Ôn Tố nhớ tới cảm xúc vừa rồi lưu lại ở lòng bàn tay. Cô nuốt nước miếng, nhanh chóng giải thích, “Em sợ một mình nên qua tìm anh chứ em không cố ý chạm vào anh đâu!”
Đương nhiên là Ôn Tố cố ý. Chỉ là cô thấy dáng vẻ lúc này của Khương Lâm Quyện hơi nguy hiểm. Ôn Tố hơi động đậy, không hề biết rằng động tác này của cô làm cô bị nghi ngờ đang đổ thêm dầu vào lửa.
Một bàn tay của người đàn ông bóp chặt lấy eo cô làm cô không động đậy được. Hơi thở của anh vây chặt lấy người cô, thậm chí thấy Ôn Tố giãy giụa, anh còn nâng một chân lên để chặn cô lại. Trong lòng Ôn Tố còn nhen nhóm một chút hy vọng rằng mình có thể rút lui mà không bị mất một sợi lông cọng tóc nào từ trong tay Khương Lâm Quyện.
“Khương Lâm Quyện…”
Anh hơi mềm lòng một chút, môi mỏng của anh nhẹ nhàng quẹt qua cổ cô. Cuối cùng anh vẫn nhịn rồi đứng dậy, bàn tay nắm chặt lấy eo cô cũng từ từ buông ra. Ôn Tố biết mà… Nhận thấy hơi thở nguy hiểm trên người Khương Lâm Quyện đã tản đi, Ôn Tố rời khỏi chỗ anh, còn “ngây thơ” chêm thêm một câu…
“Sao anh mẫn cảm vậy, em chỉ chạm một chút vào thôi…”
Trong giọng cô không giấu nổi sự vui vẻ và vênh váo.
“Ưm…”
Đột nhiên người đàn ông túm lấy eo Ôn Tố từ đằng sau, anh không hề do dự hôn lên môi cô. Động tác của anh khác hẳn dáng vẻ nghiêm chỉnh hẳn hoi ngày thường, vô cùng hung dữ. Ôn Tố bị dọa sợ, cô nắm chặt lấy áo anh, tiếp nhận một cách bị động.
Ôn Tố thấy không khí trong phổi mình như bị anh lấy hết đi rồi. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không còn sức, eo cô cứ từ từ mềm nhũn ra. Cô chỉ có thể dựa vào trong ngực anh. Làm sao Khương Lâm Quyện lại dữ vậy, cô chỉ bảo anh mẫn cảm thôi mà…
Không biết bao lâu sau thì nụ hôn kịch liệt này mới kết thúc, người đàn ông lại khôi phục lại dáng vẻ bình thản bình thường. Nhưng người nào đó không biết rằng d.ục vọng trong lòng anh đang đánh nhau, anh đang rất khó chịu. Khương Lâm Quyện khàn giọng hỏi, “Làm em sợ rồi à?”
Suýt nữa lỗ tai Ôn Tố mang thai. Giọng nói nhuốm màu dụ.c vọng của Khương Lâm Quyện nghe rất hút hồn.
Cô gật đầu, “Ừ.”
Miệng sưng hết lên rồi.
Ánh sáng trong lều sáng lên. Cô nhìn thấy gương mặt thanh cao nhìn qua trông vẫn lạnh lùng như ngày thường của người đàn ông, trắng tinh như tuyết mùa đông, chỉ là đuôi mắt anh nhiễm màu hồng nhạt. Cô chỉ nói đùa chút thôi mà Khương Lâm Quyện lại dịu dàng vỗ lưng cô thật, “Nếu sợ thì ngủ chỗ anh đi. Chờ em ngủ rồi anh qua bên kia.”
Nói rồi anh nằm một bên nhìn Ôn Tố, chờ cô ngủ thật. Trong mắt anh như giấu dòng nước mùa xuân dịu dàng và ấm áp.
Ôn Tố thử nhắm mắt lại nhưng ánh mắt kia của anh quá cháy bỏng. Hơn nữa, vì vừa rồi tiếp xúc thân mật với nhau nên Ôn Tố không bình tĩnh lại được. Cô cố gắng ép mình vào giấc ngủ nhưng không làm được, “Khương Lâm Quyện, em không ngủ được.”
“Hả?”
Anh hơi bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi cô, “Thế phải làm sao bây giờ?”
“Anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Trên phương diện làm Khương Lâm Quyện khó xử, Ôn Tố vô cùng thích thú. Cô nhìn Khương Lâm Quyện nhíu mày dưới ánh đèn mờ mờ, dường như anh chưa hề có kinh nghiệm trong việc này. Nhưng cuối cùng anh vẫn chịu thua, lấy điện thoại ra tìm một câu chuyện cổ tích.
Chờ anh kể xong, Ôn Tố vẫn chưa buồn ngủ. Cô nói, “Em chỉ bảo anh kể chuyện thôi, sao anh lại kể cho em nghe truyện cổ tích? Anh coi em là trẻ con à?”
Khương Lâm Quyện: “……”
Sao anh cứ cảm giác như mình bị Ôn Tố chơi xỏ một vố nhỉ?
Anh thở dài, “Em mau ngủ đi, sáng mai còn xem mặt trời mọc nữa.”
Khương Lâm Quyện nói vậy rồi, Ôn Tố chỉ có thể nhắm mắt lại. Tuy rằng cô vẫn thấy hơi hưng phấn nhưng nằm được một xíu thôi là cô đã ngủ thật. Cô không cảm thấy có gì nguy hiểm, có lẽ do Khương Lâm Quyện làm người ta cảm thấy quá yên lòng. Như bất cứ lúc nào, chỉ cần có Khương Lâm Quyện ở bên thì cô cảm thấy cả thế giới không còn gì khiến cô phải lo lắng.
Lúc dậy, Ôn Tố dụi dụi hai mắt đang díp tịt vào nhau của mình, dường như cô nghe thấy giọng của Khương Lâm Quyện, “Tố Tố.”
Ôn Tố thấy mình như bị đóng đinh trên giường, không sao dậy được. Vì thế cô mơ màng vươn tay lên. Động tác này của cô làm theo bản năng, thậm chí cô còn chẳng suy nghĩ mấy. Nhưng Khương Lâm Quyện vẫn chặn ngang người cô ôm cô vào trong ngực.
Gió trên núi hơi lớn. Trên người Ôn Tố khoác một chiếc chăn mỏng, cô được Khương Lâm Quyện ôm lấy không hở chút nào. Nhiệt độ trên người anh cao hơn nhiệt độ trên người cô không ít, cái ôm của anh làm người ta cảm thấy yên lòng.
Ôn Tố nẩng đầu, nhìn mặt trời màu đỏ treo ở nơi xa bên núi. Đám mây trên trời được chiếu sáng bừng lên, đẹp đến mức làm người ta không thở nổi. Rất lâu trước đó, hai người cũng từng cùng nhau nhìn ráng đỏ trên trời, cùng nhau ngắm pháo hoa. Dường như được ngắm cảnh bên Khương Lâm Quyện thì cảnh trong mắt Ôn Tố đều trở nên có ý nghĩa hơn vậy.
Ôn Tố từng nghe một câu: Lúc thề trời thề biển không cần quan tâm sau này có thực hiện được không, điều quan trọng là lúc ấy, tâm hồn ta thật sự thả vào trong cảnh, “Khương Lâm Quyện, về sau năm nào em cũng sẽ ngắm mặt trời mọc cùng anh.”
Khóe môi Khương Lâm Quyện nhẹ nhàng cong lên, trên mặt anh nhuốm màu của trời
“Ừ.”
Một tiếng rất nhẹ vang lên.
…
Tháng 6 có sinh nhật của Ôn Tố. Nhưng vào hôm đó cô không xin nghỉ làm được, vì thế cô chỉ chúc miệng với Khương Lâm Quyện thôi. Kỷ Phán Phán tặng cô 999 bao lì xì, ý muốn chúc cô cùng Khương Lâm Quyện mãi mãi không rời. Ôn Tố định từ chối nhưng Kỷ Phán Phán lại bảo nếu Ôn Tố không nhận thì cô nàng sẽ tức giận.
Ôn Tố không còn cách nào khác, cô đành để dành lần sau trả lại cho Kỷ Phán Phán sau vậy, “Rồi rồi rồi. Nếu là con trai, chắc chắn tớ sẽ rước cậu về nhà!”
“Cậu định ăn bám à?”
“Bị phát hiện rồi.” Ai mà chẳng muốn ăn bám, “Thế cậu có cho không?”
“Tớ cũng muốn cho lắm, nhưng người nào đó có đồng ý không?”
Thật ra Khương Lâm Quyện cũng chẳng làm gì, có lẽ do anh quá bận việc nên chỉ nhắn cho Ôn Tố vài tin nhắn, dường như anh cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng buổi tối, lúc tan làm, Ôn Tố vừa cùng đồng nghiệp ra cửa thì thấy có một người đàn ông cao to đứng cách đó không xa. Anh mặc một cái áo sơ mi đẹp, một tay đút túi, một tay cầm bó hướng dương.
Bước chân Ôn Tố hơi chậm lại, cô hơi mất tập trung. Cô nhớ tới lần đầu gặp Khương Lâm Quyện. Lúc đó dáng vẻ anh cũng như này, nhưng khi ấy, trên người anh có hơi thở ngây ngô của thiếu niên, mà giờ phút này, anh đã trưởng thành rồi.
“Đấy là bạn trai ai vậy?”
“Không biết nữa. Trông đẹp thật ấy. Hơn nữa muộn như này rồi vẫn còn tới đây chờ bạn gái đó!”
Nghe được tiếng nói, Khương Lâm Quyện không thèm để ý dừng ánh mắt mình vào giữa đám người. Khí chất anh lạnh lùng, cho đến tận lúc thấy bóng dáng Ôn Tố, mặt anh mới từ từ giãn ra, cứ như tuyết được gió xuân thổi qua rồi tan chảy vậy.
Có lẽ Ôn Tố cảm thấy hình ảnh đó quá đẹp nên cô không nhịn được dừng chân tại chỗ. Thời gian xung quanh như đọng lại. Ôn Tố không đi tiếp, Khương Lâm Quyện liền đi tới chỗ cô, xuyên qua đám người đi đến trước mặt cô.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Những người xung quanh lập tức ồn ào, “Ôn Tố, bạn trai em à?”
“Quả nhiên đẹp trai thật, hai người đứng cùng trông xứng đôi thật đó!”
Có lẽ nghe được hai chữ “xứng đôi” nên gương mặt lạnh lùng của Khương Lâm Quyện dịu dàng hơn không ít. Ôn Tố đi lên nắm lấy tay anh rồi quay đầu vẫy tay chào đồng nghiệp, “Em với bạn trai đi ăn trước đây!”
“Được rồi, đi thôi.”
Xưng hô “bạn trai” này được Ôn Tố nói rất tự nhiên làm Khương Lâm Quyện cũng phải giật mình. Hai người nắm tay nhau một lát rồi tay đổ mồ hôi, không biết là do trời nóng quá hay do căng thẳng. Ôn Tố thấy nhớp nhớp dính dính nhưng tự dưng bỏ tay ra thì cô hơi ngại.
Thấy cô ngại, Khương Lâm Quyện hỏi, “Em sao thế?”
“À…” Ôn Tố kiếm cớ, dừng ánh mắt trước ngực anh, “Em muốn xem hoa anh mua một chút.”
Ôn Tố rút tay từ trong tay Khương Lâm Quyện ra, ôm lấy bó hoa Khương Lâm Quyện đang cầm. Dường như mỗi lần Khương Lâm Quyện lại mang một bó hoa khác nhau tới. Cô nhẹ giọng, “Lần sau anh không cần mua hoa đâu, lần nào hẹn hò cũng mua hoa thì phí lắm.”
“Em vui thì không phí.”
“Nhưng anh đừng lần nào cũng mua hoa như vậy chứ?” Cô ngẩng mặt lên, tươi cười, “Thấy anh là em vui rồi.”
Trái tim Khương Lâm Quyện rung động, anh nắm lấy tay Ôn Tố lần nữa. May là lúc này tay khô hơn không ít, Ôn Tố nghĩ. Cô trộm liếc mắt ngắm Khương Lâm Quyện một cái, nghĩ thầm: Ra là lúc yêu đương anh cũng dính người, nắm tay rồi là không muốn buông ra.
Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố tới nhà hàng, bầu không khí vô cùng lãng mạn nhưng xung quanh chẳng có người nào. Thực tế là vào buổi tối, nhà hàng này sẽ đóng cửa, nhưng Khương Lâm Quyện đã bao cả quán.
Đột nhiên Ôn Tố nhớ ra, hôm nay cô quá bận nên không có thời gian trang điểm. Tuy rằng người nào đó đã tạo bất ngờ rất xuất sắc rồi nhưng nếu cô trang điểm thì càng tuyệt vời hơn. Cô nhớ tới cây son trong túi mình, “Khương Lâm Quyện, em đi vệ sinh một lát.”
“Ừ.”
Ôn Tố đứng trước gương bên trong, cô lấy son môi ra tô điểm một chút lên môi mình. Cuối cùng cô ngắm bản thân trong gương. May là lúc này trông da cô cũng khá ổn, nhìn tổng thể thì vẫn khá xinh. Ánh mắt cô dừng lại một lát trên môi, không biết tí nữa anh có thích vị son này không nhỉ?
Ôn Tố lại lục lục túi. Lần trước lúc ra ngoài đi mua sắm cô tiện tay mua một đôi bông tai rồi vứt vào trong mà chưa lấy ra. Trùng hợp lúc này cô có thể đeo được.
Ôn Tố đi ra, vừa về chỗ mình thì cô nghe được tiếng đàn piano dễ nghe vang lên trong nhà hàng trống vắng.
Người đàn ông ngồi trước cây đàn, dáng người cao lớn, cả người toát lên sự lịch sự và thanh cao. Ánh mắt anh nhẹ nhàng phủ xuống, ngón tay thon dài như nhảy múa trên phím đàn.
Đây có được coi là phúc lợi ngày sinh nhật không?
Ôn Tố chống má nhìn anh. Khương Lâm Quyện như này rất đẹp, chờ anh đàn xong một khúc cô vẫn còn chưa đã, “Có được chọn bài không anh? Em vẫn muốn nghe nữa!”
Khương Lâm Quyện dịu dàng dừng ánh mắt trên người Ôn Tố, ý cam chịu trước những lời của cô.
“Anh đàn bài “Hai con hổ”* đi!”
*Bài “Hai con hổ”: Giai điệu tương tự như bài “Kìa con bướm vàng” ở Việt Nam. Link bài hát tiếng Trung cho những bạn muốn nghe: https://www.youtube.com/watch?v=Ze1APy-CgSc
“?”
Thấy anh cạn lời, ôn tô không khỏi cười thành tiếng, “Em đùa đấy. Anh đàn bài “Thư gửi Elise”* đi!
*Thư gửi Elise: Của Beethoven. Link bài cho các bạn muốn nghe: https://www.youtube.com/watch?v=ytyqUhKZkUA
Bài này đàn cũng không quá khó. Ôn Tố ngồi hưởng thụ, thoải mái nghe. Nghe xong, Khương Lâm Quyện còn hỏi cô có muốn nghe nữa không, Ôn Tố lắc đầu, “Để sau đi. Về sau vẫn còn nhiều cơ hội mà!”
Ôn Tố thấy hơi đói, cô gọi mấy món hải sản, “Anh còn bất ngờ gì không? Em đói rồi!”
Thấy Khương Lâm Quyện không nói lời nào, Ôn Tố tiếp tục lật thực đơn. Dây trắng của bông tai phủ lên xương quai xanh cô, nửa rơi nửa không. Ôn Tố thấy ngứa ngứa, cô định lấy tay lên bỏ bông tai xuống thì người đàn ông đi qua, hơi khom lưng xuống đeo bông tai giúp cô.
Bàn tay thô ráp của anh xoa ở trên vành tai Ôn Tố, cứ như đụng phải từng dây thần kinh của cô vậy. Ôn Tố không khỏi quên cả thở. Cô nâng mắt lên nhìn anh. Động tác này mờ ám quá rồi đó!
Vẻ mặt Khương Lâm Quyện có nhiều ý tứ sâu xa, giọng anh vừa nhẹ vừa chậm, “Còn một cái nữa.”
“Hả?”
Khương Lâm Quyện rũ mắt nhìn cô, cứ như giây tiếp theo anh sẽ hôn cô luôn vậy. Tay anh còn đặt ở bên tai cô, chỗ hai làn da tiếp xúc như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, nó hơi tê tê một chút, “Anh vẫn chưa chính thức hỏi em. Em có đồng ý làm người yêu anh, lấy tiền đề là kết hôn không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức yêu nhau rồi thì còn cách kết hôn xa không?
Đương nhiên là Ôn Tố cố ý. Chỉ là cô thấy dáng vẻ lúc này của Khương Lâm Quyện hơi nguy hiểm. Ôn Tố hơi động đậy, không hề biết rằng động tác này của cô làm cô bị nghi ngờ đang đổ thêm dầu vào lửa.
Một bàn tay của người đàn ông bóp chặt lấy eo cô làm cô không động đậy được. Hơi thở của anh vây chặt lấy người cô, thậm chí thấy Ôn Tố giãy giụa, anh còn nâng một chân lên để chặn cô lại. Trong lòng Ôn Tố còn nhen nhóm một chút hy vọng rằng mình có thể rút lui mà không bị mất một sợi lông cọng tóc nào từ trong tay Khương Lâm Quyện.
“Khương Lâm Quyện…”
Anh hơi mềm lòng một chút, môi mỏng của anh nhẹ nhàng quẹt qua cổ cô. Cuối cùng anh vẫn nhịn rồi đứng dậy, bàn tay nắm chặt lấy eo cô cũng từ từ buông ra. Ôn Tố biết mà… Nhận thấy hơi thở nguy hiểm trên người Khương Lâm Quyện đã tản đi, Ôn Tố rời khỏi chỗ anh, còn “ngây thơ” chêm thêm một câu…
“Sao anh mẫn cảm vậy, em chỉ chạm một chút vào thôi…”
Trong giọng cô không giấu nổi sự vui vẻ và vênh váo.
“Ưm…”
Đột nhiên người đàn ông túm lấy eo Ôn Tố từ đằng sau, anh không hề do dự hôn lên môi cô. Động tác của anh khác hẳn dáng vẻ nghiêm chỉnh hẳn hoi ngày thường, vô cùng hung dữ. Ôn Tố bị dọa sợ, cô nắm chặt lấy áo anh, tiếp nhận một cách bị động.
Ôn Tố thấy không khí trong phổi mình như bị anh lấy hết đi rồi. Cô muốn đẩy anh ra nhưng không còn sức, eo cô cứ từ từ mềm nhũn ra. Cô chỉ có thể dựa vào trong ngực anh. Làm sao Khương Lâm Quyện lại dữ vậy, cô chỉ bảo anh mẫn cảm thôi mà…
Không biết bao lâu sau thì nụ hôn kịch liệt này mới kết thúc, người đàn ông lại khôi phục lại dáng vẻ bình thản bình thường. Nhưng người nào đó không biết rằng d.ục vọng trong lòng anh đang đánh nhau, anh đang rất khó chịu. Khương Lâm Quyện khàn giọng hỏi, “Làm em sợ rồi à?”
Suýt nữa lỗ tai Ôn Tố mang thai. Giọng nói nhuốm màu dụ.c vọng của Khương Lâm Quyện nghe rất hút hồn.
Cô gật đầu, “Ừ.”
Miệng sưng hết lên rồi.
Ánh sáng trong lều sáng lên. Cô nhìn thấy gương mặt thanh cao nhìn qua trông vẫn lạnh lùng như ngày thường của người đàn ông, trắng tinh như tuyết mùa đông, chỉ là đuôi mắt anh nhiễm màu hồng nhạt. Cô chỉ nói đùa chút thôi mà Khương Lâm Quyện lại dịu dàng vỗ lưng cô thật, “Nếu sợ thì ngủ chỗ anh đi. Chờ em ngủ rồi anh qua bên kia.”
Nói rồi anh nằm một bên nhìn Ôn Tố, chờ cô ngủ thật. Trong mắt anh như giấu dòng nước mùa xuân dịu dàng và ấm áp.
Ôn Tố thử nhắm mắt lại nhưng ánh mắt kia của anh quá cháy bỏng. Hơn nữa, vì vừa rồi tiếp xúc thân mật với nhau nên Ôn Tố không bình tĩnh lại được. Cô cố gắng ép mình vào giấc ngủ nhưng không làm được, “Khương Lâm Quyện, em không ngủ được.”
“Hả?”
Anh hơi bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi cô, “Thế phải làm sao bây giờ?”
“Anh kể chuyện cho em nghe đi.”
Trên phương diện làm Khương Lâm Quyện khó xử, Ôn Tố vô cùng thích thú. Cô nhìn Khương Lâm Quyện nhíu mày dưới ánh đèn mờ mờ, dường như anh chưa hề có kinh nghiệm trong việc này. Nhưng cuối cùng anh vẫn chịu thua, lấy điện thoại ra tìm một câu chuyện cổ tích.
Chờ anh kể xong, Ôn Tố vẫn chưa buồn ngủ. Cô nói, “Em chỉ bảo anh kể chuyện thôi, sao anh lại kể cho em nghe truyện cổ tích? Anh coi em là trẻ con à?”
Khương Lâm Quyện: “……”
Sao anh cứ cảm giác như mình bị Ôn Tố chơi xỏ một vố nhỉ?
Anh thở dài, “Em mau ngủ đi, sáng mai còn xem mặt trời mọc nữa.”
Khương Lâm Quyện nói vậy rồi, Ôn Tố chỉ có thể nhắm mắt lại. Tuy rằng cô vẫn thấy hơi hưng phấn nhưng nằm được một xíu thôi là cô đã ngủ thật. Cô không cảm thấy có gì nguy hiểm, có lẽ do Khương Lâm Quyện làm người ta cảm thấy quá yên lòng. Như bất cứ lúc nào, chỉ cần có Khương Lâm Quyện ở bên thì cô cảm thấy cả thế giới không còn gì khiến cô phải lo lắng.
Lúc dậy, Ôn Tố dụi dụi hai mắt đang díp tịt vào nhau của mình, dường như cô nghe thấy giọng của Khương Lâm Quyện, “Tố Tố.”
Ôn Tố thấy mình như bị đóng đinh trên giường, không sao dậy được. Vì thế cô mơ màng vươn tay lên. Động tác này của cô làm theo bản năng, thậm chí cô còn chẳng suy nghĩ mấy. Nhưng Khương Lâm Quyện vẫn chặn ngang người cô ôm cô vào trong ngực.
Gió trên núi hơi lớn. Trên người Ôn Tố khoác một chiếc chăn mỏng, cô được Khương Lâm Quyện ôm lấy không hở chút nào. Nhiệt độ trên người anh cao hơn nhiệt độ trên người cô không ít, cái ôm của anh làm người ta cảm thấy yên lòng.
Ôn Tố nẩng đầu, nhìn mặt trời màu đỏ treo ở nơi xa bên núi. Đám mây trên trời được chiếu sáng bừng lên, đẹp đến mức làm người ta không thở nổi. Rất lâu trước đó, hai người cũng từng cùng nhau nhìn ráng đỏ trên trời, cùng nhau ngắm pháo hoa. Dường như được ngắm cảnh bên Khương Lâm Quyện thì cảnh trong mắt Ôn Tố đều trở nên có ý nghĩa hơn vậy.
Ôn Tố từng nghe một câu: Lúc thề trời thề biển không cần quan tâm sau này có thực hiện được không, điều quan trọng là lúc ấy, tâm hồn ta thật sự thả vào trong cảnh, “Khương Lâm Quyện, về sau năm nào em cũng sẽ ngắm mặt trời mọc cùng anh.”
Khóe môi Khương Lâm Quyện nhẹ nhàng cong lên, trên mặt anh nhuốm màu của trời
“Ừ.”
Một tiếng rất nhẹ vang lên.
…
Tháng 6 có sinh nhật của Ôn Tố. Nhưng vào hôm đó cô không xin nghỉ làm được, vì thế cô chỉ chúc miệng với Khương Lâm Quyện thôi. Kỷ Phán Phán tặng cô 999 bao lì xì, ý muốn chúc cô cùng Khương Lâm Quyện mãi mãi không rời. Ôn Tố định từ chối nhưng Kỷ Phán Phán lại bảo nếu Ôn Tố không nhận thì cô nàng sẽ tức giận.
Ôn Tố không còn cách nào khác, cô đành để dành lần sau trả lại cho Kỷ Phán Phán sau vậy, “Rồi rồi rồi. Nếu là con trai, chắc chắn tớ sẽ rước cậu về nhà!”
“Cậu định ăn bám à?”
“Bị phát hiện rồi.” Ai mà chẳng muốn ăn bám, “Thế cậu có cho không?”
“Tớ cũng muốn cho lắm, nhưng người nào đó có đồng ý không?”
Thật ra Khương Lâm Quyện cũng chẳng làm gì, có lẽ do anh quá bận việc nên chỉ nhắn cho Ôn Tố vài tin nhắn, dường như anh cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng buổi tối, lúc tan làm, Ôn Tố vừa cùng đồng nghiệp ra cửa thì thấy có một người đàn ông cao to đứng cách đó không xa. Anh mặc một cái áo sơ mi đẹp, một tay đút túi, một tay cầm bó hướng dương.
Bước chân Ôn Tố hơi chậm lại, cô hơi mất tập trung. Cô nhớ tới lần đầu gặp Khương Lâm Quyện. Lúc đó dáng vẻ anh cũng như này, nhưng khi ấy, trên người anh có hơi thở ngây ngô của thiếu niên, mà giờ phút này, anh đã trưởng thành rồi.
“Đấy là bạn trai ai vậy?”
“Không biết nữa. Trông đẹp thật ấy. Hơn nữa muộn như này rồi vẫn còn tới đây chờ bạn gái đó!”
Nghe được tiếng nói, Khương Lâm Quyện không thèm để ý dừng ánh mắt mình vào giữa đám người. Khí chất anh lạnh lùng, cho đến tận lúc thấy bóng dáng Ôn Tố, mặt anh mới từ từ giãn ra, cứ như tuyết được gió xuân thổi qua rồi tan chảy vậy.
Có lẽ Ôn Tố cảm thấy hình ảnh đó quá đẹp nên cô không nhịn được dừng chân tại chỗ. Thời gian xung quanh như đọng lại. Ôn Tố không đi tiếp, Khương Lâm Quyện liền đi tới chỗ cô, xuyên qua đám người đi đến trước mặt cô.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Những người xung quanh lập tức ồn ào, “Ôn Tố, bạn trai em à?”
“Quả nhiên đẹp trai thật, hai người đứng cùng trông xứng đôi thật đó!”
Có lẽ nghe được hai chữ “xứng đôi” nên gương mặt lạnh lùng của Khương Lâm Quyện dịu dàng hơn không ít. Ôn Tố đi lên nắm lấy tay anh rồi quay đầu vẫy tay chào đồng nghiệp, “Em với bạn trai đi ăn trước đây!”
“Được rồi, đi thôi.”
Xưng hô “bạn trai” này được Ôn Tố nói rất tự nhiên làm Khương Lâm Quyện cũng phải giật mình. Hai người nắm tay nhau một lát rồi tay đổ mồ hôi, không biết là do trời nóng quá hay do căng thẳng. Ôn Tố thấy nhớp nhớp dính dính nhưng tự dưng bỏ tay ra thì cô hơi ngại.
Thấy cô ngại, Khương Lâm Quyện hỏi, “Em sao thế?”
“À…” Ôn Tố kiếm cớ, dừng ánh mắt trước ngực anh, “Em muốn xem hoa anh mua một chút.”
Ôn Tố rút tay từ trong tay Khương Lâm Quyện ra, ôm lấy bó hoa Khương Lâm Quyện đang cầm. Dường như mỗi lần Khương Lâm Quyện lại mang một bó hoa khác nhau tới. Cô nhẹ giọng, “Lần sau anh không cần mua hoa đâu, lần nào hẹn hò cũng mua hoa thì phí lắm.”
“Em vui thì không phí.”
“Nhưng anh đừng lần nào cũng mua hoa như vậy chứ?” Cô ngẩng mặt lên, tươi cười, “Thấy anh là em vui rồi.”
Trái tim Khương Lâm Quyện rung động, anh nắm lấy tay Ôn Tố lần nữa. May là lúc này tay khô hơn không ít, Ôn Tố nghĩ. Cô trộm liếc mắt ngắm Khương Lâm Quyện một cái, nghĩ thầm: Ra là lúc yêu đương anh cũng dính người, nắm tay rồi là không muốn buông ra.
Khương Lâm Quyện đưa Ôn Tố tới nhà hàng, bầu không khí vô cùng lãng mạn nhưng xung quanh chẳng có người nào. Thực tế là vào buổi tối, nhà hàng này sẽ đóng cửa, nhưng Khương Lâm Quyện đã bao cả quán.
Đột nhiên Ôn Tố nhớ ra, hôm nay cô quá bận nên không có thời gian trang điểm. Tuy rằng người nào đó đã tạo bất ngờ rất xuất sắc rồi nhưng nếu cô trang điểm thì càng tuyệt vời hơn. Cô nhớ tới cây son trong túi mình, “Khương Lâm Quyện, em đi vệ sinh một lát.”
“Ừ.”
Ôn Tố đứng trước gương bên trong, cô lấy son môi ra tô điểm một chút lên môi mình. Cuối cùng cô ngắm bản thân trong gương. May là lúc này trông da cô cũng khá ổn, nhìn tổng thể thì vẫn khá xinh. Ánh mắt cô dừng lại một lát trên môi, không biết tí nữa anh có thích vị son này không nhỉ?
Ôn Tố lại lục lục túi. Lần trước lúc ra ngoài đi mua sắm cô tiện tay mua một đôi bông tai rồi vứt vào trong mà chưa lấy ra. Trùng hợp lúc này cô có thể đeo được.
Ôn Tố đi ra, vừa về chỗ mình thì cô nghe được tiếng đàn piano dễ nghe vang lên trong nhà hàng trống vắng.
Người đàn ông ngồi trước cây đàn, dáng người cao lớn, cả người toát lên sự lịch sự và thanh cao. Ánh mắt anh nhẹ nhàng phủ xuống, ngón tay thon dài như nhảy múa trên phím đàn.
Đây có được coi là phúc lợi ngày sinh nhật không?
Ôn Tố chống má nhìn anh. Khương Lâm Quyện như này rất đẹp, chờ anh đàn xong một khúc cô vẫn còn chưa đã, “Có được chọn bài không anh? Em vẫn muốn nghe nữa!”
Khương Lâm Quyện dịu dàng dừng ánh mắt trên người Ôn Tố, ý cam chịu trước những lời của cô.
“Anh đàn bài “Hai con hổ”* đi!”
*Bài “Hai con hổ”: Giai điệu tương tự như bài “Kìa con bướm vàng” ở Việt Nam. Link bài hát tiếng Trung cho những bạn muốn nghe: https://www.youtube.com/watch?v=Ze1APy-CgSc
“?”
Thấy anh cạn lời, ôn tô không khỏi cười thành tiếng, “Em đùa đấy. Anh đàn bài “Thư gửi Elise”* đi!
*Thư gửi Elise: Của Beethoven. Link bài cho các bạn muốn nghe: https://www.youtube.com/watch?v=ytyqUhKZkUA
Bài này đàn cũng không quá khó. Ôn Tố ngồi hưởng thụ, thoải mái nghe. Nghe xong, Khương Lâm Quyện còn hỏi cô có muốn nghe nữa không, Ôn Tố lắc đầu, “Để sau đi. Về sau vẫn còn nhiều cơ hội mà!”
Ôn Tố thấy hơi đói, cô gọi mấy món hải sản, “Anh còn bất ngờ gì không? Em đói rồi!”
Thấy Khương Lâm Quyện không nói lời nào, Ôn Tố tiếp tục lật thực đơn. Dây trắng của bông tai phủ lên xương quai xanh cô, nửa rơi nửa không. Ôn Tố thấy ngứa ngứa, cô định lấy tay lên bỏ bông tai xuống thì người đàn ông đi qua, hơi khom lưng xuống đeo bông tai giúp cô.
Bàn tay thô ráp của anh xoa ở trên vành tai Ôn Tố, cứ như đụng phải từng dây thần kinh của cô vậy. Ôn Tố không khỏi quên cả thở. Cô nâng mắt lên nhìn anh. Động tác này mờ ám quá rồi đó!
Vẻ mặt Khương Lâm Quyện có nhiều ý tứ sâu xa, giọng anh vừa nhẹ vừa chậm, “Còn một cái nữa.”
“Hả?”
Khương Lâm Quyện rũ mắt nhìn cô, cứ như giây tiếp theo anh sẽ hôn cô luôn vậy. Tay anh còn đặt ở bên tai cô, chỗ hai làn da tiếp xúc như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, nó hơi tê tê một chút, “Anh vẫn chưa chính thức hỏi em. Em có đồng ý làm người yêu anh, lấy tiền đề là kết hôn không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức yêu nhau rồi thì còn cách kết hôn xa không?
/62
|