Trữ Băng vào cửa đã thấy Quý Hân Nhiên ngồi ở phòng khách xem tivi: “Muộn rồi còn chưa ngủ?”
“Mẹ, hôm nay gặp ai mà vui thế?”, vừa vào cửa đã thấy bà tươi cười.
“Ừm, hôm nay cô Đoạn của con lại liên lạc được với một đồng nghiệp cũ, tán gẫu hơi lâu”. Bà cũng biết hôm nay mình về hơi muộn.
“Mẹ, không sao, mọi người không phải đi làm, tối về muộn chút cũng không sao, mẹ vui là được”.
“Thực ra mẹ vốn nên ở nhà với con nhưng mẹ đâu thể làm bóng đèn của các con mãi được đúng không?”
Đỗ Trường Luân thường đến đây, bà ở nhà lại khiến bọn họ mất tự nhiên.
Quý Hân Nhiên có chút ngượng ngùng: “Mẹ, mẹ nói gì thế, bóng đèn gì chứ?”
“Hôm nay Trường Luân không đến?” Trữ Băng thấy cô ở phòng khách thì nghĩ Đỗ Trường Luân không đến.
“Có đến, anh ấy uống rượu, đang ngủ trong phòng con”. Cô ấp úng.
“Mấy hôm nay cũng làm nó mệt rồi, chờ chân con khỏe lại, hai đứa mau đi làm thủ tục đi, cho nó đỡ phải chạy tới chạy lui như vậy”.
“Mẹ vội đuổi con đi thế sao?”, cô bĩu môi.
“Ai dà, mẹ hận không thể giữ con ở bên cả đời”. Trữ Băng thở dài: “Nếu không xảy ra nhiều việc, hẳn các con vẫn còn tốt, có khi giờ con cái cũng biết đi rồi”.
Cô im lặng, hai người bọn họ thực sự đã lãng phí rất nhiều thời gian, chỉ là vẫn may, dù sao cũng không để lỡ.
Đỗ Trường Luân quả thật rất mệt nhưng anh chỉ ngủ một lát đã tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên sofa, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn mờ mờ, dưới ánh đèn mông lung, anh thấy Quý Hân Nhiên đang dựa vào giường mà nhìn anh đến xuất thần.
“Sao không ngủ thêm?” Thấy anh tỉnh, Quý Hân Nhiên không nhịn được hỏi.
Anh ngượng ngùng: “Đến thăm em lại ngủ mất”.
“Sau này đừng tự làm mình vất vả như thế”, giọng cô rất thấp.
Đỗ Trường Luân đứng lên, tới gần cô: “Nhớ rồi thưa bà xã”
Quý Hân Nhiên nhìn anh, rất nghiêm túc: “Trường Luân, chúng ta đi làm thủ tục sớm đi”.
Đỗ Trường Luân không ngờ cô lại nói lời này, lòng tuy cao hứng nhưng vẫn cảm thấy có chút hoang mang: “Sao thế, Hân Nhiên, có phải là có chuyện gì không?”
Quý Hân Nhiên mỉm cười: “Đỗ Trường Luân, anh quá đáng thật đấy, người ta đã cầu anh rồi mà anh còn kênh kiệu?”
Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên cô: “Hân Nhiên, anh chỉ ước sớm lấy được em về nhưng sao tự nhiên em lại nói thế?”
Quý Hân Nhiên nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy thân phận, vị trí của anh bây giờ rất mẫn cảm, không muốn gây rắc rối cho anh”.
Đỗ Trường Luân hiểu tâm ý của cô, anh ôm cô: “Hân Nhiên, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục nhé”
Lúc anh đi, Trữ Băng nhìn đồng hồ trên tường nói: “Muộn rồi, hay là con đừng về, dù sao cũng có phòng khách mà”
“Không được, mẹ, con phải về nhà lấy một số thứ, ngày mai có chuyện quan trọng phải làm”. Anh cười nói.
Trữ Băng tiễn anh ra cửa thì mới nhớ ra sự thay đổi trong cách xưng hô, mỗi lần nghe anh gọi mình là “bác gái” bà đều cảm thấy mất tự nhiên nhưng cũng không tiện nói. Giờ nghe Đỗ Trường Luân gọi mình như vậy, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hôm sau thời tiết rất đẹp, hai người cùng đến nơi đăng ký. Có lẽ hôm nay là ngày lành, nơi đăng ký kết hôn xếp một hàng dài, hai người cũng không vội, ngồi chờ bên ghế, nhìn từng cặp đôi vui vẻ rời đi cũng là một chuyện thoải mái.
Hai người làm thủ tục xong cũng sắp đến giờ tan tầm.
“Hại phó thị trưởng như anh phải đợi nửa ngày, sao không bảo thư ký của anh đến chào hỏi?” Lúc lên xe, Quý Hân Nhiên đùa anh, vừa rồi lúc bọn họ làm thủ tục, nhân viên kia nhận ra anh, rất khách khí, nói đã làm chậm thời gian của lãnh đạo khiến cô ở bên vui vẻ cười.
“Chuyện khác có thể nhưng chuyện này không được”. Anh nói rất nghiêm túc.
Quý Hân Nhiên nghĩ lại, hai người bọn họ đã đến nơi này ba lần rồi, không nhịn được cảm khái: “Ai dà, chúng ta đã đến đây ba lần rồi đó”. Đương nhiên đây là lần tâm tình tốt nhất.
Với câu nói này của Quý Hân Nhiên, Đỗ Trường Luân cũng không trách cứ gì.
“Chờ chân em khỏe lại, anh dẫn em đến một nơi, có cái này muốn tặng em”. Anh từ tốn nói.
“Thật sao?”, cô hưng phấn rồi nhìn lại chân mình: “Ai dà, chân của tôi ơi, mau khỏe đi nào”.
Vui nhất chính là Trữ Băng, lúc sáng sớm đi, Quý Hân Nhiên cũng không nói cho bà mình đi đâu, lúc về mới nói khiến bà rất vui: “Tốt lắm, mẹ trông chờ ngày này lâu lắm rồi”.
Đêm đó Đỗ Trường Luân bay đến Thượng Hải họp, vốn là anh phải đi từ sáng nhưng vì đề nghị của cô nên anh đã xin phép chuyển lịch.
Trước khi đi, anh đeo lại nhẫn cưới cho Quý Hân Nhiên: “Về sau không được tháo xuống nữa”.
Quý Hân Nhiên nhìn chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn từng đeo hơn một năm, lúc rời đi cô đã để lại cho Đỗ Trường Luân, không ngờ cuối cùng vẫn về tay mình. Mọi chuyện trên đời này thật diệu kỳ, những gì cô chưa từng nghĩ đến cuối cùng lại đều xảy ra.
Trần Bỉnh Đức đến bàn chuyện với cô rồi hỏi: “Hân Nhiên, bao giờ thì về công ty?”
“Chú Đức, sao chú giống như tư bản thế, khó lắm cháu mới được nghỉ mấy ngày mà chú đã vội lôi cháu trở về sao?”
Trần Bỉnh Đức cười: “Hân Nhiên, không phải chú Đức giục cháu nhưng chuyện trong công ty nhiều lắm, chú đã già rồi, cũng không thể lo hết được”.
“Chú Đức, cháu biết chú vất vả, hay là thế này đi, để Mễ Kiều Dương qua giúp chú nhé?” Suy nghĩ này cô đã nghĩ đến từ lâu rồi.
“Được thì được nhưng phía xí nghiệp thuốc thì phải làm sao?”
“Bên đó tạm thời cứ để anh ấy kiêm nhiệm rồi từ từ tìm người thay thế là được”.
Trần Bỉnh Đức gật đầu: “Ừm, thế cũng tốt, chú cũng đã già, dù sao cũng phải tìm người để giúp cháu, Mễ Kiều Dương rất tốt”.
Gọi điện thoại cho Mễ Kiều Dương, anh thoải mái đồng ý: “Được chứ, em cứ ở nhà yên tâm dưỡng thương đi”
“Anh và Tiểu Hồ sao rồi?” Cô nghe Triệu Nghệ Hiểu nói, vài lần thấy anh và Hồ Thiên Dao đi chung.
Bên kia, Mễ Kiều Dương bật cười: “Em thích chuyện bát quái từ khi nào thế? Bọn anh rất tốt, em yên tâm chưa”.
Nghe tiếng cười sang sảng của anh, Quý Hân Nhiên cảm thấy thực sự an lòng.
“Mẹ, hôm nay gặp ai mà vui thế?”, vừa vào cửa đã thấy bà tươi cười.
“Ừm, hôm nay cô Đoạn của con lại liên lạc được với một đồng nghiệp cũ, tán gẫu hơi lâu”. Bà cũng biết hôm nay mình về hơi muộn.
“Mẹ, không sao, mọi người không phải đi làm, tối về muộn chút cũng không sao, mẹ vui là được”.
“Thực ra mẹ vốn nên ở nhà với con nhưng mẹ đâu thể làm bóng đèn của các con mãi được đúng không?”
Đỗ Trường Luân thường đến đây, bà ở nhà lại khiến bọn họ mất tự nhiên.
Quý Hân Nhiên có chút ngượng ngùng: “Mẹ, mẹ nói gì thế, bóng đèn gì chứ?”
“Hôm nay Trường Luân không đến?” Trữ Băng thấy cô ở phòng khách thì nghĩ Đỗ Trường Luân không đến.
“Có đến, anh ấy uống rượu, đang ngủ trong phòng con”. Cô ấp úng.
“Mấy hôm nay cũng làm nó mệt rồi, chờ chân con khỏe lại, hai đứa mau đi làm thủ tục đi, cho nó đỡ phải chạy tới chạy lui như vậy”.
“Mẹ vội đuổi con đi thế sao?”, cô bĩu môi.
“Ai dà, mẹ hận không thể giữ con ở bên cả đời”. Trữ Băng thở dài: “Nếu không xảy ra nhiều việc, hẳn các con vẫn còn tốt, có khi giờ con cái cũng biết đi rồi”.
Cô im lặng, hai người bọn họ thực sự đã lãng phí rất nhiều thời gian, chỉ là vẫn may, dù sao cũng không để lỡ.
Đỗ Trường Luân quả thật rất mệt nhưng anh chỉ ngủ một lát đã tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên sofa, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn mờ mờ, dưới ánh đèn mông lung, anh thấy Quý Hân Nhiên đang dựa vào giường mà nhìn anh đến xuất thần.
“Sao không ngủ thêm?” Thấy anh tỉnh, Quý Hân Nhiên không nhịn được hỏi.
Anh ngượng ngùng: “Đến thăm em lại ngủ mất”.
“Sau này đừng tự làm mình vất vả như thế”, giọng cô rất thấp.
Đỗ Trường Luân đứng lên, tới gần cô: “Nhớ rồi thưa bà xã”
Quý Hân Nhiên nhìn anh, rất nghiêm túc: “Trường Luân, chúng ta đi làm thủ tục sớm đi”.
Đỗ Trường Luân không ngờ cô lại nói lời này, lòng tuy cao hứng nhưng vẫn cảm thấy có chút hoang mang: “Sao thế, Hân Nhiên, có phải là có chuyện gì không?”
Quý Hân Nhiên mỉm cười: “Đỗ Trường Luân, anh quá đáng thật đấy, người ta đã cầu anh rồi mà anh còn kênh kiệu?”
Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên cô: “Hân Nhiên, anh chỉ ước sớm lấy được em về nhưng sao tự nhiên em lại nói thế?”
Quý Hân Nhiên nghĩ nghĩ: “Em cảm thấy thân phận, vị trí của anh bây giờ rất mẫn cảm, không muốn gây rắc rối cho anh”.
Đỗ Trường Luân hiểu tâm ý của cô, anh ôm cô: “Hân Nhiên, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục nhé”
Lúc anh đi, Trữ Băng nhìn đồng hồ trên tường nói: “Muộn rồi, hay là con đừng về, dù sao cũng có phòng khách mà”
“Không được, mẹ, con phải về nhà lấy một số thứ, ngày mai có chuyện quan trọng phải làm”. Anh cười nói.
Trữ Băng tiễn anh ra cửa thì mới nhớ ra sự thay đổi trong cách xưng hô, mỗi lần nghe anh gọi mình là “bác gái” bà đều cảm thấy mất tự nhiên nhưng cũng không tiện nói. Giờ nghe Đỗ Trường Luân gọi mình như vậy, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hôm sau thời tiết rất đẹp, hai người cùng đến nơi đăng ký. Có lẽ hôm nay là ngày lành, nơi đăng ký kết hôn xếp một hàng dài, hai người cũng không vội, ngồi chờ bên ghế, nhìn từng cặp đôi vui vẻ rời đi cũng là một chuyện thoải mái.
Hai người làm thủ tục xong cũng sắp đến giờ tan tầm.
“Hại phó thị trưởng như anh phải đợi nửa ngày, sao không bảo thư ký của anh đến chào hỏi?” Lúc lên xe, Quý Hân Nhiên đùa anh, vừa rồi lúc bọn họ làm thủ tục, nhân viên kia nhận ra anh, rất khách khí, nói đã làm chậm thời gian của lãnh đạo khiến cô ở bên vui vẻ cười.
“Chuyện khác có thể nhưng chuyện này không được”. Anh nói rất nghiêm túc.
Quý Hân Nhiên nghĩ lại, hai người bọn họ đã đến nơi này ba lần rồi, không nhịn được cảm khái: “Ai dà, chúng ta đã đến đây ba lần rồi đó”. Đương nhiên đây là lần tâm tình tốt nhất.
Với câu nói này của Quý Hân Nhiên, Đỗ Trường Luân cũng không trách cứ gì.
“Chờ chân em khỏe lại, anh dẫn em đến một nơi, có cái này muốn tặng em”. Anh từ tốn nói.
“Thật sao?”, cô hưng phấn rồi nhìn lại chân mình: “Ai dà, chân của tôi ơi, mau khỏe đi nào”.
Vui nhất chính là Trữ Băng, lúc sáng sớm đi, Quý Hân Nhiên cũng không nói cho bà mình đi đâu, lúc về mới nói khiến bà rất vui: “Tốt lắm, mẹ trông chờ ngày này lâu lắm rồi”.
Đêm đó Đỗ Trường Luân bay đến Thượng Hải họp, vốn là anh phải đi từ sáng nhưng vì đề nghị của cô nên anh đã xin phép chuyển lịch.
Trước khi đi, anh đeo lại nhẫn cưới cho Quý Hân Nhiên: “Về sau không được tháo xuống nữa”.
Quý Hân Nhiên nhìn chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn từng đeo hơn một năm, lúc rời đi cô đã để lại cho Đỗ Trường Luân, không ngờ cuối cùng vẫn về tay mình. Mọi chuyện trên đời này thật diệu kỳ, những gì cô chưa từng nghĩ đến cuối cùng lại đều xảy ra.
Trần Bỉnh Đức đến bàn chuyện với cô rồi hỏi: “Hân Nhiên, bao giờ thì về công ty?”
“Chú Đức, sao chú giống như tư bản thế, khó lắm cháu mới được nghỉ mấy ngày mà chú đã vội lôi cháu trở về sao?”
Trần Bỉnh Đức cười: “Hân Nhiên, không phải chú Đức giục cháu nhưng chuyện trong công ty nhiều lắm, chú đã già rồi, cũng không thể lo hết được”.
“Chú Đức, cháu biết chú vất vả, hay là thế này đi, để Mễ Kiều Dương qua giúp chú nhé?” Suy nghĩ này cô đã nghĩ đến từ lâu rồi.
“Được thì được nhưng phía xí nghiệp thuốc thì phải làm sao?”
“Bên đó tạm thời cứ để anh ấy kiêm nhiệm rồi từ từ tìm người thay thế là được”.
Trần Bỉnh Đức gật đầu: “Ừm, thế cũng tốt, chú cũng đã già, dù sao cũng phải tìm người để giúp cháu, Mễ Kiều Dương rất tốt”.
Gọi điện thoại cho Mễ Kiều Dương, anh thoải mái đồng ý: “Được chứ, em cứ ở nhà yên tâm dưỡng thương đi”
“Anh và Tiểu Hồ sao rồi?” Cô nghe Triệu Nghệ Hiểu nói, vài lần thấy anh và Hồ Thiên Dao đi chung.
Bên kia, Mễ Kiều Dương bật cười: “Em thích chuyện bát quái từ khi nào thế? Bọn anh rất tốt, em yên tâm chưa”.
Nghe tiếng cười sang sảng của anh, Quý Hân Nhiên cảm thấy thực sự an lòng.
/91
|