Chu Kỳ thấy anh nói thẳng thắn như vậy, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, không ngờ anh lại thẳng thừng nói ra những lời như vậy.
Tưởng Diên thấy cô lặng thinh, thầm nghĩ chắc hẳn cô nàng dâʍ đãng này nghe hiểu rồi.
Anh buông cô ra, tâm trạng khó chịu nói với cô: "Sau này đừng tránh tôi, nếu đã muốn dụ dỗ rồi thì phải dụ dỗ cho trót, cũng không phải tôi chỉ tùy tiện chơi đùa cùng em, hiểu không?"
Không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào nghe thấy câu này Chu Kỳ lại gật đầu.
Tưởng Diên cùng cô xuống dưới, bên dưới Chu Kỳ vẫn còn nhớm nháp, đi đường hơi khó chịu. Xuống dưới lầu, cô và Tưởng Diên mỗi người một ngả, anh đến công trường, còn cô đi bắt tàu điện ngầm.
Chu Kỳ không biết có phải buổi sáng trải qua chuyện mây mưa hay không, dù không phải hàng thật cắm vào mà chỉ là ngón tay cắm đến cao trào, nhưng sướng thì sướng thật, vì thế sắc mặt cô vẫn còn hồng hào căng tràn. Giáo viên lần trước nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được nói với cô rằng: "Tiểu Kỳ à, sắc mặt của cô thật sự hồng hào rạng rỡ, trông có vẻ chuyện vui sắp đến rồi, đến lúc đó dừng quên mời người trong văn phòng chúng ta uống rượu hỷ nhé."
Chu Kỳ nghe thấy vậy, ngượng ngùng nói: "Cô giáo Lý à, đừng trêu em nữa, bây giờ hai đứa em vẫn chưa ra đâu vào đâu, cứ yêu thử xem sao đã. Sau này nếu mà thành đôi thật thì em nhất định sẽ mời các chị."
Năm nay cô đã 24 tuổi, một tháng nữa tới sinh nhật là bước sang tuổi 25 rồi, nhưng vẫn luôn độc thân.
Thực ra nhà cô gia giáo rất nghiêm, từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều không đồng ý cho cô yêu sớm. Gia đình quản chặt nên dĩ nhiên cô không có ý định yêu sớm nữa. Hơn nữa từ nhỏ đến lớn cô đều là đứa con gái ngoan ngoãn trong nhà, nhìn cũng không giống người làm loạn bên ngoài. Trong mắt người ngoài, cô là một cô bé ngoan ngoãn, không phải trong trường không có ai theo đuổi cô, mà là cô không ưng ý. Bấy lâu nay vẫn chưa tìm được một người thích hợp, cho nên cô cứ ở một mình như vậy.
Có điều cô là một cô gái bình thường, vì thế nên đương nhiên cũng có khát khao yêu đương.
Nhìn thấy Tưởng Diên là cô đã có ý định này rồi, cô cảm thấy người thích hợp để chung sống nhất định phải là người khiến cô nhìn thấy là có ngay ham muốn lên giường.
Chu Kỳ ngồi xuống, điện thoại nhận được tin nhắn Wechat.
Cô mở ra xem, là ảnh mà Tưởng Diên gửi.
Lúc nhấn vào bức ảnh cô đã giật nảy mình, ngó trái ngó phải thấy không có ai, cô mới dám mở bức ảnh ra.
Cái này cũng... to quá phải không?
Tưởng Diên gửi anh chụp chỗ ấy của anh cho cô, là ảnh cự vật trong trạng thái cương cứng.
Anh còn gửi kèm dòng tin: [Có đi có lại, cô chủ cho anh xem ảnh bơm bớm, anh cũng phải cho cô chủ xem ảnh chim bự của anh.]
[Thấy thế nào, hàng của ông đây có to không? Có gân guốc không? Cô chủ nhìn nó, bớm nhỏ có chảy nước không? Có thấy ngứa không?]
[Hàng của ông đây to như vậy, chắc chắn sẽ làm bớm nhỏ của em chảy nước, tưới đẫm gậy thịt của ông đây.]
Chu Kỳ không biết có phải nhìn thấy màn chòng ghẹo sắc tình trắng trợn của anh mà miệng khô lưỡi đắng, hay là vì thật sự nhìn thấy vật nam tính của anh quá gân guốc, cô nhìn mà thấy mồm miệng khô khan, thế này thì cũng thô to quá rồi.
Còn to hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Hàng của anh nếu cứng lên hoàn toàn thì chẳng khác nào cây gậy thô cứng, hơn nữa cây gậy này thực sự rất xấu xí.
Có những đường gân tím thẫm dữ tợn nổi lên, trông hình dáng của cả cây gậy cực kỳ dữ dằn, nhưng không phải màu đen, đầu nấm tròn tròn trên đầu và hai túi trứng tròn là màu hồng phớt.
Côn thịt này hơi cong xuống dưới, chẳng khác gì cây gậy vừa thô cứng vừa dài.
Mấy bức ảnh phía sau chính là cảnh anh dùng tay vuốt ve cự vật này.
Còn có cảnh anh bắn ra, khe hở nhỏ ở giữa đỉnh gậy phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục, nhìn vô cùng dâʍ mỹ.
Chu Kỳ nhìn thấy cảnh này, bên dưới bất giác có chút ngứa, còn rỉ nước ra. Vốn dĩ quần lót của cô đã ướt dầm dề, bây giờ hoa huyệt dán vào quần lót, lại có nước chảy ra.
Nơi tuyệt mật của cô thực sự rất ngứa, muốn được cây gậy này cắm vào, nhìn nó vừa to vừa gân guốc thế này, nhất định sẽ sướng chết mất!
Cô đang nghĩ như vậy, Tưởng Diên lại gửi một tin nhắn nữa: [Lúc nào thì cô chủ cho anh chịch đây?]
Nhìn thấy dòng tin này, mặt Chu Kỳ nóng như lửa đốt, cô nuốt nước bọt, trả lời lại: [Thứ Sáu tuần này nhé, em có thời gian?]
[Được, đến lúc đấy cô chủ cứ ngoan ngoãn cởi sẵn quần lót, mở rộng huyệt nhỏ cho ông đây đến chịch.]
Không biết vì sao nhìn thấy tin nhắn này, Chu Kỳ càng ngày càng mong chờ đến thứ Sáu, hơn nữa bên dưới càng ngứa dữ tợn hơn.
...
Mấy ngày nay Chu Kỳ vẫn đưa đồ ăn sáng cho Tưởng Diên như cũ, chỉ có điều buổi sáng lúc hai người ở trong thang máy, Tưởng Diên sẽ trực tiếp táy máy tay chân. Bình thường lúc hai người đi chung thang máy đều cư xử đứng đắn, chỉ đứng đó mà không làm gì. Nhưng dạo gần đây không biết có phải là vì cô ngầm đồng tình với suy nghĩ của Tưởng Diên nên anh mới cư xử quá trớn với cô. Mấy ngày nay anh đều dính chặt lấy người cô, thò tay vào trong quần áo của cô, vén áo cô lên rồi trực tiếp chạm vào ngực cô. Dù chỉ đụng chạm qua áo lót thì anh vẫn sờ soạng một cách say sưa.
Chu Kỳ muốn từ chối vì đây là trong thang máy, may mà camera trong thang máy đã hỏng, vẫn chưa được sửa nên cô không bị quay lại. Nhưng cô vẫn sợ có người đi vào nhìn thấy cảnh tượng sắc tình này của hai người.
Chẳng qua cô muốn đẩy ra thì bị Tưởng Diên ngăn lại, "Đừng giãy lung tung, ông đây chỉ sờ ngực em, không làm gì nữa đâu."
Chu Kỳ thấy vậy thì không động đậy nữa, để cho anh sờ bầu ngực sữa của mình. Thỉnh thoảng anh còn thò tay vào trong áo lót, chòng ghẹo nhũ hoa của cô, rồi lại vén áo lót của cô lên, vân vê đùa nghịch nụ hoa nhỏ trong tay.
Ngực của Chu Kỳ không nhỏ, cô có cúp ngực cỡ B+. Tay của Tưởng Diên to nên gần như có thể nắm trọn bằng một tay, cảm giác bông mềm khiến anh cực kỳ sướng tay.
Thấy cô mặc váy, anh vén váy cô lên, sờ soạng mông cô qua lớp quần lót. Sờ xong anh lại thò tay vào trong quần lót, nhào nặn cặp mông của cô.
Chu Kỳ cảm thấy mình sắp phát điên, cả một tuần đi dạy, bên dưới đều ướt nhoét, không có ngày nào là sạch sẽ dễ chịu cả, ngày nào quần lót cũng thấm đẫm dâʍ dịch.
Tối về nhà, đụng phải anh cũng không dễ chịu, vì đang là mùa hè nên khi anh từ công trường về, trên người đều có mồ hôi. Anh cũng có mùi mô hôi của đàn ông bình thường nhưng mùi của anh không khó ngửi.
Nếu bắt gặp cô đi đổ rác, Tưởng Diên sẽ đè cô lên tường, chấm mút mấy cái mới cho cô về nhà.
Nhưng hầu hết đều cởi đồ của cô, sau đó cởi phăng áo lót của cô ra để anh bóp vú mút ngực. Anh ra sức rất nặng, lần nào cũng cũng mút ngực cô đến khi nó hơi sưng đỏ lên mới cho cô về.
Chu Kỳ cảm thấy cô và Tưởng Diên chỉ còn thiếu bước cuối cùng, nhưng mấy ngày nay, chỗ nào cần sờ trên người đều đã bị anh sờ qua hết rồi, chỉ còn thiếu nước cắm vào trong thôi.
Hôm nay cô lại bị Tưởng Diên kéo đến cửa mút ngực. Đợi anh sờ xong, cô đang định về nhà, kết quả Tưởng Diên không cho cô mặc áo lót. Anh cầm áo lót của cô, bắt cô tồng ngồng như vậy mà về, anh nói: "Ngày nào cũng hầu hạ cho cô chủ sung sướng, bú ngực cho em sướng rồi, anh cũng phải lấy chút thù lao, cô chủ tặng áo lót cho anh đi, trên áo vẫn còn mùi ngực của cô chủ."
Chu Kỳ ngượng chín mặt, vì nhà hai người ở cạnh nhau nên cô cũng không ngăn anh lại, "Anh muốn thì cứ cầm đi."
Chu Kỳ đang định đi, Tưởng Diên lại kéo giật cô lại không cho cô đi, "Cởi cả quần lót cho anh."
Chu Kỳ ngượng ngùng, vừa nãy bị anh sờ soạng đã nổi phản ứng, bây giờ trên quần lót toàn là dâʍ dịch, "Quần lót của em không sạch, có... nước, nếu anh muốn quần lót thì em để em đưa cái giặt rồi cho anh."
Tưởng Diên nghe vậy bật cười, "Cái anh muốn chính là quần lót còn nguyên mùi vị của cô chủ đó, vẫn còn mùi vị dâʍ loạn của em, giặt thì hết mùi mất, không ngửi được mùi dâʍ nữa."
Chu Kỳ thấy anh nói vậy, lập tức khom người xuống trước mặt anh, cởi quần lót trên người ra đưa cho anh.
Tưởng Diên cầm lấy quần lót, còn cố tình ngửi vào phần vải ở giữa ngay trước mặt cô, "Dâʍ thật."
/122
|