Ta vừa đo mực thủy văn, trên người dính chút bùn đất, mong các hạ không chê trách!
Tần Mục quan sát công tử trên thuyền, chỉ thấy người này là không phải nhân vật phàm gian, trong lòng không khỏi xuýt xoa, đàn ông cũng có thể anh tuấn tới nhường này, nói:
Xin hỏi sư huynh từ đâu tới?
Thượng Thương!
Hư Sinh Hoa quan sát Tần Mục, phát hiện thiếu niên này rất chất phác, ánh mắt trong trẻo gần như không có bất cứ tạp chất nào nhưng trên người lại có khí chất ngông cuồng bất kham thì nói:
Còn sư huynh là người ở đâu?
Tần Mục ngẫm nghĩ, hắn chưa từng nghe nói tới Thượng Thương, xem ra lại là một thánh địa ẩn thế nào đó nói:
Ta là người thôn Tàn Lão!
Hư Sinh Hoa cũng chưa từng nghe tới tên thôn Tàn Lão, trong lòng ghi nhớ thôn Tàn Lão, nhủ thầm:
Lẽ nào là một thánh địa ẩn thế nào đó sao?
Vừa nãy ta thấy sư huynh vung tay liền phóng ra mấy chục sợi nguyên khí, cảm thấy rất kì lạ, giống như dùng kiếm tạo thành sợi, khác với luyện khí thành sợi bình thường, bởi vậy nên mải mê quan sát.
Hư Sinh Hoa mở gói trà ra hãm trà, bốn cô gái đun sôi nước, đợi một lát cho nước sôi hơi nguội một chút mới cho lá trà vào trong nước.
Hư Sinh Hoa đậy nắp ấm trà lại, nói:
Kiếm thuật của ngươi rất phi phàm, ban nãy mấy chục sợi nguyên khí phóng xuống nước đều cắm thẳng xuống đáy sông, nguyên khí chạm tới hạt cát trong sông, mỗi sợi nguyên khí đều chạm tới một hạt cát, không hề ép hạt cát xuống, cũng không khiến nó nổi lên chút nào. Nước sông lại chảy xiết như vậy cũng không hề làm sợi nguyên khí của ngươi lay động. Cách thức khống chế này thật khiến người ta khâm phục. Trình độ thuật số của ngươi cũng rất cao, lẽ nào từng học kiếm thuật của Đạo Môn?
Tần Mục kinh ngạc nói:
Sư huynh thật tinh mắt, đúng là ta có học Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên. Sợi nguyên khí rất khó điều khiển, không có trọng lượng, cắm thẳng đứng sợi nguyên khí xuống sông cần phải tính toán thuật số. Ta dùng thuật toán nguyên lực địa từ, như vậy mới có thể khiến sợi nguyên khí không động!
Hư Sinh Hoa hãm trà xong, nhấc ấm rót trà cho Tần Mục, nói:
Đồng thời điều khiển nhiều sợi nguyên khí tới vậy, không tăng thêm chút sức mạnh nào cũng là học vấn, tinh tế tỉ mỉ. Tỉ mỉ tới mức này, kiếm thuật chắc cũng vô cùng cao minh. Nếu như ngươi dùng bản lĩnh điều khiển nguyên khí vào điều khiển kiếm vậy thì kiếm thuật chắc chắn sẽ rất đáng sợ, chắc cũng chỉ có Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên của Đạo Môn mới cần tới thuật điều khiển kiếm tinh tế tới vậy. Hơn nữa sợi nguyên khí của ngươi cũng không tầm thường, dùng kiếm khí hóa thành sợi, bản thân sợi nguyên khí cũng chính là một loại kiếm thuật.
Sợi nguyên khí là Nhiễu Kiếm Thức do quốc sư Duyên Khang sáng tạo!
Tần Mục lại kinh ngạc, khen ngợi:
Ngươi đúng là một người rất tinh tế. Lần đầu tiên ta gặp được người như ngươi có thể nhìn thấu sợi nguyên khí của ta, rất nhiều người thua trong tay ta đều không nhận ra điểm này, ngươi rất bất phàm. Chắc Thượng Thương cũng là một nơi rất bất phàm.
Hư Sinh Hoa cười nói:
Ta cũng may mắn nhìn ra. Dạy ra được đệ tử như ngươi, thôn Tàn Lão mới đúng là nơi bất phàm. Nào, hãy thử uống Thanh Minh Trà của Thượng Thương ta.
Tần Mục hít hà hương trà trong chén, nhấp một ngụm, vừa vào miệng hơi đắng một chút nhưng ngay lập tức vị ngọt tỏa ra từ trong búp trà quấn quít không ngớt, khiến người ta yêu thích.
Lá trà hãm Thanh Minh Trà này cũng rất đẹp mắt, lá nào lá nấy đều giống như đầu lông, lưỡi tước, lơ lửng giữa nước trà, có lá nổi lên có lá chìm xuống.
Tần Mục khen ngợi:
Trà ngon. Có thể tặng ta một ít không?
Hư Sinh Hoa do dự một lát nói:
Lần này ta ra ngoài, Thanh Minh mang theo không nhiều…
Tần Mục cười nói:
Bữa khác ta sẽ mời ngươi uống rượu!
Hư Sinh Hoa mắt vụt sáng, lấy ra gói trà của mình chia cho Tần Mục một nửa, cười nói:
Nhất ngôn cửu đỉnh! Sau khi ta làm xong việc của mình phải tới đâu tìm ngươi?
Tần Mục nhận gói trà:
Kinh thành, ta làm Trung Tán đại phu ở đó. Ngươi đến kinh thành thì tới Thái Học Viện tìm ta.
Được. Sau khi làm xong việc ta sẽ tới kinh thành Duyên Khang tìm ngươi uống rượu!
Hai ngươi dùng trà thay rượu kính nhau một chén, hai chén trà chạm vào nhau “tách” một tiếng, Tần Mục và Hư Sinh Hoa thản nhiên như không nhưng tay áo đột nhiên căng phồng lên, tiếng giò vù vù thổi từ sau lưng hai người ra phía xa.
Mặt sông đột nhiên sôi sục, nước sông không ngừng nổ tung, sóng nước phun lên tạo thành hai đường thẳng đổ về hai phía thượng du và hạ du, sau mấy chục tiếng nổ mới phẳng lặng trở lại.
Bốn cô gái trên thuyền giật nảy mình, Tần Mục và Hư Sinh Hoa đang nói chuyện bình thường tại sao đột nhiên lại ra tay giao chiến.
Tần Mục tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Hư Sinh Hoa thật kĩ. Hư Sinh Hoa cũng có phần kinh ngạc cầm chén trà đặt đưa lên miệng.
Uống trà xong, Hư Sinh Hoa cầm lấy Thất Huyền Cầm ở chỗ Thanh Oanh, nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng đàn chậm rãi, có ý cảnh xa xăm giống như một vị thần ở ngoài cửu thiên dùng tiếng đàn để thể hiện tâm trạng, cũng như để mời gọi, mời khách nhân tới thiên ngoại làm khách.
Tần Mục nghe một lát, khen ngợi:
Đúng là ý cảnh cao xa, thoát khỏi thế tục. Chỉ có điều ta ở trong trần thế không thể thoát ra được.
Linh Dục Tú đứng bên bờ sông gọi:
Gã chăn trâu, mau qua bên này!
Biết rồi!
Tần Mục quay đầu đáp một tiếng, đứng dậy áy náy nói:
Ta còn nhiều việc thế tục phải làm, không làm phiền ngươi nữa, ta đi xử lý thủy lợi đây!
Hư Sinh Hoa đứng dậy tiễn hắn, nói:
Những việc hồng trần vặt vãnh chỉ quấy rối tâm tư của ngươi, chi bằng tới Thượng Thương cho thanh tịnh.
Tần Mục nhảy xuống khỏi thuyền, cười nói:
Ngươi quá tiêu dao, ta không thể sống những chuỗi ngày thanh nhàn như vậy, ta thích bận rộn luôn chân luôn tay. Nhớ tới kinh thành tìm ta, ta nợ ngươi một chầu rượu!
Hư Sinh Hoa gật đầu, thuyền hoa lướt đi trên sông, đi xuống dưới sông.
Trên thuyền hoa, Thanh Oanh tới bên bàn trà, đang định thu dọn chén trà, Hư Sinh Hoa nói:
Đừng đụng vào!
Thanh Oanh kinh ngạc, vội vàng dừng tay.
Hai chén trà trên bàn một chén là của Tần Mục, một chén là của Hư Sinh Hoa, trong chén trà của Tần Mục vẫn còn nửa chén nước còn chén trà của Hư Sinh Hoa thì đã hết.
Hư Sinh Hoa nhìn Ngọc Liễu nói:
Hãy tế ngọc bình, bảo vệ bàn trà, đừng làm hỏng thuyền của ta.
Ngọc Liễu vội vàng phát động nguyên khí, ngọc bình mà nàng ta ôm bay lên, úp ngược xuống, miệng bình hướng xuống dưới.
Một luồng sáng đổ ra từ trong ngọc bình, bảo vệ bàn trà.
Hư Sinh Hoa thổi một hơi trên bàn trà, đột nhiên hai chén trà nứt vỡ, trong đó chén trà của Hư Sinh Hoa vỡ tan tành, vô số mảnh vỡ bay tung tóe, đập nát vụn bàn trà.
Còn chén trà của Tần Mục, nửa chén nước trà đột nhiên hóa thành một luồng sáng, đánh nứt chén trà từ giữa chén, tách làm đôi chứ không vỡ vụn!
Cao thủ!
Hư Sinh Hoa sai Ngọc Liễu thu ngọc bình lại, kiểm tra mảnh vụn của hai chén trà, sắc mặt nghiêm trọng nói:
Thiếu niên này trạc tuổi ta, tu vi mạnh hơn ta một chút, thật sự lợi hại. Thần thông trung thổ quả không thể xem nhẹ.
Hắn và Tần Mục chạm chén, hai người nhân cơ hội đó so tài một phen, khi nguyên khí va chạm vào nhau, thần thông của mình cũng ẩn chứa trong lần va chạm đó. Nguyên khí của Hư Sinh Hoa bị nguyên khí của Tần Mục kìm hãm, sức mạnh truyền tới từ phía Tần Mục rất mạnh mẽ, vì thế chén trà mới vỡ vụn.
Còn Hư Sinh Hoa thì mạnh hơn về thần thông, sức mạnh tập trung thành một đường thẳng, vì thế chén trà của Tần Mục mới tách ra từ chính giữa.
Thủ đoạn của hai người đều rất cao minh, giữ uy lực thần thông của đối phương vào trong chén trà của mình, ý và lực của thần thông sẽ tạm thời được cất giữ, vì thế hai chén trà đặt ở đó vẫn nguyên vẹn nhưng có ngoại lực chạm vào lập tức sẽ kích phát ý và lực ẩn chứa bên trong.
Chắc hắn là Đạo Tử của Đạo Môn.
Hư Sinh Hoa nhìn lên trên sông, khen ngợi:
Đạo Môn quả nhiên bất phàm, thành tựu của Đạo Tử đời này chắc chắn không tầm thường! Giờ đã gặp Đạo Tử của Đạo Môn rồi, chúng ta tới Tiểu Ngọc Kinh, sau cùng sẽ đi tìm vị Nhân Hoàng mới đó. Vu Tôn nói rằng vị Nhân Hoàng mới này là Thiên Ma giáo chủ, vừa hay tới Thiên Ma giáo một chuyến.
Trên sông, Tần Mục chạy tới giúp Linh Dục Tú, Linh Dục Tú đang cắm cọc trên đê, hỏi:
Người trên thuyền vừa nãy là ai? Có ác ý không? Ta thấy thần thông của các người làm nổ tung cả mặt sông.
Tần Mục cười nói:
Chỉ thăm dò lẫn nhau mà thôi. Hôm nay ta rất vui, vô cùng vui!
Linh Dục Tú gõ cọc, nghe tiếng rung, nói:
Có gì đáng vui chứ?
Ta tưởng rằng thế gian này chỉ có mình ta là bá thể.
Tần Mục tinh thần hào hứng, nắm chặt nắm tay, nhìn theo thuyền hoa đang trôi xuống hạ du:
Tới hôm nay ta đã gặp được một bá thể khác! Nếu trưởng thôn biết việc này nhất định sẽ vui phát điên! Trên thế gian này còn có bá thể thứ hai, ông ấy nhát định sẽ vui mừng thay ta!
Linh Dục Tú mơ hồ, nhủ thầm:
Bá thể gì chứ?
Tần Mục hào hứng đi tới đi lui, nói:
Ta vừa thăm dò tu vi của hắn, chỉ thua kém ta một xíu, chỉ một xíu thôi! Muội muội, ngươi biết không? Nếu cùng cảnh giới, tu vi của quốc sư còn kém xa ta, còn hắn chỉ kém ta một xíu, đó không phải là bá thể thì là gì?
Linh Dục Tú cắm cây cọc khác xuống đê, dở khóc dở cười:
Quốc sư là thánh nhân năm trăm năm có một, nếu cùng cảnh giới sao có thể kém hơn ngươi? Mau tới giúp một tay, một mình ta làm không xuể, bọn họ đi làm guồng nước rồi!
Tần Mục vội vàng chạy tới giúp, trong lòng hưng phấn khôn nguôi:
Bá thể thứ hai, mặc dù tu vi kém ta một chút nhưng chiêu pháp thần thông lại mạnh hơn ta một chút… Không hổ là bá thể!
Linh Dục Tú thấy hắn ta không chú tâm, hơi cáu giận nhưng trong lòng cũng mừng cho hắn, gặp được đồng loại đương nhiên phải vui mừng.
Một lát sau, Tần Mục bình tĩnh trở lại, bất giác nguyên khí của hắn thông suốt, nối liền Linh Thai - Ngũ Diệu - Lục Hợp, tốc độ vận hành càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thoải mái, thông suốt.
Linh Dục Tú đột nhiên dừng lại, cảm thấy xung quanh có điều khác thường.
Lúc này tiếng nước trở lên vô cùng trong trẻo, tiếng chim hót cũng trở lên êm tai hơn, hương hoa, hương cỏ cây trong không khí ngát hương, thậm chí mọi cảm quan của nàng đều trở lên nhạy bén vô cùng.
Nàng có chút rầu rĩ nhìn Tần Mục, ánh mắt Tần Mục trong veo nhìn ánh mắt của nàng. Linh Dục Tú được ánh mắt của hắn dẫn dắt, đột nhiên như bước vào một cảnh giới vô cùng kì diệu, chỉ cảm thấy linh thai và linh hồn đang hoạt động tích cực.
Hai người đứng trên đê, tay nắm chặt tay, nhìn nhau mỉm cười, sau đó cơ thể đứng yên không động đậy.
Hồn và linh thai của họ bay khỏi cơ thể, dường như trở lên vô cùng to lớn, giống như đi vào cõi thần tiên, hư không, chớp mắt đi xa ngàn dặm.
Linh Dục Tú nhìn thấy mình và Tần Mục dắt tay nhau bay đi, chỉ trong chớp mắt đã bay xa ngàn dặm, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn ngôi chùa trên Tu Di sơn, sau đó tới Bắc Cực, ở nơi băng tuyết quanh năm đó nhìn thấy Băng Sơn Tuyết Linh, rồi lại đột nhiên tới Nam Hải, chân đứng trên mây trắng nhìn biển xanh trời xanh. Rồi lại đột nhiên tới Đại Khư, nhìn thấy thần thánh trùng điệp sừng sững giữa sông núi bao la.
Đúng trong lúc này đột nhiên họ nghe thấy có người gọi tên mình, lập tức chỉ thấy một lực hút vô hình truyền tới, kéo họ từ xa ngàn dặm về.
Phụt…
Linh hồn của hai người về lại trong cơ thể, chỉ thấy họ vẫn đứng trên sông, đang nhìn nhau mỉm cười. Linh Dục Tú hơi đỏ mặt vội vàng buông tay Tần Mục ra, bên cạnh thái tử Linh Ngọc Thư đang nghiêm khắc nhìn họ.
Tần Mục hồi tưởng lại cảm xúc ban nãy nói:
Điện hạ, vừa rỗi ta đã lĩnh ngộ ra Đại Nhất Thống công pháp của cảnh giới Lục Hợp, đột nhiên tiến vào một cảnh giới rất kì diệu, linh thai và linh hồn dung hợp, bay ra khỏi cơ thể, ngao du thế giới bao la. Điện hạ có biết việc này là sao không?
Linh Ngọc Thư giật mình kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
Nhanh vậy sao? Ngươi đã tu thành nguyên thần rồi!
Tần Mục quan sát công tử trên thuyền, chỉ thấy người này là không phải nhân vật phàm gian, trong lòng không khỏi xuýt xoa, đàn ông cũng có thể anh tuấn tới nhường này, nói:
Xin hỏi sư huynh từ đâu tới?
Thượng Thương!
Hư Sinh Hoa quan sát Tần Mục, phát hiện thiếu niên này rất chất phác, ánh mắt trong trẻo gần như không có bất cứ tạp chất nào nhưng trên người lại có khí chất ngông cuồng bất kham thì nói:
Còn sư huynh là người ở đâu?
Tần Mục ngẫm nghĩ, hắn chưa từng nghe nói tới Thượng Thương, xem ra lại là một thánh địa ẩn thế nào đó nói:
Ta là người thôn Tàn Lão!
Hư Sinh Hoa cũng chưa từng nghe tới tên thôn Tàn Lão, trong lòng ghi nhớ thôn Tàn Lão, nhủ thầm:
Lẽ nào là một thánh địa ẩn thế nào đó sao?
Vừa nãy ta thấy sư huynh vung tay liền phóng ra mấy chục sợi nguyên khí, cảm thấy rất kì lạ, giống như dùng kiếm tạo thành sợi, khác với luyện khí thành sợi bình thường, bởi vậy nên mải mê quan sát.
Hư Sinh Hoa mở gói trà ra hãm trà, bốn cô gái đun sôi nước, đợi một lát cho nước sôi hơi nguội một chút mới cho lá trà vào trong nước.
Hư Sinh Hoa đậy nắp ấm trà lại, nói:
Kiếm thuật của ngươi rất phi phàm, ban nãy mấy chục sợi nguyên khí phóng xuống nước đều cắm thẳng xuống đáy sông, nguyên khí chạm tới hạt cát trong sông, mỗi sợi nguyên khí đều chạm tới một hạt cát, không hề ép hạt cát xuống, cũng không khiến nó nổi lên chút nào. Nước sông lại chảy xiết như vậy cũng không hề làm sợi nguyên khí của ngươi lay động. Cách thức khống chế này thật khiến người ta khâm phục. Trình độ thuật số của ngươi cũng rất cao, lẽ nào từng học kiếm thuật của Đạo Môn?
Tần Mục kinh ngạc nói:
Sư huynh thật tinh mắt, đúng là ta có học Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên. Sợi nguyên khí rất khó điều khiển, không có trọng lượng, cắm thẳng đứng sợi nguyên khí xuống sông cần phải tính toán thuật số. Ta dùng thuật toán nguyên lực địa từ, như vậy mới có thể khiến sợi nguyên khí không động!
Hư Sinh Hoa hãm trà xong, nhấc ấm rót trà cho Tần Mục, nói:
Đồng thời điều khiển nhiều sợi nguyên khí tới vậy, không tăng thêm chút sức mạnh nào cũng là học vấn, tinh tế tỉ mỉ. Tỉ mỉ tới mức này, kiếm thuật chắc cũng vô cùng cao minh. Nếu như ngươi dùng bản lĩnh điều khiển nguyên khí vào điều khiển kiếm vậy thì kiếm thuật chắc chắn sẽ rất đáng sợ, chắc cũng chỉ có Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên của Đạo Môn mới cần tới thuật điều khiển kiếm tinh tế tới vậy. Hơn nữa sợi nguyên khí của ngươi cũng không tầm thường, dùng kiếm khí hóa thành sợi, bản thân sợi nguyên khí cũng chính là một loại kiếm thuật.
Sợi nguyên khí là Nhiễu Kiếm Thức do quốc sư Duyên Khang sáng tạo!
Tần Mục lại kinh ngạc, khen ngợi:
Ngươi đúng là một người rất tinh tế. Lần đầu tiên ta gặp được người như ngươi có thể nhìn thấu sợi nguyên khí của ta, rất nhiều người thua trong tay ta đều không nhận ra điểm này, ngươi rất bất phàm. Chắc Thượng Thương cũng là một nơi rất bất phàm.
Hư Sinh Hoa cười nói:
Ta cũng may mắn nhìn ra. Dạy ra được đệ tử như ngươi, thôn Tàn Lão mới đúng là nơi bất phàm. Nào, hãy thử uống Thanh Minh Trà của Thượng Thương ta.
Tần Mục hít hà hương trà trong chén, nhấp một ngụm, vừa vào miệng hơi đắng một chút nhưng ngay lập tức vị ngọt tỏa ra từ trong búp trà quấn quít không ngớt, khiến người ta yêu thích.
Lá trà hãm Thanh Minh Trà này cũng rất đẹp mắt, lá nào lá nấy đều giống như đầu lông, lưỡi tước, lơ lửng giữa nước trà, có lá nổi lên có lá chìm xuống.
Tần Mục khen ngợi:
Trà ngon. Có thể tặng ta một ít không?
Hư Sinh Hoa do dự một lát nói:
Lần này ta ra ngoài, Thanh Minh mang theo không nhiều…
Tần Mục cười nói:
Bữa khác ta sẽ mời ngươi uống rượu!
Hư Sinh Hoa mắt vụt sáng, lấy ra gói trà của mình chia cho Tần Mục một nửa, cười nói:
Nhất ngôn cửu đỉnh! Sau khi ta làm xong việc của mình phải tới đâu tìm ngươi?
Tần Mục nhận gói trà:
Kinh thành, ta làm Trung Tán đại phu ở đó. Ngươi đến kinh thành thì tới Thái Học Viện tìm ta.
Được. Sau khi làm xong việc ta sẽ tới kinh thành Duyên Khang tìm ngươi uống rượu!
Hai ngươi dùng trà thay rượu kính nhau một chén, hai chén trà chạm vào nhau “tách” một tiếng, Tần Mục và Hư Sinh Hoa thản nhiên như không nhưng tay áo đột nhiên căng phồng lên, tiếng giò vù vù thổi từ sau lưng hai người ra phía xa.
Mặt sông đột nhiên sôi sục, nước sông không ngừng nổ tung, sóng nước phun lên tạo thành hai đường thẳng đổ về hai phía thượng du và hạ du, sau mấy chục tiếng nổ mới phẳng lặng trở lại.
Bốn cô gái trên thuyền giật nảy mình, Tần Mục và Hư Sinh Hoa đang nói chuyện bình thường tại sao đột nhiên lại ra tay giao chiến.
Tần Mục tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Hư Sinh Hoa thật kĩ. Hư Sinh Hoa cũng có phần kinh ngạc cầm chén trà đặt đưa lên miệng.
Uống trà xong, Hư Sinh Hoa cầm lấy Thất Huyền Cầm ở chỗ Thanh Oanh, nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng đàn chậm rãi, có ý cảnh xa xăm giống như một vị thần ở ngoài cửu thiên dùng tiếng đàn để thể hiện tâm trạng, cũng như để mời gọi, mời khách nhân tới thiên ngoại làm khách.
Tần Mục nghe một lát, khen ngợi:
Đúng là ý cảnh cao xa, thoát khỏi thế tục. Chỉ có điều ta ở trong trần thế không thể thoát ra được.
Linh Dục Tú đứng bên bờ sông gọi:
Gã chăn trâu, mau qua bên này!
Biết rồi!
Tần Mục quay đầu đáp một tiếng, đứng dậy áy náy nói:
Ta còn nhiều việc thế tục phải làm, không làm phiền ngươi nữa, ta đi xử lý thủy lợi đây!
Hư Sinh Hoa đứng dậy tiễn hắn, nói:
Những việc hồng trần vặt vãnh chỉ quấy rối tâm tư của ngươi, chi bằng tới Thượng Thương cho thanh tịnh.
Tần Mục nhảy xuống khỏi thuyền, cười nói:
Ngươi quá tiêu dao, ta không thể sống những chuỗi ngày thanh nhàn như vậy, ta thích bận rộn luôn chân luôn tay. Nhớ tới kinh thành tìm ta, ta nợ ngươi một chầu rượu!
Hư Sinh Hoa gật đầu, thuyền hoa lướt đi trên sông, đi xuống dưới sông.
Trên thuyền hoa, Thanh Oanh tới bên bàn trà, đang định thu dọn chén trà, Hư Sinh Hoa nói:
Đừng đụng vào!
Thanh Oanh kinh ngạc, vội vàng dừng tay.
Hai chén trà trên bàn một chén là của Tần Mục, một chén là của Hư Sinh Hoa, trong chén trà của Tần Mục vẫn còn nửa chén nước còn chén trà của Hư Sinh Hoa thì đã hết.
Hư Sinh Hoa nhìn Ngọc Liễu nói:
Hãy tế ngọc bình, bảo vệ bàn trà, đừng làm hỏng thuyền của ta.
Ngọc Liễu vội vàng phát động nguyên khí, ngọc bình mà nàng ta ôm bay lên, úp ngược xuống, miệng bình hướng xuống dưới.
Một luồng sáng đổ ra từ trong ngọc bình, bảo vệ bàn trà.
Hư Sinh Hoa thổi một hơi trên bàn trà, đột nhiên hai chén trà nứt vỡ, trong đó chén trà của Hư Sinh Hoa vỡ tan tành, vô số mảnh vỡ bay tung tóe, đập nát vụn bàn trà.
Còn chén trà của Tần Mục, nửa chén nước trà đột nhiên hóa thành một luồng sáng, đánh nứt chén trà từ giữa chén, tách làm đôi chứ không vỡ vụn!
Cao thủ!
Hư Sinh Hoa sai Ngọc Liễu thu ngọc bình lại, kiểm tra mảnh vụn của hai chén trà, sắc mặt nghiêm trọng nói:
Thiếu niên này trạc tuổi ta, tu vi mạnh hơn ta một chút, thật sự lợi hại. Thần thông trung thổ quả không thể xem nhẹ.
Hắn và Tần Mục chạm chén, hai người nhân cơ hội đó so tài một phen, khi nguyên khí va chạm vào nhau, thần thông của mình cũng ẩn chứa trong lần va chạm đó. Nguyên khí của Hư Sinh Hoa bị nguyên khí của Tần Mục kìm hãm, sức mạnh truyền tới từ phía Tần Mục rất mạnh mẽ, vì thế chén trà mới vỡ vụn.
Còn Hư Sinh Hoa thì mạnh hơn về thần thông, sức mạnh tập trung thành một đường thẳng, vì thế chén trà của Tần Mục mới tách ra từ chính giữa.
Thủ đoạn của hai người đều rất cao minh, giữ uy lực thần thông của đối phương vào trong chén trà của mình, ý và lực của thần thông sẽ tạm thời được cất giữ, vì thế hai chén trà đặt ở đó vẫn nguyên vẹn nhưng có ngoại lực chạm vào lập tức sẽ kích phát ý và lực ẩn chứa bên trong.
Chắc hắn là Đạo Tử của Đạo Môn.
Hư Sinh Hoa nhìn lên trên sông, khen ngợi:
Đạo Môn quả nhiên bất phàm, thành tựu của Đạo Tử đời này chắc chắn không tầm thường! Giờ đã gặp Đạo Tử của Đạo Môn rồi, chúng ta tới Tiểu Ngọc Kinh, sau cùng sẽ đi tìm vị Nhân Hoàng mới đó. Vu Tôn nói rằng vị Nhân Hoàng mới này là Thiên Ma giáo chủ, vừa hay tới Thiên Ma giáo một chuyến.
Trên sông, Tần Mục chạy tới giúp Linh Dục Tú, Linh Dục Tú đang cắm cọc trên đê, hỏi:
Người trên thuyền vừa nãy là ai? Có ác ý không? Ta thấy thần thông của các người làm nổ tung cả mặt sông.
Tần Mục cười nói:
Chỉ thăm dò lẫn nhau mà thôi. Hôm nay ta rất vui, vô cùng vui!
Linh Dục Tú gõ cọc, nghe tiếng rung, nói:
Có gì đáng vui chứ?
Ta tưởng rằng thế gian này chỉ có mình ta là bá thể.
Tần Mục tinh thần hào hứng, nắm chặt nắm tay, nhìn theo thuyền hoa đang trôi xuống hạ du:
Tới hôm nay ta đã gặp được một bá thể khác! Nếu trưởng thôn biết việc này nhất định sẽ vui phát điên! Trên thế gian này còn có bá thể thứ hai, ông ấy nhát định sẽ vui mừng thay ta!
Linh Dục Tú mơ hồ, nhủ thầm:
Bá thể gì chứ?
Tần Mục hào hứng đi tới đi lui, nói:
Ta vừa thăm dò tu vi của hắn, chỉ thua kém ta một xíu, chỉ một xíu thôi! Muội muội, ngươi biết không? Nếu cùng cảnh giới, tu vi của quốc sư còn kém xa ta, còn hắn chỉ kém ta một xíu, đó không phải là bá thể thì là gì?
Linh Dục Tú cắm cây cọc khác xuống đê, dở khóc dở cười:
Quốc sư là thánh nhân năm trăm năm có một, nếu cùng cảnh giới sao có thể kém hơn ngươi? Mau tới giúp một tay, một mình ta làm không xuể, bọn họ đi làm guồng nước rồi!
Tần Mục vội vàng chạy tới giúp, trong lòng hưng phấn khôn nguôi:
Bá thể thứ hai, mặc dù tu vi kém ta một chút nhưng chiêu pháp thần thông lại mạnh hơn ta một chút… Không hổ là bá thể!
Linh Dục Tú thấy hắn ta không chú tâm, hơi cáu giận nhưng trong lòng cũng mừng cho hắn, gặp được đồng loại đương nhiên phải vui mừng.
Một lát sau, Tần Mục bình tĩnh trở lại, bất giác nguyên khí của hắn thông suốt, nối liền Linh Thai - Ngũ Diệu - Lục Hợp, tốc độ vận hành càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thoải mái, thông suốt.
Linh Dục Tú đột nhiên dừng lại, cảm thấy xung quanh có điều khác thường.
Lúc này tiếng nước trở lên vô cùng trong trẻo, tiếng chim hót cũng trở lên êm tai hơn, hương hoa, hương cỏ cây trong không khí ngát hương, thậm chí mọi cảm quan của nàng đều trở lên nhạy bén vô cùng.
Nàng có chút rầu rĩ nhìn Tần Mục, ánh mắt Tần Mục trong veo nhìn ánh mắt của nàng. Linh Dục Tú được ánh mắt của hắn dẫn dắt, đột nhiên như bước vào một cảnh giới vô cùng kì diệu, chỉ cảm thấy linh thai và linh hồn đang hoạt động tích cực.
Hai người đứng trên đê, tay nắm chặt tay, nhìn nhau mỉm cười, sau đó cơ thể đứng yên không động đậy.
Hồn và linh thai của họ bay khỏi cơ thể, dường như trở lên vô cùng to lớn, giống như đi vào cõi thần tiên, hư không, chớp mắt đi xa ngàn dặm.
Linh Dục Tú nhìn thấy mình và Tần Mục dắt tay nhau bay đi, chỉ trong chớp mắt đã bay xa ngàn dặm, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn ngôi chùa trên Tu Di sơn, sau đó tới Bắc Cực, ở nơi băng tuyết quanh năm đó nhìn thấy Băng Sơn Tuyết Linh, rồi lại đột nhiên tới Nam Hải, chân đứng trên mây trắng nhìn biển xanh trời xanh. Rồi lại đột nhiên tới Đại Khư, nhìn thấy thần thánh trùng điệp sừng sững giữa sông núi bao la.
Đúng trong lúc này đột nhiên họ nghe thấy có người gọi tên mình, lập tức chỉ thấy một lực hút vô hình truyền tới, kéo họ từ xa ngàn dặm về.
Phụt…
Linh hồn của hai người về lại trong cơ thể, chỉ thấy họ vẫn đứng trên sông, đang nhìn nhau mỉm cười. Linh Dục Tú hơi đỏ mặt vội vàng buông tay Tần Mục ra, bên cạnh thái tử Linh Ngọc Thư đang nghiêm khắc nhìn họ.
Tần Mục hồi tưởng lại cảm xúc ban nãy nói:
Điện hạ, vừa rỗi ta đã lĩnh ngộ ra Đại Nhất Thống công pháp của cảnh giới Lục Hợp, đột nhiên tiến vào một cảnh giới rất kì diệu, linh thai và linh hồn dung hợp, bay ra khỏi cơ thể, ngao du thế giới bao la. Điện hạ có biết việc này là sao không?
Linh Ngọc Thư giật mình kinh ngạc, kêu lên thất thanh:
Nhanh vậy sao? Ngươi đã tu thành nguyên thần rồi!
/1208
|