Ba người Tần Mục, Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê hạ xuống trước ngọn núi thần, núi thần trang nghiêm, tràn ngập một cảm giác bất phàm. Từng hào quang màu kim hoàng vây quanh ngọn núi nhẹ nhàng gột rửa, khiến người ta có cảm giác ngước mắt nhìn núi cao, không dám trực tiếp bay tới.
Bọn họ lựa chọn đi bộ.
Núi thần này có bậc thang chạy thẳng tới đại điện Kim Đỉnh, chắc hẳn là phát sinh qua chiến đấu cực kỳ thảm khốc, trên thềm đá loang lổ đầy những vết máu.
Máu là từ phía trên chảy xuống, máu của Thần Ma rất khó khô cạn, cho dù là từng trải một hai vạn năm cũng sẽ tản ra chấn động kinh người, nhưng mà máu của Thần Ma ở đây lại xói mòn tinh khí, biến thành từng mảnh vết máu màu nâu nhìn thấy mà giật mình.
Kỳ lạ chính là ở đây cũng không có dấu vết chiến đấu lưu lại.
Tần Mục phát động Vô Ưu kiếm, hung hăng đánh về phía núi thần. Ánh lửa văng ra khắp nơi, hai tay của hắn bị chấn động tới mức tê dại, nhưng lại không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Ngọn núi thần này hình như có một lực lượng vô danh chuyển động ở bên trong thân núi, bảo vệ núi thần.
- Tôn vương của La Phù Thiên trước đây và rất nhiều Ma Thần xông đến nơi đây cũng không thể lưu lại vết tích ở trên núi thần, ngọn núi thần này có lai lịch thế nào?
Tần Mục không hiểu chút nào.
Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi liếc mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu, không nói gì.
Ánh mắt của Triết Hoa Lê chớp động, thầm nghĩ:
- Ngay cả tôn vương cũng không có cách nào lưu lại vết tích ở trên ngọn núi thần này, ngọn núi thần này thật sự là giả sao? Có chút không giống lắm...
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Phía trước xuất hiện một thi thể xương cốt Thần Ma ngã xuống, máu thịt không còn. Tần Mục bước nhanh đi tới trước mặt, quần áo trên thân bộ hài cốt này đã mục nát, máu thịt cũng đã rữa nát.
Thi thể xương cốt có ba xương gáy, ba cái đầu, hướng về ba phương hướng khác nhau. Hắn có sáu cánh tay, trong tay từng người cầm lấy một thanh thần binh.
- Một vị thần chết trận!
Mắt Tần Mục sáng như tuyết, lập tức chụp vào một thanh Mãnh Hổ Tôn Tửu Oanh, chỉ có điều bàn tay của hắn vừa chạm vào thanh Tửu Oanh này, thần binh đột nhiên hóa thành tro bụi.
Tần Mục ngẩn người ra, chỉ thấy thi thể xương cốt cầm Tửu Oanh đã hóa thành bụi bặm không ngừng tan rã, rất nhanh, bộ hài cốt này hoàn toàn nát bấy, kể cả vài thanh thần binh khác cũng vỡ nát đầy đất.
Triết Hoa Lê đi lên phía trước, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ là bị đối thủ của hắn chấn động thành bột?
Tề Cửu Nghi lắc đầu, đột nhiên cắt đầu ngón tay, một giọt máu màu kim hoàng chảy xuống, rơi ở trên thềm đá. Chỉ thấy giọt máu này của hắn đang nhanh chóng khô cạn, hình như bị thềm đá hấp thu tất cả tinh khí.
Sắc mặt của Tề Cửu Nghi nghiêm trọng, nghiêm nghị nói:
- Là ngọn núi thần này hút đi tất cả tinh khí của hắn, ngay cả tinh khí trong thần binh cũng không thể giữ lại được.
Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:
- Tề huynh, chúng ta hiện tại cùng bị cuốn vào dị tinh, các ngươi nếu như biết cái gì, không ngại nói ra. Mọi người liên hệ một chút, nói không chừng lại có thể tìm ra cách rời khỏi đây.
Vết thương ở đầu ngón tay Tề Cửu Nghi tự động khép lại, hắn lắc đầu cười nói:
- Ta là lần đầu tiên hạ giới, đối với thế giới này làm sao biết được cái gì? Tần huynh không nên nói đùa.
Tần Mục nhìn vết thương ở đầu ngón tay của hắn, trong lòng rét lạnh. Vết thương tự động khép lại, không cần đan dược trị liệu, đây là tác dụng từ công pháp của hắn hay tác dụng đặc biệt của thể chất hắn.
Trong lòng Triết Hoa Lê cũng thầm cả kinh. Ba người bọn họ ở trước bức tranh Thần Thành đánh một trận, Tề Cửu Nghi thương thế nặng nhất, bị Tần Mục cùng hắn đánh thành trọng thương, lại bị Tần Mục đâm một kiếm, suýt nữa thân chết đạo tiêu.
Nhưng mà lúc này mới mấy ngày, Tề Cửu Nghi lại khôi phục lại giống như lúc ban đầu, tu vi không có suy giảm chút nào, hơn nữa còn có phần hơn trước!
Ba người theo đuổi tâm tư của mình, tiếp tục đi về phía trước. Trên thềm đá đầy những thi thể xương cốt Thần Ma lớn nhỏ. Có vài thi thể là đến từ Ma Thần của Ma tộc, có vài thi thể lại là thần chỉ.
Phàm là thần chỉ đều là ba đầu sáu tay, hình thái thi thể xương cốt gần giống như vậy, chắc là cùng một chủng tộc!
Thi thể xương cốt của bọn họ và binh tinh khí thần binh của Ma Thần đều bị ngọn núi thần này hút đi, hoàn toàn không tồn tại, vừa chạm nhẹ lại sẽ hóa thành tro bụi.
Triết Hoa Lê quan sát những thi thể xương cốt của thần chỉ ba đầu sáu tay, khẽ nhíu mày. Hắn nhìn về phía Tề Cửu Nghi, khẽ nói:
- Những hài cốt này là Thần tộc trong Thiên Đình sao?
Tề Cửu Nghi lắc đầu, hạ thấp giọng nói:
- Ta cũng không biết. Trong Thiên Đình ngược lại có vài Thần Ma ba đầu sáu tay, nhưng cũng không phải là một chủng tộc, hơn nữa số lượng thần chỉ ba đầu ở đây chết trận nhiều như vậy, chắc hẳn không phải là xuất phát từ Thiên Đình. Ngọn núi thần này...
Hắn lắc đầu:
- Trong Thiên Đình mới là thật. Ngọn núi thần này chắc là giả, nhưng mà vì sao ngọn núi thần này lại mạnh như vậy?
Trong lòng hắn có chút không hiểu.
Yêu nhãn trên yêu đao phía sau Triết Hoa Lê chợt mở ra, quan sát khắp nơi, nhưng cho dù là yêu nhãn cũng nhìn không ra cái gì.
- Theo ý của ngươi, ngọn núi thần này cũng là thật sao? Làm sao có thể?
Triết Hoa Lê không hiểu nói.
Tề Cửu Nghi nhìn lên, chỉ thấy Tần Mục đi rất nhanh, sắp tới đỉnh núi, hắn vội vàng nói:
- Ngọn núi thần này có cổ quái, chúng ta cũng đi tới đi. Nếu có bảo bối gì chỉ sợ sẽ bị hắn nhanh chân lấy trước!
Hai người vội vàng chạy về phía lên, đã thấy Tần Mục đứng ở thềm đá cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Hai người vội vàng đi tới bên cạnh hắn, chỉ thấy ở trước mặt Tần Mục là một vị Ma Thần đứng sừng sững ở nơi đó, lông mày dài lộ vẻ tức giận, một tay chống thanh đao, uy phong lẫm liệt.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mặt vị Ma Thần này không giận tự uy, đang nhìn bọn họ, hình như thanh đao trong tay hắn khả năng đánh về phía bọn họ bất cứ lúc nào!
Thân thể của Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê cứng đờ, cũng không dám có bất kỳ cử động nào.
Tần Mục thở hắt ra một hơi, bước chân đi vòng qua mặt bên của vị Ma Thần này, lại nhìn thấy được một gương mặt.
Hắn đi quanh vị Ma Thần này một vòng. Vị Ma Thần này trước sau trái phải lại có bốn gương mặt, hắn cười nói:
- Hai vị sư huynh, các ngươi không cần lo lắng, hắn cũng đã chết từ lâu. Ta vừa leo đến nơi đây, thấy hai mắt hắn nhìn ta chằm chằm, ta cũng khiếp sợ đến mức cứng người, còn cho rằng mình sẽ phải chết ở trong tay hắn.
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê phục hồi lại tinh thần, từng người thở phào nhẹ nhõm, toàn thân có mồ hồi lạnh tuôn ra.
Triết Hoa Lê đi vòng một vòng, kinh ngạc nói:
- Ma Thần bốn mặt? Chẳng lẽ là tôn vương trước đây? Hắn vì sao lại đứng ở chỗ này, không đi vào đại điện?
Tần Mục cẩn thận quan sát, nói:
- Bốn gương mặt, nhiều hơn so với Phược Nhật La một gương mặt, lẽ nào công pháp cũng giống như Phược Nhật La? Phược Nhật La còn chưa tu luyện tới trình độ như hắn sao?
Tề Cửu Nghi cũng đi theo hắn chuyển động vòng quanh vị tôn vương này, cẩn thận quan sát, nói:
- Không có khả năng như vậy. Phần gáy của Phược Nhật La mọc ra lỗ tai, hắn không có gương mặt thứ tư. Bọn họ chắc là dị chủng trong cùng tộc. Tu vi thực lực của Phược Nhật La sẽ không kém hơn so hắn... Vết thương ở chỗ này!
Hắn có phát hiện, chỉ về phía cổ của tôn vương bốn mặt. Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy trên cổ của vị tôn vương bốn mặt này có một đường nhỏ màu đỏ không dễ nhận ra.
Chắc là vị tôn vương này xông đến nơi đây, đột nhiên trúng chiêu, bị cắt qua cổ!
Tần Mục mở miệng, thở ra một hơi hóa thành gió to, thổi về phía đầu của vị tôn vương bốn mặt. Đầu của vị tôn vương này đột nhiên từ trên cổ lăn xuống, rơi xuống trên thềm đá, giống như là đồ sứ bể nát.
Tiếp theo, thân thể cao lớn của vị tôn vương này giống như là bức tượng Ma thần làm bằng gốm sứ, nhanh chóng sụp đổ. Thân thể của hắn đã trống rỗng, máu thịt không tồn tại, chỉ còn lại có da.
Thanh đao trong tay hắn cũng rơi vỡ đầy đất.
Tần Mục rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn về phía tòa đại điện này.
Chính là thời điểm tôn vương bốn mặt tiến gần tới ngôi thần điện trước mặt bọn họ mới bị trúng chiêu, bị chém rơi đầu, chém rơi nguyên thần.
Lúc này ngôi thần điện này lại ở phía trước bọn họ, cửa đang mở ra, bên trong u ám không nhìn thấy rõ, thỉnh thoảng có ánh sáng lưu chuyển đập vào mi mắt.
Ánh mắt của Tề Cửu Nghi chớp hiện không ngừng, nhẹ giọng nói:
- Tần huynh muốn đi vào sao? Bên trong có thể sẽ có nguy hiểm!
Tần Mục cắn răng, đi thẳng về phía trước, trầm giọng nói:
- Hai vị sư huynh, ta đi vào trước thăm dò đường, nếu chẳng may có nguy hiểm, ta thông báo cho các ngươi lập tức chạy trốn!
Tề Cửu Nghi kinh ngạc, nhìn về phía Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía hắn. Hai vị thiếu niên đều không hiểu nổi. Lẽ nào Tần Mục thật sự xem bọn họ trở thành bằng hữu cùng sinh cùng tử, chủ động liều mình thám hiểm?
Bọn họ cùng Tần Mục tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng có thể thấy được Tần Mục không giống với loại người như thế.
Phía trước, Tần Mục đi vào ngôi thần điện kia, bóng người biến mất. Trong điện, ánh sáng u ám còn đang lưu chuyển. Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa điện, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đột nhiên, một tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết truyền đến, khiến cho hai người sởn tóc gáy.
Tiếng kêu thê thảm của Tần Mục truyền đến:
- Bên trong có...
Âm thanh hơi ngừng lại.
Vù...
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê quyết định thật nhanh giống như gió bão lao về phía dưới chân núi. Hai bóng người hóa thành hai đạo lưu quang, nhanh chóng vô cùng.
Bọn họ leo núi sử dụng thời gian gần nửa canh giờ, xuống núi chỉ cần thời gian mấy lần hít thở lại đi tới giữa sườn núi.
Đột nhiên Triết Hoa Lê dừng bước, trầm giọng nói:
- Tề huynh dừng lại! Có cổ quái!
Tề Cửu Nghi vội vàng dừng bước, xoay người lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Triết Hoa Lê cười lạnh nói:
- Trong tiếng kêu gào thê thảm của hắn vừa rồi trung khí mười phần, làm gì giống như là người sắp chết? Hơn nữa, ngươi cảm thấy thứ có thể giết chết tôn vương trước đây tới giết hắn, hắn có cơ hội nói chuyện đưa ra lời cảnh báo chúng ta sao?
Tề Cửu Nghi trợn tròn hai mắt, thất thanh nói:
- Vậy ý của ngươi là... Chúng ta nhanh lên đó!
Hai người vội vàng chạy lên núi. Đi tới trước điện trên đỉnh núi, Triết Hoa Lê hít vào một hơi thật dài, nắm lấy chuôi đao của thanh yêu đao phía sau lưng, từng bước từng bước đi về phía cửa điện.
Tề Cửu Nghi đi ở phía sau hắn, từng cái đầu từ dưới cổ chui ra ngoài, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hai người cuối cùng đi tới cửa. Tề Cửu Nghi thò một cái đầu tới trên vai của Triết Hoa Lê, những cái đầu khác lại trốn ở sau lưng Triết Hoa Lê, nhìn về phía trong điện, không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy Tần Mục đang ở trong điện, lấy ra một đống lớn công cụ bàn tính linh tinh, đang tổ hợp, tạo ra một linh binh tính toán cỡ lớn.
Tề Cửu Nghi cắn răng, thu hồi chín cái đầu, hợp chín cái làm một, từ phía sau lưng của Triết Hoa Lê đi ra, bước chân vào đại điện.
Triết Hoa Lê cũng theo hắn đi vào.
Hai vị thiếu niên cười lạnh. Tần Mục ngẩng đầu lên, lộ vẻ kinh ngạc, mặt lập tức giãn ra mỉm cười:
- Hai vị sư huynh tới thật đúng lúc. Ta đang muốn nói cho các ngươi biết, trong điện có một vấn đề thuật số khó khăn.
Tề Cửu Nghi không ngừng cười lạnh, nhìn về phía trong điện. Chỉ thấy trung tâm của tòa đại điện này là một vương tọa sắt thép cực lớn do đao kiếm ghép thành, một vị Thần Ma ba đầu sáu tay cầm kim đao đại mã ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Năm cánh tay của hắn đỡ lấy tay vịn của vương tọa sắt thép, tay kia chỉ vào một phương hướng.
Ba cái đầu của hắn hướng về ba phương hướng khác nhau, há hốc miệng, mở rất lớn, mắt trợn tròn, hình như đang phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phổi.
Càng quỷ dị hơn là máu và thịt toàn thân của hắn đều khô quắt xuống, giống như là một bộ thi thể khô quắt, gầy trơ cả xương. Máu thịt toàn thân đều khô cạn, chỉ còn lại có lớp da khô dán thật chặt ở trên khối xương.
Thậm chí ngay cả mắt trong hốc mắt của hắn cũng khô cạn, ở trong hốc mắt chỉ có thể nhìn được con ngươi màu đen khô quắt.
Phía trước vị Thần Ma ba đầu sáu tay này còn có một cái hộp nhỏ đang lơ lửng. Hộp ngọc không lớn, lẳng lặng bồng bềnh, từ trong hộp nhỏ tràn ra từng tia hào quang, xoay quanh hộp nhỏ.
Mà ở xung quanh hộp nhỏ này còn có từng hạt cát với hình ngôi sao lớn nhỏ, đang xoay quanh hộp nhỏ.
Ngón tay của vị Thần Ma ba đầu sáu tay này chỉ về phía một bức tranh vẽ trên tường. Trên bức tranh trên tường vẽ hình các ngôi sao, chiếm cả mặt tường.
Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê theo ngón tay hắn chỉ nhìn lại, phát hiện ngón tay hắn chỉ chính là một cái tinh hệ trong tinh đồ. Chính giữa của mảnh tinh hệ này có một mảnh đại lục. Trên đại lục còn có từng tầng trời.
- Sao cát xoay quanh hộp nhỏ thật sự là một câu đố về đạo thuật!
Tề Cửu Nghi cẩn thận quan sát, lộ vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Thiên Đình Đại Chu Thiên Tinh Đấu thuật số! Triết Hoa Lê, ngươi ở trong Thiên Đình Linh Tú quân có học qua hay không?
Triết Hoa Lê gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thật sự là quỹ tích Chu Thiên Tinh Đấu của Thiên Đình, bên trong cất giấu một vấn đề đạo thuật số khó khăn, cùng Chu Thiên Tinh Đấu trên vách tường có phần tương ứng, tạo thành một tòa sát trận. Chỉ cần giải được vấn đề khó khăn này, lại có thể tiến vào Sát trận, lấy ra cái hộp nhỏ này!
Hai người lập tức lấy ra các loại linh binh tính toán, bắt đầu nhanh chóng tính toán theo công thức.
Nhưng vào lúc này, Tần Mục đứng dậy, linh binh tính toán cỡ lớn ở bên cạnh hắn tách ra, vù vù vù bay vào trong túi Thao Thiết của hắn.
- Hai vị sư huynh không cần tính nữa, là ba mươi ba vạn năm.
Tần Mục đi lên phía trước, quan sát sát trận Chu Thiên Tinh Đấu bao phủ hộp nhỏ, nói:
- Là tinh đồ ba mươi ba vạn năm trước, cùng Duyên Khang Thiên Tượng có khác biệt rất nhỏ. Nói ra thật xấu hổ, ta vừa giải xong, không ngờ từ bên trong tìm hiểu ra kiếm thứ mười bốn thật sự của đạo môn.
Hắn mặt mày hớn hở, xoay người lại chạy đến trước bức tranh trên tường, cười nói:
- Hơn nữa ta còn có một phát hiện kỳ diệu, tinh đồ trên vách tường này là đến từ phía nam Đại Khư ba mươi ba vạn năm trước. Địa điểm quan sát đánh giá ở gần Nam Hải, các ngươi nói có kỳ quái hay không? Vị Thần Ma ba đầu sáu tay này đến từ Nam Hải của Đại Khư ba mươi ba vạn năm trước!
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê liếc mắt nhìn nhau, lập tức bước vào trong sát trận Chu Thiên Tinh Đấu xung quanh hộp nhỏ, phóng về phía cái hộp nhỏ kia phóng đi.
Tần Mục giải ra đáp án, như vậy bọn họ lại có thể căn cứ vào đáp án này, dễ dàng tiến vào sát trận đoạt được hộp nhỏ.
- Nguy rồi, ta hình như tính sai!
Đức trước tinh đồ của bức tranh vẽ trên tường, Tần Mục chợt vỗ gáy mấy lần, dậm chân nói:
- Chắc là ba mươi lăm vạn năm! Hai vị sư huynh, các ngươi... các ngươi tiến vào thế nào? Vậy phải làm thế nào cho phải?
Bọn họ lựa chọn đi bộ.
Núi thần này có bậc thang chạy thẳng tới đại điện Kim Đỉnh, chắc hẳn là phát sinh qua chiến đấu cực kỳ thảm khốc, trên thềm đá loang lổ đầy những vết máu.
Máu là từ phía trên chảy xuống, máu của Thần Ma rất khó khô cạn, cho dù là từng trải một hai vạn năm cũng sẽ tản ra chấn động kinh người, nhưng mà máu của Thần Ma ở đây lại xói mòn tinh khí, biến thành từng mảnh vết máu màu nâu nhìn thấy mà giật mình.
Kỳ lạ chính là ở đây cũng không có dấu vết chiến đấu lưu lại.
Tần Mục phát động Vô Ưu kiếm, hung hăng đánh về phía núi thần. Ánh lửa văng ra khắp nơi, hai tay của hắn bị chấn động tới mức tê dại, nhưng lại không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Ngọn núi thần này hình như có một lực lượng vô danh chuyển động ở bên trong thân núi, bảo vệ núi thần.
- Tôn vương của La Phù Thiên trước đây và rất nhiều Ma Thần xông đến nơi đây cũng không thể lưu lại vết tích ở trên núi thần, ngọn núi thần này có lai lịch thế nào?
Tần Mục không hiểu chút nào.
Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi liếc mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu, không nói gì.
Ánh mắt của Triết Hoa Lê chớp động, thầm nghĩ:
- Ngay cả tôn vương cũng không có cách nào lưu lại vết tích ở trên ngọn núi thần này, ngọn núi thần này thật sự là giả sao? Có chút không giống lắm...
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Phía trước xuất hiện một thi thể xương cốt Thần Ma ngã xuống, máu thịt không còn. Tần Mục bước nhanh đi tới trước mặt, quần áo trên thân bộ hài cốt này đã mục nát, máu thịt cũng đã rữa nát.
Thi thể xương cốt có ba xương gáy, ba cái đầu, hướng về ba phương hướng khác nhau. Hắn có sáu cánh tay, trong tay từng người cầm lấy một thanh thần binh.
- Một vị thần chết trận!
Mắt Tần Mục sáng như tuyết, lập tức chụp vào một thanh Mãnh Hổ Tôn Tửu Oanh, chỉ có điều bàn tay của hắn vừa chạm vào thanh Tửu Oanh này, thần binh đột nhiên hóa thành tro bụi.
Tần Mục ngẩn người ra, chỉ thấy thi thể xương cốt cầm Tửu Oanh đã hóa thành bụi bặm không ngừng tan rã, rất nhanh, bộ hài cốt này hoàn toàn nát bấy, kể cả vài thanh thần binh khác cũng vỡ nát đầy đất.
Triết Hoa Lê đi lên phía trước, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ là bị đối thủ của hắn chấn động thành bột?
Tề Cửu Nghi lắc đầu, đột nhiên cắt đầu ngón tay, một giọt máu màu kim hoàng chảy xuống, rơi ở trên thềm đá. Chỉ thấy giọt máu này của hắn đang nhanh chóng khô cạn, hình như bị thềm đá hấp thu tất cả tinh khí.
Sắc mặt của Tề Cửu Nghi nghiêm trọng, nghiêm nghị nói:
- Là ngọn núi thần này hút đi tất cả tinh khí của hắn, ngay cả tinh khí trong thần binh cũng không thể giữ lại được.
Tần Mục hoàn toàn nghiêm túc nói:
- Tề huynh, chúng ta hiện tại cùng bị cuốn vào dị tinh, các ngươi nếu như biết cái gì, không ngại nói ra. Mọi người liên hệ một chút, nói không chừng lại có thể tìm ra cách rời khỏi đây.
Vết thương ở đầu ngón tay Tề Cửu Nghi tự động khép lại, hắn lắc đầu cười nói:
- Ta là lần đầu tiên hạ giới, đối với thế giới này làm sao biết được cái gì? Tần huynh không nên nói đùa.
Tần Mục nhìn vết thương ở đầu ngón tay của hắn, trong lòng rét lạnh. Vết thương tự động khép lại, không cần đan dược trị liệu, đây là tác dụng từ công pháp của hắn hay tác dụng đặc biệt của thể chất hắn.
Trong lòng Triết Hoa Lê cũng thầm cả kinh. Ba người bọn họ ở trước bức tranh Thần Thành đánh một trận, Tề Cửu Nghi thương thế nặng nhất, bị Tần Mục cùng hắn đánh thành trọng thương, lại bị Tần Mục đâm một kiếm, suýt nữa thân chết đạo tiêu.
Nhưng mà lúc này mới mấy ngày, Tề Cửu Nghi lại khôi phục lại giống như lúc ban đầu, tu vi không có suy giảm chút nào, hơn nữa còn có phần hơn trước!
Ba người theo đuổi tâm tư của mình, tiếp tục đi về phía trước. Trên thềm đá đầy những thi thể xương cốt Thần Ma lớn nhỏ. Có vài thi thể là đến từ Ma Thần của Ma tộc, có vài thi thể lại là thần chỉ.
Phàm là thần chỉ đều là ba đầu sáu tay, hình thái thi thể xương cốt gần giống như vậy, chắc là cùng một chủng tộc!
Thi thể xương cốt của bọn họ và binh tinh khí thần binh của Ma Thần đều bị ngọn núi thần này hút đi, hoàn toàn không tồn tại, vừa chạm nhẹ lại sẽ hóa thành tro bụi.
Triết Hoa Lê quan sát những thi thể xương cốt của thần chỉ ba đầu sáu tay, khẽ nhíu mày. Hắn nhìn về phía Tề Cửu Nghi, khẽ nói:
- Những hài cốt này là Thần tộc trong Thiên Đình sao?
Tề Cửu Nghi lắc đầu, hạ thấp giọng nói:
- Ta cũng không biết. Trong Thiên Đình ngược lại có vài Thần Ma ba đầu sáu tay, nhưng cũng không phải là một chủng tộc, hơn nữa số lượng thần chỉ ba đầu ở đây chết trận nhiều như vậy, chắc hẳn không phải là xuất phát từ Thiên Đình. Ngọn núi thần này...
Hắn lắc đầu:
- Trong Thiên Đình mới là thật. Ngọn núi thần này chắc là giả, nhưng mà vì sao ngọn núi thần này lại mạnh như vậy?
Trong lòng hắn có chút không hiểu.
Yêu nhãn trên yêu đao phía sau Triết Hoa Lê chợt mở ra, quan sát khắp nơi, nhưng cho dù là yêu nhãn cũng nhìn không ra cái gì.
- Theo ý của ngươi, ngọn núi thần này cũng là thật sao? Làm sao có thể?
Triết Hoa Lê không hiểu nói.
Tề Cửu Nghi nhìn lên, chỉ thấy Tần Mục đi rất nhanh, sắp tới đỉnh núi, hắn vội vàng nói:
- Ngọn núi thần này có cổ quái, chúng ta cũng đi tới đi. Nếu có bảo bối gì chỉ sợ sẽ bị hắn nhanh chân lấy trước!
Hai người vội vàng chạy về phía lên, đã thấy Tần Mục đứng ở thềm đá cuối cùng vẫn không nhúc nhích. Hai người vội vàng đi tới bên cạnh hắn, chỉ thấy ở trước mặt Tần Mục là một vị Ma Thần đứng sừng sững ở nơi đó, lông mày dài lộ vẻ tức giận, một tay chống thanh đao, uy phong lẫm liệt.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy mặt vị Ma Thần này không giận tự uy, đang nhìn bọn họ, hình như thanh đao trong tay hắn khả năng đánh về phía bọn họ bất cứ lúc nào!
Thân thể của Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê cứng đờ, cũng không dám có bất kỳ cử động nào.
Tần Mục thở hắt ra một hơi, bước chân đi vòng qua mặt bên của vị Ma Thần này, lại nhìn thấy được một gương mặt.
Hắn đi quanh vị Ma Thần này một vòng. Vị Ma Thần này trước sau trái phải lại có bốn gương mặt, hắn cười nói:
- Hai vị sư huynh, các ngươi không cần lo lắng, hắn cũng đã chết từ lâu. Ta vừa leo đến nơi đây, thấy hai mắt hắn nhìn ta chằm chằm, ta cũng khiếp sợ đến mức cứng người, còn cho rằng mình sẽ phải chết ở trong tay hắn.
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê phục hồi lại tinh thần, từng người thở phào nhẹ nhõm, toàn thân có mồ hồi lạnh tuôn ra.
Triết Hoa Lê đi vòng một vòng, kinh ngạc nói:
- Ma Thần bốn mặt? Chẳng lẽ là tôn vương trước đây? Hắn vì sao lại đứng ở chỗ này, không đi vào đại điện?
Tần Mục cẩn thận quan sát, nói:
- Bốn gương mặt, nhiều hơn so với Phược Nhật La một gương mặt, lẽ nào công pháp cũng giống như Phược Nhật La? Phược Nhật La còn chưa tu luyện tới trình độ như hắn sao?
Tề Cửu Nghi cũng đi theo hắn chuyển động vòng quanh vị tôn vương này, cẩn thận quan sát, nói:
- Không có khả năng như vậy. Phần gáy của Phược Nhật La mọc ra lỗ tai, hắn không có gương mặt thứ tư. Bọn họ chắc là dị chủng trong cùng tộc. Tu vi thực lực của Phược Nhật La sẽ không kém hơn so hắn... Vết thương ở chỗ này!
Hắn có phát hiện, chỉ về phía cổ của tôn vương bốn mặt. Tần Mục nhìn lại, chỉ thấy trên cổ của vị tôn vương bốn mặt này có một đường nhỏ màu đỏ không dễ nhận ra.
Chắc là vị tôn vương này xông đến nơi đây, đột nhiên trúng chiêu, bị cắt qua cổ!
Tần Mục mở miệng, thở ra một hơi hóa thành gió to, thổi về phía đầu của vị tôn vương bốn mặt. Đầu của vị tôn vương này đột nhiên từ trên cổ lăn xuống, rơi xuống trên thềm đá, giống như là đồ sứ bể nát.
Tiếp theo, thân thể cao lớn của vị tôn vương này giống như là bức tượng Ma thần làm bằng gốm sứ, nhanh chóng sụp đổ. Thân thể của hắn đã trống rỗng, máu thịt không tồn tại, chỉ còn lại có da.
Thanh đao trong tay hắn cũng rơi vỡ đầy đất.
Tần Mục rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn về phía tòa đại điện này.
Chính là thời điểm tôn vương bốn mặt tiến gần tới ngôi thần điện trước mặt bọn họ mới bị trúng chiêu, bị chém rơi đầu, chém rơi nguyên thần.
Lúc này ngôi thần điện này lại ở phía trước bọn họ, cửa đang mở ra, bên trong u ám không nhìn thấy rõ, thỉnh thoảng có ánh sáng lưu chuyển đập vào mi mắt.
Ánh mắt của Tề Cửu Nghi chớp hiện không ngừng, nhẹ giọng nói:
- Tần huynh muốn đi vào sao? Bên trong có thể sẽ có nguy hiểm!
Tần Mục cắn răng, đi thẳng về phía trước, trầm giọng nói:
- Hai vị sư huynh, ta đi vào trước thăm dò đường, nếu chẳng may có nguy hiểm, ta thông báo cho các ngươi lập tức chạy trốn!
Tề Cửu Nghi kinh ngạc, nhìn về phía Triết Hoa Lê. Triết Hoa Lê cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía hắn. Hai vị thiếu niên đều không hiểu nổi. Lẽ nào Tần Mục thật sự xem bọn họ trở thành bằng hữu cùng sinh cùng tử, chủ động liều mình thám hiểm?
Bọn họ cùng Tần Mục tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng có thể thấy được Tần Mục không giống với loại người như thế.
Phía trước, Tần Mục đi vào ngôi thần điện kia, bóng người biến mất. Trong điện, ánh sáng u ám còn đang lưu chuyển. Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê khẩn trương nhìn chằm chằm vào cửa điện, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.
Đột nhiên, một tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết truyền đến, khiến cho hai người sởn tóc gáy.
Tiếng kêu thê thảm của Tần Mục truyền đến:
- Bên trong có...
Âm thanh hơi ngừng lại.
Vù...
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê quyết định thật nhanh giống như gió bão lao về phía dưới chân núi. Hai bóng người hóa thành hai đạo lưu quang, nhanh chóng vô cùng.
Bọn họ leo núi sử dụng thời gian gần nửa canh giờ, xuống núi chỉ cần thời gian mấy lần hít thở lại đi tới giữa sườn núi.
Đột nhiên Triết Hoa Lê dừng bước, trầm giọng nói:
- Tề huynh dừng lại! Có cổ quái!
Tề Cửu Nghi vội vàng dừng bước, xoay người lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Triết Hoa Lê cười lạnh nói:
- Trong tiếng kêu gào thê thảm của hắn vừa rồi trung khí mười phần, làm gì giống như là người sắp chết? Hơn nữa, ngươi cảm thấy thứ có thể giết chết tôn vương trước đây tới giết hắn, hắn có cơ hội nói chuyện đưa ra lời cảnh báo chúng ta sao?
Tề Cửu Nghi trợn tròn hai mắt, thất thanh nói:
- Vậy ý của ngươi là... Chúng ta nhanh lên đó!
Hai người vội vàng chạy lên núi. Đi tới trước điện trên đỉnh núi, Triết Hoa Lê hít vào một hơi thật dài, nắm lấy chuôi đao của thanh yêu đao phía sau lưng, từng bước từng bước đi về phía cửa điện.
Tề Cửu Nghi đi ở phía sau hắn, từng cái đầu từ dưới cổ chui ra ngoài, khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hai người cuối cùng đi tới cửa. Tề Cửu Nghi thò một cái đầu tới trên vai của Triết Hoa Lê, những cái đầu khác lại trốn ở sau lưng Triết Hoa Lê, nhìn về phía trong điện, không khỏi ngẩn ra.
Chỉ thấy Tần Mục đang ở trong điện, lấy ra một đống lớn công cụ bàn tính linh tinh, đang tổ hợp, tạo ra một linh binh tính toán cỡ lớn.
Tề Cửu Nghi cắn răng, thu hồi chín cái đầu, hợp chín cái làm một, từ phía sau lưng của Triết Hoa Lê đi ra, bước chân vào đại điện.
Triết Hoa Lê cũng theo hắn đi vào.
Hai vị thiếu niên cười lạnh. Tần Mục ngẩng đầu lên, lộ vẻ kinh ngạc, mặt lập tức giãn ra mỉm cười:
- Hai vị sư huynh tới thật đúng lúc. Ta đang muốn nói cho các ngươi biết, trong điện có một vấn đề thuật số khó khăn.
Tề Cửu Nghi không ngừng cười lạnh, nhìn về phía trong điện. Chỉ thấy trung tâm của tòa đại điện này là một vương tọa sắt thép cực lớn do đao kiếm ghép thành, một vị Thần Ma ba đầu sáu tay cầm kim đao đại mã ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Năm cánh tay của hắn đỡ lấy tay vịn của vương tọa sắt thép, tay kia chỉ vào một phương hướng.
Ba cái đầu của hắn hướng về ba phương hướng khác nhau, há hốc miệng, mở rất lớn, mắt trợn tròn, hình như đang phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phổi.
Càng quỷ dị hơn là máu và thịt toàn thân của hắn đều khô quắt xuống, giống như là một bộ thi thể khô quắt, gầy trơ cả xương. Máu thịt toàn thân đều khô cạn, chỉ còn lại có lớp da khô dán thật chặt ở trên khối xương.
Thậm chí ngay cả mắt trong hốc mắt của hắn cũng khô cạn, ở trong hốc mắt chỉ có thể nhìn được con ngươi màu đen khô quắt.
Phía trước vị Thần Ma ba đầu sáu tay này còn có một cái hộp nhỏ đang lơ lửng. Hộp ngọc không lớn, lẳng lặng bồng bềnh, từ trong hộp nhỏ tràn ra từng tia hào quang, xoay quanh hộp nhỏ.
Mà ở xung quanh hộp nhỏ này còn có từng hạt cát với hình ngôi sao lớn nhỏ, đang xoay quanh hộp nhỏ.
Ngón tay của vị Thần Ma ba đầu sáu tay này chỉ về phía một bức tranh vẽ trên tường. Trên bức tranh trên tường vẽ hình các ngôi sao, chiếm cả mặt tường.
Tề Cửu Nghi và Triết Hoa Lê theo ngón tay hắn chỉ nhìn lại, phát hiện ngón tay hắn chỉ chính là một cái tinh hệ trong tinh đồ. Chính giữa của mảnh tinh hệ này có một mảnh đại lục. Trên đại lục còn có từng tầng trời.
- Sao cát xoay quanh hộp nhỏ thật sự là một câu đố về đạo thuật!
Tề Cửu Nghi cẩn thận quan sát, lộ vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Thiên Đình Đại Chu Thiên Tinh Đấu thuật số! Triết Hoa Lê, ngươi ở trong Thiên Đình Linh Tú quân có học qua hay không?
Triết Hoa Lê gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Thật sự là quỹ tích Chu Thiên Tinh Đấu của Thiên Đình, bên trong cất giấu một vấn đề đạo thuật số khó khăn, cùng Chu Thiên Tinh Đấu trên vách tường có phần tương ứng, tạo thành một tòa sát trận. Chỉ cần giải được vấn đề khó khăn này, lại có thể tiến vào Sát trận, lấy ra cái hộp nhỏ này!
Hai người lập tức lấy ra các loại linh binh tính toán, bắt đầu nhanh chóng tính toán theo công thức.
Nhưng vào lúc này, Tần Mục đứng dậy, linh binh tính toán cỡ lớn ở bên cạnh hắn tách ra, vù vù vù bay vào trong túi Thao Thiết của hắn.
- Hai vị sư huynh không cần tính nữa, là ba mươi ba vạn năm.
Tần Mục đi lên phía trước, quan sát sát trận Chu Thiên Tinh Đấu bao phủ hộp nhỏ, nói:
- Là tinh đồ ba mươi ba vạn năm trước, cùng Duyên Khang Thiên Tượng có khác biệt rất nhỏ. Nói ra thật xấu hổ, ta vừa giải xong, không ngờ từ bên trong tìm hiểu ra kiếm thứ mười bốn thật sự của đạo môn.
Hắn mặt mày hớn hở, xoay người lại chạy đến trước bức tranh trên tường, cười nói:
- Hơn nữa ta còn có một phát hiện kỳ diệu, tinh đồ trên vách tường này là đến từ phía nam Đại Khư ba mươi ba vạn năm trước. Địa điểm quan sát đánh giá ở gần Nam Hải, các ngươi nói có kỳ quái hay không? Vị Thần Ma ba đầu sáu tay này đến từ Nam Hải của Đại Khư ba mươi ba vạn năm trước!
Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê liếc mắt nhìn nhau, lập tức bước vào trong sát trận Chu Thiên Tinh Đấu xung quanh hộp nhỏ, phóng về phía cái hộp nhỏ kia phóng đi.
Tần Mục giải ra đáp án, như vậy bọn họ lại có thể căn cứ vào đáp án này, dễ dàng tiến vào sát trận đoạt được hộp nhỏ.
- Nguy rồi, ta hình như tính sai!
Đức trước tinh đồ của bức tranh vẽ trên tường, Tần Mục chợt vỗ gáy mấy lần, dậm chân nói:
- Chắc là ba mươi lăm vạn năm! Hai vị sư huynh, các ngươi... các ngươi tiến vào thế nào? Vậy phải làm thế nào cho phải?
/1208
|