Nếu ngươi yêu một playboy, tuy rằng hai ngươi quen nhau vẫn là nghĩ muốn cản hắn không ngừng tìm bạn bên ngoài, ngươi làm được sao?
Trên máy tính xuất hiện một đoạn văn, Biện Bạch Hiền chờ độc giả trả lời.
[Ngươi nói là bản thân mình sao? Ngươi là Gay?]
Đối phương rất nhanh liền trả lời. Tuy rằng chỉ nhìn qua màn hình, Biện Bạch Hiền cũng không cảm thấy đối phương khinh khi mình.
[Đúng vậy!]
Đối phương gửi lại một khuôn mặt cười.
[Ha hả…… kỳ thật ta cũng vậy nga! Ngươi nói chuyện kia, nói thật ra ta cũng không biết làm sao. Có lẽ ta còn không tìm được người yêu!]
Quả nhiên không ai biết giúp hắn làm sao! Hoặc là nói mỗi người có cách giải quyết khác nhau, đương nhiên sẽ không có kết cục giống nhau.
[Nga! Là vậy à! Kia cám ơn ngươi!]
[Từ từ, ta nghĩ có truyền thuyết từ xưa, nếu ngươi tin truyền thuyết đó? Đối với người yêu của mình nói một câu ‘ta yêu ngươi’, người kia cũng sẽ yêu ngươi.]
[Có thật thần kỳ vậy không?] Biện Bạch Hiền đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Đối phương cũng gửi lại cái mặt quỷ.
[Ta không biết a! Chỉ là truyền thuyết, nếu ngươi tin thì cứ thử một lần, dù sao không mất chút thịt nào.]
[Được rồi, cám ơn ngươi!]
[Cám ơn cái gì, không cần không cần.]
Đối phương thật khách khí.
[Ta đi trước đây, 886.]
[886.]
Tắt máy tính, Biện Bạch Hiền căn nhắc chuyện mới vừa nghe, cái được gọi là truyền thuyết.
Một vạn câu ta yêu ngươi? Muốn nói bao nhiêu lần a? Một năm mới có 365 ngày mà bọn họ lại không thể mỗi ngày gặp nhau.
Bất quá vẫn là thử một lần đi! Cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu lúc mình nói đủ một vạn câu. Chính là lúc chúng ta chia tay, Phác Xán Liệt.
Cùng Phác Xán Liệt quen nhau không lâu, Biện Bạch Hiền chỉ biết mình rất yêu Phác Xán Liệt.
Bởi vì khi y nhìn Phác Xán Liệt cùng nam nhân khác dựa vào nhau nói chuyện khe khẽ, y cảm thấy được tâm mình như lỗ hỏng, gió lạnh thổi sưu sưu qua.
Xoay người rời đi, không kinh động bất cứ ai.
Chạy đến bên hông tường ngoài quán Bar, miệng há to lấy khí, tay nắm chặt đến run.
Biết bản thân cũng không thể làm gì, bởi vì y đáp ứng Biện Bạch Hiền sẽ không can thiệp chuyện cá nhân.
Hôm nay, mình lại chạy tới tìm hắn, kết quả nhìn một cảnh như vậy cũng không làm được gì.
Biện Bạch Hiền chỉ có thể nắm chặt tay, ngay cả móng tay cấn sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu đầm đìa cũng không có cảm giác.
Về nhà bằng cách nào y cũng không nhớ rõ, nhìn vết máu đã khô trên tay cũng chỉ dùng nước rửa trôi đi.
Mở máy tính, tìm người thường nói chuyện phiếm tâm sự.
Nếu người cùng mình quen biết y sẽ không nói nhiều như vậy, vì đối phương là bạn trên mạng, cho dù biết chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại Phác Xán Liệt vang hồi lâu, nửa ngày mới bắt máy. Biện Bạch Hiền có thể tưởng tưởng Phác Xán Liệt làm sao giãy dụa để bắt máy.
“Uy, thân ái, sao gọi điện cho anh vậy?” Trong điện thoại âm thanh cãi ầm ĩ nhỏ đi nhiều, hẳn là hắn chạy đến đâu đó, so sánh nơi yên lặng trong điện thoại.
“Không…… không có gì!” Nghe được tiếng Phác Xán Liệt , Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy nói không ra lời.
“Đêm nay anh phải tăng ca, không thể đến với em. Ngày mai anh rảnh.” Biện Bạch Hiền ở bên này cười khổ, tăng ca? Là tăng ca trên giường đi?
“Không cần, chờ anh làm việc xong hết thì tốt rồi. Phác Xán Liệt…” Dừng một chút, điện thoại truyền đến tiếng nhu tình như nước của Phác Xán Liệt:
“Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có việc?”
“Không, em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh.” Câu đầu tiên, nói ra khỏi miệng. Biện Bạch Hiền thế như thở dài nhẹ nhõm.
Người bên kia hiển nhiên không ngờ y sẽ nói những lời này, ngốc lăng nửa ngày mới nói một câu: “Hảo hảo ngủ đi! Ngày mai tan sở sẽ đến nhà em.”
Tiếp theo chính là tiếng cúp máy.
Nghe được câu ‘em yêu anh’ của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cảm thấy cả người kỳ lạ.
An ủi y một câu nhanh chóng cúp máy.
Trở về nam nhân bên cạnh mình, nam nhân lộ ra vẻ mặt quyết rũ, yêu mị bò lên hắn.
Phác Xán Liệt nhìn cái dạng này, thế như thấy một trận ghê tởm. Nhíu mày nhìn, đang nghe nam nhân dùng tiếng nói trầm thấp: “Ai u, Phác Xán Liệt, để cho anh dẫn người ta đi đến chỗ nào?” Hoàn toàn hỏng.
Ba chân bốn cẳng chạy, tay nam nhân không ngừng triền tới.
Bỏ lại câu: “Ta có việc đi trước, tối nay tiền thưởng của ngươi đều tính vào ta.”
Hốt hoảng chạy trốn, hắn dường như không nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của tiểu Đinh
Trên máy tính xuất hiện một đoạn văn, Biện Bạch Hiền chờ độc giả trả lời.
[Ngươi nói là bản thân mình sao? Ngươi là Gay?]
Đối phương rất nhanh liền trả lời. Tuy rằng chỉ nhìn qua màn hình, Biện Bạch Hiền cũng không cảm thấy đối phương khinh khi mình.
[Đúng vậy!]
Đối phương gửi lại một khuôn mặt cười.
[Ha hả…… kỳ thật ta cũng vậy nga! Ngươi nói chuyện kia, nói thật ra ta cũng không biết làm sao. Có lẽ ta còn không tìm được người yêu!]
Quả nhiên không ai biết giúp hắn làm sao! Hoặc là nói mỗi người có cách giải quyết khác nhau, đương nhiên sẽ không có kết cục giống nhau.
[Nga! Là vậy à! Kia cám ơn ngươi!]
[Từ từ, ta nghĩ có truyền thuyết từ xưa, nếu ngươi tin truyền thuyết đó? Đối với người yêu của mình nói một câu ‘ta yêu ngươi’, người kia cũng sẽ yêu ngươi.]
[Có thật thần kỳ vậy không?] Biện Bạch Hiền đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Đối phương cũng gửi lại cái mặt quỷ.
[Ta không biết a! Chỉ là truyền thuyết, nếu ngươi tin thì cứ thử một lần, dù sao không mất chút thịt nào.]
[Được rồi, cám ơn ngươi!]
[Cám ơn cái gì, không cần không cần.]
Đối phương thật khách khí.
[Ta đi trước đây, 886.]
[886.]
Tắt máy tính, Biện Bạch Hiền căn nhắc chuyện mới vừa nghe, cái được gọi là truyền thuyết.
Một vạn câu ta yêu ngươi? Muốn nói bao nhiêu lần a? Một năm mới có 365 ngày mà bọn họ lại không thể mỗi ngày gặp nhau.
Bất quá vẫn là thử một lần đi! Cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu lúc mình nói đủ một vạn câu. Chính là lúc chúng ta chia tay, Phác Xán Liệt.
Cùng Phác Xán Liệt quen nhau không lâu, Biện Bạch Hiền chỉ biết mình rất yêu Phác Xán Liệt.
Bởi vì khi y nhìn Phác Xán Liệt cùng nam nhân khác dựa vào nhau nói chuyện khe khẽ, y cảm thấy được tâm mình như lỗ hỏng, gió lạnh thổi sưu sưu qua.
Xoay người rời đi, không kinh động bất cứ ai.
Chạy đến bên hông tường ngoài quán Bar, miệng há to lấy khí, tay nắm chặt đến run.
Biết bản thân cũng không thể làm gì, bởi vì y đáp ứng Biện Bạch Hiền sẽ không can thiệp chuyện cá nhân.
Hôm nay, mình lại chạy tới tìm hắn, kết quả nhìn một cảnh như vậy cũng không làm được gì.
Biện Bạch Hiền chỉ có thể nắm chặt tay, ngay cả móng tay cấn sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu đầm đìa cũng không có cảm giác.
Về nhà bằng cách nào y cũng không nhớ rõ, nhìn vết máu đã khô trên tay cũng chỉ dùng nước rửa trôi đi.
Mở máy tính, tìm người thường nói chuyện phiếm tâm sự.
Nếu người cùng mình quen biết y sẽ không nói nhiều như vậy, vì đối phương là bạn trên mạng, cho dù biết chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại Phác Xán Liệt vang hồi lâu, nửa ngày mới bắt máy. Biện Bạch Hiền có thể tưởng tưởng Phác Xán Liệt làm sao giãy dụa để bắt máy.
“Uy, thân ái, sao gọi điện cho anh vậy?” Trong điện thoại âm thanh cãi ầm ĩ nhỏ đi nhiều, hẳn là hắn chạy đến đâu đó, so sánh nơi yên lặng trong điện thoại.
“Không…… không có gì!” Nghe được tiếng Phác Xán Liệt , Biện Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy nói không ra lời.
“Đêm nay anh phải tăng ca, không thể đến với em. Ngày mai anh rảnh.” Biện Bạch Hiền ở bên này cười khổ, tăng ca? Là tăng ca trên giường đi?
“Không cần, chờ anh làm việc xong hết thì tốt rồi. Phác Xán Liệt…” Dừng một chút, điện thoại truyền đến tiếng nhu tình như nước của Phác Xán Liệt:
“Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có việc?”
“Không, em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh.” Câu đầu tiên, nói ra khỏi miệng. Biện Bạch Hiền thế như thở dài nhẹ nhõm.
Người bên kia hiển nhiên không ngờ y sẽ nói những lời này, ngốc lăng nửa ngày mới nói một câu: “Hảo hảo ngủ đi! Ngày mai tan sở sẽ đến nhà em.”
Tiếp theo chính là tiếng cúp máy.
Nghe được câu ‘em yêu anh’ của Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt cảm thấy cả người kỳ lạ.
An ủi y một câu nhanh chóng cúp máy.
Trở về nam nhân bên cạnh mình, nam nhân lộ ra vẻ mặt quyết rũ, yêu mị bò lên hắn.
Phác Xán Liệt nhìn cái dạng này, thế như thấy một trận ghê tởm. Nhíu mày nhìn, đang nghe nam nhân dùng tiếng nói trầm thấp: “Ai u, Phác Xán Liệt, để cho anh dẫn người ta đi đến chỗ nào?” Hoàn toàn hỏng.
Ba chân bốn cẳng chạy, tay nam nhân không ngừng triền tới.
Bỏ lại câu: “Ta có việc đi trước, tối nay tiền thưởng của ngươi đều tính vào ta.”
Hốt hoảng chạy trốn, hắn dường như không nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của tiểu Đinh
/37
|