Buổi trưa cùng ngày, Xuyên về sớm hơn nên chuẩn bị bữa trưa. Cậu tuy chưa rành về nấu nướng nhưng đã được mẹ nuôi chỉ dẫn vài lần nên cũng biết cách nấu cơm, bật bếp nấu đồ ăn đã được sơ chế qua để trong tủ lạnh. Khi mọi thứ vừa hoàn thành thì Hiệp cũng về tới, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức nên bụng cũng hơi réo nhẹ nhưng không phát ra âm thanh bên ngoài, tuy thế anh chàng vẫn lặng thinh không tỏ vẻ háo hức lắm. Xuyên thấy Hiệp vừa bước vào liền nở nụ cười tươi rói – luôn là ưu điểm lớn nhất của cậu chàng, chào đón Hiệp rồi bảo anh thay đồ xong xuống ăn cơm luôn.
Bữa cơm chỉ đơn giản với ca lóc kho và canh cải ngọt, tuy vẫn là do mẹ làm nhưng lại được chính tay cậu bé trai nấu ra thành phẩm nên cảm giác thưởng thức cũng có phần khác biệt. Hình như đây là lần đâu tiên Hiệp và Xuyên ngồi ăn riêng với nhau thế này, vì hồi trước mẹ còn về buổi trưa để ăn cùng hai anh em, thời gian sau thì Hiệp thường về trễ hơn khá nhiều nên Xuyên luôn ăn trước, chừa phần lại cho cậu. Chẳng hiểu sao hôm nay Hiệp lại về sớm hơn thường lệ, Xuyên vừa về chừng nửa tiếng thì anh chàng cũng lon ton về tới nhà.
Chính vì những cột mốc “đầu tiên” như thế nên khiến cả hai đều ở trong trạng thái lúng túng, không gian không có vẻ thoải mái tự tại như hai anh em trai cho lắm, mà lại giống như kiểu… kiểu gì thì cả hai đứa đều chưa thể hình dung ra được*.*.
Được một lúc, Hiệp lại là người chủ động bắt chuyện, phá tan bầu không khí ăn uống ảm đạm:
- Tên nhóc kia có vẻ rất thích cậu thì phải! – Hiệp luôn dùng những câu từ dễ gây hiểu lầm như thế.
- Dạ, tụi em mới biết nhau chừng hơn tháng nay. Cũng hợp tính nên chơi thân…
- Là khi nào? Là lúc cậu vừa thông báo cho ba mẹ là để cho tôi đi học trước còn cậu đã có bạn đi cùng rồi đó hả?
- Dạ, là lúc đó đó.
- Hai người làm thế nào mà quen nhau. Tôi nghe tên nhóc đó nói là khác lớp mà?
- Dạ, tụi em biết nhau khi em bị một tụi… côn đồ chặn đường hăm he (cậu chàng tính dùng từ “biến thái háo sắc” cho chính xác nhưng thấy ngại nên đổi). Cũng may Định xuất hiện kịp thời giải cứu…
- Có phải là cái buổi tôi đi khảo sát thực tế ở trường đại học phải về trễ, để cậu tự về nhà một mình?
- Dạ đúng… - Xuyên lại thấy xấu hổ vì cứ gây chuyện phiền phức.
Hiệp im lặng một lúc lâu, cắm cúi ăn bốn chén cơm liên tục. Vẫn lại như thông lệ thường nhật, tiếp tục buông ra câu nói chốt hạ:
- Người gì đâu mà cứ hễ lơi lỏng ra là lại gặp chuyện. Chẳng biết cậu có cái điểm gì hấp dẫn mà lại thu hút lũ ruồi bọ kia đến thế không biết!
- Ơ… chuyện đó em cũng đâu có biết! – Xuyên vẫn cứ trưng bày bộ mặt ngây thơ vô số tội như thế, ánh mắt long lanh nhìn vừa thấy thương vừa ngứa mắt, những muốn nhào vô ngắt nhéo cho bỏ thèm.
Hiệp đứng dậy đi lên lầu, không nói thêm lời nào nữa. Nhưng những ngày tiếp theo sau đó, bất kể có “cậu trai nào đó” không mấy hoan nghênh nhưng anh chàng vẫn hồn nhiên đi cùng với Xuyên đến trường. Cho dù thời gian có bận rộn, Hiệp vẫn lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của cậu bé, khi có bất kì hiểm nguy gì rình rập liền lập tức ra tay. Nhưng Hiệp chưa bao giờ thực hiện được những điều đó thêm lần nào nữa, vì khi có Định cặp kè sát sao mọi lúc mọi nơi, Xuyên gần như an toàn đến một sợi tóc cũng không rơi ra được.
Bản thân Hiệp cũng không rõ, rốt cục tại sao cậu lại cảm giác khó chịu với thái độ ân cần thân thiết có phần thái quá của tên nhóc kia dành cho em trai mình. Nó gần giống như một thứ gì đó vốn nghĩ từ trước đến nay là độc quyền của mình, bất khả xâm phạm, nay lại bị cướp mất giữa ban ngày mà không lời xin phép. Để giờ đây, Hiệp tự dưng lại thấy quan tâm nhiều hơn, chú ý nhiều hơn, suy tư nhiều hơn đến một người mà cậu đã từng nghĩ rằng không thể nào tiếp nhận trong cuộc đời cậu.
Bữa cơm chỉ đơn giản với ca lóc kho và canh cải ngọt, tuy vẫn là do mẹ làm nhưng lại được chính tay cậu bé trai nấu ra thành phẩm nên cảm giác thưởng thức cũng có phần khác biệt. Hình như đây là lần đâu tiên Hiệp và Xuyên ngồi ăn riêng với nhau thế này, vì hồi trước mẹ còn về buổi trưa để ăn cùng hai anh em, thời gian sau thì Hiệp thường về trễ hơn khá nhiều nên Xuyên luôn ăn trước, chừa phần lại cho cậu. Chẳng hiểu sao hôm nay Hiệp lại về sớm hơn thường lệ, Xuyên vừa về chừng nửa tiếng thì anh chàng cũng lon ton về tới nhà.
Chính vì những cột mốc “đầu tiên” như thế nên khiến cả hai đều ở trong trạng thái lúng túng, không gian không có vẻ thoải mái tự tại như hai anh em trai cho lắm, mà lại giống như kiểu… kiểu gì thì cả hai đứa đều chưa thể hình dung ra được*.*.
Được một lúc, Hiệp lại là người chủ động bắt chuyện, phá tan bầu không khí ăn uống ảm đạm:
- Tên nhóc kia có vẻ rất thích cậu thì phải! – Hiệp luôn dùng những câu từ dễ gây hiểu lầm như thế.
- Dạ, tụi em mới biết nhau chừng hơn tháng nay. Cũng hợp tính nên chơi thân…
- Là khi nào? Là lúc cậu vừa thông báo cho ba mẹ là để cho tôi đi học trước còn cậu đã có bạn đi cùng rồi đó hả?
- Dạ, là lúc đó đó.
- Hai người làm thế nào mà quen nhau. Tôi nghe tên nhóc đó nói là khác lớp mà?
- Dạ, tụi em biết nhau khi em bị một tụi… côn đồ chặn đường hăm he (cậu chàng tính dùng từ “biến thái háo sắc” cho chính xác nhưng thấy ngại nên đổi). Cũng may Định xuất hiện kịp thời giải cứu…
- Có phải là cái buổi tôi đi khảo sát thực tế ở trường đại học phải về trễ, để cậu tự về nhà một mình?
- Dạ đúng… - Xuyên lại thấy xấu hổ vì cứ gây chuyện phiền phức.
Hiệp im lặng một lúc lâu, cắm cúi ăn bốn chén cơm liên tục. Vẫn lại như thông lệ thường nhật, tiếp tục buông ra câu nói chốt hạ:
- Người gì đâu mà cứ hễ lơi lỏng ra là lại gặp chuyện. Chẳng biết cậu có cái điểm gì hấp dẫn mà lại thu hút lũ ruồi bọ kia đến thế không biết!
- Ơ… chuyện đó em cũng đâu có biết! – Xuyên vẫn cứ trưng bày bộ mặt ngây thơ vô số tội như thế, ánh mắt long lanh nhìn vừa thấy thương vừa ngứa mắt, những muốn nhào vô ngắt nhéo cho bỏ thèm.
Hiệp đứng dậy đi lên lầu, không nói thêm lời nào nữa. Nhưng những ngày tiếp theo sau đó, bất kể có “cậu trai nào đó” không mấy hoan nghênh nhưng anh chàng vẫn hồn nhiên đi cùng với Xuyên đến trường. Cho dù thời gian có bận rộn, Hiệp vẫn lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của cậu bé, khi có bất kì hiểm nguy gì rình rập liền lập tức ra tay. Nhưng Hiệp chưa bao giờ thực hiện được những điều đó thêm lần nào nữa, vì khi có Định cặp kè sát sao mọi lúc mọi nơi, Xuyên gần như an toàn đến một sợi tóc cũng không rơi ra được.
Bản thân Hiệp cũng không rõ, rốt cục tại sao cậu lại cảm giác khó chịu với thái độ ân cần thân thiết có phần thái quá của tên nhóc kia dành cho em trai mình. Nó gần giống như một thứ gì đó vốn nghĩ từ trước đến nay là độc quyền của mình, bất khả xâm phạm, nay lại bị cướp mất giữa ban ngày mà không lời xin phép. Để giờ đây, Hiệp tự dưng lại thấy quan tâm nhiều hơn, chú ý nhiều hơn, suy tư nhiều hơn đến một người mà cậu đã từng nghĩ rằng không thể nào tiếp nhận trong cuộc đời cậu.
/77
|