Họ về lại theo đường cũ, khi tới ngôi làng trống vắng kia, Tần Mục bước vào gian phòng có dán chữ Hỉ , nhặt bộ quần áo trẻ con lên, ngắm nghía chữ Tần thêu bên trên.
Lo lắng ắt loạn, lần đầu tới nơi này hắn đã bị ảnh hưởng bởi nội tâm của mình, mãi không bình tĩnh lại được, vì thế không nhìn ra chút dấu vết nào. Những thứ dược sư mang tới và chữ Tần trên chiếc áo sơ sinh này hoàn toàn giống nhau, giống như một khuôn đúc ra. Nhưng nếu như nhìn kĩ vẫn có thể thấy chút ít khác biệt.
Chỉ là tâm trạng lúc đó của hắn không ổn định. Lúc thì quá đỗi vui mừng, lúc thì quá đỗi bi thương nên ảnh hưởng tới sự phán đoán. Giờ quan sát thật kĩ, chữ Tần trên chiếc áo sơ sinh này được mô phỏng lại, sau đó thêu từng đường kim mũi chỉ lên áo, đúng là có chút khác biệt với chữ Tần trên ngọc bội.
Những người khác trong thôn đều vây quanh trưởng thôn, sư tổ hỏi về những việc họ gặp phải, họ nhìn thấy gì trên con tàu đó. Trưởng thôn lắc đầu nói:
“Bên trong rất nguy hiểm, chúng ta không đi vào sâu, chỉ lòng vòng ở bên ngoài, suýt chút nữa thì mất mạng. May mà có ông nội câm, mới có thể an toàn rút lui!”
Mọi người lập tức qua ra hỏi ông nội câm, làm thế nào hắn biết được đường sống đó và dẫn trưởng thôn, sư tổ đi vào rồi lại đi ra?
Tần Mục bước ra khỏi sân, hắn cũng có thắc mắc tương tự.
Tới ma vương Đô Thiên cũng nói cho dù chân thân của hắn giáng lâm cũng cần thời gian một hai năm mới có thể tìm ra đường sống để vào con tàu khổng lồ vỡ nát kia, tại sao ông nội câm có thể dễ dàng đi vào tới vậy?
Mọi người hỏi rất lâu ông nội câm cũng không nói gì, chỉ mỉm cười hồn hậu, lúc bị hỏi gấp quá cũng chỉ a a hai tiếng. Mọi người lập tức nhìn sang ông nội điếc, ông nội điếc và ông nội câm là bạn chí cốt cho nên ông nội điếc rất hiểu ý ông nội câm. Nhiều thứ mọi người không hiểu đều do ông nội điếc phiên dịch. Tuy nhiên lúc này ông nội điếc cũng vô cùng mơ hồ, rõ ràng cũng không hiểu hai tiếng a a của ông ta nghĩa là gì.
“Ông nội câm này không nói gì cả!”
Tư bà bà giận dữ nói:
“Sớm muộn cũng bực bội mà chết!”
Mọi người nghỉ lại trong thôn này, Long Kỳ Lân thì quấn chặt ở bên sư tổ thiếu niên, Long Kỳ Lân này vô cùng hiếu động, đụng qua đụng lại xung quanh sư tổ.
Sư tổ làm bộ đánh hắn mới có thể đuổi hắn ra xa một chút nhưng chỉ được một lát hắn lại sấn tới, vẫy vẫy cái đuôi rồng đầy vảy lên khiến áo của sư tổ thiếu niên rách tươm.
“Ngươi ăn nhiều béo quá!”
Sư tổ thiếu niên buồn rầu nói:
“Ta từng nói rồi, ta sắp chết già rồi, không cần ngươi nữa, đừng sấn tới… Đừng hòng nhảy vào lòng ta, giờ ta không bế được ngươi nữa! Xùy xùy, đi ra chỗ khác!”
Ông nội mù thì quấn lấy ma vương Đô Thiên, hỏi về thuật số. Ma vương Đô Thiên hơi sợ những người trong thôn nên rất tận tâm tận lực giải đáp nhưng chỉ là giải đáp các câu hỏi của ông nội mù chứ không chủ động truyền thụ cho ông nội mù thuật số cao thâm hơn.
Dược sư bận rộn chạy qua chạy lại giúp mọi người trị thương.
Tần Mục bước vào trong gian nhà, mặc dù nơi này có thể không phải là nhà cha mẹ hắn nhưng nơi này khiến hắn có cảm giác thật yên bình.
Ông nội câm cũng bước vào, nhìn quanh một lượt, bàn tay thô ráp xờ nhẹ lên con ngựa gỗ nhỏ, lại nhặt chiếc áo kia lên, ánh mắt của người đàn ông thô thiển cũng trở lên dịu dàng hơn.
Tần Mục nhìn ông ta, ông nội câm quay đầu nhìn hắn cười toét miệng.
“Lên đường thôi!”
Tư bà bà hối thúc:
“Về thôn ăn tết! Sư tổ, con heo béo người nuôi, tết sẽ thịt ăn! Đồ tể rất có tay nghề, nấu ăn cũng tạm được, có thể làm được hai bàn!”
“Ngươi dám!”
Sư tổ thiếu niên vô cùng lo lắng, nói:
“Đừng hòng động tới hắn, ngươi nhìn thấy Long Kỳ Lân của ta là cứ lấm la lấm lét, thường xuyên đòi ăn thịt nó… Đi ra, đừng đụng vào ta, ta không xoa đầu ngươi… Chấp pháp, mau đuổi nó ra!”
Chấp pháp trưởng lão đuổi Long Kỳ Lân tới bên Tần Mục. Sư tổ thiếu niên nhìn qua thì thấy Long Kỳ Lân ngoáy mông đi về phía Tần Mục, béo tới mức hai bên mông tròn thật tròn, mập mạp giống như tê giác dưới nước, khi đi đường hai bên mông không ngừng lắc qua lắc lại.
“Gã này chắc chắn ăn bám ở chỗ giáo chủ, hơn nữa đồ ăn không tệ. Năm xưa, khi gặp hắn, hắn bé như một con mèo, chạy tới hích vào chân ta lừa ăn lừa uống, kết quả càng cho ăn càng béo, sau đó quấn chặt lấy ta không chịu đi…”
Sư tổ thiếu niên thở dài, Long Kỳ Lân khi đó còn nhỏ, vẫn có thể ôm trong lòng xoa đầu.
“Một con thuyền lớn quá!”
Mọi người tới trước Thuyền Mặt Trăng không ngừng thốt lên kinh ngạc, ông nội què định mang con thuyền đi, Tư bà bà liền quát lên:
“Lão què chết tiệt, cho dù ngươi có thể lấy đi, ngươi định để nó ở đâu? Ngươi mà để nó trong thôn ta sẽ đánh què chân ngươi!”
Ông nội què đành thôi, hỏi Tần Mục xem hắn làm cách nào điều khiến được con thuyền này tới đây, nghe hắn kể về quá trình điều khiển tàu, tâm trạng của ông nội què lại trở lên sốt sắng:
“Trở thành người canh giữ mặt trăng sẽ có được sức mạnh giống như thiên thần?”
Ông ta nhanh chóng chạy lên thuyền chạm vào cây cột không lồ nhưng phát hiện ra không hề có thay đổi nào cả, đành phải lùi trở về.
Trong Đại Khư có rất nhiều điều thần bí chưa được giải đáp, Thuyền Mặt Trăng chính là một trong số đó.
Bọn họ rời khỏi tấm màng vô hình, bên ngoài mặt trời đã lên cao, đang lúc giữa trưa nhưng không khí vẫn rất lạnh, không biết từ khi nào tuyết lại rơi. Trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa, đi trên tuyết phát ra tiếng lách tách, dãy núi cũng bị nhuộm thành màu trắng.
Có vài con gấu nằm trong hốc cây của di tích, gấu mẹ ôm gấu con ngủ ngon lành. Con gấu mẹ đó thấy Tần Mục và mọi người đột ngột xuất hiện, kinh ngạc trợn tròn mắt nhưng vẫn uể oải không nhúc nhích, chỉ hơi xoay người rồi lại tiếp tục ngủ đông.
Tần Mục quay đầu lại nhìn, chỉ thấy màng chắn đã không còn, con thuyền khổng lồ không thể tưởng tượng nổi bị phong ấn trong màng chắn cùng Thuyền Mặt Trăng và những phong ấn lập phương vô cùng phức tạp đều hoàn toàn biến mất. Thay thế vào đó là rừng rậm bao la, bát ngát của Đại Khư. Chắc chỉ khi màn đêm buông xuống, phong ấn thần bí đó mới xuất hiện trở lại.
“Đi thôi, về thôn đón tết.”
Trưởng thôn vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mọi người trở về, nơi này cách thôn Tàn Lão rất xa, còn một hai ngày đường nữa, năm cũ đã qua đi, may mà mọi người vẫn bình an.
Tối ngày hôm sau, họ về tới thôn Tàn Lão, Tần Mục, Tư bà bà, Mã gia và mọi người bắt đầu bận rộn, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cơm giao thừa. Tần Mục mang theo giấy đỏ, ông nội què thì ngồi viết câu đối xuân và chữ phúc, ông gọi Tần Mục tới, bảo hắn dán trên cửa các phòng.
“Chuồng gà cũng dán. Trên cây cổ thụ ở cổng thôn cũng dán một chữ để mở cửa ra là thấy mừng vui!”
Tư bà bà dặn dò.
Mọi người bận rộn rất lâu, cuối cùng cả thôn cùng ngồi xuống, ăn cơm, uống rượu nóng, vui vẻ cười đùa. Sư tổ thiếu niên và chấp pháp trưởng lão cũng ngồi xuống, bữa cơm tất niên tới muộn, ăn trong không khí vô cùng ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, sư tổ thiếu niên và chấp pháp chưởng lão liền cáo từ, nói:
“Trong Đại Khư vẫn còn vô số bí mật, trước khi chết có thể tìm kiếm và nhìn thấy đúng là một việc đáng vui mừng. Các vị đạo hữu không cần tiễn nữa.”
Nói xong, một già một trẻ liền bước trên lớp tuyết dày bước đi.
Ma vương Đô Thiên nhìn Tần Mục nói:
“Ma giáo chủ, ngươi nên thực hiện lời hứa rồi.”
Tần Mục nghiêm nghị nói:
“Ma vương Đô Thiên yên tâm, ta sẽ giữ lời hứa, nhất định sẽ thả tự do cho ngươi.”
Ông nội mù, ông nội què và mọi người đều vây lại, ma vương Đô Thiên vô cùng căng thẳng nói:
“Ma giáo chủ, lẽ nào ngươi định sau khi thả ta ra, sẽ lại sai họ bắt ta lại, ngươi thật to gan!”
Tần Mục hơi lúng túng, lắc đầu nhìn ông nội què, ông nội mù và mọi người.
Ông nội què lẩm bẩm:
“Gã này là một trợ thủ tốt, nếu như ở lại ta sẽ có thể ăn trộm được nhiều đồ hơn…”
Tần Mục mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ma vương yên tâm. Ta sẽ gỡ bỏ phù văn phong ấn trên người ngươi, ngươi lập tức tự do.”
Hắn dần dần gỡ bỏ phù văn phong ấn trên người ma vương Đô Thiên, ma vương Đô Thiên lúc này mới yên tâm, nói:
“Tần tiểu hữu, Đô Thiên và nơi này là hai thế giới, hôm nay chia tay, có thể sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. Dù sao cuộc đời những kẻ phàm phu tục tử các ngươi cũng rất ngắn ngủi, tuổi thọ của các ngươi đối với ta mà nói giống như một cái búng tay, chỉ chớp mắt đã qua đi, có lẽ đợi khi ta nhớ tới ngươi, ngươi đã chết cả ngàn năm rồi. Nói thực lòng cũng có chút buồn thương…”
Tần Mục cười nói:
“Ma vương, ta cũng có thể thường xuyên liên lạc với ngươi, Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái ta cũng hiểu.”
Ma vương Đô Thiên cười ha hả:
“Thế giới này của các ngươi quá nguy hiểm, ngươi triệu hồi ta tới ta cũng không tới. Sau khi ta trở về sẽ tìm kiếm một thế giới mới để con dân của ta có thể sống được ở thế giới đó.”
Tần Mục mở hết phong ấn trên người hắn, nói:
“Ma vương giờ ngươi có thể về rồi!”
Ma vương Đô Thiên thử một lượt phát hiện đúng là đã không có phong ấn nữa mới yên tâm, nói:
“Vĩnh viễn không bao giờ liên lạc nữa!”
Nói xong, một luồng ý thức liền bay vào hư không, biến mất không tăm tích.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, cười nói:
“Việc tương lai, ai có thể nói trước.”
Luồng ý thức của ma vương Đô Thiên về lại với thế giới Đô Thiên, trở về với bản thể, ma vương Đô Thiên cao lớn lập tức tiếp nhận mọi sự việc mà luồng ý thức của mình trải qua, trong lòng kinh hoàng, thở ra một hơi thở đục:
“Một thế giới nguy hiểm, nơi bị chư thần thao túng, đúng là không phải nơi thích hợp để con dân Đô Thiên sinh sống. Xem ra cần tìm một thế giới mới…”
“Mục Nhi, tới bên này.”
Trưởng thôn gọi.
Tần Mục vội vàng bước tới, trưởng thôn do dự, nói:
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, có một số việc vẫn nên nói cho ngươi biết. Trên chiếc tàu đó, ngoài việc tìm được rất nhiều chữ ‘Tần’ ra, ta còn tìm được những thứ khác. Dược sư, ngươi hãy mang thứ đó ra đây.”
Dược sư do dự nói:
“Bây giờ giao cho nó có thích hợp không?”
Trưởng thôn lắc đầu:
“Tuổi thọ của ta không còn nhiều, hiện giờ không giao cho nó thì đợi tới khi nào?”
Dược sư lấy một tấm gương ra, giao cho Tần Mục.
Tần Mục đón lấy chiếc gương, chiếu qua chiếu lại, thấy không có gì bất thường. Trưởng thôn nói:
“Tấm gương này là bản đồ đường đi tới Vô Ưu Hương, chúng ta tìm thấy ở trên thuyền. Ngươi đừng xem nữa, gương đã bị ta phong ấn rồi, đợi khi nào ngươi có thể phá giải được thì mới nhìn thấy tuyến đường trong gương. Ở đó rất nguy hiểm, ta không muốn bây giờ ngươi đi.”
Tần Mục lặng im, đột nhiên cúi lạy trưởng thôn.
Trưởng thôn vội vàng nói:
“Đứng dậy, còn một việc nữa. Ta đột nhiên thấy rằng, những việc ngươi cần gánh vác đã rất nhiều rồi, giáo chủ trẻ tuổi của Thiên Ma giáo, cô nhi của Vô Ưu Hương, có lẽ thêm trọng trách của ta nữa cũng không là gì. Hôm nay ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, giao phó trọng trách của ta cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ là…”
“Nhân Hoàng đời kế tiếp!”
Lo lắng ắt loạn, lần đầu tới nơi này hắn đã bị ảnh hưởng bởi nội tâm của mình, mãi không bình tĩnh lại được, vì thế không nhìn ra chút dấu vết nào. Những thứ dược sư mang tới và chữ Tần trên chiếc áo sơ sinh này hoàn toàn giống nhau, giống như một khuôn đúc ra. Nhưng nếu như nhìn kĩ vẫn có thể thấy chút ít khác biệt.
Chỉ là tâm trạng lúc đó của hắn không ổn định. Lúc thì quá đỗi vui mừng, lúc thì quá đỗi bi thương nên ảnh hưởng tới sự phán đoán. Giờ quan sát thật kĩ, chữ Tần trên chiếc áo sơ sinh này được mô phỏng lại, sau đó thêu từng đường kim mũi chỉ lên áo, đúng là có chút khác biệt với chữ Tần trên ngọc bội.
Những người khác trong thôn đều vây quanh trưởng thôn, sư tổ hỏi về những việc họ gặp phải, họ nhìn thấy gì trên con tàu đó. Trưởng thôn lắc đầu nói:
“Bên trong rất nguy hiểm, chúng ta không đi vào sâu, chỉ lòng vòng ở bên ngoài, suýt chút nữa thì mất mạng. May mà có ông nội câm, mới có thể an toàn rút lui!”
Mọi người lập tức qua ra hỏi ông nội câm, làm thế nào hắn biết được đường sống đó và dẫn trưởng thôn, sư tổ đi vào rồi lại đi ra?
Tần Mục bước ra khỏi sân, hắn cũng có thắc mắc tương tự.
Tới ma vương Đô Thiên cũng nói cho dù chân thân của hắn giáng lâm cũng cần thời gian một hai năm mới có thể tìm ra đường sống để vào con tàu khổng lồ vỡ nát kia, tại sao ông nội câm có thể dễ dàng đi vào tới vậy?
Mọi người hỏi rất lâu ông nội câm cũng không nói gì, chỉ mỉm cười hồn hậu, lúc bị hỏi gấp quá cũng chỉ a a hai tiếng. Mọi người lập tức nhìn sang ông nội điếc, ông nội điếc và ông nội câm là bạn chí cốt cho nên ông nội điếc rất hiểu ý ông nội câm. Nhiều thứ mọi người không hiểu đều do ông nội điếc phiên dịch. Tuy nhiên lúc này ông nội điếc cũng vô cùng mơ hồ, rõ ràng cũng không hiểu hai tiếng a a của ông ta nghĩa là gì.
“Ông nội câm này không nói gì cả!”
Tư bà bà giận dữ nói:
“Sớm muộn cũng bực bội mà chết!”
Mọi người nghỉ lại trong thôn này, Long Kỳ Lân thì quấn chặt ở bên sư tổ thiếu niên, Long Kỳ Lân này vô cùng hiếu động, đụng qua đụng lại xung quanh sư tổ.
Sư tổ làm bộ đánh hắn mới có thể đuổi hắn ra xa một chút nhưng chỉ được một lát hắn lại sấn tới, vẫy vẫy cái đuôi rồng đầy vảy lên khiến áo của sư tổ thiếu niên rách tươm.
“Ngươi ăn nhiều béo quá!”
Sư tổ thiếu niên buồn rầu nói:
“Ta từng nói rồi, ta sắp chết già rồi, không cần ngươi nữa, đừng sấn tới… Đừng hòng nhảy vào lòng ta, giờ ta không bế được ngươi nữa! Xùy xùy, đi ra chỗ khác!”
Ông nội mù thì quấn lấy ma vương Đô Thiên, hỏi về thuật số. Ma vương Đô Thiên hơi sợ những người trong thôn nên rất tận tâm tận lực giải đáp nhưng chỉ là giải đáp các câu hỏi của ông nội mù chứ không chủ động truyền thụ cho ông nội mù thuật số cao thâm hơn.
Dược sư bận rộn chạy qua chạy lại giúp mọi người trị thương.
Tần Mục bước vào trong gian nhà, mặc dù nơi này có thể không phải là nhà cha mẹ hắn nhưng nơi này khiến hắn có cảm giác thật yên bình.
Ông nội câm cũng bước vào, nhìn quanh một lượt, bàn tay thô ráp xờ nhẹ lên con ngựa gỗ nhỏ, lại nhặt chiếc áo kia lên, ánh mắt của người đàn ông thô thiển cũng trở lên dịu dàng hơn.
Tần Mục nhìn ông ta, ông nội câm quay đầu nhìn hắn cười toét miệng.
“Lên đường thôi!”
Tư bà bà hối thúc:
“Về thôn ăn tết! Sư tổ, con heo béo người nuôi, tết sẽ thịt ăn! Đồ tể rất có tay nghề, nấu ăn cũng tạm được, có thể làm được hai bàn!”
“Ngươi dám!”
Sư tổ thiếu niên vô cùng lo lắng, nói:
“Đừng hòng động tới hắn, ngươi nhìn thấy Long Kỳ Lân của ta là cứ lấm la lấm lét, thường xuyên đòi ăn thịt nó… Đi ra, đừng đụng vào ta, ta không xoa đầu ngươi… Chấp pháp, mau đuổi nó ra!”
Chấp pháp trưởng lão đuổi Long Kỳ Lân tới bên Tần Mục. Sư tổ thiếu niên nhìn qua thì thấy Long Kỳ Lân ngoáy mông đi về phía Tần Mục, béo tới mức hai bên mông tròn thật tròn, mập mạp giống như tê giác dưới nước, khi đi đường hai bên mông không ngừng lắc qua lắc lại.
“Gã này chắc chắn ăn bám ở chỗ giáo chủ, hơn nữa đồ ăn không tệ. Năm xưa, khi gặp hắn, hắn bé như một con mèo, chạy tới hích vào chân ta lừa ăn lừa uống, kết quả càng cho ăn càng béo, sau đó quấn chặt lấy ta không chịu đi…”
Sư tổ thiếu niên thở dài, Long Kỳ Lân khi đó còn nhỏ, vẫn có thể ôm trong lòng xoa đầu.
“Một con thuyền lớn quá!”
Mọi người tới trước Thuyền Mặt Trăng không ngừng thốt lên kinh ngạc, ông nội què định mang con thuyền đi, Tư bà bà liền quát lên:
“Lão què chết tiệt, cho dù ngươi có thể lấy đi, ngươi định để nó ở đâu? Ngươi mà để nó trong thôn ta sẽ đánh què chân ngươi!”
Ông nội què đành thôi, hỏi Tần Mục xem hắn làm cách nào điều khiến được con thuyền này tới đây, nghe hắn kể về quá trình điều khiển tàu, tâm trạng của ông nội què lại trở lên sốt sắng:
“Trở thành người canh giữ mặt trăng sẽ có được sức mạnh giống như thiên thần?”
Ông ta nhanh chóng chạy lên thuyền chạm vào cây cột không lồ nhưng phát hiện ra không hề có thay đổi nào cả, đành phải lùi trở về.
Trong Đại Khư có rất nhiều điều thần bí chưa được giải đáp, Thuyền Mặt Trăng chính là một trong số đó.
Bọn họ rời khỏi tấm màng vô hình, bên ngoài mặt trời đã lên cao, đang lúc giữa trưa nhưng không khí vẫn rất lạnh, không biết từ khi nào tuyết lại rơi. Trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa, đi trên tuyết phát ra tiếng lách tách, dãy núi cũng bị nhuộm thành màu trắng.
Có vài con gấu nằm trong hốc cây của di tích, gấu mẹ ôm gấu con ngủ ngon lành. Con gấu mẹ đó thấy Tần Mục và mọi người đột ngột xuất hiện, kinh ngạc trợn tròn mắt nhưng vẫn uể oải không nhúc nhích, chỉ hơi xoay người rồi lại tiếp tục ngủ đông.
Tần Mục quay đầu lại nhìn, chỉ thấy màng chắn đã không còn, con thuyền khổng lồ không thể tưởng tượng nổi bị phong ấn trong màng chắn cùng Thuyền Mặt Trăng và những phong ấn lập phương vô cùng phức tạp đều hoàn toàn biến mất. Thay thế vào đó là rừng rậm bao la, bát ngát của Đại Khư. Chắc chỉ khi màn đêm buông xuống, phong ấn thần bí đó mới xuất hiện trở lại.
“Đi thôi, về thôn đón tết.”
Trưởng thôn vẻ mặt bình tĩnh nói.
Mọi người trở về, nơi này cách thôn Tàn Lão rất xa, còn một hai ngày đường nữa, năm cũ đã qua đi, may mà mọi người vẫn bình an.
Tối ngày hôm sau, họ về tới thôn Tàn Lão, Tần Mục, Tư bà bà, Mã gia và mọi người bắt đầu bận rộn, giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cơm giao thừa. Tần Mục mang theo giấy đỏ, ông nội què thì ngồi viết câu đối xuân và chữ phúc, ông gọi Tần Mục tới, bảo hắn dán trên cửa các phòng.
“Chuồng gà cũng dán. Trên cây cổ thụ ở cổng thôn cũng dán một chữ để mở cửa ra là thấy mừng vui!”
Tư bà bà dặn dò.
Mọi người bận rộn rất lâu, cuối cùng cả thôn cùng ngồi xuống, ăn cơm, uống rượu nóng, vui vẻ cười đùa. Sư tổ thiếu niên và chấp pháp trưởng lão cũng ngồi xuống, bữa cơm tất niên tới muộn, ăn trong không khí vô cùng ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, sư tổ thiếu niên và chấp pháp chưởng lão liền cáo từ, nói:
“Trong Đại Khư vẫn còn vô số bí mật, trước khi chết có thể tìm kiếm và nhìn thấy đúng là một việc đáng vui mừng. Các vị đạo hữu không cần tiễn nữa.”
Nói xong, một già một trẻ liền bước trên lớp tuyết dày bước đi.
Ma vương Đô Thiên nhìn Tần Mục nói:
“Ma giáo chủ, ngươi nên thực hiện lời hứa rồi.”
Tần Mục nghiêm nghị nói:
“Ma vương Đô Thiên yên tâm, ta sẽ giữ lời hứa, nhất định sẽ thả tự do cho ngươi.”
Ông nội mù, ông nội què và mọi người đều vây lại, ma vương Đô Thiên vô cùng căng thẳng nói:
“Ma giáo chủ, lẽ nào ngươi định sau khi thả ta ra, sẽ lại sai họ bắt ta lại, ngươi thật to gan!”
Tần Mục hơi lúng túng, lắc đầu nhìn ông nội què, ông nội mù và mọi người.
Ông nội què lẩm bẩm:
“Gã này là một trợ thủ tốt, nếu như ở lại ta sẽ có thể ăn trộm được nhiều đồ hơn…”
Tần Mục mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Ma vương yên tâm. Ta sẽ gỡ bỏ phù văn phong ấn trên người ngươi, ngươi lập tức tự do.”
Hắn dần dần gỡ bỏ phù văn phong ấn trên người ma vương Đô Thiên, ma vương Đô Thiên lúc này mới yên tâm, nói:
“Tần tiểu hữu, Đô Thiên và nơi này là hai thế giới, hôm nay chia tay, có thể sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. Dù sao cuộc đời những kẻ phàm phu tục tử các ngươi cũng rất ngắn ngủi, tuổi thọ của các ngươi đối với ta mà nói giống như một cái búng tay, chỉ chớp mắt đã qua đi, có lẽ đợi khi ta nhớ tới ngươi, ngươi đã chết cả ngàn năm rồi. Nói thực lòng cũng có chút buồn thương…”
Tần Mục cười nói:
“Ma vương, ta cũng có thể thường xuyên liên lạc với ngươi, Điều Quỷ Khiển Thần Phù Tự Lệnh của Hồng Sơn phái ta cũng hiểu.”
Ma vương Đô Thiên cười ha hả:
“Thế giới này của các ngươi quá nguy hiểm, ngươi triệu hồi ta tới ta cũng không tới. Sau khi ta trở về sẽ tìm kiếm một thế giới mới để con dân của ta có thể sống được ở thế giới đó.”
Tần Mục mở hết phong ấn trên người hắn, nói:
“Ma vương giờ ngươi có thể về rồi!”
Ma vương Đô Thiên thử một lượt phát hiện đúng là đã không có phong ấn nữa mới yên tâm, nói:
“Vĩnh viễn không bao giờ liên lạc nữa!”
Nói xong, một luồng ý thức liền bay vào hư không, biến mất không tăm tích.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, cười nói:
“Việc tương lai, ai có thể nói trước.”
Luồng ý thức của ma vương Đô Thiên về lại với thế giới Đô Thiên, trở về với bản thể, ma vương Đô Thiên cao lớn lập tức tiếp nhận mọi sự việc mà luồng ý thức của mình trải qua, trong lòng kinh hoàng, thở ra một hơi thở đục:
“Một thế giới nguy hiểm, nơi bị chư thần thao túng, đúng là không phải nơi thích hợp để con dân Đô Thiên sinh sống. Xem ra cần tìm một thế giới mới…”
“Mục Nhi, tới bên này.”
Trưởng thôn gọi.
Tần Mục vội vàng bước tới, trưởng thôn do dự, nói:
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, có một số việc vẫn nên nói cho ngươi biết. Trên chiếc tàu đó, ngoài việc tìm được rất nhiều chữ ‘Tần’ ra, ta còn tìm được những thứ khác. Dược sư, ngươi hãy mang thứ đó ra đây.”
Dược sư do dự nói:
“Bây giờ giao cho nó có thích hợp không?”
Trưởng thôn lắc đầu:
“Tuổi thọ của ta không còn nhiều, hiện giờ không giao cho nó thì đợi tới khi nào?”
Dược sư lấy một tấm gương ra, giao cho Tần Mục.
Tần Mục đón lấy chiếc gương, chiếu qua chiếu lại, thấy không có gì bất thường. Trưởng thôn nói:
“Tấm gương này là bản đồ đường đi tới Vô Ưu Hương, chúng ta tìm thấy ở trên thuyền. Ngươi đừng xem nữa, gương đã bị ta phong ấn rồi, đợi khi nào ngươi có thể phá giải được thì mới nhìn thấy tuyến đường trong gương. Ở đó rất nguy hiểm, ta không muốn bây giờ ngươi đi.”
Tần Mục lặng im, đột nhiên cúi lạy trưởng thôn.
Trưởng thôn vội vàng nói:
“Đứng dậy, còn một việc nữa. Ta đột nhiên thấy rằng, những việc ngươi cần gánh vác đã rất nhiều rồi, giáo chủ trẻ tuổi của Thiên Ma giáo, cô nhi của Vô Ưu Hương, có lẽ thêm trọng trách của ta nữa cũng không là gì. Hôm nay ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử, giao phó trọng trách của ta cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi sẽ là…”
“Nhân Hoàng đời kế tiếp!”
/1208
|