Liêu Hiểu Bân? Đây giống như một cái tên đã từ rất lâu đột nhiên lại được nhắc tới, Nghiêm Di Nhiên trong lòng ngũ vị tạp trần (1),không phân biệt rõ buồn hay vui. Dù sao nghĩ rằng một số người, có một số việc sau khi trải qua rất nhiều, sẽ giống như cát chảy bình thường theo thời gian trôi qua mà lặng yên phai nhạt, kỳ thật, đó chẳng qua là lừa mình dối người, làm một trang kí ức lại bị mở ra, người xưa, cảnh, tình, chuyện cũ kia rõ ràng tồn tại. Cái cô khó quên được là anh sao? Hay kỳ thật khắc cốt ghi tâm là tất cả những năm tháng thanh xuân kia.
Năm ấy, Nghiêm Di Nhiên là sinh viên năm nhất đại học luật G. Mới vào đại học cô đã quen được nhiều người bạn tốt, Hà Phi Thiến, Tiếu Lâm Lâm, Diêu Băng Băng. Nữ sinh viên đại học đều là như vậy, đều sẽ thân thiết nhất với bạn bè cùng phòng của mình, cùng phòng ngủ, cùng lớp, ngày ngày cùng vào cùng ra, sớm chiều ở chung, tại thành phố xa lạ này, những người đó là những người thân nhất của cô.
Ban đêm tại khuôn viên trường đại học, những người đang yêu đều đi tìm kiếm khung cảnh lãng mạn, những người độc thân hoặc là ra ngoài đi tìm một nửa kia của mình, hoặc là giống như bốn người các cô trong ký túc xá, ngồi ngay ngắn trong phòng làm trạch nữ. Mà làm trạch nữ quan trọng nhất đương nhiên chính là máy tính. Đêm nay, giống như mọi ngày bốn người đều tự ngồi ở trước máy tính lên mạng. Hà Phi Thiến mang theo tai nghe, ôm gói khoai tây chiên xem bộ phim cô yêu thích nhất; Tiếu Lâm Lâm ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay linh hoạt không ngừng gõ trên bàn phím; Nghiêm Di Nhiên lướt mạng đọc tiểu thuyết; còn Diêu Băng Băng, đang thực hiện trách nhiệm liên lạc viên tin tức, cập nhật các loại tin tức trên diễn đàn trường đại học G.
Đột nhiên, Diêu Băng Băng kêu to:
“Các chị em, tin tức lớn, tin tức lớn.”
Con nhỏ này bao giờ cũng có thể bất chợt giật mình mà hô hoán lên, mặt khác ba người đều cùng áp dụng xử lý lạnh lùng.
“Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!”
Hà Phi Thiến ôm gói khoai tây chiên, ánh mắt cũng không đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Khụ, khụ, nghe cho kỹ, bảng xếp hạng hoa khôi của đại học G năm nay vừa mới xuất hiện.”
Lời này vừa nói ra mới khiến cho ba người chú ý, nói đúng ra là hai người, người kia chỉ là thoáng liếc mắt, lại chăm chú vào đọc tiểu thuyết online của mình.
Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm chen chúc tại chỗ Diêu Băng Băng, nghe cô giới thiệu mười người trong bảng xếp hạng.
“Đây là khoa ngoại ngữ… Đây là khoa tài chính, đây…”
Khi các cô phát hiện tên Tiếu Lâm Lâm trong bảng xếp hạng, mấy người kia liền hét như điên, lúc này mới hấp dẫn người tỉnh táo nhất đi tới.
“Nhiên Nhiên, cậu xem, Lâm Lâm xếp hạng thứ tư, là thành tích tốt nhất của hệ pháp luật chúng ta.”
Thành tích tốt nhất cái gì? Tưởng trận đấu sao? Hay là cuộc thi?
“Lâm Lâm không hổ là bông hoa của hệ pháp luật chúng ta.”
Các cô kích động là vì, Tiếu Lâm Lâm là sinh viên năm nhất duy nhất trúng cử. Theo lý thuyết, mọi người đối với sinh viên đại học năm nhất đều không quen biết, cho nên sinh viên năm nhất có thể vào bảng xếp hạng là vô cùng hiếm có.
“Tớ thấy những người đó thật lợi hại, chúng ta mới nhập học không bao lâu, Lâm Lâm đã được chú ý!”
“Cậu còn không biết sao? Sinh viên mới hệ pháp luật có một người đẹp băng giá là chuyện đã sớm lan truyền.”
Tiếu Lâm Lâm quả thực rất đẹp, mắt phượng, mũi cao, làn da trắng nõn, dáng người mảnh mai, hơn nữa trời sinh tính cách hướng nội, đối nhân đối sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất có phong thái của”Lâm Đại Ngọc” (2). Ngày thường trước mặt các cô còn nói một hai câu, với bạn cùng lớp cũng thường chỉ lễ phép mỉm cười, nhưng đối với nam sinh, đừng nói là nói chuyện, ngay cả cười cũng vô cùng keo kiệt. Cô được gọi là người đẹp băng giá cũng vì như vậy.
Lấy tính cách Tiếu Lâm Lâm như vậy, làm sao chống lại ba người các cô ồn ào, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng.
“Đứng trong bảng xếp hạng này thật sự vô vị, các cậu cũng vô vị, mặc kệ các cậu, tớ đi tắm rửa.”
Nói xong xoay người trở lại trước giường của mình, cầm quần áo lên đi tới phòng tắm.
“Nhìn xem xem, thẹn thùng đấy, cô bé da mặt mỏng!”
Hà Phi Thiến là người thích trêu đùa, thấy cơ hội đều không bỏ qua.
“Tớ nói cho cậu, Thiến Thiến, cậu tốt nhất nên thôi đi, đợi chút nữa chọc cậu ấy nổi giận, tớ cũng không giúp cậu hòa giải đâu!”
Nếu nhân vật chính để trêu ghẹo đã đi rồi, Nghiêm Di Nhiên một bên mắng Hà Phi Thiến, vừa quay lại trước máy tính của mình tiếp tục đọc tiểu thuyết. Tiểu thuyết vốn là món ăn tinh thần của cô, giống như cơm ăn hàng ngày nhất định không thể thiếu.
Hà Phi Thiến ngược lại không tiếp tục xem phim của cô, tựa một bên giường, tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Di Nhiên, như suy nghĩ cái gì.
“Thiến Thiến, cậu làm sao vậy? Cậu nhìn chằm chằm Tiểu Di làm gì? Cậu les (3) hả?”
Diêu Băng Băng không gọi Nghiêm Di Nhiên là “Nhiên Nhiên” giống như các cô, là vì khẩu âm của cô có chút vấn đề, nói từ “Nhiên” nghe không tốt, vả lại rất khó phát âm, chỉ đơn giản gọi “Tiểu Di”.
“Hừ, cậu mới là les! Ai, Băng Băng, cậu nói bảng xếp hạng kia là do những người nào bình chọn ra?”
“Nam sinh viên đại học G bình chọn ra! Sao vậy? Cậu còn nghi ngờ kết quả này? Cậu đừng uổng phí tâm tư, bảng xếp hạng này có thể nói là uy tín nhất rồi, sẽ không sai đâu.”
“Uy tín nhất thì sao? Cậu có chắc bọn họ sẽ không bỏ sót ngọc trai dưới biển sâu chứ?” (4)
” Bỏ sót ngọc trai dưới biển?”
Diêu Băng Băng khó hiểu nhìn Hà Phi Thiến, con bé này điên rồ nhất, điều gì cũng có thể nghĩ ra được.
“Nhìn xem người ngồi đối diện chúng ta này, ngũ quan (5) đó, dáng người đó, loại nào lại không phải tốt nhất? Tại sao lại bị đám động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới kia để lọt chứ?” (_._!)
Nghiêm Di Nhiên? Cô đang nói Nghiêm Di Nhiên sao?
Nghiêm Di Nhiên mặc váy ngủ in nhân vật hoạt hình màu hồng rộng thùng thình, ngồi ở trước máy tính, màu hồng làm nổi bật lên làn da của cô vốn trắng nõn lại càng trắng, mơ hồ còn giống như mang theo sắc hồng nhạt. Lại nhìn khuôn mặt của cô, phân tách ra nhìn xem bộ dạng cũng không hẳn là đẹp nhất, nhưng khi hòa cùng một chỗ, quả thực rất đẹp. Còn thân hình của cô, so với Tiếu Lâm Lâm lại có cảm giác khác biệt, cô thuộc loại thân hình cân xứng, những chỗ cần đều có đủ. Nhìn kỹ đích thực là một mỹ nhân. Diêu Băng Băng quay đầu nhìn mười cô gái trong bảng xếp hạng, không dám nói Nghiêm Di Nhiên có thể xếp thứ nhất, nhưng ít ra sẽ không kém hơn so với Tiếu Lâm Lâm.
Ừm? Vấn đề ở chỗ nào? Tại sao lại trở thành viên ngọc trai bị bỏ sót chứ?
“Ai, Thiến Thiến, cậu không nói tớ còn không để ý, Tiểu Di quả thực không tệ! Tiểu Di tại sao không được tuyển chứ?”
Diêu Băng Băng dưới sự chỉ dẫn của Hà Phi Thiến, tinh tế quan sát, tỏ vẻ tán thành.
Nghiêm Di Nhiên đang đọc tiểu thuyết, căn bản không rảnh bận tâm các cô ở bên kia nói xằng. Cô nếu không tranh thủ thời gian đọc, một lát nữa có thể bị cắt điện.
“Phải, tớ biết mấu chốt ở đâu. Cậu xem xem, cậu ta ngày thường ăn mặc, không phải áo T-shirt quần jean, thì chính là quần jean áo T-shirt, có ngày nào gặp được cậu ấy khi mặc váy sao? Còn nữa, mái tóc của cậu ấy không dài cũng chẳng ngắn, thật sự là lãng phí một mái tóc đẹp.”
Diêu Băng Băng nghiêm túc gật gật đầu, tỏ ý khen Hà Phi Thiến nói rất chính xác.
“Nhiên Nhiên, ngày mai chúng tớ tính thiết kế cho cậu tạo hình hoàn toàn mới, bảo đảm cậu ra ngoài cả trường cũng phải kinh ngạc, đừng nói trước mười cái tên kia, quán quân…”
Không đợi cao kiến của cô phát biểu xong xuôi, một cái gối ôm lập tức bay tới, vừa vặn đánh thẳng lên người cô.
“Tập trung xem phim của cậu đi, nếu cậu không muốn bài tập về luật dân sự phải tự tay viết, thì lập tức chấm dứt đề tài này.”
Nhân vật chính bị các cô trêu ghẹo rốt cục cũng phát uy, nói cách khác cuộc bàn luận nhàm chán về việc bình chọn hoa khôi của trường đến đây là chấm dứt.
Nghiêm Di Nhiên thật không rõ, cô cho tới bây giờ cảm thấy cách ăn mặc của cô chẳng có vấn đề gì. Tính cách từ nhỏ của cô đã giống con trai, tùy tiện, váy không phải thứ cô mặc, áo T-shirt quần bò mới là lựa chọn tốt nhất, mặc thoải mái, đứng lên ngồi xuống rất thuận tiện. Còn vẻ bề ngoài của cô, từ nhỏ đến lớn cô đã không thèm để ý. Khi mỗi cô bé phải thức dậy từ rất sớm tết bím tóc, cô vẫn còn ngủ ở trên giường, tóc ngắn giúp cho cô có thể ngủ nhiều hơn ít nhất trên nửa giờ mỗi ngày so với những cô bé khác, đây mới là quan trọng nhất. Đối với cô mà nói, giấc ngủ còn lớn hơn trời.
Hai người này thật sự là quá nhàm chán, mang cả cái này ra để đùa giỡn! Đùa giỡn cũng không phải cô không muốn, chỉ là các cô đang ảnh hưởng tới việc “tu luyện văn học” của cô, tội không thể thứ!
“Trên diễn đàn nói, tối mai sẽ công bố bảng xếp hạng của đại học G mới nhất năm nay…”
“Khụ…”
Diêu Băng Băng vẫn chưa từ bỏ ý định còn muốn thông báo chủ đề tối mai, Nghiêm Di Nhiên đã bắn tới một ánh mắt, bóp chết lời nói của cô.
Mỗi trường đại học chung quy không thể thiếu nhân vật phong vân (6), hoa khôi trường nào cũng không thiếu được. Sau bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân đại học G, năm nay bảng xếp hạng mỹ nam lại xuất hiện hí kịch bất phân thắng bại. Liêu Hiểu Bân và Thẩm Gia Hạo lại có số phiếu bằng nhau.
“Oa? Ngay cả cái này cũng có hòa nhau?”
Mọi sinh viên đại học G đều tự nhiên cảm thấy cục diện như vậy vô cùng khó tin, hầu như toàn bộ sinh viên nữ tham gia bỏ phiếu lại có thể có số phiếu bằng nhau.
“Nhưng, số phiếu này chắc không phải làm giả đấy chứ!”
“Các chị em, theo tớ biết, chuyện là như vậy…”
Lại nằm nói chuyện, Diêu Băng Băng bắt đầu lên lớp.
Đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nam đại học G có hai người, hệ pháp luật Liêu Hiểu Bân, hệ tài chính Thẩm Gia Hạo. Vì sao lại có thể bất phân thắng bại? Nguyên nhân là do hai người đều hoàn toàn khác nhau. Trước tiên là nói về Liêu Hiểu Bân, bề ngoài trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người gầy gầy cao ráo, thuộc loại hoa mỹ nam hào hoa phong nhã, nhưng bởi vì tài ăn nói sắc bén, cùng với việc trên toà án mạnh mẽ quyết đoán khí thế bức người, tính cách âm trầm cũng là nhân tố quan trọng làm mê đảo nữ sinh; mà Thẩm Gia Hạo lại hoàn toàn trái ngược, làn da màu lúa mì, ngũ quan sắc sảo, chủ lực trong đội bóng rổ của trường, dáng người cao gầy cường tráng, thuộc loại mỹ nam vận động. Trong bộ môn tài chính anh còn có đôi mắt biết nhìn xa trông rộng, nghe nói mấy cổ phiếu anh xem thấy được đều mang lại lợi nhuận trên sàn. Một người là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, một người là bạch mã vương tử trong lòng của các nữ sinh, tự nhiên ngang sức ngang tài.
“Tóm lại một câu, một người là soái ca tri thức, một người là mỹ nam thể thao. “
Diêu Băng Băng cuối cùng tóm lược lại về hai người họ bằng một câu khái quát sâu sắc.
“Ừm… Tớ cảm thấy mỹ nam thể thao so với soái ca tri thức tốt hơn.”
Nghiêm Di Nhiên trước giờ vẫn không thích loại “Công tử bột” (7), cô không thích con trai còn trắng hơn cô, như vậy cô thấy thật mất mặt.
“Không phải, hoa mỹ nam đó! Chính xác, chính xác!”
Hà Phi Thiến trước đây vẫn thích Takashi Kashiwabaratrong “Nụ hôn định mệnh” (8), cô cảm thấy đó mới là đẹp trai đến rối tinh rối mù
“Tớ thấy đều tốt, hai người đó tớ đều thích, quả thực khó phân cao thấp.”
Hình như thiếu một ý kiến, không thấy Tiếu Lâm Lâm tỏ thái độ gì?
“Lâm Lâm, cậu ngủ rồi sao?”
“A? Không có, nghe đây!”
“Vậy tại sao cậu không phát biểu ý kiến?”
“Tớ… Tớ không có quan điểm gì về vấn đề này.”
Cũng đúng, với tính cách Tiếu Lâm Lâm mà nói, những chủ đề này rất ít phát biểu ý kiến, các cô cũng đã quen.
“Băng Băng, như vậy là hòa nhau sao? Rau xanh củ cải đều có nơi yêu, chắc chắn phải có cách phân cao thấp chứ!”
“Thật sự là không có. Theo công tác thống kê không hoàn toàn cho thấy, có rất nhiều người bỏ phiếu lại.”
“Bỏ phiếu lại? Còn có chuyện như vậy sao, thật không có chính kiến.”
“Theo khảo sát đánh giá, có một mạng lưới không nhỏ các nữ sinh cho rằng, nếu có thể, hy vọng đều nhận cả hai người bọn họ.”
“Trời ơi, nữ sinh bây giờ a!! Thật sự là thời thế đổi thay, đạo đức suy đồi mà!”
“Nhưng mà, làm sao lại có thể có tư tưởng như vậy chứ? Phẩm chất truyền thống tốt đẹp của phụ nữ Trung Quốc đều đi đâu hết vậy? Tam tòng tứ đức (9) sớm bị bọn họ sửa lại toàn bộ rồi.”
Buổi tọa đàm lên án công khai trong những tiếng tranh luận dần dần chấm dứt.
~*~*~*~*~*~
(1) Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị; năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
(2) Lâm Đại Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết
(9) Tam tòng tứ đức (Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh)
Năm ấy, Nghiêm Di Nhiên là sinh viên năm nhất đại học luật G. Mới vào đại học cô đã quen được nhiều người bạn tốt, Hà Phi Thiến, Tiếu Lâm Lâm, Diêu Băng Băng. Nữ sinh viên đại học đều là như vậy, đều sẽ thân thiết nhất với bạn bè cùng phòng của mình, cùng phòng ngủ, cùng lớp, ngày ngày cùng vào cùng ra, sớm chiều ở chung, tại thành phố xa lạ này, những người đó là những người thân nhất của cô.
Ban đêm tại khuôn viên trường đại học, những người đang yêu đều đi tìm kiếm khung cảnh lãng mạn, những người độc thân hoặc là ra ngoài đi tìm một nửa kia của mình, hoặc là giống như bốn người các cô trong ký túc xá, ngồi ngay ngắn trong phòng làm trạch nữ. Mà làm trạch nữ quan trọng nhất đương nhiên chính là máy tính. Đêm nay, giống như mọi ngày bốn người đều tự ngồi ở trước máy tính lên mạng. Hà Phi Thiến mang theo tai nghe, ôm gói khoai tây chiên xem bộ phim cô yêu thích nhất; Tiếu Lâm Lâm ngồi ngay ngắn trước máy tính, ngón tay linh hoạt không ngừng gõ trên bàn phím; Nghiêm Di Nhiên lướt mạng đọc tiểu thuyết; còn Diêu Băng Băng, đang thực hiện trách nhiệm liên lạc viên tin tức, cập nhật các loại tin tức trên diễn đàn trường đại học G.
Đột nhiên, Diêu Băng Băng kêu to:
“Các chị em, tin tức lớn, tin tức lớn.”
Con nhỏ này bao giờ cũng có thể bất chợt giật mình mà hô hoán lên, mặt khác ba người đều cùng áp dụng xử lý lạnh lùng.
“Có việc khải tấu, vô sự bãi triều!”
Hà Phi Thiến ôm gói khoai tây chiên, ánh mắt cũng không đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Khụ, khụ, nghe cho kỹ, bảng xếp hạng hoa khôi của đại học G năm nay vừa mới xuất hiện.”
Lời này vừa nói ra mới khiến cho ba người chú ý, nói đúng ra là hai người, người kia chỉ là thoáng liếc mắt, lại chăm chú vào đọc tiểu thuyết online của mình.
Hà Phi Thiến cùng Tiếu Lâm Lâm chen chúc tại chỗ Diêu Băng Băng, nghe cô giới thiệu mười người trong bảng xếp hạng.
“Đây là khoa ngoại ngữ… Đây là khoa tài chính, đây…”
Khi các cô phát hiện tên Tiếu Lâm Lâm trong bảng xếp hạng, mấy người kia liền hét như điên, lúc này mới hấp dẫn người tỉnh táo nhất đi tới.
“Nhiên Nhiên, cậu xem, Lâm Lâm xếp hạng thứ tư, là thành tích tốt nhất của hệ pháp luật chúng ta.”
Thành tích tốt nhất cái gì? Tưởng trận đấu sao? Hay là cuộc thi?
“Lâm Lâm không hổ là bông hoa của hệ pháp luật chúng ta.”
Các cô kích động là vì, Tiếu Lâm Lâm là sinh viên năm nhất duy nhất trúng cử. Theo lý thuyết, mọi người đối với sinh viên đại học năm nhất đều không quen biết, cho nên sinh viên năm nhất có thể vào bảng xếp hạng là vô cùng hiếm có.
“Tớ thấy những người đó thật lợi hại, chúng ta mới nhập học không bao lâu, Lâm Lâm đã được chú ý!”
“Cậu còn không biết sao? Sinh viên mới hệ pháp luật có một người đẹp băng giá là chuyện đã sớm lan truyền.”
Tiếu Lâm Lâm quả thực rất đẹp, mắt phượng, mũi cao, làn da trắng nõn, dáng người mảnh mai, hơn nữa trời sinh tính cách hướng nội, đối nhân đối sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, rất có phong thái của”Lâm Đại Ngọc” (2). Ngày thường trước mặt các cô còn nói một hai câu, với bạn cùng lớp cũng thường chỉ lễ phép mỉm cười, nhưng đối với nam sinh, đừng nói là nói chuyện, ngay cả cười cũng vô cùng keo kiệt. Cô được gọi là người đẹp băng giá cũng vì như vậy.
Lấy tính cách Tiếu Lâm Lâm như vậy, làm sao chống lại ba người các cô ồn ào, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng.
“Đứng trong bảng xếp hạng này thật sự vô vị, các cậu cũng vô vị, mặc kệ các cậu, tớ đi tắm rửa.”
Nói xong xoay người trở lại trước giường của mình, cầm quần áo lên đi tới phòng tắm.
“Nhìn xem xem, thẹn thùng đấy, cô bé da mặt mỏng!”
Hà Phi Thiến là người thích trêu đùa, thấy cơ hội đều không bỏ qua.
“Tớ nói cho cậu, Thiến Thiến, cậu tốt nhất nên thôi đi, đợi chút nữa chọc cậu ấy nổi giận, tớ cũng không giúp cậu hòa giải đâu!”
Nếu nhân vật chính để trêu ghẹo đã đi rồi, Nghiêm Di Nhiên một bên mắng Hà Phi Thiến, vừa quay lại trước máy tính của mình tiếp tục đọc tiểu thuyết. Tiểu thuyết vốn là món ăn tinh thần của cô, giống như cơm ăn hàng ngày nhất định không thể thiếu.
Hà Phi Thiến ngược lại không tiếp tục xem phim của cô, tựa một bên giường, tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Nghiêm Di Nhiên, như suy nghĩ cái gì.
“Thiến Thiến, cậu làm sao vậy? Cậu nhìn chằm chằm Tiểu Di làm gì? Cậu les (3) hả?”
Diêu Băng Băng không gọi Nghiêm Di Nhiên là “Nhiên Nhiên” giống như các cô, là vì khẩu âm của cô có chút vấn đề, nói từ “Nhiên” nghe không tốt, vả lại rất khó phát âm, chỉ đơn giản gọi “Tiểu Di”.
“Hừ, cậu mới là les! Ai, Băng Băng, cậu nói bảng xếp hạng kia là do những người nào bình chọn ra?”
“Nam sinh viên đại học G bình chọn ra! Sao vậy? Cậu còn nghi ngờ kết quả này? Cậu đừng uổng phí tâm tư, bảng xếp hạng này có thể nói là uy tín nhất rồi, sẽ không sai đâu.”
“Uy tín nhất thì sao? Cậu có chắc bọn họ sẽ không bỏ sót ngọc trai dưới biển sâu chứ?” (4)
” Bỏ sót ngọc trai dưới biển?”
Diêu Băng Băng khó hiểu nhìn Hà Phi Thiến, con bé này điên rồ nhất, điều gì cũng có thể nghĩ ra được.
“Nhìn xem người ngồi đối diện chúng ta này, ngũ quan (5) đó, dáng người đó, loại nào lại không phải tốt nhất? Tại sao lại bị đám động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới kia để lọt chứ?” (_._!)
Nghiêm Di Nhiên? Cô đang nói Nghiêm Di Nhiên sao?
Nghiêm Di Nhiên mặc váy ngủ in nhân vật hoạt hình màu hồng rộng thùng thình, ngồi ở trước máy tính, màu hồng làm nổi bật lên làn da của cô vốn trắng nõn lại càng trắng, mơ hồ còn giống như mang theo sắc hồng nhạt. Lại nhìn khuôn mặt của cô, phân tách ra nhìn xem bộ dạng cũng không hẳn là đẹp nhất, nhưng khi hòa cùng một chỗ, quả thực rất đẹp. Còn thân hình của cô, so với Tiếu Lâm Lâm lại có cảm giác khác biệt, cô thuộc loại thân hình cân xứng, những chỗ cần đều có đủ. Nhìn kỹ đích thực là một mỹ nhân. Diêu Băng Băng quay đầu nhìn mười cô gái trong bảng xếp hạng, không dám nói Nghiêm Di Nhiên có thể xếp thứ nhất, nhưng ít ra sẽ không kém hơn so với Tiếu Lâm Lâm.
Ừm? Vấn đề ở chỗ nào? Tại sao lại trở thành viên ngọc trai bị bỏ sót chứ?
“Ai, Thiến Thiến, cậu không nói tớ còn không để ý, Tiểu Di quả thực không tệ! Tiểu Di tại sao không được tuyển chứ?”
Diêu Băng Băng dưới sự chỉ dẫn của Hà Phi Thiến, tinh tế quan sát, tỏ vẻ tán thành.
Nghiêm Di Nhiên đang đọc tiểu thuyết, căn bản không rảnh bận tâm các cô ở bên kia nói xằng. Cô nếu không tranh thủ thời gian đọc, một lát nữa có thể bị cắt điện.
“Phải, tớ biết mấu chốt ở đâu. Cậu xem xem, cậu ta ngày thường ăn mặc, không phải áo T-shirt quần jean, thì chính là quần jean áo T-shirt, có ngày nào gặp được cậu ấy khi mặc váy sao? Còn nữa, mái tóc của cậu ấy không dài cũng chẳng ngắn, thật sự là lãng phí một mái tóc đẹp.”
Diêu Băng Băng nghiêm túc gật gật đầu, tỏ ý khen Hà Phi Thiến nói rất chính xác.
“Nhiên Nhiên, ngày mai chúng tớ tính thiết kế cho cậu tạo hình hoàn toàn mới, bảo đảm cậu ra ngoài cả trường cũng phải kinh ngạc, đừng nói trước mười cái tên kia, quán quân…”
Không đợi cao kiến của cô phát biểu xong xuôi, một cái gối ôm lập tức bay tới, vừa vặn đánh thẳng lên người cô.
“Tập trung xem phim của cậu đi, nếu cậu không muốn bài tập về luật dân sự phải tự tay viết, thì lập tức chấm dứt đề tài này.”
Nhân vật chính bị các cô trêu ghẹo rốt cục cũng phát uy, nói cách khác cuộc bàn luận nhàm chán về việc bình chọn hoa khôi của trường đến đây là chấm dứt.
Nghiêm Di Nhiên thật không rõ, cô cho tới bây giờ cảm thấy cách ăn mặc của cô chẳng có vấn đề gì. Tính cách từ nhỏ của cô đã giống con trai, tùy tiện, váy không phải thứ cô mặc, áo T-shirt quần bò mới là lựa chọn tốt nhất, mặc thoải mái, đứng lên ngồi xuống rất thuận tiện. Còn vẻ bề ngoài của cô, từ nhỏ đến lớn cô đã không thèm để ý. Khi mỗi cô bé phải thức dậy từ rất sớm tết bím tóc, cô vẫn còn ngủ ở trên giường, tóc ngắn giúp cho cô có thể ngủ nhiều hơn ít nhất trên nửa giờ mỗi ngày so với những cô bé khác, đây mới là quan trọng nhất. Đối với cô mà nói, giấc ngủ còn lớn hơn trời.
Hai người này thật sự là quá nhàm chán, mang cả cái này ra để đùa giỡn! Đùa giỡn cũng không phải cô không muốn, chỉ là các cô đang ảnh hưởng tới việc “tu luyện văn học” của cô, tội không thể thứ!
“Trên diễn đàn nói, tối mai sẽ công bố bảng xếp hạng của đại học G mới nhất năm nay…”
“Khụ…”
Diêu Băng Băng vẫn chưa từ bỏ ý định còn muốn thông báo chủ đề tối mai, Nghiêm Di Nhiên đã bắn tới một ánh mắt, bóp chết lời nói của cô.
Mỗi trường đại học chung quy không thể thiếu nhân vật phong vân (6), hoa khôi trường nào cũng không thiếu được. Sau bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân đại học G, năm nay bảng xếp hạng mỹ nam lại xuất hiện hí kịch bất phân thắng bại. Liêu Hiểu Bân và Thẩm Gia Hạo lại có số phiếu bằng nhau.
“Oa? Ngay cả cái này cũng có hòa nhau?”
Mọi sinh viên đại học G đều tự nhiên cảm thấy cục diện như vậy vô cùng khó tin, hầu như toàn bộ sinh viên nữ tham gia bỏ phiếu lại có thể có số phiếu bằng nhau.
“Nhưng, số phiếu này chắc không phải làm giả đấy chứ!”
“Các chị em, theo tớ biết, chuyện là như vậy…”
Lại nằm nói chuyện, Diêu Băng Băng bắt đầu lên lớp.
Đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nam đại học G có hai người, hệ pháp luật Liêu Hiểu Bân, hệ tài chính Thẩm Gia Hạo. Vì sao lại có thể bất phân thắng bại? Nguyên nhân là do hai người đều hoàn toàn khác nhau. Trước tiên là nói về Liêu Hiểu Bân, bề ngoài trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người gầy gầy cao ráo, thuộc loại hoa mỹ nam hào hoa phong nhã, nhưng bởi vì tài ăn nói sắc bén, cùng với việc trên toà án mạnh mẽ quyết đoán khí thế bức người, tính cách âm trầm cũng là nhân tố quan trọng làm mê đảo nữ sinh; mà Thẩm Gia Hạo lại hoàn toàn trái ngược, làn da màu lúa mì, ngũ quan sắc sảo, chủ lực trong đội bóng rổ của trường, dáng người cao gầy cường tráng, thuộc loại mỹ nam vận động. Trong bộ môn tài chính anh còn có đôi mắt biết nhìn xa trông rộng, nghe nói mấy cổ phiếu anh xem thấy được đều mang lại lợi nhuận trên sàn. Một người là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, một người là bạch mã vương tử trong lòng của các nữ sinh, tự nhiên ngang sức ngang tài.
“Tóm lại một câu, một người là soái ca tri thức, một người là mỹ nam thể thao. “
Diêu Băng Băng cuối cùng tóm lược lại về hai người họ bằng một câu khái quát sâu sắc.
“Ừm… Tớ cảm thấy mỹ nam thể thao so với soái ca tri thức tốt hơn.”
Nghiêm Di Nhiên trước giờ vẫn không thích loại “Công tử bột” (7), cô không thích con trai còn trắng hơn cô, như vậy cô thấy thật mất mặt.
“Không phải, hoa mỹ nam đó! Chính xác, chính xác!”
Hà Phi Thiến trước đây vẫn thích Takashi Kashiwabaratrong “Nụ hôn định mệnh” (8), cô cảm thấy đó mới là đẹp trai đến rối tinh rối mù
“Tớ thấy đều tốt, hai người đó tớ đều thích, quả thực khó phân cao thấp.”
Hình như thiếu một ý kiến, không thấy Tiếu Lâm Lâm tỏ thái độ gì?
“Lâm Lâm, cậu ngủ rồi sao?”
“A? Không có, nghe đây!”
“Vậy tại sao cậu không phát biểu ý kiến?”
“Tớ… Tớ không có quan điểm gì về vấn đề này.”
Cũng đúng, với tính cách Tiếu Lâm Lâm mà nói, những chủ đề này rất ít phát biểu ý kiến, các cô cũng đã quen.
“Băng Băng, như vậy là hòa nhau sao? Rau xanh củ cải đều có nơi yêu, chắc chắn phải có cách phân cao thấp chứ!”
“Thật sự là không có. Theo công tác thống kê không hoàn toàn cho thấy, có rất nhiều người bỏ phiếu lại.”
“Bỏ phiếu lại? Còn có chuyện như vậy sao, thật không có chính kiến.”
“Theo khảo sát đánh giá, có một mạng lưới không nhỏ các nữ sinh cho rằng, nếu có thể, hy vọng đều nhận cả hai người bọn họ.”
“Trời ơi, nữ sinh bây giờ a!! Thật sự là thời thế đổi thay, đạo đức suy đồi mà!”
“Nhưng mà, làm sao lại có thể có tư tưởng như vậy chứ? Phẩm chất truyền thống tốt đẹp của phụ nữ Trung Quốc đều đi đâu hết vậy? Tam tòng tứ đức (9) sớm bị bọn họ sửa lại toàn bộ rồi.”
Buổi tọa đàm lên án công khai trong những tiếng tranh luận dần dần chấm dứt.
~*~*~*~*~*~
(1) Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị; năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
(2) Lâm Đại Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết
(9) Tam tòng tứ đức (Giáo lý phong kiến: phụ nữ phải tuân thủ tam tòng: khi còn ở nhà phải nghe cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai. Tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh)
/27
|