**********
Chương 208: Không nhìn ra
Lục Việt Anh không biết làm sao: “Thực sự tôi vẫn không biết, Tần Dương Đức, cậu nhìn thấy không?”
Tần Dương Đức cũng nói: "Không nhìn thấy, từ đầu đến cuối người chưa rời khỏi bàn ăn, cô ta uống liền một mạch hết ly rượu với bác sĩ Mộ, sau đó cũng không tiếp xúc với nhau, thật không biết cô ta hạ độc lúc nào.”
Lục Việt Anh nói: "Có điều khi bọn họ uống rượu, Mộ
Yên Lệ làm vỡ một cái đĩa, lúc đó chúng tôi đều chú ý đến cái đĩa, không có ai chú ý đến chén rượu, có thể vào lúc đó
Mộ Yến Lệ đã đổi chén.
Anh ta vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Dung Tư Thành: "Anh nói anh nổi giận ghê thế làm gì? Anh thấy đấy, cô gái này là người rất thông minh, không những đã biết rõ chén rượu Cảnh Mai Chi đưa cho có vấn đề, mà cô còn làm cho Cảnh Mai Chi tự nhận lấy hậu quả, anh nên vui mới đúng!”
Có thể nói lời này đã lấy được lòng Dung Tư Thành, nhưng bạn gái của anh thông minh, cơ mà cô thông minh liên quan gì đến họ?
Anh trừng mắt liếc nhìn họ: “Nếu không phải cô ấy thông minh, hôm nay người bị trúng độc đã là cô ấy rồi.” “Được được được, là chúng tôi chưa chăm sóc tốt cho cô ấy.” Lục Việt Anh nói.
Sắc mặt Dung Tư Thành không tốt như vậy, hỏi: “Cảnh Mai Chi lấy chén rượu ở đầu ra?”.
Chuyên trang đọc truyện — TRÙMt ruуện.
O R G —
Tần Dương Đức nhíu mày nói: “Nói đến đây lại thấy không bình thường, cô ta lấy chén rượu trong tay phục vụ, cho nên không ai sẽ nghĩ lỵ rượu đó có vấn đề!
Lục Việt Anh vuốt cằm hỏi: “Anh không thấy Mộ Yến Lệ còn không bình thường hơn à? Cô ấy vẫn luôn ở cạnh chúng ta, sau khi ngồi xuống cũng không đi đâu, sao cô ấy lại biết ly rượu đó có vấn đề?” “Cậu mới không bình thường!” Dung Lăng trợn mắt nhìn.
Lục Việt Anh cười: "Thật, tôi nói thật đấy, ví dụ khi phục vụ mang rượu đến, nếu là anh làm sao anh biết ly rượu đó có vấn đề hay không? Tôi không thể, càng đừng nói đến chuyện trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ ra cách gậy ông đập lưng ông
Dung Tư Thành nghe vậy cũng cảm thấy đắc ý: "Tôi đến phòng giám sát.
Anh cũng muốn biết cô sao lại làm được như vậy.
Lục Việt Anh vội vàng đuổi kịp: "Tôi cũng đi.
Tần Dương Đức cũng tò mò, đi theo Dung Tư Thành vào phòng giám sát.
Ba người tới phòng giám sát, Dung Tư Thành lệnh cho nhân viên lấy video giám sát lúc bọn họ uống rượu ra trong video hiện ra hình ảnh Cảnh Mai Chi lấy rượu từ chỗ người phục vụ.
Nhìn người phục vụ đó, Dung Tư Thành nheo mắt, chẳng lẽ cậu ta có vấn đề? “Đợi đã, điều tra xem ly rượu này được lấy từ đầu trước”
Nhân viên nhìn mắt Dung Tư Thành, bắt đầu tua ngược lại từng chút một.
Ở trong video giám sát, có thể nhìn thấy phục vụ bê rượu tới, tua lại một chút chính là hình ảnh anh ta đi vào, lại thiếu đúng vài giây anh ta một mình bưng rượu tới.
Nhân viên cẩn thận kiểm tra lại, mới phát hiện thời gian bị nhảy lên bất thường.
“Cậu chủ, chỗ này thiếu mất bảy giây.”
Mặt Dung Tư Thành trầm xuống, thì ra đúng là có người cố ý cắt video giám sát.
“Tua về trước, xem xem Tiểu Trần còn tiếp xúc với ai nữa.
Nhân viên giám sát lại tua về phía trước, cũng không ngoại lệ, có một đoạn video lúc 4 phút 37 giây bị trống.
Dung Tư Thành cười lạnh, đúng là bản lĩnh cao cường, tưởng rằng cắt video thì mọi việc sẽ thuận lợi.
Anh bảo vệ sĩ bên ngoài: "Nhốt Tiểu Trần vào trước.
Vệ sĩ đứng bên ngoài lên tiếng trả lời rời đi.
Tiếp tục xem video giám sát, Dung Tư Thành đã nhìn thấy hình ảnh Cảnh Mai Chi nói chuyện và nhất định phải uống rượu với Mộ Yến Lệ.
Từ đầu đến cuối Mộ Yến Lệ đều rất khách sáo lịch sự, cũng không tỏ vẻ cảnh giác với Cảnh Mai Chi.
Lục Việt Anh và Tần Dương Đức nhìn chằm chằm không chớp mắt vào màn hình, muốn nhìn xem bản thân lúc ấy đã làm gì, sao vẫn chưa nhìn ra Mộ Yến Lệ phát hiện ra rượu có vấn đề khi nào?
Đúng vào lúc này, trong video giám sát hiện lên cảnh Mộ Yến Lệ bưng chén rượu lên, sau đó xoay người nhìn về phía Cảnh Mai Chi.
Chính vào lúc quay người, cô lại làm rơi cái đĩa trên bàn.
Sau đó là hình ảnh bọn họ bỏ ly rượu xuống, củi người thu dọn cái đĩa trên mặt đất.
Dung Tư Thành nhíu mày, mù mờ nhìn Lục Việt Anh và
Tần Dương Đức, thấy hai người cũng là vẻ mặt mù mờ như vậy.
Chính là nói, cho dù có xem video giám sát, vậy mà bọn họ lại đều không nhìn ra?.
/299
|