Tiểu Ngọc Kinh trên trời?
Quốc sư ngẩng đầu nhìn lên trời, một cái tên thật là đẹp. Ngọc Kinh, kinh thành làm bằng ngọc, là thành trì mà các tiên nhân sinh sống, không có chút hương hỏa, cũng không có khí tượng của trần gian thế tục.
“Trước đấy từng có một vị Chân tản nhân của thánh địa thần bí Tiểu Ngọc Kinh đến tìm ta, hắn tới để ngăn cản ta, đáng tiếc đã thất bại!”
Trong mắt quốc sư Duyên Khang có chút mơ hồ không hiểu, nhẹ nhàng nói:
“Trước khi hắn lâm chung có nói với ta, ta nhất định phải tới Tiểu Ngọc Kinh một chuyến, nói rằng trong Tiểu Ngọc Kinh có một số thứ có thể làm thay đổi tư tưởng của ta. Bây giờ, ta sẽ tới đó.”
Trước mặt hắn là một tiên cảnh đẹp như trong thần thoại, trong truyền thuyết, đang ẩn hiện trong đám mây mù mờ ảo.
Tàu của Tần Mục dừng lại ở Phần Châu, Tần Mục dẫn Hồ Linh Nhi xuống tàu, mua một số món đồ tết rồi chất đầy khoang thuyền. Phần Châu vẫn an bình như vậy, phủ doãn của Phần Châu đang tập hợp các đấng thần thông trong địa phận để luyện chế các loại linh binh, chở bằng tàu chiến lên không, hút mây đen trên trời lại.
Có một số nơi đã có mặt trời chiếu xuống, băng tuyết đã bắt đầu tan, nhưng vẫn rất lạnh.
Phần Châu sản xuất rất nhiều rượu mạnh, người ở đây thường uống rượu mạnh để chống rét, nhưng thời tiết quá lạnh, vẫn có rất nhiều thôn dân lên núi chặt củi về để chống rét giữ ấm. Hơn nữa, vật giá tăng cao, hàng hóa mắc hơn trước đây rất nhiều, Tần Mục giàu có không cảm thấy gì nhưng Hồ Linh Nhi thì tính toán chi tiết từng thứ, nói với Tần Mục:
“Công tử, vật giá tăng gấp đôi rồi.”
Tần Mục sững người, nói:
“Tới sớm hơn ta nghĩ, ổn định vật giá là chức trách của hộ bộ thượng thư, không liên quan gì tới chúng ta cả. Chỉ cần mây đen tan đi, triều đình cứu tế, phương Bắc sẽ không xảy ra loạn lạc, chỉ sợ có kẻ cố ý gây náo loạn.”
Ở Phần Châu không thể mua đủ đồ tết, tàu lại dừng lại ở Liệt Châu, vật giá ở đây cũng tăng lên không ít, rất nhiều thương nhân đầu cơ kiếm lợi, tích trữ khá nhiều hàng tết, đợi tới khi giá lên tới đỉnh điểm mới bán ra, kiếm một khoản tiền lớn.
Thiếu doãn của Liệt Châu bắt đầu chỉnh đốn các hộ kinh doanh, thời kì loạn lạc cần dùng biện pháp mạnh, thương nhân đầu cơ có không ít người bị lôi ra chém đầu. Sau hai, ba ngày, tàu của Tần Mục đã tới Tĩnh Châu, cách Đại Khư không quá xa, chỉ còn mấy vạn dặm đường, mây đen vẫn không ít, mây đen trên trời giống như một tờ giấy bị cắt không biết bao nhiêu lỗ hổng, mà ánh mặt trời thì có thể thông qua các lỗ hổng ấy mà chiếu xuống.
Nơi này khá xa xôi, đất rộng người thưa, đã có một số hiện tượng hỗn loạn, có sơn tặc tụ tập ẩn nấp, cướp bóc nhà giàu, trên đường đã thấy không ít người nghèo chết rét, dựa sát bên cạnh những đống lửa đã tắt, bị đông cứng mà chết.
Còn có cả những nạn nhân chạy nạn, dẫn theo người nhà đi trong băng tuyết, quấn đồ thật chặt, giẫm trên mặt sông đã đóng băng cứng ngắc để đi về phía Nam, hi vọng có thể tới được vùng đất ấm áp.
Những người này không nói một câu nào, thi thoảng lại có người rời khỏi đội, ngồi xuống giữ ấm, nhưng chỉ cần ngồi xuống là không thể đứng dậy được nữa.
Những nơi nước sông lắng đọng hình thành nên những núi băng, sông băng có quy mô khổng lồ, thi thoảng lại phát ra âm thanh lách tách, sau đó liền có những tảng băng cực lớn trượt từ trên núi xuống, rất đáng sợ.
Tần Mục nhìn thấy trong đoàn người chạy nạn có không ít thanh niên tinh thông pháp thuật, vừa chăm sóc người khác vừa di chuyển, hắn dừng tàu trên mặt băng, hỏi thăm một lượt, thì ra những thành niên này đều là đệ tử ma giáo.
“Nói với họ, không cần đi những nơi khác, mọi nơi đều bị đóng băng hết rồi.”
Tần Mục nói.
“Bọn họ không nghe đâu.”
Đệ tử Thiên Ma giáo kéo mặt nạ chống gió rét che mặt xuống, để lộ ra gương mặt bị lạnh tấy đỏ, cố lớn tiếng nói với giáo chủ thánh sư trẻ tuổi của họ trong gió lạnh gầm rít:
“Những người này dừng lại là không có hi vọng, tiếp tục đi, trong lòng còn có hi vọng, nói không chừng có thể tìm được nơi ấm áp.”
Tần Mục bừng tỉnh, hắn gỡ một ít đồ tết có thể giữ ấm chống lạnh ở trên tàu xuống, giao cho đệ tử Thiên Ma giáo, để họ phát cho những người đang chạy nạn, nói:
“Trời lạnh đất đóng băng, yêu ma quỷ quái sẽ ra hoành hành, kiếm mồi, các ngươi phải cẩn thận đấy.”
Hắn không dừng lại ở địa phận Tĩnh Châu quá lâu, tàu lại bay lên không, đi về phía Đại Khư.
Mùa đông của Duyên Khang đúng là quá lạnh, hơn nữa mỗi lúc một lạnh, trên tàu của Tần Mục cũng đông kết rất nhiều mỏm băng, tốc độ giảm mạnh, dược thạch tiêu hao mỗi lúc một nhiều. Cứ đi được nghìn dặm lại phải dừng lại đễ gõ mỏm băng rơi ra, tốc độ mới có thể tăng lên được.
Hồ Linh Nhi đứng bên đan lư, thi thoảng lại vứt dược thạch vào trong đan lư, Tần Mục thì điều khiển phương hướng của tàu, tàu bay rất thấp, Tần Mục hóa nguyên khí của mình thành nguyên khí chu tước, toàn thân lửa cháy bùng bùng, giữ cho cơ thể không bị đóng băng.
Càng đi về phía Tây thì cảnh vật càng hoang vu, nạn nhân cũng càng nhiều, người chết cóng bên đường cũng ngày một nhiều. Ở những nơi hoang vắng, số lượng các bậc thần thông cũng không nhiều, nhiều nơi không hề có mặt trời, vẫn bị một lớp mây đen dầy bao phủ, thời tiết càng giá rét. Uy lực của nạn tuyết lần này lớn hơn rất nhiều so với những gì hắn dự đoán, số người chết cũng ngoài tầm tính toán của hắn, không khí lạnh mỗi lúc một mạnh.
Đột nhiên trên không trung lửa cháy phừng phừng, một con rắn khổng lồ ló ra từ khỏi tầng mây, phóng hỏa ra xung quanh, đẩy lui khí lạnh. Rắn khổng lồ yêu khí cuồn cuộn, trườn ra khỏi tầng mây. Tần Mục giật mình, vội vàng điều khiển tàu bay lên cao, bay vào trong mây, con rắn đó nhìn ngó bốn phía, một chàng trai yêu diễm đứng trên đầu nó, nghi hoặc nói:
“Vừa nãy rõ ràng nhìn thấy tàu của tên tiểu tử đó, sao giờ lại không thấy nữa? Cừu muội muội, thả côn trùng ra đi.”
Trong tầng mây có vô số côn trùng bay ra, một cô gái đứng trong tầng mây, chỉ tay đi, lập tức côn trùng tản ra xung quanh, chui vào trong các tầng mây. Tàu của Tần Mục xuyên qua mây, bất ngờ chạm trán với một con côn trùng màu vàng rực đang bay tới, con côn trùng đó nhìn thấy một chiếc tàu cũng giật nảy mình, vội vàng dừng lại. Kiếm của Tần Mục đâm ra, nguyên khí hóa thành kiếm khí, keng một tiếng đâm lên người của con côn trùng này, chỉ có điều nó không chết, ngược lại kêu lớn hơn, vang vọng cả trượng, kêu chít chít lao về phía hắn.
Nguyên khí của Tần Mục chui vào túi Thao Thiết, Thiếu Bảo Kiếm rền vang bay ra, một kiếm chém côn trùng làm hai khúc. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười giòn tan:
“Thì ra ma giáo chủ Thiên Ma giáo ở đây!”
Tần Mục nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tầng mây phía sau đột nhiên trở thành màu đỏ, trong lòng biết có điều chẳng lành, vội vàng nói:
“Linh Nhi, mở toàn bộ ba lư đan!”
Bùm…
Một luồng lửa lớn bùng phát, cuồn cuộn trong tầng mây, đánh vào đuôi tàu, Tần Mục vội vàng giữ chặt bánh lái, tránh bị hất văng ra xa. Tàu chao đảo, bị một luồng thần thông oanh tạc suýt nữa rớt xuống, tiếp đó Thanh Đồng Thú dưới đáy tàu liền phun lửa, hai con Thanh Đồng Thú ở đuôi tàu mở hết hỏa lực, tăng mạnh tốc độ của tàu chiến, chỉ trong tích tắc đã bay khỏi tầng mây, xé không bay vút lên.
“Lạnh quá!”
Gió lạnh tạt thẳng vào mặt, Tần Mục rét run người, nguyên khí chu tước trên người cũng bị thổi nguội, mặt và tay hắn lập tức đóng đầy sương giá.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ tàu vượt qua tốc độ âm thanh, xé không lao đi. Hồ Linh Nhi đóng đan lư dưới đáy tàu, luồng lửa do Thanh Đồng Thú ở đuôi tàu phóng ra cũng ngắn lại, nói:
“Công tử, dược thạch chúng ta mang theo từ kinh thành không còn nhiều nữa.”
Tần Mục quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong tầng mây phía sau lửa cháy cuồn cuộn, một con rắn khổng lồ lao ra khỏi tầng mây, tiếp theo đó một bầy côn trùng vàng lấp lánh cũng bay ra, gầm rít lao về phía này, chỉ có điều tốc độ chậm hơn tàu của họ rất nhiều. Bây giờ tốc độ tàu giảm xuống, nhưng chúng cũng đừng hòng đuổi theo kịp.
Tần Mục yên tâm hơn, dùng nguyên khí bao bọc bánh lái, đi vào khoang thuyền:
“Còn bao nhiêu dược thạch?”
Hồ Linh Nhi đang bận rộn vứt dược thạch vào trong đan lư, nghe vậy bĩu môi.
Tần Mục nhìn qua khẽ nhíu mày, chỉ thấy vô số sọt dược thạch đều đã trống trơn, chỉ còn lại một sọt rưỡi dược thạch. Dược thạch tàu chiến của Duyên Khang quốc đều được chế tạo ổn thỏa, dùng giấy da trâu bọc kín, chỉ cần vứt các bọc dược thạch vào trong lư đan là có thể duy trì tàu chiến di chuyển.
Họ mua hơn mười sọt dược thạch ở kinh thành, vốn dĩ có thể bay vào Đại Khư, nhưng trên đường nhiều lần dừng lại để gõ tan mỏm băng trên thuyền, nên tiêu hao khá nhiều.
Hồ Ly Nhi nói:
“Thời tiết quá lạnh, mở toàn bộ hỏa lực đan lư chắc sẽ không bay được tới Đại Khư.”
Đúng lúc này, bất ngờ tàu bị chấn động mạnh, Tần Mục vội vàng bước ra khỏi khoang tàu, vừa thò đầu ra liền vội vàng đóng cửa tàu lại, keng keng keng, hàng loạt tiếng va chạm liên tục vọng tới, trên cửa tàu có cắm mười mấy lưỡi thanh phi kiếm. Tần Mục mở cửa khoang, chỉ thấy trong không trung một khối kiếm hoàn bay tới trên đỉnh tàu, đang xoay chuyển, sàn tàu và khoang tàu đều bị cắm đầy phi kiếm, lúc này kiếm hoàn vẫn đang xoay chuyển, những phi kiếm này đang chấn động vù vù, bay ra khỏi sàn tàu và khoang tàu để về lại kiếm hoàn.
Phách Kiếm thức!
Tần Mục vung tay chém xuống, Thiếu Bảo Kiếm keng một tiếng chém xuống, chém vào khối kiếm hoàn kia, kiếm hoàn nổ tung, hàng trăm phi kiếm nứt gãy rơi từ không trung xuống.
“Kiếm tốt!
Một giọng nói vọng tới, Tần Mục nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trên tầng mây, nơi cách họ chừng ngàn trượng, một thư sinh đang lao vun vút về phía bên này.
“Tần giáo chủ Thiên Ma giáo, thân phận của ngươi bại lộ rồi, chặng đường phía trước sẽ gặp nhiều trắc trở đấy!”
Thư sinh trẻ tuổi chạy nhảy như bay trên tầng mây, sau lưng thi thoảng lại có thần thông bùng phát, đẩy mạnh tốc độ của hắn, giọng nói vọng tới, cười nói:
“Rất nhiều đạo hữu đang đợi ngươi ở phía trước đó!”
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, đưa tay chỉ đi, Thiếu Bảo Kiếm vạch một đạo hàn quang đâm về phía thư sinh trẻ tuổi kia, thư sinh trẻ tuổi mặc áo bào rộng, tay áo rộng, hai tay áo bay trong gió, nghênh đón bảo kiếm, đột nhiên hai ống tay bị kiếm quang đâm xuyên qua, gã không khỏi giật mình, vội vàng búng tay liên tục, đầu ngón tay khẽ cử động, thần thông lập tức bộc phát, hóa thành vô vàn chim sẻ lửa tấn công Thái Bảo Kiếm.
Kiếm của Tần Mục xoay chuyển, hóa thành Nhiễu Kiếm thức, chém tan toàn bộ chim sẻ, Thiếu Bảo Kiếm bị đốt đỏ rực, nhưng bảo kiếm vẫn xoay chuyển không ngừng, bay lên bay xuống xung quanh gã thư sinh trẻ tuổi kia, một lát sau trên người thư sinh trẻ tuổi liền không mảnh vải che thân, trần như nhộng.
“Kiếm pháp lợi hại!”
Thư sinh trẻ tuổi kia vội vàng dừng bước, giữ khoảng cách với tàu, Tần Mục cảm thấy phạm vi điều khiển nguyên khí của mình đạt tới giới hạn, lập tức rút kiếm khỏi bao, vút đi trong gió, bao kiếm hóa thành ngư long, Thiếu Bảo Kiếm hóa thành một luồng sáng, bị ngư long nuốt vào trong miệng.
“A di đà phật!”
Một tiếng phật hiệu vọng tới từ không trung, Tần Mục vội ngẩng đầu, trước mắt ánh mặt trời sáng chói, thấp thoáng nhìn thấy một vị đại phật phát kim quang từ trên trời bay xuống, hướng tới chỗ con tàu!
Nguyên khí của Tần Mục lập tức bùng phát, Thiếu Bảo Kiếm trong bao kiếm lại bay ra, hóa thành Toản Kiếm thức đâm về phía đại phật đang từ trên trời hạ xuống.
“Kim Cang Vô Năng Thắng!”
Trong không trung vang lên một tiếng thét lớn, Tần Mục lập tức cảm thấy Toản Kiếm thức di chuyển vô cùng chậm chạp, áp lực cực lớn đè xuống, truyền vào tàu thông qua cơ thể hắn, trong người Tần Mục phát ra tiếng răng rắc khi xương cốt không thể chống đỡ, tàu cũng phát ra âm thanh lách cách, lách cách, bị nén chìm vào trong tầng mây.
Quốc sư ngẩng đầu nhìn lên trời, một cái tên thật là đẹp. Ngọc Kinh, kinh thành làm bằng ngọc, là thành trì mà các tiên nhân sinh sống, không có chút hương hỏa, cũng không có khí tượng của trần gian thế tục.
“Trước đấy từng có một vị Chân tản nhân của thánh địa thần bí Tiểu Ngọc Kinh đến tìm ta, hắn tới để ngăn cản ta, đáng tiếc đã thất bại!”
Trong mắt quốc sư Duyên Khang có chút mơ hồ không hiểu, nhẹ nhàng nói:
“Trước khi hắn lâm chung có nói với ta, ta nhất định phải tới Tiểu Ngọc Kinh một chuyến, nói rằng trong Tiểu Ngọc Kinh có một số thứ có thể làm thay đổi tư tưởng của ta. Bây giờ, ta sẽ tới đó.”
Trước mặt hắn là một tiên cảnh đẹp như trong thần thoại, trong truyền thuyết, đang ẩn hiện trong đám mây mù mờ ảo.
Tàu của Tần Mục dừng lại ở Phần Châu, Tần Mục dẫn Hồ Linh Nhi xuống tàu, mua một số món đồ tết rồi chất đầy khoang thuyền. Phần Châu vẫn an bình như vậy, phủ doãn của Phần Châu đang tập hợp các đấng thần thông trong địa phận để luyện chế các loại linh binh, chở bằng tàu chiến lên không, hút mây đen trên trời lại.
Có một số nơi đã có mặt trời chiếu xuống, băng tuyết đã bắt đầu tan, nhưng vẫn rất lạnh.
Phần Châu sản xuất rất nhiều rượu mạnh, người ở đây thường uống rượu mạnh để chống rét, nhưng thời tiết quá lạnh, vẫn có rất nhiều thôn dân lên núi chặt củi về để chống rét giữ ấm. Hơn nữa, vật giá tăng cao, hàng hóa mắc hơn trước đây rất nhiều, Tần Mục giàu có không cảm thấy gì nhưng Hồ Linh Nhi thì tính toán chi tiết từng thứ, nói với Tần Mục:
“Công tử, vật giá tăng gấp đôi rồi.”
Tần Mục sững người, nói:
“Tới sớm hơn ta nghĩ, ổn định vật giá là chức trách của hộ bộ thượng thư, không liên quan gì tới chúng ta cả. Chỉ cần mây đen tan đi, triều đình cứu tế, phương Bắc sẽ không xảy ra loạn lạc, chỉ sợ có kẻ cố ý gây náo loạn.”
Ở Phần Châu không thể mua đủ đồ tết, tàu lại dừng lại ở Liệt Châu, vật giá ở đây cũng tăng lên không ít, rất nhiều thương nhân đầu cơ kiếm lợi, tích trữ khá nhiều hàng tết, đợi tới khi giá lên tới đỉnh điểm mới bán ra, kiếm một khoản tiền lớn.
Thiếu doãn của Liệt Châu bắt đầu chỉnh đốn các hộ kinh doanh, thời kì loạn lạc cần dùng biện pháp mạnh, thương nhân đầu cơ có không ít người bị lôi ra chém đầu. Sau hai, ba ngày, tàu của Tần Mục đã tới Tĩnh Châu, cách Đại Khư không quá xa, chỉ còn mấy vạn dặm đường, mây đen vẫn không ít, mây đen trên trời giống như một tờ giấy bị cắt không biết bao nhiêu lỗ hổng, mà ánh mặt trời thì có thể thông qua các lỗ hổng ấy mà chiếu xuống.
Nơi này khá xa xôi, đất rộng người thưa, đã có một số hiện tượng hỗn loạn, có sơn tặc tụ tập ẩn nấp, cướp bóc nhà giàu, trên đường đã thấy không ít người nghèo chết rét, dựa sát bên cạnh những đống lửa đã tắt, bị đông cứng mà chết.
Còn có cả những nạn nhân chạy nạn, dẫn theo người nhà đi trong băng tuyết, quấn đồ thật chặt, giẫm trên mặt sông đã đóng băng cứng ngắc để đi về phía Nam, hi vọng có thể tới được vùng đất ấm áp.
Những người này không nói một câu nào, thi thoảng lại có người rời khỏi đội, ngồi xuống giữ ấm, nhưng chỉ cần ngồi xuống là không thể đứng dậy được nữa.
Những nơi nước sông lắng đọng hình thành nên những núi băng, sông băng có quy mô khổng lồ, thi thoảng lại phát ra âm thanh lách tách, sau đó liền có những tảng băng cực lớn trượt từ trên núi xuống, rất đáng sợ.
Tần Mục nhìn thấy trong đoàn người chạy nạn có không ít thanh niên tinh thông pháp thuật, vừa chăm sóc người khác vừa di chuyển, hắn dừng tàu trên mặt băng, hỏi thăm một lượt, thì ra những thành niên này đều là đệ tử ma giáo.
“Nói với họ, không cần đi những nơi khác, mọi nơi đều bị đóng băng hết rồi.”
Tần Mục nói.
“Bọn họ không nghe đâu.”
Đệ tử Thiên Ma giáo kéo mặt nạ chống gió rét che mặt xuống, để lộ ra gương mặt bị lạnh tấy đỏ, cố lớn tiếng nói với giáo chủ thánh sư trẻ tuổi của họ trong gió lạnh gầm rít:
“Những người này dừng lại là không có hi vọng, tiếp tục đi, trong lòng còn có hi vọng, nói không chừng có thể tìm được nơi ấm áp.”
Tần Mục bừng tỉnh, hắn gỡ một ít đồ tết có thể giữ ấm chống lạnh ở trên tàu xuống, giao cho đệ tử Thiên Ma giáo, để họ phát cho những người đang chạy nạn, nói:
“Trời lạnh đất đóng băng, yêu ma quỷ quái sẽ ra hoành hành, kiếm mồi, các ngươi phải cẩn thận đấy.”
Hắn không dừng lại ở địa phận Tĩnh Châu quá lâu, tàu lại bay lên không, đi về phía Đại Khư.
Mùa đông của Duyên Khang đúng là quá lạnh, hơn nữa mỗi lúc một lạnh, trên tàu của Tần Mục cũng đông kết rất nhiều mỏm băng, tốc độ giảm mạnh, dược thạch tiêu hao mỗi lúc một nhiều. Cứ đi được nghìn dặm lại phải dừng lại đễ gõ mỏm băng rơi ra, tốc độ mới có thể tăng lên được.
Hồ Linh Nhi đứng bên đan lư, thi thoảng lại vứt dược thạch vào trong đan lư, Tần Mục thì điều khiển phương hướng của tàu, tàu bay rất thấp, Tần Mục hóa nguyên khí của mình thành nguyên khí chu tước, toàn thân lửa cháy bùng bùng, giữ cho cơ thể không bị đóng băng.
Càng đi về phía Tây thì cảnh vật càng hoang vu, nạn nhân cũng càng nhiều, người chết cóng bên đường cũng ngày một nhiều. Ở những nơi hoang vắng, số lượng các bậc thần thông cũng không nhiều, nhiều nơi không hề có mặt trời, vẫn bị một lớp mây đen dầy bao phủ, thời tiết càng giá rét. Uy lực của nạn tuyết lần này lớn hơn rất nhiều so với những gì hắn dự đoán, số người chết cũng ngoài tầm tính toán của hắn, không khí lạnh mỗi lúc một mạnh.
Đột nhiên trên không trung lửa cháy phừng phừng, một con rắn khổng lồ ló ra từ khỏi tầng mây, phóng hỏa ra xung quanh, đẩy lui khí lạnh. Rắn khổng lồ yêu khí cuồn cuộn, trườn ra khỏi tầng mây. Tần Mục giật mình, vội vàng điều khiển tàu bay lên cao, bay vào trong mây, con rắn đó nhìn ngó bốn phía, một chàng trai yêu diễm đứng trên đầu nó, nghi hoặc nói:
“Vừa nãy rõ ràng nhìn thấy tàu của tên tiểu tử đó, sao giờ lại không thấy nữa? Cừu muội muội, thả côn trùng ra đi.”
Trong tầng mây có vô số côn trùng bay ra, một cô gái đứng trong tầng mây, chỉ tay đi, lập tức côn trùng tản ra xung quanh, chui vào trong các tầng mây. Tàu của Tần Mục xuyên qua mây, bất ngờ chạm trán với một con côn trùng màu vàng rực đang bay tới, con côn trùng đó nhìn thấy một chiếc tàu cũng giật nảy mình, vội vàng dừng lại. Kiếm của Tần Mục đâm ra, nguyên khí hóa thành kiếm khí, keng một tiếng đâm lên người của con côn trùng này, chỉ có điều nó không chết, ngược lại kêu lớn hơn, vang vọng cả trượng, kêu chít chít lao về phía hắn.
Nguyên khí của Tần Mục chui vào túi Thao Thiết, Thiếu Bảo Kiếm rền vang bay ra, một kiếm chém côn trùng làm hai khúc. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười giòn tan:
“Thì ra ma giáo chủ Thiên Ma giáo ở đây!”
Tần Mục nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tầng mây phía sau đột nhiên trở thành màu đỏ, trong lòng biết có điều chẳng lành, vội vàng nói:
“Linh Nhi, mở toàn bộ ba lư đan!”
Bùm…
Một luồng lửa lớn bùng phát, cuồn cuộn trong tầng mây, đánh vào đuôi tàu, Tần Mục vội vàng giữ chặt bánh lái, tránh bị hất văng ra xa. Tàu chao đảo, bị một luồng thần thông oanh tạc suýt nữa rớt xuống, tiếp đó Thanh Đồng Thú dưới đáy tàu liền phun lửa, hai con Thanh Đồng Thú ở đuôi tàu mở hết hỏa lực, tăng mạnh tốc độ của tàu chiến, chỉ trong tích tắc đã bay khỏi tầng mây, xé không bay vút lên.
“Lạnh quá!”
Gió lạnh tạt thẳng vào mặt, Tần Mục rét run người, nguyên khí chu tước trên người cũng bị thổi nguội, mặt và tay hắn lập tức đóng đầy sương giá.
Một tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ tàu vượt qua tốc độ âm thanh, xé không lao đi. Hồ Linh Nhi đóng đan lư dưới đáy tàu, luồng lửa do Thanh Đồng Thú ở đuôi tàu phóng ra cũng ngắn lại, nói:
“Công tử, dược thạch chúng ta mang theo từ kinh thành không còn nhiều nữa.”
Tần Mục quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong tầng mây phía sau lửa cháy cuồn cuộn, một con rắn khổng lồ lao ra khỏi tầng mây, tiếp theo đó một bầy côn trùng vàng lấp lánh cũng bay ra, gầm rít lao về phía này, chỉ có điều tốc độ chậm hơn tàu của họ rất nhiều. Bây giờ tốc độ tàu giảm xuống, nhưng chúng cũng đừng hòng đuổi theo kịp.
Tần Mục yên tâm hơn, dùng nguyên khí bao bọc bánh lái, đi vào khoang thuyền:
“Còn bao nhiêu dược thạch?”
Hồ Linh Nhi đang bận rộn vứt dược thạch vào trong đan lư, nghe vậy bĩu môi.
Tần Mục nhìn qua khẽ nhíu mày, chỉ thấy vô số sọt dược thạch đều đã trống trơn, chỉ còn lại một sọt rưỡi dược thạch. Dược thạch tàu chiến của Duyên Khang quốc đều được chế tạo ổn thỏa, dùng giấy da trâu bọc kín, chỉ cần vứt các bọc dược thạch vào trong lư đan là có thể duy trì tàu chiến di chuyển.
Họ mua hơn mười sọt dược thạch ở kinh thành, vốn dĩ có thể bay vào Đại Khư, nhưng trên đường nhiều lần dừng lại để gõ tan mỏm băng trên thuyền, nên tiêu hao khá nhiều.
Hồ Ly Nhi nói:
“Thời tiết quá lạnh, mở toàn bộ hỏa lực đan lư chắc sẽ không bay được tới Đại Khư.”
Đúng lúc này, bất ngờ tàu bị chấn động mạnh, Tần Mục vội vàng bước ra khỏi khoang tàu, vừa thò đầu ra liền vội vàng đóng cửa tàu lại, keng keng keng, hàng loạt tiếng va chạm liên tục vọng tới, trên cửa tàu có cắm mười mấy lưỡi thanh phi kiếm. Tần Mục mở cửa khoang, chỉ thấy trong không trung một khối kiếm hoàn bay tới trên đỉnh tàu, đang xoay chuyển, sàn tàu và khoang tàu đều bị cắm đầy phi kiếm, lúc này kiếm hoàn vẫn đang xoay chuyển, những phi kiếm này đang chấn động vù vù, bay ra khỏi sàn tàu và khoang tàu để về lại kiếm hoàn.
Phách Kiếm thức!
Tần Mục vung tay chém xuống, Thiếu Bảo Kiếm keng một tiếng chém xuống, chém vào khối kiếm hoàn kia, kiếm hoàn nổ tung, hàng trăm phi kiếm nứt gãy rơi từ không trung xuống.
“Kiếm tốt!
Một giọng nói vọng tới, Tần Mục nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy trên tầng mây, nơi cách họ chừng ngàn trượng, một thư sinh đang lao vun vút về phía bên này.
“Tần giáo chủ Thiên Ma giáo, thân phận của ngươi bại lộ rồi, chặng đường phía trước sẽ gặp nhiều trắc trở đấy!”
Thư sinh trẻ tuổi chạy nhảy như bay trên tầng mây, sau lưng thi thoảng lại có thần thông bùng phát, đẩy mạnh tốc độ của hắn, giọng nói vọng tới, cười nói:
“Rất nhiều đạo hữu đang đợi ngươi ở phía trước đó!”
Ánh mắt Tần Mục lóe sáng, đưa tay chỉ đi, Thiếu Bảo Kiếm vạch một đạo hàn quang đâm về phía thư sinh trẻ tuổi kia, thư sinh trẻ tuổi mặc áo bào rộng, tay áo rộng, hai tay áo bay trong gió, nghênh đón bảo kiếm, đột nhiên hai ống tay bị kiếm quang đâm xuyên qua, gã không khỏi giật mình, vội vàng búng tay liên tục, đầu ngón tay khẽ cử động, thần thông lập tức bộc phát, hóa thành vô vàn chim sẻ lửa tấn công Thái Bảo Kiếm.
Kiếm của Tần Mục xoay chuyển, hóa thành Nhiễu Kiếm thức, chém tan toàn bộ chim sẻ, Thiếu Bảo Kiếm bị đốt đỏ rực, nhưng bảo kiếm vẫn xoay chuyển không ngừng, bay lên bay xuống xung quanh gã thư sinh trẻ tuổi kia, một lát sau trên người thư sinh trẻ tuổi liền không mảnh vải che thân, trần như nhộng.
“Kiếm pháp lợi hại!”
Thư sinh trẻ tuổi kia vội vàng dừng bước, giữ khoảng cách với tàu, Tần Mục cảm thấy phạm vi điều khiển nguyên khí của mình đạt tới giới hạn, lập tức rút kiếm khỏi bao, vút đi trong gió, bao kiếm hóa thành ngư long, Thiếu Bảo Kiếm hóa thành một luồng sáng, bị ngư long nuốt vào trong miệng.
“A di đà phật!”
Một tiếng phật hiệu vọng tới từ không trung, Tần Mục vội ngẩng đầu, trước mắt ánh mặt trời sáng chói, thấp thoáng nhìn thấy một vị đại phật phát kim quang từ trên trời bay xuống, hướng tới chỗ con tàu!
Nguyên khí của Tần Mục lập tức bùng phát, Thiếu Bảo Kiếm trong bao kiếm lại bay ra, hóa thành Toản Kiếm thức đâm về phía đại phật đang từ trên trời hạ xuống.
“Kim Cang Vô Năng Thắng!”
Trong không trung vang lên một tiếng thét lớn, Tần Mục lập tức cảm thấy Toản Kiếm thức di chuyển vô cùng chậm chạp, áp lực cực lớn đè xuống, truyền vào tàu thông qua cơ thể hắn, trong người Tần Mục phát ra tiếng răng rắc khi xương cốt không thể chống đỡ, tàu cũng phát ra âm thanh lách cách, lách cách, bị nén chìm vào trong tầng mây.
/1208
|