhưng rõ ràng là nàng ta đã vào kinh thành mà không được cho phép. Chỉ cần một lý do đó, phế hậu chắc chắn đã bị bắt giam.
Mười ngày, mười hai ngày, mười lăm ngày trôi qua, Tố Doanh đã cảm nhận thấy thất vọng Thiên ý - Chiến tranh lại xảy ra. Mà quan trọng là những nam nhân kia rõ ràng không muốn xử trí phế hậu, bọn họ thực sự làm cho Tố Doanh mất hết lòng tin.
Ngày thứ mười sáu, Tể Tướng đích thân tới Hoàng Cực tự.
Tố Doanh biết hắn tới khuyên nàng hồi cung. Hai ngày nữa chính là ngày Tố Táp xuất chinh, bọn họ cần nàng xuất hiện bên cạnh Hoàng đế.
Nhưng từ khóe mắt đến đuôi lông mày Cư Hàm Huyền đều theo ý tứ cười nhạo, không có ý tứ khuyên bảo nào hết.
"Trở về đi thôi." Hắn cười cười như đùa cợt nói: "Hắn cũng không sủng ái ngươi như ngươi nghĩ đâu. Cứng rắn mãi chỉ có ngươi thua thiệt thôi."
Tố Doanh giả bộ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm: "Tướng gia biết ta lâu vậy rồi, trông ta có vẻ giống như người tự cho mình là người trên vạn người, luôn có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu sao?"
Cư Hàm Huyền liếc nàng một cái: "Long Tương tướng quân sẽ phải mang binh xuất chinh, thủ phạm hại muội muội hắn đẻ non vẫn bình yên vô sự, Hoàng hậu muội muội của hắn lại cô độc một mình ở ngôi chùa đã từng xảy ra chuyện mình bị hãm hại. Loại chuyện như vậy, cho dù ai nghe, cũng cảm thấy không hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn, thân là thê tử, nương nương không nên khiến trượng phu của mình khó xử."
Ca ca của nàng đã có thể khiến Hoàng đế cảm thấy khó có thể đắc tội sao? Tố Doanh cười tủm tỉm nhìn Cư tướng: "Tướng gia nói như vậy chỉ là để cho ta một bậc thang mà xuống nước thôi."
"Thần tới Hoàng Cực tự chuyến này, chính là nguyện ý đem cho nương nương một bậc thang. Nương nương nếu như không sáng suốt chấp nhận, thì thần cũng chẳng còn gì để nói nữa."
Tố Doanh mỉm cười không nói, nghiêng đầu nhìn hắn một lát, mới nói: "Thật ra thì ta hiêu rõ. Lúc đầu, ngài nguyện ý giúp ta hãm hại nàng. Ngay sau đó, ngài không hối hận, bởi vì chính nàng phái thích khách muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Nhưng đến khi nàng thật sự bị ta hãm hại, ngài mới phát hiện: Ngài không hề muốn ta được như ý. Tiếp đó, ngài bắt đầu hi vọng nàng không có việc gì....Hiện tại, ngài lại muốn nàng được sống thật tốt. Tướng gia, ngài có biết là ngài rất thú vị không?"
Ông ta bị Tố Doanh nhìn đúng tâm sự, ánh mắt nhìn nàng càng thêm lạnh lẽo.
Tố Doanh ngang nhiên đón ánh mắt của hắn, vẫn ung dung mỉm cười.
Nhưng ông ta không buông tha cơ hội châm chọc nàng: "Thật ra, nhìn có vẻ như Hoàng hậu là người rất sáng suốt hiểu chuyện, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường, lòng dạ ghen tuông."
Tố Doanh gật đầu: "Hơn nữa còn là một nữ nhân ngốc nghếch, hoàn toàn không muốn tự mình dập tắt chuyện này, phải làm cho ra lẽ đến cùng, từ gốc rễ cho đến ngọn."
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, gượng gạo hỏi: "Nhất định nàng phải chết?"
Tố Doanh cười một tiếng chua chát: "Ngài cứ tự đi hỏi nàng y nguyên câu hỏi này đi. Ta nguyện ý dùng câu trả lời của nàng làm kết quả cho hành động của ta. Nếu như nàng nói "Không nhất thiết phải như vậy. Ta lưu lại tính mạng cho Tố Doanh", ta cũng sẽ không làm khó nàng ta bất cứ chuyện gì nữa."
Sắc mặt của Cư Hàm Huyền khẽ trầm xuống. Nàng nhất định sẽ nói: Đúng, ta muốn Tố Doanh chết. Trước đây, có lẽ câu trả lời sẽ không nhưng bây giờ có người ra tay hãm hại nàng, liền sẽ thành cái gai trong mắt.
"Như vậy làm gì có chuyện thương lượng được nữa..." Tố Doanh từ từ nói: "Hai mươi năm, ngài cũng nên tới gặp nàng ta để nói lời tạm biệt rồi?"
Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh, trong sâu thẳm ánh mắt chứa một cảm xúc khó định nghĩa: "Nếu như hai mươi năm sau, Tạ Chấn muốn đem ngươi bức tử...."
"Đại nhân...." Tố Doanh bước tới gần ông ta thêm một bước, lạnh lùng nói: "Ngài đừng quên, ta là nhân vật ngài dùng để thay thế vị trí của phế hậu. Giữa ta cùng với phế hậu, ngài đã suy nghĩ lựa chọn. Cuối cùng ngài chọn ta, là tự ngài quyết định. Hiện tại muốn đổi, đã không còn kịp nữa rồi."
Hắn cúi đầu nhìn khí thế bức người toát ra từ Tố Doanh, chợt cười. Tiếng cười càng ngày càng vang dội, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó là sảng khoái, cuối cùng có một chút dịu dàng.
Tố Doanh không thể giải thích nổi tại sao ông ta lại cười khó hiểu như vậy.
"Nương nương có thường phục không?" Hắn cười nói: "Thần nhớ nương nương rất ưa thích giả trang thành thiếu niên chạy loạn khắp nơi."
"Thường phục để làm gì?"
"Nương nương không phải muốn giải quyết mọi chuyện từ gốc rễ lên đến ngọn sao? Để người khác hành sự, nương nương có thể yên tâm được sao? không bằng...." Dáng vẻ tươi cười của hắn dáng biến mất, nói: "Để ta mang nương nương đi xem hai mươi năm sau của nương nương."
Tố Doanh ở lại Hoàng Cực tự tĩnh dưỡng, không cho phép bất luận kẻ nào nói những chuyện này trước mặt nàng. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng buổi tối lại không thể ngủ ngon, chỉ có ban ngày mới ngủ được mấy canh giờ. Sau chuyện mệt mỏi này, nàng thường đi xem và học cách vẽ tranh hoặc là nghe mấy cung nữ tụng kinh, một lòng muốn nghỉ ngơi, cố gắng thoát khỏi bộ dạng bi thương. Vai diễn của nàng trong vở kịch đã hoàn thành, chuyện còn lại để những nam nhân có liên quan kia xử lý.
Lúc ban đầu nghe Tạ Chấn bẩm báo nói Phương thái y khai ra phế hậu thì cho dù là người từng trải như Thôi Lạc Hoa cũng run lên trong một cái chớp mắt. Tố Doanh không bỏ qua khoảnh khắc rùng mình đó, mỉm cười hỏi nàng: "Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?" Khi chỉ có hai người bọn họ thì thỉnh thoảng Tố Doanh sẽ gọi Thôi Lạc Hoa là "Tiên sinh".
Thôi Lạc Hoa không trả lời. Nhưng Tố Doanh có thể đoán được, trong suy nghĩ của nàng, thủ phạm sẽ là Thái tử, không nghĩ tới lại là phế hậu. Dù sao, đối với Thái tử, cái thai của Tố Doanh mới là sự uy hiếp trực tiếp, còn phế hậu dù sao cũng không có liên quan bao nhiêu.
Nhưng Thôi Lạc Hoa cũng không nói ra ý kiến gì vào lúc này. Qua một lúc, nàng mới suy đoán ẩn ý của Tố Doanh: không kéo Thái tử vào chuyện này, lẽ nào Tố Doanh còn suy nghĩ là lúc này đối đầu với Thái tử là chưa phải lúc?
"Không phải." Tố Doanh cười cười nói: "Tiên sinh thông minh như vậy nhưng lại chỉ phán đoán dựa vào những người, những việc bất lợi với ta mà đoán nên không ra là đúng thôi."
Thôi Lạc Hoa nghĩ Tố Doanh vì trong cung lan truyền ra lời đồn về "Chính mạch đế" nên phiền não. Nàng hờ hững đẩy cửa sổ, chỉ vào một cây lê bên ngoài nói: "Nương nương từ bên trên tán cây có thể nhìn ra ở đâu là cành nhỏ, ở đâu là thân cây không?"
Tố Doanh tùy tiện chỉ một nhánh. Thôi Lạc Hoa mỉm cười nói: "Cái cây là một thứ rất kỳ diệu, gãy mất đi vài cành thì nó hoàn toàn không chết. Mọi người đều biết rõ đạo lý này nên thỉnh thoảng vẫn có thể bẻ đi một vài cành để chỉnh sửa. Cành bị cắt bỏ, liền bị ném đi không thương tiếc. Nhưng nếu có người để ý, cắm nó vào đất, chăm sóc tốt, thì nó sẽ nhanh chóng phát triển thành cây lớn, lúc đó, không ai còn suy nghĩ về chuyện lúc đầu nó là nhánh cây hay thân cây nữa. Còn về chuyện thân cây, nương nương có muốn xem không, nếu muốn lập tức sai người đem thân cây đốn xuống, chờ xem có phải sang năm trên thân cây sẽ mọc lên những nhánh mới, nhanh chóng ra lá và vẫn phát triển như thường, cũng sẽ nở hoa kết quả." Nàng nhìn Tố Doanh, nói tiếp: "Chưa tới ba năm, hỏi người khác chỗ nào là thân cây, bất luận tìm ra chỗ nào thì ban đầu nó cũng chỉ là một cành cây mà thôi."
Tố Doanh mỉm cười lắc đầu: "Tiên sinh . . . Ngài nói không đúng rồi."
Về việc chỗ nào không đúng Tố Doanh không nói tiếp.
Thôi Lạc Hoa cũng không có quyền cãi lý với nàng, huống chi vừa đúng lúc này Chu thái y tới bái kiến.
Chu thái y cùng Thôi Lạc Hoa đều là tâm phúc của Tố Doanh, nhưng Thôi Lạc Hoa cũng có nhận ra: gần đây giữa Chu thái y và Tố Doanh có một bí mật gì đó mà nàng không cách nào tham gia vào. Tất nhiên, chủ tử có quyền của chủ tử, nàng là tôi tớ, tuyệt không dám tra cứu, chỉ mong cho Tố Doanh làm việc chắc chắn đúng mực, không làm chuyện gì khiến cho tiền đồ của cả Bình vương phủ bị chôn vùi.
"Thái y cực khổ." Tố Doanh đối đãi với Chu thái y hết sức ôn hòa. Nàng thiếu ông ta một lời cám ơn. Vị lão thái y này vì kế hoạch của nàng mà phải té ngã vào trong vũng nước, thừa dịp thời giant hay quần áo mà đến chỗ
Phương thái y bỏ thuốc tiêu chảy vào trong ấm nước, tiếp đó trong lúc chẩn bệnh lặng lẽ nhận bức thư mà Tố Mi đã viết lúc trước trong tay Tố Doanh, thừa dịp Phương thái y đi ngoài lén lút vào sương phòng của Phương thái y đốt bức thư đó thật khéo sao cho còn dư một góc. Những việc phưc tạp như thế, ông ta lại làm không kém chút nào.
"Khó trách Bình vương từng nói với ta, trong cung chỉ có Chu thái y là người tin cậy, đáng để giao việc."
Chu thái y giống như là có chút phiền não, nói: "Nương nương quá khen. Lúc trước không chăm sóc tốt cho nương nương, thần tội đáng chết vạn lần."
Tố Doanh nhìn hắn cười cười: "Có phải hôm qua Bình vương cố ý phái người đến Chu phủ, khiến thái y khó chịu?"
Nàng không quan tâm đến chuyện của Tố Nhược Tinh nữa, nhưng đối với chuyện ở Bình Vương phủ thì vẫn còn lưu ý.
Chu thái y cười khổ: "Bình vương làm như vậy thần không dám trách một câu, thần xác thực tội đáng muôn chết..."
"Thái y không cần phải khổ sở như vây, chuyện qua rồi." Tố Doanh bình tĩnh nói: "Ngươi so với ta chắc còn hiểu Bình vương hơn. Phụ thân ta nếu quả thực muốn làm khó dễ ngươi, chắc là sẽ không ban ngày ban mặt chạy đến trong phủ chất vấn." Nàng cười lấy ra một hộp gỗ lớn, nói: "Mấy ngày nay Bình vương đem rất nhiều thứ thuốc bổ cho ta, ta chưa dùng tới. Không biết trong hộp có những gì, thái y cầm đi."
Chu thái y vừa tạ ơn vừa nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy hết sức nặng nề. Hắn đổi một đề tài: "Nương nương đã nghỉ ngơi trong chùa năm nay, khí sắc đã tốt lên nhiều. Lúc này di giá hồi cung đã không còn đáng ngại.... Nương nương, cũng nên hồi cung thôi."
"Thế nào? Lần này, bọn cung nhân nhờ ngươi đến làm thuyết khách?" Tố Doanh cầm cuốn sách đặt bên cạnh lên, vừa nhìn vừa nói: "Nơi này yên tĩnh! Chờ bọn họ ở trong triều ầm ĩ xong, ta ngay lập tức sẽ trở về."
Chu thái y không thể thay đổi tâm ý của nàng, hỏi qua loa chuyện ăn uống của Tố Doanh xong liền lui xuống. Về phòng, hăn lặng lẽ mở hộp gỗ ra, thấy bên trong chỉ có một cành Linh Chi, nhưng dường như quá nặng so với trọng lượng của cây Linh Chi này. Hắn cau mày vỗ vỗ hộp gỗ, phát hiện một tầng khác, bên trong chính là bầu rượu của hắn.
Sách trong tay Tố Doanh đã lật hết qua tất cả các trang. Nàng cũng không biết đã nhìn bao nhiêu lần, rõ ràng là đã chán ngấy, nhưng hết lần này tới lần khác cứ lật đi lật lại, nhìn chăm chú vào từng chữ.
Lại đọc qua mấy tờ nàng để sách xuống để nghỉ ngơi một lát, lúc này cung nữ mới bẩm báo: "Vệ Úy đang ở bên ngoài cầu kiến nương nương."
"Mời vào." Tố Doanh nhẹ nhàng gật đầu với cung nữ nói, thái giám cung nữ đúng bên cạnh nghe vậy vội vàng bưng đến một tấm bình phong, đặt xuống.
Tạ Chấn cách bình phong hành lễ, quỳ bất động. Tố Doanh vẫn theo lẽ thường nói mấy câu xã giao, khen hắn làm việc tận tâm, ban thưởng, sau đó cho phép ngồi.
Sau đó là một khoảng im lặng, vì Tố Doanh không biết nói gì mà hắn cũng trầm mặc.
"Các ngươi... lui ra. Ta có chuyện cơ mật muốn hỏi Vệ Úy." Tố Doanh cho cung nữ lui, Thôi Lạc Hoa có chút lo lắng nhìn nàng một cái, nhưng nàng làm bộ như không nhận ra.
Cho dù không có người khác, có thể tùy tiện nói bất cứ điều gì nhưng chung quanh vẫn an tĩnh bởi vì Tố Doanh vẫn không suy nghĩ được nên nói gì.
"Nương nương, vì sao không hồi cung?" Vẫn là hắn mở miệng trước.
Tố Doanh cười cười nói: "Không vội."
Tạ Chấn đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ nương nương đang đợi Thánh thượng tới sao?"
Tố Doanh giật mình, cười một tiếng như mỉa mai: "Ta không dại gì mà mất công chờ những người chắc chắn không đến."
"Giọng nói của nương nương có vẻ đã tốt hơn nhiều...." Giọng điệu của hắn có phần dịu dàng hơn kể một cách chi tiết: "Hôm trước Tây Thùy lại tới cấp báo, Thánh thượng giờ phút này đang cùng các đại thần thương nghị đại kế, khó có thể phân thân."
"Những thứ này ta hiểu biết rõ." Tố Doanh lạnh nhạt nói. Dường như nàng không hề quan tâm đến chuyện mà phế hậu đã đối xử với mình như thế nào thì phải.
"Tướng quân..." Tố Doanh cố gắng nhìn ra người đang ngồi phía bên ngoài bình phong kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ về bờ vai chắc chắn của hắn, khuôn mặt bất luận như thế nào cũng không thấy rõ.
"Tướng quân vì sao lại chuyển sang làm nội cung Vệ Úy?" Nàng hỏi: "Nội cung võ quan, lên chức đến đỉnh cao, cũng chỉ là Đông cung Vệ Úy hoặc là Đan Xuyến cung Vệ Úy mà thôi. Dựa vào năng lực của Tướng quân, có thể làm nhiều việc lớn lao hơn. Tướng quân khi xưa vào sinh ra tử, lập được nhiều chiến công, chẳng lẽ cứ lặng lẽ làm chức quan nho nhỏ như vậy đến cuối đời hay sao?"
Nhưng thật ra với những câu hỏi đó nàng biết rõ câu trả lời, biết rõ tất cả những việc hắn làm là vì điều gì. Bọn họ hiểu rõ lòng nhau, cho nên hắn không cần trả lời.
Tố Doanh tiếp tục hỏi: "Tướng quân có muốn đi Tây Thùy lần này?"
Hắn hít một hơi sâu, lẳng lặng hỏi ngược lại: "Nương nương đang lo lắng về điều gì?" Sợ hắn suy nghĩ nhiều, hiểu ra mọi chuyện, rồi khiến cho chuyện nàng muốn làm tan vỡ trong nháy mắt sao? Vì vậy muốn đem hắn đuổi đi xa?
Giờ phút này, hắn chỉ suy nghĩ thầm trong lòng được như vậy đúng không? Chẳng hiểu tại sao, Tố Doanh cảm thấy nàng suy nghĩ đúng tâm tư của hắn, không thể khác được.
Nàng nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở ra.
"Như thế tốt cho ta cũng tốt cho Tướng quân . . ." Nàng rõ ràng nói ra mấy chữ này thì cảm thấy giống như đã từng quen biết… là Hoàng đế cũng từng nói với nàng những lời như vậy, khuyên nàng nên quên người mà nàng đã từng quyến luyến.
"Tướng quân, ngài không phải là người thích hợp ở lại hậu cung." Nàng từ từ nói: "Người có thể làm nên chuyện ở hậu cung, nói chuyện chỉ nói ba phần câu chuyện thôi, nhiều hơn nữa một phần chính là dại dột. Về phần không cố kỵ gì mà đem cảm xúc biểu hiện ra mặt, như vậy không khác gì chuyện tự tìm đến cái chết. Đáng tiếc, Tướng quân là kiểu người cuối cùng mà ta đã nhắc đến ở trên."
"Như vậy nương nương thì sao?" Hắn lớn mật hỏi ngược lại.
Tố Doanh hết cách nói chỉ đành cười khổ: "Ta sẽ từ từ thích ứng, nhưng không muốn ngài tận mắt nhìn thấy ta thay đổi."
"Nói như vậy những lời nói này của nương nương là ngớ ngẩn, tự tìm đến cái chết rồi, không phải nói hết nỗi lòng rồi sao?" Hắn cười cười, Tố Doanh cũng cười theo.
Tiếng cười thoáng chốc nghe có vẻ lạc lõng, vẫn là trầm mặc thích hợp với không khí với không khí ở đây hơn.
"Chuyện ngày đó . . ." Tố Doanh có loại kích động, muốn đem chân tướng chuyện sẩy thai nói ra. Vào thời điểm này, nàng thực sự rất tin tưởng hắn, muốn kể cho hắn nghe tất cả nỗi ấm ức. Nhưng luôn có một âm thanh nhắc nhở: Không được lỗ mãng! Sau này, nếu hắn không si mê ngươi như bây giờ nữa ... lời nói của ngươi hôm nay sẽ biến thành nhược điểm có thể khiến ngươi mất hết mọi thứ ngay.
"Nương nương không phải nói gì về chuyện đó nữa." m thanh của hắn rất bình tĩnh: "Chuyện ngày đó thần đều biết hết."
Tố Doanh có chút ưu sầu nói: "Thực ra… chuyện đó . . ."
Nhưng hắn không làm cho nàng nói tiếp: "Nếu như đó là chuyện nương nương muốn ta tin tưởng. Ta tin."
Trong lòng Tố Doanh nhẹ nhàng than một tiếng đầy khổ sở, cúi đầu nói tiếp chuyện dẫn binh đi Tây Thùy: "Nội cung võ quan muốn mượn chiến công để thăng chức, rất khó có cơ hội. Nếu là lần này đi Tây Thùy đạt được chiến công, tiền đồ của Tướng quân sẽ phất lên như diều gặp gió, tốt hơn ở lại Đan Xuyến cung nhiều. Huống chi chuyến đi lần này cũng không quá nguy hiểm … có Lan Lăng Quận vương làm thống soái, sẽ không có chuyện gì lớn ngoài ý muốn xảy ra."
Hắn lắc đầu một cái, cười nói: "Nương nương, chuyện thắng bại từ trước đến giờ có ai nói trước được." Dừng một chút còn nói: "Nương nương, thế gian này không phải chuyện gì việc gì cũng diễn ra như trong chốn nội cung nho nhỏ, rất nhiều chuyện, nương nương còn chưa hiểu rõ đâu."
Có lẽ là bởi vì giọng điệu hắn quá bi thương, Tố Doanh nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, ngược lại có chút thương cảm.
"Nếu như Tướng quân nguyện ý, ta lựa thời cơ có thể tiến cử." Nàng nhỏ giọng nói: "Ngài cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta cũng đỡ lo lắng."
"Ừ?" Hắn không nghe rõ câu nói.
"Có Tướng quân cùng Lan Lăng Quận vương đồng hành, ta “cái gì” cũng không lo lắng nữa." Tố Doanh lập tức đổi giọng, cất cao giọng nói lại một lần nữa.
"Thần nguyện ý nghe nương nương an bài." Không oán trách, không tìm cớ, không dùng những lời nói sáo rỗng ám hiệu hỏi nếu hắn làm được chiến công thì sẽ được lợi ích gì, cũng không đề cập đến chuyện sẽ củng cố lực lượng phục vụ, thậm chí cũng không ngẩng mặt lên nhìn nàng lần nào.
"Cứ quyết định vậy đi." Vào thời điểm nói ra câu này, Tố Doanh cũng không hiểu được cảm xúc chân chính của bản thân là gì.
Hắn biết đây chính là buổi gặp mặt cuối cùng, chắc sẽ một thời gian dài nữa họ mới được gặp lại nhau … nhưng cũng hành lễ với nàng sau đó cáo lui.
Tố Doanh loáng thoáng nhìn vào bóng dáng cao lớn đi ra ngoài, lên tiếng: "Tướng quân!" Thấy hắn dừng lại, nàng hỏi: "Ngài … còn muốn gì không?"
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó trịnh trọng nói từng chữ: "Ta chỉ muốn ngươi sống thật tốt, thật vui vẻ." Dứt lời cũng không quay đầu lại, bước đi.
Trong nháy mắt Tố Doanh lầm bầm nói, khẽ khàng như một cơn gió: "Ta cũng muốn vậy lắm chứ . . ." Cười xong lại có chút mất mát: Đây có lẽ là câu nói cuối cùng của Đan Xuyến cung Vệ Úy Tạ Chấn nói với nàng. Về sau, vận khí tốt, hắn sẽ giống như Tố Táp, tiến lên những đỉnh cao của danh vọng, không biết dừng ở nơi nào.
Đối với chuyện xử lý phế hậu liên quan đến Tố Doanh mãi vẫn không có kết quả. Bởi vì vận khí của phế hậu quả thật không tệ, đang lúc xử lý lại vừa vặn gặp phải chuyện Tây Thùy khai chiến nên chuyện của nàng lại bị xem nhẹ đi. Tố Doanh có nghe các cung nữ ở sau lưng nàng nói chuyện phiếm về phế hậu: Phế hậu tất nhiên không thừa nhận âm mưu làm hại Tố Doanh, nhưng rõ ràng là nàng ta đã vào kinh thành mà không được cho phép. Chỉ cần một lý do đó, phế hậu chắc chắn đã bị bắt giam.
Mười ngày, mười hai ngày, mười lăm ngày trôi qua, Tố Doanh đã cảm nhận thấy thất vọng Thiên ý - Chiến tranh lại xảy ra. Mà quan trọng là những nam nhân kia rõ ràng không muốn xử trí phế hậu, bọn họ thực sự làm cho Tố Doanh mất hết lòng tin.
Ngày thứ mười sáu, Tể Tướng đích thân tới Hoàng Cực tự.
Tố Doanh biết hắn tới khuyên nàng hồi cung. Hai ngày nữa chính là ngày Tố Táp xuất chinh, bọn họ cần nàng xuất hiện bên cạnh Hoàng đế.
Nhưng từ khóe mắt đến đuôi lông mày Cư Hàm Huyền đều theo ý tứ cười nhạo, không có ý tứ khuyên bảo nào hết.
"Trở về đi thôi." Hắn cười cười như đùa cợt nói: "Hắn cũng không sủng ái ngươi như ngươi nghĩ đâu. Cứng rắn mãi chỉ có ngươi thua thiệt thôi."
Tố Doanh giả bộ kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm: "Tướng gia biết ta lâu vậy rồi, trông ta có vẻ giống như người tự cho mình là người trên vạn người, luôn có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu sao?"
Cư Hàm Huyền liếc nàng một cái: "Long Tương tướng quân sẽ phải mang binh xuất chinh, thủ phạm hại muội muội hắn đẻ non vẫn bình yên vô sự, Hoàng hậu muội muội của hắn lại cô độc một mình ở ngôi chùa đã từng xảy ra chuyện mình bị hãm hại. Loại chuyện như vậy, cho dù ai nghe, cũng cảm thấy không hợp tình hợp lý. Quan trọng hơn, thân là thê tử, nương nương không nên khiến trượng phu của mình khó xử."
Ca ca của nàng đã có thể khiến Hoàng đế cảm thấy khó có thể đắc tội sao? Tố Doanh cười tủm tỉm nhìn Cư tướng: "Tướng gia nói như vậy chỉ là để cho ta một bậc thang mà xuống nước thôi."
"Thần tới Hoàng Cực tự chuyến này, chính là nguyện ý đem cho nương nương một bậc thang. Nương nương nếu như không sáng suốt chấp nhận, thì thần cũng chẳng còn gì để nói nữa."
Tố Doanh mỉm cười không nói, nghiêng đầu nhìn hắn một lát, mới nói: "Thật ra thì ta hiêu rõ. Lúc đầu, ngài nguyện ý giúp ta hãm hại nàng. Ngay sau đó, ngài không hối hận, bởi vì chính nàng phái thích khách muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Nhưng đến khi nàng thật sự bị ta hãm hại, ngài mới phát hiện: Ngài không hề muốn ta được như ý. Tiếp đó, ngài bắt đầu hi vọng nàng không có việc gì....Hiện tại, ngài lại muốn nàng được sống thật tốt. Tướng gia, ngài có biết là ngài rất thú vị không?"
Ông ta bị Tố Doanh nhìn đúng tâm sự, ánh mắt nhìn nàng càng thêm lạnh lẽo.
Tố Doanh ngang nhiên đón ánh mắt của hắn, vẫn ung dung mỉm cười.
Nhưng ông ta không buông tha cơ hội châm chọc nàng: "Thật ra, nhìn có vẻ như Hoàng hậu là người rất sáng suốt hiểu chuyện, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường, lòng dạ ghen tuông."
Tố Doanh gật đầu: "Hơn nữa còn là một nữ nhân ngốc nghếch, hoàn toàn không muốn tự mình dập tắt chuyện này, phải làm cho ra lẽ đến cùng, từ gốc rễ cho đến ngọn."
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, gượng gạo hỏi: "Nhất định nàng phải chết?"
Tố Doanh cười một tiếng chua chát: "Ngài cứ tự đi hỏi nàng y nguyên câu hỏi này đi. Ta nguyện ý dùng câu trả lời của nàng làm kết quả cho hành động của ta. Nếu như nàng nói "Không nhất thiết phải như vậy. Ta lưu lại tính mạng cho Tố Doanh", ta cũng sẽ không làm khó nàng ta bất cứ chuyện gì nữa."
Sắc mặt của Cư Hàm Huyền khẽ trầm xuống. Nàng nhất định sẽ nói: Đúng, ta muốn Tố Doanh chết. Trước đây, có lẽ câu trả lời sẽ không nhưng bây giờ có người ra tay hãm hại nàng, liền sẽ thành cái gai trong mắt.
"Như vậy làm gì có chuyện thương lượng được nữa..." Tố Doanh từ từ nói: "Hai mươi năm, ngài cũng nên tới gặp nàng ta để nói lời tạm biệt rồi?"
Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh, trong sâu thẳm ánh mắt chứa một cảm xúc khó định nghĩa: "Nếu như hai mươi năm sau, Tạ Chấn muốn đem ngươi bức tử...."
"Đại nhân...." Tố Doanh bước tới gần ông ta thêm một bước, lạnh lùng nói: "Ngài đừng quên, ta là nhân vật ngài dùng để thay thế vị trí của phế hậu. Giữa ta cùng với phế hậu, ngài đã suy nghĩ lựa chọn. Cuối cùng ngài chọn ta, là tự ngài quyết định. Hiện tại muốn đổi, đã không còn kịp nữa rồi."
Hắn cúi đầu nhìn khí thế bức người toát ra từ Tố Doanh, chợt cười. Tiếng cười càng ngày càng vang dội, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó là sảng khoái, cuối cùng có một chút dịu dàng.
Tố Doanh không thể giải thích nổi tại sao ông ta lại cười khó hiểu như vậy.
"Nương nương có thường phục không?" Hắn cười nói: "Thần nhớ nương nương rất ưa thích giả trang thành thiếu niên chạy loạn khắp nơi."
"Thường phục để làm gì?"
"Nương nương không phải muốn giải quyết mọi chuyện từ gốc rễ lên đến ngọn sao? Để người khác hành sự, nương nương có thể yên tâm được sao? không bằng...." Dáng vẻ tươi cười của hắn dáng biến mất, nói: "Để ta mang nương nương đi xem hai mươi năm sau của nương nương."
/50
|