Tuổi dần lớn lên, thân thể Định cũng vượt trội khác biệt hẳn ngày trước, trong khi Xuyên thì chỉ phát triển chiều cao ở mức vừa tầm, dáng vẻ vẫn thư sinh và trắng trẻo như cũ, gương mặt thì gần như vẫn giữ nguyên nét tinh khôi thuở đầu, nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai khiến ai nhìn vào cũng xao động.
Khi đã hội đủ mọi yếu tố cần thiết để có thể đối mặt với Xuyên, Định lại vẫn do dự vì không biết phải dùng lý do gì để tiếp cận, chẳng lẽ cứ tự dưng lại gần người ta làm quen thì kì cục quá. Trời thương tình an bài thế nào lại có một đám biến thái háo sắc tấn công, vừa bức xúc nhưng cũng vừa vui, chờ đúng thời cơ Định liền nhào tới ra tay giải cứu, trả lại món nợ ngày trước, sẵn tiện có luôn lý do để làm bạn với nhau, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Xuyên thấy thật bất ngờ khi có một người lại nhớ đến mình lâu đến vậy, trong khi ngày đó cậu chỉ xem như ngọn gió thoáng qua. Thật ra Xuyên ngày đó cũng chỉ mới 6 tuổi – một đứa nhóc tì hỉ mũi chưa sạch thì đâu đến mức cao siêu như tưởng tượng của Định như thế. Chẳng qua là từ những “bài học xương máu” của người Anh Trai cùng cha khác mẹ kia, cũng như học lóm những lời răn dạy mà papa dành cho Hiệp. Khi lủi thủi trong nhà vẽ tranh, vô tình nghe thấy tiếng trêu chọc xen lẫn khóc lóc bên ngoài, cậu bé Xuyên nhìn ra cửa sổ và chứng kiến sự việc, sự đồng cảm nhen nhóm cộng với tính cách nhân hậu, cậu nhớ đến cách mẹ nuôi hay làm để lấy những vật trên cao nên làm theo. Không ngờ hành động ngẫu hứng đó lại khiến người chịu ơn kia “khắc cốt ghi tâm” như thế.
Từ khi mọi chuyện được sáng tỏ, lý do làm bạn với nhau lại vô cùng thuần khiết, hiển nhiên mối quan hệ của Xuyên và Định thêm khắn khít hơn bội phần. Trong mọi hoạt động ngoài trường nào hai đứa cũng đi cùng nhau, từ vui chơi tới học tập. Thỉnh thoảng Xuyên cũng hay đến nhà Định chơi, Định cũng đến nhà của Xuyên học cùng vì cậu chàng có nhiều tài liệu tham khảo để học tập tốt. Tuy học lực chỉ ở mức khá, nhưng Định rất chịu khó tiếp thu và cần cù, không lơ là và ra vẻ hiểu biết.
Hai đứa vừa học tập thoải mái, vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, ba mẹ đi làm cả ngày nên cũng không phải chú ý giữ kẽ nhiều. Nhưng Xuyên đã quên mất một thành viên nữa cũng quan trọng không kém, mà đó mới chính là người cậu lo lắng hơn cả. Vì nghĩ rằng Hiệp bận ôn thi cả ngày nên không ngờ đến trường hợp anh ấy sẽ về bất chợt. Trong lúc cậu cùng với Định đang lấy đồ dùng từ tủ lạnh để làm vài món uống giải khát, Xuyên nghe tiếng mở cửa, Hiệp bước vào nhìn thấy người lạ gương mặt tuy không biến sắc nhưng ánh mắt đã nhìn Xuyên ra chiều cần câu trả lời rõ ràng về sự tự tiện đưa người lạ vào nhà. Dù tình ngay lý cũng chẳng có gì gian, nhưng nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị tỏ vẻ không vui của Hiệp, lòng Xuyên vẫn nhóm lên nỗi lo lắng bất an.
- Xuyên làm gì mà đứng chết trân ở đó thế? Vô phụ tui một tay đi! – Giọng nói sang sảng của Định làm Xuyên giật thót người, bất ngờ quay lại.
- Ế ế coi chừng…. ây da…….!!! – Cậu bạn chợt hét lên.
Vì Định đang vừa bước tới để đưa bình nước cho Xuyên pha đồ uống mà cậu lại bất ngờ quay đầu lại với tốc độ nhanh, chân gạc vào đầu gối Định đang bước nên mất đà ngã nhào về trước. Với lực đạo Judo, Định dễ dàng phản xạ kịp với tình huống ngã cấp bách, nhưng tay buộc phải hi sinh buông bình nước ra để nắm chặt chiếc ghế làm vật trụ, thế là bình nước văng ra khỏi tay người cầm, nhưng lại không phát ra âm thanh đổ vỡ vì đã được ai đó bắt kịp. Tuy nhiên nước trong bình đã đổ ra hết, chỉ có một ít rớt dưới mặt sàn, phần lớn còn lại đã chảy đầy trên người vị anh trai trẻ tuổi.
Khi đã hội đủ mọi yếu tố cần thiết để có thể đối mặt với Xuyên, Định lại vẫn do dự vì không biết phải dùng lý do gì để tiếp cận, chẳng lẽ cứ tự dưng lại gần người ta làm quen thì kì cục quá. Trời thương tình an bài thế nào lại có một đám biến thái háo sắc tấn công, vừa bức xúc nhưng cũng vừa vui, chờ đúng thời cơ Định liền nhào tới ra tay giải cứu, trả lại món nợ ngày trước, sẵn tiện có luôn lý do để làm bạn với nhau, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Xuyên thấy thật bất ngờ khi có một người lại nhớ đến mình lâu đến vậy, trong khi ngày đó cậu chỉ xem như ngọn gió thoáng qua. Thật ra Xuyên ngày đó cũng chỉ mới 6 tuổi – một đứa nhóc tì hỉ mũi chưa sạch thì đâu đến mức cao siêu như tưởng tượng của Định như thế. Chẳng qua là từ những “bài học xương máu” của người Anh Trai cùng cha khác mẹ kia, cũng như học lóm những lời răn dạy mà papa dành cho Hiệp. Khi lủi thủi trong nhà vẽ tranh, vô tình nghe thấy tiếng trêu chọc xen lẫn khóc lóc bên ngoài, cậu bé Xuyên nhìn ra cửa sổ và chứng kiến sự việc, sự đồng cảm nhen nhóm cộng với tính cách nhân hậu, cậu nhớ đến cách mẹ nuôi hay làm để lấy những vật trên cao nên làm theo. Không ngờ hành động ngẫu hứng đó lại khiến người chịu ơn kia “khắc cốt ghi tâm” như thế.
Từ khi mọi chuyện được sáng tỏ, lý do làm bạn với nhau lại vô cùng thuần khiết, hiển nhiên mối quan hệ của Xuyên và Định thêm khắn khít hơn bội phần. Trong mọi hoạt động ngoài trường nào hai đứa cũng đi cùng nhau, từ vui chơi tới học tập. Thỉnh thoảng Xuyên cũng hay đến nhà Định chơi, Định cũng đến nhà của Xuyên học cùng vì cậu chàng có nhiều tài liệu tham khảo để học tập tốt. Tuy học lực chỉ ở mức khá, nhưng Định rất chịu khó tiếp thu và cần cù, không lơ là và ra vẻ hiểu biết.
Hai đứa vừa học tập thoải mái, vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, ba mẹ đi làm cả ngày nên cũng không phải chú ý giữ kẽ nhiều. Nhưng Xuyên đã quên mất một thành viên nữa cũng quan trọng không kém, mà đó mới chính là người cậu lo lắng hơn cả. Vì nghĩ rằng Hiệp bận ôn thi cả ngày nên không ngờ đến trường hợp anh ấy sẽ về bất chợt. Trong lúc cậu cùng với Định đang lấy đồ dùng từ tủ lạnh để làm vài món uống giải khát, Xuyên nghe tiếng mở cửa, Hiệp bước vào nhìn thấy người lạ gương mặt tuy không biến sắc nhưng ánh mắt đã nhìn Xuyên ra chiều cần câu trả lời rõ ràng về sự tự tiện đưa người lạ vào nhà. Dù tình ngay lý cũng chẳng có gì gian, nhưng nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị tỏ vẻ không vui của Hiệp, lòng Xuyên vẫn nhóm lên nỗi lo lắng bất an.
- Xuyên làm gì mà đứng chết trân ở đó thế? Vô phụ tui một tay đi! – Giọng nói sang sảng của Định làm Xuyên giật thót người, bất ngờ quay lại.
- Ế ế coi chừng…. ây da…….!!! – Cậu bạn chợt hét lên.
Vì Định đang vừa bước tới để đưa bình nước cho Xuyên pha đồ uống mà cậu lại bất ngờ quay đầu lại với tốc độ nhanh, chân gạc vào đầu gối Định đang bước nên mất đà ngã nhào về trước. Với lực đạo Judo, Định dễ dàng phản xạ kịp với tình huống ngã cấp bách, nhưng tay buộc phải hi sinh buông bình nước ra để nắm chặt chiếc ghế làm vật trụ, thế là bình nước văng ra khỏi tay người cầm, nhưng lại không phát ra âm thanh đổ vỡ vì đã được ai đó bắt kịp. Tuy nhiên nước trong bình đã đổ ra hết, chỉ có một ít rớt dưới mặt sàn, phần lớn còn lại đã chảy đầy trên người vị anh trai trẻ tuổi.
/77
|