250, anh nói em sao? Biện Bạch Hiền lấy tay chỉ chóp mũi mình hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Phác Xán Liệt có ý nghĩ muốn xúc động trước người này, sao quái nhân lại rơi xuống đây, thế nhưng có thể làm cho hắn mất hình tượng công cố giữ trong những năm qua không sót chút gì.
Tiểu Đinh bên cạnh chen vào nói: Tuy rằng không phải lời hay gì nhưng đúng là...
250, ngươi là nói ta sao? Biện Bạch Hiền lấy tay chỉ trứ chính mình chóp mũi hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Phác Xán Liệt nghĩ muốn xúc động tê tái vì người trước mặt, ở đâu rơi ra quái nhân thế nhưng có thể cho hắn nhiều năm qua duy trì hình tưởng lãng tử không còn sót chút gì nhưng đúng với biểu hiện của người yêu.
Ta biết Phác Xán Liệt sau lần đâu tiên vẫn thấy hay hỏi thăm ngươi!
Phác Xán Liệt cảm thấy được bộ dáng mình hiện tại nhất định dữ tợn, tiểu Đinh thối vì sao bây giờ lại gây thêm phiền.
Quên đi, về tiền bạc anh không để tâm, nếu cưng hôm nay đơn thuần tới tìm anh, anh hoan nghênh. Nếu không thì mời. Nếu thật sự thu tiền của y, hắn sau này mặt mũi Phác Xán Liệt còn để đâu a!
A? Chính là chính là...... kỳ thật em...... Nghĩ đến mục đích của mình, Biện Bạch Hiền cảm thấy không biết mở miệng làm sao, ngay cả nói chuyện đều nói lắp.
Phác Xán Liệt có chút không kiên nhẫn, không muốn cùng người khác dây dữa lãng phí thời gian, thời gian buổi tốc của hắn rất quý giá.
Có chuyện nói mau, anh còn nhiều việc. Muốn đem nam nhân này đuổi đi, nói hay không thì nhanh lên.
Hắn ngồi trên ghế cao bên quầy bar, xoay trái xoay phải, muốn nhìn người xung quanh một chút, chính là không cố ý nhìn Biện Bạch Hiền.
Mà tiểu Đinh sống chết cũng không đi chỗ khác, cứ lau bàn chỗ bọn họ ngồi không ngừng, bộ dáng muốn xem kịch vui.
Biện Bạch Hiền có chút uể oải, y biết có một số việc y rất kiên trì cùng nguyên tắc, có đôi khi không nói thích người khác đối với người làm mình động tâm không cố ý xem nhẹ, trong lòng lòng vẫn có chút khổ sở.
Cho ta một ly rượu. Y hướng tiểu Đinh nói, tiểu Đinh hỉ hởn đưa ly rượu đến, Biện Bạch Hiền một hơi uống sạch.
Quay đầu, lớn tiếng nói với Phác Xán Liệt: Mời anh làm người của em. Chúng ta quen nhau được không?
Bang một tiếng mọi người quay đầu lại nhìn phía bên này, tiểu Đinh cũng từ quầy bar xoay qua nhìn, kết quả lảm cho hắn thiếu chút nữa cười đến rút gân.
Nghe được y nói làm hắn kinh ngạc, Phác Xán Liệt dưới chân liền bước trượt. Nga! Không phải, là té trên mặt đất, đương nhiên tư thế té tao nhã, quan trọng là... có người nói to nhỏ về hắn.
Ngươi xung quanh bắt đầu nhỏ to, đoán quan hệ của hai người.
Biện Bạch Hiền sờ sờ tóc, bây giờ Phác Xán Liệt cái dạng này, rốt cuộc có đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Phác Xán Liệt bên này đã hoàn mất năng lực ngôn ngữ, trong lòng nghĩ ta hôm nay bị cái gì vậy, ban đầu nhì nhất chỉ là mặt mặt mũi thôi, đến bây giờ mặt mũi nhìn ông bà cũng không có.
Hắn thầm nghĩ mà muốn khóc a! Phác Xán Liệt tung hoành cây cỏ hơn mười năm, không nghĩ tới bên trong áo đều bị một người 419 cũng không biết phá hủy tất cả.
Phác Xán Liệt cảm thấy bản thận bây giờ như nữ diễn viên khổ tình, tưởng tượng nơi trống trải, như ngọn đèn mong manh đều nằm trên người nữ nhân đau khổ này. Phác Xán Liệt trên người lạnh rung, chỉ thấy Phác Xán Liệt quát to một tiếng: Đại nhân oan uổng a!
Mọi người nhìn, đây là chuyện gì a?
Tất cả mọi người bị câu nói Phác Xán Liệt: Đại nhân oan uổng a! Đều lắc đầu.
Phác Xán Liệt thừa cơ xông lên nắm lấy khoác Biện Bạch Hiền kéo đi, nếu y không muốn sống thì chiều. Chờ cho đến nơi vắng người, Phác Xán Liệt mới quay đầu nhìn nam nhân hại người rất nặng này.
Cưng ăn cơm no không có việc gì làm phải không? Nói ra mấy lời như vậy, ai chẳng biết Phác Xán Liệt chỉ làm 1 không làm 0, ngày mai chắc chắn lời đồn bay đầy trời, danh dự của ta a!
Biện Bạch Hiền nghiêm mặt nói: Em là nói thật, mời anh kết giao cùng em được không?
Đây không phải lần đầy Phác Xán Liệt được người khác thổ lộ, cũng là lần thứ nhất được thổ lộ đến xấu hổ như vậy.
Đương nhiên cũng bị Biện Bạch Hiền gắt ao nắm chắc kết quả.
Bất quá, đây là sau này.
/37
|