" Không ai biết trước được điều gì đang chờ đợi cuối con đường,tất cả những gì anh cần biết là anh luôn có em bên cạnh "
Ngày trước nó không bao giờ tin vào chuyện soái ca trên đời, nó nghĩ bọn họ chỉ đẹp thôi chứ chẳng có gì đặc biệt. Ai bảo soái ca là không có thật, giờ anh ấy đang ở ngay trước mặt nó và nói yêu thương nó còn gì. Mỗi ngày đến với nó đều là những ngày hạnh phúc bất tận, nó đang yêu. Điện thoại nó rung lên, là tin nhắn của Thành Thành, nó mỉm cười rạng rỡ đọc tin nhắn:
- Hân Hân,hôm nay chủ nhật mình đi chơi nhé! anh đưa em đến một nơi.
nó trả lời tin nhắn:
- Này, bằng tuổi nhau đấy anh em á hihi
-Thôi cô nương,thế hôm qua ai gọi anh nhỉ, anh đang đứng cổng nhà em đây.
-Anh chờ em 15 phút nhé!
Hôm nay là ngày đầu tiên nó và anh đi chơi trên danh nghĩa hai người yêu nhau, là ngày đầu tiên nó được hẹn hò. Nó mặc một chiếc váy trắng màu hồng phấn, mái tóc thẳng được thả ra bồng bềnh, trang điểm nhẹ nhàng, nó chọn một đôi giầy nó yêu thích nhất bởi trước đây chị nó nói với nó rằng "một đôi giầy tốt sẽ đưa bạn đến một nơi thật tuyệt". Nó xin phép mẹ đi chơi với bạn, chạy thật nhanh ra cổng nó thấy Thành Thành đang đứng đó, tay ôm bó hoa hồng tươi thắm, anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, mặc quần jean đen, để đầu undercut kèm theo là một nụ cười nhẹ như mây. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần anh ta đứng yên thôi nó khác tự đổ, nó đơ người ra, các tế bào cảm xúc tê liệt lại, nếu anh ta không gọi nó thì khéo nó đổ hẳn một xô nước miếng ra rồi:
- Hân em còn đứng đó làm gì, lại đây với anh nào
Anh ta dang rộng tay ra, nháy mắt. Nó bối rối cuống cuồng lên rồi đưa ngón tay lên môi suỵt nhẹ ra hiệu bố mẹ nó đang ở trong nhà, cẩn thật. Lúc nó lúng túng đáng yêu thật, hai má đỏ ủng lên, cặp mắt đen lóng lánh, đôi môi nhỏ cong lên điệu đà, chiếc váy trắng hồng cứ bồng bềnh bay theo nắng gió khiến Thành Thành như muốn ôm gọn nó vào lòng, nuốt chửng nó, ăn thịt nó chiếm lấy nó. Hôm nay Thành Thành đưa nó đến một nơi quan trọng với cậu ta, là nơi mà thưở bé anh từng sống và có những kỉ niệm vui buồn. Anh là công tử nhà giàu nhưng anh khác họ anh không phô trương khoe khoang như những người khác, anh kèm nó trên chiếc xe đạp nhỏ màu xanh biếc, hòa vào dòng người tắp nập trên con đường. Những cơn gió phảng phất bay qua cùng với hương thơm trên mái tóc mềm và cơ thể nó khiến anh cảm thấy thật dễ chịu. Mùi hương ấy đặc biệt đến nỗi nó in sâu vào trong não, chi phối tất cả cảm xúc của anh. Anh quay người về phía nó mỉm cười nói:
- Ôm anh đi em!
Nó nhí nhảnh :
- Còn lâu đi
- Thế có ôm không?
- Không ôm đâu,lêu lêu
Mặt anh ta bỗng trở lên gian tà khó hiểu, anh ta phanh gấp xe lại khiến nó giật mình ôm chặt lấy anh. Anh ta cười sảng khoái trêu nó:
- Ồ! xem ai đang ôm tôi đây vừa còn cành kiêu cơ mà sao ôm chặt thế
Nó gượng ngùng buông tay ra,mặt lại đỏ lên, nó cãi:
- Tại anh chứ, em không biết đâu òa òa
- Anh cũng không biết luôn em bồi thường anh đi
Nó đấm nhẹ vào lưng anh, môi chu ra nói:
- Anh đểu, thế anh đòi cái gì, kem nhớ hay anh ăn kẹo không, hay uống sữa hay ăn bột haha
Anh ta rõng rạc nói :
-Anh phạt em phải ôm anh cả đời đấy, bắt đầu từ bây giờ luôn, ôm đi
Nó lại cãi, mặt nai nai, giả bộ:
- Thế lúc em đi WC anh cũng đòi theo à?
Anh ta bật cười, nó cũng cười, họ đều cười cứ thế cho đến hết quãng đường ấy. Cuối cùng cũng đến nơi. Đó là một khu phố nhỏ,xa xa là một khu đồi núi. Cảnh thiên nhiên hùng vĩ biết bao, lâu lắm rồi nó mới cảm thấy thanh bình đến vậy, khác xa với khu đô thị ồn ào tấp nập. Nó sung sướng hét lên:
- Oa đẹp quá đi mất
Nhìn nó bay nhảy trong niềm hạnh phúc,anh ta chỉ biết nói rằng:
-Làm sao đẹp được bằng em, cô gái!
Rồi anh chạy ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé xinh xinh của nó,dẫn nó đi khắp nơi trên núi đồi.Đến một gốc cây cổ thụ to, anh dừng lại. Anh nghẹn nghào nhìn cái cây khiến nó tò mò, nó hỏi:
- Hồi nhỏ anh yêu cái cây này à?
Anh ta phì cười, quay sang nó:
- Ừ, anh từng yêu cái cây này.
Nó cười nắt néo:
- Haha thế anh là ma cây rồi, sợ quá mẹ ơi
- Ta là ma đây, bắt em đến đây rồi em phải chọn:một là cho ta ăn thịt hai là phải chấp nhận làm phu nhân của ta
- Em chọn cắn anh một cái, được không?
Thế là nó xích lại gần anh, cầm cánh tay chắc chắn mà trắng ngần của anh định ngoạm một miếng, nhưng anh nhanh hơn anh túm tay nó kéo chặt nó vào lòng và trao lên môi nó một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn ấy vẫn còn ngại ngùng còn e ấp nhưng nó cũng đủ để giết chết mọi tế bào cảm xúc. Anh quá bất ngờ khiến nó còn chưa kịp chuẩn bị. Anh hôn mạnh quá khiến nó suýt thì tắc thở, thấy nó thở hổn hển, anh buông ra, nói:
- Thế anh chọn cái đó hộ em
- Anh bắt nạt em
- Đâu anh yêu em mà
Rồi hai đứa nó nằm dài trên bãi cỏ xanh ngắm nhìn bầu trời cao rộng thanh bình, ngắm nhìn những tia nắng ấm áp qua kẽ lá cây, nó chợt nhìn thấy một chùm hoa nhỏ màu trắng trên cành cây. Nó bật dậy vui mừng , rạng rỡ nói với anh:
- Em sẽ hái tặng anh bông hoa kia, tình yêu nhỏ bé của em hihi
Anh nghạc nghiên mở to đôi mắt ra:
- Em hái bằng cách nào
- Em trèo lên cây như siêu nhân gao và hái thôi hihi Anh ta cười gian mãnh:
- Em không nhớ là mình đang mặc váy à cô nương
Nói đến đấy nó mới nhớ, xấu hổ quá. Nó đánh lạc hướng đổi chủ đề đáng yêu biết bao khiến cho anh ta không nhịn được cười. Anh lại ôm chặt nó vào ngủ một giấc thật êm, anh thủ thỉ vào tai nó:
- Em chính là món quà mà thượng đế ban cho anh Hân Hân ,hãy luôn ở bên anh nhé!
Nó xúc động tim đập liên hồi, nó cảm nhận được hương thơm của anh, hơi thở nồng ấm của anh và cả tình yêu mà anh dành cho nó, nếu như đây là mơ thì nó xin đừng bao giờ tỉnh lại, bởi nó sợ nếu tỉnh giấc anh không còn bên cạnh nó nữa. Anh-người con trai mà nó yêu, nó thương nó nhớ rất nhiều. Các bạn biết yêu là gì không? là hai người yêu nhau ở cạnh nhau mà vẫn cảm thấy nhớ. Đúng vậy với nó lúc nào nó cũng nhớ anh ,nó biết mình yêu anh đến như nào mà. Nó tuy không phải là người con gái hoàn mĩ tuyệt đẹp nhưng nó có một trái tim chân thành mà đang bị ai đó lấy mấy nên từ giờ nó quyết định cả thế giới này nó cho anh tất.
Còn Thành Thành anh là công tử lạnh lùng, từ nhỏ đã cô đơn không tiếp xúc với con gái. Vậy mà khi gặp nó, anh đã thay đổi hoàn toàn về cách nghĩ về cuộc sống, nó làm cuộc sống của anh ngập tràn ánh sáng, khiến anh cảm thấy mình thật đặc biệt. Anh là nam thần lên có rất nhiều cô gái muốn ở cạnh anh, rất nhiều những cô gái hấp dẫn NHƯNG anh đã chọn nó, một cô gái nhỏ nhắn cùng tuổi hay càu nhàu và đáng yêu. Một ngày bình yên khép lại, hoàng hôn buông xuống, gió cứ thổi càng lúc càng to, những đám mây đen mạnh mẽ bồng bềnh trên không gian cao rộng. Những cơn mưa bất chợt lại kéo đến, Thành Thành nắm tay hân chạy nhanh về phía trước, mưa bắt đầu dầy hạt, họ trú vào một ngôi nhà hoang gần đó. Những giọt mưa bay bay trên mái tóc mềm dịu dàng của nó. Chiều mưa bay bay họ tay trong tay.nhìn mưa rơi, họ từ từ cảm nhận tình yêu dành cho nhau.
- Hân Hân,em nhắm mắt vào
- Để làm gì ạ?
Nó từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại ,hàng mi cong vút hiện rõ trên khuôn mặt căng sữa của nó. Thành Thành đẩy nó vào góc tường tay trống lên đó rồi một tay từ từ ôm qua eo, tiếp tục trao cho nó nụ hôn ngọt ngào dưới cơn mưa mát, lưỡi của cậu ta cứ linh hoạt trong khoang miệng nó rất đỗi ngọt ngào. Nó muốn nói với anh bao điều, nhưng nó lại chỉ nghĩ thôi " Thành Thành em tặng anh trái tim ngây ngô của mình, tặng anh cả thế giới và tặng anh cả những cơn mưa hè mát rượi ,em yêu anh " Tạnh mưa,anh đưa nó về nhà. Trước khi ra về họ không quên nhìn nhau đằm thắm, sâu sắc. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Thành Thành đến vậy, lúc chưa gặp anh nó vẫn chỉ là một cô gái ngây ngô mới lớn còn trẻ con và chưa hiểu chuyện.Gặp được anh cuộc sống của nó như thay đổi toàn bộ, nó mạnh mẽ hơn, biết yêu thương bản thân và cả người khác. Điện thoại nó lại rung lên âm thanh quen thuộc. Tin nhắn của Thành Thành:
- Cảm ơn em đã mang đến cho tôi những ngày thật tuyệt, tôi cần em trong cuộc đời!
Nó vui và trân trọng từng khoảnh khắc ở bên anh, nó mắng yêu anh:"mới có lớp 11 mà sến sẩm,sướt mướt thế". Trong lòng nó trào dâng một niềm vui thật đặc biệt. "]
Ngày trước nó không bao giờ tin vào chuyện soái ca trên đời, nó nghĩ bọn họ chỉ đẹp thôi chứ chẳng có gì đặc biệt. Ai bảo soái ca là không có thật, giờ anh ấy đang ở ngay trước mặt nó và nói yêu thương nó còn gì. Mỗi ngày đến với nó đều là những ngày hạnh phúc bất tận, nó đang yêu. Điện thoại nó rung lên, là tin nhắn của Thành Thành, nó mỉm cười rạng rỡ đọc tin nhắn:
- Hân Hân,hôm nay chủ nhật mình đi chơi nhé! anh đưa em đến một nơi.
nó trả lời tin nhắn:
- Này, bằng tuổi nhau đấy anh em á hihi
-Thôi cô nương,thế hôm qua ai gọi anh nhỉ, anh đang đứng cổng nhà em đây.
-Anh chờ em 15 phút nhé!
Hôm nay là ngày đầu tiên nó và anh đi chơi trên danh nghĩa hai người yêu nhau, là ngày đầu tiên nó được hẹn hò. Nó mặc một chiếc váy trắng màu hồng phấn, mái tóc thẳng được thả ra bồng bềnh, trang điểm nhẹ nhàng, nó chọn một đôi giầy nó yêu thích nhất bởi trước đây chị nó nói với nó rằng "một đôi giầy tốt sẽ đưa bạn đến một nơi thật tuyệt". Nó xin phép mẹ đi chơi với bạn, chạy thật nhanh ra cổng nó thấy Thành Thành đang đứng đó, tay ôm bó hoa hồng tươi thắm, anh ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, mặc quần jean đen, để đầu undercut kèm theo là một nụ cười nhẹ như mây. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần anh ta đứng yên thôi nó khác tự đổ, nó đơ người ra, các tế bào cảm xúc tê liệt lại, nếu anh ta không gọi nó thì khéo nó đổ hẳn một xô nước miếng ra rồi:
- Hân em còn đứng đó làm gì, lại đây với anh nào
Anh ta dang rộng tay ra, nháy mắt. Nó bối rối cuống cuồng lên rồi đưa ngón tay lên môi suỵt nhẹ ra hiệu bố mẹ nó đang ở trong nhà, cẩn thật. Lúc nó lúng túng đáng yêu thật, hai má đỏ ủng lên, cặp mắt đen lóng lánh, đôi môi nhỏ cong lên điệu đà, chiếc váy trắng hồng cứ bồng bềnh bay theo nắng gió khiến Thành Thành như muốn ôm gọn nó vào lòng, nuốt chửng nó, ăn thịt nó chiếm lấy nó. Hôm nay Thành Thành đưa nó đến một nơi quan trọng với cậu ta, là nơi mà thưở bé anh từng sống và có những kỉ niệm vui buồn. Anh là công tử nhà giàu nhưng anh khác họ anh không phô trương khoe khoang như những người khác, anh kèm nó trên chiếc xe đạp nhỏ màu xanh biếc, hòa vào dòng người tắp nập trên con đường. Những cơn gió phảng phất bay qua cùng với hương thơm trên mái tóc mềm và cơ thể nó khiến anh cảm thấy thật dễ chịu. Mùi hương ấy đặc biệt đến nỗi nó in sâu vào trong não, chi phối tất cả cảm xúc của anh. Anh quay người về phía nó mỉm cười nói:
- Ôm anh đi em!
Nó nhí nhảnh :
- Còn lâu đi
- Thế có ôm không?
- Không ôm đâu,lêu lêu
Mặt anh ta bỗng trở lên gian tà khó hiểu, anh ta phanh gấp xe lại khiến nó giật mình ôm chặt lấy anh. Anh ta cười sảng khoái trêu nó:
- Ồ! xem ai đang ôm tôi đây vừa còn cành kiêu cơ mà sao ôm chặt thế
Nó gượng ngùng buông tay ra,mặt lại đỏ lên, nó cãi:
- Tại anh chứ, em không biết đâu òa òa
- Anh cũng không biết luôn em bồi thường anh đi
Nó đấm nhẹ vào lưng anh, môi chu ra nói:
- Anh đểu, thế anh đòi cái gì, kem nhớ hay anh ăn kẹo không, hay uống sữa hay ăn bột haha
Anh ta rõng rạc nói :
-Anh phạt em phải ôm anh cả đời đấy, bắt đầu từ bây giờ luôn, ôm đi
Nó lại cãi, mặt nai nai, giả bộ:
- Thế lúc em đi WC anh cũng đòi theo à?
Anh ta bật cười, nó cũng cười, họ đều cười cứ thế cho đến hết quãng đường ấy. Cuối cùng cũng đến nơi. Đó là một khu phố nhỏ,xa xa là một khu đồi núi. Cảnh thiên nhiên hùng vĩ biết bao, lâu lắm rồi nó mới cảm thấy thanh bình đến vậy, khác xa với khu đô thị ồn ào tấp nập. Nó sung sướng hét lên:
- Oa đẹp quá đi mất
Nhìn nó bay nhảy trong niềm hạnh phúc,anh ta chỉ biết nói rằng:
-Làm sao đẹp được bằng em, cô gái!
Rồi anh chạy ra nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé xinh xinh của nó,dẫn nó đi khắp nơi trên núi đồi.Đến một gốc cây cổ thụ to, anh dừng lại. Anh nghẹn nghào nhìn cái cây khiến nó tò mò, nó hỏi:
- Hồi nhỏ anh yêu cái cây này à?
Anh ta phì cười, quay sang nó:
- Ừ, anh từng yêu cái cây này.
Nó cười nắt néo:
- Haha thế anh là ma cây rồi, sợ quá mẹ ơi
- Ta là ma đây, bắt em đến đây rồi em phải chọn:một là cho ta ăn thịt hai là phải chấp nhận làm phu nhân của ta
- Em chọn cắn anh một cái, được không?
Thế là nó xích lại gần anh, cầm cánh tay chắc chắn mà trắng ngần của anh định ngoạm một miếng, nhưng anh nhanh hơn anh túm tay nó kéo chặt nó vào lòng và trao lên môi nó một nụ hôn nồng cháy, nụ hôn ấy vẫn còn ngại ngùng còn e ấp nhưng nó cũng đủ để giết chết mọi tế bào cảm xúc. Anh quá bất ngờ khiến nó còn chưa kịp chuẩn bị. Anh hôn mạnh quá khiến nó suýt thì tắc thở, thấy nó thở hổn hển, anh buông ra, nói:
- Thế anh chọn cái đó hộ em
- Anh bắt nạt em
- Đâu anh yêu em mà
Rồi hai đứa nó nằm dài trên bãi cỏ xanh ngắm nhìn bầu trời cao rộng thanh bình, ngắm nhìn những tia nắng ấm áp qua kẽ lá cây, nó chợt nhìn thấy một chùm hoa nhỏ màu trắng trên cành cây. Nó bật dậy vui mừng , rạng rỡ nói với anh:
- Em sẽ hái tặng anh bông hoa kia, tình yêu nhỏ bé của em hihi
Anh nghạc nghiên mở to đôi mắt ra:
- Em hái bằng cách nào
- Em trèo lên cây như siêu nhân gao và hái thôi hihi Anh ta cười gian mãnh:
- Em không nhớ là mình đang mặc váy à cô nương
Nói đến đấy nó mới nhớ, xấu hổ quá. Nó đánh lạc hướng đổi chủ đề đáng yêu biết bao khiến cho anh ta không nhịn được cười. Anh lại ôm chặt nó vào ngủ một giấc thật êm, anh thủ thỉ vào tai nó:
- Em chính là món quà mà thượng đế ban cho anh Hân Hân ,hãy luôn ở bên anh nhé!
Nó xúc động tim đập liên hồi, nó cảm nhận được hương thơm của anh, hơi thở nồng ấm của anh và cả tình yêu mà anh dành cho nó, nếu như đây là mơ thì nó xin đừng bao giờ tỉnh lại, bởi nó sợ nếu tỉnh giấc anh không còn bên cạnh nó nữa. Anh-người con trai mà nó yêu, nó thương nó nhớ rất nhiều. Các bạn biết yêu là gì không? là hai người yêu nhau ở cạnh nhau mà vẫn cảm thấy nhớ. Đúng vậy với nó lúc nào nó cũng nhớ anh ,nó biết mình yêu anh đến như nào mà. Nó tuy không phải là người con gái hoàn mĩ tuyệt đẹp nhưng nó có một trái tim chân thành mà đang bị ai đó lấy mấy nên từ giờ nó quyết định cả thế giới này nó cho anh tất.
Còn Thành Thành anh là công tử lạnh lùng, từ nhỏ đã cô đơn không tiếp xúc với con gái. Vậy mà khi gặp nó, anh đã thay đổi hoàn toàn về cách nghĩ về cuộc sống, nó làm cuộc sống của anh ngập tràn ánh sáng, khiến anh cảm thấy mình thật đặc biệt. Anh là nam thần lên có rất nhiều cô gái muốn ở cạnh anh, rất nhiều những cô gái hấp dẫn NHƯNG anh đã chọn nó, một cô gái nhỏ nhắn cùng tuổi hay càu nhàu và đáng yêu. Một ngày bình yên khép lại, hoàng hôn buông xuống, gió cứ thổi càng lúc càng to, những đám mây đen mạnh mẽ bồng bềnh trên không gian cao rộng. Những cơn mưa bất chợt lại kéo đến, Thành Thành nắm tay hân chạy nhanh về phía trước, mưa bắt đầu dầy hạt, họ trú vào một ngôi nhà hoang gần đó. Những giọt mưa bay bay trên mái tóc mềm dịu dàng của nó. Chiều mưa bay bay họ tay trong tay.nhìn mưa rơi, họ từ từ cảm nhận tình yêu dành cho nhau.
- Hân Hân,em nhắm mắt vào
- Để làm gì ạ?
Nó từ từ nhắm nghiền đôi mắt lại ,hàng mi cong vút hiện rõ trên khuôn mặt căng sữa của nó. Thành Thành đẩy nó vào góc tường tay trống lên đó rồi một tay từ từ ôm qua eo, tiếp tục trao cho nó nụ hôn ngọt ngào dưới cơn mưa mát, lưỡi của cậu ta cứ linh hoạt trong khoang miệng nó rất đỗi ngọt ngào. Nó muốn nói với anh bao điều, nhưng nó lại chỉ nghĩ thôi " Thành Thành em tặng anh trái tim ngây ngô của mình, tặng anh cả thế giới và tặng anh cả những cơn mưa hè mát rượi ,em yêu anh " Tạnh mưa,anh đưa nó về nhà. Trước khi ra về họ không quên nhìn nhau đằm thắm, sâu sắc. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Thành Thành đến vậy, lúc chưa gặp anh nó vẫn chỉ là một cô gái ngây ngô mới lớn còn trẻ con và chưa hiểu chuyện.Gặp được anh cuộc sống của nó như thay đổi toàn bộ, nó mạnh mẽ hơn, biết yêu thương bản thân và cả người khác. Điện thoại nó lại rung lên âm thanh quen thuộc. Tin nhắn của Thành Thành:
- Cảm ơn em đã mang đến cho tôi những ngày thật tuyệt, tôi cần em trong cuộc đời!
Nó vui và trân trọng từng khoảnh khắc ở bên anh, nó mắng yêu anh:"mới có lớp 11 mà sến sẩm,sướt mướt thế". Trong lòng nó trào dâng một niềm vui thật đặc biệt. "]
/20
|