Nguyệt Thiền nhìn người trước mắt, không tin là anh không biết, cô nói:
“Nhà của anh sao lại không biết được chứ, đừng đùa nữa được không?”
Quang Viễn bình tĩnh, ném điếu thuốc vào thùng rác, anh nói:
“Anh không biết thật, cái căn này chỉ là tiện đường thuê cho em ngủ thôi, cũng không rõ cấu trúc.”
“Không cần phải lo, đi một chút là thông thạo ngay ấy mà.”
Nguyệt Thiền nghĩ thấy cũng ổn, cô hỏi tiếp:
“Anh mang theo điện thoại đúng không?”
Quang Viễn ngoan ngoãn gật đầu:
“Có, mang cả trái tim dành cho em.”
Nguyệt Thiền tiếp nhận câu trước, câu sau thì xin khiếu, không quan tâm. Cô nói:
“Anh có thể gọi cho bên thuê nhà được không? Đi xung quanh cũng được, nhưng như vậy mất thời gian quá, cũng không biết ngôi nhà này rộng đến mức nào, lỡ may lạc thì lại không ổn.”
Quang Viễn chầm chậm cúi người, đối mắt với cô, ánh nhìn mang theo ý cười mà nói:
“Anh lạc vào trong tim em rồi, không sao thoát ra được.”
Nguyệt Thiền hạ giọng, đáp lời:
“Do anh mù đường thôi, có thế cũng lạc, không thoát ra được là do vấn để ở anh.”
Quang Viễn ân cần, dịu dàng nói thành lời:
“Ừm, đều là do vấn đề của anh.”
Cô nhìn thân trên Quang Viễn không một mảnh vải, chuyển ánh nhìn vào không trung vô định. Nói:
“Mau mặc áo vào đi, không sợ bị lạnh sao.”
Quang Viễn để lộ ra nét mặt vui vẻ, mãn nguyện nói:
“Rất vui.”
Nguyệt Thiền vừa nghe, cảm thấy thắc mắc trong lòng, lời này là có ý gì.
“Đây là đang lo lắng cho anh đúng không?”
Nguyệt Thiền không muốn nhiều lời, tùy ý trả lời bừa một câu:
“Đúng vậy.”
Quang Viễn sững người, đây rõ ràng chỉ là một lời nói bình thường, nhưng lại khiến lồng ngực anh hỗn loạn. Có lẽ do lâu rồi, Quang Viễn chưa từng nhận được lời quan tâm từ cô, anh yêu Nguyệt Thiền đến thấu xương.
Trong một phút thoáng qua, lời nói từ chối năm ấy lai vang lên bên tai Quang Viễn:
“Ta cùng ngươi không thể yêu nhau, không thể tương tư, nên nhớ ngươi đã là Khương quý phi.”
“Ta và ngươi, mãi mãi không thể.”
Anh đưa tâm trí trở về thực tại, cảm thấy mãn nguyện không thôi, thầm nghĩ:
[Người nói không thể, nhưng bây giờ chính là có thể, mãi mãi có thể.]
“Sao vậy? Anh còn không mau mặc đồ vào, muốn bị ốm thật à.”
Quang Viễn lại hỏi:
“Nếu anh ốm, em sẽ chăm sóc cho anh nhỉ?”
Nguyệt Thiền lắc đầu, nói:
“Không, tôi đâu phải người có chuyên môn, mau mặc áo vào đi.”
Quang Viễn rất vâng lời, anh mau chóng tìm áo để mặc, giọng nói trầm khàn:
“Nguyệt Thiền, xong rồi.”
Anh nói tiếp:
“Em đói không?”
Nguyệt Thiền giờ mới nhìn người trong phòng, quả thực cô vừa đói vừa khát, khẽ gật đầu một cái. Quang Viễn tiếp nhận được thông tin, mau chóng rủ rê:
“Vậy chúng ta đi ăn thôi, anh nấu cho em.”
Nguyệt Thiền nghi vấn hỏi:
“Anh biết nấu ăn à?”
Quang Viễn rất tự hào, nói:
“Biết chứ sao không? Anh tập để nấu cho em mà.”
Nguyệt Thiền suy nghĩ đơn giản, biết nấu là tốt.
Quang Viễn tiến bước, đi bên cạnh cô, nhỏ nhẹ nói:
“Đi bên anh.”
Rõ ràng anh bảo không biết đường đi lối lại của căn nhà này, thế mà có thể dễ dàng dẫn cô tới phòng bếp mà không hề sai đường. Nguyệt Thiền đã phần nào đoán ra, cô vu vơ nói:
“Miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo.”
Quang Viễn biết Nguyệt Thiền có ý ám chỉ mình, anh mặc kệ chứ, chỉ cần được ở bên cô thì nói dối ngàn vạn lần cũng được. Phòng bếp bố trí rộng rãi, lấy màu xám và trắng làm tông chủ đạo, khiến người ta vừa cảm thấy sạch sẽ lại thoáng đãng.
Quang Viễn kéo ghế, muốn Nguyệt Thiền ngồi xuống, ai ngờ cô không ngồi mà nói:
“Anh làm gì vậy?”
Quang Viễn đáp:
“Nghĩa vụ của người chồng.”
“…”
Anh đi về phía Nguyệt Thiền, đặt tay lên vai cô, dõng dạc nói:
“Em ngồi đi, mọi thứ để anh.”
Nguyệt Thiền bị Quang Viễn bắt ngồi im, không được làm gì.
“Em cứ ngồi đây, ngoan, đợi anh.”
“…”
Quang Viễn coi cô như là trẻ con vậy, Nguyệt Thiền cũng rất nghe lời, cô ngồi im một chỗ nhìn từng cử chỉ hành động của con người tự tin kia, cũng muốn xem người từng học nấu ăn sẽ cho ra thành quả gì. Quang Viễn chăm chú nấu ăn, lâu lâu lại nói chuyện với Nguyệt Thiền dù cô không đáp, cứ như là sợ Nguyệt Thiền nhàm chán.
Anh im lặng không lâu, lại vu vơ nói:
“Nguyệt Thiền ơi, em thích mèo không?”
“Nguyệt Thiền.”
“Nguyệt Thiền.”
Quang Viễn cứ gọi mãi, cô tùy ý đáp:
“Thích.”
Quang Viễn lại hỏi:
“Em thích hoa không?”
“Thích.”
“Em thích đọc sách không?”
“Thích.”
“Em thích anh không?”
“Thích.”
Cánh môi hồng hào hơi hé mở, đôi mắt như khựng lại, cảm xúc của Nguyệt Thiền lúc này hiển nhiên là bất ngờ.
Cô vừa nói cái gì vậy chứ.
Nguyệt Thiền nhíu mày, nói:
“Là anh bẫy tôi.”
Quang Viễn vờ như không nghe không thấy, muốn trốn tội mình gây ra, anh đổi chủ đề:
“Thời tiết hôm nay lạnh quá, ăn cháo là hợp lý nhất.”
Quang Viễn mang ra hai tô cháo, vui vẻ ngồi bên cạnh cô.
Nguyệt Thiền hỏi:
“Thế mà anh nói là tự nấu.”
Từ lúc nãy đến giờ, cô chưa từng bỏ xót một chuyển động nào của Quang Viễn, chỉ thấy anh lấy đồ ăn đã được chế biến từ tủ, hâm nóng lại.
“Thì anh tự nấu thật mà.”
Nguyệt Thiền chẳng muốn nói nhiều nữa, cô không tiếp chuyện nữa.
“Nhà của anh sao lại không biết được chứ, đừng đùa nữa được không?”
Quang Viễn bình tĩnh, ném điếu thuốc vào thùng rác, anh nói:
“Anh không biết thật, cái căn này chỉ là tiện đường thuê cho em ngủ thôi, cũng không rõ cấu trúc.”
“Không cần phải lo, đi một chút là thông thạo ngay ấy mà.”
Nguyệt Thiền nghĩ thấy cũng ổn, cô hỏi tiếp:
“Anh mang theo điện thoại đúng không?”
Quang Viễn ngoan ngoãn gật đầu:
“Có, mang cả trái tim dành cho em.”
Nguyệt Thiền tiếp nhận câu trước, câu sau thì xin khiếu, không quan tâm. Cô nói:
“Anh có thể gọi cho bên thuê nhà được không? Đi xung quanh cũng được, nhưng như vậy mất thời gian quá, cũng không biết ngôi nhà này rộng đến mức nào, lỡ may lạc thì lại không ổn.”
Quang Viễn chầm chậm cúi người, đối mắt với cô, ánh nhìn mang theo ý cười mà nói:
“Anh lạc vào trong tim em rồi, không sao thoát ra được.”
Nguyệt Thiền hạ giọng, đáp lời:
“Do anh mù đường thôi, có thế cũng lạc, không thoát ra được là do vấn để ở anh.”
Quang Viễn ân cần, dịu dàng nói thành lời:
“Ừm, đều là do vấn đề của anh.”
Cô nhìn thân trên Quang Viễn không một mảnh vải, chuyển ánh nhìn vào không trung vô định. Nói:
“Mau mặc áo vào đi, không sợ bị lạnh sao.”
Quang Viễn để lộ ra nét mặt vui vẻ, mãn nguyện nói:
“Rất vui.”
Nguyệt Thiền vừa nghe, cảm thấy thắc mắc trong lòng, lời này là có ý gì.
“Đây là đang lo lắng cho anh đúng không?”
Nguyệt Thiền không muốn nhiều lời, tùy ý trả lời bừa một câu:
“Đúng vậy.”
Quang Viễn sững người, đây rõ ràng chỉ là một lời nói bình thường, nhưng lại khiến lồng ngực anh hỗn loạn. Có lẽ do lâu rồi, Quang Viễn chưa từng nhận được lời quan tâm từ cô, anh yêu Nguyệt Thiền đến thấu xương.
Trong một phút thoáng qua, lời nói từ chối năm ấy lai vang lên bên tai Quang Viễn:
“Ta cùng ngươi không thể yêu nhau, không thể tương tư, nên nhớ ngươi đã là Khương quý phi.”
“Ta và ngươi, mãi mãi không thể.”
Anh đưa tâm trí trở về thực tại, cảm thấy mãn nguyện không thôi, thầm nghĩ:
[Người nói không thể, nhưng bây giờ chính là có thể, mãi mãi có thể.]
“Sao vậy? Anh còn không mau mặc đồ vào, muốn bị ốm thật à.”
Quang Viễn lại hỏi:
“Nếu anh ốm, em sẽ chăm sóc cho anh nhỉ?”
Nguyệt Thiền lắc đầu, nói:
“Không, tôi đâu phải người có chuyên môn, mau mặc áo vào đi.”
Quang Viễn rất vâng lời, anh mau chóng tìm áo để mặc, giọng nói trầm khàn:
“Nguyệt Thiền, xong rồi.”
Anh nói tiếp:
“Em đói không?”
Nguyệt Thiền giờ mới nhìn người trong phòng, quả thực cô vừa đói vừa khát, khẽ gật đầu một cái. Quang Viễn tiếp nhận được thông tin, mau chóng rủ rê:
“Vậy chúng ta đi ăn thôi, anh nấu cho em.”
Nguyệt Thiền nghi vấn hỏi:
“Anh biết nấu ăn à?”
Quang Viễn rất tự hào, nói:
“Biết chứ sao không? Anh tập để nấu cho em mà.”
Nguyệt Thiền suy nghĩ đơn giản, biết nấu là tốt.
Quang Viễn tiến bước, đi bên cạnh cô, nhỏ nhẹ nói:
“Đi bên anh.”
Rõ ràng anh bảo không biết đường đi lối lại của căn nhà này, thế mà có thể dễ dàng dẫn cô tới phòng bếp mà không hề sai đường. Nguyệt Thiền đã phần nào đoán ra, cô vu vơ nói:
“Miệng lưỡi không xương, trăm đường lắt léo.”
Quang Viễn biết Nguyệt Thiền có ý ám chỉ mình, anh mặc kệ chứ, chỉ cần được ở bên cô thì nói dối ngàn vạn lần cũng được. Phòng bếp bố trí rộng rãi, lấy màu xám và trắng làm tông chủ đạo, khiến người ta vừa cảm thấy sạch sẽ lại thoáng đãng.
Quang Viễn kéo ghế, muốn Nguyệt Thiền ngồi xuống, ai ngờ cô không ngồi mà nói:
“Anh làm gì vậy?”
Quang Viễn đáp:
“Nghĩa vụ của người chồng.”
“…”
Anh đi về phía Nguyệt Thiền, đặt tay lên vai cô, dõng dạc nói:
“Em ngồi đi, mọi thứ để anh.”
Nguyệt Thiền bị Quang Viễn bắt ngồi im, không được làm gì.
“Em cứ ngồi đây, ngoan, đợi anh.”
“…”
Quang Viễn coi cô như là trẻ con vậy, Nguyệt Thiền cũng rất nghe lời, cô ngồi im một chỗ nhìn từng cử chỉ hành động của con người tự tin kia, cũng muốn xem người từng học nấu ăn sẽ cho ra thành quả gì. Quang Viễn chăm chú nấu ăn, lâu lâu lại nói chuyện với Nguyệt Thiền dù cô không đáp, cứ như là sợ Nguyệt Thiền nhàm chán.
Anh im lặng không lâu, lại vu vơ nói:
“Nguyệt Thiền ơi, em thích mèo không?”
“Nguyệt Thiền.”
“Nguyệt Thiền.”
Quang Viễn cứ gọi mãi, cô tùy ý đáp:
“Thích.”
Quang Viễn lại hỏi:
“Em thích hoa không?”
“Thích.”
“Em thích đọc sách không?”
“Thích.”
“Em thích anh không?”
“Thích.”
Cánh môi hồng hào hơi hé mở, đôi mắt như khựng lại, cảm xúc của Nguyệt Thiền lúc này hiển nhiên là bất ngờ.
Cô vừa nói cái gì vậy chứ.
Nguyệt Thiền nhíu mày, nói:
“Là anh bẫy tôi.”
Quang Viễn vờ như không nghe không thấy, muốn trốn tội mình gây ra, anh đổi chủ đề:
“Thời tiết hôm nay lạnh quá, ăn cháo là hợp lý nhất.”
Quang Viễn mang ra hai tô cháo, vui vẻ ngồi bên cạnh cô.
Nguyệt Thiền hỏi:
“Thế mà anh nói là tự nấu.”
Từ lúc nãy đến giờ, cô chưa từng bỏ xót một chuyển động nào của Quang Viễn, chỉ thấy anh lấy đồ ăn đã được chế biến từ tủ, hâm nóng lại.
“Thì anh tự nấu thật mà.”
Nguyệt Thiền chẳng muốn nói nhiều nữa, cô không tiếp chuyện nữa.
/59
|