Buổi chiều, bầu trời mưa âm u đã quang đãng, không khí không còn oi bức mà mát mẻ ẩm ướt, khiến tâm trạng trở nên bình tĩnh hơn. Những giọt mưa lấp lánh dưới ánh nắng.
Léa và Bạch Nhung ngồi trên bậc thang hướng ra khu vườn, cùng nhau lật xem cuốn album ảnh dày cộp.
“Ồ, nhà cô có nhiều ảnh thế này sao…” Bạch Nhung nhìn chồng album xếp đầy dưới chân, lắc đầu cảm thán. Gần như mỗi vài ba ngày lại chụp ảnh một lần.
“Bố mẹ tôi khi còn sống rất thích chụp ảnh,” Léa giải thích.
Đúng vậy, phần lớn những bức ảnh trong album đều là của bố mẹ họ từ nhiều năm trước.
Bạch Nhung chậm rãi lật từng trang album. Bố mẹ của Navarre, cả hai đều có vẻ ngoài thanh tú cùng mái tóc hơi đậm màu, khi còn trẻ, họ trông giống như cặp đôi hoàn hảo bước ra từ một bộ phim nghệ thuật Pháp. Nụ cười của họ thật ngọt ngào, như một đôi thanh mai trúc mã, không chút lo toan, nhưng khi nghĩ đến kết cục của số phận, người khác không thể tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.
Khi lật đến các trang sau, Bạch Nhung cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh Navarre khi còn nhỏ.
Cũng như bây giờ, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô đã bị đôi mắt của anh thu hút.
Đôi mắt nâu trong ánh sáng của bức ảnh toát ra sắc vàng của nhựa thông. Nhựa thông là chất rắn từ nhựa cây thông, mỗi khi kéo đàn người ta luôn phải bôi nhựa thông lên lông vĩ để đàn có thể phát ra âm thanh. Lúc này, nhìn màu sắc ấy Bạch Nhung lại thấy có chút buồn, cô ép mình phải chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Nhìn xem, người đàn ông này từ nhỏ đã là một quý ông nhỏ nhắn, ăn mặc thanh lịch, phong thái điềm tĩnh, mái tóc xoăn xù bồng bềnh được chăm chút gọn gàng. Nhìn phong cách này, cô thậm chí có thể tưởng tượng anh khi còn bé được cha mẹ dạy dỗ cách mở cửa và đưa khăn tay cho các quý cô cùng trang lứa.
Trong mỗi bức ảnh của anh, khung cảnh đều là những ngày nắng sáng tươi đẹp, hoàn toàn không có những ngày mưa ẩm lạnh hay tuyết rơi của mùa đông.
“Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối bao giờ.” Bạch Nhung không nhịn được cười, “Hóa ra hồi nhỏ cũng như vậy.”
Léa nhún vai, đồng ý.
“Nhưng không phải lúc nào cậu ấy cũng bình tĩnh như thế. Ba năm trước, khi nhà máy rượu gặp khủng hoảng, cậu ấy cũng rất bận rộn, may mà cuối cùng mọi việc đã được giải quyết. Cậu ấy luôn giỏi trong việc giải quyết rắc rối. Còn tôi thì chẳng giúp được gì cả.” Léa tựa cằm lên tay, hồi tưởng lại. “Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy luôn trưởng thành hơn tôi. Mọi người lúc nào cũng bảo tôi mới là em gái.” Nói đến đây, giọng Léa có chút không cam tâm: “André luôn được người lớn yêu mến hơn tôi. Vì cậu ấy lịch sự và chu đáo với những người xung quanh, còn rộng rãi hào phóng…”
Bạch Nhung lắng nghe, bất giác lạc trong suy nghĩ.
Cô quay lại nhìn bức ảnh một lần nữa.
Đúng vậy, từ ánh mắt trầm tĩnh ấy có thể thấy anh là người luôn sống một cuộc đời có trật tự và điềm tĩnh, giỏi xử lý mọi vấn đề ban ngày.
Nhưng Bạch Nhung lại thích màn đêm và ghét nhất là khi trời sáng. Mỗi khi gặp rắc rối, cô chỉ muốn cuộn mình không muốn tỉnh dậy.
Do ngồi gần nhau, Léa vô tình ngẩng đầu lên, hơi sững sờ: “Liliane, mắt cô… Sao hai ngày nay lại sưng to thế?”
Bạch Nhung chưa kịp trả lời thì quản gia đã đến.
Mathieu đứng sau lưng hai người, thông báo: “Cô Bạch, người từ nhà máy rượu Tour Eiffel đã đến đón cô.”
“Nhà máy rượu Tour Eiffel?”
“Cô định đến nhà máy rượu đó sao?” Léa kéo tay Bạch Nhung đang định đứng lên, “Đến làm gì vậy?”
Bạch Nhung ngẩn người, “Buổi đấu giá rượu vang do Laurent và bà Duran đồng tổ chức, cô biết không? Họ đã mời tôi trong kỳ lễ hội rượu nho lần trước, tôi sẽ biểu diễn cùng một nhóm tứ tấu trong phần mở màn. Sau buổi đấu giá còn có tiệc tối, chắc tôi sẽ về muộn.”
Léa cũng đứng lên, ngập ngừng nói: “…Tôi sẽ đi cùng cô.”
“Thôi nào, cô đi làm gì chứ? Chắc chắn cô không muốn gặp người bên nhà máy rượu đó đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không lẽ tôi sẽ lạc đường sao? Chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà, không cần cô phải đi cùng đâu.” Bạch Nhung mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô ấy để an ủi rồi vội vã lên lầu thay lễ phục.
*
Buổi đấu giá thu hút nhiều phóng viên truyền thông và các doanh nhân giàu có từ khắp nơi. Trong khán phòng lộng lẫy toàn những người ăn mặc lịch sự thuộc tầng lớp thượng lưu. Đây là sự kiện đấu giá mà nhà máy rượu Tour Eiffel tổ chức nhằm quảng bá cho loại rượu mới năm nay, trọng tâm là bán các loại rượu vang cổ điển từ những năm 50, 60 của nhà máy. Từ buổi tiệc, màn trình diễn nghệ thuật đến cách bố trí sang trọng xa hoa của sự kiện, tất cả đều thể hiện sự quan tâm đặc biệt của nhà máy rượu đối với sự kiện này.
Bạch Nhung ngồi ở hậu trường, lau cây vĩ cầm bằng nhựa thông nhưng liên tục lơ đãng. Người bên cạnh không nhịn được nhắc nhở cô: “Đủ rồi, đủ rồi, lông vĩ sắp mòn hết rồi.”
Lúc này cô mới hoàn hồn lại.
Cô thở dài, hạ tay xuống, lẩm bẩm: “Không phải họ bảo sẽ thuê cho tôi cây đàn từng được Mozart sử dụng sao? Cây đàn sản xuất thế kỷ 18? Kết quả là vẫn phải dùng đàn của tôi, nói thì hay lắm.”
Với mức thù lao cho buổi biểu diễn như vậy, cô đừng phàn nàn nữa.”
Nếu không vì nể mặt bà Duran, Bạch Nhung đã chẳng muốn đến đây chút nào. Mấy ngày nay tinh thần cô đã không tốt, liên tục mất ngủ hai đêm, đến nỗi đi cũng thấy lâng lâng…
Đúng lúc đó, Moreau lại xuất hiện.
“Quý cô lại gặp cô rồi!” Ông ta cười với Bạch Nhung trước, sau đó chào hỏi những người xung quanh, “Tôi đến để xem mọi người chuẩn bị thế nào rồi.”
Hôm nay, ông ta nói chuyện rất lịch sự, giọng điệu không có chút châm chọc, đôi mắt híp lại như mắt diều hâu chăm chú quan sát Bạch Nhung cùng nụ cười đầy kỳ quặc.
Ông ta tiến đến gần, lịch sự nói: “Quý cô, khi tập luyện cô đã quen với vị trí của sân khấu rồi phải không? Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, hãy làm theo quy trình đã sắp xếp, đừng để xảy ra sai sót. Buổi đấu giá này được nhiều người chú ý, ông Laurent không thể chịu được bất kỳ lỗi lầm nào.”
Bạch Nhung đang chỉnh âm cho cây đàn liếc nhìn ông ta một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
“Có gì lạ đâu? Tôi luôn có qua lại với nhà máy rượu Tour Eiffel, giúp tổ chức buổi đấu giá, có vấn đề gì không? Còn cô, chẳng phải cô cũng có mặt ở đây sao?”
Cô quay mặt đi, không muốn nói chuyện nhiều với ông ta.
*
Trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, mọi người lần lượt tiến vào. Người dẫn chương trình đang nói, ở trong góc, hai người đàn ông đang thì thầm trao đổi.
“Anh tốt hơn nên đảm bảo điều đó có thể gây tiếng vang,” Laurent lạnh lùng nhìn lên rèm sân khấu nơi dàn nhạc biểu diễn.
“Yên tâm, thưa ông, tôi đã lên kế hoạch cẩn thận. Ông nên tin tưởng vào khả năng của tôi.”
“Cho dù tôi tin vào khả năng nhưng tôi hoàn toàn không tin tưởng thái độ của anh.” Người đàn ông cười lạnh, liếc nhìn Moreau.
Moreau có chút kích động: “Tại sao lại không tin? Ông phải biết gần đây tôi đã gặp phải bao nhiêu chuyện không vui và bị đối xử bất công thế nào! Giờ tôi chỉ mong được phục vụ cho những ai biết trân trọng tôi.”
“Anh phải hiểu rõ điều này, nếu có vấn đề lớn xảy ra, anh sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Xin ông yên tâm, tôi đã thiết kế kỹ lưỡng góc độ và độ cao, tất cả đều trong tầm kiểm soát.”
*
Buổi biểu diễn bắt đầu, dàn tứ tấu đàn dây ngồi bên phải sân khấu, còn Bạch Nhung đứng bên trái sân khấu.
Vì tối nay còn có cả ban nhạc pop biểu diễn, sân khấu được làm bằng khung thép và trang bị hệ thống ánh sáng đặc biệt. Bạch Nhung không quen với những sân khấu như thế này, nhưng cô nghĩ chỉ vài phút nữa thôi, sau đó cô có thể nghỉ ngơi sớm, tâm trạng cô cũng trở nên thoải mái hơn.
Mọi thứ trong buổi tập dượt với dàn nhạc diễn ra rất suôn sẻ, khiến cô cảm thấy hài lòng, buổi biểu diễn cũng diễn ra một cách bình thường.
Mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến khi cô bước vào đoạn độc tấu cuối cùng.
Chỉ còn một ánh đèn tập trung chiếu vào cô.
Dưới sân khấu, những người mặc trang phục trang trọng dồn hết sự chú ý vào bên trái.
Ôi, âm thanh của chiếc violin thật tuyệt vời, tiếng đàn từ thế kỷ 19 kết hợp với kỹ thuật điêu luyện của cô khiến không ai không bị mê hoặc.
Khi bản nhạc tiến đến đoạn cao trào, Bạch Nhung bước lên hai bước, dẫm chắc chân lên bệ nâng. Cô tưởng bệ nâng sẽ từ từ nâng lên, nhưng không ngờ, trong khoảnh khắc đó, nó lại rơi mạnh xuống…
“Rầm —”
Trong tích tắc, thế giới quay cuồng, cô mất thăng bằng và rơi vào bóng tối vô định.
Thế giới ban đầu mất đi âm thanh. Ngay sau đó, đám đông bùng nổ với những tiếng la hét hoảng hốt.
Đèn flash vẫn tiếp tục nháy sáng.
Bệ nâng chỉ rơi xuống chưa đến hai mét, lẽ ra người chỉ bị thương nhẹ, nhưng khoảnh khắc chiếc violin rơi xuống đất, Bạch Nhung theo bản năng đưa tay ra để bảo vệ cây đàn.
Trong khoảnh khắc đó, cô lờ mờ nghĩ mình không nên đưa tay ra, không nên mạo hiểm với đôi tay của mình.
Nhưng cùng lúc đó, một ý nghĩ khác cũng không thể kiểm soát được xuất hiện.
Vì vậy, phần đầu tiên chạm đất chính là cổ tay của cô.
Cây vĩ cầm được bảo vệ trong tay cô sau đó mới rơi xuống đất bên cạnh, phát ra tiếng “bộp — loảng xoảng” và bụi bốc lên.
Tiếng ồn ào của đám đông vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn, các nhạc công và những người khác đều vây quanh rìa sân khấu, cúi đầu nhìn xuống.
Dưới ánh sáng trắng hỗn loạn chỉ thấy một cô gái trong bộ váy đen đang nằm nghiêng trên bệ, cô co rúm run rẩy, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô nhíu mày, mồ hôi lạnh rịn ra từ trán.
Bàn tay trái mảnh mai của cô cứng đờ nằm trên mặt đất, không thể cử động.
Cảm giác đau đớn như bị xé toạc nhanh chóng lan ra cổ tay, đau đớn hơn bất kỳ chỗ nào khác trên cơ thể.
Trên cổ tay, nỗi đau nhức nhối của xương gãy, cơn đau âm ỉ, tất cả dường như đang tấn công thần kinh, mơ hồ ám chỉ điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Nếu như trước đây, việc mất trí nhớ không làm Bạch Nhung mất đi ký ức về các cơ bắp thì lần này có lẽ ngay cả ký ức về đôi tay của cô cũng không còn.
Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ lờ mờ cảm thấy, đây chính là sự trừng phạt dành cho cô.
Cô mở hé mắt, nhìn qua hố sâu tối tăm và những đôi mắt xa lạ của mọi người. Những ký ức lạnh lẽo từ xa xưa bắt đầu hiện lên dưới dạng những mảnh vỡ rời rạc rất không rõ ràng. Quá khứ giống như một con tàu hỏng dừng lại trong đường hầm tối tăm và ẩm ướt, mãi mãi lưu lại trong những ngày tháng xa xưa.
Đúng vậy, cô từng giết chết một người, sớm muộn cũng phải trả giá.
Trong đám đông, Moreau vội vã chạy đến, bám vào khung thép nhảy xuống bàn nâng rồi chạy đến đỡ cô gái —
Trong quá trình đó, ông ta tiện chân giẫm lên chiếc violin, nhanh chóng bước qua, cúi xuống, lo lắng hỏi han cô gái bị thương: “Quý cô! Quý cô, cô không sao chứ?”
“Két——”
Lẽ ra cây đàn không đến mức quá hư hỏng chỉ bị va đập một chút, nhưng cú giẫm đó khiến nó kêu lên âm thanh rõ rệt như tiếng gỗ bị gãy.
Bạch Nhung nhắm mắt lại và ngất đi.
Léa và Bạch Nhung ngồi trên bậc thang hướng ra khu vườn, cùng nhau lật xem cuốn album ảnh dày cộp.
“Ồ, nhà cô có nhiều ảnh thế này sao…” Bạch Nhung nhìn chồng album xếp đầy dưới chân, lắc đầu cảm thán. Gần như mỗi vài ba ngày lại chụp ảnh một lần.
“Bố mẹ tôi khi còn sống rất thích chụp ảnh,” Léa giải thích.
Đúng vậy, phần lớn những bức ảnh trong album đều là của bố mẹ họ từ nhiều năm trước.
Bạch Nhung chậm rãi lật từng trang album. Bố mẹ của Navarre, cả hai đều có vẻ ngoài thanh tú cùng mái tóc hơi đậm màu, khi còn trẻ, họ trông giống như cặp đôi hoàn hảo bước ra từ một bộ phim nghệ thuật Pháp. Nụ cười của họ thật ngọt ngào, như một đôi thanh mai trúc mã, không chút lo toan, nhưng khi nghĩ đến kết cục của số phận, người khác không thể tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.
Khi lật đến các trang sau, Bạch Nhung cuối cùng cũng nhìn thấy hình ảnh Navarre khi còn nhỏ.
Cũng như bây giờ, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô đã bị đôi mắt của anh thu hút.
Đôi mắt nâu trong ánh sáng của bức ảnh toát ra sắc vàng của nhựa thông. Nhựa thông là chất rắn từ nhựa cây thông, mỗi khi kéo đàn người ta luôn phải bôi nhựa thông lên lông vĩ để đàn có thể phát ra âm thanh. Lúc này, nhìn màu sắc ấy Bạch Nhung lại thấy có chút buồn, cô ép mình phải chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Nhìn xem, người đàn ông này từ nhỏ đã là một quý ông nhỏ nhắn, ăn mặc thanh lịch, phong thái điềm tĩnh, mái tóc xoăn xù bồng bềnh được chăm chút gọn gàng. Nhìn phong cách này, cô thậm chí có thể tưởng tượng anh khi còn bé được cha mẹ dạy dỗ cách mở cửa và đưa khăn tay cho các quý cô cùng trang lứa.
Trong mỗi bức ảnh của anh, khung cảnh đều là những ngày nắng sáng tươi đẹp, hoàn toàn không có những ngày mưa ẩm lạnh hay tuyết rơi của mùa đông.
“Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối bao giờ.” Bạch Nhung không nhịn được cười, “Hóa ra hồi nhỏ cũng như vậy.”
Léa nhún vai, đồng ý.
“Nhưng không phải lúc nào cậu ấy cũng bình tĩnh như thế. Ba năm trước, khi nhà máy rượu gặp khủng hoảng, cậu ấy cũng rất bận rộn, may mà cuối cùng mọi việc đã được giải quyết. Cậu ấy luôn giỏi trong việc giải quyết rắc rối. Còn tôi thì chẳng giúp được gì cả.” Léa tựa cằm lên tay, hồi tưởng lại. “Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy luôn trưởng thành hơn tôi. Mọi người lúc nào cũng bảo tôi mới là em gái.” Nói đến đây, giọng Léa có chút không cam tâm: “André luôn được người lớn yêu mến hơn tôi. Vì cậu ấy lịch sự và chu đáo với những người xung quanh, còn rộng rãi hào phóng…”
Bạch Nhung lắng nghe, bất giác lạc trong suy nghĩ.
Cô quay lại nhìn bức ảnh một lần nữa.
Đúng vậy, từ ánh mắt trầm tĩnh ấy có thể thấy anh là người luôn sống một cuộc đời có trật tự và điềm tĩnh, giỏi xử lý mọi vấn đề ban ngày.
Nhưng Bạch Nhung lại thích màn đêm và ghét nhất là khi trời sáng. Mỗi khi gặp rắc rối, cô chỉ muốn cuộn mình không muốn tỉnh dậy.
Do ngồi gần nhau, Léa vô tình ngẩng đầu lên, hơi sững sờ: “Liliane, mắt cô… Sao hai ngày nay lại sưng to thế?”
Bạch Nhung chưa kịp trả lời thì quản gia đã đến.
Mathieu đứng sau lưng hai người, thông báo: “Cô Bạch, người từ nhà máy rượu Tour Eiffel đã đến đón cô.”
“Nhà máy rượu Tour Eiffel?”
“Cô định đến nhà máy rượu đó sao?” Léa kéo tay Bạch Nhung đang định đứng lên, “Đến làm gì vậy?”
Bạch Nhung ngẩn người, “Buổi đấu giá rượu vang do Laurent và bà Duran đồng tổ chức, cô biết không? Họ đã mời tôi trong kỳ lễ hội rượu nho lần trước, tôi sẽ biểu diễn cùng một nhóm tứ tấu trong phần mở màn. Sau buổi đấu giá còn có tiệc tối, chắc tôi sẽ về muộn.”
Léa cũng đứng lên, ngập ngừng nói: “…Tôi sẽ đi cùng cô.”
“Thôi nào, cô đi làm gì chứ? Chắc chắn cô không muốn gặp người bên nhà máy rượu đó đâu.”
“Nhưng mà…”
“Không lẽ tôi sẽ lạc đường sao? Chỉ là một buổi biểu diễn thôi mà, không cần cô phải đi cùng đâu.” Bạch Nhung mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô ấy để an ủi rồi vội vã lên lầu thay lễ phục.
*
Buổi đấu giá thu hút nhiều phóng viên truyền thông và các doanh nhân giàu có từ khắp nơi. Trong khán phòng lộng lẫy toàn những người ăn mặc lịch sự thuộc tầng lớp thượng lưu. Đây là sự kiện đấu giá mà nhà máy rượu Tour Eiffel tổ chức nhằm quảng bá cho loại rượu mới năm nay, trọng tâm là bán các loại rượu vang cổ điển từ những năm 50, 60 của nhà máy. Từ buổi tiệc, màn trình diễn nghệ thuật đến cách bố trí sang trọng xa hoa của sự kiện, tất cả đều thể hiện sự quan tâm đặc biệt của nhà máy rượu đối với sự kiện này.
Bạch Nhung ngồi ở hậu trường, lau cây vĩ cầm bằng nhựa thông nhưng liên tục lơ đãng. Người bên cạnh không nhịn được nhắc nhở cô: “Đủ rồi, đủ rồi, lông vĩ sắp mòn hết rồi.”
Lúc này cô mới hoàn hồn lại.
Cô thở dài, hạ tay xuống, lẩm bẩm: “Không phải họ bảo sẽ thuê cho tôi cây đàn từng được Mozart sử dụng sao? Cây đàn sản xuất thế kỷ 18? Kết quả là vẫn phải dùng đàn của tôi, nói thì hay lắm.”
Với mức thù lao cho buổi biểu diễn như vậy, cô đừng phàn nàn nữa.”
Nếu không vì nể mặt bà Duran, Bạch Nhung đã chẳng muốn đến đây chút nào. Mấy ngày nay tinh thần cô đã không tốt, liên tục mất ngủ hai đêm, đến nỗi đi cũng thấy lâng lâng…
Đúng lúc đó, Moreau lại xuất hiện.
“Quý cô lại gặp cô rồi!” Ông ta cười với Bạch Nhung trước, sau đó chào hỏi những người xung quanh, “Tôi đến để xem mọi người chuẩn bị thế nào rồi.”
Hôm nay, ông ta nói chuyện rất lịch sự, giọng điệu không có chút châm chọc, đôi mắt híp lại như mắt diều hâu chăm chú quan sát Bạch Nhung cùng nụ cười đầy kỳ quặc.
Ông ta tiến đến gần, lịch sự nói: “Quý cô, khi tập luyện cô đã quen với vị trí của sân khấu rồi phải không? Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, hãy làm theo quy trình đã sắp xếp, đừng để xảy ra sai sót. Buổi đấu giá này được nhiều người chú ý, ông Laurent không thể chịu được bất kỳ lỗi lầm nào.”
Bạch Nhung đang chỉnh âm cho cây đàn liếc nhìn ông ta một cái rồi lạnh lùng hỏi: “Sao ông lại ở đây?”
“Có gì lạ đâu? Tôi luôn có qua lại với nhà máy rượu Tour Eiffel, giúp tổ chức buổi đấu giá, có vấn đề gì không? Còn cô, chẳng phải cô cũng có mặt ở đây sao?”
Cô quay mặt đi, không muốn nói chuyện nhiều với ông ta.
*
Trước khi buổi đấu giá chính thức bắt đầu, mọi người lần lượt tiến vào. Người dẫn chương trình đang nói, ở trong góc, hai người đàn ông đang thì thầm trao đổi.
“Anh tốt hơn nên đảm bảo điều đó có thể gây tiếng vang,” Laurent lạnh lùng nhìn lên rèm sân khấu nơi dàn nhạc biểu diễn.
“Yên tâm, thưa ông, tôi đã lên kế hoạch cẩn thận. Ông nên tin tưởng vào khả năng của tôi.”
“Cho dù tôi tin vào khả năng nhưng tôi hoàn toàn không tin tưởng thái độ của anh.” Người đàn ông cười lạnh, liếc nhìn Moreau.
Moreau có chút kích động: “Tại sao lại không tin? Ông phải biết gần đây tôi đã gặp phải bao nhiêu chuyện không vui và bị đối xử bất công thế nào! Giờ tôi chỉ mong được phục vụ cho những ai biết trân trọng tôi.”
“Anh phải hiểu rõ điều này, nếu có vấn đề lớn xảy ra, anh sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
“Xin ông yên tâm, tôi đã thiết kế kỹ lưỡng góc độ và độ cao, tất cả đều trong tầm kiểm soát.”
*
Buổi biểu diễn bắt đầu, dàn tứ tấu đàn dây ngồi bên phải sân khấu, còn Bạch Nhung đứng bên trái sân khấu.
Vì tối nay còn có cả ban nhạc pop biểu diễn, sân khấu được làm bằng khung thép và trang bị hệ thống ánh sáng đặc biệt. Bạch Nhung không quen với những sân khấu như thế này, nhưng cô nghĩ chỉ vài phút nữa thôi, sau đó cô có thể nghỉ ngơi sớm, tâm trạng cô cũng trở nên thoải mái hơn.
Mọi thứ trong buổi tập dượt với dàn nhạc diễn ra rất suôn sẻ, khiến cô cảm thấy hài lòng, buổi biểu diễn cũng diễn ra một cách bình thường.
Mọi thứ đều tốt đẹp, cho đến khi cô bước vào đoạn độc tấu cuối cùng.
Chỉ còn một ánh đèn tập trung chiếu vào cô.
Dưới sân khấu, những người mặc trang phục trang trọng dồn hết sự chú ý vào bên trái.
Ôi, âm thanh của chiếc violin thật tuyệt vời, tiếng đàn từ thế kỷ 19 kết hợp với kỹ thuật điêu luyện của cô khiến không ai không bị mê hoặc.
Khi bản nhạc tiến đến đoạn cao trào, Bạch Nhung bước lên hai bước, dẫm chắc chân lên bệ nâng. Cô tưởng bệ nâng sẽ từ từ nâng lên, nhưng không ngờ, trong khoảnh khắc đó, nó lại rơi mạnh xuống…
“Rầm —”
Trong tích tắc, thế giới quay cuồng, cô mất thăng bằng và rơi vào bóng tối vô định.
Thế giới ban đầu mất đi âm thanh. Ngay sau đó, đám đông bùng nổ với những tiếng la hét hoảng hốt.
Đèn flash vẫn tiếp tục nháy sáng.
Bệ nâng chỉ rơi xuống chưa đến hai mét, lẽ ra người chỉ bị thương nhẹ, nhưng khoảnh khắc chiếc violin rơi xuống đất, Bạch Nhung theo bản năng đưa tay ra để bảo vệ cây đàn.
Trong khoảnh khắc đó, cô lờ mờ nghĩ mình không nên đưa tay ra, không nên mạo hiểm với đôi tay của mình.
Nhưng cùng lúc đó, một ý nghĩ khác cũng không thể kiểm soát được xuất hiện.
Vì vậy, phần đầu tiên chạm đất chính là cổ tay của cô.
Cây vĩ cầm được bảo vệ trong tay cô sau đó mới rơi xuống đất bên cạnh, phát ra tiếng “bộp — loảng xoảng” và bụi bốc lên.
Tiếng ồn ào của đám đông vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn, các nhạc công và những người khác đều vây quanh rìa sân khấu, cúi đầu nhìn xuống.
Dưới ánh sáng trắng hỗn loạn chỉ thấy một cô gái trong bộ váy đen đang nằm nghiêng trên bệ, cô co rúm run rẩy, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô nhíu mày, mồ hôi lạnh rịn ra từ trán.
Bàn tay trái mảnh mai của cô cứng đờ nằm trên mặt đất, không thể cử động.
Cảm giác đau đớn như bị xé toạc nhanh chóng lan ra cổ tay, đau đớn hơn bất kỳ chỗ nào khác trên cơ thể.
Trên cổ tay, nỗi đau nhức nhối của xương gãy, cơn đau âm ỉ, tất cả dường như đang tấn công thần kinh, mơ hồ ám chỉ điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Nếu như trước đây, việc mất trí nhớ không làm Bạch Nhung mất đi ký ức về các cơ bắp thì lần này có lẽ ngay cả ký ức về đôi tay của cô cũng không còn.
Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ lờ mờ cảm thấy, đây chính là sự trừng phạt dành cho cô.
Cô mở hé mắt, nhìn qua hố sâu tối tăm và những đôi mắt xa lạ của mọi người. Những ký ức lạnh lẽo từ xa xưa bắt đầu hiện lên dưới dạng những mảnh vỡ rời rạc rất không rõ ràng. Quá khứ giống như một con tàu hỏng dừng lại trong đường hầm tối tăm và ẩm ướt, mãi mãi lưu lại trong những ngày tháng xa xưa.
Đúng vậy, cô từng giết chết một người, sớm muộn cũng phải trả giá.
Trong đám đông, Moreau vội vã chạy đến, bám vào khung thép nhảy xuống bàn nâng rồi chạy đến đỡ cô gái —
Trong quá trình đó, ông ta tiện chân giẫm lên chiếc violin, nhanh chóng bước qua, cúi xuống, lo lắng hỏi han cô gái bị thương: “Quý cô! Quý cô, cô không sao chứ?”
“Két——”
Lẽ ra cây đàn không đến mức quá hư hỏng chỉ bị va đập một chút, nhưng cú giẫm đó khiến nó kêu lên âm thanh rõ rệt như tiếng gỗ bị gãy.
Bạch Nhung nhắm mắt lại và ngất đi.
/75
|