“Tiểu Hắc, đã về chưa ?” Một giọng nói trong trẻo vang vọng lại trong văn phòng làm việc.
“Đến đây, đến đây.” Trương Dương vừa vội vội vàng vàng chạy ra ngoài vừa ngán ngẩm mà trả lời.
“Này, Trần Bách Phú em lần sau còn đến tìm anh thì có thể đừng gọi anh là tiểu Hắc được hay không, giống như đang gọi một con cún vậy. Anh đẹp trai thế này, em lại cứ gọi như thế rõ ràng sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của anh ở công ty mất. Nói biết bao nhiêu lần rồi, sao em cứ không nhớ thế hả?”
Vừa mới gặp Bách Phú, Trương Dương đã không nhịn được mà bắt đầu lên án.
“Biết rồi, biết rồi ! Thật đúng là lắm lời mà.” Bách Phú bực mình mà ứng phó với sự lên án của Trương Dương, lại nhìn thấy anh đầy đầu là mồ hôi.
Một người con trai thân cao 1.78m, trên gương mặt là đường nét hiền từ khỏe mạnh, mái tóc ngắn được cố ý vuốt cho sáng bóng có chút lộn xộn một cách hoàn hảo, lại thêm làn da ngăm ngăm song vô cùng khỏe mạnh, thể hiện ra thập phần cá tính mà lại vẫn có đủ vị nam tính. Khi anh bước đi trên đường, đương nhiên là thường xuyên thu hút biết bao ánh nhìn của các thiếu nữ.
Nhưng … Tiểu Hắc thì có vấn đề gì chứ, Hắc ( đen ) thì cũng có thể đẹp trai mà, thật không hiểu được tại sao khi mình gọi anh ấy là tiểu Hắc thì anh lại cứ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Tiểu Hắc, tiểu Hắc, không phải là rất dễ nghe ( hay ) sao … … Bách Phú lại bắt đầu suy nghĩ lung tung lên.
Trương Dương thấy Bách Phú chu môi ra, cứ nghĩ là cô đang tức giận, lại vui vẻ mà bày ra gương mặt tươi cười hướng về phía cô nói : “Hey, hôm nay anh mời em đi ăn bánh Hamburger khổng lồ cùng khoai tây chiên của McDonald nhé?”
“Sao đột nhiên lại rộng rãi thế ?” Bách Phú nghi ngờ xem xét Trương Dương từ trên xuống dưới một lượt, cái anh này trước giờ đều tiết kiệm vô cùng, dù chỉ tiêu thêm một xu cũng không nỡ tiêu linh tinh cơ mà.
Trương Dương vui vẻ cười ha ha nhìn cô, sau đó lại dùng giọng điệu trầm thấp bí mật nói : “Hôm nay công ty lại vừa dùng hết mấy bình mực in, anh đem đi bán được mười mấy đồng đấy.”
Hai người họ cùng nhìn nhau một cái, lại cùng gật gật đầu, sau đó lại cười ha ha , vai kề vai mà đi đến cửa hàng McDonald gần công ty nhất.
“Hôm nay em ăn hai bao khoai tây chiên có được không?”
“Được, em muốn ăn bao nhiêu anh cũng sẽ mua cho em hết.”
“Tốt thế sao?” Trong tim cô đang sướng điên lên được.
“Anh vẫn luôn tốt như vậy với em mà… ”
+++ +++ +++ +++ +++
Trần Bách Phú và Trương Dương là bạn học cùng đại học, hai người cũng đã quen biết nhau nhiều năm. Vốn dĩ Bách Phú là định một thân một mình đến thành phố G xông pha, sau đó Trương Dương lại nói nam tử hán chí ở bốn phương gì đó, nhất quyết mặt dày theo đến bằng được. Kết quả, hai người họ không những là hàng xóm, mà lại còn cùng nhau làm việc ở khách sạn Phong Diệp.
Bách Phú học về du lịch, làm việc ở bộ phận bán hàng ( tiêu thụ ) của khách sạn, nhưng do thành tích quá kém, vì vậy cứ khi nào trong văn phòng có việc phải chạy đi làm hoặc là có việc nặng nhọc không đùn đẩy cho ai được nữa, đều đổ hết lên đầu Bách Phú.
Trương Dương lại làm việc quản lý mạng ở bộ phận IT ở trên lầu, công việc tương đối nhàn nhã. Vì vậy cứ mỗi khi Bách Phú có việc nặng gì không làm nổi, là Trương Dương lại ngay lập tức chạy xuống để giúp cô.
+++ +++ +++ +++ +++
Lúc này Trương Dương cùng Bách Phú đang ngồi trong cửa hàng vui vẻ tán ngẫu, trong những ngày Hạ nóng nực như thế này, hai người họ lại đều là thân bơ vơ ở ngoài, với những người trong nhà chẳng có tiền để lắp điều hòa mà nói, thì ở trong cửa hàng ăn mà cùng thưởng thức không khí mát lạnh đúng là một sự lựa chọn không tồi.
Trương Dương nhìn Bách Phú đang ăn ngon lành khoai tây chiên, không nhịn được mà cười một cái, không biết tại sao, nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng tham ăn của Bách Phú, là trong tim anh lại thấy ngọt ngào vô cùng.
Vì vậy lần nào anh cũng đều nói không thích ăn những thứ này, kì thực là chỉ vì muốn Bách Phú ăn thêm được mấy miếng, mà mình cũng được nhìn thấy bộ dạng lúc ăn vô cùng dễ thương của cô ấy. Kết quả là lần nào cũng để bản thân mình bị đói bụng.
Nói thực ra, Bách Phú thực sự không phải là một cô gái đẹp. Cô thuộc về loại người bình thường nếu có bị vứt vào giữa đám đông bạn cũng khó có thể tìm ra được. Không phủ nhận cô là người có năng lực và thông minh, song lại cũng có lúc hồ đồ đến nỗi thật sự muốn mở ngay bộ não cô ra để xử lý trong đó.
Nhưng Trương Dương khi ở cùng với Bách Phú lại luôn có thể hưởng thụ một loại cảm giác vui vẻ rất giản dị. Hay chính là cũng giống như khi cô vừa rồi còn khóc lóc, song chỉ cần được ăn thứ mình thích, là lại lập tức vui vẻ rồi. Trần Bách Phú chính là con người đơn giản như thế.
Bên cạnh Trương Dương thật ra cũng có không ít những cô gái ưu việt hơn hắn Bách Phú, nhưng chuyện tình cảm đâu có đơn giản như ” 1 + 1 = 2 ” đâu, căn bản là không thể tính toán được. Cũng không thể chỉ dựa vào điều kiện là có thể thích một con người. Trương Dương chính là thích được ở cùng một chỗ với cô, cùng tán ngẫu, cùng ăn cơm … …
Trương Dương dùng lực hút coca, vẫn mát lạnh ngon lành như thế. Nhất là trong thời tiết này, uống một cốc vào thực sự thấy rất đã.
“Sao rồi ? Bà nữ ác ma kia còn làm khó cho em không ?”
Người mà Trương Dương nhắc đến cũng thuộc bộ phận bán hàng của Bách Phú, vị nữ giám đốc nổi tiếng là xinh đẹp, cũng nổi tiếng nghiêm khắc ở khách sạn này — tên là Kỷ Nhan. Khả năng làm việc cùng sự thông minh của cô ta vốn nổi tiếng khắp khách sạn, đương nhiên vì vậy mà sự hà khắc của cô ta lại càng vang xa hơn.
“Không có a. Cô ta mấy hôm nay đang bận chuẩn bị cho buổi lễ chúc mừng đón tiếp Thái tử gia giá đáo, làm gì còn thời gian mà để ý đến em chứ ?”
“Thái tử gia ? Chính là người kế thừa đời thứ hai của tập đoàn Lăng Thế sao?”
“Cái gì mà kế thừa đời thứ hai, nghe nói Thái tử gia đã cùng lúc có hai bằng tiến sỹ về kinh tế và tâm lý đấy, hơn nữa người lại rất đẹp trai. Đúng là ông chủ kim cương a ! ”
Những điều này đều là Bách Phú nghe lại từ cô bạn thân Đặng Hân, cô vẫn còn nhớ rất rõ lúc Đặng Hân nói những lời này trong mắt lại còn phát ra cả sắc cầu vồng nữa cơ.
Nhìn bộ dạng sắp chảy cả nước miếng của Bách Phú, Trương Dương lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh trừng mắt với Bách Phú một cái, chẳng lạnh cũng chẳng nhạt nói với cô : “Xin em, có đẹp trai đến mấy nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến em cả.”
Bách Phú vẫn đang tiếp tục tấn công gói khoai tây chiên, cũng không hề để ý đến ý ghen của Trương Dương. Cứ như vậy, sau khi ăn xong, hai người họ mới chầm chậm tản bộ trên đường.
“Này, tiểu Hắc.”
“Chuyện gì thế ?”
“Sắp đến sinh nhật em rồi đấy, anh định tặng quà sinh nhật gì cho em a ?”
“Em muốn gì ?”
“Ưm … … Anh tặng hoa đến văn phòng công ty có được hay không?”
“Hoa ? Muốn thứ đó làm gì cơ chứ, đắt như vậy còn chẳng bằng mời em đi ăn pizza ấy.”
“Anh thật đúng là chẳng lãng mạn chút nào, thảm nào đến giờ vẫn chưa có bạn gái a. Thực ra … … Thì là vì các cô gái trong văn phòng đều từng được nhận hoa rồi, chỉ có em là chưa a.”
Bách Phú không nhịn được mà chu chu môi, đây cũng thật sự là quá thương tổn đến lòng tự trọng của một người con gái mà, dù gì cũng phải nắm lấy cơ hội sinh nhật này để lấy lại chút danh dự a, kể cả có là giả, nhưng lừa chính mình một chút cũng tốt mà.
Trương Dương bất lực lắc lắc đầu, trong tâm bảy phần thấy buồn cười, ba phần thấu hiểu nói : “Mấy cô gái các em, cũng thật quá phù phiếm, bản thân vui vẻ là được rồi, sao lại còn phải để ý đến người khác nghĩ gì chứ.”
“Vậy anh rốt cuộc có tặng hoa hay không nào?”
“Để anh suy nghĩ đã .”
“Đồ ki bo ! ”
… …
Bất giác, trời bỗng đổ mưa xuống. Trương Dương thấy thế, bèn nhanh chóng đem cánh tay to của anh đặt lên đỉnh đầu Bách Phú, giúp cô che mưa. Bách Phú ngẩng đầu lên, cười với anh một cái, sau đó cùng nhau chạy về phía nhà.
Nói đến nhà, thực ra chỉ là hai căn phòng đơn nhỏ, thêm cả phòng toilet mà diện tích cũng mới hơn hai ba mươi mét vuông, hơn nữa mùa đông thì lạnh hạ lại nóng bức, cách âm rất tệ, nói lớn tiếng một chút là lại bị người khác nghe thấy. Có điều thân ở nơi đất khách quê người chẳng có ai để dựa dẫm, hiện giờ cạnh tranh lại khốc liệt như thế, có thể có một cái ổ nhỏ đã là tốt lắm rồi. Ngày mai, sẽ lại là một ngày mới.
+++ +++ +++ +++ +++
Ba giờ sáng, khách sạn Phong Diệp vẫn có không ít khách ra vào tấp nập.
Ở trong căn phòng 1423, đang diễn một màn ” đánh giáp lá cà” nóng bỏng.
“Hôm nay anh không về nhà có được không?’”
Sau khi kiệt sức, một cô gái gương mặt đầy mồ hôi quyến rũ mà dựa vào trên thân người đàn ông bên cạnh, gương mặt thon dài nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kích tình đẹp đẽ sau khi hoan ái. Cô ta vừa ngọt ngào làm nũng, vừa dùng ngón tay vẽ từng vòng tròn trên bộ ngực người đàn ông đó như khơi lên ngọn lửa, trong không khí vẫn còn nguyên mùi vị ám muội sau khi hoan ái.
“Bảo bối, anh hôm nay nhất định phải về nhà. Đã cùng em ra ngoài đến một tháng rồi, dù gì anh cũng phải quay về thăm con trai anh chứ.”
“Không mà, em cứ muốn anh ở cùng em đấy, cứ muốn cơ !”
Cô gái chu lên đôi cánh môi gợi cảm, thân hình như rắn nước cử động phần eo, không ngừng mà dùng phần ngực đầy đặn kia để cọ xát vào cánh tay người đàn ông đó.
“Được rồi, bảo bối của anh.” Người đàn ông kia vừa hít lấy hương thơm thân thể của cô gái, vừa mãn nguyện mà cười cười nói : “Em ngoan ngoãn nghe lời, tuần sau anh sẽ đưa em đi chọn một căn nhà có được hay không nào?”
“Thật sao !” Cô gái hưng phấn suýt nữa thì nhẩy cẫng lên, sau đó lại càng làm nũng hơn, “Anh không được lừa em đâu đấy nhé, nếu anh mà lừa em, em sẽ giận thật đấy.”
“Đồ ngốc này, anh đã lúc nào lừa em đâu.”
Nói xong, ,hai người lại không nhịn được mà dây dưa thêm một lúc lâu nữa.
Cuối cùng, người đàn ông cũng hạ quyết tâm, rời khỏi nơi anh ta đã trầm luân vào quá lâu này, đi vào trong phòng tắm.
Người đàn ông vừa mới tắm xong đi ra, không nhịn được mà rùng mình một cái.. Sao đột nhiên lại lạnh thế này, có phải là điều hòa mở thấp quá hay không? Mà, trong không khí … … Hình như lại có mùi vị là lạ, cũng không biết là cái gì.
Người đàn ông hít hít mũi, không nghĩ nhiều nữa, chỉ để ý xem cô gái kia đã đi hay chưa. Thấy cô ta vẫn đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường ngủ, người đàn ông lại cười cười, thầm nghĩ: “Đúng là nghe lời thật, có tiền thật đúng là tốt, muốn gì là được nấy.”
Người đàn ông chầm chậm mặc quần áo, bước đến bên giường, muốn nhìn thêm một lần nữa cô gái đã cho mình không ít lạc thú này.
Nhưng, vừa bước đến bên giường… …
“A … … ”
Một tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp cả khách sạn vang lên.
“Đến đây, đến đây.” Trương Dương vừa vội vội vàng vàng chạy ra ngoài vừa ngán ngẩm mà trả lời.
“Này, Trần Bách Phú em lần sau còn đến tìm anh thì có thể đừng gọi anh là tiểu Hắc được hay không, giống như đang gọi một con cún vậy. Anh đẹp trai thế này, em lại cứ gọi như thế rõ ràng sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của anh ở công ty mất. Nói biết bao nhiêu lần rồi, sao em cứ không nhớ thế hả?”
Vừa mới gặp Bách Phú, Trương Dương đã không nhịn được mà bắt đầu lên án.
“Biết rồi, biết rồi ! Thật đúng là lắm lời mà.” Bách Phú bực mình mà ứng phó với sự lên án của Trương Dương, lại nhìn thấy anh đầy đầu là mồ hôi.
Một người con trai thân cao 1.78m, trên gương mặt là đường nét hiền từ khỏe mạnh, mái tóc ngắn được cố ý vuốt cho sáng bóng có chút lộn xộn một cách hoàn hảo, lại thêm làn da ngăm ngăm song vô cùng khỏe mạnh, thể hiện ra thập phần cá tính mà lại vẫn có đủ vị nam tính. Khi anh bước đi trên đường, đương nhiên là thường xuyên thu hút biết bao ánh nhìn của các thiếu nữ.
Nhưng … Tiểu Hắc thì có vấn đề gì chứ, Hắc ( đen ) thì cũng có thể đẹp trai mà, thật không hiểu được tại sao khi mình gọi anh ấy là tiểu Hắc thì anh lại cứ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Tiểu Hắc, tiểu Hắc, không phải là rất dễ nghe ( hay ) sao … … Bách Phú lại bắt đầu suy nghĩ lung tung lên.
Trương Dương thấy Bách Phú chu môi ra, cứ nghĩ là cô đang tức giận, lại vui vẻ mà bày ra gương mặt tươi cười hướng về phía cô nói : “Hey, hôm nay anh mời em đi ăn bánh Hamburger khổng lồ cùng khoai tây chiên của McDonald nhé?”
“Sao đột nhiên lại rộng rãi thế ?” Bách Phú nghi ngờ xem xét Trương Dương từ trên xuống dưới một lượt, cái anh này trước giờ đều tiết kiệm vô cùng, dù chỉ tiêu thêm một xu cũng không nỡ tiêu linh tinh cơ mà.
Trương Dương vui vẻ cười ha ha nhìn cô, sau đó lại dùng giọng điệu trầm thấp bí mật nói : “Hôm nay công ty lại vừa dùng hết mấy bình mực in, anh đem đi bán được mười mấy đồng đấy.”
Hai người họ cùng nhìn nhau một cái, lại cùng gật gật đầu, sau đó lại cười ha ha , vai kề vai mà đi đến cửa hàng McDonald gần công ty nhất.
“Hôm nay em ăn hai bao khoai tây chiên có được không?”
“Được, em muốn ăn bao nhiêu anh cũng sẽ mua cho em hết.”
“Tốt thế sao?” Trong tim cô đang sướng điên lên được.
“Anh vẫn luôn tốt như vậy với em mà… ”
+++ +++ +++ +++ +++
Trần Bách Phú và Trương Dương là bạn học cùng đại học, hai người cũng đã quen biết nhau nhiều năm. Vốn dĩ Bách Phú là định một thân một mình đến thành phố G xông pha, sau đó Trương Dương lại nói nam tử hán chí ở bốn phương gì đó, nhất quyết mặt dày theo đến bằng được. Kết quả, hai người họ không những là hàng xóm, mà lại còn cùng nhau làm việc ở khách sạn Phong Diệp.
Bách Phú học về du lịch, làm việc ở bộ phận bán hàng ( tiêu thụ ) của khách sạn, nhưng do thành tích quá kém, vì vậy cứ khi nào trong văn phòng có việc phải chạy đi làm hoặc là có việc nặng nhọc không đùn đẩy cho ai được nữa, đều đổ hết lên đầu Bách Phú.
Trương Dương lại làm việc quản lý mạng ở bộ phận IT ở trên lầu, công việc tương đối nhàn nhã. Vì vậy cứ mỗi khi Bách Phú có việc nặng gì không làm nổi, là Trương Dương lại ngay lập tức chạy xuống để giúp cô.
+++ +++ +++ +++ +++
Lúc này Trương Dương cùng Bách Phú đang ngồi trong cửa hàng vui vẻ tán ngẫu, trong những ngày Hạ nóng nực như thế này, hai người họ lại đều là thân bơ vơ ở ngoài, với những người trong nhà chẳng có tiền để lắp điều hòa mà nói, thì ở trong cửa hàng ăn mà cùng thưởng thức không khí mát lạnh đúng là một sự lựa chọn không tồi.
Trương Dương nhìn Bách Phú đang ăn ngon lành khoai tây chiên, không nhịn được mà cười một cái, không biết tại sao, nhưng cứ nhìn thấy bộ dạng tham ăn của Bách Phú, là trong tim anh lại thấy ngọt ngào vô cùng.
Vì vậy lần nào anh cũng đều nói không thích ăn những thứ này, kì thực là chỉ vì muốn Bách Phú ăn thêm được mấy miếng, mà mình cũng được nhìn thấy bộ dạng lúc ăn vô cùng dễ thương của cô ấy. Kết quả là lần nào cũng để bản thân mình bị đói bụng.
Nói thực ra, Bách Phú thực sự không phải là một cô gái đẹp. Cô thuộc về loại người bình thường nếu có bị vứt vào giữa đám đông bạn cũng khó có thể tìm ra được. Không phủ nhận cô là người có năng lực và thông minh, song lại cũng có lúc hồ đồ đến nỗi thật sự muốn mở ngay bộ não cô ra để xử lý trong đó.
Nhưng Trương Dương khi ở cùng với Bách Phú lại luôn có thể hưởng thụ một loại cảm giác vui vẻ rất giản dị. Hay chính là cũng giống như khi cô vừa rồi còn khóc lóc, song chỉ cần được ăn thứ mình thích, là lại lập tức vui vẻ rồi. Trần Bách Phú chính là con người đơn giản như thế.
Bên cạnh Trương Dương thật ra cũng có không ít những cô gái ưu việt hơn hắn Bách Phú, nhưng chuyện tình cảm đâu có đơn giản như ” 1 + 1 = 2 ” đâu, căn bản là không thể tính toán được. Cũng không thể chỉ dựa vào điều kiện là có thể thích một con người. Trương Dương chính là thích được ở cùng một chỗ với cô, cùng tán ngẫu, cùng ăn cơm … …
Trương Dương dùng lực hút coca, vẫn mát lạnh ngon lành như thế. Nhất là trong thời tiết này, uống một cốc vào thực sự thấy rất đã.
“Sao rồi ? Bà nữ ác ma kia còn làm khó cho em không ?”
Người mà Trương Dương nhắc đến cũng thuộc bộ phận bán hàng của Bách Phú, vị nữ giám đốc nổi tiếng là xinh đẹp, cũng nổi tiếng nghiêm khắc ở khách sạn này — tên là Kỷ Nhan. Khả năng làm việc cùng sự thông minh của cô ta vốn nổi tiếng khắp khách sạn, đương nhiên vì vậy mà sự hà khắc của cô ta lại càng vang xa hơn.
“Không có a. Cô ta mấy hôm nay đang bận chuẩn bị cho buổi lễ chúc mừng đón tiếp Thái tử gia giá đáo, làm gì còn thời gian mà để ý đến em chứ ?”
“Thái tử gia ? Chính là người kế thừa đời thứ hai của tập đoàn Lăng Thế sao?”
“Cái gì mà kế thừa đời thứ hai, nghe nói Thái tử gia đã cùng lúc có hai bằng tiến sỹ về kinh tế và tâm lý đấy, hơn nữa người lại rất đẹp trai. Đúng là ông chủ kim cương a ! ”
Những điều này đều là Bách Phú nghe lại từ cô bạn thân Đặng Hân, cô vẫn còn nhớ rất rõ lúc Đặng Hân nói những lời này trong mắt lại còn phát ra cả sắc cầu vồng nữa cơ.
Nhìn bộ dạng sắp chảy cả nước miếng của Bách Phú, Trương Dương lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh trừng mắt với Bách Phú một cái, chẳng lạnh cũng chẳng nhạt nói với cô : “Xin em, có đẹp trai đến mấy nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến em cả.”
Bách Phú vẫn đang tiếp tục tấn công gói khoai tây chiên, cũng không hề để ý đến ý ghen của Trương Dương. Cứ như vậy, sau khi ăn xong, hai người họ mới chầm chậm tản bộ trên đường.
“Này, tiểu Hắc.”
“Chuyện gì thế ?”
“Sắp đến sinh nhật em rồi đấy, anh định tặng quà sinh nhật gì cho em a ?”
“Em muốn gì ?”
“Ưm … … Anh tặng hoa đến văn phòng công ty có được hay không?”
“Hoa ? Muốn thứ đó làm gì cơ chứ, đắt như vậy còn chẳng bằng mời em đi ăn pizza ấy.”
“Anh thật đúng là chẳng lãng mạn chút nào, thảm nào đến giờ vẫn chưa có bạn gái a. Thực ra … … Thì là vì các cô gái trong văn phòng đều từng được nhận hoa rồi, chỉ có em là chưa a.”
Bách Phú không nhịn được mà chu chu môi, đây cũng thật sự là quá thương tổn đến lòng tự trọng của một người con gái mà, dù gì cũng phải nắm lấy cơ hội sinh nhật này để lấy lại chút danh dự a, kể cả có là giả, nhưng lừa chính mình một chút cũng tốt mà.
Trương Dương bất lực lắc lắc đầu, trong tâm bảy phần thấy buồn cười, ba phần thấu hiểu nói : “Mấy cô gái các em, cũng thật quá phù phiếm, bản thân vui vẻ là được rồi, sao lại còn phải để ý đến người khác nghĩ gì chứ.”
“Vậy anh rốt cuộc có tặng hoa hay không nào?”
“Để anh suy nghĩ đã .”
“Đồ ki bo ! ”
… …
Bất giác, trời bỗng đổ mưa xuống. Trương Dương thấy thế, bèn nhanh chóng đem cánh tay to của anh đặt lên đỉnh đầu Bách Phú, giúp cô che mưa. Bách Phú ngẩng đầu lên, cười với anh một cái, sau đó cùng nhau chạy về phía nhà.
Nói đến nhà, thực ra chỉ là hai căn phòng đơn nhỏ, thêm cả phòng toilet mà diện tích cũng mới hơn hai ba mươi mét vuông, hơn nữa mùa đông thì lạnh hạ lại nóng bức, cách âm rất tệ, nói lớn tiếng một chút là lại bị người khác nghe thấy. Có điều thân ở nơi đất khách quê người chẳng có ai để dựa dẫm, hiện giờ cạnh tranh lại khốc liệt như thế, có thể có một cái ổ nhỏ đã là tốt lắm rồi. Ngày mai, sẽ lại là một ngày mới.
+++ +++ +++ +++ +++
Ba giờ sáng, khách sạn Phong Diệp vẫn có không ít khách ra vào tấp nập.
Ở trong căn phòng 1423, đang diễn một màn ” đánh giáp lá cà” nóng bỏng.
“Hôm nay anh không về nhà có được không?’”
Sau khi kiệt sức, một cô gái gương mặt đầy mồ hôi quyến rũ mà dựa vào trên thân người đàn ông bên cạnh, gương mặt thon dài nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kích tình đẹp đẽ sau khi hoan ái. Cô ta vừa ngọt ngào làm nũng, vừa dùng ngón tay vẽ từng vòng tròn trên bộ ngực người đàn ông đó như khơi lên ngọn lửa, trong không khí vẫn còn nguyên mùi vị ám muội sau khi hoan ái.
“Bảo bối, anh hôm nay nhất định phải về nhà. Đã cùng em ra ngoài đến một tháng rồi, dù gì anh cũng phải quay về thăm con trai anh chứ.”
“Không mà, em cứ muốn anh ở cùng em đấy, cứ muốn cơ !”
Cô gái chu lên đôi cánh môi gợi cảm, thân hình như rắn nước cử động phần eo, không ngừng mà dùng phần ngực đầy đặn kia để cọ xát vào cánh tay người đàn ông đó.
“Được rồi, bảo bối của anh.” Người đàn ông kia vừa hít lấy hương thơm thân thể của cô gái, vừa mãn nguyện mà cười cười nói : “Em ngoan ngoãn nghe lời, tuần sau anh sẽ đưa em đi chọn một căn nhà có được hay không nào?”
“Thật sao !” Cô gái hưng phấn suýt nữa thì nhẩy cẫng lên, sau đó lại càng làm nũng hơn, “Anh không được lừa em đâu đấy nhé, nếu anh mà lừa em, em sẽ giận thật đấy.”
“Đồ ngốc này, anh đã lúc nào lừa em đâu.”
Nói xong, ,hai người lại không nhịn được mà dây dưa thêm một lúc lâu nữa.
Cuối cùng, người đàn ông cũng hạ quyết tâm, rời khỏi nơi anh ta đã trầm luân vào quá lâu này, đi vào trong phòng tắm.
Người đàn ông vừa mới tắm xong đi ra, không nhịn được mà rùng mình một cái.. Sao đột nhiên lại lạnh thế này, có phải là điều hòa mở thấp quá hay không? Mà, trong không khí … … Hình như lại có mùi vị là lạ, cũng không biết là cái gì.
Người đàn ông hít hít mũi, không nghĩ nhiều nữa, chỉ để ý xem cô gái kia đã đi hay chưa. Thấy cô ta vẫn đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường ngủ, người đàn ông lại cười cười, thầm nghĩ: “Đúng là nghe lời thật, có tiền thật đúng là tốt, muốn gì là được nấy.”
Người đàn ông chầm chậm mặc quần áo, bước đến bên giường, muốn nhìn thêm một lần nữa cô gái đã cho mình không ít lạc thú này.
Nhưng, vừa bước đến bên giường… …
“A … … ”
Một tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp cả khách sạn vang lên.
/198
|