CHƯƠNG 17
trans & edit Camellia
Tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của La Ngọc Ngữ mời rất nhiều người.
Địa điểm tổ chức là khách sạn cao cấp Nhã Đức ở đường số ba. La Hữu Thành rất coi trọng sự trưởng thành của La Ngọc Ngữ, từ nhỏ đến lớn, mỗi một ngày quan trọng của cô con gái độc nhất này đều do chính tay ông tự mình chuẩn bị, huống chi đây lại là lễ mừng thành niên.
Khương Bạch Trà trước một tuần nhận được điện thoại của La Hữu Thành, đối phương hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hỏi cô có thiếu thốn gì không. Khương Bạch Trà liền nói ông không cần phải lo lắng, bản thân sống rất tốt, Trì Chiêu cũng thường xuyên giúp cô ôn bài. Điều này khiến La Hữu Thành rất yên tâm.
La Hữu Thành có chút hối hận vì đã đồng ý để Khương Bạch Trà đến sống với Trì Chiêụ Ông tự cảm thấy chính mình đã quá xúc động, đợi đến khi suy nghĩ lại thì người cũng đã dọn đi rồi.
Hai người bình thường nhất định sẽ có nhiều bất tiện. Khi ông hỏi Khương Bạch Trà có muốn trở về không, Khương Bạch Trà chỉ trấn an, nói bản thân sống chung với Trì Chiêu khá tốt. La Hữu Thành cũng vì vậy mà yên tâm.
Đến khi gần kết thúc cuộc gọi, La Hữu Thành có mời Khương Bạch Trà tới tham dự buổi tiệc thành niên của La Ngọc Ngữ.
Thứ bảy, thuận tiện cho cô đến cùng Trì Chiêụ Hình như lúc ấy bản thân cô đã nói vậy, Khương Bạch Trà nhớ lại.
Nhưng đến thứ bảy, Trì Chiêu bị mẹ Trì gọi về nên không thể đi cùng cô.
Hôm nay Khương Bạch Trà mặc một kiện váy màu vàng nghệ thoải mái, eo thắt một chiếc dây lưng cùng màu, cổ áo chữ V lộ ra một đoạn ngắn xương quai xanh. Khương Bạch Trà vén lên những sợi tóc mai, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.
Điện thoại hiển thị tin nhắn của Trì Chiêu gửi tới. Trì Chiêu bị mẹ Trì gọi về, nói là phải chuẩn bị một món quà thật đặc biệt cho La Ngọc Ngữ. Thiếu nữ chắc chắn muốn tuổi mười tám của mình phải thật đặc biệt. Trì Chiêu cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Lý Phóng tới đón Khương Bạch Trà.
Màn hình điện thoại tối đi, Khương Bạch Trà tiếp tục ngắm nghía trước gương lớn.
Chậc, hoàn hảo
Lý Phóng rất nhanh đã tới. Khương Bạch Trà nhận được điện thoại của cậu ta, lấy đôi giày thể thao màu trắng bên cạnh mang vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
"A... Xin chào." Lý Phóng nhìn thấy Khương Bạch Trà thì xấu hổ gãi tóc. Cậu và Khương Bạch Trà với nhau lần nào, thật sự là không có thân thiết. Nhưng Trì Chiêu đã mở lời nhờ cậy, cậu cũng không thể không đồng ý.
Chủ yếu là bạn bè trong nhóm cậu luôn có thành kiến với Khương Bạch Trà, Lý Phóng tuy rằng ngày thường không mấy quan tâm chuyện này, nhưng hiện tại đối mặt với cô thì tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ Trì Chiêu cũng thấy được ác ý của những người khác đối với Khương Bạch Trà nên mới kêu Lý Phóng qua đây đón người.
"Làm phiền rồi, bạn học Lý Phóng." Khương Bạch Trà vờ như không thấy sự ngượng ngùng giữa hai người mà lễ phép chào hỏi nam sinh tóc ngắn.
Thật ra nguyên nhân Trì Chiêu nhờ vả Lý Phóng là vì cậu ta lớn tuổi hơn hai người bọn họ, còn có bằng lái, kỹ thuật lái xe cũng không tệ.
"Trì Chiêu có chút việc, lát nữa đến chỗ tiệc chắc là có thể tìm thấy cậu ấy." Lý Phóng hơi cứng nhắc, thực sự cậu ta không quen nói chuyện với kiểu con gái như Khương Bạch Trà.
"Được, cảm ơn " Khương Bạch Trà vô tình giúp Lý Phóng hoá giải xấu hổ trong lòng.
Ấn tượng của Lý Phóng đối với Khương Bạch Trà đã rõ ràng hơn. Cậu ta không nghĩ tới Trì Chiêu sẽ thích dạng nữ sinh ôn nhu, bề ngoài xinh đẹp an tĩnh thế này.
Khương Bạch Trà ngồi vào xe liền tự giác thắt dây an toàn. Trên xe Lý Phóng đều là nhạc Rock "n roll, tiết tấu mạnh mẽ dồn dập.
"Cô thích thể loại nào?" Lý Phóng khởi động xe rồi quay sang hỏi Khương Bạch Trà, cậu ta cảm thấy Khương Bạch Trà nhất định sẽ không thích loại nhạc này. Nhưng sự yên tĩnh quá mức khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm trầm mặc, cậu ta nhất thời xấu hổ không biết phải làm sao.
"Sao cũng được, tôi không có sở thích nhất định." Khương Bạch Trà trả lời, suy nghĩ tích cực hơn thì, cô đúng là không có một gu nhất định.
"Nghe Rock and roll được không?"
"Tôi rất thích." Khương Bạch Trà mỉm cười, Lý Phong nhìn nụ cười đầy ý tứ của thiếu nữ bên ghế phụ thì ngượng ngùng khụ khụ hai tiếng, cảm thấy đối phương chắc chắn đã nhìn thấu được suy nghĩ của mình.
Trong xe của cậu chỉ có rock "n roll
Khương Bạch Trà thật là chu đáo hiểu chuyện. Đây là ấn tượng đến hiện tại của Lý Phòng về Khương Bạch Trà.
Hơn nửa tiếng đi đường cuối cùng cũng tới nơi, xe của Lý Phóng rất nhanh được nhân viên khách sạn đỗ đến nơi có vị trí đẹp.
"Đi thôi, Trì Chiêu đang ở bên trong."
Người phục vụ mặc đồ trắng đen dẫn Lý Phóng và Khương Bạch Trà vào trong sảnh chính. Diện tích bên trong rất lớn, trang hoàng vô cùng xa hoa lộng lẫy, ở giữa đại sảnh có treo đèn chùm phục cổ, phía dưới là dòng nước uốn lượn rực sáng.
Người hầu đẩy vào cửa lớn của lầu hai, Lý Phóng và Khương Bạch Trà cùng nhau đi vào. Mọi người đến rất đông, không khí náo nhiệt, từng tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện.
Có không ít bạn học tiến đến chào hỏi Khương Bạch Trà. Cô cũng tươi cười đáp lại, nhưng nhìn một vòng không thấy Trì Chiêu lại nhăn mày.
Lý Phóng cũng không tìm được Trì Chiêu, thấy Khương Bạch Trà nhíu mi liền nói "Đừng lo, Trì Chiêu hẳn là đang ở chỗ Tiểu Ngữ."
Lý Phóng cũng không dám đưa Khương Bạch Trà đi tìm người, nơi đó có vài người không thích Khương Bạch Trà. Nếu đưa Khương Bạch Trà qua nhất định sẽ xuất hiện cảnh tượng xấu hổ, chi bằng cứ để Khương Bạch Trà tìm chỗ nào đó ngồi xuống đã.
"Cô ngồi đây trước đi, nếu đói có thể ăn chút gì lót bụng."
"Cảm ơn." Khương Bạch Trà cảm kích nhìn Lý Phóng. Ngồi xuống sô pha, kiểm tra điện thoại mấy lần cũng không thấy Trì Chiêu nhắn tin đến.
Khương Bạch Trà vô giác sờ điện thoại trong tay, cả người có hơi thất thần.
"Đây, nghe nói tay có chút xa cách cười ngượng ngùng liền đem cho cô ít đồ ngọt, cũng làm bộ không có gì ngồi xuống bên cạnh.
Khương Bạch Trà nhìn bánh pudding và bánh kem nhỏ xinh trước mặt, chần chờ hồi lâu mới nhận lấy, cũng không quên nói một tiếng "cảm ơn" với Lý Phóng.
"Từ lúc lên xe tới giờ cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi." Lý Phóng ngượng ngùng sờ một bên má. Cậu ta không đành lòng bỏ mặc bạn gái của Trì Chiêu ở đây một mình. Hơn nữa nhan sắc của Khương Bạch Trà thật sự quá thu hút, hôm nay lại đông người như vậy, nói thật trong lòng cậu ta cũng không yên tâm.
Tỉ dụ như đám người Tiền Chính kia, vừa đúng lúc hôm nay Tiền Chính cũng có mặt ở đây. Lý Phóng đã chứng kiến qua nhiều cảnh tượng trước đó, có những điều không cần nói ra nhưng trong lòng đều biết rõ. Không ít nữ sinh như Khương Bạch Trà từng bị chơi đùa, thậm chí có người còn bị chơi tới chết.
Nếu không phải vì kiêng dè Trì Chiêu thì nói không chừng Khương Bạch Trà đã bị hàng trăm ánh mắt ngoài kia ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải Khương Bạch Trà sớm quen biết Trì Chiêu, thì một cô gái không có chỗ dựa như cô nhất định đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Nói cách khác, đây chính là những gì mà nguyên chủ đã gặp phải.
Bị người ta cưỡng gian, sau đó liên tục bị đả kích, cuối cùng là trực tiếp tự sát.
"Tôi chỉ là muốn cảm ơn cậu thôi mà." Khương Bạch Trà xấu hổ cắn môi cười.
Vừa ăn xong một cái bánh pudding, phía trên sân khấu liền bắt đầu xôn xao. La Ngọc Ngữ mặc một chiếc đầm công chúa bồng bềnh màu trắng, tóc được búi lên lộ ra cái trán trơn bóng, bên trên cài một chiếc vương miện nhỏ, thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại xinh xắn đáng yêụ
Mọi người vây quanh cô ta, Trì Chiêu cũng ở trong số đó, Khương Bạch Trà chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy Trì Chiêụ
Tóc của cậu được vuốt ngược lên, trên trán loã xoã vài sợi tóc đen, đôi mắt hơi rũ khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc bên trong. Đây là lần đầu tiên Khương Bạch Trà chứng kiến Trì Chiêu ăn mặc lịch lãm như vậy, phong thái nổi loạn của thiếu niên hoà lẫn với khí chất đàn ông, vừa mâu thuẫn lại hấp dẫn chí mạng.
Tay áo nhăn nhúm của Trì Chiêu được sắn lên, lộ ra xương cổ tay trắng ngọc với những đường nét tinh tế. Hẳn là bọn họ vừa cùng nhau náo nhiệt, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng đến soái khí của người này. Ngược lại càng khiến Trì Chiêu trông có chút ngỗ ngược, khiến người ta càng không dời được mắt.
/641
|