Mùa Hạ Thoáng Qua

Q.1 - Chương 5 - Nơi Đâu Cũng Có Cậu

/14


Hãy dạy em cách buông bàn tay ấm áp của anh

Dạy em đi qua những ngày mình bên nhau sánh bước

Nếu thật sự có thể bước vào bất kỳ cánh cửa nào

Em nguyện mãi mãi bên anh trong hồi ức ấy


-

Bài thi trắc nghiệm Vật lý được phát xuống, ai nhìn thấy cũng giật mình hốt hoảng.

Hà Lạc lấy hai tay che lại, không đủ can đảm nhìn số điểm ở góc trên bên phải. “Chấp nhận số phận đi. Có lẽ mày vốn không có khiếu học Vật lý.” Cô chán nản nghĩ, “Đây là con đường mày tự chọn mà.”

“Bạn cùng bàn ơi, đáp án câu số hai là gì thế?” Triệu Thừa Kiệt ngả đầu sang hỏi.

Hà Lạc vội vã nhoài người ra bàn, đè chặt bài thi xuống, “Đừng hỏi nữa, tớ thi tệ lắm.”

“Có thảm hơn tớ được không? 47 điểm.”

“À như nhau thôi.” Hà Lạc nhếch miệng, “Tớ cũng không đạt yêu cầu.”

“Bài kiểm tra lần này cả lớp chỉ có bốn người đạt yêu cầu, điểm trung bình là 43.” Thầy dạy Lý nói xong, cả lớp “ồ” một tiếng, hầu hết tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.

“Phần chuyển động đường cong tương đối khó, nhưng chỉ cần các em luyện tập nhiều, chắc chắn có thể nắm vững.” Gương mặt thầy ánh lên vẻ tự hào, “Hai người duy nhất được 90 điểm của cả khối đều ở lớp chúng ta.”

“Hai người mà còn duy nhất...” Hà Lạc len lén cười thầm.

“Cậu cũng thi được 90 điểm à? Khá đấy.” Sau khi tan học, Chương Viễn bước tới hỏi.

Hà Lạc chỉ tay sang bạn cùng bàn, “Hai đứa bọn tớ cộng lại còn được tới 99 điểm luôn.”

“Thế mà còn cười sung sướng như vậy.”

“Cô Cầu nghe thấy chắc sẽ tức chết mất, hai người duy nhất.” Khi sốt ruột, cô Cầu Bình dạy Văn thường liên tục tháo kính xuống, hai cánh mũi hằn rõ vết đỏ, lại thêm mái tóc dài u buồn của người học Văn, Hà Lạc nghĩ đến là muốn cười.

“Ôi. ‘Cũng’ thi được 90 à?”, cô chợt nhận ra điểm đặc biệt, cố tình kéo dài chữ “cũng”.

“Biết ngay là có tên nhãi cậu mà.” Triệu Thừa Kiệt nhảy dựng lên, “Thôi đừng nói gì nữa, mau mời ăn kem đi.”

“Vì sao?” Chương Viễn thắc mắc.

“Vì cậu cao điểm hơn tôi chứ sao? Khi nào tôi thi tốt hơn cậu thì cũng mời cậu ăn.” Triệu Thừa Kiệt vỗ tay lên lồng ngực. Câu này mới nghe qua đã biết là hứa lèo.

“Tớ muốn ăn Hulk.”

“Sandwich kem.”



“Cho tớ một cây ốc quế, cảm ơn.”

Giọng thì lịch sự nhưng rõ ràng là cố ý bắt chẹt, Chương Viễn từ lâu đã nhận ra mấy đứa bạn ngồi gần mình là một bầy sói háu ăn. “Từng người nói thôi, tớ không nhớ được là mất phần đấy.” Cậu lại hỏi Hà Lạc, “Lúc nãy cậu nói gì? Đá bào đậu đỏ?”

“Hả? Tớ có nói gì đâu. Tớ đau răng, không cần đâu.”

“Thế cho tớ hai cái đi.” Lập tức có người lấp chỗ.

Năm ba cậu chàng “hộ tống” Chương Viễn tới hàng tạp hóa, chỉ sợ cậu và cái ví của cậu mọc cánh bay đi.

Hà Lạc muốn đi khám răng, nhưng lại sợ nha sĩ sục sạo trong khoang miệng. Đầu mũi khoan chạm vào lớp men răng, “rắc” một tiếng là miệng đầy hơi nước, hơi hé môi là có thể phun lửa. Rồi thì phần đầu tù ma sát với mão răng khiến cả 206 xương đều run lẩy bẩy. Cái răng cuối cùng ở hàm trên bên phải đau tới mức sưng phồng lên, cô liền làm theo cách dân gian mà mẹ nói, sờ nắn gan bàn tay trái.

Về nhà mở hộp bút, cô phát hiện có một mảnh giấy được vặn xoắn lại, chỗ thắt nút có vẽ lông chim.

Vừa tháo ra, cô trông thấy dòng chữ “thư cấp tốc” được viết uốn lượn, phía dưới là cách liên lạc của phòng khám răng.



Đã bảo là gọi điện mà?
Hà Lạc mở rộng mảnh giấy, đọc đi đọc lại mấy lần liền. Mà cũng tốt, lần đầu tiên có được thứ cậu ấy viết cho mình, dù chỉ có hai dòng chữ thôi nhưng cũng sánh ngang khoảnh khắc lịch sử đáng lưu giữ. Cô mở cuốn nhật ký ra, trên trang bìa màu nâu nhạt có một cây ghita, trông giống như một tấm ảnh cũ ngả vàng.

Hà Lạc kẹp mảnh giấy vào trong nhật ký. Càng lúc trong đó càng có nhiều thứ, nào là kinh nghiệm học tập của học sinh xuất sắc trong cuộc thi môn Toán được báo trường công bố, tấm vé xe khi hai người bắt xe về lúc thi xong, vỏ kẹo chocolate đen Dove mà cậu chia cho mọi người... Cuốn sổ ngày một phình ra, phần lõi gần như sắp bung khỏi sổ, dày đến mức sắp không thể cho vào hộp có khóa được nữa.

Lớp số Sáu đã bước trận chung kết giải bóng rổ nữ, Lý Vân Vy kêu la hò hét, dự định tan học thì đi liên lạc. Hà Lạc vẫn đang do dự. “Tớ muốn về nhà đọc sách. Nếu cuối kỳ mà vẫn thi được điểm thế này, bố mẹ tớ sẽ giết tớ mất.”

“Idol ơi, cậu đã thi tốt lắm rồi.” Điền Hinh ra sức khoa tay múa chân, “Còn cao hơn điểm trung bình tới 10 điểm liền.”

“Là 9 điểm.” Cô máy móc sửa lại.

“Thì cũng cỡ đó. Mấy đứa kéo lùi tập thể như tớ còn chưa lo cơ mà.” Lý Vân Vy túm chặt lấy ba-lô của Hà Lạc, “Đâu phải ai cũng là Bạch Liên hay Chương Viễn.”

Chương Viễn mượn bốn, năm quả bóng rổ từ tổ Thể dục, dùng túi lưới xách đi, “Sao các cậu lại lề mề thế, luyện bóng còn phải trang điểm chải chuốt hả? Đúng là con gái.”

“Hà Lạc đòi về này.” Điền Hinh không nể nang gì mà lật tẩy, “Cậu ấy bảo thi Lý không tốt.”

“Tớ phải đi đưa vở ghi cho Đường Dật Thần, hôm nay cậu ấy lại không đi học.” Bạch Liên khẽ xoa hai bên thái dương, “Nếu không thì tớ có thể giảng trọng điểm chương này cho cậu rồi.”

“Cán sự có tinh thần trách nhiệm thật.” Chương Viễn mỉm cười giơ ngón tay cái, “Vậy để tớ giảng cho Hà Lạc.”

“Hả?”

“Tớ giảng bài cho cậu, cậu ở lại chơi bóng.” Giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho phép thỏa hiệp.

Con gái chơi bóng rổ thực ra rất hài. Luyện được nửa tiếng, ai nấy đều cười đến mức đau cả hông. Điền Hinh bắt được bóng từ giữa sân, cô ôm bóng chạy một mạch đến dưới rổ.

“Đấy là bóng bầu dục.” Chương Viễn dở khóc dở cười, “Nếu đi thêm một, hai bước thì trọng tài sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chạy một lèo mười mấy bước như thế, rõ là coi thường trọng tài.”

“Tớ hiểu luật.” Điền Hinh trợn tròn mắt, “Nhưng tay chân không chịu nghe lời thì biết làm sao.”

“Không nghe lời thì không cần nữa, chặt luôn đi.” Triệu Thừa Kiệt mau miệng đáp trả rồi lập tứ bị “đuổi giết”. Hai người chạy vòng quanh sân tập.

“Đừng mải cười người khác thế.” Chương Viễn quay sang Hà Lạc, “Cậu luyện thế nào rồi?”

“Ừ.” Cô giơ hai tay ra, lần này lòng bàn tay vẫn trắng nguyên, năm ngón tay thì đen sì.

“Thế mới đúng chứ.” Một đôi tay to đập lên tay cô, “Cố lên.”

“Đối thủ ngày mai là lớp số Một, trình độ trung bình của họ chưa chắc đã tốt, nhưng có một cao thủ từ hồi cấp Hai đã bắt đầu luyện bóng rổ.” Mấy nam sinh phân tích.

“Để Hà Lạc làm hậu vệ.” Chương Viễn nói, “Điền Hinh thành tiền đạo.”

“Điền Hinh thấp quá.” Triệu Thừa Kiệt nói.

“Cậu thì cao lắm chắc? Chẳng qua cũng chỉ là căn 3* thôi.” Người nào đó lập tức lên tiếng trả đũa.

“Căn 3 là sao?” Hà Lạc vẫn chưa nắm được hết biệt danh của bạn học.

“1.732.” Điền Hình mỉm cười, “Ai đó tự nhận mình 1m76, kết quả kiểm tra lúc nhập học lại phát hiện chỉ là căn bậc ba.”

“Cậu là đồ căn 2*.”

(*Căn 3, căn 2: Căn bậc hai của 3 là 1.732, căn bậc hai của 2 là 1.414).

“Đừng cãi nhau nữa.” Chương Viễn tách hai người họ ra, “Có cao nữa thì lúc nhảy cũng không chạm tới rổ được, với lại có một hay hai người thì chúng ta cũng chẳng có tí tỉ lệ ném trúng nào.”

“Đừng có đả kích bọn tớ thế.” Hà Lạc thở dài, “Người ôm bóng vừa đứng vững để chuẩn bị ném thì năm người bên phía đối phương đã chen hết cả lên.”

“Vì sao nhất định phải dừng lại? Có thể ba bước lên rổ mà.” Chương Viễn nói.

“Thôi, thà mua xổ số còn có tỉ lệ trúng cao hơn.”

Khi thi đấu, Hà Lạc phụ trách dẫn bóng qua nửa phần sân, theo chiến thuật mà các bạn nam đã bàn bạc, cố gắng giữ bóng, không cho đối phương cơ hội tấn công nhanh. Một cao thủ bên đối phương có được bóng khiến năm người phải xông lên vây chặt.

“Không cần bận tâm những người khác.” Chương Viễn nói, “Cứ để họ ném. Chúng tớ phụ trách đứng sau lưới gây nhiễu, dù sao cũng tốt hơn là để mấy cậu thua rồi khóc nhè.”

“Mỹ nam kế.” Triệu Thừa Kiệt “phóng điện” với cậu bạn, tay làm động tác nâng cằm Chương Viễn.

“Điên! Đầu có vấn đề à?” Chương Viễn gạt tay cậu ta ra, “Hét lớn lên là được.”

Tỉ số hiệp đầu là 5:4, lớp số Sáu tạm thời dẫn trước một điểm.

“Đây là công lao của tớ.” Điền Hinh nhét giấy vào mũi, cười khanh khách. Khi hai bên đang hòa nhau, đối phương chuyền bóng, không biết làm sao mà lại ném trúng mặt cô khiến máu mũi chảy ròng ròng.

“Á...” Điền Hinh từ nhỏ đã học Bel canto*, chất giọng có khả năng xuyên thấu cực mạnh, “Họ cố ý làm người khác bị thương.” Cậu ấy khóc lóc thảm thương, ngay cả âm rung cũng theo lối hát dân tộc.



(*Bel canto: Một phong cách hát bắt nguồn từ Ý, thể hiện toàn bộ quãng giọng của người hát, đặc biệt chú trọng cao âm.)


“Xã hội ngày xưa, quất roi vào người tôi, mẹ chỉ biết khóc...” Triệu Thừa Kiệt đứng bên sân véo cổ họng, cất giọng sầu thảm. Đó là lời của bài “Hát khúc sơn ca cho Đảng nghe”, là bài tủ của Điền Hinh mỗi lần họp lớp.

Trọng tài là đàn anh lớp Mười Hai, bị họ làm ầm đến nhức cả đầu, không giữ nổi kiên nhẫn mà khua tay nói, “Được rồi, lớp số Một phạm lỗi kỹ thuật, lớp số Sáu được ném phạt.”

Điền Hinh báo thù rửa hận, ném hai trúng một. Các bạn học vỗ tay rầm rầm, “Hay, cướp roi đánh kẻ thù.”

Hiệp sau bắt đầu được năm phút, hai bên vẫn giữ thế giằng co. Cuối tháng Năm, hoa dương bay đầy trời, bước chân của đám con gái cũng bắt đầu nhanh hơn. Hà Lạc đưa tay gạt mồ hôi trước trán, bốn chị em khác đã vây chặt chủ lực của đối phương, rốt cuộc cô vẫn là tay lão luyện nên ung dung dẫn bóng, kéo đối thủ từ mạn trái sang mạn phải sân, vẻ đắc ý lộ rõ trên gương mặt...

“Cậu có thể thử cướp bóng của cậu ấy từ phía sau.” Hà Lạc nhớ tới lời dặn của Chương Viễn, “Chủ lực bên đó mạnh hơn các cậu rất nhiều nên chắc chắn sẽ chủ quan khinh địch. Nhưng cách này đòi hỏi phải nắm chắc cơ hội, vì chỉ dùng được một lần thôi, sau đó cậu ấy sẽ đề phòng ngay.”

Chính là lúc này! Cô gái kia làm động tác giả ở bên phải, dẫn bóng từ sau lưng sang tay trái, chuẩn bị đột phá vòng vây. Trong tích tắc, Hà Lạc khua mạnh tay một cái.

Chạm được bóng rồi! Thoáng đó mà bóng đã nằm trong tay cô. Đừng giữ bóng, phải khống chế nhịp điệu, điểm tấn công nằm ở chân phải phía trước... Những câu nói của Chương Viễn ào ạt xuất hiện trong đầu cô. Hà Lạc chưa bao giờ dẫn bóng thần tốc như thế, cô lần lượt vượt qua các đối thủ ngăn cản mình, đột phá một mạch tới khu vực ba giây, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, xen lẫn giọng nói réo rắt của Điền Hinh.

Là gì nhỉ, cô không còn nghe rõ nữa, chỉ nhìn thấy hình bóng Chương Viễn chao động dưới trụ bóng rổ. Sơ-mi màu xanh thẫm, quần bò màu đen, giày thể thao Nike màu đen.

Dũng khí tăng vọt. Hai tay giơ cao bóng, một bước, hai bước, nhẹ nhàng bật người, bóng ắt cũng bay theo.

Vào rồi! Yeah! Hà Lạc cười rạng rỡ, tay làm hình chữ “V”, vẫy vẫy Chương Viễn.

Nhưng sao không có tiếng hoan hô thế này?

“Tôi chết mất.” Cậu nói rồi xoay người, vừa gãi đầu vừa thở dài.

Ơ kìa… Cậu ấy thực hiện mỹ nam kế dưới chân cột bóng của đối phương kia mà? Hà Lạc sững người, đột nhiên bừng tỉnh.

Ở hiệp sau, hai bên đã đổi sân rồi.

“Thắng hay thua?” Vừa vào lớp đã có người lười không đi xem thi đấu ngóc đầu dậy hỏi.

“Tự xem đi.” Hà Lạc nổi cáu.

Chương Viễn cũng nói, “Hỏi gì mà hỏi.”

Mất mặt quá đi. Hà Lạc nhoài người ra bàn, vùi đầu dưới cánh tay. Lúc nãy dọc đường đi ai cũng cười, “Bạn nữ lớp số Sáu đúng là hài thật, tự ném bóng vào lưới nhà mình.”

“Buồn cười nhất là cầu thủ của lớp số Một lại đi chặn cậu ấy.”

Anh trọng tài vỗ vai Chương Viễn nói: “Một tháng nữa bảo các em ấy chơi một trận biểu diễn đi. Bọn anh có thể mỉm cười đi thi đại học rồi.”

“Hà Lạc, đừng vậy mà.” Bạch Liên ngồi bên cạnh cô, lựa lời an ủi, “Thua thì thua. Kĩ thuật của bọn mình không bằng người ta đâu phải lỗi của cậu.”

“Mình ngốc lắm đúng không?” Đầu cúi càng thấp hơn.

“Không, cậu rất hài.” Là giọng Chương Viễn.

Trên cổ bỗng có cảm giác mát lạnh, Hà Lạc giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng người, đối diện với đôi mắt cười của cậu ấy. Chương Viễn đang cầm que kem đậu đỏ, lớp băng mỏng vẫn tụ lại trên túi nilon.

“Giải bóng rổ nữ lần này, người ghi điểm bằng ba bước lên rổ chỉ có duy nhất cậu và cậu ấy.” Chương Viễn mỉm cười khiến đôi mày cong cong, dùng chất giọng Đông Bắc đầy cường điệu, “Thật đấy, em gái, em hài lắm.”

Hà Lạc không kìm được mà bật cười thành tiếng, trái tim cũng ấm áp hơn.

Theo đúng lời hứa, Chương Viễn giúp Hà Lạc ôn tập môn Lý.

“Vở bài tập của cậu mới thế này, bảo sao thi không đạt.”

“Của cậu cũng mới mà.” Hà Lạc liếc mắt.

“Tớ đã biết rồi thì sao phải lãng phí thời gian? Cũng giống như tớ ngủ trong giờ, nhưng vẫn biết viết dấu vô cực.” Chương Viễn lại nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô hồi mùa đông.

“Lại cười nhạo tớ.” Hà Lạc cướp lấy vở bài tập của cậu, “Tớ chọn bừa một đề, để xem cậu có biết làm không.”

“Này, tớ đang dạy kèm cho cậu mà, sao lại biến thành cậu kiểm tra tớ?”

“Ôi chảy máu rồi.” Ngón trỏ của Hà Lạc bị viền giấy sắc nhọn cứa phải.

“Ngốc! May mà cướp vở chứ không phải cướp dao, nếu không cậu đã biến thành nữ Dương Quá rồi.”

Chương Viễn lấy băng dán vết thương ra khỏi hộp bút.

“Sao cái gì cậu cũng có vậy? Đó là túi thần kỳ của Doremon à?”

“Là tại giúp các cậu luyện bóng nên suốt ngày bị thương đây.” Chương Viễn giúp Hà Lạc dán băng xong thì tự xắn tay áo mình lên, “Móng tay ai mà dài vậy? May mà mới xước da, chưa ghim vào thịt.”

“Ơ sao không thấy cậu nói gì, có chảy máu không?” Cô xòe tay mình ra xem, móng tay đã được cắt bằng, không phải hung khí.

“Chơi bóng thì đừng để móng tay dài, bị gãy sẽ đau lắm.”

“Tớ thay mặt các chị em xin lỗi cậu. Hay để tớ mời cậu ăn đồ bổ?”

“Vậy còn được, ăn gì đây?”

“Ăn gì bổ nấy.” Hà Lạc cười gian, “Bì nấu đông nhé. Thật nhiều bì heo nấu đông luôn.”

“Thế ngón tay của cậu bị thương chẳng lẽ phải ăn chân giò?”

Băng dán nho nhỏ quấn quanh ngón trỏ. Để cầm máu, Chương Viễn đã quấn thật chặt lớp băng, chặt đến nỗi Hà Lạc tưởng như có thể cảm nhận được tiếng trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Ngón tay cái của cô chống cằm, môi chạm vào lớp băng dán. Trong hơi thở, cô ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, cảm giác như cả thân mình được bao bọc bởi sự che chở, rất gần, rất gần.

Thoáng chốc tinh thần tăng vọt, Hà Lạc liền xắn tay áo, đập quyển vở bài tập xuống: “Dám quệt xước tay của chị, chị phải liều mạng với chú mày.”

/14

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status