Một Nàng Nhiều Chàng (Sắc , CaoH)

CHƯƠNG 14.2

/469


Vệ Uyên chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để làm màn dạo đầu khi hoan ái cùng nữ tử, nhưng lần này lại phá lệ mà dùng ngón tay khıêu khích hạt hoa nhỏ giấu trong cánh hoa của nàng một lúc, chờ cho cánh hoa kia hơi ướt mới mở hai bắp chân gầy guộc của thiếu nữ ra, tay cầm cự vật cương cứng đã kêu gào từ nãy giờ đặt ở cửa mình của nàng.

 

Cảm giác được cự vật thô cứng đang chạm vào nơi riêng tư nhất ở hạ thân dường như sắp phá vỡ nàng thì cả người Thanh Đại run lên, cắn môi dưới quay đầu đi.

 

Mũi tên đã lên dây, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Vệ Uyên lại ngước mắt nhìn thoáng qua biểu cảm của thiếu nữ dưới thân.

 

Nàng quay đầu đi, cắn cánh môi non mềm đến muốn bật máu, hai mắt mở to nhìn chằm chằm mặt đất dưới giường, vẻ mặt sợ hãi không thể che giấu được    và còn có vẻ miễn cưỡng nữa.

 

Sức nặng trên người nàng đột nhiên rời đi, một cơn gió lạnh thổi qua song cửa sổ vuốt ve cơ thể trần trụi trơn trượt của nàng, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Thanh Đại cầm tấm chăn lên xoay người ngồi dậy, nhìn nam nhân quay lưng về phía nàng đang mặc lại quần áo, giọng nữ trầm thấp và nhẹ nhàng vang lên trong bóng đêm, “Hầu gia?”

 

“Ta không cần đến mức phải cưỡng ép một nữ nhân.”

 

Giọng nói của nam nhân trầm thấp và lạnh nhạt, không hề có một chút tình cảm nào, ngữ khí cứng rắn, lạnh băng như đá ngầm trên bờ biển, khác hoàn toàn với người có dáng vẻ nhiệt tình và bá đạo vừa rồi.

 

Hắn nói xong, mở cửa rời khỏi gian phòng của nàng mà không thèm ngoảnh lại, chỉ để lại một cánh cửa gỗ đung đưa trong gió đêm cho nàng.

 

Không xong, hỏng rồi.

 

Thanh Đại thức trắng đêm, sáng sớm hôm sau liếc nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong thau nước rửa mặt, nhờ trẻ tuổi mà qua một đêm mất ngủ, trên mặt nàng chỉ có một ít bóng xanh mờ mờ.

 

Lúc nàng và Thúy Hồng cùng đi đến nội viện để thỉnh an Tô thị thì vừa lúc đu.ng phải Vệ Uyên, hắn mặc một bộ quan bào màu đỏ thẫm, nền quan phục khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng thêm uy nghiêm và khí phách hơn, bổ tử    trước ngực là một con sư tử đực rất đẹp đang giương nanh múa vuốt, trông như thể nó sắp há cái miệng đầy máu tươi và lao tới vậy.

 

    Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến  theo wikipedia .

 

Thanh Đại và Thúy Hồng thối lui sang một bên, kính cẩn cúi đầu hành lễ, “Tham kiến Hầu gia.”

 

Vệ Uyên không thèm liếc mắt, tựa như hai người đó chỉ là hai gốc thụ đứng bên đường, Thanh Đại chỉ có thể nhìn thấy đôi ủng màu đen sải bước nhanh ngang qua mặt nàng.

 

Tiếc rằng hôm nay người trực ở thư phòng lại là Thúy Hồng, mãi cho đến lúc dùng bữa tối thì nàng vẫn chưa thấy Vệ Uyên.

 

Chắc tối nay hắn sẽ không tới.

 

Thanh Đại vừa suy nghĩ, vừa đưa chén đũa đã dùng xong đến phòng bếp lớn.

 

“Thanh Đại cô nương  Ta đang tìm ngươi đây ” Giọng nói thanh thúy làm Thanh Đại ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy đó chính là Tử Mai, tiểu nha hoàn bên người Vệ mụ mụ.

 

“Vệ mụ mụ kêu ngươi đến chỗ Lâm di nương trực đêm, tối nay đến phiên Thanh Đại cô nương.” Tiểu nha hoàn nói ngắn gọn, nàng còn chưa kịp trả lời thì nàng ta vừa dứt lời đã lập tức chạy đi mất.

 

Vệ mụ mụ nhập phủ hai ngày trước, đối đãi với Tô thị hay Vệ lão phu nhân đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, xử lý công việc vặt trong phủ lại càng thuận buồm xuôi gió. Bởi vì Vệ Uyên gần như xem Vệ mụ mụ như mẫu thân, thân thể bà lại không tốt lắm nên bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn hầu hạ.

 

Thanh Đại hơi rũ mắt, buông chén đũa rồi đi nhanh đến viện của Tiểu Lâm thị.

 

Vào trong viện, tiểu nha hoàn vừa truyền lời cho nàng đang ngồi chống cằm trên ghế đá trong sân, sau khi nhìn thấy nàng thì chỉ chỉ thiên điện bên trái nhà chính.

 

Thanh Đại bước lên bậc thềm của gian nhà chính, đi đến cửa thiên điện thì thấy đại nha hoàn của tiểu Lâm thị, Úc Kim, đang canh giữ ngoài cửa. Úc Kim nhìn thấy nàng, lập tức truyền lời qua cánh cửa  “Hầu gia, di nương, Thanh Đại tới rồi.”

 

Thanh Đại đứng ngoài cửa nghe thấy giọng nói trầm thấp lãnh đạm của nam nhân  “Vào đi.”

 

Nàng đưa tay đẩy cửa vào, gian phòng có vẻ là phòng ngủ của Tiểu Lâm thị, gia cụ bằng gỗ thuần một màu vàng lê, thanh tú thanh nhã, giá đỡ trên giường treo màn lụa mỏng màu trắng, một mùi hương ngọt ngào lượn lờ tản ra từ trong miệng cá lư đồng.

 

Vệ Uyên đứng ở mép giường, áo bào trên người vẫn còn nguyên, nhưng Tiểu Lâm thị đang ngồi dựa ở trên giường thì quần áo đã bị cởi ra một nửa, để lộ bờ vai ngọc ngà, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly.

 

“Thay quần áo.” Giọng nói của nam nhân vang lên, Tiểu Lâm thị lập tức chống nửa người trên dậy, đưa cánh tay qua cầm lấy quần áo của hắn.

 

Nhưng Vệ Uyên lại hơi tránh né sang một bên, liếc mắt nhìn thiếu nữ mặt không chút cảm xúc đang đứng một bên, chậm rãi nói  “Thanh Đại.”

 

 

 

 

 

 

 

 


/469

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status