Hiệp và Xuyên quay trở về thời gian ban đầu, ít tiếp xúc, hầu như không nói chuyện với nhau câu nào ngoại trừ vài lời chào cho có lệ khi ba mẹ gần bên. Nói một cách chính xác thì chính Hiệp là người chủ động né tránh, không còn quan tâm để ý gì đến cậu em nữa.
Thời gian như được gió lốc cuốn đi, mỗi người cũng tất bật với việc riêng của mình nên không ai để ý đến những chuyện đó nữa. Ba đi công tác xa, mẹ cũng thường xuyên được mời tham gia vào các buổi dạy, Hiệp dần ít về nhà hơn lấy lý do bận tham gia vào các hoạt động xã hội do hội sinh viên thành lập, Xuyên cũng bù đầu với việc ôn thi năm cuối cấp. Với sức học ổn định như từ trước đến giờ, không khó để cậu đạt điểm chuẩn cao đậu tiếp tục vào hệ công lập khối cấp 3 ở trường đang theo học. Như vậy có nghĩa dù đã chuyển cấp nhưng cậu vẫn chỉ di chuyển đến ngôi trường ngay sát cạnh bên, nơi mà Xuyên đã hướng đến từ trước bởi đó cũng từng là trường Hiệp học.
Cậu bạn thân chí cốt hiển nhiên cũng dễ dàng qua cửa vì luôn sát cánh bên quân sư trong những ngày ôn thi. Càng vui hơn khi công bố danh sách xếp lớp khối 10, cả hai lại chính thức được học chung một lớp. Khỏi phải nói cậu chàng mừng rỡ đến mức độ nào, miệng suốt ngày cứ ngoác lên tận mang tai. Dù thành tích cũng chẳng có gì lớn lao nhưng đậu vào hệ công lập cũng là một niềm tự hào, cậu công tử Hoàng Định cũng được ba mẹ thưởng một “bao lì xì” lớn. Định rũ Xuyên làm một chầu ăn mừng vì hai niềm vui đến cùng một lúc này…
- Dạo này tui thấy ông cứ cười suốt. Vui thì biết là vui rồi nhưng cũng phải tiết chế lại chút chứ! Làm lố quá người ta tưởng bị “bịn” đó! – Xuyên luôn giỏi trong việc dập tắt cơn khoái chí của thằng bạn thân.
- Hehe, làm sao không vui cho được! Như vậy là sau bao nhiêu tháng năm dài đằng đẳng, tui với Xuyên đã chính thức được ở gần bên nhau rồi… - Miệng bớt cười nhưng đôi mắt vẫn long lanh.
- Nói gì nghe ớn vậy cha nội? “Ở gần bên nhau”, cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bao năm dài nay được tương ngộ vậy!
- Thì cũng gần như vậy còn gì, hồi trước khác lớp nhau muốn học nhóm cùng cũng hơi trật nhịp. Giờ thì đôi ta có thể học cùng, ăn cùng, ngủ cùng mọi lúc mọi nơi rồi! kakaka…
- Ê ê, nói năng cho đàng hoàng, cái gì mà ngủ cùng?
- Ừ thì chưa ngủ cùng, nhưng trước sau gì cũng sẽ có! – Nụ cười và ánh mắt đầy vẻ gian manh.
Bó tay, tui thấy ông dạo này nặng lắm rồi đó, đừng có lâu năm mà giấu, đi khám đi kẻo thành ác tính lại lây bệnh sang cho tui thì khổ, tui còn yêu đời chưa muốn đi bán muối đâu!
- Chỗ bạn bè hoạn nạn có nhau mà Xuyên nỡ đối xử với tui như vậy sao? – Định thể hiện bộ mặt khổ sỡ đúng điệu, nhưng ngay sau đó liền chuyển hóa sang nét mặt hăm he đe dọa – Không cần nói nhiều, khi xếp chỗ ngồi phải ngồi chung bàn với tui, rõ chưa?!
- Tui thấy chuyện đó hơi khó. – Xuyên tỏ vẻ thở dài đầy tâm trạng dù không mấy thiết tha.
- Tại sao lại khó?
- Nhìn lại chiều cao của tui với ông đi, đứa thấp tè đứa cao nhòng mà đòi ngồi chung một chỗ. Nếu cùng ngồi những bàn gần đầu thì mấy đứa ngồi sau bị lưng ông che bảng hết, còn ngồi bàn chót chung với ông thì sao tui thấy chữ trên bảng được? Mắt tui bị cận mà!
- Sao Xuyên không đeo kính đi?
- Có đi đo độ lắp kính rồi, độ nhẹ nên chỉ đeo khi cần thiết thôi. Đeo ra ngoài thấy ngại ngại!
- Có gì đâu mà ngại? Giờ tụi học sinh đeo kính cả đống. – Định cũng muốn Xuyên đeo kính, nhìn trông sẽ thư sinh và ku-te hơn.
- Vậy ông cũng đeo đi rồi tui đeo. – Xuyên muốn tìm thêm người đồng cảnh ngộ.
- Tui có bị cận đâu đeo kính làm gì, mắc công người ta nói tui lưu manh giả danh trí thức nữa!
Trải qua cuộc bàn luận sôi nổi, rốt cục vẫn như quy luật sắp đặt, Xuyên và Định vẫn em ở đầu sông anh cuối sông. Xuyên mang tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp vì môi trường cấp 3 mới mẻ, nhưng hơn cả là niềm hân hoan bởi bước ngoặc lớn trong quãng đời học sinh của mình. Với môi trường mới, cậu được tham gia vào nhiều hoạt động ngoại khóa của đoàn viên hơn, các môn học thể dục cũng được nhà trường cho vào thể loại tự chọn. Vì Định đã nắm thành tích môn Judo từ cấp 2, nên dù biết Xuyên chọn Bơi lội anh chàng cũng không thay đổi được.
Thời gian như được gió lốc cuốn đi, mỗi người cũng tất bật với việc riêng của mình nên không ai để ý đến những chuyện đó nữa. Ba đi công tác xa, mẹ cũng thường xuyên được mời tham gia vào các buổi dạy, Hiệp dần ít về nhà hơn lấy lý do bận tham gia vào các hoạt động xã hội do hội sinh viên thành lập, Xuyên cũng bù đầu với việc ôn thi năm cuối cấp. Với sức học ổn định như từ trước đến giờ, không khó để cậu đạt điểm chuẩn cao đậu tiếp tục vào hệ công lập khối cấp 3 ở trường đang theo học. Như vậy có nghĩa dù đã chuyển cấp nhưng cậu vẫn chỉ di chuyển đến ngôi trường ngay sát cạnh bên, nơi mà Xuyên đã hướng đến từ trước bởi đó cũng từng là trường Hiệp học.
Cậu bạn thân chí cốt hiển nhiên cũng dễ dàng qua cửa vì luôn sát cánh bên quân sư trong những ngày ôn thi. Càng vui hơn khi công bố danh sách xếp lớp khối 10, cả hai lại chính thức được học chung một lớp. Khỏi phải nói cậu chàng mừng rỡ đến mức độ nào, miệng suốt ngày cứ ngoác lên tận mang tai. Dù thành tích cũng chẳng có gì lớn lao nhưng đậu vào hệ công lập cũng là một niềm tự hào, cậu công tử Hoàng Định cũng được ba mẹ thưởng một “bao lì xì” lớn. Định rũ Xuyên làm một chầu ăn mừng vì hai niềm vui đến cùng một lúc này…
- Dạo này tui thấy ông cứ cười suốt. Vui thì biết là vui rồi nhưng cũng phải tiết chế lại chút chứ! Làm lố quá người ta tưởng bị “bịn” đó! – Xuyên luôn giỏi trong việc dập tắt cơn khoái chí của thằng bạn thân.
- Hehe, làm sao không vui cho được! Như vậy là sau bao nhiêu tháng năm dài đằng đẳng, tui với Xuyên đã chính thức được ở gần bên nhau rồi… - Miệng bớt cười nhưng đôi mắt vẫn long lanh.
- Nói gì nghe ớn vậy cha nội? “Ở gần bên nhau”, cứ như là Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bao năm dài nay được tương ngộ vậy!
- Thì cũng gần như vậy còn gì, hồi trước khác lớp nhau muốn học nhóm cùng cũng hơi trật nhịp. Giờ thì đôi ta có thể học cùng, ăn cùng, ngủ cùng mọi lúc mọi nơi rồi! kakaka…
- Ê ê, nói năng cho đàng hoàng, cái gì mà ngủ cùng?
- Ừ thì chưa ngủ cùng, nhưng trước sau gì cũng sẽ có! – Nụ cười và ánh mắt đầy vẻ gian manh.
Bó tay, tui thấy ông dạo này nặng lắm rồi đó, đừng có lâu năm mà giấu, đi khám đi kẻo thành ác tính lại lây bệnh sang cho tui thì khổ, tui còn yêu đời chưa muốn đi bán muối đâu!
- Chỗ bạn bè hoạn nạn có nhau mà Xuyên nỡ đối xử với tui như vậy sao? – Định thể hiện bộ mặt khổ sỡ đúng điệu, nhưng ngay sau đó liền chuyển hóa sang nét mặt hăm he đe dọa – Không cần nói nhiều, khi xếp chỗ ngồi phải ngồi chung bàn với tui, rõ chưa?!
- Tui thấy chuyện đó hơi khó. – Xuyên tỏ vẻ thở dài đầy tâm trạng dù không mấy thiết tha.
- Tại sao lại khó?
- Nhìn lại chiều cao của tui với ông đi, đứa thấp tè đứa cao nhòng mà đòi ngồi chung một chỗ. Nếu cùng ngồi những bàn gần đầu thì mấy đứa ngồi sau bị lưng ông che bảng hết, còn ngồi bàn chót chung với ông thì sao tui thấy chữ trên bảng được? Mắt tui bị cận mà!
- Sao Xuyên không đeo kính đi?
- Có đi đo độ lắp kính rồi, độ nhẹ nên chỉ đeo khi cần thiết thôi. Đeo ra ngoài thấy ngại ngại!
- Có gì đâu mà ngại? Giờ tụi học sinh đeo kính cả đống. – Định cũng muốn Xuyên đeo kính, nhìn trông sẽ thư sinh và ku-te hơn.
- Vậy ông cũng đeo đi rồi tui đeo. – Xuyên muốn tìm thêm người đồng cảnh ngộ.
- Tui có bị cận đâu đeo kính làm gì, mắc công người ta nói tui lưu manh giả danh trí thức nữa!
Trải qua cuộc bàn luận sôi nổi, rốt cục vẫn như quy luật sắp đặt, Xuyên và Định vẫn em ở đầu sông anh cuối sông. Xuyên mang tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp vì môi trường cấp 3 mới mẻ, nhưng hơn cả là niềm hân hoan bởi bước ngoặc lớn trong quãng đời học sinh của mình. Với môi trường mới, cậu được tham gia vào nhiều hoạt động ngoại khóa của đoàn viên hơn, các môn học thể dục cũng được nhà trường cho vào thể loại tự chọn. Vì Định đã nắm thành tích môn Judo từ cấp 2, nên dù biết Xuyên chọn Bơi lội anh chàng cũng không thay đổi được.
/77
|