Từ khi cô giới thiệu bản thân, cũng không ít lần hắn ta cứ chăm chăm nhìn vào thân thể Nguyệt Thiền, khiến cô khó chịu. Trưởng Phòng cũng có rất nhiều tai tiếng, về việc trêu hoa nghẹo nguyệt các nhân viên nữ, nhưng ai cũng yên phận mà không dám báo cáo. Cũng vì một lý do nữa, chính do hắn là người yêu của nữ giám đốc công ty này, thông minh sắc sảo nhưng lại bị mờ mắt vì tình. Cũng là do dung mạo hắn điển trai, miệng lưỡi khôn khéo, lại biết cách "Vuốt mông ngựa" với cấp trên. Nguyệt Thiền ngán ngẩm, cô cố gắng tránh mặt hắn nhiều nhất có thể, cũng không muốn vừa vào đã vấp phải họa.
Nhưng nào tránh được hắn, cô chỉ vừa đi vệ sinh chưa đầy một khắc, đi ra đã nhìn thấy tên trưởng phòng đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ. Nếu không nói, thì người ta lại tưởng hắn là biến thái chứ không phải trưởng phòng. Nguyệt Thiền trong tâm đầy kinh bỉ, đề phòng nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười, cô cố ý hỏi hắn dù biết hắn đang có ý đồ không mấy tốt đẹp.
"Sao trưởng phòng Khoa lại ở đây vậy?"
"Tôi nhớ không nhầm, thì vệ sinh nam ở bên kia cơ mà."
Phong Khoa cười nhẹ, thân hơi chuyển động, tiến gần hơn về phía Nguyệt Thiền. Hắn tiến một bước thì cô lại lùi một bước, tránh né người trước mắt.
"Trưởng phòng, anh có hơi gần rồi, tôi không quen khi ngần người khác quá."
"Nhất là với trưởng phòng."
Phong Khoa cũng không mấy để tâm đến sự khó chịu của Nguyệt Thiền, hắn có nghe và cũng hiểu, nhưng lại vờ như không nghe.
"Nguyệt Thiền, gọi trưởng phòng, có hơi xa cách quá không?"
Nguyệt Thiền cười nhẹ, dung mạo trước mắt khiến Phong Khoa nổi thú tính, nhưng hắn không ngốc, biết mình không hành sự ở đây được.
"Tôi nghĩ là không."
"Thôi nào, cứ gọi anh bằng tên thân mật đi."
"Tôi nghĩ là không được, trưởng phòng đối với tôi cũng không phải người thân quen gì, với lại tôi cũng không thích gọi như vậy."
"Chi bằng gọi như bình thường sẽ ổn hơn."
Nguyệt Thiền quay gót chân, mau chóng muốn rời đi. Phong Khoa nhìn người đẹp trước mắt, cũng không muốn để vuột mất, hắn đi theo rồi vươn tay chạm eo Nguyệt Thiền.
"Trưởng phòng, anh làm cái gì vậy!"
"Tôi...phủi bụi trên người giúp cô thôi mà."
Nguyệt Thiền gạt mạnh đôi tay vô sỉ đang chạm vào eo mình ra, nhưng cô cũng không kích động, từng bước chỉ nhanh hơn. Nét mặt Nguyệt Thiền cũng không giữ vẻ ôn nhu, cô đã hơi khó chịu, từ trước tới giờ Nguyệt Thiền chưa từng thấy tên nào vô sỉ thế này.
Phong Khoa bị gạt tay, không cảm thấy tức giận mà còn thấy vui thú hơn. Hắn không manh động, chỉ lặng lẽ rời đi, trong tâm đã có toan tính. Nguyệt Thiền sau khi trở về chỗ ngồi, chú tâm vào công việc được giao, thời điểm tan ca đã tới. Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
"Nguyệt Thiền, mai gặp nha."
"Nguyệt Thiền, đi đường cẩn thận."
Lời tạm biệt của mọi người trong tổ dành cho nhau, khiến cô cũng thoải mái hơn một chút. Ngồi trên chiếc Bentley bentayga đen của mình, Nguyệt Thiền rời khỏi gara công ty, cô biết tên Phong Khoa kia không dễ dàng gì để lỡ mình. Ánh mắt hướng về phía kính chiếu hậu, từ phía sau một chiếc Bugatti Type 57SC Atlantic đi lướt qua, ánh mắt cô cũng vô tình nhìn thấy người trong xe. Chính là một người đàn ông, ẩn hiện sau tấm kính, điều khiến Nguyệt Thiền ấn tượng chính là đôi mắt xanh nước biển của người đó.
Chiếc xe vụt qua rất nhanh, Nguyệt Thiền cũng không chút để tâm nữa mà cô chú tâm vào tay lái và trước mắt. Cô vừa lái xe, vừa nhớ ra một chuyện, chính là phi tần ngày ấy, cũng có một đôi mắt xanh. Đôi mắt ấy là thứ thu hút ánh nhìn của nàng ta, đôi mắt là một màu xanh đậm, cảm giác có thêm màu đen, giống hệt như đang mang trong mình một đáy đại dương thu nhỏ.
Nguyệt Thiền vào năm khi cô vừa tròn 16, thì ký ức này đột ngột hiện lên. Lúc ấy, Nguyệt Thiền còn tưởng vì mình học quá nhiều, mà sinh ra hoang tưởng. Nhưng khi cô đi khám, cũng không thấy có bất cứ điều gì kỳ lạ, dần dần thì Nguyệt Thiền cũng đã coi như nó là điều không mấy quan trọng.
Cái tên "Đỗ Nguyệt Thiền" này cũng chính do người bà đã từ trần đặt cho. Bà ấy mất lúc cô chưa đầy hai tháng, nên Nguyệt Thiền cũng không có chút ký ức gì về người bà này, cô đã được nhìn ảnh. Vừa về tới nhà, Nguyệt Thiền để xe vào gara dưới hầm, sau đó đi lên nhà, cô cởi bỏ đôi giày cao gót đang trên chân vào tủ. Ngước lên đã nhìn thấy quản gia ngay trước mắt.
"Tiểu thư, mừng cô trở về."
"Ông bà chủ có chuyện muốn nói, thưa tiểu thư."
"Họ đang đợi cô trong phòng khách."
Nguyệt Thiền nghe xong, nhẹ gật đầu một cái rồi đi lên tầng. Cô cởi bỏ bộ đồ công sở, thay lấy một bộ váy trắng thiết kế tinh xảo, đơn giản nhưng lại thu hút. Nguyệt Thiền đẩy cửa mà bước vào phòng khách, nhẹ bước tới phía chiếc sofa, sau đó ngồi xuống.
Đối diện trước mắt là bố mẹ cô, trên mặt hai người đều mang vẻ nghiêm nghị. Người phụ nữ sang trọng nở nụ cười nhẹ, lên tiếng nói, giọng nói ôn dịu lại nhẹ nhàng, tưởng như gió ấm.
"Nguyệt Thiền, nay con cũng đã 27, cũng quá tuổi cặp kê luôn rồi."
"Mẹ muốn làm cho con một mối liên hôn với bên nhà họ Mạc, họ Mạc gia thế không hề nhỏ, hơn nữa lại bạn bè của nhà ta, chi bằng con gật đầu."
Người đàn ông nhấp một ngụm trà, chỉ im lặng lắng nghe. Nguyệt Thiền thì không im lặng như vậy, cô trả lời ngay.
"Con không chấp thuận."
Người đàn ông đặt ly trà xuống, cuối cùng cũng cất lời.
"Không chấp thuận, con nghĩ mình có quyền nói câu đó à?"
"Không chấp thuận thì buộc phải chấp thuận."
Nguyệt Thiền giờ đây, là được chứng kiến cái gọi là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Cô không tranh cãi, nếu làm vậy, thì cũng không đến đâu. Điều bố mẹ muốn, không dễ để bác bỏ.
Nguyệt Thiền đứng dậy, trước khi đi để lại lời nói khiến bố mẹ cô cảm thấy vừa ý.
"Được rồi, thuận ý bố mẹ, con xin phép."
Cô lên phòng, ngồi vào bàn làm việc, thì đã thấy trước mắt là hồ sơ con cả nhà họ Mạc. Cũng có chút hiếu kỳ, muốn biết người liên hôn với mình là ai, lướt qua phần lý lịch ngày sinh và tên tuổi, thì người này tên Mạc Quang Viễn, theo thông tin chính xác thì năm nay người này tròn 32.
Nguyệt Thiền ngả lưng lên ghế, cô tay vẫn cầm lấy quyển hồ sơ lý lịch.
"Ba mươi hai à, có vẻ hơi lớn tuổi nhỉ?"
Nguyệt Thiền tâm trí đang suy tư, cô nghĩ ngợi về dung mạo người mà mình kết hôn kia, kể cả trong hồ sơ cũng không có lấy một tấm ảnh chân dung. Nguyệt Thiền mở màn hình máy tính, cô lên các trang web tìm kiếm, nhưng chỉ thấy tiểu sử, cũng không tìm được một tấm ảnh nào.
Nguyệt Thiền chợt dừng việc tìm kiếm, cô suy nghĩ.
[Không phải mình sẽ gặp anh ta trong buổi gặp mặt sao, lúc đó sẽ biết mặt thôi, mình nôn nóng cái gì chứ?]
Tinh
Nguyệt Thiền khi vừa định tắt máy, thì liền có thông báo gửi tới. Không ai khác, chính là lời mời kết bạn của trưởng phòng Khoa, Nguyệt Thiền lướt mắt qua, coi như mình chưa thấy gì. Lại lần nữa, có thông báo lời mời kết bạn được gửi đến nhưng lần này không phải tên đàn ông Phong Khoa, người này Nguyệt Thiền dường như không quen.
Nhìn hình đại diện, chính là một chú mèo đen mắt xanh, cô không khỏi thắc mắc người này là ai. Liền nghĩ đến một tình huống có thể xảy đến, Nguyệt Thiền nói:
"Không lẽ, tên Phong Khoa này dùng nick phụ để kết bạn với mình."
Lời này vừa thoáng qua, đã bị cô gạt đi.
"Không thể nào, tên này thì tại sao phải kết bạn với mình bằng nick phụ chứ."
"Vậy rốt cuộc người này là ai?"
Nguyệt Thiền đem theo nghi vấn không nhỏ, cô nhấn vào trang cá nhân của người đó. Liền thấy, trang cá nhân này không có bất cứ bài đăng nào, nhưng lại có đến hơn hàng nghìn lượt theo dõi. Và một người mà người này theo dõi duy nhất, chính là cô, Đỗ Nguyệt Thiền.
Cô bạo dạn, chấp nhận lời kết bạn của người này. Không tốn nhiều thời gian, chỉ chưa đầy nửa khắc, đã có tin nhắn tới từ phía người đó.
Nhưng nào tránh được hắn, cô chỉ vừa đi vệ sinh chưa đầy một khắc, đi ra đã nhìn thấy tên trưởng phòng đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ. Nếu không nói, thì người ta lại tưởng hắn là biến thái chứ không phải trưởng phòng. Nguyệt Thiền trong tâm đầy kinh bỉ, đề phòng nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười, cô cố ý hỏi hắn dù biết hắn đang có ý đồ không mấy tốt đẹp.
"Sao trưởng phòng Khoa lại ở đây vậy?"
"Tôi nhớ không nhầm, thì vệ sinh nam ở bên kia cơ mà."
Phong Khoa cười nhẹ, thân hơi chuyển động, tiến gần hơn về phía Nguyệt Thiền. Hắn tiến một bước thì cô lại lùi một bước, tránh né người trước mắt.
"Trưởng phòng, anh có hơi gần rồi, tôi không quen khi ngần người khác quá."
"Nhất là với trưởng phòng."
Phong Khoa cũng không mấy để tâm đến sự khó chịu của Nguyệt Thiền, hắn có nghe và cũng hiểu, nhưng lại vờ như không nghe.
"Nguyệt Thiền, gọi trưởng phòng, có hơi xa cách quá không?"
Nguyệt Thiền cười nhẹ, dung mạo trước mắt khiến Phong Khoa nổi thú tính, nhưng hắn không ngốc, biết mình không hành sự ở đây được.
"Tôi nghĩ là không."
"Thôi nào, cứ gọi anh bằng tên thân mật đi."
"Tôi nghĩ là không được, trưởng phòng đối với tôi cũng không phải người thân quen gì, với lại tôi cũng không thích gọi như vậy."
"Chi bằng gọi như bình thường sẽ ổn hơn."
Nguyệt Thiền quay gót chân, mau chóng muốn rời đi. Phong Khoa nhìn người đẹp trước mắt, cũng không muốn để vuột mất, hắn đi theo rồi vươn tay chạm eo Nguyệt Thiền.
"Trưởng phòng, anh làm cái gì vậy!"
"Tôi...phủi bụi trên người giúp cô thôi mà."
Nguyệt Thiền gạt mạnh đôi tay vô sỉ đang chạm vào eo mình ra, nhưng cô cũng không kích động, từng bước chỉ nhanh hơn. Nét mặt Nguyệt Thiền cũng không giữ vẻ ôn nhu, cô đã hơi khó chịu, từ trước tới giờ Nguyệt Thiền chưa từng thấy tên nào vô sỉ thế này.
Phong Khoa bị gạt tay, không cảm thấy tức giận mà còn thấy vui thú hơn. Hắn không manh động, chỉ lặng lẽ rời đi, trong tâm đã có toan tính. Nguyệt Thiền sau khi trở về chỗ ngồi, chú tâm vào công việc được giao, thời điểm tan ca đã tới. Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về.
"Nguyệt Thiền, mai gặp nha."
"Nguyệt Thiền, đi đường cẩn thận."
Lời tạm biệt của mọi người trong tổ dành cho nhau, khiến cô cũng thoải mái hơn một chút. Ngồi trên chiếc Bentley bentayga đen của mình, Nguyệt Thiền rời khỏi gara công ty, cô biết tên Phong Khoa kia không dễ dàng gì để lỡ mình. Ánh mắt hướng về phía kính chiếu hậu, từ phía sau một chiếc Bugatti Type 57SC Atlantic đi lướt qua, ánh mắt cô cũng vô tình nhìn thấy người trong xe. Chính là một người đàn ông, ẩn hiện sau tấm kính, điều khiến Nguyệt Thiền ấn tượng chính là đôi mắt xanh nước biển của người đó.
Chiếc xe vụt qua rất nhanh, Nguyệt Thiền cũng không chút để tâm nữa mà cô chú tâm vào tay lái và trước mắt. Cô vừa lái xe, vừa nhớ ra một chuyện, chính là phi tần ngày ấy, cũng có một đôi mắt xanh. Đôi mắt ấy là thứ thu hút ánh nhìn của nàng ta, đôi mắt là một màu xanh đậm, cảm giác có thêm màu đen, giống hệt như đang mang trong mình một đáy đại dương thu nhỏ.
Nguyệt Thiền vào năm khi cô vừa tròn 16, thì ký ức này đột ngột hiện lên. Lúc ấy, Nguyệt Thiền còn tưởng vì mình học quá nhiều, mà sinh ra hoang tưởng. Nhưng khi cô đi khám, cũng không thấy có bất cứ điều gì kỳ lạ, dần dần thì Nguyệt Thiền cũng đã coi như nó là điều không mấy quan trọng.
Cái tên "Đỗ Nguyệt Thiền" này cũng chính do người bà đã từ trần đặt cho. Bà ấy mất lúc cô chưa đầy hai tháng, nên Nguyệt Thiền cũng không có chút ký ức gì về người bà này, cô đã được nhìn ảnh. Vừa về tới nhà, Nguyệt Thiền để xe vào gara dưới hầm, sau đó đi lên nhà, cô cởi bỏ đôi giày cao gót đang trên chân vào tủ. Ngước lên đã nhìn thấy quản gia ngay trước mắt.
"Tiểu thư, mừng cô trở về."
"Ông bà chủ có chuyện muốn nói, thưa tiểu thư."
"Họ đang đợi cô trong phòng khách."
Nguyệt Thiền nghe xong, nhẹ gật đầu một cái rồi đi lên tầng. Cô cởi bỏ bộ đồ công sở, thay lấy một bộ váy trắng thiết kế tinh xảo, đơn giản nhưng lại thu hút. Nguyệt Thiền đẩy cửa mà bước vào phòng khách, nhẹ bước tới phía chiếc sofa, sau đó ngồi xuống.
Đối diện trước mắt là bố mẹ cô, trên mặt hai người đều mang vẻ nghiêm nghị. Người phụ nữ sang trọng nở nụ cười nhẹ, lên tiếng nói, giọng nói ôn dịu lại nhẹ nhàng, tưởng như gió ấm.
"Nguyệt Thiền, nay con cũng đã 27, cũng quá tuổi cặp kê luôn rồi."
"Mẹ muốn làm cho con một mối liên hôn với bên nhà họ Mạc, họ Mạc gia thế không hề nhỏ, hơn nữa lại bạn bè của nhà ta, chi bằng con gật đầu."
Người đàn ông nhấp một ngụm trà, chỉ im lặng lắng nghe. Nguyệt Thiền thì không im lặng như vậy, cô trả lời ngay.
"Con không chấp thuận."
Người đàn ông đặt ly trà xuống, cuối cùng cũng cất lời.
"Không chấp thuận, con nghĩ mình có quyền nói câu đó à?"
"Không chấp thuận thì buộc phải chấp thuận."
Nguyệt Thiền giờ đây, là được chứng kiến cái gọi là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Cô không tranh cãi, nếu làm vậy, thì cũng không đến đâu. Điều bố mẹ muốn, không dễ để bác bỏ.
Nguyệt Thiền đứng dậy, trước khi đi để lại lời nói khiến bố mẹ cô cảm thấy vừa ý.
"Được rồi, thuận ý bố mẹ, con xin phép."
Cô lên phòng, ngồi vào bàn làm việc, thì đã thấy trước mắt là hồ sơ con cả nhà họ Mạc. Cũng có chút hiếu kỳ, muốn biết người liên hôn với mình là ai, lướt qua phần lý lịch ngày sinh và tên tuổi, thì người này tên Mạc Quang Viễn, theo thông tin chính xác thì năm nay người này tròn 32.
Nguyệt Thiền ngả lưng lên ghế, cô tay vẫn cầm lấy quyển hồ sơ lý lịch.
"Ba mươi hai à, có vẻ hơi lớn tuổi nhỉ?"
Nguyệt Thiền tâm trí đang suy tư, cô nghĩ ngợi về dung mạo người mà mình kết hôn kia, kể cả trong hồ sơ cũng không có lấy một tấm ảnh chân dung. Nguyệt Thiền mở màn hình máy tính, cô lên các trang web tìm kiếm, nhưng chỉ thấy tiểu sử, cũng không tìm được một tấm ảnh nào.
Nguyệt Thiền chợt dừng việc tìm kiếm, cô suy nghĩ.
[Không phải mình sẽ gặp anh ta trong buổi gặp mặt sao, lúc đó sẽ biết mặt thôi, mình nôn nóng cái gì chứ?]
Tinh
Nguyệt Thiền khi vừa định tắt máy, thì liền có thông báo gửi tới. Không ai khác, chính là lời mời kết bạn của trưởng phòng Khoa, Nguyệt Thiền lướt mắt qua, coi như mình chưa thấy gì. Lại lần nữa, có thông báo lời mời kết bạn được gửi đến nhưng lần này không phải tên đàn ông Phong Khoa, người này Nguyệt Thiền dường như không quen.
Nhìn hình đại diện, chính là một chú mèo đen mắt xanh, cô không khỏi thắc mắc người này là ai. Liền nghĩ đến một tình huống có thể xảy đến, Nguyệt Thiền nói:
"Không lẽ, tên Phong Khoa này dùng nick phụ để kết bạn với mình."
Lời này vừa thoáng qua, đã bị cô gạt đi.
"Không thể nào, tên này thì tại sao phải kết bạn với mình bằng nick phụ chứ."
"Vậy rốt cuộc người này là ai?"
Nguyệt Thiền đem theo nghi vấn không nhỏ, cô nhấn vào trang cá nhân của người đó. Liền thấy, trang cá nhân này không có bất cứ bài đăng nào, nhưng lại có đến hơn hàng nghìn lượt theo dõi. Và một người mà người này theo dõi duy nhất, chính là cô, Đỗ Nguyệt Thiền.
Cô bạo dạn, chấp nhận lời kết bạn của người này. Không tốn nhiều thời gian, chỉ chưa đầy nửa khắc, đã có tin nhắn tới từ phía người đó.
/59
|