Long Kiều Nam cũng chần chờ một chút, vòng xoáy hiện giờ trên bầu trời thành Thiên Ba đã biến thành một thông đạo nối liền một thế giới khác, Thiên Ma từ bên trong vòng xoáy xuyên ra càng lúc càng mạnh, một đám Thiên Ma chúng đen kịt như là thủy triều từ trên trời vọt tới.
Rời đi đi, con dân của Đô Thiên ta, rời khỏi cái thế giới bóng tối đổ nát của chúng ta kia, đi tới thế giới mới!
Đô Thiên Ma Vương đứng trên tế đàn, tám cánh tay mở ra đón lấy Thiên Ma từ không trung hạ xuống, âm thanh rung động ầm ầm kinh thiên động địa: Đến đây đi, con dân của ta. Thế giới mới này không hoang vu như Đô Thiên, trong thế giới này có nữ nhân xinh đẹp, thức ăn vô cùng vô tận, bảo vệ thế giới này đều là những kẻ yếu ớt, để chúng ta đạp lên bọn họ!
Long Kiều Nam nhìn thấy cha mình đã bị vị này Ma vương đạp ở dưới chân, con giao long được cha mình nuôi dưỡng cũng ngã nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Mà một vị tồn tại cấp Giáo chủ khác cũng đã bị chém đầu, đầu lâu bị Đô Thiên Ma Vương ngắt xuống, một cánh tay trong đó nắm lấy giơ lên thật cao.
Ngự Long Môn thật sự muốn xong đời sao? Trong lòng nàng có chút thê lương.
Thiên Ma chúng giữa bầu trời dồn dập hạ xuống như mưa, ra tay đánh nhau với những tướng sĩ đang lẩn trốn khắp nơi kia, Tần Mục cũng bị mấy cái Thiên Ma từ không trung đập xuống mặt đất, vài tiếng rầm rầm, sáu, bảy tên Thiên Ma nện xuống cách hắn không xa, chậm rãi đứng dậy.
Tần Mục cũng không xa lạ gì với Thiên Ma chúng, lúc hắn và trưởng thôn du lịch Đại Khư vào ban đêm, tìm kiếm Vô Ưu Hương thì đã từng gặp qua Thiên Ma chúng và đã giết không ít.
Thân thể những Thiên Ma chúng này mạnh mẽ, lớn lên thiên kỳ bách quái, không giống loài người, hơn nữa tu luyện chính là ma khí, am hiểu cận chiến và pháp thuật, thần thông kỳ lạ, nhưng lại không tinh tế bằng pháp thuật của Nhân tộc.
Những Thiên Ma này mới vừa rơi xuống đất, thân hình Tần Mục liền lóe lên đến bên cạnh một tên Thiên Ma, giơ tay chém xuống, cắt đầu Thiên Ma này rồi lập tức lắc mình tránh khỏi đuôi bò cạp của một tên Thiên Ma khác quét tới, móc câu đen nhánh suýt nữa móc hắn treo lên đuôi.
Tần Mục chập ngón tay đâm ra phía trước, Thiếu Bảo kiếm đâm thủng Thiên Ma còn chưa kịp thu hồi đuôi bò cạp kia, ngoặt tay ra sau lưng dùng Thiên Ma Tự Tại ấn, kéo hồn phách của một Thiên Ma ở phía sau đang tới gần mình ra ngoài thân thể rồi lập tức đập vỡ tan hồn phách!
Dũng sĩ!
Xa xa một tên Thiên Ma đầu bò chỉ vào hắn, kêu lớn: Vưu na lạp, mạ a bổ lộ kỷ nao đích đích na già hồng (Dũng sĩ, ta muốn khiêu chiến ngươi)!
Đến đây, ai sợ ai!
Tần Mục quát lớn, nguyên khí bùng phát, khống chế Bá Thể Tam Đan công, tên Thiên Ma đầu bò kia rít gào, vọt nhanh tới, trong tay kéo theo một thanh đao lớn dài hơn ba trượng, lưỡi đao chạm đất, kéo ra một đường ánh điện ánh lửa theo hắn lao đến, bỗng nhiên quát lên một tiếng, múa đao chém về phía Tần Mục!
Nhưng vào lúc này, một con rắn to từ không trung ầm ầm rơi xuống đất, đè ép tên Thiên Ma đầu bò thành bột mịn, Long Kiều Nam điều khiển con trăn rơi xuống mặt đất, đuôi rắn quét ngang, tựa như một cây cột sắt to lớn đang lăn, một đường nghiền ép, nghiền nát mấy chục tên Thiên Ma lao tới.
Tần Mục lắc mình biến gấp, Long Kiều Nam đang muốn đánh tới, đột nhiên một mảnh đen kịt vô số Thiên Ma từ không trung hạ xuống, dù là tu vi của nàng vượt qua Tần Mục hai, ba cảnh giới, cũng phải rơi vào khổ chiến.
Tần Mục cũng rơi vào trùng vây, Hồ Linh Nhi lập tức gọi lốc xoáy, xoay tròn chung quanh bọn họ, nhưng vẫn có Thiên Ma giết vào trong lốc xoáy, đập về phía bọn họ.
Thiên Ma từ một thế giới khác vọt tới càng lúc càng nhiều, từ xa nhìn lại, như là vô số con ruồi từ Đô Thiên bay tới, che ngợp bầu trời.
Tổ sư nói, tai họa do mình gây ra, nếu có thể thì phải tự mình dọn dẹp, lần này ta dẹp không nổi.
Trán Tần Mục bốc lên mồ hôi lạnh, đột nhiên, từ phía nam truyền đến ánh sáng rực rỡ, tia sáng kia chuyển động trên không trung, soi sáng đất trời rõ như ban ngày.
Tia sáng kia càng lúc càng sáng rỡ, nhanh chóng di động từ phía nam đến, chỗ đi qua vô số Thiên Ma từ giữa bầu trời dồn dập rơi rụng, đầu một nơi thân một nẻo, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng giật mình.
Tia sáng kia là kiếm quần.
Kiếm quần tạo thành từ vô số thanh phi kiếm!
Đến cùng là có bao nhiêu thanh phi kiếm thì căn bản là không cách đếm được.
Mà ở trong kiếm quần còn có hàng ngàn kiếm hoàn đang không ngừng xoay tròn với tốc độ cao, kiếm hoàn tựa như từng vòng từng vòng mặt trăng sáng tỏ, trong lúc không ngừng chuyển động thì có phi kiếm từ trong kiếm hoàn bay ra, hoặc đâm hoặc chém hoặc gọt hoặc cắt hoặc bao hoặc hất, chém chết từng tên từng tên Thiên Ma giữa không trung.
Kiếm quần kia thực sự quá rộng lớn, ánh sáng bắn ra từ mỗi một thanh kiếm đều vô cùng chói mắt, đám kiếm này chỉ sợ có mấy triệu thanh, ánh sáng tập trung lại một nơi, quả thực là cực kỳ đồ sộ.
Tuy rằng Thiên Ma từ bên trong Đô Thiên vọt tới che ngợp bầu trời tối om om, thế nhưng bị kiếm quần chói lóa mắt kia đảo qua, bầu trời rất nhanh lại thoáng đãng, chỉ còn sót lại vô số thi thể đang từ giữa bầu trời rơi rụng xuống.
Trong thành Thiên Ba, sắc mặt Đô Thiên Ma Vương thay đổi, rít gào một tiếng, tăng tốc độ gọi chân thân của mình giáng lâm, âm thanh của hàng trăm Thiên Ma xung quanh tế đàn cực kỳ vang dội, dùng Ma ngữ và vô số hài cốt để kêu gọi chân thân Đô Thiên Ma Vương.
Bầu trời kịch liệt rung động, một chân to lớn từ một thế giới khác thò ra, chung quanh cái chân này có lửa ma cuồn cuộn cháy hừng hực, đốt khung trời kia đến đỏ đậm.
Mà kiếm quần giữa không trung đột nhiên đổi hướng, gào thét tuôn tới thành Thiên Ba, quy mô của kiếm quần, khổng lồ gần như thành Thiên Ba.Trong thành, Đô Thiên Ma Vương gào thét, tám cánh tay giơ lên cao, trong tiếng vù vù, một bình phong màu đen to lớn xuất hiện trên bầu trời thành Thiên Ba, che khuất bầu trời lại.
Chỉ trong nháy mắt, vô số âm thanh ầm ĩ chói tai truyền đến, chấn động khiến màng tai của vô số người phải chảy máu, đó là âm thanh phi kiếm va chạm vào tấm bình phong màu đen của Đô Thiên Ma Vương, tiếng leng keng keng gần như là bùng phát cùng một lúc, vì lẽ đó làm cho lỗ tai của tất cả mọi người không chịu nổi.
Lỗ tai của Tần Mục cũng mất linh, không nghe được bất kỳ tiếng vang nào khác, chung quanh hắn, vô số Thiên Ma che lỗ tai của mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khó chịu đến cực điểm.
Quận Võ Định đối diện thành Thiên Ba, vô số tướng sĩ Duyên Khang đang chống lại sự xâm chiếm của Thiên Ma chúng trước thành, giết đến long trời lở đất, tiếng ồn ào phát ra khi ánh kiếm va chạm vòa tấm bình phong màn đen cũng làm cho vô số tướng sĩ này khó chịu đến cực điểm, chỉ là khoảng cách khá xa, còn có thể chịu đựng được.
Trên mặt sông truyền đến tiếng vang phù phù phù phù, đó là Thiên Ma bay về phía bờ bên kia bị chấn động đến mức rơi khỏi không trung, ngã vào trong sông.
Trên lâu thành quận Võ Định, một vị lão tướng quân tóc trắng xoá lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: Quốc sư, bờ bên kia đã có một vị đại cao thủ đến rồi đấy!
Vệ Quốc công, người này đâu chỉ là đại cao thủ.
Quốc sư Duyên Khang đứng ở phía trước, ngóng nhìn tình hình bờ sông bên kia, nói: Thực lực của hắn cách ta không xa, mạnh hơn ba lão quái vật vây công ta lúc trước một phần.
Vệ Quốc công lộ ra vẻ nghi hoặc, đánh giá Đô Thiên Ma Vương chính đang đối kháng với kiếm quần, lại ngẩng đầu nhìn trời, trên trời, nửa cái chân của chân thân Đô Thiên Ma Vương đã bước vào vùng thế giới này, không hiểu nói: Ai gọi ra vị Ma Vương này? Cũng quá ác đấy chứ? Những người Nam Cương này vì thắng lợi, chẳng lẽ đã không chừa thủ đoạn nào sao?
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói: Có ta ở đây, Đô Thiên Ma Vương không hạ xuống được thế giới này. Ngược lại, người gọi ra cái tên Ma Thần này, xem như là lập công lớn cho Duyên Khang ta. Thành Thiên Ba thành, không phải cứ như vậy bị phá sao? Đỡ cho chiến sĩ của chúng ta phải đổ máu. Đổi lại là ta, vì tính mạng chiến sĩ của chúng ta, ta cũng sẽ chọn làm như thế.
Vệ Quốc công than thở: Quốc sư, đây chính là nguyên nhân bọn họ không hiểu ngươi, nói ngươi là Ma đạo.
Quốc sư Duyên Khang cất bước đi ra khỏi thành, đi đến thành Thiên Ba phía đối diện, mỉm cười nói: Bọn họ nói như thế, chỉ là bởi vì ta động chạm lợi ích của bọn họ. Công và tội của ta, không phải những người đương thời có khả năng đánh giá, mà phải chờ tới đám người trăm nghìn năm sau luận định công, tội, đúng, sai của ta! Huống hồ, ở trong mắt ta, bọn họ đã là người chết.
Trong thành Thiên Ba, Đô Thiên Ma Vương kêu rên, tám bàn tay máu thịt be bét, thế tiến công của vô số thanh kiếm sắc bén kia quả thực khiến người nghe kinh hãi, lực đạo truyền đến làm cho thân thể này của hắn chịu không nổi.
Nếu như chân thân của hắn đến đây thì đương nhiên có thể đỡ được, thế nhưng thân thể này chỉ là vật liệu gỗ biến thành, Tần Mục dùng Ma âm gọi hắn đến, thực lực của Tần Mục quá yếu, khiến năng lượng mà hắn có thể thông qua Tần Mục truyền tới quá thấp, còn chưa đủ chống lại cường giả điều khiển vô số phi kiếm này.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy từ bên kia sông có một người đàn ông trung niên đang đi tới, tinh thần Đô Thiên Ma Vương tập trung cao độ, đang muốn dành ra một chút sức mạnh thì đột nhiên nhìn thấy ánh kiếm phả vào mặt.
Đó là một chiêu kiếm kinh diễm tuyệt diệu cỡ nào?
Chiêu kiếm này ẩn chứa đạo lý kỳ diệu thâm ảo nhất trong Kiếm Đạo, phát huy biến hóa của Kiếm đạo, sát cơ của Kiếm đạo đến vô cùng nhuần nhuyễn, như là một hình ảnh tinh tế đẹp đẽ nhất hiện ra trước mắt hắn, nhìn thấy bức tranh này, chết cũng đáng giá.
Hắn cũng đã chết rồi.
Đầu của hắn bị luồng kiếm quang này chém trúng, cái đầu có bốn khuôn mặt, mười hai con mắt từ trên cổ lăn xuống dưới.
Quốc sư Duyên Khang thu kiếm, cất bước đi vào thành Thiên Ba, những Thiên Ma chúng trong thành chính đang chủ trì tế đàn, nhìn thấy người đàn ông trung niên này, lập tức có không biết bao nhiêu Thiên Ma ùa lên, lao vào quốc sư Duyên Khang.
Tiếp theo, thi thể to lớn của Đô Thiên Ma Vương ngã xuống, tấm bình phong màu đen kia cũng sụp đổ, tan rã giữa trời.
Vô số thanh phi kiếm đang tấn công tấm bình phong màu đen cũng đột nhiên thu lại, dồn dập chui vào bên trong kiếm hoàn, giữa trời nổi lơ lửng mấy ngàn kiếm hoàn chỉ to bằng đầu ngón tay, xoay tròn chuyển động trên không trung.
Lúc này, xa xa bay tới một cái rương, nắp rương gỗ mở ra, kiếm hoàn đếm không hết leng keng ầm ầm bay vào bên trong chiếc rương gỗ kia.
Quốc sư Duyên Khang nhìn chiếc rương gỗ, suy tư, không hề nhúc nhích, mà ở phía sau hắn lại là đại quân của Duyên Khang quốc, chính đang vượt sông đánh tới, nhào vào thành Thiên Ba, đại khai sát giới, giáp lá cà với đám Thiên Ma chúng kia.
Tế đàn không có ai chủ trì, việc kêu gọi kinh tâm động phách kia im bặt đi, vòng xoáy càng lúc càng lớn giữa bầu trời kia cũng lập tức ngừng lớn lên, sau đó từ từ thu nhỏ lại.
Chân thân của Đô Thiên Ma Vương đã bước vào được một chân, bị bức ép không thể không rút chân về, nơi sâu trên bầu trời mơ hồ truyền đến tiếng gầm giận dữ, tựa hồ cực kỳ không cam lòng.
Ngoài thành Thiên Ba, Tần Mục cũng đang ngẩng đầu nhìn cái rương gỗ giữa không trung kia, lộ ra vẻ nghi hoặc: Cái rương này trông rất quen mắt, hình như là cái rương của lò rèn trong thôn. Bên trong cái rương gỗ kia, cũng chứa đầy viên thuốc màu bạc. Tư bà bà còn nói với ta, những cái đó không phải là kiếm hoàn, chỉ là viên thuốc màu bạc bình thường, còn nói gia gia câm không thể có tiền như vậy...
Hắn nhìn thấy tất cả kiếm hoàn giữa không trung đã tiến vào trong rương gỗ, cái rương gỗ thì lại đang chầm chậm rơi xuống, vội vã nhấc chân lao nhanh, chạy về chỗ cái rương gỗ kia rơi xuống.
Cái rương gỗ rơi xuống đất, biến mất trong một vùng rừng núi, Tần Mục hò hét vọt tới, nhìn thấy một ông lão áo vải, cõng một cái bếp lò rèn thép ở sau lưng, trong tay nhấc theo một cái rương gỗ, mặt đầy phong sương, là nếp nhăn do năm tháng lưu lại.
Ông lão áo vải kia nhìn thấy hắn chạy tới thì nhếch miệng nở nụ cười, trong miệng không có đầu lưỡi.
Rời đi đi, con dân của Đô Thiên ta, rời khỏi cái thế giới bóng tối đổ nát của chúng ta kia, đi tới thế giới mới!
Đô Thiên Ma Vương đứng trên tế đàn, tám cánh tay mở ra đón lấy Thiên Ma từ không trung hạ xuống, âm thanh rung động ầm ầm kinh thiên động địa: Đến đây đi, con dân của ta. Thế giới mới này không hoang vu như Đô Thiên, trong thế giới này có nữ nhân xinh đẹp, thức ăn vô cùng vô tận, bảo vệ thế giới này đều là những kẻ yếu ớt, để chúng ta đạp lên bọn họ!
Long Kiều Nam nhìn thấy cha mình đã bị vị này Ma vương đạp ở dưới chân, con giao long được cha mình nuôi dưỡng cũng ngã nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Mà một vị tồn tại cấp Giáo chủ khác cũng đã bị chém đầu, đầu lâu bị Đô Thiên Ma Vương ngắt xuống, một cánh tay trong đó nắm lấy giơ lên thật cao.
Ngự Long Môn thật sự muốn xong đời sao? Trong lòng nàng có chút thê lương.
Thiên Ma chúng giữa bầu trời dồn dập hạ xuống như mưa, ra tay đánh nhau với những tướng sĩ đang lẩn trốn khắp nơi kia, Tần Mục cũng bị mấy cái Thiên Ma từ không trung đập xuống mặt đất, vài tiếng rầm rầm, sáu, bảy tên Thiên Ma nện xuống cách hắn không xa, chậm rãi đứng dậy.
Tần Mục cũng không xa lạ gì với Thiên Ma chúng, lúc hắn và trưởng thôn du lịch Đại Khư vào ban đêm, tìm kiếm Vô Ưu Hương thì đã từng gặp qua Thiên Ma chúng và đã giết không ít.
Thân thể những Thiên Ma chúng này mạnh mẽ, lớn lên thiên kỳ bách quái, không giống loài người, hơn nữa tu luyện chính là ma khí, am hiểu cận chiến và pháp thuật, thần thông kỳ lạ, nhưng lại không tinh tế bằng pháp thuật của Nhân tộc.
Những Thiên Ma này mới vừa rơi xuống đất, thân hình Tần Mục liền lóe lên đến bên cạnh một tên Thiên Ma, giơ tay chém xuống, cắt đầu Thiên Ma này rồi lập tức lắc mình tránh khỏi đuôi bò cạp của một tên Thiên Ma khác quét tới, móc câu đen nhánh suýt nữa móc hắn treo lên đuôi.
Tần Mục chập ngón tay đâm ra phía trước, Thiếu Bảo kiếm đâm thủng Thiên Ma còn chưa kịp thu hồi đuôi bò cạp kia, ngoặt tay ra sau lưng dùng Thiên Ma Tự Tại ấn, kéo hồn phách của một Thiên Ma ở phía sau đang tới gần mình ra ngoài thân thể rồi lập tức đập vỡ tan hồn phách!
Dũng sĩ!
Xa xa một tên Thiên Ma đầu bò chỉ vào hắn, kêu lớn: Vưu na lạp, mạ a bổ lộ kỷ nao đích đích na già hồng (Dũng sĩ, ta muốn khiêu chiến ngươi)!
Đến đây, ai sợ ai!
Tần Mục quát lớn, nguyên khí bùng phát, khống chế Bá Thể Tam Đan công, tên Thiên Ma đầu bò kia rít gào, vọt nhanh tới, trong tay kéo theo một thanh đao lớn dài hơn ba trượng, lưỡi đao chạm đất, kéo ra một đường ánh điện ánh lửa theo hắn lao đến, bỗng nhiên quát lên một tiếng, múa đao chém về phía Tần Mục!
Nhưng vào lúc này, một con rắn to từ không trung ầm ầm rơi xuống đất, đè ép tên Thiên Ma đầu bò thành bột mịn, Long Kiều Nam điều khiển con trăn rơi xuống mặt đất, đuôi rắn quét ngang, tựa như một cây cột sắt to lớn đang lăn, một đường nghiền ép, nghiền nát mấy chục tên Thiên Ma lao tới.
Tần Mục lắc mình biến gấp, Long Kiều Nam đang muốn đánh tới, đột nhiên một mảnh đen kịt vô số Thiên Ma từ không trung hạ xuống, dù là tu vi của nàng vượt qua Tần Mục hai, ba cảnh giới, cũng phải rơi vào khổ chiến.
Tần Mục cũng rơi vào trùng vây, Hồ Linh Nhi lập tức gọi lốc xoáy, xoay tròn chung quanh bọn họ, nhưng vẫn có Thiên Ma giết vào trong lốc xoáy, đập về phía bọn họ.
Thiên Ma từ một thế giới khác vọt tới càng lúc càng nhiều, từ xa nhìn lại, như là vô số con ruồi từ Đô Thiên bay tới, che ngợp bầu trời.
Tổ sư nói, tai họa do mình gây ra, nếu có thể thì phải tự mình dọn dẹp, lần này ta dẹp không nổi.
Trán Tần Mục bốc lên mồ hôi lạnh, đột nhiên, từ phía nam truyền đến ánh sáng rực rỡ, tia sáng kia chuyển động trên không trung, soi sáng đất trời rõ như ban ngày.
Tia sáng kia càng lúc càng sáng rỡ, nhanh chóng di động từ phía nam đến, chỗ đi qua vô số Thiên Ma từ giữa bầu trời dồn dập rơi rụng, đầu một nơi thân một nẻo, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng giật mình.
Tia sáng kia là kiếm quần.
Kiếm quần tạo thành từ vô số thanh phi kiếm!
Đến cùng là có bao nhiêu thanh phi kiếm thì căn bản là không cách đếm được.
Mà ở trong kiếm quần còn có hàng ngàn kiếm hoàn đang không ngừng xoay tròn với tốc độ cao, kiếm hoàn tựa như từng vòng từng vòng mặt trăng sáng tỏ, trong lúc không ngừng chuyển động thì có phi kiếm từ trong kiếm hoàn bay ra, hoặc đâm hoặc chém hoặc gọt hoặc cắt hoặc bao hoặc hất, chém chết từng tên từng tên Thiên Ma giữa không trung.
Kiếm quần kia thực sự quá rộng lớn, ánh sáng bắn ra từ mỗi một thanh kiếm đều vô cùng chói mắt, đám kiếm này chỉ sợ có mấy triệu thanh, ánh sáng tập trung lại một nơi, quả thực là cực kỳ đồ sộ.
Tuy rằng Thiên Ma từ bên trong Đô Thiên vọt tới che ngợp bầu trời tối om om, thế nhưng bị kiếm quần chói lóa mắt kia đảo qua, bầu trời rất nhanh lại thoáng đãng, chỉ còn sót lại vô số thi thể đang từ giữa bầu trời rơi rụng xuống.
Trong thành Thiên Ba, sắc mặt Đô Thiên Ma Vương thay đổi, rít gào một tiếng, tăng tốc độ gọi chân thân của mình giáng lâm, âm thanh của hàng trăm Thiên Ma xung quanh tế đàn cực kỳ vang dội, dùng Ma ngữ và vô số hài cốt để kêu gọi chân thân Đô Thiên Ma Vương.
Bầu trời kịch liệt rung động, một chân to lớn từ một thế giới khác thò ra, chung quanh cái chân này có lửa ma cuồn cuộn cháy hừng hực, đốt khung trời kia đến đỏ đậm.
Mà kiếm quần giữa không trung đột nhiên đổi hướng, gào thét tuôn tới thành Thiên Ba, quy mô của kiếm quần, khổng lồ gần như thành Thiên Ba.Trong thành, Đô Thiên Ma Vương gào thét, tám cánh tay giơ lên cao, trong tiếng vù vù, một bình phong màu đen to lớn xuất hiện trên bầu trời thành Thiên Ba, che khuất bầu trời lại.
Chỉ trong nháy mắt, vô số âm thanh ầm ĩ chói tai truyền đến, chấn động khiến màng tai của vô số người phải chảy máu, đó là âm thanh phi kiếm va chạm vào tấm bình phong màu đen của Đô Thiên Ma Vương, tiếng leng keng keng gần như là bùng phát cùng một lúc, vì lẽ đó làm cho lỗ tai của tất cả mọi người không chịu nổi.
Lỗ tai của Tần Mục cũng mất linh, không nghe được bất kỳ tiếng vang nào khác, chung quanh hắn, vô số Thiên Ma che lỗ tai của mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khó chịu đến cực điểm.
Quận Võ Định đối diện thành Thiên Ba, vô số tướng sĩ Duyên Khang đang chống lại sự xâm chiếm của Thiên Ma chúng trước thành, giết đến long trời lở đất, tiếng ồn ào phát ra khi ánh kiếm va chạm vòa tấm bình phong màn đen cũng làm cho vô số tướng sĩ này khó chịu đến cực điểm, chỉ là khoảng cách khá xa, còn có thể chịu đựng được.
Trên mặt sông truyền đến tiếng vang phù phù phù phù, đó là Thiên Ma bay về phía bờ bên kia bị chấn động đến mức rơi khỏi không trung, ngã vào trong sông.
Trên lâu thành quận Võ Định, một vị lão tướng quân tóc trắng xoá lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: Quốc sư, bờ bên kia đã có một vị đại cao thủ đến rồi đấy!
Vệ Quốc công, người này đâu chỉ là đại cao thủ.
Quốc sư Duyên Khang đứng ở phía trước, ngóng nhìn tình hình bờ sông bên kia, nói: Thực lực của hắn cách ta không xa, mạnh hơn ba lão quái vật vây công ta lúc trước một phần.
Vệ Quốc công lộ ra vẻ nghi hoặc, đánh giá Đô Thiên Ma Vương chính đang đối kháng với kiếm quần, lại ngẩng đầu nhìn trời, trên trời, nửa cái chân của chân thân Đô Thiên Ma Vương đã bước vào vùng thế giới này, không hiểu nói: Ai gọi ra vị Ma Vương này? Cũng quá ác đấy chứ? Những người Nam Cương này vì thắng lợi, chẳng lẽ đã không chừa thủ đoạn nào sao?
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói: Có ta ở đây, Đô Thiên Ma Vương không hạ xuống được thế giới này. Ngược lại, người gọi ra cái tên Ma Thần này, xem như là lập công lớn cho Duyên Khang ta. Thành Thiên Ba thành, không phải cứ như vậy bị phá sao? Đỡ cho chiến sĩ của chúng ta phải đổ máu. Đổi lại là ta, vì tính mạng chiến sĩ của chúng ta, ta cũng sẽ chọn làm như thế.
Vệ Quốc công than thở: Quốc sư, đây chính là nguyên nhân bọn họ không hiểu ngươi, nói ngươi là Ma đạo.
Quốc sư Duyên Khang cất bước đi ra khỏi thành, đi đến thành Thiên Ba phía đối diện, mỉm cười nói: Bọn họ nói như thế, chỉ là bởi vì ta động chạm lợi ích của bọn họ. Công và tội của ta, không phải những người đương thời có khả năng đánh giá, mà phải chờ tới đám người trăm nghìn năm sau luận định công, tội, đúng, sai của ta! Huống hồ, ở trong mắt ta, bọn họ đã là người chết.
Trong thành Thiên Ba, Đô Thiên Ma Vương kêu rên, tám bàn tay máu thịt be bét, thế tiến công của vô số thanh kiếm sắc bén kia quả thực khiến người nghe kinh hãi, lực đạo truyền đến làm cho thân thể này của hắn chịu không nổi.
Nếu như chân thân của hắn đến đây thì đương nhiên có thể đỡ được, thế nhưng thân thể này chỉ là vật liệu gỗ biến thành, Tần Mục dùng Ma âm gọi hắn đến, thực lực của Tần Mục quá yếu, khiến năng lượng mà hắn có thể thông qua Tần Mục truyền tới quá thấp, còn chưa đủ chống lại cường giả điều khiển vô số phi kiếm này.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy từ bên kia sông có một người đàn ông trung niên đang đi tới, tinh thần Đô Thiên Ma Vương tập trung cao độ, đang muốn dành ra một chút sức mạnh thì đột nhiên nhìn thấy ánh kiếm phả vào mặt.
Đó là một chiêu kiếm kinh diễm tuyệt diệu cỡ nào?
Chiêu kiếm này ẩn chứa đạo lý kỳ diệu thâm ảo nhất trong Kiếm Đạo, phát huy biến hóa của Kiếm đạo, sát cơ của Kiếm đạo đến vô cùng nhuần nhuyễn, như là một hình ảnh tinh tế đẹp đẽ nhất hiện ra trước mắt hắn, nhìn thấy bức tranh này, chết cũng đáng giá.
Hắn cũng đã chết rồi.
Đầu của hắn bị luồng kiếm quang này chém trúng, cái đầu có bốn khuôn mặt, mười hai con mắt từ trên cổ lăn xuống dưới.
Quốc sư Duyên Khang thu kiếm, cất bước đi vào thành Thiên Ba, những Thiên Ma chúng trong thành chính đang chủ trì tế đàn, nhìn thấy người đàn ông trung niên này, lập tức có không biết bao nhiêu Thiên Ma ùa lên, lao vào quốc sư Duyên Khang.
Tiếp theo, thi thể to lớn của Đô Thiên Ma Vương ngã xuống, tấm bình phong màu đen kia cũng sụp đổ, tan rã giữa trời.
Vô số thanh phi kiếm đang tấn công tấm bình phong màu đen cũng đột nhiên thu lại, dồn dập chui vào bên trong kiếm hoàn, giữa trời nổi lơ lửng mấy ngàn kiếm hoàn chỉ to bằng đầu ngón tay, xoay tròn chuyển động trên không trung.
Lúc này, xa xa bay tới một cái rương, nắp rương gỗ mở ra, kiếm hoàn đếm không hết leng keng ầm ầm bay vào bên trong chiếc rương gỗ kia.
Quốc sư Duyên Khang nhìn chiếc rương gỗ, suy tư, không hề nhúc nhích, mà ở phía sau hắn lại là đại quân của Duyên Khang quốc, chính đang vượt sông đánh tới, nhào vào thành Thiên Ba, đại khai sát giới, giáp lá cà với đám Thiên Ma chúng kia.
Tế đàn không có ai chủ trì, việc kêu gọi kinh tâm động phách kia im bặt đi, vòng xoáy càng lúc càng lớn giữa bầu trời kia cũng lập tức ngừng lớn lên, sau đó từ từ thu nhỏ lại.
Chân thân của Đô Thiên Ma Vương đã bước vào được một chân, bị bức ép không thể không rút chân về, nơi sâu trên bầu trời mơ hồ truyền đến tiếng gầm giận dữ, tựa hồ cực kỳ không cam lòng.
Ngoài thành Thiên Ba, Tần Mục cũng đang ngẩng đầu nhìn cái rương gỗ giữa không trung kia, lộ ra vẻ nghi hoặc: Cái rương này trông rất quen mắt, hình như là cái rương của lò rèn trong thôn. Bên trong cái rương gỗ kia, cũng chứa đầy viên thuốc màu bạc. Tư bà bà còn nói với ta, những cái đó không phải là kiếm hoàn, chỉ là viên thuốc màu bạc bình thường, còn nói gia gia câm không thể có tiền như vậy...
Hắn nhìn thấy tất cả kiếm hoàn giữa không trung đã tiến vào trong rương gỗ, cái rương gỗ thì lại đang chầm chậm rơi xuống, vội vã nhấc chân lao nhanh, chạy về chỗ cái rương gỗ kia rơi xuống.
Cái rương gỗ rơi xuống đất, biến mất trong một vùng rừng núi, Tần Mục hò hét vọt tới, nhìn thấy một ông lão áo vải, cõng một cái bếp lò rèn thép ở sau lưng, trong tay nhấc theo một cái rương gỗ, mặt đầy phong sương, là nếp nhăn do năm tháng lưu lại.
Ông lão áo vải kia nhìn thấy hắn chạy tới thì nhếch miệng nở nụ cười, trong miệng không có đầu lưỡi.
/1208
|