Tần Mục chém giết say sưa, đột nhiên Lục Ly ở phía xa giơ một cái nắp đỉnh bốn cạnh lên.
Nắp đỉnh này mặc dù là bốn cạnh, nhưng phía dưới nắp đỉnh hình vuông lại có một ấn ký hình vòng tròn, in các ngôi sao trên bầu trời, tượng trưng cho thiên bàn.
Mà trên bốn cạnh lại in hình thái của bốn vị Ma Thần đầu trâu thân người mặt hổ, bốn vị Ma Thần miệng đầy răng nanh cắn thiên bàn, tượng trưng cho U Đô.
Lục Ly giơ cái nắp đỉnh này lên thật cao, lập tức có một đường ánh sáng trắng như tuyết chiếu nghiêng tới, oong một tiếng rơi vào trên người Tần Mục, Tần Mục bỗng nhiên cảm thấy không ổn, trời đất đột nhiên quay cuồng, không thể làm theo ý mình bay lên. Kể cả mấy vị Thần Ma khác bị đạo ánh sáng kia hút, bay về phía cái nắp đỉnh trong tay của Lục Ly!
Còn có ba vị Thần Ma khác bị ánh sáng kia hút tới, không khỏi hoảng hốt lo sợ, kêu lớn:
- Trấn thần Hỗn Thiên La!
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, đang muốn chạy trốn, đột nhiên sắc trời chợt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên, khắp trời đầy sao.
Lục Ly nắm lấy nắp đỉnh, keng một tiếng đậy lên trên U Đô Sát Sinh đỉnh do Thổ Bá chuyển thế luyện lên, hắn đậy rất chặt, rất kín!
Lục Ly quát:
- Còn chưa hỗ trợ?
Huyền Minh, Hàm Lôi và Quyết Hoàng lập tức đặt một tay lên trên U Đô Sát Sinh đỉnh, Lục Ly cũng tự ra tay, bốn người bốn bàn tay ấn ở trên cái đỉnh lớn tứ giác, phát động uy năng của Sát Sinh đỉnh và Hỗn Thiên La.
Đột nhiên từng vị bá chủ U Đô hạ xuống, Viêm Thiên Trọng tiến lên trước một bước, quát:
- Không thể phát động Sát Sinh đỉnh! Vừa rồi còn có ba vị đạo hữu cũng bị hút vào trong đỉnh, nếu phát động Sát Sinh đỉnh, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị luyện chết!
Lục Ly liếc nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói:
- Như vậy lại mở nắp đỉnh ra, thả ra tiểu bá vương U Đô, sau đó sẽ do Xích Đế tự mình ra tay, đánh hắn trở lại.
Viêm Thiên Trọng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Thả thần tử U Đô ra, chúng ta đều phải chết.
Huyền Minh thản nhiên nói:
- Các vị đều là tiền bối, nhưng không có thân thể, trời sinh lại bị thần tử U Đô kìm chế, lần này thần tử U Đô ngóc đầu trở lại, cùng hai mươi hai năm trước lại có phần khác biệt. Hắn đã bổ sung toàn bộ điểm yếu, hiện tại thần thông quảng đại không thể coi thường được. Bây giờ, hắn lại ở bên trong U Đô, gần như không khả năng bị đánh chết. Nếu muốn giết hắn, chỉ có Hỗn Thiên La và Sát Sinh đỉnh.
Mọi người trầm mặc xuống.
Thần tử U Đô cường đại và khủng khiếp, bọn họ đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa còn là hai lần.
Lần đầu tiên là hai tháng sau khi hắn sinh ra, khi đó thần tử U Đô gặp phải một hồi đại loạn, hắn cắn nuốt không biết bao nhiêu Thần Ma của các thế lực lớn U Đô, càng lúc càng lớn, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.
Chỉ có điều, một trận chiến này, thần tử U Đô mặc dù cường đại, nhưng không phải là vô địch.
Hắn cũng không hiểu được thần thông đạo pháp, chỉ là dựa vào chính mình trời sinh cường đại, hơn nữa còn là thân phận sinh linh hậu thiên đầu tiên sinh ra ở U Đô, thân ở trong U Đô, bất cứ lúc nào có thể phục hồi lại như cũ, hơn nữa có thể cắn nuốt hồn phách nguyên thần của người khác tới khiến chính lớn mạnh, có khả năng giữ được tính mạng.
Mà ngày hôm sau, sau hai mươi hai năm, thần tử U Đô một lần nữa trở lại U Đô, cho thấy thực lực hai mươi hai năm trước là không thể so sánh nổi.
Vừa rồi đánh một trận, trên dưới một trăm vị cường giả Lăng Tiêu, Đế Tọa tử thương vô cùng nghiêm trọng, quá nửa cường giả vùi thân ở trong tay hắn.
Sau khi cường giả Lăng Tiêu, Đế Tọa chết sẽ không có thân thể, chỉ còn lại có nguyên thần, thực lực quả thật giảm đi rất nhiều, tương đương với Thần Ma cảnh giới Ngọc Kinh và cảnh giới Lăng Tiêu, nhưng tầm mắt kiến thức khi bọn họ còn sống vẫn còn, nếu so với Thần Ma cảnh giới Ngọc Kinh lại cao hơn rất nhiều.
Nhiều cường giả như vậy bao vây tấn công, lại vẫn tử thương vô cùng nghiêm trọng, thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lục Ly tập kích bất ngờ, thu thần tử U Đô vào trong đỉnh, nếu mở ra Sát Sinh đỉnh, người này trốn ra được, muốn lại một lần nữa thu hắn vào trong đỉnh, vậy thì đã khó lại càng thêm khó, không biết sẽ phải chết bao nhiêu tồn tại cổ xưa nữa!
- Ba vị đạo hữu này vì diệt trừ thần tử U Đô liều mình hy sinh, nghĩa bạc vân thiên, chúng ta bội phục.
Đột nhiên, Cao Thiên Vương hiện ra vẻ mặt thương xót, bàn tay bám vào phía trên Sát Sinh đỉnh, rơi lệ nói:
- Ba vị đạo hữu cao thượng như vậy, ta buồn khóc cho ba vị đạo hữu, tiễn nghĩa sĩ ra đi!
Các tồn tại cổ xưa khác cũng lộ ra sắc mặt sầu thảm, nghẹn ngào rơi lệ, trăm miệng một lời nói:
- Tiễn đưa ba vị đạo hữu!
Mọi người lớn tiếng khóc.
Lục Ly cười tủm tỉm nhìn bọn họ, đột nhiên cười tươi, nói:
- Được rồ được rồi, các vị không cần bi thương, thần tử U Đô này rơi vào trong đỉnh còn chưa nhất định sẽ chết ngay. Vì không để cho ba vị đạo hữu này phải chịu nhiều hành hạ, chúng ta vẫn nên lập tức phát động Sát Sinh đỉnh, đưa tiễn ba vị đạo hữu và thần tử U Đô cùng lên đường!
Sắc mặt mọi người thâm trầm. Viêm Thiên Trọng lạnh như băng nói:
- Lục Ly Tiết Độ Sứ, ngươi có trái tim công danh lợi lộc quá nặng, ba vị đạo hữu là vì ngươi mà chết, ngươi lại còn cười được!
Lục Ly khóc lớn, nước mắt rơi như mưa, lau nước mắt nói:
- Người khác nói ta vì công danh lợi lộc, ai biết ta là miễn cưỡng vui cười?
Huyền Minh nhìn không được, khẽ nói:
- Chính sự quan trọng hơn. Nói chính sự trước đã.
Cao Thiên Vương nhíu chân mày, nói:
- Luyện chết thần tử U Đô, thân thể của hắn thuộc về ai?
Tim mọi người chợt nhảy lên.
Cao Thiên Vương cười ha hả nói:
- Bốn vị Tiết Độ Sứ, Hỗn Thiên La là do bá chủ U Đô chúng ta hợp lực chế luyện ra để đối phó với thần tử U Đô, hiện tại chết nhiều đạo hữu như vậy, chúng ta tất nhiên cực kỳ bi ai, nhưng thân thể của thần tử U Đô là không thể coi thường được, chúng ta vẫn nên bàn bạc xem bộ thân thể này thuộc về ai trước mới phải.
Lục Ly cau mày, cười nói:
- Cao Thiên Vương có ý kiến gì không? Không ngại có thể nói rõ ra.
Cao Thiên Vương cười nhẹ nói:
- Chúng ta chẳng qua là người chết, có thể có ý kiến gì chứ?
Trong lòng Viêm Thiên Trọng thoáng động, nói:
- Bốn vị Tiết Độ Sứ đều có thân thể, những lão già chúng ta không có thân thể, vậy sau khi thần tử U Đô bị luyện chết, thân thể tất nhiên là thuộc về tất cả chúng ta. Bốn vị Tiết Độ Sứ nên nhường cho người hiền.
Quyết Hoàng cười lạnh nói:
- Các ngươi nhiều quỷ như vậy, thần tử U Đô chỉ có một, các ngươi làm sao chia? Nếu thân thể của thần tử U Đô không thuộc về tất cả chúng ta, như vậy không bằng bây giờ các vị lại quyết định xem bộ thân thể này thuộc về ai trong các ngươi!
Trong lòng các vị tồn tại cổ xưa run sợ.
Bộ thân thể thần tử U Đô này có lực hấp dẫn thực sự quá lớn, thử nghĩ một chút, bọn họ sống lại, nắm trong tay năng lực có thể so sánh với Thổ Bá, không ngừng trưởng thành tiếp, thay thế Thổ Bá cũng là chuyện ở trong tầm tay!
Xung quanh Sát Sinh đỉnh hoàn toàn yên tĩnh, các vị tồn tại cổ xưa đứng ở bên cái đỉnh im lặng không nói.
Trong lòng Lục Ly thầm cười lạnh không thôi, ba vị Tiết Độ Sứ khác đứng ở bên cạnh nàng, quan sát gương mặt của những tồn tại cổ xưa, âm thầm đề phòng.
Bên trong đỉnh, Tần Mục và ba nguyên thần của cường giả cảnh giới Lăng Tiêu kia gần như là cùng lúc rơi vào trong đỉnh, ánh sáng của Hỗn Thiên La tản đi.
Xung quanh là một mảnh tối tăm.
Tần Mục ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy được quần tinh chói lòa, ngân hà quay quanh ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy vô cùng tăm tối, trong bóng tối lơ lửng từng gương mặt, có khi là mặt người, có khi là mặt của Thần Ma.
Bọn họ giống như là được chế tạo ra từ tờ giấy mỏng manh nhất, không có độ dày, lại bồng bềnh trong bóng đêm như vậy, lúc ẩn lúc hiện.
Đó là cường giả đã chết ở trong cái đỉnh này, sau khi bị Sát Sinh đỉnh luyện hóa, biến thành từng dấu vết ở bên trong đỉnh, tăng thêm uy năng cho cái đỉnh lớn này.
- Hỗn Thiên La!
Một nguyên thần trong đó lộ ra vẻ tuyệt vọng, giọng điệu thê lương:
- Chúng ta tự mình chế luyện Hỗn Thiên La, bị tiểu súc sinh Lục Ly này sử dụng để đối phó với chính chúng ta!
- Còn có Sát Sinh đỉnh!
Hai vị nguyên thần của tồn tại cổ xưa khác cũng lộ ra khiếp sợ nồng đậm, giọng khàn khàn nói:
- Thổ Bá chuyển thế luyện ra Sát Sinh đỉnh chính là trọng bảo đứng đầu U Đô, bảo vật sát phạt đứng đầu!
- Năm đó Thổ Bá ở thời đại Long Hán đại khai sát giới, sử dụng cái đỉnh này luyện cho không biết bao nhiêu Cổ Thần Bán Thần hồn phi phách tán!
- Chúng ta kết thúc rồi!
- Thả chúng ta ra ngoài!
Ba nguyên thần phóng lên cao, bay lên ngân hà trên bầu trời, Tần Mục ngẩng đầu, đột nhiên chỉ thấy bầu trời ngân hà và quần tinh vận chuyển, ba vị nguyên thần của cảnh giới Lăng Tiêu này nhảy vào trong ngân hà, lập tức bị đánh rơi xuống, rơi vào trong bóng tối, tiếp theo trong bóng đêm nổ tung ra, quang diễm chậm rãi tắt.
- Đáng tiếc, không thể ăn...
Hài nhi đầu to tiếc hận nói.
Tần Mục quan sát khắp nơi, sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn nhìn thấy được vừa rồi mặt của ba vị tồn tại cổ xưa này xuất hiện trong bóng đêm, biến thành ba dấu vết khác.
Những người bị luyện chết ở chỗ này đều vô cùng cường đại, nhưng ở dưới uy lực của Sát Sinh đỉnh, gần như không có bất kỳ sức phản kháng nào lại bị trực tiếp loại bỏ!
Năm đó, bởi vì thê nữ chết Thổ Bá ôm nỗi hận sát sinh, bị ma tính khống chế, lúc này mới luyện thành bảo vật sát phạt đứng đầu U Đô!
Ở một khắc kia, oán niệm và ma tính của hắn đạt tới cực hạn, đạt tới trình độ thoát khỏi quy tắc của U Đô khống chế, ở thời điểm đó luyện thành Sát Sinh đỉnh dẫn theo ma tính và oán hận mạnh nhất của hắn, có thể tưởng tượng được cái đỉnh này khủng khiếp tới mức nào!
- Hiện tại cái đỉnh này vẫn chưa từng công kích chúng ta.
Tần Mục nhìn cái mặt lơ lửng ở bốn phương tám hướng, trong lòng rét lạnh:
- Là Thổ Bá đang khống chế cái đỉnh này sao? Không đúng, sau khi Thổ Bá ở thời đại Long Hán đại sát bốn phương, tự cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, vì vậy giam giữ thân thể chuyển thế của mình ở Ngọc Tỏa Quan chịu nghiệp hỏa hành hạ. Cái đỉnh này chắc hẳn đã bị hắn vứt bỏ, hoặc là bị Thiên Đình thu đi, giao cho đám Tiết Độ Sứ Lục Ly quản lý. Nói cách khác, sở dĩ cái đỉnh này còn chưa có khởi động ra uy năng sát phạt mạnh nhất, chỉ sợ là bên ngoài không có người phát động.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vừa rồi ba nguyên thần kia bị Hỗn Thiên La đánh rơi xuống, kích động uy năng của Sát Sinh đỉnh, trực tiếp bị loại bỏ, nói rõ uy năng của cái Sát Sinh đỉnh có thể bị kích phát ra, nhưng chỉ nếu không kích phát ra uy năng của nó, vậy sẽ không có gì đáng ngại. Trừ khi, đám người Lục Ly trực tiếp phát động uy lực của đỉnh lớn.
- Thổ Bá ở thời đại Long Hán chế luyện Sát Sinh đỉnh, nói như vậy thành tựu thuật số của hắn nhất định không cao.
Tần Mục duy trì bình tĩnh, con mắt ở mi tâm mở ra, nhìn bốn phía, thầm nghĩ:
- Khi đó Đạo tổ chắc hẳn chỉ mới sáng lập ra Tố Nữ Toán Kinh và Thái Huyền Toán Kinh, Thổ Bá chỉ sợ còn chưa học được, như vậy Sát Sinh đỉnh này sẽ xuất hiện sơ hở trên sát trận.
Hắn quan sát khắp nơi, chân mày càng nhíu chặt lại, trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh.
Hắn không có nhìn ra sơ hở nào.
Lúc này hắn nghĩ đến một việc mấu chốt nhất!
Đó chính là thuật số của Đạo môn chỉ dùng để tới để giải thích thiên địa đại đạo, bản thân Thổ Bá chính là Cổ Thần được trời sinh đất dưỡng, hóa thân của đại đạo U Đô!
Hắn căn bản không cần vận dụng thuật số!
Thuật số hắn thấy là thành tựu thấp hơn!
Bỏ qua thành tựu đạo pháp của bản thân đi nghiên cứu thuật số, chính là lấy gùi bỏ ngọc!
- Lần này gặp phải tai ương rồi...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên Tần Phượng Thanh ở phía bên phải không ngừng hít sâu, khen:
- Ở đây thật là một địa phương tốt, khắp nơi đều là mùi thơm, thật là thơm...
Tần Mục chớp chớp mắt:
- Thật là thơm?
Tần Phượng Thanh gật đầu:
- Thật là thơm! Ngươi không ngửi thấy được trong không khí có hương vị ngọt ngào sao? Đó là mùi của linh hồn tràn ngập đau khổ, khủng hoảng, tuyệt vọng, oán hận, hối hận, còn có các loại tạp niệm ác độc, mùi vị đặc biệt ngon!
Tần Mục ngẩn người một lát, đột nhiên đánh một đạo thần thông về phía trong bóng tối, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, bóng tối điên cuồng phun ra, nhưng lại không gặp phải Sát Sinh đỉnh phản kích giống như trong dự đoán của hắn!
Công kích của Sát Sinh đỉnh hoàn toàn không có động tới hắn, chỉ có một gương mặt hiện ra bên trong bóng tối lộ ra vẻ thống khổ, há mồm ra phát ra tiếng kêu rên không tiếng động.
Tần Mục giật mình kinh sợ, đột nhiên tỉnh ngộ lại, bật cười nói:
- Ta biết! Hai huynh đệ chúng ta chính là Thổ Bá, đối với cái đỉnh này, chúng ta giống như nó vậy, nó sẽ không công kích Thổ Bá, sẽ không công kích mình!
Hắn lập tức hăng hái, di chuyển bước chân, vẫn không có gặp phải Sát Sinh đỉnh công kích.
Tần Mục phi thân đi tới trước một gương mặt trong bóng tối, gương mặt cực lớn này trợn tròng mắt, nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Mục đi vòng qua phía sau gương mặt, phát hiện bất kể hắn nhìn từ góc độ nào cũng thấy được chính diện của gương mặt này, vĩnh viễn không nhìn thấy được mặt bên và mặt trái!
Hắn không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nói:
- Ca ca, ca có thể nhìn ra đạo pháp thần thông vận dụng cho cái đỉnh này không? Thổ Bá chế tạo ra gương mặt này thế nào?
- Ngươi chờ một chút!
Tần Phượng Thanh giơ tay lên, thò cánh tay này vào trong con mắt tại mi tâm của mình, cào loạn ở bên trong một hồi, trong đại lục chữ Tần, Thiên Công, Xích Hoàng và Đại Nhật Tinh Quân vội vàng tránh né.
Sau một lúc lâu, Tần Phượng Thanh từ trong đại lục chữ Tần nắm một cái đầu, thổi một hơi, cái đầu này bay lên, bay vào trong bóng tối, nói:
- Chính là như vậy.
Tần Mục ngẩn người một lát, xoay quanh cái đầu kia vài vòng, quả nhiên bốn phía đều là mặt chính, không nhìn thấy được gò má và gáy.
- Phương diện này vận dụng đạo pháp thần thông gì vậy?
Tần Mục mờ mịt.
- Không biết.
Tần Phượng Thanh nói:
- Nếu không có nguy hiểm, như vậy ta tiêu hóa một chút, ngươi tự nghĩ biện pháp ra ngoài.
Nắp đỉnh này mặc dù là bốn cạnh, nhưng phía dưới nắp đỉnh hình vuông lại có một ấn ký hình vòng tròn, in các ngôi sao trên bầu trời, tượng trưng cho thiên bàn.
Mà trên bốn cạnh lại in hình thái của bốn vị Ma Thần đầu trâu thân người mặt hổ, bốn vị Ma Thần miệng đầy răng nanh cắn thiên bàn, tượng trưng cho U Đô.
Lục Ly giơ cái nắp đỉnh này lên thật cao, lập tức có một đường ánh sáng trắng như tuyết chiếu nghiêng tới, oong một tiếng rơi vào trên người Tần Mục, Tần Mục bỗng nhiên cảm thấy không ổn, trời đất đột nhiên quay cuồng, không thể làm theo ý mình bay lên. Kể cả mấy vị Thần Ma khác bị đạo ánh sáng kia hút, bay về phía cái nắp đỉnh trong tay của Lục Ly!
Còn có ba vị Thần Ma khác bị ánh sáng kia hút tới, không khỏi hoảng hốt lo sợ, kêu lớn:
- Trấn thần Hỗn Thiên La!
Trong lòng Tần Mục chấn động mạnh, đang muốn chạy trốn, đột nhiên sắc trời chợt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên, khắp trời đầy sao.
Lục Ly nắm lấy nắp đỉnh, keng một tiếng đậy lên trên U Đô Sát Sinh đỉnh do Thổ Bá chuyển thế luyện lên, hắn đậy rất chặt, rất kín!
Lục Ly quát:
- Còn chưa hỗ trợ?
Huyền Minh, Hàm Lôi và Quyết Hoàng lập tức đặt một tay lên trên U Đô Sát Sinh đỉnh, Lục Ly cũng tự ra tay, bốn người bốn bàn tay ấn ở trên cái đỉnh lớn tứ giác, phát động uy năng của Sát Sinh đỉnh và Hỗn Thiên La.
Đột nhiên từng vị bá chủ U Đô hạ xuống, Viêm Thiên Trọng tiến lên trước một bước, quát:
- Không thể phát động Sát Sinh đỉnh! Vừa rồi còn có ba vị đạo hữu cũng bị hút vào trong đỉnh, nếu phát động Sát Sinh đỉnh, ngay cả bọn họ cũng sẽ bị luyện chết!
Lục Ly liếc nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói:
- Như vậy lại mở nắp đỉnh ra, thả ra tiểu bá vương U Đô, sau đó sẽ do Xích Đế tự mình ra tay, đánh hắn trở lại.
Viêm Thiên Trọng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
- Thả thần tử U Đô ra, chúng ta đều phải chết.
Huyền Minh thản nhiên nói:
- Các vị đều là tiền bối, nhưng không có thân thể, trời sinh lại bị thần tử U Đô kìm chế, lần này thần tử U Đô ngóc đầu trở lại, cùng hai mươi hai năm trước lại có phần khác biệt. Hắn đã bổ sung toàn bộ điểm yếu, hiện tại thần thông quảng đại không thể coi thường được. Bây giờ, hắn lại ở bên trong U Đô, gần như không khả năng bị đánh chết. Nếu muốn giết hắn, chỉ có Hỗn Thiên La và Sát Sinh đỉnh.
Mọi người trầm mặc xuống.
Thần tử U Đô cường đại và khủng khiếp, bọn họ đã lĩnh giáo rồi, hơn nữa còn là hai lần.
Lần đầu tiên là hai tháng sau khi hắn sinh ra, khi đó thần tử U Đô gặp phải một hồi đại loạn, hắn cắn nuốt không biết bao nhiêu Thần Ma của các thế lực lớn U Đô, càng lúc càng lớn, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.
Chỉ có điều, một trận chiến này, thần tử U Đô mặc dù cường đại, nhưng không phải là vô địch.
Hắn cũng không hiểu được thần thông đạo pháp, chỉ là dựa vào chính mình trời sinh cường đại, hơn nữa còn là thân phận sinh linh hậu thiên đầu tiên sinh ra ở U Đô, thân ở trong U Đô, bất cứ lúc nào có thể phục hồi lại như cũ, hơn nữa có thể cắn nuốt hồn phách nguyên thần của người khác tới khiến chính lớn mạnh, có khả năng giữ được tính mạng.
Mà ngày hôm sau, sau hai mươi hai năm, thần tử U Đô một lần nữa trở lại U Đô, cho thấy thực lực hai mươi hai năm trước là không thể so sánh nổi.
Vừa rồi đánh một trận, trên dưới một trăm vị cường giả Lăng Tiêu, Đế Tọa tử thương vô cùng nghiêm trọng, quá nửa cường giả vùi thân ở trong tay hắn.
Sau khi cường giả Lăng Tiêu, Đế Tọa chết sẽ không có thân thể, chỉ còn lại có nguyên thần, thực lực quả thật giảm đi rất nhiều, tương đương với Thần Ma cảnh giới Ngọc Kinh và cảnh giới Lăng Tiêu, nhưng tầm mắt kiến thức khi bọn họ còn sống vẫn còn, nếu so với Thần Ma cảnh giới Ngọc Kinh lại cao hơn rất nhiều.
Nhiều cường giả như vậy bao vây tấn công, lại vẫn tử thương vô cùng nghiêm trọng, thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Lục Ly tập kích bất ngờ, thu thần tử U Đô vào trong đỉnh, nếu mở ra Sát Sinh đỉnh, người này trốn ra được, muốn lại một lần nữa thu hắn vào trong đỉnh, vậy thì đã khó lại càng thêm khó, không biết sẽ phải chết bao nhiêu tồn tại cổ xưa nữa!
- Ba vị đạo hữu này vì diệt trừ thần tử U Đô liều mình hy sinh, nghĩa bạc vân thiên, chúng ta bội phục.
Đột nhiên, Cao Thiên Vương hiện ra vẻ mặt thương xót, bàn tay bám vào phía trên Sát Sinh đỉnh, rơi lệ nói:
- Ba vị đạo hữu cao thượng như vậy, ta buồn khóc cho ba vị đạo hữu, tiễn nghĩa sĩ ra đi!
Các tồn tại cổ xưa khác cũng lộ ra sắc mặt sầu thảm, nghẹn ngào rơi lệ, trăm miệng một lời nói:
- Tiễn đưa ba vị đạo hữu!
Mọi người lớn tiếng khóc.
Lục Ly cười tủm tỉm nhìn bọn họ, đột nhiên cười tươi, nói:
- Được rồ được rồi, các vị không cần bi thương, thần tử U Đô này rơi vào trong đỉnh còn chưa nhất định sẽ chết ngay. Vì không để cho ba vị đạo hữu này phải chịu nhiều hành hạ, chúng ta vẫn nên lập tức phát động Sát Sinh đỉnh, đưa tiễn ba vị đạo hữu và thần tử U Đô cùng lên đường!
Sắc mặt mọi người thâm trầm. Viêm Thiên Trọng lạnh như băng nói:
- Lục Ly Tiết Độ Sứ, ngươi có trái tim công danh lợi lộc quá nặng, ba vị đạo hữu là vì ngươi mà chết, ngươi lại còn cười được!
Lục Ly khóc lớn, nước mắt rơi như mưa, lau nước mắt nói:
- Người khác nói ta vì công danh lợi lộc, ai biết ta là miễn cưỡng vui cười?
Huyền Minh nhìn không được, khẽ nói:
- Chính sự quan trọng hơn. Nói chính sự trước đã.
Cao Thiên Vương nhíu chân mày, nói:
- Luyện chết thần tử U Đô, thân thể của hắn thuộc về ai?
Tim mọi người chợt nhảy lên.
Cao Thiên Vương cười ha hả nói:
- Bốn vị Tiết Độ Sứ, Hỗn Thiên La là do bá chủ U Đô chúng ta hợp lực chế luyện ra để đối phó với thần tử U Đô, hiện tại chết nhiều đạo hữu như vậy, chúng ta tất nhiên cực kỳ bi ai, nhưng thân thể của thần tử U Đô là không thể coi thường được, chúng ta vẫn nên bàn bạc xem bộ thân thể này thuộc về ai trước mới phải.
Lục Ly cau mày, cười nói:
- Cao Thiên Vương có ý kiến gì không? Không ngại có thể nói rõ ra.
Cao Thiên Vương cười nhẹ nói:
- Chúng ta chẳng qua là người chết, có thể có ý kiến gì chứ?
Trong lòng Viêm Thiên Trọng thoáng động, nói:
- Bốn vị Tiết Độ Sứ đều có thân thể, những lão già chúng ta không có thân thể, vậy sau khi thần tử U Đô bị luyện chết, thân thể tất nhiên là thuộc về tất cả chúng ta. Bốn vị Tiết Độ Sứ nên nhường cho người hiền.
Quyết Hoàng cười lạnh nói:
- Các ngươi nhiều quỷ như vậy, thần tử U Đô chỉ có một, các ngươi làm sao chia? Nếu thân thể của thần tử U Đô không thuộc về tất cả chúng ta, như vậy không bằng bây giờ các vị lại quyết định xem bộ thân thể này thuộc về ai trong các ngươi!
Trong lòng các vị tồn tại cổ xưa run sợ.
Bộ thân thể thần tử U Đô này có lực hấp dẫn thực sự quá lớn, thử nghĩ một chút, bọn họ sống lại, nắm trong tay năng lực có thể so sánh với Thổ Bá, không ngừng trưởng thành tiếp, thay thế Thổ Bá cũng là chuyện ở trong tầm tay!
Xung quanh Sát Sinh đỉnh hoàn toàn yên tĩnh, các vị tồn tại cổ xưa đứng ở bên cái đỉnh im lặng không nói.
Trong lòng Lục Ly thầm cười lạnh không thôi, ba vị Tiết Độ Sứ khác đứng ở bên cạnh nàng, quan sát gương mặt của những tồn tại cổ xưa, âm thầm đề phòng.
Bên trong đỉnh, Tần Mục và ba nguyên thần của cường giả cảnh giới Lăng Tiêu kia gần như là cùng lúc rơi vào trong đỉnh, ánh sáng của Hỗn Thiên La tản đi.
Xung quanh là một mảnh tối tăm.
Tần Mục ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy được quần tinh chói lòa, ngân hà quay quanh ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy vô cùng tăm tối, trong bóng tối lơ lửng từng gương mặt, có khi là mặt người, có khi là mặt của Thần Ma.
Bọn họ giống như là được chế tạo ra từ tờ giấy mỏng manh nhất, không có độ dày, lại bồng bềnh trong bóng đêm như vậy, lúc ẩn lúc hiện.
Đó là cường giả đã chết ở trong cái đỉnh này, sau khi bị Sát Sinh đỉnh luyện hóa, biến thành từng dấu vết ở bên trong đỉnh, tăng thêm uy năng cho cái đỉnh lớn này.
- Hỗn Thiên La!
Một nguyên thần trong đó lộ ra vẻ tuyệt vọng, giọng điệu thê lương:
- Chúng ta tự mình chế luyện Hỗn Thiên La, bị tiểu súc sinh Lục Ly này sử dụng để đối phó với chính chúng ta!
- Còn có Sát Sinh đỉnh!
Hai vị nguyên thần của tồn tại cổ xưa khác cũng lộ ra khiếp sợ nồng đậm, giọng khàn khàn nói:
- Thổ Bá chuyển thế luyện ra Sát Sinh đỉnh chính là trọng bảo đứng đầu U Đô, bảo vật sát phạt đứng đầu!
- Năm đó Thổ Bá ở thời đại Long Hán đại khai sát giới, sử dụng cái đỉnh này luyện cho không biết bao nhiêu Cổ Thần Bán Thần hồn phi phách tán!
- Chúng ta kết thúc rồi!
- Thả chúng ta ra ngoài!
Ba nguyên thần phóng lên cao, bay lên ngân hà trên bầu trời, Tần Mục ngẩng đầu, đột nhiên chỉ thấy bầu trời ngân hà và quần tinh vận chuyển, ba vị nguyên thần của cảnh giới Lăng Tiêu này nhảy vào trong ngân hà, lập tức bị đánh rơi xuống, rơi vào trong bóng tối, tiếp theo trong bóng đêm nổ tung ra, quang diễm chậm rãi tắt.
- Đáng tiếc, không thể ăn...
Hài nhi đầu to tiếc hận nói.
Tần Mục quan sát khắp nơi, sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn nhìn thấy được vừa rồi mặt của ba vị tồn tại cổ xưa này xuất hiện trong bóng đêm, biến thành ba dấu vết khác.
Những người bị luyện chết ở chỗ này đều vô cùng cường đại, nhưng ở dưới uy lực của Sát Sinh đỉnh, gần như không có bất kỳ sức phản kháng nào lại bị trực tiếp loại bỏ!
Năm đó, bởi vì thê nữ chết Thổ Bá ôm nỗi hận sát sinh, bị ma tính khống chế, lúc này mới luyện thành bảo vật sát phạt đứng đầu U Đô!
Ở một khắc kia, oán niệm và ma tính của hắn đạt tới cực hạn, đạt tới trình độ thoát khỏi quy tắc của U Đô khống chế, ở thời điểm đó luyện thành Sát Sinh đỉnh dẫn theo ma tính và oán hận mạnh nhất của hắn, có thể tưởng tượng được cái đỉnh này khủng khiếp tới mức nào!
- Hiện tại cái đỉnh này vẫn chưa từng công kích chúng ta.
Tần Mục nhìn cái mặt lơ lửng ở bốn phương tám hướng, trong lòng rét lạnh:
- Là Thổ Bá đang khống chế cái đỉnh này sao? Không đúng, sau khi Thổ Bá ở thời đại Long Hán đại sát bốn phương, tự cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, vì vậy giam giữ thân thể chuyển thế của mình ở Ngọc Tỏa Quan chịu nghiệp hỏa hành hạ. Cái đỉnh này chắc hẳn đã bị hắn vứt bỏ, hoặc là bị Thiên Đình thu đi, giao cho đám Tiết Độ Sứ Lục Ly quản lý. Nói cách khác, sở dĩ cái đỉnh này còn chưa có khởi động ra uy năng sát phạt mạnh nhất, chỉ sợ là bên ngoài không có người phát động.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vừa rồi ba nguyên thần kia bị Hỗn Thiên La đánh rơi xuống, kích động uy năng của Sát Sinh đỉnh, trực tiếp bị loại bỏ, nói rõ uy năng của cái Sát Sinh đỉnh có thể bị kích phát ra, nhưng chỉ nếu không kích phát ra uy năng của nó, vậy sẽ không có gì đáng ngại. Trừ khi, đám người Lục Ly trực tiếp phát động uy lực của đỉnh lớn.
- Thổ Bá ở thời đại Long Hán chế luyện Sát Sinh đỉnh, nói như vậy thành tựu thuật số của hắn nhất định không cao.
Tần Mục duy trì bình tĩnh, con mắt ở mi tâm mở ra, nhìn bốn phía, thầm nghĩ:
- Khi đó Đạo tổ chắc hẳn chỉ mới sáng lập ra Tố Nữ Toán Kinh và Thái Huyền Toán Kinh, Thổ Bá chỉ sợ còn chưa học được, như vậy Sát Sinh đỉnh này sẽ xuất hiện sơ hở trên sát trận.
Hắn quan sát khắp nơi, chân mày càng nhíu chặt lại, trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh.
Hắn không có nhìn ra sơ hở nào.
Lúc này hắn nghĩ đến một việc mấu chốt nhất!
Đó chính là thuật số của Đạo môn chỉ dùng để tới để giải thích thiên địa đại đạo, bản thân Thổ Bá chính là Cổ Thần được trời sinh đất dưỡng, hóa thân của đại đạo U Đô!
Hắn căn bản không cần vận dụng thuật số!
Thuật số hắn thấy là thành tựu thấp hơn!
Bỏ qua thành tựu đạo pháp của bản thân đi nghiên cứu thuật số, chính là lấy gùi bỏ ngọc!
- Lần này gặp phải tai ương rồi...
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên Tần Phượng Thanh ở phía bên phải không ngừng hít sâu, khen:
- Ở đây thật là một địa phương tốt, khắp nơi đều là mùi thơm, thật là thơm...
Tần Mục chớp chớp mắt:
- Thật là thơm?
Tần Phượng Thanh gật đầu:
- Thật là thơm! Ngươi không ngửi thấy được trong không khí có hương vị ngọt ngào sao? Đó là mùi của linh hồn tràn ngập đau khổ, khủng hoảng, tuyệt vọng, oán hận, hối hận, còn có các loại tạp niệm ác độc, mùi vị đặc biệt ngon!
Tần Mục ngẩn người một lát, đột nhiên đánh một đạo thần thông về phía trong bóng tối, chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, bóng tối điên cuồng phun ra, nhưng lại không gặp phải Sát Sinh đỉnh phản kích giống như trong dự đoán của hắn!
Công kích của Sát Sinh đỉnh hoàn toàn không có động tới hắn, chỉ có một gương mặt hiện ra bên trong bóng tối lộ ra vẻ thống khổ, há mồm ra phát ra tiếng kêu rên không tiếng động.
Tần Mục giật mình kinh sợ, đột nhiên tỉnh ngộ lại, bật cười nói:
- Ta biết! Hai huynh đệ chúng ta chính là Thổ Bá, đối với cái đỉnh này, chúng ta giống như nó vậy, nó sẽ không công kích Thổ Bá, sẽ không công kích mình!
Hắn lập tức hăng hái, di chuyển bước chân, vẫn không có gặp phải Sát Sinh đỉnh công kích.
Tần Mục phi thân đi tới trước một gương mặt trong bóng tối, gương mặt cực lớn này trợn tròng mắt, nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tần Mục đi vòng qua phía sau gương mặt, phát hiện bất kể hắn nhìn từ góc độ nào cũng thấy được chính diện của gương mặt này, vĩnh viễn không nhìn thấy được mặt bên và mặt trái!
Hắn không nhịn được tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, nói:
- Ca ca, ca có thể nhìn ra đạo pháp thần thông vận dụng cho cái đỉnh này không? Thổ Bá chế tạo ra gương mặt này thế nào?
- Ngươi chờ một chút!
Tần Phượng Thanh giơ tay lên, thò cánh tay này vào trong con mắt tại mi tâm của mình, cào loạn ở bên trong một hồi, trong đại lục chữ Tần, Thiên Công, Xích Hoàng và Đại Nhật Tinh Quân vội vàng tránh né.
Sau một lúc lâu, Tần Phượng Thanh từ trong đại lục chữ Tần nắm một cái đầu, thổi một hơi, cái đầu này bay lên, bay vào trong bóng tối, nói:
- Chính là như vậy.
Tần Mục ngẩn người một lát, xoay quanh cái đầu kia vài vòng, quả nhiên bốn phía đều là mặt chính, không nhìn thấy được gò má và gáy.
- Phương diện này vận dụng đạo pháp thần thông gì vậy?
Tần Mục mờ mịt.
- Không biết.
Tần Phượng Thanh nói:
- Nếu không có nguy hiểm, như vậy ta tiêu hóa một chút, ngươi tự nghĩ biện pháp ra ngoài.
/1208
|