Tần Phi Nguyệt lấy lại bình tĩnh, hướng về Hắc Tôn giả nói: Đại Dục Thiên Ma kinh, quốc sư cũng không có hứng thú.
Mi mắt Hắc Tôn giả buông xuống, cười hắc hắc nói: Quốc sư không có hứng thú, thế Tần tướng quân có hứng thú hay không?
Tần Phi Nguyệt tập trung tinh thần cao độ, biết bất luận mình nói cái gì đều không thể khiến cho mấy tên cùng hung cực ác này bỏ đi cảnh giác với mình.
Một ông lão mày bạc dưới tay Tần Phi Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng lên, nói: Ta già rồi, không còn sống được mấy ngày, vì lẽ đó rất muốn mở mang kiến thức một chút Đại Dục Thiên Ma kinh có thể thành Thần thành Ma trong truyền thuyết. Kính xin Giáo chủ phu nhân và Hắc Tôn giả thành toàn!
Dễ bàn.
Đôi mắt đẹp của Giáo chủ phu nhân nhìn quanh, cười nói: Còn có ai muốn kiến thức Đại Dục Thiên Ma kinh?
Một vị phu nhân mặt vàng dưới trướng Phó Vân Địch cười nói: Nếu phu nhân không ngại mà nói thì ta cũng muốn nhìn Ma điển thành Thần thành Ma này.
Giáo chủ phu nhân nhìn về phía Phó Vân Địch, nói: Thành chủ thì sao?
Phó Vân Địch cười ha ha nói: Phu nhân bỏ qua cho, ta cũng không có ý kiến gì với Đại Dục Thiên Ma kinh, mà chỉ muốn nhìn cái gọi là huyền công thành Thần thành Ma, xác minh lẫn nhau một chút mà thôi. Ta cũng không có ác ý với phu nhân, thậm chí còn có chút thương hương tiếc ngọc. Thiên Ma giáo tìm phu nhân lâu như vậy, hung hãn tàn bạo, một mình phu nhân khó có thể chống cự, ta cũng muốn giúp đỡ cho phu nhân.
Tần Mục hấp háy mắt, đảo qua người từng cường giả. Bên trong Trấn Giang lâu, tất cả mọi người đều biểu thị có hứng thú với Đại Dục Thiên Ma kinh, mà cũng vì như vậy nên tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ đồ, không dám lập tức ra tay với Giáo chủ phu nhân ra tay.
Bởi vì dù cho bọn họ cướp được Đại Dục Thiên Ma kinh trên người Giáo chủ phu nhân thì chính mình cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích!
Đôi mắt đẹp của Giáo chủ phu nhân phát ra ánh sáng rực rỡ, đột nhiên cười khúc khích, tay ngọc nhỏ dài xòe ra, chỉ thấy một cái hộp ngọc xuất hiện trong tay nàng: Trong này chính là Đại Dục Thiên Ma kinh, bùa chú bên ngoài là phong ấn của các đời Giáo chủ Ma giáo.
Bầu không khí bên trong Trấn Giang lâu đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng, Tần Mục lập tức cảm giác được từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ khóa chặt mình, Linh Dục Tú cũng rên lên một tiếng. Những khí tức này cũng không phải là nhằm vào bọn họ, mà là nhằm vào vị Giáo chủ này phu nhân bên người bọn họ, tuy nhiên bởi vì khoảng cách hai bên rất gần nên liên lụy tới hai con cá trong chậu là Tần Mục và Linh Dục Tú này!
Giáo chủ phu nhân lơ đễnh, mở hộp ngọc ra, trong hộp tựa hồ có âm luật truyền đến, tiếp theo một sợi tơ phảng phất như linh xà từ trong hộp ngọc thò đầu ra, sau đó từ từ bay lên.
Đúng là Đại Dục Thiên Ma kinh!
Hắc Tôn giả chống gậy, quả quyết nói: Kính xin phu nhân thu lại đi!
Sắc mặt Tần Mục quái lạ, nhướng đầu nhìn về phía hộp ngọc, trong nội tâm quỷ dị không nói lên lời. Trong hộp ngọc này làm gì có Đại Dục Thiên Ma kinh, rõ ràng chính là cuộn chỉ ở trong cái rổ mà Tư bà bà thường xách kia!
Hắn còn nhớ cuộn chỉ này, Tư bà bà đặt nó bên trong rổ, cuộn chỉ này quấn trên một cây trâm ngọc, mà hiện tại trâm ngọc ngay tại trong hộp. Lúc nhỏ, khi Tư bà bà may quần áo thì sẽ đặt hắn vào trong rổ, có một lần Tần Mục không nhịn được, còn bài tiết một đống bên trong rổ, bôi Đại Dục Thiên Ma kinh đến thối hoắc.
Nàng thực sự là Tư bà bà!
Thiếu niên dở khóc dở cười trong lòng: Ta nói bà bà vì sao không ở tại trong khách sạn, nguyên lai là hóa trang mình xinh đẹp như vậy để ra ngoài khoe khoang tìm chuyện vui...
Giáo chủ phu nhân không thèm để ý đến Hắc Tôn giả, chỉ thấy sợi tơ kia càng bay lên cao, rồi đột nhiên giãn nở theo độ dài, càng lúc càng trở nên to lớn, đến khi độ lớn bằng vại nước thì sắc mặt mọi người cũng không khỏi thay đổi, chỉ thấy sợi tơ kia đã không còn là sợi tơ mà là một tác phẩm kỳ diệu do vô số văn tự tạo thành!
Văn tự đếm không hết hình thành một vòng tròn, tầng ngoài bao phủ tầng trong, một tầng lại một tầng, không biết có bao nhiêu tầng, thu nhỏ lại đến cực hạn thì liền không nhìn ra là văn tự, ngược lại sẽ chỉ cảm thấy là một sợi tơ.
Đây chính là Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo, Đại Dục Thiên Ma kinh!
Đồ vật là thật sự, chư vị có thể vững tin không nghi ngờ chứ?
Đột nhiên vô số văn tự kia thu nhỏ lại, lại biến thành sợi tơ chui vào trong hộp ngọc.
Giáo chủ phu nhân khép hộp ngọc lại, vẫn dùng các lá bủa của Giáo chủ Ma giáo các đời phong ấn kỹ như cũ, cười dài nói: Chẳng qua nếu các ngươi muốn xem thì cũng cần nghĩ cho rõ. Xem Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo thì chính là kẻ địch của Thiên Ma giáo, do đó Thiên Ma giáo đuổi giết liền không chỉ mình ta, mà là chư vị ngồi đây ngày hôm nay đều phải chết. Các ngươi ai tới lấy hộp ngọc?
Sắc mặt mọi người kịch biến, trong lòng đều có chút chần chờ, hộp ngọc ở ngay trước mặt bọn họ, thế nhưng không một ai dám lấy đi!
Sắc mặt Tần Phi Nguyệt âm tình bất định, người khác sợ Thiên Ma giáo, hắn thì không, dù Thiên Ma giáo có mạnh hơn cũng không cách nào đối nghịch cùng toàn bộ Duyên Khang quốc. Chỉ là nếu như bản thân lấy hộp ngọc đi, e là sẽ trở thành mục tiêu công kích, có thể sống đi ra phủ thành chủ không là điều khó nói.
Những người khác cũng ôm ý tưởng giống nhau, mặc dù là Phó Vân Địch cũng lưỡng lự, khó có thể quyết định.
Giáo chủ phu nhân rất thú vị thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, rất vui vẻ nhìn loại tình cảnh khiến cường giả ngông cuồng tự đại nào cũng đau đầu này, đây là một loại lạc thú của nàng.
Bên trong lầu hoàn toàn yên tĩnh, nhưng vào lúc này, Tần Mục đứng dậy chen ngang, nói: Ăn no rồi! Dục Tú muội, cảm tạ ngươi dẫn ta tới nơi này ăn một bữa thật ngon. Thành chủ, ở chỗ ngươi ăn một bữa có trả tiền không?
Hắn đánh vỡ trầm mặc, khiến bầu không khí bên trong lầu nhẹ nhàng hơn. Mọi người dồn dập nhìn về phía hắn, như cười như không, thiếu niên này rõ ràng là tiểu tử đến từ nông thôn, chưa từng trải chuyện đời, chạy đến nơi đây ăn uống miễn phí, sau khi ăn xong lại còn hỏi Phó Vân Địch có lấy tiền hay không.
Phó Vân Địch tằng hắng một cái, hóa giải lúng túng, nói: Đến đây là khách, nếu ta đã mời tiệc tân khách, dù tiểu ca không ở trong danh sách mời thì ta cũng sẽ không thu tiền của ngươi.
Tần Mục nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, cười nói: Thành chủ không thu tiền của ta, nhưng ta không thể không trả. Tiền trên người ta không nhiều, một trăm long tệ có đủ hay không? Thành chủ đợi chút, ta đi giết người, sau khi thắng tiền lại trả cho ngươi.
Phó Vân Địch cau mày, Tần Mục không chờ hắn trả lời, đi thẳng xuống Trấn Giang lâu, một bước vọt vào trong hồ, từng bước từng bước đi đến bình đài trong hồ, cất cao giọng nói: Đình Nhạc công tử, nghe nói vứt bỏ dân đánh lôi đài ở đây, thắng sẽ được một trăm long tệ, ta là vứt bỏ dân, vì thế ta đến thử xem.
Bước chân hắn không nhanh không chậm, nhưng cũng chỉ vài bước là tới bình đài, nhìn về thiếu niên phía đối diện.
Trên bình đài, máu của thiếu niên vứt bỏ dân chết trong tay Phó Đình Nhạc vẫn còn đỏ tươi, đang có nô lệ vứt thi thể thiếu niên kia vào trong hồ, sau đó múc nước rửa sạch bình đài.
Trong hồ còn có cá lớn, nhấc lên từng cơn bọt nước, tranh giành tàn thi thiếu niên kia.
Tần Mục đặt chân lên mặt đất, nhìn về thiếu niên đối diện. Phó Đình Nhạc bằng tuổi với hắn, nhưng trên khuôn mặt lại có thêm vẻ hung ác, hiển nhiên là đã giết không ít người.
Thiếu niên này đang đánh giá hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác như dã thú.
Bên trong Trấn Giang lâu, bầu không khí đột nhiên lại yên tĩnh lại, bên trong lầu đều là cường giả nổi tiếng lâu đời, trên người có đại thần thông, kiến thức rộng rãi, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Tần Mục lại muốn giao thủ cùng người số một trong Linh Thai cảnh là Phó Đình Nhạc, để kiếm một trăm long tệ trả tiền cơm cho Phó Vân Địch!
Thật là can đảm...
Bách Thiện lão nhân than thở: Thiếu niên có lá gan lớn như vậy, rất khó sống đến thành niên, bình thường đều chết ở cái tuổi này rồi.
Phó Vân Địch mỉm cười nói: Đại Dục Thiên Ma kinh chưa quyết định được ai lấy đi, ngược lại gặp được một màn khiến người ta bất ngờ này, không bằng chúng ta quan sát trước một phen, đợi chuyện lý thú này kết thúc, lại tiếp tục bàn về Đại Dục Thiên Ma kinh. Giáo chủ phu nhân, ngươi nghĩ thế nào?
Giáo chủ phu nhân cười dài mà nói: Ta là một cô gái yếu đuối, có thể có ý kiến gì?
Linh Dục Tú âm thầm cắn răng, muốn đứng dậy gọi Tần Mục trở về, Tần Phi Nguyệt tằng hắng một cái, âm thanh mang theo ý cảnh cáo, Linh Dục Tú chỉ đành ngồi xuống.
Bình đài trong hồ.
Một người đàn ông trung niên đi tới, tay nâng một cái khay, trên khay đặt một túi tiền. Chân mày Phó Đình Nhạc cau lại, nói: Trong túi là một trăm long tệ, ngươi thắng ta, ngươi lấy đi. Chẳng qua ba năm qua, ít gì cũng có ngàn người đến đây nhưng đều không lấy được túi long tệ này.
Tần Mục suy nghĩ một chút, hỏi: Ngươi là võ giả số một trong Tương Long thành?
Phó Đình Nhạc cười ngạo nghễ, gật gật đầu, nói: Công nhận là người số một. Tất cả võ giả trong phạm vị hơn ngàn dặm quanh Tương Long thành, ta là số một! Số võ giả bị ta đánh chết nhiều vô số kể, là trong quyết đấu đánh chết tươi, không phải dựa vào uy danh của cha ta! Chỉ cần thua trong tay ta, không có ai có thể sống sót cả!
Tần Mục nhẹ nhàng gật đầu, nói: Ngươi dùng binh khí?
Phó Đình Nhạc chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: Ngươi có thể dùng binh khí. Ta sao cũng được. Ta muốn dùng binh khí thì bất cứ lúc nào có thể vận dụng.
Keeng, một tiếng réo vang truyền đến, dao mổ lợn gào thét bay lên rồi rơi vào tay Tần Mục.
Thủ đoạn này của hắn không phải là luyện khí thành tia, mà là giao cảm, nguyên khí và đao giao cảm, cảm ứng lẫn nhau, lại như là hai thỏi nam châm hút nhau!
Nguyên khí của hắn vận chuyển càng điên cuồng, càng táo bạo, tình cảnh một đao chém giết đại xà kia lại tái hiện trên người hắn!
Hắn càng giận thì nguyên khí càng điên cuồng, giao cảm càng mạnh, đao cũng càng sắc bén!
Nhưng mà vẻ mặt của Tần Mục lại cực kỳ bình tĩnh, bề ngoài bình tĩnh, nội tâm điên cuồng phóng khoáng!
Mi mắt Hắc Tôn giả buông xuống, cười hắc hắc nói: Quốc sư không có hứng thú, thế Tần tướng quân có hứng thú hay không?
Tần Phi Nguyệt tập trung tinh thần cao độ, biết bất luận mình nói cái gì đều không thể khiến cho mấy tên cùng hung cực ác này bỏ đi cảnh giác với mình.
Một ông lão mày bạc dưới tay Tần Phi Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng lên, nói: Ta già rồi, không còn sống được mấy ngày, vì lẽ đó rất muốn mở mang kiến thức một chút Đại Dục Thiên Ma kinh có thể thành Thần thành Ma trong truyền thuyết. Kính xin Giáo chủ phu nhân và Hắc Tôn giả thành toàn!
Dễ bàn.
Đôi mắt đẹp của Giáo chủ phu nhân nhìn quanh, cười nói: Còn có ai muốn kiến thức Đại Dục Thiên Ma kinh?
Một vị phu nhân mặt vàng dưới trướng Phó Vân Địch cười nói: Nếu phu nhân không ngại mà nói thì ta cũng muốn nhìn Ma điển thành Thần thành Ma này.
Giáo chủ phu nhân nhìn về phía Phó Vân Địch, nói: Thành chủ thì sao?
Phó Vân Địch cười ha ha nói: Phu nhân bỏ qua cho, ta cũng không có ý kiến gì với Đại Dục Thiên Ma kinh, mà chỉ muốn nhìn cái gọi là huyền công thành Thần thành Ma, xác minh lẫn nhau một chút mà thôi. Ta cũng không có ác ý với phu nhân, thậm chí còn có chút thương hương tiếc ngọc. Thiên Ma giáo tìm phu nhân lâu như vậy, hung hãn tàn bạo, một mình phu nhân khó có thể chống cự, ta cũng muốn giúp đỡ cho phu nhân.
Tần Mục hấp háy mắt, đảo qua người từng cường giả. Bên trong Trấn Giang lâu, tất cả mọi người đều biểu thị có hứng thú với Đại Dục Thiên Ma kinh, mà cũng vì như vậy nên tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ đồ, không dám lập tức ra tay với Giáo chủ phu nhân ra tay.
Bởi vì dù cho bọn họ cướp được Đại Dục Thiên Ma kinh trên người Giáo chủ phu nhân thì chính mình cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích!
Đôi mắt đẹp của Giáo chủ phu nhân phát ra ánh sáng rực rỡ, đột nhiên cười khúc khích, tay ngọc nhỏ dài xòe ra, chỉ thấy một cái hộp ngọc xuất hiện trong tay nàng: Trong này chính là Đại Dục Thiên Ma kinh, bùa chú bên ngoài là phong ấn của các đời Giáo chủ Ma giáo.
Bầu không khí bên trong Trấn Giang lâu đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng, Tần Mục lập tức cảm giác được từng luồng từng luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ khóa chặt mình, Linh Dục Tú cũng rên lên một tiếng. Những khí tức này cũng không phải là nhằm vào bọn họ, mà là nhằm vào vị Giáo chủ này phu nhân bên người bọn họ, tuy nhiên bởi vì khoảng cách hai bên rất gần nên liên lụy tới hai con cá trong chậu là Tần Mục và Linh Dục Tú này!
Giáo chủ phu nhân lơ đễnh, mở hộp ngọc ra, trong hộp tựa hồ có âm luật truyền đến, tiếp theo một sợi tơ phảng phất như linh xà từ trong hộp ngọc thò đầu ra, sau đó từ từ bay lên.
Đúng là Đại Dục Thiên Ma kinh!
Hắc Tôn giả chống gậy, quả quyết nói: Kính xin phu nhân thu lại đi!
Sắc mặt Tần Mục quái lạ, nhướng đầu nhìn về phía hộp ngọc, trong nội tâm quỷ dị không nói lên lời. Trong hộp ngọc này làm gì có Đại Dục Thiên Ma kinh, rõ ràng chính là cuộn chỉ ở trong cái rổ mà Tư bà bà thường xách kia!
Hắn còn nhớ cuộn chỉ này, Tư bà bà đặt nó bên trong rổ, cuộn chỉ này quấn trên một cây trâm ngọc, mà hiện tại trâm ngọc ngay tại trong hộp. Lúc nhỏ, khi Tư bà bà may quần áo thì sẽ đặt hắn vào trong rổ, có một lần Tần Mục không nhịn được, còn bài tiết một đống bên trong rổ, bôi Đại Dục Thiên Ma kinh đến thối hoắc.
Nàng thực sự là Tư bà bà!
Thiếu niên dở khóc dở cười trong lòng: Ta nói bà bà vì sao không ở tại trong khách sạn, nguyên lai là hóa trang mình xinh đẹp như vậy để ra ngoài khoe khoang tìm chuyện vui...
Giáo chủ phu nhân không thèm để ý đến Hắc Tôn giả, chỉ thấy sợi tơ kia càng bay lên cao, rồi đột nhiên giãn nở theo độ dài, càng lúc càng trở nên to lớn, đến khi độ lớn bằng vại nước thì sắc mặt mọi người cũng không khỏi thay đổi, chỉ thấy sợi tơ kia đã không còn là sợi tơ mà là một tác phẩm kỳ diệu do vô số văn tự tạo thành!
Văn tự đếm không hết hình thành một vòng tròn, tầng ngoài bao phủ tầng trong, một tầng lại một tầng, không biết có bao nhiêu tầng, thu nhỏ lại đến cực hạn thì liền không nhìn ra là văn tự, ngược lại sẽ chỉ cảm thấy là một sợi tơ.
Đây chính là Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo, Đại Dục Thiên Ma kinh!
Đồ vật là thật sự, chư vị có thể vững tin không nghi ngờ chứ?
Đột nhiên vô số văn tự kia thu nhỏ lại, lại biến thành sợi tơ chui vào trong hộp ngọc.
Giáo chủ phu nhân khép hộp ngọc lại, vẫn dùng các lá bủa của Giáo chủ Ma giáo các đời phong ấn kỹ như cũ, cười dài nói: Chẳng qua nếu các ngươi muốn xem thì cũng cần nghĩ cho rõ. Xem Ma điển trấn giáo của Thiên Ma giáo thì chính là kẻ địch của Thiên Ma giáo, do đó Thiên Ma giáo đuổi giết liền không chỉ mình ta, mà là chư vị ngồi đây ngày hôm nay đều phải chết. Các ngươi ai tới lấy hộp ngọc?
Sắc mặt mọi người kịch biến, trong lòng đều có chút chần chờ, hộp ngọc ở ngay trước mặt bọn họ, thế nhưng không một ai dám lấy đi!
Sắc mặt Tần Phi Nguyệt âm tình bất định, người khác sợ Thiên Ma giáo, hắn thì không, dù Thiên Ma giáo có mạnh hơn cũng không cách nào đối nghịch cùng toàn bộ Duyên Khang quốc. Chỉ là nếu như bản thân lấy hộp ngọc đi, e là sẽ trở thành mục tiêu công kích, có thể sống đi ra phủ thành chủ không là điều khó nói.
Những người khác cũng ôm ý tưởng giống nhau, mặc dù là Phó Vân Địch cũng lưỡng lự, khó có thể quyết định.
Giáo chủ phu nhân rất thú vị thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, rất vui vẻ nhìn loại tình cảnh khiến cường giả ngông cuồng tự đại nào cũng đau đầu này, đây là một loại lạc thú của nàng.
Bên trong lầu hoàn toàn yên tĩnh, nhưng vào lúc này, Tần Mục đứng dậy chen ngang, nói: Ăn no rồi! Dục Tú muội, cảm tạ ngươi dẫn ta tới nơi này ăn một bữa thật ngon. Thành chủ, ở chỗ ngươi ăn một bữa có trả tiền không?
Hắn đánh vỡ trầm mặc, khiến bầu không khí bên trong lầu nhẹ nhàng hơn. Mọi người dồn dập nhìn về phía hắn, như cười như không, thiếu niên này rõ ràng là tiểu tử đến từ nông thôn, chưa từng trải chuyện đời, chạy đến nơi đây ăn uống miễn phí, sau khi ăn xong lại còn hỏi Phó Vân Địch có lấy tiền hay không.
Phó Vân Địch tằng hắng một cái, hóa giải lúng túng, nói: Đến đây là khách, nếu ta đã mời tiệc tân khách, dù tiểu ca không ở trong danh sách mời thì ta cũng sẽ không thu tiền của ngươi.
Tần Mục nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, cười nói: Thành chủ không thu tiền của ta, nhưng ta không thể không trả. Tiền trên người ta không nhiều, một trăm long tệ có đủ hay không? Thành chủ đợi chút, ta đi giết người, sau khi thắng tiền lại trả cho ngươi.
Phó Vân Địch cau mày, Tần Mục không chờ hắn trả lời, đi thẳng xuống Trấn Giang lâu, một bước vọt vào trong hồ, từng bước từng bước đi đến bình đài trong hồ, cất cao giọng nói: Đình Nhạc công tử, nghe nói vứt bỏ dân đánh lôi đài ở đây, thắng sẽ được một trăm long tệ, ta là vứt bỏ dân, vì thế ta đến thử xem.
Bước chân hắn không nhanh không chậm, nhưng cũng chỉ vài bước là tới bình đài, nhìn về thiếu niên phía đối diện.
Trên bình đài, máu của thiếu niên vứt bỏ dân chết trong tay Phó Đình Nhạc vẫn còn đỏ tươi, đang có nô lệ vứt thi thể thiếu niên kia vào trong hồ, sau đó múc nước rửa sạch bình đài.
Trong hồ còn có cá lớn, nhấc lên từng cơn bọt nước, tranh giành tàn thi thiếu niên kia.
Tần Mục đặt chân lên mặt đất, nhìn về thiếu niên đối diện. Phó Đình Nhạc bằng tuổi với hắn, nhưng trên khuôn mặt lại có thêm vẻ hung ác, hiển nhiên là đã giết không ít người.
Thiếu niên này đang đánh giá hắn, ánh mắt lộ vẻ hung ác như dã thú.
Bên trong Trấn Giang lâu, bầu không khí đột nhiên lại yên tĩnh lại, bên trong lầu đều là cường giả nổi tiếng lâu đời, trên người có đại thần thông, kiến thức rộng rãi, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng Tần Mục lại muốn giao thủ cùng người số một trong Linh Thai cảnh là Phó Đình Nhạc, để kiếm một trăm long tệ trả tiền cơm cho Phó Vân Địch!
Thật là can đảm...
Bách Thiện lão nhân than thở: Thiếu niên có lá gan lớn như vậy, rất khó sống đến thành niên, bình thường đều chết ở cái tuổi này rồi.
Phó Vân Địch mỉm cười nói: Đại Dục Thiên Ma kinh chưa quyết định được ai lấy đi, ngược lại gặp được một màn khiến người ta bất ngờ này, không bằng chúng ta quan sát trước một phen, đợi chuyện lý thú này kết thúc, lại tiếp tục bàn về Đại Dục Thiên Ma kinh. Giáo chủ phu nhân, ngươi nghĩ thế nào?
Giáo chủ phu nhân cười dài mà nói: Ta là một cô gái yếu đuối, có thể có ý kiến gì?
Linh Dục Tú âm thầm cắn răng, muốn đứng dậy gọi Tần Mục trở về, Tần Phi Nguyệt tằng hắng một cái, âm thanh mang theo ý cảnh cáo, Linh Dục Tú chỉ đành ngồi xuống.
Bình đài trong hồ.
Một người đàn ông trung niên đi tới, tay nâng một cái khay, trên khay đặt một túi tiền. Chân mày Phó Đình Nhạc cau lại, nói: Trong túi là một trăm long tệ, ngươi thắng ta, ngươi lấy đi. Chẳng qua ba năm qua, ít gì cũng có ngàn người đến đây nhưng đều không lấy được túi long tệ này.
Tần Mục suy nghĩ một chút, hỏi: Ngươi là võ giả số một trong Tương Long thành?
Phó Đình Nhạc cười ngạo nghễ, gật gật đầu, nói: Công nhận là người số một. Tất cả võ giả trong phạm vị hơn ngàn dặm quanh Tương Long thành, ta là số một! Số võ giả bị ta đánh chết nhiều vô số kể, là trong quyết đấu đánh chết tươi, không phải dựa vào uy danh của cha ta! Chỉ cần thua trong tay ta, không có ai có thể sống sót cả!
Tần Mục nhẹ nhàng gật đầu, nói: Ngươi dùng binh khí?
Phó Đình Nhạc chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: Ngươi có thể dùng binh khí. Ta sao cũng được. Ta muốn dùng binh khí thì bất cứ lúc nào có thể vận dụng.
Keeng, một tiếng réo vang truyền đến, dao mổ lợn gào thét bay lên rồi rơi vào tay Tần Mục.
Thủ đoạn này của hắn không phải là luyện khí thành tia, mà là giao cảm, nguyên khí và đao giao cảm, cảm ứng lẫn nhau, lại như là hai thỏi nam châm hút nhau!
Nguyên khí của hắn vận chuyển càng điên cuồng, càng táo bạo, tình cảnh một đao chém giết đại xà kia lại tái hiện trên người hắn!
Hắn càng giận thì nguyên khí càng điên cuồng, giao cảm càng mạnh, đao cũng càng sắc bén!
Nhưng mà vẻ mặt của Tần Mục lại cực kỳ bình tĩnh, bề ngoài bình tĩnh, nội tâm điên cuồng phóng khoáng!
/1208
|