- Thôi được, ba tôn trọng quyết định của con, muốn thế nào cũng được! Nhưng không cần phải mướn nhà trọ đâu, ba vẫn còn một căn nhà cho thuê ở quận 4. Hãy cho mẹ con đến đó ở, rồi tìm một công việc phù hợp để sinh sống!
- Vậy thì tốt quá, con cũng sẽ thu dọn đồ sang đó ở chung với mẹ luôn!
- Cái gì? Sao phải dọn qua đó? – Ba vô cùng thản thốt với đề nghị của Xuyên.
- Con muốn được ở gần để chăm sóc cho mẹ thôi ba. Ở dưới quê lâu rồi nên mẹ không quen cuộc sống ở đây đâu!
- Chuyện đó cứ để ba thu xếp, con bây giờ còn chưa tới tuổi vị thành niên, cần phải hoàn thành xong chương trình cấp 3 rồi thi lên đại học nữa.
- Ba đừng lo lắng, con vẫn sẽ về nhà mình thường xuyên, vẫn sẽ tiếp tục đi học, vẫn sẽ là con của ba và mẹ nuôi như từ trước đến giờ. Con rất yêu quý hai người, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép con ở lại ngôi nhà đó nữa, mong ba hiểu cho! – Xuyên dừng lại một lúc, để chuyển sang một vấn đề khác. - Với lại, ba hãy đưa lại tấm hình chụp mẹ con hồi trẻ đi, đừng giữ lại bên mình nữa. Ba làm như vậy sẽ rất có lỗi với mẹ nuôi, mẹ là người rất cao thượng, đã bảo bang yêu thương con như con ruột từ trước đến giờ, âm thầm lặng lẽ vung đắp cho gia đình chúng ta ấm êm hạnh phúc suốt bao nhiêu năm. Vì thế ba hãy quên hết chuyện cũ, xóa hết những ký ức về mối tình đầu vụn dại ấy đi, tất cả đều đã là quá khứ tàn lụi rồi. Hạnh phúc vốn rất mong manh, ba hãy trân trọng những người bên cạnh mình, đừng để mất đi rồi mới nuối tiếc!
Ba vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước những lời Xuyên nói thì từ phía xa đã có chiếc taxi tấp sát đến gần, cửa xe bật mở, một người phụ nữ đeo kính râm ăn mặc sang trọng bước ra – đó chẳng ai khác ngoài người vợ chính thức của ba, mẹ ruột của Hiệp, cũng là mẹ nuôi của Xuyên. Tất cả các nhân vật trọng tâm cùng hội họp về một chỗ, cả quá khứ lẫn hiện tại được kết nối, trong nỗi niềm vừa hân hoan vừa xốn xang:
- Mọi người tính để cho tôi đứng ngoài cuộc sao? – Sau đó bà hướng trọng tâm về phía Xuyên, nở nụ cười hiền hậu như bao lần. – Không lẽ con nghĩ mẹ hẹp hòi đến vậy à? – Câu hỏi mang ý trách móc, nhưng ngữ điệu lại rất đỗi dịu dàng.
- Không phải vậy đâu mẹ, con không muốn mẹ chịu bất công thôi!
- Hì, mẹ đã biết tất cả mọi chuyện từ rất lâu rồi con trai à… Ai cũng có một quá khứ, điều cần thiết nhất là phải biết cách chấp nhận và thứ tha. Mẹ cũng không phải người cao thượng gì, chỉ là thời gian dần trôi, nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống, sẽ càng hiểu được hoàn cảnh không hề thuận lòng người.
- Mình à, tôi… - Ba cũng nhìn mẹ nuôi, cất tiếng lấp lửng, thể hiện sự hối lỗi.
- Mình không cần phải nói gì thêm nữa, tôi hiểu mình cũng đã dằn vặt rất nhiều rồi! – Sau đó quay mặt sang vỗ vai Xuyên cười tươi tắn - Tất cả cùng về nhà đi, mẹ đã nấu sẵn rất nhiều món ngon chờ mọi người về đấy! Không ăn là rất phí phạm, biết chưa! - Tiếp nối, ánh nhìn mẹ nuôi hướng về người phụ nữ ăn mặc giản dị, gương mặt không phấn son lại sạm đen vì năm tháng nắng dải mưa dầu, nên dù nhỏ hơn 2 tuổi mà trông vẫn già hơn thấy rõ. Bà bước đến gần, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc. - Chị cũng hãy đến nhà, để xem con mình đã sống như thế nào trong thời gian qua, rồi sau đó hãy tính tiếp. Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chúng ta hãy gạt bỏ mọi chuyện qua một bên. Quan trọng lúc này là được ở gần bên con cái, chăm sóc và chứng kiến tụi nó trưởng thành nên người, chị nghĩ đúng không?
Mẹ Xuyên rưng rưng dòng lệ vì xúc động, gật đầu vâng dạ ra chiều kính nể. Quả thật “mối tình đầu” của bà đã có sự lựa chọn vô cùng chính xác, lấy được một người vợ vừa đẹp người lại đẹp nết như vậy, luôn cam chịu và thấu hiểu mọi điều vì chồng. Bản thân bà giờ đây cũng không còn trông đợi bất kì điều gì cho bản thân nữa, chỉ có một ước muốn duy nhất là được ở bên đứa con thân yêu của mình, như vậy là đủ. Bất chợt papa như nhớ ra điều gì đó từ câu mẹ nuôi vừa nói, thay đổi nét mặt nghiêm nghị lại như cũ:
- Nhắc đến con cái mới nhớ, khi về nhà ba sẽ “xét xử” đến chuyện của con với thằng Hiệp đấy!
- Hả? Chuyện gì vậy ba? – Xuyên ngạc nhiên không hiểu.
- Hai đứa sao lại có cái quan hệ kỳ quặc như thế hả? Mà thằng Hiệp nó đã làm gì để con giận dỗi, rồi bỏ đi không nói lời nào với nó như thế?!
- Ba… vậy ra, anh ấy đã nói cho ba biết rồi?
Câu chuyện dự tính còn kéo dài nữa nhưng mẹ nuôi ra hiệu dừng lại, về nhà rồi tính tiếp. Ngôi nhà rộng lớn trở lại không gian đầm ấm như cũ, bàn cơm thịnh soạn dọn ra, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, chỉ có hai người hoàn toàn không có đối thoại với nhau, ai cũng biết.
- Vậy thì tốt quá, con cũng sẽ thu dọn đồ sang đó ở chung với mẹ luôn!
- Cái gì? Sao phải dọn qua đó? – Ba vô cùng thản thốt với đề nghị của Xuyên.
- Con muốn được ở gần để chăm sóc cho mẹ thôi ba. Ở dưới quê lâu rồi nên mẹ không quen cuộc sống ở đây đâu!
- Chuyện đó cứ để ba thu xếp, con bây giờ còn chưa tới tuổi vị thành niên, cần phải hoàn thành xong chương trình cấp 3 rồi thi lên đại học nữa.
- Ba đừng lo lắng, con vẫn sẽ về nhà mình thường xuyên, vẫn sẽ tiếp tục đi học, vẫn sẽ là con của ba và mẹ nuôi như từ trước đến giờ. Con rất yêu quý hai người, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép con ở lại ngôi nhà đó nữa, mong ba hiểu cho! – Xuyên dừng lại một lúc, để chuyển sang một vấn đề khác. - Với lại, ba hãy đưa lại tấm hình chụp mẹ con hồi trẻ đi, đừng giữ lại bên mình nữa. Ba làm như vậy sẽ rất có lỗi với mẹ nuôi, mẹ là người rất cao thượng, đã bảo bang yêu thương con như con ruột từ trước đến giờ, âm thầm lặng lẽ vung đắp cho gia đình chúng ta ấm êm hạnh phúc suốt bao nhiêu năm. Vì thế ba hãy quên hết chuyện cũ, xóa hết những ký ức về mối tình đầu vụn dại ấy đi, tất cả đều đã là quá khứ tàn lụi rồi. Hạnh phúc vốn rất mong manh, ba hãy trân trọng những người bên cạnh mình, đừng để mất đi rồi mới nuối tiếc!
Ba vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước những lời Xuyên nói thì từ phía xa đã có chiếc taxi tấp sát đến gần, cửa xe bật mở, một người phụ nữ đeo kính râm ăn mặc sang trọng bước ra – đó chẳng ai khác ngoài người vợ chính thức của ba, mẹ ruột của Hiệp, cũng là mẹ nuôi của Xuyên. Tất cả các nhân vật trọng tâm cùng hội họp về một chỗ, cả quá khứ lẫn hiện tại được kết nối, trong nỗi niềm vừa hân hoan vừa xốn xang:
- Mọi người tính để cho tôi đứng ngoài cuộc sao? – Sau đó bà hướng trọng tâm về phía Xuyên, nở nụ cười hiền hậu như bao lần. – Không lẽ con nghĩ mẹ hẹp hòi đến vậy à? – Câu hỏi mang ý trách móc, nhưng ngữ điệu lại rất đỗi dịu dàng.
- Không phải vậy đâu mẹ, con không muốn mẹ chịu bất công thôi!
- Hì, mẹ đã biết tất cả mọi chuyện từ rất lâu rồi con trai à… Ai cũng có một quá khứ, điều cần thiết nhất là phải biết cách chấp nhận và thứ tha. Mẹ cũng không phải người cao thượng gì, chỉ là thời gian dần trôi, nhận ra nhiều giá trị của cuộc sống, sẽ càng hiểu được hoàn cảnh không hề thuận lòng người.
- Mình à, tôi… - Ba cũng nhìn mẹ nuôi, cất tiếng lấp lửng, thể hiện sự hối lỗi.
- Mình không cần phải nói gì thêm nữa, tôi hiểu mình cũng đã dằn vặt rất nhiều rồi! – Sau đó quay mặt sang vỗ vai Xuyên cười tươi tắn - Tất cả cùng về nhà đi, mẹ đã nấu sẵn rất nhiều món ngon chờ mọi người về đấy! Không ăn là rất phí phạm, biết chưa! - Tiếp nối, ánh nhìn mẹ nuôi hướng về người phụ nữ ăn mặc giản dị, gương mặt không phấn son lại sạm đen vì năm tháng nắng dải mưa dầu, nên dù nhỏ hơn 2 tuổi mà trông vẫn già hơn thấy rõ. Bà bước đến gần, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc. - Chị cũng hãy đến nhà, để xem con mình đã sống như thế nào trong thời gian qua, rồi sau đó hãy tính tiếp. Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chúng ta hãy gạt bỏ mọi chuyện qua một bên. Quan trọng lúc này là được ở gần bên con cái, chăm sóc và chứng kiến tụi nó trưởng thành nên người, chị nghĩ đúng không?
Mẹ Xuyên rưng rưng dòng lệ vì xúc động, gật đầu vâng dạ ra chiều kính nể. Quả thật “mối tình đầu” của bà đã có sự lựa chọn vô cùng chính xác, lấy được một người vợ vừa đẹp người lại đẹp nết như vậy, luôn cam chịu và thấu hiểu mọi điều vì chồng. Bản thân bà giờ đây cũng không còn trông đợi bất kì điều gì cho bản thân nữa, chỉ có một ước muốn duy nhất là được ở bên đứa con thân yêu của mình, như vậy là đủ. Bất chợt papa như nhớ ra điều gì đó từ câu mẹ nuôi vừa nói, thay đổi nét mặt nghiêm nghị lại như cũ:
- Nhắc đến con cái mới nhớ, khi về nhà ba sẽ “xét xử” đến chuyện của con với thằng Hiệp đấy!
- Hả? Chuyện gì vậy ba? – Xuyên ngạc nhiên không hiểu.
- Hai đứa sao lại có cái quan hệ kỳ quặc như thế hả? Mà thằng Hiệp nó đã làm gì để con giận dỗi, rồi bỏ đi không nói lời nào với nó như thế?!
- Ba… vậy ra, anh ấy đã nói cho ba biết rồi?
Câu chuyện dự tính còn kéo dài nữa nhưng mẹ nuôi ra hiệu dừng lại, về nhà rồi tính tiếp. Ngôi nhà rộng lớn trở lại không gian đầm ấm như cũ, bàn cơm thịnh soạn dọn ra, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ, chỉ có hai người hoàn toàn không có đối thoại với nhau, ai cũng biết.
/77
|