Trời trở lạnh, nhớ chiếc áo của anh
Mua thức ăn, nhớ bờ vai ấm áp
Đêm về khuya, nếu như thao thức
Trong trái tim, lỡ có phiền lo
Bên tai như vang tiếng anh cười
Nắng lên nhớ anh chơi bóng rổ
Nghe nhạc nhớ tiếng anh đàn ghita
Nếu Trái Đất này là một mặt phẳng
Mỗi ngày em sẽ mở tung cánh cửa sổ
Ngóng trông anh ở chốn xa xôi
(Dự báo thời tiết - Gigi)
-
Vừa nhập học năm thứ nhất đại học, Chương Viễn đã phải đi tập quân sự một tháng. Khoảng thời gian này anh đen đi không ít, Hà Lạc thấy ảnh thì phá lên cười, nói trong điện thoại: “Buổi tối anh ra ngoài nhớ mặc áo phản quang, nếu không người khác lái xe không nhìn thấy, sang đường nguy hiểm lắm.”
-
Trong buổi họp cán bộ thường kỳ lần thứ nhất, người hướng dẫn nói: “Mọi người đã rèn luyện trong một tháng, giờ hãy phát biểu ý kiến cũng như những hiểu biết mà mình có được đi.”
Trưởng nhóm nữ sinh Chu Ninh Lê đứng lên: “Chương Viễn quá không đoàn kết. Sắp đến Quốc khánh, cậu ấy là lớp trưởng, lại còn là người địa phương, thé mà không tổ chức cho các bạn học đến từ nơi khác đi tham quan nội thành. Với lại cậu ấy chẳng bao giờ tươi cười với các bạn nữ cả.”
Chương Viễn trả lời: “Tôi nghĩ các cậu cuối tuần toàn đi shopping, thành phố này thì cũng chỉ lớn đến thế, những thứ nên thấy chắc cũng thấy hết rồi.” Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Nếu ngày nào tôi cũng cười với cậu thì cậu có cảm thấy an toàn không?”
Chu Ninh Lê trừng mắt, bực bội ngồi xuống.
-
“Cô nhóc, em nói xem sao lại có chuyện thế này chứ? Cô ta chẳng phải bạn gái anh, lấy quyền gì mà vung tay vung chân, bắt anh ngày nào cũng phải cười cho cô ta nhìn?”
Thực sự không tưởng tượng được vẻ mặt vô cảm lạnh lùng của Chương Viễn. Sao anh lại không cười nhỉ? Hà Lạc đã bao giờ thấy anh ủ rũ đâu.
Đọc thư của Chương Viễn rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của người thanh niên rám nắng trong tấm ảnh, Hà Lạc bật cười, cười đến độ sặc thành tiếng ho.
Cô bạn cùng phòng người Bắc Kinh Chu Hân Nhan xách hai bình nước nóng về, nhíu mày nói: “Kìa Hà Lạc, bảo cậu nằm nghỉ, sao cậu lại ngồi đấy đọc thư? Ngày nào cũng đọc, đọc sắp nát ra rồi.” Cô ấy tìm trong ngăn kéo lấy ra hai viên C sủi, thả vào trong cốc nước, “Cậu không ăn được gì, bổ sung chút vitamin vào sẽ đỡ nhanh đấy.”
Viên sủi nổi bọt, giống như khi chế tạo Acetylene trong giờ Hóa năm lớp Mười một.
Khi ấy Chương Viễn còn nói với cô rằng hồi bé hay đến chỗ mấy nhà buôn bán nhỏ, lấy đất đèn mang về, đợi bao giờ trời mưa thì ném vào rãnh nước ven đường, sau đó một đám trẻ con sẽ phấn khích xem nước bẩn sủi bọt.
“Vừa nghịch ngợm vừa nhạt nhẽo.” Hà Lạc cười anh.
“Đây gọi là tinh thần ham học hỏi phong phú.” Chương Viễn ngẩng đầu. Vẻ hứng khởi ấy hiện rõ trước mắt cô, vậy mà thoáng chốc đã hai năm rồi.
Đôi mắt Hà Lạc nhòa nước. Cô nhớ Chương Viễn, cũng rất nhớ nhà.
-
Đợi suốt cả một buổi sáng ở bệnh viện trường, cô bạn Chu Hân Nhan đi cùng liên tục nhìn đồng hồ, cực kì áy náy nói: “Hà Lạc, sắp vào tiết Toán cao cấp rồi, tớ…” Sinh viên năm nhất vẫn giữ thói quen suy nghĩ từ thời cấp Ba, không dám trốn tiết.
“Đi đi, tớ không sao, sẽ không ngất ở đây đâu.” Hà Lạc cười nhợt nhạt. Cô cảm thấy lạnh quá. Thời tiết Bắc Kinh tháng Chín rất nóng, nhưng Hà Lạc vẫn mặc áo sơ mi dài tay cùng áo khoác len mỏng bên ngoài. Làn da đổ mồ hôi dinh dính, cô ngâm mình trong đó, chỉ cảm thấy cả cơ thể sắp mủn ra rồi. Giây tiếp theo, Hà Lạc rùng mình, da gà cũng nổi lên. Một tầng mồ hôi lạnh toát ra, cô càng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
-
Cuối cùng cũng gặp được bác sĩ. Sau khi thăm hỏi bệnh tình, vị bác sĩ tỏ vẻ khinh thường, “Hai hôm trước mưa to như vậy, cháu đứng bên ngoài gọi điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ, không viêm phổi là may lắm rồi đấy. Gọi cho bạn trai hả? Biết ngay không phải gọi điện về nhà mà. Bọn trẻ các cháu xưa nay không biết bố mẹ lo lắng cho mình đến mức nào, chỉ giỏi tình tứ với bạn trai, không biết chăm sóc bản thân gì cả!”
Lời nói khó nghe, lại thêm cái giọng chanh chua, nghe ra là có cảm giác châm chọc, khiêu khích.
Hà Lạc không có sức giải thích, cũng chẳng muốn giải thích.
Ký túc xá không có điện thoại, điện thoại công cộng trong sân trường thì lúc nào cũng đầy người chen chúc chẳng khác gì cửa nhà ăn vào giờ cơm, người ta xếp hàng rất dài. Hôm ấy khó khăn lắm mới đến lượt cô, vừa được gọi thì trời bắt đầu mưa, chỉ một lúc sau là mưa tầm tã. Nhưng thật sự không nỡ bỏ ống nghe xuống, Hà Lạc khoanh tay đứng dưới mái che màu da cam của chiếc buồng điện thoại công cộng, gió liên tục thổi mưa bắn vào, cô nói được một lúc thì răng bắt đầu va vào nhau cầm cập.
“Giọng em lạ vậy?” Chương Viễn ngạc nhiên, “Sau bắt đầu nghẹn đi rồi? Nếu mệt thì mau đi nghỉ đi, anh sẽ gọi cho em sau.”
“Anh bảo gọi điện khó lắm còn gì?” Cô run giọng hỏi.
“Đúng đấy. Cả ký túc các em có tới 600 nữ sinh, lại chỉ có đúng một chiếc điện thoại, còn nóng hơn cả đường dây nóng của đài phát thanh.” Chương Viễn phàn nàn, “Lần trước anh ở nhà ấn số cả buổi chiều, đầu ngón tay sắp bẹp rồi mà cũng không gọi được.”
-
“Vì thế mà cậu khiến bản thân bị bệnh đấy à?” Diệp Chi đặt túi xuống, tới sờ trán Hà Lạc, “Ôi, nóng quá. Tớ đi mua cơm, cậu có muốn ăn gì không?”
“Cháo và dưa muối, cảm ơn cậu.” Bụng Hà Lạc trống rỗng, nhưng cứ nghĩ tới đồ dầu mỡ là thấy buồn nôn. Cô rất nhớ canh trứng của mẹ, một lớp hành băm màu xanh nhạt, hai giọt dầu vừng trong veo vẩy lên trên lớp trứng, đó là sự an ủi vỗ về mà cô thích nhất vào mỗi lần bị bệnh.
Người lớn tuổi nhất trong phòng là Đồng Gia Dĩnh cũng hỏi thăm: “Hà Lạc này, lúc bị ốm lại càng nhớ nhà nhỉ?”
Đúng là chí mạng. Con gái miền Nam như cô ấy xưa nay tính tình hướng nội, không nói nhiều, nhưng những lúc như thế này thì rất giỏi ném những quả lựu đạn cay siêu nặng đô.
“Vâng, vẫn ổn. Em ngủ trước đây.” Hà Lạc quay đầu hướng mặt vào tường, trốn sau tấm màn. Sống mũi cô cay cay, nước mắt lăn xuống như chuỗi châu đứt hạt.
-
Trong mơ màng, cô ngỡ như mình về lại cố hương, lại được đi trên con phố dài thân quen, từng miếng gạch vuông trải dài, dường như còn loáng thoáng tiếng mưa rơi rất buồn, chiếc đèn đường kiểu dáng châu Âu phục cổ tỏa quầng sáng tròn ảm đạm giữa làn hơi nước. Mẹ cô nói: “Đi nào, đi ăn đồ ăn Phú Thị Nông Gia. Đuôi heo kho nhé. Mẹ cứ luôn nghĩ con vẫn là cái đuôi nhỏ của mẹ, sao mới chớp mắt lại sắp đi học xa nhà một mình rồi.”
Rồi dường như thời tiết trở nên oi nồng, đúng vào lúc đang chuẩn bị thi đại học. Hà Lạc phát sợ khi nhìn một đống tài liệu ôn tập trên bàn.
“Thi xong rồi kia mà?” Cô hỏi.
“Ai bảo thế?” Người bạn học ngồi cạnh chẳng buồn ngẩng mặt lên, mắt cũng không thèm chớp, “Lần trước là thi thử. Còn nhiều đề lắm, làm nhanh lên.”
“Nhiều thế sao làm hết được?” Cô nhìn xung quanh, không thấy Chương Viễn ở trong phòng học. Chắc chắn là lại ra sân bóng rồi, “Quay lại đây mau, mới phát thêm nhiều sách luyện thi lắm này.” Cô ghé vào bệ cửa sổ hét lớn.
Càng nghĩ càng sốt ruột, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu. Rồi cô đột nhiên giật mình, hóa ra đã ở trong ký túc xá trường đại học.
-
Vừa mới tắt đèn, ba cô gái kia sắp xếp giường chiếu, khẽ giọng trách móc giảng viên môn Toán cao cấp giảng một tiết học hết nội dung của hơn hai mươi trang sách. Hà Lạc mở to mắt, nhìn từng thanh ván gỗ của giường tầng trên, thanh có vết cây, thanh lại có dấu vết côn trùng. Khi Chu Hân Nhan đi lên, chiếc giường hai tầng cũ kĩ kêu cót két, giống như sắp có những hạt bụi sắp rơi ra từ trong khe gỗ.
Tiếng nước ào ào bên ngoài cửa sổ.
“Trời mưa à?” Hà Lạc hỏi.
“Cậu dậy rồi hả?” Chu Hân Nhan vịn lan can cúi xuống, “Không mưa đâu. Tiếng gió thổi lá bay đấy.”
“Chúng tớ nói chuyện to quá đúng không?” Diệp Chi hỏi, “Chắc không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
“Không, tớ vẫn choáng váng, nửa tỉnh nửa mê.”
“Khi nãy cậu giống như gặp ác mộng vậy, lẩm nhẩm gì chúng tớ nghe không rõ.”
“Ôi… Chắc sốt quá nên ngốc luôn rồi.”
Hà Lạc nhắm mắt. Đầu vẫn đau âm ỉ, dường như muốn nổ tung, cô đưa tay ấn vào hai bên thái dương xoa nhẹ. Từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bóng rổ đập xuống đất, từ xa đến gần, nghe rất rõ trong đêm khuya tĩnh lặng.
Chu Hân Nhan leo xuống, kéo rèm cửa sổ ra kêu lớn: “Đừng đập nữa. Cậu nửa đêm lên cơn gì thế? Chúng tôi còn phải ngủ đấy”, sau đó quay đầu lại cười, “Chỗ này còn có bệnh nhân.”
“Không phải lo cho tớ. Các cậu nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi học.”
Tiếng đập bóng rổ ngoài cửa sổ biến mất lại khiến Hà Lạc hơi thất vọng. Cô nhắc đến chuyện này trong thư gửi cho Chương Viễn: “Khoảnh khắc ấy, em thật sự cho rằng đó là anh. Là anh đang đập bóng rổ, vượt bao xa xôi đến thăm em đấy. Rất ngốc, đúng không? Thế nên em tự an ủi mình, rằng đó chính là tiếng anh chơi bóng, dù có cách bao xa, em cũng nghe thấy được.”
-
Hà Lạc không kể gì về chuyện bị ốm vì mắc mưa. Cô đạp xe đi thăm Điền Hinh, trường họ đang bắt đầu kỳ tập quân sự của sinh viên mới. Từ xa đã trông thấy mỗi người cầm một chiếc ghế, huấn luyện viên hô vang đầy uy nghiêm: “Đặt ghế, chuẩn bị, đặt!”
“Cầm ghế, đứng dậy!”
Tiếng động vang lên liên tục. Một dàn sinh viên mặc quân phục màu xanh lá, vành nón che khuất một nửa khuôn mặt. Hà Lạc nhìn từng nhóm, cuối cùng cũng tìm được Điền Hinh. Đúng là người từng học luyện thanh, lúc đến số giọng vô cùng to và rõ ràng.
-
“Cậu đúng là đồ vô lương tâm, bao lâu như vậy mới sang đây thăm tớ.” Giờ nghỉ, Điền Hinh xông tới nắm lấy tay lái của Hà Lạc lắc mạnh, “Chắc là ngày nào cũng tình tứ với Chương Viễn nên quên người chị em này còn đang chịu khổ đúng không?”
“Gì chứ? Mấy hôm trước tớ bị ốm mà.”
“Hả? Có sao không? Ổn chứ?”
“Ừ, đừng nói cho ai biết…” Hà Lạc nghĩ, “Người nhà tớ và Chương Viễn đều không biết.”
“Cậu đúng là cậy mạnh.” Điền Hinh nói, “Bố mẹ tớ mà biết hẳn là sẽ khóc lóc rồi lên máy bay bay tới.”
“Cậu có thấy bây giờ tớ rất ổn không? Việc gì phải làm họ lo lắng?”
“Khổ cho cậu rồi.” Điền Hinh nhẹ ôm lấy Hà Lạc, “Tiếc là tớ không đi chăm cậu được. Nếu có Chương Viễn ở đây thì tốt quá.”
“Nhớ không được nói chuyện này cho anh ấy biết đâu đấy.” Hà Lạc thở dài, “Anh ấy đã… đủ phiền chán rồi.”
“Tớ mà là cậu ấy thì cũng chán. Đăng ký vào Thanh Hoa rồi lại chỉ thiếu có hai điểm.” Điền Hinh nói, “Cái tên này, lúc nào thi thử cũng được trên 640 điểm, ai ngờ năm nay đề thi dễ, ai cũng 640, cậu ấy lại cũng được 640 điểm luôn, chẳng có tí ưu thế nào.”
“Ban đầu chúng tớ đã hẹn nhau cùng thi tới Bắc Kinh, sau đó nói chuyện của hai đứa với bố mẹ.” Hà Lạc đưa chân vẽ một vòng tròn trên lớp bụi, “Nhưng suốt cả kì nghỉ hè anh ấy đều tỏ ra bức bối, tớ cũng không biết nói gì cho phải.”
“Tên này lúc nào cũng quá tự cao, dạy dỗ cho cậu ta chút cũng tốt.” Điền Hinh nói.
Lời này coi như là an ủi nhỉ? Hà Lạc gượng cười. Sự dạy dỗ này quá lớn, nó mang ý nghĩa của cả bốn năm cách xa.
Điền Hinh thấy Hà Lạc ủ rũ thì vỗ vai cô, nói: “Nào, thấy anh chàng đẹp trai kia thế nào?”
“Không có hứng.” Hà Lạc bĩu môi.
“Đúng, đúng. Không đẹp trai bằng Chương Viễn nhà cậu. Coi như cậu tham mưu hộ tớ, nói đi, được không?” Điền Hinh tỏ vẻ đáng yêu.
“Cậu thích vua bóng rổ hồi cấp Ba cơ mà?” Lòng dạ con gái dễ thay đổi thật.
“Người ta với tớ không phải người cùng một thế giới mà. Nghe nói thi đến Quảng Châu rồi, trời Nam đất Bắc, mệt mỏi lắm, có ở bên nhau cũng chẳng được lâu dài.” Thấy vẻ cứng đờ trên khuôn mặt Hà Lạc, Điền Hinh vội nói, “Tớ không có ý gì khác đâu. Hai cậu không giống thế, tình cảm hai cậu sâu sắc, đôi bên yêu thương nhau, định bên nhau cả đời rồi mà.”
“Chẳng nghiêm túc gì hết. Chuyện gì qua miệng cậu cũng không được bình thường.” Hà Lạc khẽ cười.
“Này, hai người yêu nhau lại không cho chúng tớ yêu à?” Điền Hinh cười khanh khách, sáp lại gần Hà Lạc rồi cọ vào vai cô, “Này, nói thật đi, hai cậu đã hôn bao giờ chưa?”
“Sao phải nói với cậu?” Hà Lạc lườm bạn.
“Cậu là người đi trước, phải truyền kinh nghiệm cho tớ!” Điền Hinh đếm đầu ngón tay, “Sau này kết hôn sinh con gì tớ cũng phải theo chân cậu.”
“Rốt cuộc đã hôn chưa?” Điền Hinh tiếp tục lay Hà Lạc.
“Vẫn chưa…”
“Nói thật đi!”
“Thật mà.”
“Tớ không tin!”
“Cậu xem đi, nói cho cậu rồi cậu có tin đâu.” Hà Lạc dở khóc dở cười.
“Các cậu… Các cậu là hai miếng gỗ à? Ít nhất tớ đã nghĩ lúc các cậu chào tạm biệt sẽ ôm nhau mà hôn say đắm chứ.” Điền Hinh đập tay, “Lúc ấy tớ còn tiếc vì mình đi sớm hơn cậu nên không được thấy.”
Hà Lạc nghĩ, cậu mà thấy hẳn còn tiếc hơn. Bố mẹ cô hộ tống suốt đường đưa con gái đến Bắc Kinh. Các cô dì chú bác chen nhau đến tiễn con, Chương Viễn, Triệu Thừa Kiệt, Lý Vân Vy, còn mấy người bạn học cấp Ba khác cũng đến, bạn bè người thân xô đẩy đến sát cây cột.
Đến cơ hội ôm nhau cũng không có.
Hai người chỉ có thể lần lượt xòe tay trái và tay phải ra, tám ngón tay đan nhau, hai ngón cái áp vào. Hai bàn tay lồng với nhau không có một kẽ hở, khớp như bánh răng. Giống mỗi lần đi đến ngã ba trước khi về nhà, mấy trăm lần tập dượt dường như chỉ vì một khoảnh khắc chia ly.
Nghĩ thế, Hà Lạc bỗng chốc ỉu xìu. “Cậu câu được anh chàng đẹp trai kia đi rồi nói, chứ giờ có tham mưu cũng vô dụng. Nếu tớ nói được đấy, cậu theo đuổi đi, nhưng người ta lại không có ý đó thì cậu có khó chịu không?”
“Tớ…” Điền Hinh như khóc không ra nước mắt, “Tớ chỉ hỏi cậu một vấn đề có tính thao tác mạnh là nụ hôn, thế mà cậu gở miệng như vậy.”
-
Vì lỡ mất chương trình học của cả tuần nên mấy ngày tiếp theo Hà Lạc nhốt mình trong phòng tự học, đến khi tắt đèn mới trở về phòng. Chương trình học đại học khác hẳn chương trình cấp Ba, xem cả một đêm cũng không hiểu được nội dung một tiết học. Nhất là phần chứng minh cực trị trong Toán cao cấp, gì mà với số tùy ý lớn hơn 0 đều tồn tại một số nguyên N thỏa mãn điều kiện thế nọ thế kia, rồi thì cực trị của công thức A chính là B…
Chuyện Lạ Thiên Thư à? Hà Lạc vò đầu, hận mình không phải Đản Sinh*.
(*Đản Sinh: nhân vật chính trong phim hoạt hình Chuyện Lạ Thiên Thư.)
Nếu có Chương Viễn ở đây thì tốt rồi. Hà Lạc nhớ tới mùa đông năm lớp Mười, lớp học rộng lớn ấm áp đến nỗi khiến người ta mơ màng muốn ngủ, còn cả bục cao với những bông tuyết trắng tung bay. Anh cười nói: Tớ nhớ cậu cả đời.
-
Khi ấy đang ngồi xe về nhà, đi ngang qua đại học tỉnh, Hà Lạc bảo: “Sau này tớ sẽ thi vào đây cho gần nhà.”
Chương Viễn cười: “Thi kiểu gì cũng sẽ thi vào một trường tốt hơn hẳn trường này.”
Như một lời tiên đoán.
Hai năm rưỡi sau, khi cầm giấy báo trúng tuyển của đại học tỉnh, không biết anh có cảm giác gì. Hà Lạc không dám suy đoán, lòng cô như mơ hồ có một bóng đen.
-
Trở lại phòng ngủ, Diệp Chi lên tiếng: “A, cuối cùng cậu cũng về rồi. Xem này, hôm nay thu hoạch lớn nhé.” Trên bàn có ba bức thư, đều đề tên Hà Lạc bằng nét bút quen thuộc, còn ghi rõ thứ tự đọc.
Trong bức thư đầu tiên, Chương Viễn viết: Cuối tuần trước ở nhà, rồi thứ Hai vừa ra khỏi cửa là anh chỉ muốn rẽ phải, đi thẳng, rồi rẽ phải, sau đó có thể gặp em nơi đầu phố. Ở nhà lạnh rồi, nhìn đàn chim trên không trung bay về phương Nam, cảm giác chúng còn hạnh phúc hơn anh một chút.
Bức thư thứ hai, Chương Viễn viết: Gọi điện cho em mấy lần, lần nào cũng không được. Em có email không? Đi xin một cái đi, gửi nhanh lắm, mà lại an toàn hơn. Lần nào em gửi thư cho anh cũng bị đám bạn cùng phòng giữ, sau đó uy hiếp anh, chỉ thiếu điều bắt anh cọ giày chơi bóng, giặt tất thối cho họ thôi.
Bức thư thứ ba, Chương Viễn viết: Thử mấy lần anh lại không thích email lắm. Bởi vì nó cũng giống thư, anh chẳng nghe được giọng của em. So ra thì thư tay còn có cảm giác ấm áp hơn một chút. Trước kia anh chưa bao giờ viết thư, giờ thì liên tục cống hiến cho ngành bưu chính nước nhà. Anh đi mua giấy viết thư, đứng giữa một đám con gái mà ngại vô cùng. Lần sau em về, nhớ tự đi mua giấy mà mình thích rồi chuẩn bị cả một túi cho anh.
Còn lại là những chuyện vụn vặt, nhưng cũng viết đấy trang giấy. Hà Lạc chọn một đoạn thú vị đọc cho cả phòng nghe, nói đến Chương Viễn bị cướp thư, Chu Hân Nhan cười to: “Hay lắm, kinh nghiệm quý báu đây rồi.”
“Thôi xong, cậu thảm rồi Hà Lạc.” Diệp Chi nháy mắt, nhìn cô thương hại, “Cinderella đáng thương, về sau phải giặt đồ mua cơm cho các chị đấy nhé.”
“Sau này cậu có bạn trai, để xem tớ trả thù thế nào.” Hà Lạc gân lên, lè lưỡi, “Nhốt hết các cậu trong phòng, bắt họ tới chuộc.”
“Gì mà nhốt trong phòng đấy? Mấy đứa đang nói chuyện vụ án bắt cóc ở Malaysia à?” Đồng Gia Dĩnh vừa đi rửa mặt xong, không hiểu chuyện gì.
“Đúng, đúng, là bắt cóc.” Chu Hân Nhan cứ quanh quẩn bên người Hà Lạc, “Cậu mà không nộp tiền chuộc, ví dụ như đùi gà kho ở căng-tin số Ba thì tớ sẽ giết con tin!”
“Gì cơ?” Hà Lạc ngẩn người.
“Nói chung hôm nay cậu thu hoạch lớn rồi.” Chu Hân Nhan đưa ra một bức thư khác, “Rõ là kiểu hát ba câu dài một câu ngắn* mà. Ba bức dày, một bức mỏng nhỉ?”
(*Một hình thức biểu diễn hát nói truyền thống của dân gian Trung Quốc.)
“Đưa đây!” Hà Lạc nhào tới.
“Cướp! Cướp trắng trợn!” Chu Hân Nhan ngã ra giường, đưa tay lên cao. Diệp Chi ngồi ở giường trên, thò người ra lấy bức thư.
“Đưa tớ! Đưa tớ!” Hà Lạc nhảy lên, không cả cởi giày đã trèo vội lên thang.
“Đừng tới đây!” Diệp Chi chỉ về phía cô, “Cậu mà lên tớ lại ném xuống. Nào, gọi chị hai đi.”
“Hình như chị lớn tuổi nhất đúng không?” Đồng Gia Dĩnh bật cười, “Tiền chuộc cứ đưa đại tỷ chị đây là được rồi.”
“Mau đưa đây, chốc nữa là phải tắt đèn rồi.” Mấy cái tay cùng chụp va vào nhau, cảm giác hơi ngứa ngứa.
“Được rồi.” Diệp Chi đưa ra, “Trông cậu sắp khóc kìa.”
“Cậu…” Chu Hân Nhan hừ giọng, “Hôm nay bọn này mở lòng từ bi. Đợi Chương Viễn đến đây sẽ cho cậu ấy biết tay.”
-
Phong thư này cực kì mỏng, mỏng đến mức khiến người ta nghi ngờ trong đó không có gì. Hà Lạc giở đi lật lại mấy lần, thấy mặt sau ở chỗ dán thư có đánh một dấu X bằng bút mực xanh đậm, chính là của Chương Viễn. Để phong thư được vuông vức, cô đã mua giao rọc giấy màu xám bạc, trông giống như một thanh bảo kiếm nhỏ.
Bên trong chỉ có một mảnh giấy nhớ viết: Không chịu đừng nổi, không cần chịu nữa. Sau đó là một dãy số liên lạc.
Hà Lạc thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên rồi cầm lấy chiếc hộp đựng tiền xu, chạy vội ra ngoài.
“Này, sắp tắt đèn, cậu đi đâu thế?”
“Xin các cậu, tớ đi gọi điện thoại, chốc nữa mở cửa cho tớ nhé.” Hà Lạc nói, “Bảo với quản lý ký túc là tớ đi chạy bộ nên về muộn…” Nửa câu sau đã rơi vào trong hành lang.
Đi giày da, mặc váy dài đến gối chạy bộ? Diệp Chi và Chu Hân Nhan nhìn nhau, cảm thấy thà là thành thật với cô quản lý ký túc có khi còn được khoan hồng.
-
“Sao anh lại mua máy nhắn tin? Cũng đâu trả lời liền được.” Hà Lạc hỏi, “Trường các anh gọi điện thoại công cộng không cần xếp hàng à?”
“Anh có thể chạy tới văn phòng của thầy hướng dẫn trong vòng mười phút.” Chương Viễn nói, “Ai bảo thầy ấy muốn anh chỉnh lý hồ sơ.”
“Em nhận được thư của anh rồi. Nhiều thật đấy, bạn cùng phòng em nói đúng là kiểu ba câu dài một câu ngắn.”
Chương Viễn cười khan, lúng túng một cách ngốc nghếch: “Anh viết cái gì ấy nhỉ? Em xem thôi, đừng đọc ra tiếng nhé, ghê cả răng mất.”
Hà Lạc lập tức nghĩ đến một câu trả lời ghê hơn: Sao có thể? Đọc thấy ngọt vô cùng. Sau đó cô bật cười vì chính suy nghĩ của mình.
“À, sao ở phong thư cuối cùng lại có một dấu X?” Cô hỏi.
“Có hả?”
“Có đấy. Ý gì vậy?”
“À, mỏng quá nên sợ bị tưởng nhầm là không có thư mà vứt đi.”
“Thế à?” Hà Lạc hơi thất vọng, “Em còn tưởng…”
Cô không nói tiếp.
“Tưởng gì?”
“Em nghĩ tới một bài hát tiếng Anh cũ.”
“Bài gì? Bao nhiêu bài hát như thế, làm sao anh nhớ được?” Chương Viễn cười, “Right Here Waiting?”
“Sealed With A Kiss.”
“Cái đầu nhỏ của em nghĩ gì suốt ngày vậy?” Chương Viễn ngừng một lát, “Bao giờ em về thì chủ động làm đi.”
Độ nóng từ cằm truyền lên tận não, Hà Lạc nhỏ tiếng, “Anh mơ đi.”
Nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của cô, dường như vừa có một làn hương muộn nở ra trong làn gió đêm thanh mát.
Mua thức ăn, nhớ bờ vai ấm áp
Đêm về khuya, nếu như thao thức
Trong trái tim, lỡ có phiền lo
Bên tai như vang tiếng anh cười
Nắng lên nhớ anh chơi bóng rổ
Nghe nhạc nhớ tiếng anh đàn ghita
Nếu Trái Đất này là một mặt phẳng
Mỗi ngày em sẽ mở tung cánh cửa sổ
Ngóng trông anh ở chốn xa xôi
(Dự báo thời tiết - Gigi)
-
Vừa nhập học năm thứ nhất đại học, Chương Viễn đã phải đi tập quân sự một tháng. Khoảng thời gian này anh đen đi không ít, Hà Lạc thấy ảnh thì phá lên cười, nói trong điện thoại: “Buổi tối anh ra ngoài nhớ mặc áo phản quang, nếu không người khác lái xe không nhìn thấy, sang đường nguy hiểm lắm.”
-
Trong buổi họp cán bộ thường kỳ lần thứ nhất, người hướng dẫn nói: “Mọi người đã rèn luyện trong một tháng, giờ hãy phát biểu ý kiến cũng như những hiểu biết mà mình có được đi.”
Trưởng nhóm nữ sinh Chu Ninh Lê đứng lên: “Chương Viễn quá không đoàn kết. Sắp đến Quốc khánh, cậu ấy là lớp trưởng, lại còn là người địa phương, thé mà không tổ chức cho các bạn học đến từ nơi khác đi tham quan nội thành. Với lại cậu ấy chẳng bao giờ tươi cười với các bạn nữ cả.”
Chương Viễn trả lời: “Tôi nghĩ các cậu cuối tuần toàn đi shopping, thành phố này thì cũng chỉ lớn đến thế, những thứ nên thấy chắc cũng thấy hết rồi.” Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Nếu ngày nào tôi cũng cười với cậu thì cậu có cảm thấy an toàn không?”
Chu Ninh Lê trừng mắt, bực bội ngồi xuống.
-
“Cô nhóc, em nói xem sao lại có chuyện thế này chứ? Cô ta chẳng phải bạn gái anh, lấy quyền gì mà vung tay vung chân, bắt anh ngày nào cũng phải cười cho cô ta nhìn?”
Thực sự không tưởng tượng được vẻ mặt vô cảm lạnh lùng của Chương Viễn. Sao anh lại không cười nhỉ? Hà Lạc đã bao giờ thấy anh ủ rũ đâu.
Đọc thư của Chương Viễn rồi nhìn gương mặt nghiêm túc của người thanh niên rám nắng trong tấm ảnh, Hà Lạc bật cười, cười đến độ sặc thành tiếng ho.
Cô bạn cùng phòng người Bắc Kinh Chu Hân Nhan xách hai bình nước nóng về, nhíu mày nói: “Kìa Hà Lạc, bảo cậu nằm nghỉ, sao cậu lại ngồi đấy đọc thư? Ngày nào cũng đọc, đọc sắp nát ra rồi.” Cô ấy tìm trong ngăn kéo lấy ra hai viên C sủi, thả vào trong cốc nước, “Cậu không ăn được gì, bổ sung chút vitamin vào sẽ đỡ nhanh đấy.”
Viên sủi nổi bọt, giống như khi chế tạo Acetylene trong giờ Hóa năm lớp Mười một.
Khi ấy Chương Viễn còn nói với cô rằng hồi bé hay đến chỗ mấy nhà buôn bán nhỏ, lấy đất đèn mang về, đợi bao giờ trời mưa thì ném vào rãnh nước ven đường, sau đó một đám trẻ con sẽ phấn khích xem nước bẩn sủi bọt.
“Vừa nghịch ngợm vừa nhạt nhẽo.” Hà Lạc cười anh.
“Đây gọi là tinh thần ham học hỏi phong phú.” Chương Viễn ngẩng đầu. Vẻ hứng khởi ấy hiện rõ trước mắt cô, vậy mà thoáng chốc đã hai năm rồi.
Đôi mắt Hà Lạc nhòa nước. Cô nhớ Chương Viễn, cũng rất nhớ nhà.
-
Đợi suốt cả một buổi sáng ở bệnh viện trường, cô bạn Chu Hân Nhan đi cùng liên tục nhìn đồng hồ, cực kì áy náy nói: “Hà Lạc, sắp vào tiết Toán cao cấp rồi, tớ…” Sinh viên năm nhất vẫn giữ thói quen suy nghĩ từ thời cấp Ba, không dám trốn tiết.
“Đi đi, tớ không sao, sẽ không ngất ở đây đâu.” Hà Lạc cười nhợt nhạt. Cô cảm thấy lạnh quá. Thời tiết Bắc Kinh tháng Chín rất nóng, nhưng Hà Lạc vẫn mặc áo sơ mi dài tay cùng áo khoác len mỏng bên ngoài. Làn da đổ mồ hôi dinh dính, cô ngâm mình trong đó, chỉ cảm thấy cả cơ thể sắp mủn ra rồi. Giây tiếp theo, Hà Lạc rùng mình, da gà cũng nổi lên. Một tầng mồ hôi lạnh toát ra, cô càng cảm thấy mệt mỏi rã rời.
-
Cuối cùng cũng gặp được bác sĩ. Sau khi thăm hỏi bệnh tình, vị bác sĩ tỏ vẻ khinh thường, “Hai hôm trước mưa to như vậy, cháu đứng bên ngoài gọi điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ, không viêm phổi là may lắm rồi đấy. Gọi cho bạn trai hả? Biết ngay không phải gọi điện về nhà mà. Bọn trẻ các cháu xưa nay không biết bố mẹ lo lắng cho mình đến mức nào, chỉ giỏi tình tứ với bạn trai, không biết chăm sóc bản thân gì cả!”
Lời nói khó nghe, lại thêm cái giọng chanh chua, nghe ra là có cảm giác châm chọc, khiêu khích.
Hà Lạc không có sức giải thích, cũng chẳng muốn giải thích.
Ký túc xá không có điện thoại, điện thoại công cộng trong sân trường thì lúc nào cũng đầy người chen chúc chẳng khác gì cửa nhà ăn vào giờ cơm, người ta xếp hàng rất dài. Hôm ấy khó khăn lắm mới đến lượt cô, vừa được gọi thì trời bắt đầu mưa, chỉ một lúc sau là mưa tầm tã. Nhưng thật sự không nỡ bỏ ống nghe xuống, Hà Lạc khoanh tay đứng dưới mái che màu da cam của chiếc buồng điện thoại công cộng, gió liên tục thổi mưa bắn vào, cô nói được một lúc thì răng bắt đầu va vào nhau cầm cập.
“Giọng em lạ vậy?” Chương Viễn ngạc nhiên, “Sau bắt đầu nghẹn đi rồi? Nếu mệt thì mau đi nghỉ đi, anh sẽ gọi cho em sau.”
“Anh bảo gọi điện khó lắm còn gì?” Cô run giọng hỏi.
“Đúng đấy. Cả ký túc các em có tới 600 nữ sinh, lại chỉ có đúng một chiếc điện thoại, còn nóng hơn cả đường dây nóng của đài phát thanh.” Chương Viễn phàn nàn, “Lần trước anh ở nhà ấn số cả buổi chiều, đầu ngón tay sắp bẹp rồi mà cũng không gọi được.”
-
“Vì thế mà cậu khiến bản thân bị bệnh đấy à?” Diệp Chi đặt túi xuống, tới sờ trán Hà Lạc, “Ôi, nóng quá. Tớ đi mua cơm, cậu có muốn ăn gì không?”
“Cháo và dưa muối, cảm ơn cậu.” Bụng Hà Lạc trống rỗng, nhưng cứ nghĩ tới đồ dầu mỡ là thấy buồn nôn. Cô rất nhớ canh trứng của mẹ, một lớp hành băm màu xanh nhạt, hai giọt dầu vừng trong veo vẩy lên trên lớp trứng, đó là sự an ủi vỗ về mà cô thích nhất vào mỗi lần bị bệnh.
Người lớn tuổi nhất trong phòng là Đồng Gia Dĩnh cũng hỏi thăm: “Hà Lạc này, lúc bị ốm lại càng nhớ nhà nhỉ?”
Đúng là chí mạng. Con gái miền Nam như cô ấy xưa nay tính tình hướng nội, không nói nhiều, nhưng những lúc như thế này thì rất giỏi ném những quả lựu đạn cay siêu nặng đô.
“Vâng, vẫn ổn. Em ngủ trước đây.” Hà Lạc quay đầu hướng mặt vào tường, trốn sau tấm màn. Sống mũi cô cay cay, nước mắt lăn xuống như chuỗi châu đứt hạt.
-
Trong mơ màng, cô ngỡ như mình về lại cố hương, lại được đi trên con phố dài thân quen, từng miếng gạch vuông trải dài, dường như còn loáng thoáng tiếng mưa rơi rất buồn, chiếc đèn đường kiểu dáng châu Âu phục cổ tỏa quầng sáng tròn ảm đạm giữa làn hơi nước. Mẹ cô nói: “Đi nào, đi ăn đồ ăn Phú Thị Nông Gia. Đuôi heo kho nhé. Mẹ cứ luôn nghĩ con vẫn là cái đuôi nhỏ của mẹ, sao mới chớp mắt lại sắp đi học xa nhà một mình rồi.”
Rồi dường như thời tiết trở nên oi nồng, đúng vào lúc đang chuẩn bị thi đại học. Hà Lạc phát sợ khi nhìn một đống tài liệu ôn tập trên bàn.
“Thi xong rồi kia mà?” Cô hỏi.
“Ai bảo thế?” Người bạn học ngồi cạnh chẳng buồn ngẩng mặt lên, mắt cũng không thèm chớp, “Lần trước là thi thử. Còn nhiều đề lắm, làm nhanh lên.”
“Nhiều thế sao làm hết được?” Cô nhìn xung quanh, không thấy Chương Viễn ở trong phòng học. Chắc chắn là lại ra sân bóng rồi, “Quay lại đây mau, mới phát thêm nhiều sách luyện thi lắm này.” Cô ghé vào bệ cửa sổ hét lớn.
Càng nghĩ càng sốt ruột, sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu. Rồi cô đột nhiên giật mình, hóa ra đã ở trong ký túc xá trường đại học.
-
Vừa mới tắt đèn, ba cô gái kia sắp xếp giường chiếu, khẽ giọng trách móc giảng viên môn Toán cao cấp giảng một tiết học hết nội dung của hơn hai mươi trang sách. Hà Lạc mở to mắt, nhìn từng thanh ván gỗ của giường tầng trên, thanh có vết cây, thanh lại có dấu vết côn trùng. Khi Chu Hân Nhan đi lên, chiếc giường hai tầng cũ kĩ kêu cót két, giống như sắp có những hạt bụi sắp rơi ra từ trong khe gỗ.
Tiếng nước ào ào bên ngoài cửa sổ.
“Trời mưa à?” Hà Lạc hỏi.
“Cậu dậy rồi hả?” Chu Hân Nhan vịn lan can cúi xuống, “Không mưa đâu. Tiếng gió thổi lá bay đấy.”
“Chúng tớ nói chuyện to quá đúng không?” Diệp Chi hỏi, “Chắc không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
“Không, tớ vẫn choáng váng, nửa tỉnh nửa mê.”
“Khi nãy cậu giống như gặp ác mộng vậy, lẩm nhẩm gì chúng tớ nghe không rõ.”
“Ôi… Chắc sốt quá nên ngốc luôn rồi.”
Hà Lạc nhắm mắt. Đầu vẫn đau âm ỉ, dường như muốn nổ tung, cô đưa tay ấn vào hai bên thái dương xoa nhẹ. Từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bóng rổ đập xuống đất, từ xa đến gần, nghe rất rõ trong đêm khuya tĩnh lặng.
Chu Hân Nhan leo xuống, kéo rèm cửa sổ ra kêu lớn: “Đừng đập nữa. Cậu nửa đêm lên cơn gì thế? Chúng tôi còn phải ngủ đấy”, sau đó quay đầu lại cười, “Chỗ này còn có bệnh nhân.”
“Không phải lo cho tớ. Các cậu nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi học.”
Tiếng đập bóng rổ ngoài cửa sổ biến mất lại khiến Hà Lạc hơi thất vọng. Cô nhắc đến chuyện này trong thư gửi cho Chương Viễn: “Khoảnh khắc ấy, em thật sự cho rằng đó là anh. Là anh đang đập bóng rổ, vượt bao xa xôi đến thăm em đấy. Rất ngốc, đúng không? Thế nên em tự an ủi mình, rằng đó chính là tiếng anh chơi bóng, dù có cách bao xa, em cũng nghe thấy được.”
-
Hà Lạc không kể gì về chuyện bị ốm vì mắc mưa. Cô đạp xe đi thăm Điền Hinh, trường họ đang bắt đầu kỳ tập quân sự của sinh viên mới. Từ xa đã trông thấy mỗi người cầm một chiếc ghế, huấn luyện viên hô vang đầy uy nghiêm: “Đặt ghế, chuẩn bị, đặt!”
“Cầm ghế, đứng dậy!”
Tiếng động vang lên liên tục. Một dàn sinh viên mặc quân phục màu xanh lá, vành nón che khuất một nửa khuôn mặt. Hà Lạc nhìn từng nhóm, cuối cùng cũng tìm được Điền Hinh. Đúng là người từng học luyện thanh, lúc đến số giọng vô cùng to và rõ ràng.
-
“Cậu đúng là đồ vô lương tâm, bao lâu như vậy mới sang đây thăm tớ.” Giờ nghỉ, Điền Hinh xông tới nắm lấy tay lái của Hà Lạc lắc mạnh, “Chắc là ngày nào cũng tình tứ với Chương Viễn nên quên người chị em này còn đang chịu khổ đúng không?”
“Gì chứ? Mấy hôm trước tớ bị ốm mà.”
“Hả? Có sao không? Ổn chứ?”
“Ừ, đừng nói cho ai biết…” Hà Lạc nghĩ, “Người nhà tớ và Chương Viễn đều không biết.”
“Cậu đúng là cậy mạnh.” Điền Hinh nói, “Bố mẹ tớ mà biết hẳn là sẽ khóc lóc rồi lên máy bay bay tới.”
“Cậu có thấy bây giờ tớ rất ổn không? Việc gì phải làm họ lo lắng?”
“Khổ cho cậu rồi.” Điền Hinh nhẹ ôm lấy Hà Lạc, “Tiếc là tớ không đi chăm cậu được. Nếu có Chương Viễn ở đây thì tốt quá.”
“Nhớ không được nói chuyện này cho anh ấy biết đâu đấy.” Hà Lạc thở dài, “Anh ấy đã… đủ phiền chán rồi.”
“Tớ mà là cậu ấy thì cũng chán. Đăng ký vào Thanh Hoa rồi lại chỉ thiếu có hai điểm.” Điền Hinh nói, “Cái tên này, lúc nào thi thử cũng được trên 640 điểm, ai ngờ năm nay đề thi dễ, ai cũng 640, cậu ấy lại cũng được 640 điểm luôn, chẳng có tí ưu thế nào.”
“Ban đầu chúng tớ đã hẹn nhau cùng thi tới Bắc Kinh, sau đó nói chuyện của hai đứa với bố mẹ.” Hà Lạc đưa chân vẽ một vòng tròn trên lớp bụi, “Nhưng suốt cả kì nghỉ hè anh ấy đều tỏ ra bức bối, tớ cũng không biết nói gì cho phải.”
“Tên này lúc nào cũng quá tự cao, dạy dỗ cho cậu ta chút cũng tốt.” Điền Hinh nói.
Lời này coi như là an ủi nhỉ? Hà Lạc gượng cười. Sự dạy dỗ này quá lớn, nó mang ý nghĩa của cả bốn năm cách xa.
Điền Hinh thấy Hà Lạc ủ rũ thì vỗ vai cô, nói: “Nào, thấy anh chàng đẹp trai kia thế nào?”
“Không có hứng.” Hà Lạc bĩu môi.
“Đúng, đúng. Không đẹp trai bằng Chương Viễn nhà cậu. Coi như cậu tham mưu hộ tớ, nói đi, được không?” Điền Hinh tỏ vẻ đáng yêu.
“Cậu thích vua bóng rổ hồi cấp Ba cơ mà?” Lòng dạ con gái dễ thay đổi thật.
“Người ta với tớ không phải người cùng một thế giới mà. Nghe nói thi đến Quảng Châu rồi, trời Nam đất Bắc, mệt mỏi lắm, có ở bên nhau cũng chẳng được lâu dài.” Thấy vẻ cứng đờ trên khuôn mặt Hà Lạc, Điền Hinh vội nói, “Tớ không có ý gì khác đâu. Hai cậu không giống thế, tình cảm hai cậu sâu sắc, đôi bên yêu thương nhau, định bên nhau cả đời rồi mà.”
“Chẳng nghiêm túc gì hết. Chuyện gì qua miệng cậu cũng không được bình thường.” Hà Lạc khẽ cười.
“Này, hai người yêu nhau lại không cho chúng tớ yêu à?” Điền Hinh cười khanh khách, sáp lại gần Hà Lạc rồi cọ vào vai cô, “Này, nói thật đi, hai cậu đã hôn bao giờ chưa?”
“Sao phải nói với cậu?” Hà Lạc lườm bạn.
“Cậu là người đi trước, phải truyền kinh nghiệm cho tớ!” Điền Hinh đếm đầu ngón tay, “Sau này kết hôn sinh con gì tớ cũng phải theo chân cậu.”
“Rốt cuộc đã hôn chưa?” Điền Hinh tiếp tục lay Hà Lạc.
“Vẫn chưa…”
“Nói thật đi!”
“Thật mà.”
“Tớ không tin!”
“Cậu xem đi, nói cho cậu rồi cậu có tin đâu.” Hà Lạc dở khóc dở cười.
“Các cậu… Các cậu là hai miếng gỗ à? Ít nhất tớ đã nghĩ lúc các cậu chào tạm biệt sẽ ôm nhau mà hôn say đắm chứ.” Điền Hinh đập tay, “Lúc ấy tớ còn tiếc vì mình đi sớm hơn cậu nên không được thấy.”
Hà Lạc nghĩ, cậu mà thấy hẳn còn tiếc hơn. Bố mẹ cô hộ tống suốt đường đưa con gái đến Bắc Kinh. Các cô dì chú bác chen nhau đến tiễn con, Chương Viễn, Triệu Thừa Kiệt, Lý Vân Vy, còn mấy người bạn học cấp Ba khác cũng đến, bạn bè người thân xô đẩy đến sát cây cột.
Đến cơ hội ôm nhau cũng không có.
Hai người chỉ có thể lần lượt xòe tay trái và tay phải ra, tám ngón tay đan nhau, hai ngón cái áp vào. Hai bàn tay lồng với nhau không có một kẽ hở, khớp như bánh răng. Giống mỗi lần đi đến ngã ba trước khi về nhà, mấy trăm lần tập dượt dường như chỉ vì một khoảnh khắc chia ly.
Nghĩ thế, Hà Lạc bỗng chốc ỉu xìu. “Cậu câu được anh chàng đẹp trai kia đi rồi nói, chứ giờ có tham mưu cũng vô dụng. Nếu tớ nói được đấy, cậu theo đuổi đi, nhưng người ta lại không có ý đó thì cậu có khó chịu không?”
“Tớ…” Điền Hinh như khóc không ra nước mắt, “Tớ chỉ hỏi cậu một vấn đề có tính thao tác mạnh là nụ hôn, thế mà cậu gở miệng như vậy.”
-
Vì lỡ mất chương trình học của cả tuần nên mấy ngày tiếp theo Hà Lạc nhốt mình trong phòng tự học, đến khi tắt đèn mới trở về phòng. Chương trình học đại học khác hẳn chương trình cấp Ba, xem cả một đêm cũng không hiểu được nội dung một tiết học. Nhất là phần chứng minh cực trị trong Toán cao cấp, gì mà với số tùy ý lớn hơn 0 đều tồn tại một số nguyên N thỏa mãn điều kiện thế nọ thế kia, rồi thì cực trị của công thức A chính là B…
Chuyện Lạ Thiên Thư à? Hà Lạc vò đầu, hận mình không phải Đản Sinh*.
(*Đản Sinh: nhân vật chính trong phim hoạt hình Chuyện Lạ Thiên Thư.)
Nếu có Chương Viễn ở đây thì tốt rồi. Hà Lạc nhớ tới mùa đông năm lớp Mười, lớp học rộng lớn ấm áp đến nỗi khiến người ta mơ màng muốn ngủ, còn cả bục cao với những bông tuyết trắng tung bay. Anh cười nói: Tớ nhớ cậu cả đời.
-
Khi ấy đang ngồi xe về nhà, đi ngang qua đại học tỉnh, Hà Lạc bảo: “Sau này tớ sẽ thi vào đây cho gần nhà.”
Chương Viễn cười: “Thi kiểu gì cũng sẽ thi vào một trường tốt hơn hẳn trường này.”
Như một lời tiên đoán.
Hai năm rưỡi sau, khi cầm giấy báo trúng tuyển của đại học tỉnh, không biết anh có cảm giác gì. Hà Lạc không dám suy đoán, lòng cô như mơ hồ có một bóng đen.
-
Trở lại phòng ngủ, Diệp Chi lên tiếng: “A, cuối cùng cậu cũng về rồi. Xem này, hôm nay thu hoạch lớn nhé.” Trên bàn có ba bức thư, đều đề tên Hà Lạc bằng nét bút quen thuộc, còn ghi rõ thứ tự đọc.
Trong bức thư đầu tiên, Chương Viễn viết: Cuối tuần trước ở nhà, rồi thứ Hai vừa ra khỏi cửa là anh chỉ muốn rẽ phải, đi thẳng, rồi rẽ phải, sau đó có thể gặp em nơi đầu phố. Ở nhà lạnh rồi, nhìn đàn chim trên không trung bay về phương Nam, cảm giác chúng còn hạnh phúc hơn anh một chút.
Bức thư thứ hai, Chương Viễn viết: Gọi điện cho em mấy lần, lần nào cũng không được. Em có email không? Đi xin một cái đi, gửi nhanh lắm, mà lại an toàn hơn. Lần nào em gửi thư cho anh cũng bị đám bạn cùng phòng giữ, sau đó uy hiếp anh, chỉ thiếu điều bắt anh cọ giày chơi bóng, giặt tất thối cho họ thôi.
Bức thư thứ ba, Chương Viễn viết: Thử mấy lần anh lại không thích email lắm. Bởi vì nó cũng giống thư, anh chẳng nghe được giọng của em. So ra thì thư tay còn có cảm giác ấm áp hơn một chút. Trước kia anh chưa bao giờ viết thư, giờ thì liên tục cống hiến cho ngành bưu chính nước nhà. Anh đi mua giấy viết thư, đứng giữa một đám con gái mà ngại vô cùng. Lần sau em về, nhớ tự đi mua giấy mà mình thích rồi chuẩn bị cả một túi cho anh.
Còn lại là những chuyện vụn vặt, nhưng cũng viết đấy trang giấy. Hà Lạc chọn một đoạn thú vị đọc cho cả phòng nghe, nói đến Chương Viễn bị cướp thư, Chu Hân Nhan cười to: “Hay lắm, kinh nghiệm quý báu đây rồi.”
“Thôi xong, cậu thảm rồi Hà Lạc.” Diệp Chi nháy mắt, nhìn cô thương hại, “Cinderella đáng thương, về sau phải giặt đồ mua cơm cho các chị đấy nhé.”
“Sau này cậu có bạn trai, để xem tớ trả thù thế nào.” Hà Lạc gân lên, lè lưỡi, “Nhốt hết các cậu trong phòng, bắt họ tới chuộc.”
“Gì mà nhốt trong phòng đấy? Mấy đứa đang nói chuyện vụ án bắt cóc ở Malaysia à?” Đồng Gia Dĩnh vừa đi rửa mặt xong, không hiểu chuyện gì.
“Đúng, đúng, là bắt cóc.” Chu Hân Nhan cứ quanh quẩn bên người Hà Lạc, “Cậu mà không nộp tiền chuộc, ví dụ như đùi gà kho ở căng-tin số Ba thì tớ sẽ giết con tin!”
“Gì cơ?” Hà Lạc ngẩn người.
“Nói chung hôm nay cậu thu hoạch lớn rồi.” Chu Hân Nhan đưa ra một bức thư khác, “Rõ là kiểu hát ba câu dài một câu ngắn* mà. Ba bức dày, một bức mỏng nhỉ?”
(*Một hình thức biểu diễn hát nói truyền thống của dân gian Trung Quốc.)
“Đưa đây!” Hà Lạc nhào tới.
“Cướp! Cướp trắng trợn!” Chu Hân Nhan ngã ra giường, đưa tay lên cao. Diệp Chi ngồi ở giường trên, thò người ra lấy bức thư.
“Đưa tớ! Đưa tớ!” Hà Lạc nhảy lên, không cả cởi giày đã trèo vội lên thang.
“Đừng tới đây!” Diệp Chi chỉ về phía cô, “Cậu mà lên tớ lại ném xuống. Nào, gọi chị hai đi.”
“Hình như chị lớn tuổi nhất đúng không?” Đồng Gia Dĩnh bật cười, “Tiền chuộc cứ đưa đại tỷ chị đây là được rồi.”
“Mau đưa đây, chốc nữa là phải tắt đèn rồi.” Mấy cái tay cùng chụp va vào nhau, cảm giác hơi ngứa ngứa.
“Được rồi.” Diệp Chi đưa ra, “Trông cậu sắp khóc kìa.”
“Cậu…” Chu Hân Nhan hừ giọng, “Hôm nay bọn này mở lòng từ bi. Đợi Chương Viễn đến đây sẽ cho cậu ấy biết tay.”
-
Phong thư này cực kì mỏng, mỏng đến mức khiến người ta nghi ngờ trong đó không có gì. Hà Lạc giở đi lật lại mấy lần, thấy mặt sau ở chỗ dán thư có đánh một dấu X bằng bút mực xanh đậm, chính là của Chương Viễn. Để phong thư được vuông vức, cô đã mua giao rọc giấy màu xám bạc, trông giống như một thanh bảo kiếm nhỏ.
Bên trong chỉ có một mảnh giấy nhớ viết: Không chịu đừng nổi, không cần chịu nữa. Sau đó là một dãy số liên lạc.
Hà Lạc thốt lên một tiếng đầy ngạc nhiên rồi cầm lấy chiếc hộp đựng tiền xu, chạy vội ra ngoài.
“Này, sắp tắt đèn, cậu đi đâu thế?”
“Xin các cậu, tớ đi gọi điện thoại, chốc nữa mở cửa cho tớ nhé.” Hà Lạc nói, “Bảo với quản lý ký túc là tớ đi chạy bộ nên về muộn…” Nửa câu sau đã rơi vào trong hành lang.
Đi giày da, mặc váy dài đến gối chạy bộ? Diệp Chi và Chu Hân Nhan nhìn nhau, cảm thấy thà là thành thật với cô quản lý ký túc có khi còn được khoan hồng.
-
“Sao anh lại mua máy nhắn tin? Cũng đâu trả lời liền được.” Hà Lạc hỏi, “Trường các anh gọi điện thoại công cộng không cần xếp hàng à?”
“Anh có thể chạy tới văn phòng của thầy hướng dẫn trong vòng mười phút.” Chương Viễn nói, “Ai bảo thầy ấy muốn anh chỉnh lý hồ sơ.”
“Em nhận được thư của anh rồi. Nhiều thật đấy, bạn cùng phòng em nói đúng là kiểu ba câu dài một câu ngắn.”
Chương Viễn cười khan, lúng túng một cách ngốc nghếch: “Anh viết cái gì ấy nhỉ? Em xem thôi, đừng đọc ra tiếng nhé, ghê cả răng mất.”
Hà Lạc lập tức nghĩ đến một câu trả lời ghê hơn: Sao có thể? Đọc thấy ngọt vô cùng. Sau đó cô bật cười vì chính suy nghĩ của mình.
“À, sao ở phong thư cuối cùng lại có một dấu X?” Cô hỏi.
“Có hả?”
“Có đấy. Ý gì vậy?”
“À, mỏng quá nên sợ bị tưởng nhầm là không có thư mà vứt đi.”
“Thế à?” Hà Lạc hơi thất vọng, “Em còn tưởng…”
Cô không nói tiếp.
“Tưởng gì?”
“Em nghĩ tới một bài hát tiếng Anh cũ.”
“Bài gì? Bao nhiêu bài hát như thế, làm sao anh nhớ được?” Chương Viễn cười, “Right Here Waiting?”
“Sealed With A Kiss.”
“Cái đầu nhỏ của em nghĩ gì suốt ngày vậy?” Chương Viễn ngừng một lát, “Bao giờ em về thì chủ động làm đi.”
Độ nóng từ cằm truyền lên tận não, Hà Lạc nhỏ tiếng, “Anh mơ đi.”
Nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của cô, dường như vừa có một làn hương muộn nở ra trong làn gió đêm thanh mát.
/14
|