Chuyển ngữ: Bibon
Nghe thấy tiếng cầu cứu kỳ lạ, Bách Phú thầm nói không hay rồi, đồng thời nhấc tay lên hướng về phía túi áo ngực. Đột nhiên, Bách Phú lúc này mới nhớ ra chiếc áo khoác có để tấm bùa chú đó đã bị cô cởi xuống, vắt ra phía ngoài kia.
Sao bây giờ? Bách Phú tự hỏi. Song người vốn dĩ đã có khá nhiều kinh nghiệm là cô cũng hiểu lúc này hoảng loạn lúc này không giải quyết được gì, hơn nữa con quỷ hồn này dường như không hề có ý định muốn làm hại cô. Vì thế, Bách Phú thử mở miệng hỏi: “Ngươi nói đi, rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Lúc này một đám ánh sáng bụi mờ mờ dần tụ lại thành một thân ảnh xuất hiện trước mắt Bách Phú, nếu như không phải bốn xung quanh đen kịt đến nỗi không nhìn thấy năm đầu ngón tay, chỉ sợ Bách Phú chẳng thể nhìn thấy được đám ánh sáng này. Có điều không biết vì lý do gì, mỗi lần nó hiện ra, là đồng thời lại biến mất một lần. Việc này cũng khiến cho lời nói của nó bị ngắt đoạn, nghe đến nửa ngày mà Bách Phú chỉ nghe được một chữ: “Cứu.”
Đang lúc Bách Phú muốn suy nghĩ kỹ chuyện này, thì trong lúc bóng đen kia vẫn phát sáng bên cạnh cô, đột nhiên có một trận gió thổi tới, từ giữa đám gió dần dần xuất hiện một cái hố lớn. Cái hố này không ngừng mở rộng, dường như muốn đem bóng đen kia hút vào bên trong. Đám ánh sáng đen đó vội vã chạy ngay vào góc tường, giống như muốn trốn đi, song hố gió kia không nhanh không chậm đuổi theo nó. Bách Phú thấy thế vội vã lợi dụng thời cơ này mở rộng cửa phòng, hố gió kia bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, rít lên một tiếng trốn mất, bóng đen kia cũng đồng thời biến đi không chút dấu vết.
Bách Phú thấp thỏm không yên nhìn kỹ lại lần nữa, sau khi xác định đã thực sự không nhìn thấy bóng đen kia, mới mệt mỏi rời khỏi căn phòng đó. Cô gọi điện thoại ngay cho Dịch Đạo và Thợ săn, nhờ hai người họ nhanh chóng tới khách sạn một chuyến.
“Dựa theo lời cô nói, thì cái hố gió xuất hiện sau đó chắc chắn là muốn nuốt trọn linh hồn kia rồi.” Thợ săn sau khi nghe Bách Phú kể lại, lạnh lùng phân tích.
Dịch Đạo cũng trầm tư nói: “Cái hố gió kia nếu có thể nuốt được linh hồn, vậy nhất định phải có pháp lực phi thường. Song rất rõ ràng, là nó lại sợ ánh sáng. Nếu là như vậy, thì chắc chắn quỷ hồn kia đang cầu cứu cô.”
“Tôi cũng cảm thấy như thế.” Bách Phú gật đầu nói thêm. “Nó không hề có ý muốn làm hại tôi, ngược lại còn cố ra hiệu gì đó cho tôi. Chỉ là nó lúc ẩn lúc hiện, âm thanh cũng vì thế mà ngắt quãng, tôi thực sự không thể nghe được rõ ràng.”
“Nó … …lúc ẩn lúc hiện ư?” Thợ săn kinh ngạc giao ánh mắt với Dịch Đạo, cẩn thận phân tích thêm. “Xem ra con quỷ hồn này không chỉ một lần bị tấn công, rất có thể linh hồn đã không còn đầy đủ nữa rồi.”
Dịch Đạo nói tiếp: ‘Tôi đoán tối qua thứ ám vào cô, rất có thể cũng là nó. Để tối nay chúng tôi thử triệu hồn, biết đâu lại có thể tìm được nó.”
Suốt cả ngày hôm đó Bách Phú tâm tình không để ở công việc, kỳ thực cô không hề biết còn có một người tâm tình bất định giống như cô, đó là Lăng Hạo.
Lăng Hạo trong lòng cứ canh cánh bất an, không sao bình tĩnh lại được. Kỷ Nhan nhìn vào Lăng Hạo đang nhíu mày đi đi lại lại, dù nụ cười đẹp đẽ rạng rỡ nhường kia, song thực ra lại đang vô thức nghiến chặt hàng răng mình.
*
Sau khi quay về nhà, Thợ săn và Dịch Đạo đã đem tất cả những đồ cần dùng tới chuẩn bị xong. Để có thể triệu hồn được tốt nhất, hai người họ thậm chí còn chuẩn bị cả một cái đài nho nhỏ. Bách Phú cùng Anh Đào nhìn nhau liên tục, có cảm giác giống hệt như đang trong một bộ phim ma truyền thống của Trung Quốc.
Tuy nhiên, tất cả những thứ đồ đã được chuẩn bị này lại không phát huy được tác dụng, bởi con quỷ hồn đó không hề xuất hiện.
“Liệu có phải vì lúc ban sáng tôi mở cửa, khiến ánh nắng rọi vào, cho nên đem con quỷ hồn vốn đã bị thương đó lại thêm tổn tương, giờ mới không triệu được thế này?” Bách Phú rốt cuộc đã nói ra lời nói ám ảnh cả ngày nay, suy nghĩ này cũng đã khiến cô cảm thấy áy náy suốt từ sáng tới giờ.
Thợ săn thấy Bách Phú lo âu đến sắp rơi lệ vội vã an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu. Nếu lúc đó cô mà không mở cửa, e là nó sớm đã bị hút vào bên trong hố gió kia ấy chứ, làm sao còn đợi chúng ta đến triệu nó nữa ?”
“Đúng thế đúng thế, nó nhất định sẽ không sao đâu.” Anh Đào cũng ở bên cạnh phụ họa theo.
Dịch Đạo cũng nói vào: “Giờ trời còn chưa tối hẳn, quỷ lực của nó yếu đến thế có lẽ giờ không thể nào cử động được. Đợi khoảng thời gian từ mười một giờ đêm đến ba giờ sáng âm khí hưng thịnh nhất, nó rất có khả năng sẽ xuất hiện.”
“Ừm.” Bách Phú vô lực đáp lại một tiếng, bốn người họ cũng dừng lại bắt đầu ngồi tán chuyện.
Chớp mắt đã sắp đến mười giờ, đột ngột di động của Dịch Đạo vang lên. Anh ta nhìn nhìn tin nhắn, sắc mặt hơi hơi biến động, cả người bỗng như con kiến ngồi trên chảo lửa, cứ không yên, không sao yên phận được.
“Anh sao thế?” Thấy Dịch Đạo như vậy, Anh Đào ngồi gần anh ta nhất không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Ách… …không có gì.” Dịch Đạo đem di động cất ngay vào trong túi áo, cố gắng giả bộ như không hề xảy ra chuyện gì.
Thợ săn dùng ánh mắt chăm chú soi xét nhìn vào Dịch Đạo, không hề khách khí hỏi thẳng: “Thực sự không có chuyện gì sao?”
Dịch Đạo bực mình đem âm lượng tăng cao thêm mấy bậc: “Tôi đã nói không sao rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“A ha.” Thợ săn ngược lại còn cười. “Tôi chỉ e tối nay có người không ngủ ngon được thôi.”
Dịch Đạo giật mình, có chút bất an liếc Thợ săn một cái, không nói gì thêm.
Bách Phú thấy thế mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Dịch Đạo: “Nếu có việc thì anh cứ đi trước đi, dù sao nơi này còn có Thợ săn mà.”
Thợ săn ở bên kia gật gật đầu đồng tình, lại vừa chăm chú quan sát phản ứng của Dịch Đạo.
“Vậy … …” Dịch Đạo do dự mãi không quyết được.
“Mau đi đi, nếu không chúng tôi không để anh đi nữa đâu.” Ba người kia thấy thế cùng cười, cố ý chọc Dịch Đạo tâm tư giờ đã bay mãi tận đâu đâu.
Vừa nghe thấy thế, Dịch Đạo đã vội vã biến mất nhanh như làn khói không thấy bóng dáng nữa.
“Hai người nói xem, liệu là ai tìm Dịch Đạo nhỉ?” Anh Đào tò mò hỏi.
Liếc Anh Đào một cái, Bách Phú cười cười nói: “Còn có ai khiến cho Dịch Đạo không giữ được bình tĩnh như thế này nữa.”
“Cái thằng này!” Thợ săn lắc lắc đầu. “Tôi sớm đã nói rồi, anh ta chính là đồ trọng sắc khinh bạn.”
/198
|