Thân kích to lớn được tạo hình cổ xưa, bên trong thân kích có ẩn giấu một luồng khí tức khủng bố, toàn thân lóe lên kim quang, không biết vì sao lại đặt ở nơi đây nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác khó thể phá vỡ. Thân thước dài chừng một trượng, trên đỉnh kích có hai phần nhọn như trăng lưỡi liềm lóe lên hàn quang lóng lánh, đúng là một thanh Phương Thiên Họa Kích. Mũi thương có mở ba rãnh máu, rõ ràng là một vũ khí giết người cực kỳ lợi hại, Trương Hắc Ngưu cầm kích trong tay làm người ta sinh ra cảm giác khó thể địch nổi, rõ ràng một người một kích đã hòa làm một.
- Một thanh Phương Thiên Họa Kích quá tốt.
Nguyệt Hổ có kiến thức phi phàm, hắn biết rõ kích có phân loại rất phức tạp, mà họa kích chính là loại kích uy lực mạnh nhất và khó sử dụng nhất. Họa kích không so với thương mâu, vì mũi kích có ba phần nên trọng tâm khó khống chế, khó sử dụng, không giống như thương hay mâu chỉ chú trọng vào việc đâm thủng, đơn giản thuận tiện, nhưng họa kích có hai phần trăng lưỡi liềm ở mũi kích nên có được công năng chém, vì thế mà có sự khác biệt rất lớn so với thương hay mâu. Cũng vì có nhiều biến hóa nên khó dùng tốt, thế cho nên thế gian không có mấy ai sử dụng, kẻ sử dụng thứ này thường là mãnh tướng, hoặc có thể là cao thủ với vũ lực cực điểm.
Mọi người liên tục tán thưởng, đa số mọ người đều cảm thấy họa kích kia thần bí, bộ dáng cổ xưa nhưng không ý thức được vấn đề dùng nó làm vũ khí sẽ có lực sát thương hùng mạnh. Trương Hắc Ngưu cầm kích trong tay, hắn khẽ rung thân kích và cảm nhận được lực lượng thần bí ẩn giấu bên trong lòng động tác của mình xao động, ngoài thân kích có vảy rồng ép lên lòng bàn tay, không quá lớn chẳng quá nhỏ, có thể nói là rất vừa vặn với hắn. Tuy hắn không biết lai lịch của thân kích, nhưng tình cảnh lúc này giống như ông trời ban ơn, điều này làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
- Phương Thiên Họa Kích này có lẽ sẽ không thua gì những vũ khí được xưng là thần binh.
Ánh mắt Phong Linh Vũ vẫn còn dừng trên người trượng phu là Nguyệt Hổ, bình thường nàng không có việc gì làm thường chú trọng nghiên cứu vũ khí, cũng rất chú ý đến những thần binh lợi khí trong truyền thuyết. Trường kiếm trong tay nàng cũng không phải là vật phàm, chính là danh phẩm mà trượng phu của nàng đã cầu được từ trong môn phái chuyên đúc thần binh trong giang hồ. Kiếm của nàng tên là Thu Sương, kiếm quang như sương, sát khí như ý thu, là cực phẩm trong các loại kiếm. Bình thường Phong Linh Vũ giữ kiếm rất nghiêm, dù là Nguyệt Như hay Nguyệt Phong cũng rất ít có cơ hội chạm vào, bây giờ nàng thấy được một kiện thần binh, có thể nói là khắc sâu ấn tượng.
- Tuy trên thiên hạ chưa từng nghe nói đến thần binh Phương Thiên Họa Kích, nhưng kể từ hôm nay sợ rằng thiên hạ sẽ có thêm một thanh thần binh.
Nguyệt Hổ khẽ nói.
- Không sai.
Hai mắt Sơn Vạn Trọng sáng rực lên, nhìn thấy một thần binh làm cho một võ giả không khỏi cảm thấy vui vẻ, tuy hắn tự nhận không có tư cách sử dụng thần binh nhưng lại khó thể kiềm chế những cảm giác đói khát trong lòng, hắn nói:
- Sơn Vạn Trọng ta đã sống được vài chục năm, hôm nay có thể thấy được thần binh rõ ràng là phúc đức tu luyện vài đời, nhưng nếu được sờ vào một cái thì chết cũng không hối tiếc.
Thật ra có ý nghĩ như vậy cũng không phải chỉ một mình Sơn Vạn Trọng mà thôi.
Trương Hắc Ngưu nghe thấy như vậy thì quét mắt nhìn, Sơn Vạn Trọng chợt kinh hoàng nói:
- Ta chỉ nói cho vui mà thôi... .....
- Không có gì.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm, hắn đưa Phương Thiên Họa Kích về phía Sơn Vạn Trọng, lúc này Sơn Vạn Trọng cực kỳ cảm kích, thậm chí ngay cả Nguyệt Hổ cũng có chút động tâm. Biểu cảm của Trương Hắc Ngưu rất thành khẩn, Sơn Vạn Trọng run rẩy đưa hai tay đến, nhưng đúng lúc này âm thanh của Lộ Dao đã vang lên:
- Thần vật phải có duyên mới có được, Sơn Vạn Trọng ngươi phúc duyên không đủ, chẳng lẽ cũng muốn đụng vào thần vật này sao?
Sơn Vạn Trọng nghe được những lời của Lộ Dao thì thu hồi hai tay, hắn dùng ánh mắt khó coi nhìn về phía Lộ Dao, sau đó chậm rãi lắc đầu, hai mắt xám trắng, rõ ràng bỏ qua cơ hội lần này.
- Đừng quan tâm đến những câu chuyện quỷ thần tầm phào, nếu bỏ qua cơ hội được chạm vào một thần binh như vậy thì hối hận cả đời.
Một người bước chân ra, mọi người đưa mắt nhìn, người kia tướng mạo đường đường, khí thế anh hùng, tư thế tiêu sái, là Nguyệt Phong, tuy trước đó hắn cũng bị thương nhưng thực lực lại mạnh, tuy khắp người được băng bó nhưng vẫn khôi phục lại phong thái như trước. Nguyệt Phong tuy đã có một cây Ngân Thương làm vũ khí nhưng nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích vẫn cực kỳ đỏ mắt, nhưng trong lòng hắn có vài phần ước lượng, chẳng qua hắn lại có cùng ý nghĩ với Sơn Vạn Trọng, ít nhất không được sở hữu cũng phải được sờ vào, nếu may mắn thì có thể cầm Phương Thiên Họa Kích lên múa vài vòng.
- Phong Nhi, không được vô lễ.
Nguyệt Hổ lớn tiếng mắng.
- Phong Nhi, trở về, Lộ tiên sinh nói không sai... ....
Phong Linh Vũ đã kinh nghiệm qua nhiều chuyện quỷ thần, nàng thấy thần binh kia xuất hiện quá quỷ dị, cũng có vài phần sắc thái quỷ thần.
Phong Linh Hương lại cực kỳ thờ ơ, ác tặc kia có vẻ giống như cải tà quy chính, võ công không những tiến nhanh, hơn nữa những gì trải qua cũng làm người khác kính ngưỡng. Đêm qua không những huyết chiến với sơn tặc để cứu dân chúng Hán Cô thành, thậm chí tính cách tham lam xem bảo vật trong thiên hạ là của mình cũng biến đổi. Nếu trước kia hắn thấy được thần binh như vậy thì chắc chắc sẽ giết sạch đám người ở đây, không phải hào phòng cho mọi người cùng quan sát như bây giờ.
Tần Thường lại cực kỳ khiếp sợ, nàng không giống với Nguyệt Hổ, nàng biết đại khái về cây Phương Thiên Họa Kích kia, thậm chí đây chính là bí truyền trong nhà nàng mà người ngoài không thể biết được. Chẳng lẽ đây là ý trời sao? Lúc này vì Trương Hắc Ngưu nắm chặt Phương Thiên Họa Kích mà ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm vảy rồng trên thân kích hiện ra, phối hợp với thân kích khủng bố lại giống như một thần long đang giương nanh múa vuốt.
Mọi người chợt hoa mắt, ai cũng cảm thấy thần kỳ, Tần Thường càng khẳng định ý nghĩ của mình.
Nguyệt Như xoa xoa mắt, nàng nghi ngờ vừa rồi mình sinh ra ảo giác, nhưng khi mở mắt ra vẫn thấy hình ảnh thần long, vì vậy mà dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Sao có thể như vậy?
- Thật sự là một con rồng.
Ngay cả một Tú Nương không hiểu gì cũng nhìn ra vấn đề, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ cổ quái.
Tiểu Thanh cũng lên tiếng:
- Thật đẹp.
Nguyệt Phong cũng không nhịn được phải vươn tay về phía Phương Thiên Họa Kích, hắn nói:
- Ta chỉ sờ một cái mà thôi.
Hắn vung hai tay về phía Phương Thiên Họa Kích, tuy hắn đã từng thấy bộ dạng chật vật của Triệu Thất Hỉ, nhưng Trương Hắc Ngưu đã cầm vũ khí lên, chẳng lẽ mình cũng không làm được?
- Phong Nhi, cẩn thận.
Nguyệt Hổ và Phong Linh Vũ cùng kêu lên, mọi người vẫn khắc ghi ấn tượng với tình cảnh của Triệu Thất Hỉ, nhưng cũng có rất nhiều người có ý nghĩ như Nguyệt Phong.
Nguyệt Như mở to mắt, hiệp nữ xinh đẹp thiếu niên cũng cực kỳ có khát vọng với thần binh, nhưng nguy hiểm là cần phải tránh, Nguyệt Phong cố gắng lên, tỷ tỷ sẽ trợ giúp ngươi.
Mọi người nhanh chóng chuyển lực chú ý lên người Nguyệt Phong, ngay cả tên mập Tiền Thông Đạt cũng duỗi cổ ra nhìn.
Nguyệt Phong nhanh chóng chụp lấy thần binh, thật sự là không có gì không làm được, hắn là một thiếu niên anh tuấn, là thiên tài vô song. Hắn vung tay lên, khẽ dùng sức, đúng lúc này dị biến bùng lên, ngoài Trương Hắc Ngưu thì chẳng ai biết có vấn đề gì, vì một luồng cường quang che phủ bầu trời, ánh mắt kẻ nào cũng tái nhợt.
Một tiếng ầm vang lên, Nguyệt Phong bay ra ngoài, một luồng sức mạnh bùng tới, Phương Thiên Họa Kích bay vào tay Trương Hắc Ngưu không chút sứt mẻ, mà khoảnh khắc này hắn chợt phát hiện Phương Thiên Họa Kích không muốn cho Nguyệt Phong chạm vào mình. Hắn tiện tay cắm Phương Thiên Họa Kích xuống đất, sau đó phóng đến sau lưng Nguyệt Phong, ôm lấy đối phương, tất cả lực lượng trùng kích đều được hắn hóa giải.
"Không thể nào!"
Nguyệt Phong ý thức được mình bị đánh văng ra ngoài, hán còn muốn khống chế thân thể của mình, lại nghĩ mình sẽ giống như Triệu Thất Hỉ. Cuối cùng hắn cảm thấy mình giống như đập vào tường bông, tất cả lực lượng bị hóa giải, hắn khôi phục khả năng khống chế cơ thể mà đứng trên mặt đất.
- Phong Nhi.
Nguyệt Hổ phản ứng nhanh nhất, sau nhiều năm làm kiếp lính đánh thuê, hắn có tốc độ phản ứng rất cao. Khi cường quang lóe lên, hắn định nhắm mắt, khi quay đầu lại thấy Trương Hắc Ngưu đã ôm lấy Nguyệt Phong, thần binh Phương Thiên Họa Kích đang cắm trên mặt đất.
- Một thanh Phương Thiên Họa Kích quá tốt.
Nguyệt Hổ có kiến thức phi phàm, hắn biết rõ kích có phân loại rất phức tạp, mà họa kích chính là loại kích uy lực mạnh nhất và khó sử dụng nhất. Họa kích không so với thương mâu, vì mũi kích có ba phần nên trọng tâm khó khống chế, khó sử dụng, không giống như thương hay mâu chỉ chú trọng vào việc đâm thủng, đơn giản thuận tiện, nhưng họa kích có hai phần trăng lưỡi liềm ở mũi kích nên có được công năng chém, vì thế mà có sự khác biệt rất lớn so với thương hay mâu. Cũng vì có nhiều biến hóa nên khó dùng tốt, thế cho nên thế gian không có mấy ai sử dụng, kẻ sử dụng thứ này thường là mãnh tướng, hoặc có thể là cao thủ với vũ lực cực điểm.
Mọi người liên tục tán thưởng, đa số mọ người đều cảm thấy họa kích kia thần bí, bộ dáng cổ xưa nhưng không ý thức được vấn đề dùng nó làm vũ khí sẽ có lực sát thương hùng mạnh. Trương Hắc Ngưu cầm kích trong tay, hắn khẽ rung thân kích và cảm nhận được lực lượng thần bí ẩn giấu bên trong lòng động tác của mình xao động, ngoài thân kích có vảy rồng ép lên lòng bàn tay, không quá lớn chẳng quá nhỏ, có thể nói là rất vừa vặn với hắn. Tuy hắn không biết lai lịch của thân kích, nhưng tình cảnh lúc này giống như ông trời ban ơn, điều này làm hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
- Phương Thiên Họa Kích này có lẽ sẽ không thua gì những vũ khí được xưng là thần binh.
Ánh mắt Phong Linh Vũ vẫn còn dừng trên người trượng phu là Nguyệt Hổ, bình thường nàng không có việc gì làm thường chú trọng nghiên cứu vũ khí, cũng rất chú ý đến những thần binh lợi khí trong truyền thuyết. Trường kiếm trong tay nàng cũng không phải là vật phàm, chính là danh phẩm mà trượng phu của nàng đã cầu được từ trong môn phái chuyên đúc thần binh trong giang hồ. Kiếm của nàng tên là Thu Sương, kiếm quang như sương, sát khí như ý thu, là cực phẩm trong các loại kiếm. Bình thường Phong Linh Vũ giữ kiếm rất nghiêm, dù là Nguyệt Như hay Nguyệt Phong cũng rất ít có cơ hội chạm vào, bây giờ nàng thấy được một kiện thần binh, có thể nói là khắc sâu ấn tượng.
- Tuy trên thiên hạ chưa từng nghe nói đến thần binh Phương Thiên Họa Kích, nhưng kể từ hôm nay sợ rằng thiên hạ sẽ có thêm một thanh thần binh.
Nguyệt Hổ khẽ nói.
- Không sai.
Hai mắt Sơn Vạn Trọng sáng rực lên, nhìn thấy một thần binh làm cho một võ giả không khỏi cảm thấy vui vẻ, tuy hắn tự nhận không có tư cách sử dụng thần binh nhưng lại khó thể kiềm chế những cảm giác đói khát trong lòng, hắn nói:
- Sơn Vạn Trọng ta đã sống được vài chục năm, hôm nay có thể thấy được thần binh rõ ràng là phúc đức tu luyện vài đời, nhưng nếu được sờ vào một cái thì chết cũng không hối tiếc.
Thật ra có ý nghĩ như vậy cũng không phải chỉ một mình Sơn Vạn Trọng mà thôi.
Trương Hắc Ngưu nghe thấy như vậy thì quét mắt nhìn, Sơn Vạn Trọng chợt kinh hoàng nói:
- Ta chỉ nói cho vui mà thôi... .....
- Không có gì.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm, hắn đưa Phương Thiên Họa Kích về phía Sơn Vạn Trọng, lúc này Sơn Vạn Trọng cực kỳ cảm kích, thậm chí ngay cả Nguyệt Hổ cũng có chút động tâm. Biểu cảm của Trương Hắc Ngưu rất thành khẩn, Sơn Vạn Trọng run rẩy đưa hai tay đến, nhưng đúng lúc này âm thanh của Lộ Dao đã vang lên:
- Thần vật phải có duyên mới có được, Sơn Vạn Trọng ngươi phúc duyên không đủ, chẳng lẽ cũng muốn đụng vào thần vật này sao?
Sơn Vạn Trọng nghe được những lời của Lộ Dao thì thu hồi hai tay, hắn dùng ánh mắt khó coi nhìn về phía Lộ Dao, sau đó chậm rãi lắc đầu, hai mắt xám trắng, rõ ràng bỏ qua cơ hội lần này.
- Đừng quan tâm đến những câu chuyện quỷ thần tầm phào, nếu bỏ qua cơ hội được chạm vào một thần binh như vậy thì hối hận cả đời.
Một người bước chân ra, mọi người đưa mắt nhìn, người kia tướng mạo đường đường, khí thế anh hùng, tư thế tiêu sái, là Nguyệt Phong, tuy trước đó hắn cũng bị thương nhưng thực lực lại mạnh, tuy khắp người được băng bó nhưng vẫn khôi phục lại phong thái như trước. Nguyệt Phong tuy đã có một cây Ngân Thương làm vũ khí nhưng nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích vẫn cực kỳ đỏ mắt, nhưng trong lòng hắn có vài phần ước lượng, chẳng qua hắn lại có cùng ý nghĩ với Sơn Vạn Trọng, ít nhất không được sở hữu cũng phải được sờ vào, nếu may mắn thì có thể cầm Phương Thiên Họa Kích lên múa vài vòng.
- Phong Nhi, không được vô lễ.
Nguyệt Hổ lớn tiếng mắng.
- Phong Nhi, trở về, Lộ tiên sinh nói không sai... ....
Phong Linh Vũ đã kinh nghiệm qua nhiều chuyện quỷ thần, nàng thấy thần binh kia xuất hiện quá quỷ dị, cũng có vài phần sắc thái quỷ thần.
Phong Linh Hương lại cực kỳ thờ ơ, ác tặc kia có vẻ giống như cải tà quy chính, võ công không những tiến nhanh, hơn nữa những gì trải qua cũng làm người khác kính ngưỡng. Đêm qua không những huyết chiến với sơn tặc để cứu dân chúng Hán Cô thành, thậm chí tính cách tham lam xem bảo vật trong thiên hạ là của mình cũng biến đổi. Nếu trước kia hắn thấy được thần binh như vậy thì chắc chắc sẽ giết sạch đám người ở đây, không phải hào phòng cho mọi người cùng quan sát như bây giờ.
Tần Thường lại cực kỳ khiếp sợ, nàng không giống với Nguyệt Hổ, nàng biết đại khái về cây Phương Thiên Họa Kích kia, thậm chí đây chính là bí truyền trong nhà nàng mà người ngoài không thể biết được. Chẳng lẽ đây là ý trời sao? Lúc này vì Trương Hắc Ngưu nắm chặt Phương Thiên Họa Kích mà ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm vảy rồng trên thân kích hiện ra, phối hợp với thân kích khủng bố lại giống như một thần long đang giương nanh múa vuốt.
Mọi người chợt hoa mắt, ai cũng cảm thấy thần kỳ, Tần Thường càng khẳng định ý nghĩ của mình.
Nguyệt Như xoa xoa mắt, nàng nghi ngờ vừa rồi mình sinh ra ảo giác, nhưng khi mở mắt ra vẫn thấy hình ảnh thần long, vì vậy mà dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Sao có thể như vậy?
- Thật sự là một con rồng.
Ngay cả một Tú Nương không hiểu gì cũng nhìn ra vấn đề, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ cổ quái.
Tiểu Thanh cũng lên tiếng:
- Thật đẹp.
Nguyệt Phong cũng không nhịn được phải vươn tay về phía Phương Thiên Họa Kích, hắn nói:
- Ta chỉ sờ một cái mà thôi.
Hắn vung hai tay về phía Phương Thiên Họa Kích, tuy hắn đã từng thấy bộ dạng chật vật của Triệu Thất Hỉ, nhưng Trương Hắc Ngưu đã cầm vũ khí lên, chẳng lẽ mình cũng không làm được?
- Phong Nhi, cẩn thận.
Nguyệt Hổ và Phong Linh Vũ cùng kêu lên, mọi người vẫn khắc ghi ấn tượng với tình cảnh của Triệu Thất Hỉ, nhưng cũng có rất nhiều người có ý nghĩ như Nguyệt Phong.
Nguyệt Như mở to mắt, hiệp nữ xinh đẹp thiếu niên cũng cực kỳ có khát vọng với thần binh, nhưng nguy hiểm là cần phải tránh, Nguyệt Phong cố gắng lên, tỷ tỷ sẽ trợ giúp ngươi.
Mọi người nhanh chóng chuyển lực chú ý lên người Nguyệt Phong, ngay cả tên mập Tiền Thông Đạt cũng duỗi cổ ra nhìn.
Nguyệt Phong nhanh chóng chụp lấy thần binh, thật sự là không có gì không làm được, hắn là một thiếu niên anh tuấn, là thiên tài vô song. Hắn vung tay lên, khẽ dùng sức, đúng lúc này dị biến bùng lên, ngoài Trương Hắc Ngưu thì chẳng ai biết có vấn đề gì, vì một luồng cường quang che phủ bầu trời, ánh mắt kẻ nào cũng tái nhợt.
Một tiếng ầm vang lên, Nguyệt Phong bay ra ngoài, một luồng sức mạnh bùng tới, Phương Thiên Họa Kích bay vào tay Trương Hắc Ngưu không chút sứt mẻ, mà khoảnh khắc này hắn chợt phát hiện Phương Thiên Họa Kích không muốn cho Nguyệt Phong chạm vào mình. Hắn tiện tay cắm Phương Thiên Họa Kích xuống đất, sau đó phóng đến sau lưng Nguyệt Phong, ôm lấy đối phương, tất cả lực lượng trùng kích đều được hắn hóa giải.
"Không thể nào!"
Nguyệt Phong ý thức được mình bị đánh văng ra ngoài, hán còn muốn khống chế thân thể của mình, lại nghĩ mình sẽ giống như Triệu Thất Hỉ. Cuối cùng hắn cảm thấy mình giống như đập vào tường bông, tất cả lực lượng bị hóa giải, hắn khôi phục khả năng khống chế cơ thể mà đứng trên mặt đất.
- Phong Nhi.
Nguyệt Hổ phản ứng nhanh nhất, sau nhiều năm làm kiếp lính đánh thuê, hắn có tốc độ phản ứng rất cao. Khi cường quang lóe lên, hắn định nhắm mắt, khi quay đầu lại thấy Trương Hắc Ngưu đã ôm lấy Nguyệt Phong, thần binh Phương Thiên Họa Kích đang cắm trên mặt đất.
/175
|