Sáng sớm đã có hai cú điện thoại liên tiếp, một là Mễ Kiều Dương, anh phải sang Anh tham dự một hội thảo về cổ sinh vật học, chuyện này cô biết từ nửa tháng trước nhưng vì gần đây quá bận nên quên mất.
“Mấy giờ lên máy bay?”.
Anh đã đến Bắc Kinh cùng với bạn bè trước, sau đó mọi người cùng sang Anh.
“Giờ ra sân bay rồi”.
Quý Hân Nhiên nhìn đồng hồ, giờ qua đó chắc không kịp rồi.
“Em không tiễn anh được, lúc về sẽ mở tiệc tẩy trần cho anh”.
Bên kia, Mễ Kiều Dương bật cười: “Được, hi vọng lúc về có thể nghe được tin tốt của em”. Quý Hân Nhiên hiểu anh ám chỉ điều gì: “Anh đừng có như mẹ em chứ, được rồi, không nói với anh nữa, thượng lộ bình an”.
Một cú điện thoại khác là giọng nam xa lạ đó: “Chủ tịch Quý, Vạn Tuệ đồng ý gặp cô, 4h chiều nay, gặp nhau ở quán café 0h.”
Vạn Tuệ dường như sống không tốt lắm, so với lúc rời khỏi Vân Hải thì tiều tụy đi nhiều.
“Vạn tiểu thư, lúc trước cô đã đồng ý với tôi, sẽ không quay về Vân Hải nữa, cô không tuân thủ lời hứa”, Quý Hân Nhiên đi thẳng vào vấn đề, không khách sáo.
Vạn Tuệ thấy cô thì có chút hoảng sợ: “Tôi đúng là đồng ý với cô sẽ không về… nhưng nói thật một mình nuôi con cũng không dễ…”
“Vạn Tuệ, tiền trong tay thừa sức để cô sống cuộc sống dưa dả, làm người đừng quá tham lam”.
Vạn Tuệ nhìn cô rồi lại cúi đầu: “Nhưng nói thế nào, Đào Đào cũng là con nhà họ Quý, Đông Hạo cũng có phần của nó”.
Quý Hân Nhiên không nhịn được cười lạnh: “Vạn Tuệ, Đào Đào có phải là con nhà họ Quý không tôi nghĩ cô biết rõ hơn ai hết?”
Vạn Tuệ nghe xong mặt tái mét: “Cô có ý gì?”
Quý Hân Nhiên không muốn vòng vo: “Đứa bé này căn bản không phải họ Quý, nó và cha tôi không có quan hệ gì cả, không thể ngờ được cô lại giỏi như vậy, ngay cả người khôn khéo như cha tôi cũng suýt bị cô lừa…”
Vạn Tuệ càng thêm sợ hãi: “Ý cô là cha cô đã biết được thân phận của Đào Đào?”
“Không sai, cha tôi đã nghi ngờ, trước khi mất ông đã đi làm xét nghiệm, chỉ tiếc còn chưa kịp cho cô biết. Nhưng cô nên lấy đó làm may mắn, cô theo ông ấy lâu như vậy hẳn cũng biết ông ấy không phải người nhân từ. Cô lừa ông ấy như vậy, cô nghĩ rằng ông ấy sẽ tha cho cô sao?”
Vẻ mặt Vạn Tuệ hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ lại thành ra thế này.
“Vạn Tuệ, tôi đến là muốn nói với cô, đừng nghĩ nhiều chuyện này nữa, rời khỏi Vân Hải, về chỗ cô nên về đi. Nhớ kỹ, cha tôi đã chết, đừng đem chuyện cô và chuyện liên quan đến ông ấy làm phiền tôi nữa. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát”.
Cô cũng kể lại lần gặp mặt này cho Trần Bỉnh Đức.
“Sao chú luôn cảm thấy cô ta sẽ không bỏ qua? Cháu nghĩ xem, lúc đầu cô ta muốn nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại chẳng có được gì, sẽ cam lòng sao? Chưa biết chừng sẽ lại tìm đến nữa”.
“Nếu lại đến dây dưa thì cháu sẽ kiện cô ta tội lừa đảo”. Thực ra cô không mong xuất hiện kết quả này, chuyện xé ra to, khó tránh khỏi Trữ Băng không biết,
Buổi tối, lúc Đỗ Trường Luân gọi điện thoại tới, cô đang nằm trên giường nghĩ đến chuyện buồn bực này.
“Sao thế? Có phải gặp chuyện gì không vui?”
Cô không thể không thừa nhận, giác quan của anh rất nhạy bén.
“Rõ ràng đến thế sao? Cách điện thoại mà anh vẫn nghe ra”. Cô có chút ảo não nói.
“Chuyện gì nói anh nghe xem xem có thể giúp em không”.
Anh đang ở trên tỉnh, mấy ngày nay có hội nghị, Quý Hân Nhiên không muốn nói chuyện này cho anh, dù sao cũng chẳng hay ho gì. Nhưng cô lại nhớ tới lời Trữ Băng nói: “Trong lòng con có phải cũng luôn coi nó là người ngoài…”. Có lẽ đúng là như vậy, có một số thời điểm, theo bản năng cô từ chối tất cả mọi người, kể cả anh.
“Là Vạn Tuệ, chính là người phụ nữ bên ngoài của cha em, đã quay lại…” Cô kể qua mọi chuyện một lượt.
Đỗ Trường Luân đương nhiên biết chuyện này có ảnh hưởng lớn đến Quý Hân Nhiên. Anh còn nhớ rõ khi cô biết chuyện này, vẻ mặt tuyệt vọng muốn chết, chính là buổi tối hai người cãi cọ. Sau này nghĩ lại, anh hiểu, sở dĩ Quý Hân Nhiên phản ứng mạnh như vậy là vì cô không dễ dàng tha thứ cho những người lừa dối mà đó lại còn là cha cô. Trong cảm nhận của cô, anh cũng đang lừa dối cô, dù đã biết chuyện nhưng không nói cho cô.
“Hân Nhiên, lúc trước, về chuyện này anh có chút thiếu sót. Lúc ban đầu khi biết chuyện còn chưa chắc chắn nên không muốn nói cho em, sau đó… lại chẳng biết nên nói thế nào”.
“Trường Luân, lúc trước khi biết chuyện này, em chỉ cảm thấy mọi thứ đều đảo lộn… trong lòng em không thể vượt qua được cửa ải này nhưng lâu dần cũng thành chết lặng… giờ cũng tốt hơn nhiều. Em đã hiểu nhược điểm mà phần lớn mọi người có đó là dù biết đó là chuyện xấu nhưng vẫn phải thừa nhận sự tồn tại của nó”. Cô thở dài.
“Hân Nhiên, em nghĩ được như vậy là tốt nhất… Nếu đứa trẻ đó không liên quan gì đến nhà em thì bọn họ cũng không còn lý do gì để dây dưa nữa. Chỉ là em phải cẩn thận, Vạn Tuệ hẳn không to gan thế đâu, rất có thể là người bên cạnh giật dây. Người đàn ông gọi điện cho em là gì của cô ta?”
“Hẳn là người rất gần gũi”. Nếu không anh ta cũng sẽ không biết nhiều như vậy.
“Em phải cẩn thận người này, đề phòng chó cùng dứt giậu. Nếu thực sự không ổn thì báo cảnh sát đi”. Đỗ Trường Luân có chút lo lắng.
“Được, em sẽ cẩn thận, nhưng tốt nhất là đừng báo cảnh sát, em không muốn chuyện xé to ra… Mẹ vẫn không biết chuyện này”. Cô nhẹ nhàng nói.
“Vậy em phải cẩn thận, cần giúp gì cứ nói với anh.” Đỗ Trường Luân lại dặn cô.
“Biết rồi, hội nghị của anh thế nào?”
Cô không muốn để chuyện này ảnh hưởng tới cảm xúc, lại chuyển đề tài.
“Chẳng phải em xem tivi thì sẽ biết?” Đỗ Trường Luân cười nói.
“Cũng đúng, cả ngày tivi đều chiếu tin về hội nghị… Ừm, cô phóng viên xinh đẹp kia lại đi phỏng vấn chứ?”
Đỗ Trường Luân không nghĩ cô lại hỏi chuyện này. Anh thoáng dừng một chút rồi đáp: “Không đâu, Hân Nhiên, anh nói rồi, anh và cô ấy không có gì cả”.
Thực ra Quý Hân Nhiên chỉ định đùa một chút, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy. “Được rồi, em đùa thôi. Nhưng nếu không có gì thì anh cũng không nên can thiệp vào công việc của người ta chứ?”
Hai ngày trước, Triệu Nghệ Hiểu nói với cô, Lâm Tiểu Trữ đã trở về cương vị lúc đầu, đường như là có người trong chính phủ đến đánh tiếng với chủ biên, không muốn để cô ta lại đi chạy tin. “Cái cô Lâm này đúng là oai phong đem quét rác, vừa thất tình lại vừa thất ý”. Triệu Nghệ Hiểu vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Đỗ Trường Luân không nghĩ tới cô còn biết cả chuyện này, nhưng nghĩ lại, Triệu Nghệ Hiểu là bạn học của cô, cô biết cũng không lạ.
“Anh có nói qua với chủ biên, để phóng viên chuyên nghiệp như vậy đi chạy tin có vẻ là giết gà bằng dao mổ trâu, cái này cũng là xuất phát từ công việc, hình như cũng không bị coi là lấy việc công để mưu lợi chứ?”, thoáng ngừng lại, anh lại tiếp: “Hân Nhiên, anh không mong lại có hiểu lầm gì nữa”.
Quý Hân Nhiên mỉm cười: “Đàn ông tuyệt tình thật đáng sợ”.
“Anh cảm thấy để đối phương ảo tưởng hoặc cứ dây dưa ái muội mới là đáng sợ nhất”. Anh nói rất thật.
Hàn huyên một hồi lâu, đến lúc cúp máy, Đỗ Trường Luân nói: “Hân Nhiên, mẹ anh rất nhớ em, lúc nào qua thăm bà đi”.
Nhắc tới Thượng Mai, Qúy Hân Nhiên có chút áy náy: “Được, lần sau qua đó em nhất định sẽ đi thăm bà”.
“Mấy giờ lên máy bay?”.
Anh đã đến Bắc Kinh cùng với bạn bè trước, sau đó mọi người cùng sang Anh.
“Giờ ra sân bay rồi”.
Quý Hân Nhiên nhìn đồng hồ, giờ qua đó chắc không kịp rồi.
“Em không tiễn anh được, lúc về sẽ mở tiệc tẩy trần cho anh”.
Bên kia, Mễ Kiều Dương bật cười: “Được, hi vọng lúc về có thể nghe được tin tốt của em”. Quý Hân Nhiên hiểu anh ám chỉ điều gì: “Anh đừng có như mẹ em chứ, được rồi, không nói với anh nữa, thượng lộ bình an”.
Một cú điện thoại khác là giọng nam xa lạ đó: “Chủ tịch Quý, Vạn Tuệ đồng ý gặp cô, 4h chiều nay, gặp nhau ở quán café 0h.”
Vạn Tuệ dường như sống không tốt lắm, so với lúc rời khỏi Vân Hải thì tiều tụy đi nhiều.
“Vạn tiểu thư, lúc trước cô đã đồng ý với tôi, sẽ không quay về Vân Hải nữa, cô không tuân thủ lời hứa”, Quý Hân Nhiên đi thẳng vào vấn đề, không khách sáo.
Vạn Tuệ thấy cô thì có chút hoảng sợ: “Tôi đúng là đồng ý với cô sẽ không về… nhưng nói thật một mình nuôi con cũng không dễ…”
“Vạn Tuệ, tiền trong tay thừa sức để cô sống cuộc sống dưa dả, làm người đừng quá tham lam”.
Vạn Tuệ nhìn cô rồi lại cúi đầu: “Nhưng nói thế nào, Đào Đào cũng là con nhà họ Quý, Đông Hạo cũng có phần của nó”.
Quý Hân Nhiên không nhịn được cười lạnh: “Vạn Tuệ, Đào Đào có phải là con nhà họ Quý không tôi nghĩ cô biết rõ hơn ai hết?”
Vạn Tuệ nghe xong mặt tái mét: “Cô có ý gì?”
Quý Hân Nhiên không muốn vòng vo: “Đứa bé này căn bản không phải họ Quý, nó và cha tôi không có quan hệ gì cả, không thể ngờ được cô lại giỏi như vậy, ngay cả người khôn khéo như cha tôi cũng suýt bị cô lừa…”
Vạn Tuệ càng thêm sợ hãi: “Ý cô là cha cô đã biết được thân phận của Đào Đào?”
“Không sai, cha tôi đã nghi ngờ, trước khi mất ông đã đi làm xét nghiệm, chỉ tiếc còn chưa kịp cho cô biết. Nhưng cô nên lấy đó làm may mắn, cô theo ông ấy lâu như vậy hẳn cũng biết ông ấy không phải người nhân từ. Cô lừa ông ấy như vậy, cô nghĩ rằng ông ấy sẽ tha cho cô sao?”
Vẻ mặt Vạn Tuệ hoảng hốt, hiển nhiên không ngờ lại thành ra thế này.
“Vạn Tuệ, tôi đến là muốn nói với cô, đừng nghĩ nhiều chuyện này nữa, rời khỏi Vân Hải, về chỗ cô nên về đi. Nhớ kỹ, cha tôi đã chết, đừng đem chuyện cô và chuyện liên quan đến ông ấy làm phiền tôi nữa. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát”.
Cô cũng kể lại lần gặp mặt này cho Trần Bỉnh Đức.
“Sao chú luôn cảm thấy cô ta sẽ không bỏ qua? Cháu nghĩ xem, lúc đầu cô ta muốn nhiều như vậy nhưng cuối cùng lại chẳng có được gì, sẽ cam lòng sao? Chưa biết chừng sẽ lại tìm đến nữa”.
“Nếu lại đến dây dưa thì cháu sẽ kiện cô ta tội lừa đảo”. Thực ra cô không mong xuất hiện kết quả này, chuyện xé ra to, khó tránh khỏi Trữ Băng không biết,
Buổi tối, lúc Đỗ Trường Luân gọi điện thoại tới, cô đang nằm trên giường nghĩ đến chuyện buồn bực này.
“Sao thế? Có phải gặp chuyện gì không vui?”
Cô không thể không thừa nhận, giác quan của anh rất nhạy bén.
“Rõ ràng đến thế sao? Cách điện thoại mà anh vẫn nghe ra”. Cô có chút ảo não nói.
“Chuyện gì nói anh nghe xem xem có thể giúp em không”.
Anh đang ở trên tỉnh, mấy ngày nay có hội nghị, Quý Hân Nhiên không muốn nói chuyện này cho anh, dù sao cũng chẳng hay ho gì. Nhưng cô lại nhớ tới lời Trữ Băng nói: “Trong lòng con có phải cũng luôn coi nó là người ngoài…”. Có lẽ đúng là như vậy, có một số thời điểm, theo bản năng cô từ chối tất cả mọi người, kể cả anh.
“Là Vạn Tuệ, chính là người phụ nữ bên ngoài của cha em, đã quay lại…” Cô kể qua mọi chuyện một lượt.
Đỗ Trường Luân đương nhiên biết chuyện này có ảnh hưởng lớn đến Quý Hân Nhiên. Anh còn nhớ rõ khi cô biết chuyện này, vẻ mặt tuyệt vọng muốn chết, chính là buổi tối hai người cãi cọ. Sau này nghĩ lại, anh hiểu, sở dĩ Quý Hân Nhiên phản ứng mạnh như vậy là vì cô không dễ dàng tha thứ cho những người lừa dối mà đó lại còn là cha cô. Trong cảm nhận của cô, anh cũng đang lừa dối cô, dù đã biết chuyện nhưng không nói cho cô.
“Hân Nhiên, lúc trước, về chuyện này anh có chút thiếu sót. Lúc ban đầu khi biết chuyện còn chưa chắc chắn nên không muốn nói cho em, sau đó… lại chẳng biết nên nói thế nào”.
“Trường Luân, lúc trước khi biết chuyện này, em chỉ cảm thấy mọi thứ đều đảo lộn… trong lòng em không thể vượt qua được cửa ải này nhưng lâu dần cũng thành chết lặng… giờ cũng tốt hơn nhiều. Em đã hiểu nhược điểm mà phần lớn mọi người có đó là dù biết đó là chuyện xấu nhưng vẫn phải thừa nhận sự tồn tại của nó”. Cô thở dài.
“Hân Nhiên, em nghĩ được như vậy là tốt nhất… Nếu đứa trẻ đó không liên quan gì đến nhà em thì bọn họ cũng không còn lý do gì để dây dưa nữa. Chỉ là em phải cẩn thận, Vạn Tuệ hẳn không to gan thế đâu, rất có thể là người bên cạnh giật dây. Người đàn ông gọi điện cho em là gì của cô ta?”
“Hẳn là người rất gần gũi”. Nếu không anh ta cũng sẽ không biết nhiều như vậy.
“Em phải cẩn thận người này, đề phòng chó cùng dứt giậu. Nếu thực sự không ổn thì báo cảnh sát đi”. Đỗ Trường Luân có chút lo lắng.
“Được, em sẽ cẩn thận, nhưng tốt nhất là đừng báo cảnh sát, em không muốn chuyện xé to ra… Mẹ vẫn không biết chuyện này”. Cô nhẹ nhàng nói.
“Vậy em phải cẩn thận, cần giúp gì cứ nói với anh.” Đỗ Trường Luân lại dặn cô.
“Biết rồi, hội nghị của anh thế nào?”
Cô không muốn để chuyện này ảnh hưởng tới cảm xúc, lại chuyển đề tài.
“Chẳng phải em xem tivi thì sẽ biết?” Đỗ Trường Luân cười nói.
“Cũng đúng, cả ngày tivi đều chiếu tin về hội nghị… Ừm, cô phóng viên xinh đẹp kia lại đi phỏng vấn chứ?”
Đỗ Trường Luân không nghĩ cô lại hỏi chuyện này. Anh thoáng dừng một chút rồi đáp: “Không đâu, Hân Nhiên, anh nói rồi, anh và cô ấy không có gì cả”.
Thực ra Quý Hân Nhiên chỉ định đùa một chút, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy. “Được rồi, em đùa thôi. Nhưng nếu không có gì thì anh cũng không nên can thiệp vào công việc của người ta chứ?”
Hai ngày trước, Triệu Nghệ Hiểu nói với cô, Lâm Tiểu Trữ đã trở về cương vị lúc đầu, đường như là có người trong chính phủ đến đánh tiếng với chủ biên, không muốn để cô ta lại đi chạy tin. “Cái cô Lâm này đúng là oai phong đem quét rác, vừa thất tình lại vừa thất ý”. Triệu Nghệ Hiểu vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Đỗ Trường Luân không nghĩ tới cô còn biết cả chuyện này, nhưng nghĩ lại, Triệu Nghệ Hiểu là bạn học của cô, cô biết cũng không lạ.
“Anh có nói qua với chủ biên, để phóng viên chuyên nghiệp như vậy đi chạy tin có vẻ là giết gà bằng dao mổ trâu, cái này cũng là xuất phát từ công việc, hình như cũng không bị coi là lấy việc công để mưu lợi chứ?”, thoáng ngừng lại, anh lại tiếp: “Hân Nhiên, anh không mong lại có hiểu lầm gì nữa”.
Quý Hân Nhiên mỉm cười: “Đàn ông tuyệt tình thật đáng sợ”.
“Anh cảm thấy để đối phương ảo tưởng hoặc cứ dây dưa ái muội mới là đáng sợ nhất”. Anh nói rất thật.
Hàn huyên một hồi lâu, đến lúc cúp máy, Đỗ Trường Luân nói: “Hân Nhiên, mẹ anh rất nhớ em, lúc nào qua thăm bà đi”.
Nhắc tới Thượng Mai, Qúy Hân Nhiên có chút áy náy: “Được, lần sau qua đó em nhất định sẽ đi thăm bà”.
/91
|