Lấy cớ phải làm bài tập, Diệp Xuyên cơm nước xong liền quay về phòng. Phòng ngủ của cậu ở lầu hai, phía dưới chính là phòng khách kế bên nhà ăn. Mở cửa sổ ra, ngồi bên cạnh bàn học, âm thanh cười nói ở dưới lầu nghe rất rõ ràng. Diệp Xuyên ít nhiều có chút nóng nảy. Khó khăn lắm cuộc tụ họp dưới lầu mới giải tán, lại đến phòng Diệp Thời Phi ở bên cạnh ồn ào náo nhiệt, hai người không biết lục lọi tìm kiếm cái gì. Có lẽ là thu xếp đồ dùng sinh hoạt cá nhân để chuẩn bị cho chuyến đi, cũng có thể đang xem lại tất cả món quà lưu niệm mà Diệp Thời Phi sưu tầm qua những cuộc du lịch, tiếng nói cười làm cho người ta cảm thấy chói tai. Diệp Xuyên đẩy bài thi sang một bên, từ túi sau ba lô lấy ra gói thuốc lá và cái bật lửa đốt một điếu. Thói quen hút thuốc là khi sống chung cùng Lý Hành Tung mà có. Đó là đoạn thời gian hai người thường xuyên cãi nhau, trong lòng Diệp Xuyên buồn phiền, buổi tối liền không về nhà mà hay la cà trong các quán bar, cũng từ đó mới sinh ra thói quen hút thuốc. Bất quá cậu cũng không nghiện, chỉ khi nào phiền muộn thì mới hút một điếu. Cậu không thích trên người mình nhiễm mùi khói thuốc. Vừa hút được hai hơi, thì nghe tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thời Phi đứng ngoài cửa gọi cậu, “Tiểu Xuyên?” Diệp Xuyên vội vàng đem điếu thuốc ấn vào bệ cửa sổ, lại cầm bài thi đứng trong phòng quạt qua lại vài cái, mới nơm nớp lo sợ chạy tới mở cửa. Tuy rằng cậu không ngại người khác nghĩ như thế nào đối với chuyện mình hút thuốc, nhưng dù sao nơi này cũng là Diệp gia, cậu cần phải giữ gìn nếu không muốn bị chú ý. Mở cửa ra, người đứng phía trước là Lý Hành Tung. Diệp Thời Phi đứng ở cầu thang cách đó không xa, đang nghe Kiều Mẫn dặn dò về những tuyến đường trong nội thành, xem ra hai người kia dự tính đi ra ngoài chơi. Lý Hành Tung tựa vào khung cửa, lười biếng liếc mắt nhìn không gian căn phòng ở phía sau lưng cậu, tựa như là nắm rõ bí mật của cậu trong tay, ánh mắt toát ra thần sắc ý vị thâm trường. Diệp Xuyên không tự giác lui về phía sau một bước. Lý Hành Tung đột nhiên tiến lại gần, hơi thở ấm áp thổi nhẹ vào tai. Diệp Xuyên đang muốn tránh ra, thì nghe hắn dùng thanh âm nhỏ xíu chỉ hai người nghe được cười bảo : “Trẻ con không nên vụng trộm hút thuốc nha.” Nói xong câu đó, hắn nhanh chân lùi lại, đáy mắt đầy vẻ chọc tức, bên môi vẫn còn mang theo ý cười. “Liên quan đếch gì đến anh.” Diệp Xuyên cảm thấy lỗ tai nóng rát, giống như bị phỏng vậy. “Tính tình của em quả nhiên là xấu xa.” Ý cười trên môi Lý Hành Tung càng thêm sâu sắc, “Bình thường hẳn là giả vờ đi?” Sắc mặt Diệp Xuyên bỗng trở nên khó coi chỉ trong nháy mắt. Cậu biết giờ phút này đối với Lý Hành Tung đang đứng trước mặt mình mà nói, chuyện gì cũng đều chưa phát sinh, mình và hắn chỉ là một người xa lạ mới gặp mặt lần đầu. Nhưng Diệp Xuyên lại không có cách nào xem tất cả chuyện cũ giữa hai người là chưa từng xảy ra. Diệp Xuyên đóng mạnh cánh cửa, bị người đứng bên ngoài dùng chân cản lại. Lý Hành Tung nhìn đứa trẻ trước mặt quắc mắt nhìn trừng trừng, cảm thấy cậu em này của Diệp Thời Phi thật là thú vị. Ánh mắt trừng lớn, tròn xoe, nhìn rất giống động vật nhỏ bị đùa giỡn mà tức giận. “Này, không thể ra tay đánh người đang tươi cười nha.” Lý Hành Tung lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp màu xanh lá cây, cười tủm tỉm đưa tới, “Anh đến tặng quà đây, em trai. Nè, xem như quà gặp mặt.” Diệp Xuyên nhìn lướt qua chiếc hộp trong tay hắn, cảm thấy huyệt Thái Dương đột nhiên đập nhanh hơn. Cậu đương nhiên biết trong hộp chứa cái gì. Bởi vì ở kiếp trước, mình cũng từng nhận được một món quà giống y như vậy. Là một thanh đao đầu hổ sản xuất số lượng giới hạn của Thụy Sĩ, thân đao màu vàng nhạt, một bên có khắc hình đầu hổ đơn giản nhưng rất khí phách. Là món quà đầu tiên mà cậu nhận được từ Lý Hành Tung, tự cho là có ý nghĩa sâu xa, cho đến tận lúc chết đi đều móc chung với chùm chìa khóa đem theo bên mình. Nhưng trong mắt Lý Hành Tung, bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi bé nhỏ không đáng kể, có được dễ dàng, nên cho đi cũng nhẹ nhàng, cơ bản là chẳng thèm liếc mắt nhìn đến một lần. Diệp Xuyên cảm thấy mấy đầu ngón tay đều phát run. Khi món quà nhỏ này đột nhiên xuất hiện khiến cho Diệp Xuyên lần nữa xuyên qua thời gian, đem khuôn mặt hờ hững đã khắc sâu vào trong ký ức trùng điệp với dáng vẻ kiêu ngạo không chút che dấu của hiện tại, phảng phất như thời gian trôi qua chợt quay lại, trí nhớ đau đớn tựa như gió lốc ập vào mặt. Diệp Xuyên vịn vào khung cửa, ngực đau đến không thở được. “Sao thế? Tự nhiên sắc mặt khó coi như vậy?” Lý Hành Tung không chút suy nghĩ, đưa tay để lên trán cậu, “Bị cảm nắng?” Diệp Xuyên nghiêng mặt đi, tránh được bàn tay của hắn. Lý Hành Tung cảm thấy không vui. Hắn không thể hiểu được thằng nhóc này rốt cuộc khó chịu cái gì, giống như chỉ nhằm vào mình. . . Mà giả thuyết này dường như cũng không đúng lắm. Đang căng thẳng, thì nghe Diệp Thời Phi kêu hắn, “Hành Tung? Xong chưa?” Lý Hành Tung quay đầu lại đáp, “Nhân tiện tặng quà gặp mặt cho em trai cậu.” Nói xong lại đưa cái hộp màu xanh tới, Diệp Xuyên không thể từ chối, đành phải đưa tay nhận lấy, miễn cưỡng nói, “Cám ơn.” Lý Hành Tung nhìn cậu cười cười, rồi xoay người rời đi. Đóng cửa lại, Diệp Xuyên tiện tay thả chiếc hộp xuống bên cạnh, thở ra một hơi thật dài. Hình ảnh tươi cười của Lý Hành Tung trước khi đi luôn thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, đã rất lâu rồi cậu không nhìn thấy hắn cười như vậy. Người này khi cười rộ lên, nét mặt có vài phần vô lại, xấu xa. Dường như tất cả niềm vui sướng trong lòng đều được hắn biểu lộ hết ra, làm cho người ta có thể dễ dàng cảm nhận được. Diệp Xuyên biết điều đó đều là hắn cố ý bày ra cho người ta xem. Lý Hành Tung là kiểu người hai mặt điển hình, từ nhỏ đến lớn quen nhìn cảnh ngươi lừa ta gạt, cho nên là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, với ai cũng không tin tưởng. Diệp Xuyên không biết hình thức ở chung của hắn cùng Diệp Thời Phi là như thế nào, nhưng Lý Hành Tung chưa bao giờ nói chuyện công ty với cậu. Đó là thời gian ở kiếp trước, Diệp Xuyên luôn cố tránh đi không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng mặc dù tận lực không đi đến tận cùng của vấn đề, trong lòng cậu cũng biết rành mạch : Sự tín nhiệm của Lý Hành Tung chưa từng trao cho người đầu gối tay ấp. Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ cũng không phải là bạn bỏ ra bao nhiêu, thì có thể nhận lại được bấy nhiêu. Cũng đâu phải là mua bán. Diệp Xuyên biết như vậy. Nhưng chính mình đánh mất đi bao nhiêu năm tháng, sự nỗ lực, tinh thần, quan tâm và. . . Tình yêu nữa, vậy mà đều không đổi được sự tin cậy cơ bản nhất. Không thể không nói, tâm huyết của mình thật đúng là vô nghĩa. Tình cảm thất bại triệt để như thế. Sinh hoạt cũng chẳng hơn, vì chọn cái nghề mà mình không hứng thú cho nên hiệu quả không cao, quan hệ với đồng sự hờ hững, còn với cha mẹ nuôi cho tới lúc chết cũng không mấy tới lui. . . Từ lúc bắt đầu quen biết người kia, hắn vốn không làm bất cứ chuyện gì để cho mình hài lòng. Chấp niệm tựa như một bóng ma. Khiến con người vạn kiếp bất phục. Nghe dưới lầu truyền đến thanh âm động cơ ô tô, trong lòng Diệp Xuyên vô cùng buồn bực. Bàn tay cậu run rẩy đốt cho mình điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Hương vị khói thuốc cay xè lan tràn khắp trong khoang miệng, đáy lòng lạnh lẽo dường như phảng phất được nhuộm một lớp mỏng của sự ấm áp. Đây là mùi vị cậu rất quen thuộc, khô mà ấm áp, mang theo một tia oán hận mờ nhạt khó tả. Diệp Xuyên vùi mặt vào lòng bàn tay, thở ra thật dài.
/85
|