Vài trận tuyết rơi liên tục đã biến sân vận động của trường đã biến thành sân trượt băng. Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết Thể dục, Triệu Thừa Kiệt giậm chân kêu trời, “Toi rồi, toi rồi, lại bị ngã bầm dập rồi.”
“Cậu hay ‘nổ’ là giỏi thể dục còn gì?” Hà Lạc bật cười.
“Nhưng mà tớ cao, trọng tâm cũng cao, không thích hợp trượt băng.” Triệu Thừa Kiệt trả lời như cái máy, “Thôi bỏ đi, chiều cao như cậu thì không hiểu được nỗi khổ của tớ đâu.”
“Nói xiên nói xẹo.” Hà Lạc đáp trả, “Hồi tiểu học bọn tớ đã bắt đầu học trượt băng rồi, chưa thấy ai nói người cao sẽ chịu thiệt.”
Chương Viễn nhoài người ra nhìn đôi giày trượt chuyên nghiệp trong tay cô, “Thảo nào lại lành nghề như thế, tớ còn tưởng con gái đều dùng loại phổ thông thôi.”
“Coi thường con gái hả? Đấu thử xem nào!” Hà Lạc hất cằm nói.
“Nào dám có ý đó?” Chương Viễn cười, “Đấu thì đấu thôi!”
Trịnh Khinh Âm lúc nãy còn đứng trên sân băng bỗng chạy vội đến, vẫy tay với Chương Viễn qua hàng rào bảo vệ: “Anh còn đạp xe không? Buổi sáng em nhìn thấy anh phóng vèo một cái qua xe bọn em.”
“Kĩ thuật quá cao đúng không!” Chương Viễn trượt lướt qua, nghiêng người phanh gấp làm lớp vụn băng bắn tung lên.
“Gì chứ, nguy hiểm lắm.” Trịnh Khinh Âm bĩu môi, “Này, về sau không được đạp nhanh như thế.”
“Không đạp nhanh thì sẽ tới trễ còn gì?” Chương Viễn xoay người, “Anh tới chỗ thầy điểm danh đã.”
Trịnh Khinh Âm nhoài người ra lan can, vươn tay níu chặt áo khoác của cậu, vội vã nói, “Hứa với em đi, hứa với em đi.”
“Được rồi, em bỏ tay ra trước đã.”
Hà Lạc chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân trượt hai vòng quanh sân.
“Trượt khá lắm!” Cô Cầu dạy Văn đi ngang qua cất tiếng khen cô.
Thầy Thể dục tự hào nói: “Tất nhiên! Cũng phải xem là học trò của ai chứ.”
“Đó là do người ta biết từ trước rồi, anh dạy thì cũng chỉ thế kia thôi.” Cô Cầu đưa tay chỉ về phía Triệu Thừa Kiệt, cậu ta đứng đờ người giữa sân, hai chân run bần bật, chậm rãi trượt về hai hướng, chân càng lúc càng xoạc rộng.
Hà Lạc lắc đầu, trượt tới nói: “Có cần tớ dạy cậu không?”
“Sao thế? Cậu muốn thi với Chương Viễn mà? Ôi cậu ta lại bị cô bé kia bám lấy rồi.” Triệu Thừa Kiệt đứng vững dưới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn, ánh mắt phóng qua đỉnh đầu Hà Lạc, “Giời ơi, mau nhìn kìa, lôi lôi kéo kéo, lát nữa có phải sẽ biến thành ôm ấp thắm thiết không!”
“Quan tâm nhiều thế làm gì? Học trượt băng cho tử tế đi.” Hà Lạc mắng cậu ta.
“Là con gái thì đừng hung dữ như thế, chơi với đám Điền Hinh, Lý Vân Vi lâu quá nên tính khí cũng xấu đi rồi.” Cậu ta lắc đầu, thở dài nói, “Cậu xem, kiểu con gái như chim non nép bên người kia được bao người yêu thích. Thằng nhóc Chương Viễn đúng là có số đào hoa.”
“Cậu lắm mồm thật đấy.” Hà Lạc đẩy cậu ta ra.
Triệu Thừa Kiệt đứng không vững, người ngả nghiêng miệng hét lớn “Á!” rồi ngã bệt xuống sàn băng, đau tới mức nhe răng trợn mắt: “Ăn phải thuốc súng hả? Bảo cậu hung dữ thế mà cậu lại làm thật!”
Chương Viễn trượt tới, kéo Triệu Thừa Kiệt lên, “Hà Lạc, sao cậu lại chạy tới đây phát hỏa vậy. Không thi với tớ nữa à?”
“Thi cái gì mà thi.” Hà Lạc mệt mỏi nói, “Lúc cậu mải nói chuyện tớ đã trượt được bao nhiêu vòng rồi, hết sức từ lâu rồi.” Nói xong cô quay ngoắt đi.
“Cũng tốt, đỡ cho cậu nói tớ thắng chẳng vẻ vang.” Chương Viễn đuổi theo, “Khăn quàng của cậu đâu?”
“Bảo đấu với nhau đấy thôi? Quàng khăn vướng lắm.”
“Thế thì đừng trượt nữa, tai đỏ hết cả rồi, chạm vào cái chắc rớt luôn.”
“Đi học chứ đâu phải đi chơi. Không trượt sẽ bị thầy mắng.” Hà Lạc chà mạnh hai tay rồi áp lên tai.
“Thầy không quan tâm đâu.” Chương Viễn khoát tay, “Một cậu Triệu ngã xuống, nghìn vạn người khác đứng lên.” Hà Lạc đưa mắt nhìn, mấy đứa mới học ngã như ngả rạ, thầy Thể dục bận chạy lên chạy xuống giảng giải động tác, mệt tới mức thở hồng hộc.
Chương Viễn nhoài người ra hỏi nhỏ: “Giận à? Khoai lang nướng nhé?”
Khoai lang vừa mới ra lò nóng bỏng tay, lớp vỏ ngoài cháy xém được bóc đi để lộ phần ruột vàng sậm, mùi thơm ngào ngạt và hơi nước nóng hổi cùng bay lên, len lỏi trong khoang mũi.
“Cho thêm một củ. Cháu trả tiền.” Hà Lạc nói với ông chủ.
“Ăn giỏi thật!” Chương Viễn nói, “Tớ còn cố ý dành củ to cho cậu đấy, vẫn không đủ à?”
“Cho bạn cùng bàn với tớ, lúc nãy hại cậu ấy bị ngã.”
“Sao cậu lại nổi nóng với Triệu Thừa Kiệt?”
“Tớ có nổi nóng sao?”
“Không phải à? Trước giờ cậu đâu có nóng nảy như thế.” Chương Viễn ngoạm một miếng to, bị nóng bất ngờ nên nhảy dựng lên.
“Tớ vốn thế mà.”
“Càng nói càng cứng đầu.”
“Ừ cứ cứng đầu vậy đấy.”
Hai người trầm mặc cúi đầu ăn khoai lang nướng. Chương Viễn không bị gù, nhưng lúc nào nói chuyện với con gái cậu cũng hơi khom lưng chứ không thẳng người nhìn từ trên cao xuống. Với ai cậu cũng chu đáo lịch sự như thế, Hà Lạc nghĩ bụng, chỉ là một thói quen chứ không phải hành động đặc biệt với riêng mình.
Khoai lang vẫn rất nóng, Chương Viễn hít mạnh một hơi, lúng búng trong miệng, mấp máy nói gì đó.
“Cậu nói gì?”
“Bà la sát.” Cậu vùi đầu tiếp tục ăn.
“Nói lại coi!”
“Bà, la, sát!” Chương Viễn nhả từng chữ một.
Hà Lạc xoay củ khoai lang nướng lại, cúi thấp đầu, không nhịn được bật cười. “Tên trộm ngốc.” Cô nói.
“Bà la sát.”
“Tên trộm ngốc.”
Lúc đó, “Tiên kiếm” đã thâu tóm ngôi vị quán quân của hàng loạt bảng xếp hạng các tạp chí máy tính và game lớn, Hà Lạc và Chương Viễn đều chơi ba, bốn lần là qua cửa, họ rất quen thuộc với mỗi nhân vật trong bản đồ game. “Tên trộm ngốc”, “Bà la sát” là cách Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như mắng nhau trong lần đầu gặp gỡ. Một hôm khi nhắc đến nhân vật nữ chính trong game, Chương Viễn đã nói, “Người tớ thích nhất không phải là Linh nhi mà là Nguyệt Như. Tràn đầy sức sống, gần gũi và chân thật.”
Nghĩ tới đây, nụ cười của Hà Lạc như càng sâu thêm.
Chương Viễn nói: “Mới đó mà sắc mặt u ám của cậu đã tươi trở lại rồi, sức mạnh của đồ ăn đúng là vô hạn. Mà từ mai trở đi, giữ chỗ cho tớ nhé.”
“Chỗ gì?” Tự học trong thư viện? Có cần chăm chỉ thế không.
“Tuyến số 2 ấy, cậu lên xe từ trạm cuối còn gì, tớ ở bến số 3.”
“Cậu không đạp xe nữa à? Lời của em gái nhỏ hữu dụng thật.” Lời nói ra tự mình cũng thấy chua lòm, Hà Lạc bất cẩn cắn phải lưỡi.
“Đường trơn như thế, cậu muốn tớ ngày nào cũng lăn tới trường hả?” Chương Viễn nói, “Lỡ mất cái tay hay thiếu cái chân nào thì cậu có chịu trách nhiệm không?”
“Xưởng giết mổ phụ trách.” Là nơi chuyên sản xuất xúc xích đỏ kiểu Nga.
Chương Viễn giơ cao nắm đấm, “Sẽ không bạc đãi cậu đâu. Buổi tối tớ sẽ chen lên xe giúp cậu.”
“Hả?”
“Tan học ấy, sau này ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau.” Còn chưa hỏi ý kiến Hà Lạc, Chương Viễn đã tự quyết định.
Thật mong mùa đông tuyết phủ đầy trời này sẽ kéo dài thêm chút nữa.
Trong tiết trượt băng năm lớp Mười, Trịnh Khinh Âm trượt ngã, phần gáy đập mạnh xuống nền băng, khi chụp CT kiểm tra thì phát hiện một khối máu bầm nhỏ. Bác sĩ nói sẽ không để lại di chứng, có thể đi học bình thường, nhưng trong thời gian ngắn không được chơi các môn thể thao vận động mạnh.
“Em vốn định học cách phanh gấp như anh.” Cô ấy ấm ức nói với Chương Viễn.
“Đừng có thần tượng một cách mù quáng.” Chương Viễn bật cười, “Số mấy đây?” Cậu giơ hai ngón tay ra lắc qua lắc lại rồi nói, “Nào, đến nhà trẻ học mở mang trí não, phát triển trí thông minh cho trẻ sơ sinh thôi.”
Trịnh Khinh Âm làm ra vẻ sắp đá cậu, cười phá lên, “Anh còn chọc tức em nữa thì em phát điên mất! Mau mời em ăn bánh kem để đền tội đi.”
“Sâu răng sẽ phải đục đấy. Đầu đã hỏng rồi, răng không thể hỏng nốt được.”
“Lau bảng mà chậm vậy, không định về nhà nữa hả?” Điền Hinh hỏi, “Nhìn gì thế?”
Hà Lạc đang lau bảng nhưng ánh mắt chốc chốc lại bay ra ngoài phòng học, cô bĩu môi, “Tự nhìn đi.”
“Tớ thấy con bé đó không phải điên mà là ngã đến ngu người rồi.” Điền Hinh nói, “Có cần tớ cầm gậy xông qua đó không?” Nói rồi cô cúi đầu nhìn cây lau nhà dưới đất, “Hay là ném cái này nhé?” Thấy Hà Lạc chẳng nói chẳng rằng, cô ấy rụt rè hỏi, “Này, chắc không phải cậu sốc quá chứ?”
“Có gì mà sốc, một đứa lớn đầu chọc một đứa trẻ ranh thôi mà.” Hà Lạc nói. Lúc nãy khi ra ngoài Chương Viễn đã nhét cho cô một mảnh giấy kèm theo lời dặn dò: “Tớ về ngay, đợi tớ đi cùng nhé.” Cô mở ra thì thấy hai chú lợn con đeo cặp sách ra sức chen lên xe buýt, phía dưới có viết: “Đoán xem kết quả thế nào, chúng sẽ biến thành: A. sườn rán; B. ruốc; C. xúc xích.” Mảnh giấy lác đác vài chữ, có thể nhận ra là cậu đã ghi vội trong giờ học.
Hà Lạc bật cười, cô chợt phát hiện hóa ra ánh tà dương ngày đông cũng ấm áp như thế.
Trên cửa kính xe mùa đông phủ một lớp sương dày đặc. Hà Lạc nắm chặt tay ấn mạnh lên cửa sổ rồi chấm thêm bốn điểm. “Nhìn này, bàn chân nhỏ!” Cô nói với Chương Viễn.
“Móng vuốt của cậu không sợ lạnh à?” Chương Viễn dùng đầu ngón tay vẽ thêm một cái đầu mèo lên cửa, “Giống cậu chưa này.”
Cậu ở ngay bên cạnh cô. Họ chen chúc một chỗ, khoảng cách gần như vậy lại không biết nói gì cho phải, câu chuyện của đôi bên chẳng có nhiều liên hệ. Nhưng nội dung đâu quá quan trọng, chỉ cần nghe được giọng nói của cậu là Hà Lạc đã vui lắm rồi.
“Cô bé kia ngã có nặng lắm không?” Cô hỏi.
“Không, thế mà còn lo mình bị mất trí nhớ.” Chương Viễn nói.
“Nếu một ngày nào đó em ấy mất trí nhớ, cậu ôm bóng rổ tới trước mặt em ấy trổ tài mấy cái là em ấy nhớ ra ngay thôi.”
“À em ấy cũng nói vậy đấy.” Chương Viễn vỗ tay, “Cậu đúng là bán tiên xem bói rồi.”
“Đúng là trẻ con thẳng tính, nghĩ gì cũng dũng cảm nói ra.”
“Vậy cậu nghĩ gì mà không dám nói ra?” Chương Viễn bỗng hỏi.
“Tớ...” Tớ nghĩ đến cậu, muốn được ở bên cậu. Hà Lạc mấp máy khóe môi, mỉm cười nói, “Vậy cậu thì sao? Cậu nghĩ gì cũng dám nói ra à?”
“Không phải.”
“Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.
Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói, “Nghĩ giống cậu.”
“Ơ...” Gương mặt Hà Lạc nóng bừng. Ráng chiều lóng lánh màu bên ngoài khung cửa sổ ùa tới, ánh lên gò má cô, “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.
“Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.
“Tớ... luôn sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.” Hà Lạc thấp giọng.
“Thế mới nói là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe buýt lăn bánh qua các trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu.
Hai người đều đeo găng, mười ngón tay đan cài vẫn có thể trao cho nhau hơi ấm. Hà Lạc mơ màng như đang say, hai chân bắt đầu run lên. Cô bỏ qua tiếng tim đập rộn ràng, bỏ qua hơi thở dồn dập và để hết thảy tâm tư của mình ngưng đọng trong lòng bàn tay cậu.
Chương Viễn gác một tay lên thành xe, tạo ra một không gian nhỏ tương đối vững chắc cho Hà Lạc. Mọi âm thanh huyên náo dường như bị chặn đứng, cô chỉ nghe thấy tiếng tóc mai mình cọ vào chiếc áo lông xanh thẫm của cậu giữa hơi thở của cả hai. Sợi tóc mai lướt qua lớp vải trơn nhẵn lành lạnh tạo ra một tiếng động rất khẽ. Cô ngẩng đầu, Chương Viễn đang lúng túng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhưng khóe môi cậu lại cong thành một độ cong tuyệt đẹp, khiến cô mê mẩn đắm say.
Từng ngọn đèn đường thấp thoáng ập tới rồi lại chóng lui về phía sau, gò má Chương Viễn thoắt sáng thoắt tối trong ánh hoàng hôn chập choạng. Mỗi lần ẩn hiện như thế, những đường cong góc cạnh rõ ràng trên gương mặt cậu lại khẽ khàng in dấu vào trái tim Hà Lạc, tựa như đang nhuộm một tấm vải hoa, những sắc màu khi sặc sỡ, khi mộc mạc ngấm vào hoa văn trên vải. Sắc màu ấy thấm sâu trong từng sợi ngang sợi dọc, không thể xóa nhòa.
Chiếc xe buýt lướt qua đêm đông phương Bắc như một giấc mơ. Không khí như ngưng đọng lại dưới nhiệt độ chỉ khoảng âm 20 độ, ánh đèn xe xuyên qua con đường tối tăm, bao quanh cột sáng là làn khói trắng mờ. Dường như có thể cứ lắc lư như thế mà đi cho đến hết cuộc đời, chẳng cần thốt lên điều gì cả.
Khoảnh khắc này thật hạnh phúc.
Chương Viễn ấn thêm hai dấu chân bé xíu. Hai cặp dấu chân một to một nhỏ quanh co trên nền hoa sương trắng đọng trên khung cửa sổ.
Bạn đã từng nhìn thấy hoa sương phủ kín cửa kính chưa? Nét tinh tế trời sinh này không một công nghệ kĩ thuật hiện đại nào có thể mô phỏng được, từng đóa từng đóa nở rộ trong đêm đông, nối tiếp nhau kéo dài mãi. Trên khung cửa kính xuất hiện một con đường ngoằn ngoèo nở đầy hoa lăng tiêu, mải miết chạy về đất nước thần thoại nào đó. Những dấu chân nho nhỏ của họ khảm lên điểm xuất phát của chuyến hành trình không ai hay biết, chúng san sát nhau và cùng hướng về một phương.
Dường như có thể ao ước được hạnh phúc của cả thế giới.
Dường như là vậy.
Mặt trời trong tay cậu chỉ đặt nhẹ lên lưng mình
Là những tủi hờn cũng có thể mỉm cười để nước mắt rửa trôi
Mặt trời trong tay cậu lấp lánh giữa đêm đen
Để con đường xa không còn dài vô tận mà hóa thành san sẻ
Mặt trời trong tay cậu có sức mạnh mang tới bình yên
Vậy nên thế giới có rối tung, mình cũng không hoảng sợ
Mặt trời trong tay mình có lẽ chỉ như ánh trăng thấp thoáng
Mà vẫn gắng lòng sưởi ấm cậu bằng trọn vẹn yêu thương
“Cậu hay ‘nổ’ là giỏi thể dục còn gì?” Hà Lạc bật cười.
“Nhưng mà tớ cao, trọng tâm cũng cao, không thích hợp trượt băng.” Triệu Thừa Kiệt trả lời như cái máy, “Thôi bỏ đi, chiều cao như cậu thì không hiểu được nỗi khổ của tớ đâu.”
“Nói xiên nói xẹo.” Hà Lạc đáp trả, “Hồi tiểu học bọn tớ đã bắt đầu học trượt băng rồi, chưa thấy ai nói người cao sẽ chịu thiệt.”
Chương Viễn nhoài người ra nhìn đôi giày trượt chuyên nghiệp trong tay cô, “Thảo nào lại lành nghề như thế, tớ còn tưởng con gái đều dùng loại phổ thông thôi.”
“Coi thường con gái hả? Đấu thử xem nào!” Hà Lạc hất cằm nói.
“Nào dám có ý đó?” Chương Viễn cười, “Đấu thì đấu thôi!”
Trịnh Khinh Âm lúc nãy còn đứng trên sân băng bỗng chạy vội đến, vẫy tay với Chương Viễn qua hàng rào bảo vệ: “Anh còn đạp xe không? Buổi sáng em nhìn thấy anh phóng vèo một cái qua xe bọn em.”
“Kĩ thuật quá cao đúng không!” Chương Viễn trượt lướt qua, nghiêng người phanh gấp làm lớp vụn băng bắn tung lên.
“Gì chứ, nguy hiểm lắm.” Trịnh Khinh Âm bĩu môi, “Này, về sau không được đạp nhanh như thế.”
“Không đạp nhanh thì sẽ tới trễ còn gì?” Chương Viễn xoay người, “Anh tới chỗ thầy điểm danh đã.”
Trịnh Khinh Âm nhoài người ra lan can, vươn tay níu chặt áo khoác của cậu, vội vã nói, “Hứa với em đi, hứa với em đi.”
“Được rồi, em bỏ tay ra trước đã.”
Hà Lạc chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân trượt hai vòng quanh sân.
“Trượt khá lắm!” Cô Cầu dạy Văn đi ngang qua cất tiếng khen cô.
Thầy Thể dục tự hào nói: “Tất nhiên! Cũng phải xem là học trò của ai chứ.”
“Đó là do người ta biết từ trước rồi, anh dạy thì cũng chỉ thế kia thôi.” Cô Cầu đưa tay chỉ về phía Triệu Thừa Kiệt, cậu ta đứng đờ người giữa sân, hai chân run bần bật, chậm rãi trượt về hai hướng, chân càng lúc càng xoạc rộng.
Hà Lạc lắc đầu, trượt tới nói: “Có cần tớ dạy cậu không?”
“Sao thế? Cậu muốn thi với Chương Viễn mà? Ôi cậu ta lại bị cô bé kia bám lấy rồi.” Triệu Thừa Kiệt đứng vững dưới sự giúp đỡ của bạn cùng bàn, ánh mắt phóng qua đỉnh đầu Hà Lạc, “Giời ơi, mau nhìn kìa, lôi lôi kéo kéo, lát nữa có phải sẽ biến thành ôm ấp thắm thiết không!”
“Quan tâm nhiều thế làm gì? Học trượt băng cho tử tế đi.” Hà Lạc mắng cậu ta.
“Là con gái thì đừng hung dữ như thế, chơi với đám Điền Hinh, Lý Vân Vi lâu quá nên tính khí cũng xấu đi rồi.” Cậu ta lắc đầu, thở dài nói, “Cậu xem, kiểu con gái như chim non nép bên người kia được bao người yêu thích. Thằng nhóc Chương Viễn đúng là có số đào hoa.”
“Cậu lắm mồm thật đấy.” Hà Lạc đẩy cậu ta ra.
Triệu Thừa Kiệt đứng không vững, người ngả nghiêng miệng hét lớn “Á!” rồi ngã bệt xuống sàn băng, đau tới mức nhe răng trợn mắt: “Ăn phải thuốc súng hả? Bảo cậu hung dữ thế mà cậu lại làm thật!”
Chương Viễn trượt tới, kéo Triệu Thừa Kiệt lên, “Hà Lạc, sao cậu lại chạy tới đây phát hỏa vậy. Không thi với tớ nữa à?”
“Thi cái gì mà thi.” Hà Lạc mệt mỏi nói, “Lúc cậu mải nói chuyện tớ đã trượt được bao nhiêu vòng rồi, hết sức từ lâu rồi.” Nói xong cô quay ngoắt đi.
“Cũng tốt, đỡ cho cậu nói tớ thắng chẳng vẻ vang.” Chương Viễn đuổi theo, “Khăn quàng của cậu đâu?”
“Bảo đấu với nhau đấy thôi? Quàng khăn vướng lắm.”
“Thế thì đừng trượt nữa, tai đỏ hết cả rồi, chạm vào cái chắc rớt luôn.”
“Đi học chứ đâu phải đi chơi. Không trượt sẽ bị thầy mắng.” Hà Lạc chà mạnh hai tay rồi áp lên tai.
“Thầy không quan tâm đâu.” Chương Viễn khoát tay, “Một cậu Triệu ngã xuống, nghìn vạn người khác đứng lên.” Hà Lạc đưa mắt nhìn, mấy đứa mới học ngã như ngả rạ, thầy Thể dục bận chạy lên chạy xuống giảng giải động tác, mệt tới mức thở hồng hộc.
Chương Viễn nhoài người ra hỏi nhỏ: “Giận à? Khoai lang nướng nhé?”
Khoai lang vừa mới ra lò nóng bỏng tay, lớp vỏ ngoài cháy xém được bóc đi để lộ phần ruột vàng sậm, mùi thơm ngào ngạt và hơi nước nóng hổi cùng bay lên, len lỏi trong khoang mũi.
“Cho thêm một củ. Cháu trả tiền.” Hà Lạc nói với ông chủ.
“Ăn giỏi thật!” Chương Viễn nói, “Tớ còn cố ý dành củ to cho cậu đấy, vẫn không đủ à?”
“Cho bạn cùng bàn với tớ, lúc nãy hại cậu ấy bị ngã.”
“Sao cậu lại nổi nóng với Triệu Thừa Kiệt?”
“Tớ có nổi nóng sao?”
“Không phải à? Trước giờ cậu đâu có nóng nảy như thế.” Chương Viễn ngoạm một miếng to, bị nóng bất ngờ nên nhảy dựng lên.
“Tớ vốn thế mà.”
“Càng nói càng cứng đầu.”
“Ừ cứ cứng đầu vậy đấy.”
Hai người trầm mặc cúi đầu ăn khoai lang nướng. Chương Viễn không bị gù, nhưng lúc nào nói chuyện với con gái cậu cũng hơi khom lưng chứ không thẳng người nhìn từ trên cao xuống. Với ai cậu cũng chu đáo lịch sự như thế, Hà Lạc nghĩ bụng, chỉ là một thói quen chứ không phải hành động đặc biệt với riêng mình.
Khoai lang vẫn rất nóng, Chương Viễn hít mạnh một hơi, lúng búng trong miệng, mấp máy nói gì đó.
“Cậu nói gì?”
“Bà la sát.” Cậu vùi đầu tiếp tục ăn.
“Nói lại coi!”
“Bà, la, sát!” Chương Viễn nhả từng chữ một.
Hà Lạc xoay củ khoai lang nướng lại, cúi thấp đầu, không nhịn được bật cười. “Tên trộm ngốc.” Cô nói.
“Bà la sát.”
“Tên trộm ngốc.”
Lúc đó, “Tiên kiếm” đã thâu tóm ngôi vị quán quân của hàng loạt bảng xếp hạng các tạp chí máy tính và game lớn, Hà Lạc và Chương Viễn đều chơi ba, bốn lần là qua cửa, họ rất quen thuộc với mỗi nhân vật trong bản đồ game. “Tên trộm ngốc”, “Bà la sát” là cách Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như mắng nhau trong lần đầu gặp gỡ. Một hôm khi nhắc đến nhân vật nữ chính trong game, Chương Viễn đã nói, “Người tớ thích nhất không phải là Linh nhi mà là Nguyệt Như. Tràn đầy sức sống, gần gũi và chân thật.”
Nghĩ tới đây, nụ cười của Hà Lạc như càng sâu thêm.
Chương Viễn nói: “Mới đó mà sắc mặt u ám của cậu đã tươi trở lại rồi, sức mạnh của đồ ăn đúng là vô hạn. Mà từ mai trở đi, giữ chỗ cho tớ nhé.”
“Chỗ gì?” Tự học trong thư viện? Có cần chăm chỉ thế không.
“Tuyến số 2 ấy, cậu lên xe từ trạm cuối còn gì, tớ ở bến số 3.”
“Cậu không đạp xe nữa à? Lời của em gái nhỏ hữu dụng thật.” Lời nói ra tự mình cũng thấy chua lòm, Hà Lạc bất cẩn cắn phải lưỡi.
“Đường trơn như thế, cậu muốn tớ ngày nào cũng lăn tới trường hả?” Chương Viễn nói, “Lỡ mất cái tay hay thiếu cái chân nào thì cậu có chịu trách nhiệm không?”
“Xưởng giết mổ phụ trách.” Là nơi chuyên sản xuất xúc xích đỏ kiểu Nga.
Chương Viễn giơ cao nắm đấm, “Sẽ không bạc đãi cậu đâu. Buổi tối tớ sẽ chen lên xe giúp cậu.”
“Hả?”
“Tan học ấy, sau này ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau.” Còn chưa hỏi ý kiến Hà Lạc, Chương Viễn đã tự quyết định.
Thật mong mùa đông tuyết phủ đầy trời này sẽ kéo dài thêm chút nữa.
Trong tiết trượt băng năm lớp Mười, Trịnh Khinh Âm trượt ngã, phần gáy đập mạnh xuống nền băng, khi chụp CT kiểm tra thì phát hiện một khối máu bầm nhỏ. Bác sĩ nói sẽ không để lại di chứng, có thể đi học bình thường, nhưng trong thời gian ngắn không được chơi các môn thể thao vận động mạnh.
“Em vốn định học cách phanh gấp như anh.” Cô ấy ấm ức nói với Chương Viễn.
“Đừng có thần tượng một cách mù quáng.” Chương Viễn bật cười, “Số mấy đây?” Cậu giơ hai ngón tay ra lắc qua lắc lại rồi nói, “Nào, đến nhà trẻ học mở mang trí não, phát triển trí thông minh cho trẻ sơ sinh thôi.”
Trịnh Khinh Âm làm ra vẻ sắp đá cậu, cười phá lên, “Anh còn chọc tức em nữa thì em phát điên mất! Mau mời em ăn bánh kem để đền tội đi.”
“Sâu răng sẽ phải đục đấy. Đầu đã hỏng rồi, răng không thể hỏng nốt được.”
“Lau bảng mà chậm vậy, không định về nhà nữa hả?” Điền Hinh hỏi, “Nhìn gì thế?”
Hà Lạc đang lau bảng nhưng ánh mắt chốc chốc lại bay ra ngoài phòng học, cô bĩu môi, “Tự nhìn đi.”
“Tớ thấy con bé đó không phải điên mà là ngã đến ngu người rồi.” Điền Hinh nói, “Có cần tớ cầm gậy xông qua đó không?” Nói rồi cô cúi đầu nhìn cây lau nhà dưới đất, “Hay là ném cái này nhé?” Thấy Hà Lạc chẳng nói chẳng rằng, cô ấy rụt rè hỏi, “Này, chắc không phải cậu sốc quá chứ?”
“Có gì mà sốc, một đứa lớn đầu chọc một đứa trẻ ranh thôi mà.” Hà Lạc nói. Lúc nãy khi ra ngoài Chương Viễn đã nhét cho cô một mảnh giấy kèm theo lời dặn dò: “Tớ về ngay, đợi tớ đi cùng nhé.” Cô mở ra thì thấy hai chú lợn con đeo cặp sách ra sức chen lên xe buýt, phía dưới có viết: “Đoán xem kết quả thế nào, chúng sẽ biến thành: A. sườn rán; B. ruốc; C. xúc xích.” Mảnh giấy lác đác vài chữ, có thể nhận ra là cậu đã ghi vội trong giờ học.
Hà Lạc bật cười, cô chợt phát hiện hóa ra ánh tà dương ngày đông cũng ấm áp như thế.
Trên cửa kính xe mùa đông phủ một lớp sương dày đặc. Hà Lạc nắm chặt tay ấn mạnh lên cửa sổ rồi chấm thêm bốn điểm. “Nhìn này, bàn chân nhỏ!” Cô nói với Chương Viễn.
“Móng vuốt của cậu không sợ lạnh à?” Chương Viễn dùng đầu ngón tay vẽ thêm một cái đầu mèo lên cửa, “Giống cậu chưa này.”
Cậu ở ngay bên cạnh cô. Họ chen chúc một chỗ, khoảng cách gần như vậy lại không biết nói gì cho phải, câu chuyện của đôi bên chẳng có nhiều liên hệ. Nhưng nội dung đâu quá quan trọng, chỉ cần nghe được giọng nói của cậu là Hà Lạc đã vui lắm rồi.
“Cô bé kia ngã có nặng lắm không?” Cô hỏi.
“Không, thế mà còn lo mình bị mất trí nhớ.” Chương Viễn nói.
“Nếu một ngày nào đó em ấy mất trí nhớ, cậu ôm bóng rổ tới trước mặt em ấy trổ tài mấy cái là em ấy nhớ ra ngay thôi.”
“À em ấy cũng nói vậy đấy.” Chương Viễn vỗ tay, “Cậu đúng là bán tiên xem bói rồi.”
“Đúng là trẻ con thẳng tính, nghĩ gì cũng dũng cảm nói ra.”
“Vậy cậu nghĩ gì mà không dám nói ra?” Chương Viễn bỗng hỏi.
“Tớ...” Tớ nghĩ đến cậu, muốn được ở bên cậu. Hà Lạc mấp máy khóe môi, mỉm cười nói, “Vậy cậu thì sao? Cậu nghĩ gì cũng dám nói ra à?”
“Không phải.”
“Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.
Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói, “Nghĩ giống cậu.”
“Ơ...” Gương mặt Hà Lạc nóng bừng. Ráng chiều lóng lánh màu bên ngoài khung cửa sổ ùa tới, ánh lên gò má cô, “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.
“Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.
“Tớ... luôn sợ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình.” Hà Lạc thấp giọng.
“Thế mới nói là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe buýt lăn bánh qua các trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu.
Hai người đều đeo găng, mười ngón tay đan cài vẫn có thể trao cho nhau hơi ấm. Hà Lạc mơ màng như đang say, hai chân bắt đầu run lên. Cô bỏ qua tiếng tim đập rộn ràng, bỏ qua hơi thở dồn dập và để hết thảy tâm tư của mình ngưng đọng trong lòng bàn tay cậu.
Chương Viễn gác một tay lên thành xe, tạo ra một không gian nhỏ tương đối vững chắc cho Hà Lạc. Mọi âm thanh huyên náo dường như bị chặn đứng, cô chỉ nghe thấy tiếng tóc mai mình cọ vào chiếc áo lông xanh thẫm của cậu giữa hơi thở của cả hai. Sợi tóc mai lướt qua lớp vải trơn nhẵn lành lạnh tạo ra một tiếng động rất khẽ. Cô ngẩng đầu, Chương Viễn đang lúng túng nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nhưng khóe môi cậu lại cong thành một độ cong tuyệt đẹp, khiến cô mê mẩn đắm say.
Từng ngọn đèn đường thấp thoáng ập tới rồi lại chóng lui về phía sau, gò má Chương Viễn thoắt sáng thoắt tối trong ánh hoàng hôn chập choạng. Mỗi lần ẩn hiện như thế, những đường cong góc cạnh rõ ràng trên gương mặt cậu lại khẽ khàng in dấu vào trái tim Hà Lạc, tựa như đang nhuộm một tấm vải hoa, những sắc màu khi sặc sỡ, khi mộc mạc ngấm vào hoa văn trên vải. Sắc màu ấy thấm sâu trong từng sợi ngang sợi dọc, không thể xóa nhòa.
Chiếc xe buýt lướt qua đêm đông phương Bắc như một giấc mơ. Không khí như ngưng đọng lại dưới nhiệt độ chỉ khoảng âm 20 độ, ánh đèn xe xuyên qua con đường tối tăm, bao quanh cột sáng là làn khói trắng mờ. Dường như có thể cứ lắc lư như thế mà đi cho đến hết cuộc đời, chẳng cần thốt lên điều gì cả.
Khoảnh khắc này thật hạnh phúc.
Chương Viễn ấn thêm hai dấu chân bé xíu. Hai cặp dấu chân một to một nhỏ quanh co trên nền hoa sương trắng đọng trên khung cửa sổ.
Bạn đã từng nhìn thấy hoa sương phủ kín cửa kính chưa? Nét tinh tế trời sinh này không một công nghệ kĩ thuật hiện đại nào có thể mô phỏng được, từng đóa từng đóa nở rộ trong đêm đông, nối tiếp nhau kéo dài mãi. Trên khung cửa kính xuất hiện một con đường ngoằn ngoèo nở đầy hoa lăng tiêu, mải miết chạy về đất nước thần thoại nào đó. Những dấu chân nho nhỏ của họ khảm lên điểm xuất phát của chuyến hành trình không ai hay biết, chúng san sát nhau và cùng hướng về một phương.
Dường như có thể ao ước được hạnh phúc của cả thế giới.
Dường như là vậy.
Mặt trời trong tay cậu chỉ đặt nhẹ lên lưng mình
Là những tủi hờn cũng có thể mỉm cười để nước mắt rửa trôi
Mặt trời trong tay cậu lấp lánh giữa đêm đen
Để con đường xa không còn dài vô tận mà hóa thành san sẻ
Mặt trời trong tay cậu có sức mạnh mang tới bình yên
Vậy nên thế giới có rối tung, mình cũng không hoảng sợ
Mặt trời trong tay mình có lẽ chỉ như ánh trăng thấp thoáng
Mà vẫn gắng lòng sưởi ấm cậu bằng trọn vẹn yêu thương
/14
|