Tần Mục và người què mắt to trừng mắt nhỏ, Mã gia vẫn là trong nóng ngoài lạnh, nói: Đều là người lớn, đừng chơi trò trẻ con nữa. Chúng ta tới là để xem mấy ngày qua con sống thế nào, tiện thể cũng để con nhìn một chút tay và chân của chúng ta còn có thể sử dụng được hay không.
Người què cười nói: Lão Mã chạy từ Đại Lôi Âm tự tới, con hẳn phải biết là hắn đặc biệt tới thăm con. Đại Lôi Âm tự cách nơi này mấy vạn dặm, cách Tàn Lão thôn chỉ có hai, ba ngàn dặm. Còn ta, ta mới không phải đến thăm con, chân của ta ngay trong phủ quốc sư, cách con gần nhất.
Trong lòng Tần Mục ấm áp, Mã gia nói: Con đừng tưởng người què châm chọc con, nhưng kỳ thực là người tốt. Lúc còn nhỏ con thường hay đái dầm, bà bà chưa từng chăm sóc trẻ em, bị con tiểu đến nản, đã muốn đưa con qua thôn bên cạnh cho người khác nuôi. Hôm trước đưa con đi, hôm sau con đã lại nằm trên giường của bà bà. Bà bà đưa mấy lần, không hiểu sao con cũng trở về mấy lần, đương nhiên là người què trộm con trở về.
Người què lắc đầu nói: Không có đâu. Ta ghét nhất chính là trẻ con. Nếu không phải ta chỉ có một chân, mỗi ngày ta đều sẽ đá vào sau cái mông tròn vo của hắn.
Tần Mục cảm thấy nơi trái tim mơ hồ đau đớn, có chút không tin: Khi còn bé con đái dầm, bà bà muốn đưa con cho người khác? Bà bà thương con như thế...
Đưa nhiều lần lắm.
Mã gia nói: Bà bà lại chưa từng sinh con, chưa từng chăm sóc trẻ em, con tiểu như là thác nước, buổi tối còn khóc, đói cũng khóc, ăn no rồi cũng khóc, không ngủ được cũng khóc, đến nỗi con bò trong chuồng cũng đều sắp bị con nửa đêm làm ầm ĩ mà phát điên. Bà bà không chán mới là lạ, mấy lão già chúng ta cũng chán quá chừng, lúc đó trưởng thôn và dược sư cũng đều nói, cho đi cũng được, như vậy mới thanh tịnh.
Tim Tần Mục thêm đau, mặt đen lại nói: Trưởng thôn gia gia và dược sư gia gia cũng nói muốn đưa con đi? Sao con không biết còn có chuyện này?
Người què cười nói: Khi đó ngươi vẫn chưa tới một tuổi, sao có thể nhớ được? Ngươi mỗi ngày đái dầm ngược lại cũng thôi, quan trọng là còn ị trên giường. Người câm vốn là nói muốn tặng ngươi cho người khác nuôi, tiện thể tặng kèm một con bò cái đẻ, kết quả ngươi liền không đái dầm, cho nên mới chưa đưa ngươi cho người khác...
Gia gia câm cũng muốn tặng con cho người khác?
Tần Mục trầm mặc chốc lát, nói: Cũng còn tốt, còn có gia gia mù và gia gia điếc thương con.
Mã gia nói: Quả thực người mù thương con. Tuy nhiên từ sau khi hắn ôm con đưa lên cao, con lại tiểu trên mặt hắn thì khi bà bà tặng con cho người khác, hắn liền không nói gì.
Người què nói: Khi ngươi còn bé, người điếc phiền nhất chính là ngươi. Lúc nào cũng bò lên bàn sách của hắn, bò đến đâu bôi mực đến đó, còn tiểu vào nghiên mực của hắn...
Ông thổn thức nói: Vẫn là lúc đái dầm mới đáng yêu, lớn rồi liền không đáng yêu chút nào, bò lên tượng đá trong thôn mà tiểu.
Tần Mục bị đả kích, nghiêm nghị nói: Mã gia gia, gia gia què, hiện giờ con đã là Thiên giáo chủ của Ma giáo, chúng ta có thể đừng nói chuyện đái dầm này được không? Con đến xem giúp chân và cánh tay của hai người.
Người què cười nói với Mã gia: Chuyện đái dầm bị bà bà cho người khác này, sau khi ta chết sẽ được cất vào trong quan tài, nghĩ tới chuyện này đều sẽ cười đến nhảy lên.
Mã gia lộ ra vẻ tươi cười: Ta cũng thế thôi.
Mặt Tần Mục tối sầm lại, đi vào trong sân, chuyển lò luyện và lò thuốc vào, kiểm tra tay và chân của hai người, lại lấy ra Thiếu Bảo kiếm, khoét một lỗ trên đùi người què, trích mấy giọt máu cẩn thận kiểm tra.
Sau một lát, hắn lại cắt cánh tay của Mã gia, cũng lấy ra mấy giọt máu, nghiên cứu chốc lát, nói: Tuy rằng sinh cơ trên cánh tay của Mã gia đã tiêu hao gần nửa, nhưng được chăm sóc rất tốt, tựa như có người dùng chân ngôn Phật môn rung động huyết tính bên trong cánh tay, làm cho huyết dịch tươi sống như cũ. Dùng linh đan diệu dược nuôi dưỡng, khôi phục sinh cơ, còn có thể nối lại, luyện thêm mấy năm thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Mã gia nói: Cánh tay của ta bị bọn họ đặt ở bên trong Thiên Phật tháp, trong Thiên Phật tháp đều là thân thể của Như Lai các đời, ngày đêm có tăng nhân tụng niệm chân ngôn, duy trì hoạt tính thân thể.
Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: Trong Đại Lôi Âm tự thật sự có ngàn vị Phật đà?
Mã gia lắc đầu nói: Ta chưa từng đếm, hẳn là có đi.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, kiểm tra chân của người què, nói: Cái chân này của gia gia què... máu đã hỏng rồi, chân đã chết, không thể nối lại.
Sắc mặt người què trắng bệch, nụ cười trên mặt biến mất không còn tăm hơi, kêu lên: Sao có thể có chuyện đó? Ta được người trong thiên hạ ca tụng là chân Thần, hai cái chân này đã luyện đến cảnh giới của Thần, làm sao có khả năng chết đi? Hơn nữa, cái chân này mới vừa bị chém đứt không lâu, cũng chỉ hai mươi, ba mươi năm, ta không tin chân của ta có thể kém hơn tay của Mã gia, khẳng định còn sống!
Tần Mục lộ ra nụ cười chân chất: Gia gia què nén bi thương mà đổi hướng khác, đã chết rồi, nối lại không được. Hơn nữa vừa nãy con nếm thử máu của người mới biết bên trong còn có bột ngũ vị hương và mùi hun khói, đoán chừng là quốc sư sấy cái chân này thành chân khô.
Người què tức điên mà cười: Tiểu tử thúi, lại dám lừa gạt ta. Quốc sư có thể nghèo đến mức ướp cái chân ta làm thịt ăn sao?
Ông lại hồi hộp hẳn lên: Quả thực tên quốc sư kia rất nghèo, sẽ không thật sự làm thành thịt khô chứ?
Tần Mục dương dương tự đắc.
Mã gia nói: Con đừng dọa hắn, lá gan nhỏ mà cũng làm ăn trộm.
Tần Mục cười nói: Tuy rằng tay của Mã gia và chân của gia gia què ít sức sống hơn nửa người dưới của Đồ gia gia, nhưng cũng may sinh cơ vẫn còn, con sẽ dùng thuốc nuôi dưỡng hoạt tính tay chân đã đứt của hai người trước, qua mười ngày nửa tháng, chắc là có thể chăm sóc đến tình trạng sống lại. Khi đó nối lại liền không có vấn đề. Nửa người dưới của Đồ gia gia là sinh trưởng trên người Vu Tôn, không để lại mầm họa, hai người thì kém một chút, không có cơ thể người sống tẩm bổ.
Mã gia và người què đều thở phào nhẹ nhõm, Mã gia nói: Chỉ cần có thể nối lại là tốt.
Người què cười nói: Ta đã lấy một phần các loại linh dược trong bảo khố của Hoàng cung, con xem một chút linh dược nào có thể dùng được. Còn thiếu linh dược nào thì ta lại đi... Ừ, mượn một ít. Không cần, trong kho của Thái học viện hẳn là có những dược liệu này.
Tần Mục đi vào trong sân, đang muốn kiểm tra chủng loại những linh dược này thì đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của Hồ Linh Nhi, nói: Công tử, quốc sư đến đây thăm hỏi.
Quốc sư lại tới? Lẽ nào chuyện của gia gia què bị phát hiện, hắn lần theo đến chỗ này rồi?
Tần Mục nghiêm nghị, xoay người đóng cửa nhà chính lại, sửa sang quần áo, mở rộng cửa nhìn ra, chỉ thấy quốc sư Duyên Khang đứng ở ngoài cửa. Người đàn ông trung nên uy chấn tám phương này có chút mất tự nhiện, đứng ở đó một lát, lúc này mới từ từ nói: Tiến sĩ thái học gia tài bạc triệu, có thể cho mượn chút tiền hay không?
Tần Mục buồn bực trong lòng, cười nói: Hôm nay quốc sư tới đây là vì vay tiền sao? Đường đường là quốc sư của Duyên Khang quốc mà lại thiếu tiền?
Quốc sư Duyên Khang trầm mặc chốc lát, nói: Ta ra ngoài chinh chiến, trong nhà bị trộm dọn sạch, hiện nay trong túi eo hẹp, lại phải đi tới phủ Trấn Bắc Vương phúng viếng, tình hình kinh tế thực sự có chút không dư dả lắm...
Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích: Lẽ nào là gia gia què dọn sạch phủ quốc sư, không để lại chút tiền nào cho hắn? Tuy gia gia què mất một chân, nhưng tay chân vẫn lưu loát hơn ta nhiều.
Hắn cười nói: Quốc sư cần bao nhiêu tiền?
Quốc sư Duyên Khang tính toán chốc lát, nói: Bổng lộc một tháng của ta là tám trăm đại phong tệ, liền mượn bổng lộc một tháng đi, vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã.
Tần Mục nói với Hồ Linh Nhi: Linh Nhi, mang một ngàn đại phong tệ tới giao cho quốc sư.
Hồ Linh Nhi đáp một tiếng, tiến vào trong phòng.
Tần Mục cười nói: Sao quốc sư lại nghèo đến mức như vậy?
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói: Ngoại vật quá nhiều sẽ ảnh hưởng tu hành và trí tuệ. Dục vọng ít, tiền tài liền không quan trọng như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn lấp lóe, mỉm cười nói: Trong phòng ngươi còn có người khác, một nhân vật rất mạnh mẽ, như là một vị Như Lai ngồi ở chỗ đó, lù lù bất động... Không đúng, hẳn là hai người. Thân thể người kia tương dung với đất trời, lơ lửng không cố định, tựa hồ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, thân pháp rất cao minh, suýt chút nữa khiến ta không để ý đến hắn! Tiến sĩ, sao không mời ta vào ngồi một chút?
Tần Mục lắc đầu nói: Quốc sư, vẫn là không mời ngươi vào. Người lớn nhà ta mới đến, trên người có thương tích, không tiện gặp người.
Quốc sư Duyên Khang nói: Nguyên lai có thương tích trong người, chẳng trách trong sân có nhiều linh dược như vậy, ta cũng bị thương, quả thực không tiện quấy rầy.
Hồ Linh Nhi cõng một túi tiền lớn đi tới, Tần Mục tiếp nhận túi tiền giao cho quốc sư Duyên Khang, cười nói: Nếu quốc sư không dư dả mà nói thì không cần trả lại. Quốc sư, quân tử tuy nghèo, nhưng không đáng nghèo. Nghèo, không nhât định phải trở thành quân tử.
Quốc sư Duyên Khang nói: Phải trả. Mấy ngày nữa ban thưởng của Hoàng Đế đến, ta liền có thể trả cho ngươi. Bây giờ chỉ là vượt qua mấy ngày trước mà thôi.
Hắn cảm ơn, cáo từ rời đi.
Tần Mục đợi hắn đi xa, lại để cho Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân canh giữ bên ngoài, đi vào nhà chính, nói: Gia gia què, người dọn sạch phủ quốc sư rồi sao?
Dọn sạch cái gì?
Người què lắc đầu nói: Phủ quốc sư hắn vốn là không có mấy đồng tiền, ngay cả đồ gia dụng đáng tiền cũng không có. Chỉ e đáng giá nhất vẫn là bức tranh của người điếc, đó là bảo vật vô giá.
Tần Mục không rõ, quốc sư Duyên Khang thật sự nghèo khó như vậy? Hắn là trọng thần quyền khuynh triều chính, làm sao có thể không có sản nghiệp?
Có vài quan chức Duyên Khang quốc môi giới quặng mỏ, thiết lập xưởng tinh luyện kim loại, xưởng rèn, gia tài đếm không xuể, thân là quốc sư, sao lại nghèo khó như vậy?
Người què không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn tranh, mở ra: Cuốn tranh này vẽ Kiếm thần đeo kiếm, hẳn là vẽ trưởng thôn phải không? Trưởng thôn lúc trẻ. Cái tên điếc này hẳn là thấy hình dáng trưởng thôn khi còn trẻ, chà chà, không thể nhìn bức tranh này, liếc mắt nhìn sẽ bị điểm mù...
Hắn cầm cuộn tranh Kiếm thần đeo kiếm lên, ném cho Tần Mục: Cho con đấy, lấy ra trừ tà. Dùng bức tranh trưởng thôn của người điếc để trừ tà thì quỷ thần cũng khó tới gần. Đừng mở ra, dùng tu vi của con liếc mắt nhìn thì con mắt sẽ bị mù, người cũng sẽ chết! Kỹ thuật vẽ của người điếc khi đó chưa từng đạt tới cảnh giới của Thần, thế nhưng người được vẽ quá mạnh, con còn chưa nhìn nổi.
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, thu bức tranh lại, đặt vào túi Thao Thiết của mình.
Mã gia nói: Người điếc quả thực đã gặp trưởng thôn, tuy nhiên hắn là tôn kính ngưỡng mộ trưởng thôn, ở trong thôn quan hệ của hắn và người câm là tốt nhất. Người câm không nói tiếng nào mà bỏ đi, ta đoán người điếc cũng ngồi không yên, nhất định sẽ đi tìm hắn.
Tần Mục cảm động, từ sau khi hắn rời thôn, người trong Tàn Lão thôn cũng lục tục đi ra, tuy rằng ngoài miệng những ông lão bà lão này đều nói không nghĩ đến hắn, nhưng đều vì hắn mà ra khỏi thôn.
Hắn chuyên tâm phân biệt linh dược người què mượn tới từ trong Hoàng cung, thầm nghĩ: Dược liệu trong Hoàng cung quả thực đều là trân phẩm, chỉ kém một chút dược liệu trong vườn thuốc của dược sư gia gia, là linh dược hiếm thấy!
Có những linh dược này, trong lòng hắn đã có phương thuốc tẩm bổ cánh tay của Mã gia và chân Thần của người què, chỉ cần lại đến kho Thái học viện chọn mua một ít dược liệu hỗ trợ là được.
Người què cười nói: Lão Mã chạy từ Đại Lôi Âm tự tới, con hẳn phải biết là hắn đặc biệt tới thăm con. Đại Lôi Âm tự cách nơi này mấy vạn dặm, cách Tàn Lão thôn chỉ có hai, ba ngàn dặm. Còn ta, ta mới không phải đến thăm con, chân của ta ngay trong phủ quốc sư, cách con gần nhất.
Trong lòng Tần Mục ấm áp, Mã gia nói: Con đừng tưởng người què châm chọc con, nhưng kỳ thực là người tốt. Lúc còn nhỏ con thường hay đái dầm, bà bà chưa từng chăm sóc trẻ em, bị con tiểu đến nản, đã muốn đưa con qua thôn bên cạnh cho người khác nuôi. Hôm trước đưa con đi, hôm sau con đã lại nằm trên giường của bà bà. Bà bà đưa mấy lần, không hiểu sao con cũng trở về mấy lần, đương nhiên là người què trộm con trở về.
Người què lắc đầu nói: Không có đâu. Ta ghét nhất chính là trẻ con. Nếu không phải ta chỉ có một chân, mỗi ngày ta đều sẽ đá vào sau cái mông tròn vo của hắn.
Tần Mục cảm thấy nơi trái tim mơ hồ đau đớn, có chút không tin: Khi còn bé con đái dầm, bà bà muốn đưa con cho người khác? Bà bà thương con như thế...
Đưa nhiều lần lắm.
Mã gia nói: Bà bà lại chưa từng sinh con, chưa từng chăm sóc trẻ em, con tiểu như là thác nước, buổi tối còn khóc, đói cũng khóc, ăn no rồi cũng khóc, không ngủ được cũng khóc, đến nỗi con bò trong chuồng cũng đều sắp bị con nửa đêm làm ầm ĩ mà phát điên. Bà bà không chán mới là lạ, mấy lão già chúng ta cũng chán quá chừng, lúc đó trưởng thôn và dược sư cũng đều nói, cho đi cũng được, như vậy mới thanh tịnh.
Tim Tần Mục thêm đau, mặt đen lại nói: Trưởng thôn gia gia và dược sư gia gia cũng nói muốn đưa con đi? Sao con không biết còn có chuyện này?
Người què cười nói: Khi đó ngươi vẫn chưa tới một tuổi, sao có thể nhớ được? Ngươi mỗi ngày đái dầm ngược lại cũng thôi, quan trọng là còn ị trên giường. Người câm vốn là nói muốn tặng ngươi cho người khác nuôi, tiện thể tặng kèm một con bò cái đẻ, kết quả ngươi liền không đái dầm, cho nên mới chưa đưa ngươi cho người khác...
Gia gia câm cũng muốn tặng con cho người khác?
Tần Mục trầm mặc chốc lát, nói: Cũng còn tốt, còn có gia gia mù và gia gia điếc thương con.
Mã gia nói: Quả thực người mù thương con. Tuy nhiên từ sau khi hắn ôm con đưa lên cao, con lại tiểu trên mặt hắn thì khi bà bà tặng con cho người khác, hắn liền không nói gì.
Người què nói: Khi ngươi còn bé, người điếc phiền nhất chính là ngươi. Lúc nào cũng bò lên bàn sách của hắn, bò đến đâu bôi mực đến đó, còn tiểu vào nghiên mực của hắn...
Ông thổn thức nói: Vẫn là lúc đái dầm mới đáng yêu, lớn rồi liền không đáng yêu chút nào, bò lên tượng đá trong thôn mà tiểu.
Tần Mục bị đả kích, nghiêm nghị nói: Mã gia gia, gia gia què, hiện giờ con đã là Thiên giáo chủ của Ma giáo, chúng ta có thể đừng nói chuyện đái dầm này được không? Con đến xem giúp chân và cánh tay của hai người.
Người què cười nói với Mã gia: Chuyện đái dầm bị bà bà cho người khác này, sau khi ta chết sẽ được cất vào trong quan tài, nghĩ tới chuyện này đều sẽ cười đến nhảy lên.
Mã gia lộ ra vẻ tươi cười: Ta cũng thế thôi.
Mặt Tần Mục tối sầm lại, đi vào trong sân, chuyển lò luyện và lò thuốc vào, kiểm tra tay và chân của hai người, lại lấy ra Thiếu Bảo kiếm, khoét một lỗ trên đùi người què, trích mấy giọt máu cẩn thận kiểm tra.
Sau một lát, hắn lại cắt cánh tay của Mã gia, cũng lấy ra mấy giọt máu, nghiên cứu chốc lát, nói: Tuy rằng sinh cơ trên cánh tay của Mã gia đã tiêu hao gần nửa, nhưng được chăm sóc rất tốt, tựa như có người dùng chân ngôn Phật môn rung động huyết tính bên trong cánh tay, làm cho huyết dịch tươi sống như cũ. Dùng linh đan diệu dược nuôi dưỡng, khôi phục sinh cơ, còn có thể nối lại, luyện thêm mấy năm thì sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Mã gia nói: Cánh tay của ta bị bọn họ đặt ở bên trong Thiên Phật tháp, trong Thiên Phật tháp đều là thân thể của Như Lai các đời, ngày đêm có tăng nhân tụng niệm chân ngôn, duy trì hoạt tính thân thể.
Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: Trong Đại Lôi Âm tự thật sự có ngàn vị Phật đà?
Mã gia lắc đầu nói: Ta chưa từng đếm, hẳn là có đi.
Tần Mục lấy lại bình tĩnh, kiểm tra chân của người què, nói: Cái chân này của gia gia què... máu đã hỏng rồi, chân đã chết, không thể nối lại.
Sắc mặt người què trắng bệch, nụ cười trên mặt biến mất không còn tăm hơi, kêu lên: Sao có thể có chuyện đó? Ta được người trong thiên hạ ca tụng là chân Thần, hai cái chân này đã luyện đến cảnh giới của Thần, làm sao có khả năng chết đi? Hơn nữa, cái chân này mới vừa bị chém đứt không lâu, cũng chỉ hai mươi, ba mươi năm, ta không tin chân của ta có thể kém hơn tay của Mã gia, khẳng định còn sống!
Tần Mục lộ ra nụ cười chân chất: Gia gia què nén bi thương mà đổi hướng khác, đã chết rồi, nối lại không được. Hơn nữa vừa nãy con nếm thử máu của người mới biết bên trong còn có bột ngũ vị hương và mùi hun khói, đoán chừng là quốc sư sấy cái chân này thành chân khô.
Người què tức điên mà cười: Tiểu tử thúi, lại dám lừa gạt ta. Quốc sư có thể nghèo đến mức ướp cái chân ta làm thịt ăn sao?
Ông lại hồi hộp hẳn lên: Quả thực tên quốc sư kia rất nghèo, sẽ không thật sự làm thành thịt khô chứ?
Tần Mục dương dương tự đắc.
Mã gia nói: Con đừng dọa hắn, lá gan nhỏ mà cũng làm ăn trộm.
Tần Mục cười nói: Tuy rằng tay của Mã gia và chân của gia gia què ít sức sống hơn nửa người dưới của Đồ gia gia, nhưng cũng may sinh cơ vẫn còn, con sẽ dùng thuốc nuôi dưỡng hoạt tính tay chân đã đứt của hai người trước, qua mười ngày nửa tháng, chắc là có thể chăm sóc đến tình trạng sống lại. Khi đó nối lại liền không có vấn đề. Nửa người dưới của Đồ gia gia là sinh trưởng trên người Vu Tôn, không để lại mầm họa, hai người thì kém một chút, không có cơ thể người sống tẩm bổ.
Mã gia và người què đều thở phào nhẹ nhõm, Mã gia nói: Chỉ cần có thể nối lại là tốt.
Người què cười nói: Ta đã lấy một phần các loại linh dược trong bảo khố của Hoàng cung, con xem một chút linh dược nào có thể dùng được. Còn thiếu linh dược nào thì ta lại đi... Ừ, mượn một ít. Không cần, trong kho của Thái học viện hẳn là có những dược liệu này.
Tần Mục đi vào trong sân, đang muốn kiểm tra chủng loại những linh dược này thì đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh của Hồ Linh Nhi, nói: Công tử, quốc sư đến đây thăm hỏi.
Quốc sư lại tới? Lẽ nào chuyện của gia gia què bị phát hiện, hắn lần theo đến chỗ này rồi?
Tần Mục nghiêm nghị, xoay người đóng cửa nhà chính lại, sửa sang quần áo, mở rộng cửa nhìn ra, chỉ thấy quốc sư Duyên Khang đứng ở ngoài cửa. Người đàn ông trung nên uy chấn tám phương này có chút mất tự nhiện, đứng ở đó một lát, lúc này mới từ từ nói: Tiến sĩ thái học gia tài bạc triệu, có thể cho mượn chút tiền hay không?
Tần Mục buồn bực trong lòng, cười nói: Hôm nay quốc sư tới đây là vì vay tiền sao? Đường đường là quốc sư của Duyên Khang quốc mà lại thiếu tiền?
Quốc sư Duyên Khang trầm mặc chốc lát, nói: Ta ra ngoài chinh chiến, trong nhà bị trộm dọn sạch, hiện nay trong túi eo hẹp, lại phải đi tới phủ Trấn Bắc Vương phúng viếng, tình hình kinh tế thực sự có chút không dư dả lắm...
Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích: Lẽ nào là gia gia què dọn sạch phủ quốc sư, không để lại chút tiền nào cho hắn? Tuy gia gia què mất một chân, nhưng tay chân vẫn lưu loát hơn ta nhiều.
Hắn cười nói: Quốc sư cần bao nhiêu tiền?
Quốc sư Duyên Khang tính toán chốc lát, nói: Bổng lộc một tháng của ta là tám trăm đại phong tệ, liền mượn bổng lộc một tháng đi, vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã.
Tần Mục nói với Hồ Linh Nhi: Linh Nhi, mang một ngàn đại phong tệ tới giao cho quốc sư.
Hồ Linh Nhi đáp một tiếng, tiến vào trong phòng.
Tần Mục cười nói: Sao quốc sư lại nghèo đến mức như vậy?
Quốc sư Duyên Khang lắc đầu nói: Ngoại vật quá nhiều sẽ ảnh hưởng tu hành và trí tuệ. Dục vọng ít, tiền tài liền không quan trọng như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn lấp lóe, mỉm cười nói: Trong phòng ngươi còn có người khác, một nhân vật rất mạnh mẽ, như là một vị Như Lai ngồi ở chỗ đó, lù lù bất động... Không đúng, hẳn là hai người. Thân thể người kia tương dung với đất trời, lơ lửng không cố định, tựa hồ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, thân pháp rất cao minh, suýt chút nữa khiến ta không để ý đến hắn! Tiến sĩ, sao không mời ta vào ngồi một chút?
Tần Mục lắc đầu nói: Quốc sư, vẫn là không mời ngươi vào. Người lớn nhà ta mới đến, trên người có thương tích, không tiện gặp người.
Quốc sư Duyên Khang nói: Nguyên lai có thương tích trong người, chẳng trách trong sân có nhiều linh dược như vậy, ta cũng bị thương, quả thực không tiện quấy rầy.
Hồ Linh Nhi cõng một túi tiền lớn đi tới, Tần Mục tiếp nhận túi tiền giao cho quốc sư Duyên Khang, cười nói: Nếu quốc sư không dư dả mà nói thì không cần trả lại. Quốc sư, quân tử tuy nghèo, nhưng không đáng nghèo. Nghèo, không nhât định phải trở thành quân tử.
Quốc sư Duyên Khang nói: Phải trả. Mấy ngày nữa ban thưởng của Hoàng Đế đến, ta liền có thể trả cho ngươi. Bây giờ chỉ là vượt qua mấy ngày trước mà thôi.
Hắn cảm ơn, cáo từ rời đi.
Tần Mục đợi hắn đi xa, lại để cho Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân canh giữ bên ngoài, đi vào nhà chính, nói: Gia gia què, người dọn sạch phủ quốc sư rồi sao?
Dọn sạch cái gì?
Người què lắc đầu nói: Phủ quốc sư hắn vốn là không có mấy đồng tiền, ngay cả đồ gia dụng đáng tiền cũng không có. Chỉ e đáng giá nhất vẫn là bức tranh của người điếc, đó là bảo vật vô giá.
Tần Mục không rõ, quốc sư Duyên Khang thật sự nghèo khó như vậy? Hắn là trọng thần quyền khuynh triều chính, làm sao có thể không có sản nghiệp?
Có vài quan chức Duyên Khang quốc môi giới quặng mỏ, thiết lập xưởng tinh luyện kim loại, xưởng rèn, gia tài đếm không xuể, thân là quốc sư, sao lại nghèo khó như vậy?
Người què không biết từ nơi nào lấy ra một cuốn tranh, mở ra: Cuốn tranh này vẽ Kiếm thần đeo kiếm, hẳn là vẽ trưởng thôn phải không? Trưởng thôn lúc trẻ. Cái tên điếc này hẳn là thấy hình dáng trưởng thôn khi còn trẻ, chà chà, không thể nhìn bức tranh này, liếc mắt nhìn sẽ bị điểm mù...
Hắn cầm cuộn tranh Kiếm thần đeo kiếm lên, ném cho Tần Mục: Cho con đấy, lấy ra trừ tà. Dùng bức tranh trưởng thôn của người điếc để trừ tà thì quỷ thần cũng khó tới gần. Đừng mở ra, dùng tu vi của con liếc mắt nhìn thì con mắt sẽ bị mù, người cũng sẽ chết! Kỹ thuật vẽ của người điếc khi đó chưa từng đạt tới cảnh giới của Thần, thế nhưng người được vẽ quá mạnh, con còn chưa nhìn nổi.
Tần Mục nửa tin nửa ngờ, thu bức tranh lại, đặt vào túi Thao Thiết của mình.
Mã gia nói: Người điếc quả thực đã gặp trưởng thôn, tuy nhiên hắn là tôn kính ngưỡng mộ trưởng thôn, ở trong thôn quan hệ của hắn và người câm là tốt nhất. Người câm không nói tiếng nào mà bỏ đi, ta đoán người điếc cũng ngồi không yên, nhất định sẽ đi tìm hắn.
Tần Mục cảm động, từ sau khi hắn rời thôn, người trong Tàn Lão thôn cũng lục tục đi ra, tuy rằng ngoài miệng những ông lão bà lão này đều nói không nghĩ đến hắn, nhưng đều vì hắn mà ra khỏi thôn.
Hắn chuyên tâm phân biệt linh dược người què mượn tới từ trong Hoàng cung, thầm nghĩ: Dược liệu trong Hoàng cung quả thực đều là trân phẩm, chỉ kém một chút dược liệu trong vườn thuốc của dược sư gia gia, là linh dược hiếm thấy!
Có những linh dược này, trong lòng hắn đã có phương thuốc tẩm bổ cánh tay của Mã gia và chân Thần của người què, chỉ cần lại đến kho Thái học viện chọn mua một ít dược liệu hỗ trợ là được.
/1208
|