Cô cũng là lần đầu biết yêu.
Nhưng lại không chắc đây là yêu hay thích.
Nguyệt Thiền không muốn tiếp tục chủ đề này, trầm giọng nói:
“Em muốn ăn.”
Quang Viễn nghe rõ, anh cẩn thận cầm bát cháo, cẩn thận thổi nguội cho cô, Nguyệt Thiền nhìn từng cử chỉ hành động của Quang Viễn, vừa vui lại vừa áy náy. Chính cô tự nhận ra, tình yêu mình dành cho con người này rất mơ hồ.
Nguyệt Thiền giơ tay, cầm lấy bát cháo từ tay anh mà nói:
“Không cần đâu, để em tự ăn đi.”
Anh không đưa, dịu dàng nói:
“Không thích đưa, để yên đi, anh giúp em.”
Quang Viễn không để Nguyệt Thiền từ chối, anh dâng cháo lên tận miệng cho con người có tính khó chiều này:
“Sao vậy? Ăn đi, không ăn là anh ăn hết đấy.”
Lời nói ra là vậy, nhưng Quang Viễn sao dám ăn được.
Anh làm đến vậy, cô có thể từ chối sao.
Nguyệt Thiền chỉ biết ăn, tay chân cô cũng không vấn đề gì, để tự ăn có phải tiện hơn không. Dòng suy nghĩ sượt qua tâm trí, Nguyệt Thiền biết, anh làm vậy là đang quan tâm cô.
Cháo thực sự rất ngon.
Đáy lòng Nguyệt Thiền mềm xuống một chút, cô cảm thấy thật ấm áp.
Giọng nói trầm ấm lại vang lên, dịu dàng triền miên:
“Ăn xong, anh cùng em di dạo cho thoải mái.”
Trong miệng vẫn còn là cháo, Nguyệt Thiền gật đầu một cái, thực sự cô ngủ rất nhiều, đến mức đầu đau nhức.
Đúng là nằm nhiều quá cũng không tốt.
Cuối cùng cũng xong, Quang Viễn cẩn thận dọn đồ, cũng không quên báo cáo với Nguyệt Thiền:
“Đợi anh một chút, anh đi cất đồ một lúc rồi quay lại với em.”
Cô nhìn bóng lưng anh rời đi, khuất dần khuất dần, chỉ để lại một mình Nguyệt Thiền.
Cô tự hỏi:
“Tình yêu của anh, em xứng không?”
Nguyệt Thiền không biết, không biết mình có xứng không, không biết sao Quang Viễn lại yêu mình nhiều đến vậy.
Cô giấu những suy nghĩ này nơi đáy lòng, Nguyệt Thiền rời khỏi giường, muốn tự mình mặc một bộ quần áo chỉnh chu. Cô nhìn quanh, mấp máy môi nói ra vài lời:
“Nếu mình nhớ không nhầm… thì quần áo ở đằng kia nhỉ?”
Nguyệt Thiền đi tới bên tủ ghỗ, mở cửa tủ ra để xem xét, đúng là có đồ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng hoàn toàn đều là váy, cô chọn cái váy dài nhất, cũng phải qua đầu gối.
Nhìn xung quanh, Nguyệt Thiền không biết thay ngay tại đây có ổn không.
Nhưng chẳng còn cách khác, chẳng lẽ giờ lại đi tìm nhà vệ sinh để thay, nghĩ tới đây, cô quyết định thay ngay trong phòng. Dù sao cũng là phòng trống không người, có gì mà phải sợ.
Nguyệt Thiền cởi bỏ áo sơ mi rộng, thân hình trắng nõn tựa tuyết được phô bày, mi cong môi hồng, khung xương cân chỉnh hoàn hảo. Cô cẩn nhận gấp gọn chiếc áo sơ mi này, mau chóng mặc lại đồ trước khi người kia về.
Nguyệt Thiền chọn váy có cổ, chính vì để che đi vết tích mà ai đó gây ra, phần da thịt trắng nõn xuất hiện vài vết bầm tím. Nghĩ lại đúng thật xấu hổ, váy dài màu xanh dương nhạt khiến cô đã trắng lại càng thêm trắng.
Nguyệt Thiền vẫn còn đeo chiếc vòng bạc mảnh hình trăng khuyết, thứ này là được anh tặng, cô vân vê hình trăng khuyết bằng bạc kia, tự đặt ra câu hỏi:
“Thứ này là tặng cho vui, hay là có chứa hàm ý đây.”
Vầng trăng khuyết, không trọn vẹn.
Lúc Nguyệt Thiền mặc xong cũng là lúc Quang Viễn bước vào, anh nhìn cô chút ngạc nhiên:
“Em thay đồ rồi sao?”
Nguyệt Thiền mỉn cười, cô nói:
“Không phải anh nói muốn đi dạo cùng em à? Em sao có thể mặc bộ đồ kia ra ngoài được.”
Quang Viễn bước dài tới bên Nguyệt Thiền, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài đang buông xõa:
“Lần sau để anh giúp em thay đồ cũng được mà.”
Đối với sự giúp đỡ này của Quang Viễn, cô chỉ nói:
“Em không cần anh giúp những việc này.”
Anh cúi người, đặt lên tóc Nguyệt Thiền một nụ hôn, giọng nói trầm ấm lại vang lên:
“Ừm, anh biết rồi.”
“Tóc em rối rồi, để anh giúp em buộc lại.”
“Đừng từ chối anh việc này, có được không?”
Cô đúng là có ý muốn từ chối, chỉ muốn tự mình làm. Nguyệt Thiền bộc trực nói:
“Sao anh biết em sẽ từ chối?”
Quang Viễn chỉ cười, anh ở bên cô bao năm rồi, sao lại không thể biết rõ.
Quang Viễn nói:
“Anh đoán đấy, thấy anh siêu không?”
Nguyệt Thiền nhìn người đàn ông trước mắt, trưởng thành mà như trẻ con, trong đôi mắt ấy lại ánh lên sự mong chờ, như thể rất muốn được khen.
Cô nhỏ giọng, có chút ngượng nói:
“Giỏi lắm.”
Quang Viễn không biết thế nào là đủ, lại đòi hỏi thêm:
“Anh giỏi thì em phải xoa đầu anh mới được chứ.”
Lời này vừa xong, anh hơi cúi đầu, chờ đợi hành động tiếp theo của Nguyệt Thiền.
Cô hơi chần chừ, nhìn vẻ mong chờ trên khuôn mặt Quang Viễn, cuối cùng vươn tay ra, xoa xoa đầu anh mấy cái. Mái tóc đen của anh nhìn thế mà mềm mượt, Nguyệt Thiền cảm thấy rất dễ chịu, cô nói:
“Được rồi đó.”
Nguyệt Thiền vừa định rời tay, lại bị Quang Viễn níu lại, anh lưu luyến nói:
“Một chút nữa, có thể lâu hơn một chút nữa thôi cũng được.”
Quang Viễn trân trọng hành động đơn giản này của cô, anh thật muốn nó nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút.
Ích kỉ muốn Nguyệt Thiền yêu mình nhiều hơn một chút.
Nhưng lại không chắc đây là yêu hay thích.
Nguyệt Thiền không muốn tiếp tục chủ đề này, trầm giọng nói:
“Em muốn ăn.”
Quang Viễn nghe rõ, anh cẩn thận cầm bát cháo, cẩn thận thổi nguội cho cô, Nguyệt Thiền nhìn từng cử chỉ hành động của Quang Viễn, vừa vui lại vừa áy náy. Chính cô tự nhận ra, tình yêu mình dành cho con người này rất mơ hồ.
Nguyệt Thiền giơ tay, cầm lấy bát cháo từ tay anh mà nói:
“Không cần đâu, để em tự ăn đi.”
Anh không đưa, dịu dàng nói:
“Không thích đưa, để yên đi, anh giúp em.”
Quang Viễn không để Nguyệt Thiền từ chối, anh dâng cháo lên tận miệng cho con người có tính khó chiều này:
“Sao vậy? Ăn đi, không ăn là anh ăn hết đấy.”
Lời nói ra là vậy, nhưng Quang Viễn sao dám ăn được.
Anh làm đến vậy, cô có thể từ chối sao.
Nguyệt Thiền chỉ biết ăn, tay chân cô cũng không vấn đề gì, để tự ăn có phải tiện hơn không. Dòng suy nghĩ sượt qua tâm trí, Nguyệt Thiền biết, anh làm vậy là đang quan tâm cô.
Cháo thực sự rất ngon.
Đáy lòng Nguyệt Thiền mềm xuống một chút, cô cảm thấy thật ấm áp.
Giọng nói trầm ấm lại vang lên, dịu dàng triền miên:
“Ăn xong, anh cùng em di dạo cho thoải mái.”
Trong miệng vẫn còn là cháo, Nguyệt Thiền gật đầu một cái, thực sự cô ngủ rất nhiều, đến mức đầu đau nhức.
Đúng là nằm nhiều quá cũng không tốt.
Cuối cùng cũng xong, Quang Viễn cẩn thận dọn đồ, cũng không quên báo cáo với Nguyệt Thiền:
“Đợi anh một chút, anh đi cất đồ một lúc rồi quay lại với em.”
Cô nhìn bóng lưng anh rời đi, khuất dần khuất dần, chỉ để lại một mình Nguyệt Thiền.
Cô tự hỏi:
“Tình yêu của anh, em xứng không?”
Nguyệt Thiền không biết, không biết mình có xứng không, không biết sao Quang Viễn lại yêu mình nhiều đến vậy.
Cô giấu những suy nghĩ này nơi đáy lòng, Nguyệt Thiền rời khỏi giường, muốn tự mình mặc một bộ quần áo chỉnh chu. Cô nhìn quanh, mấp máy môi nói ra vài lời:
“Nếu mình nhớ không nhầm… thì quần áo ở đằng kia nhỉ?”
Nguyệt Thiền đi tới bên tủ ghỗ, mở cửa tủ ra để xem xét, đúng là có đồ, rất nhiều là đằng khác. Nhưng hoàn toàn đều là váy, cô chọn cái váy dài nhất, cũng phải qua đầu gối.
Nhìn xung quanh, Nguyệt Thiền không biết thay ngay tại đây có ổn không.
Nhưng chẳng còn cách khác, chẳng lẽ giờ lại đi tìm nhà vệ sinh để thay, nghĩ tới đây, cô quyết định thay ngay trong phòng. Dù sao cũng là phòng trống không người, có gì mà phải sợ.
Nguyệt Thiền cởi bỏ áo sơ mi rộng, thân hình trắng nõn tựa tuyết được phô bày, mi cong môi hồng, khung xương cân chỉnh hoàn hảo. Cô cẩn nhận gấp gọn chiếc áo sơ mi này, mau chóng mặc lại đồ trước khi người kia về.
Nguyệt Thiền chọn váy có cổ, chính vì để che đi vết tích mà ai đó gây ra, phần da thịt trắng nõn xuất hiện vài vết bầm tím. Nghĩ lại đúng thật xấu hổ, váy dài màu xanh dương nhạt khiến cô đã trắng lại càng thêm trắng.
Nguyệt Thiền vẫn còn đeo chiếc vòng bạc mảnh hình trăng khuyết, thứ này là được anh tặng, cô vân vê hình trăng khuyết bằng bạc kia, tự đặt ra câu hỏi:
“Thứ này là tặng cho vui, hay là có chứa hàm ý đây.”
Vầng trăng khuyết, không trọn vẹn.
Lúc Nguyệt Thiền mặc xong cũng là lúc Quang Viễn bước vào, anh nhìn cô chút ngạc nhiên:
“Em thay đồ rồi sao?”
Nguyệt Thiền mỉn cười, cô nói:
“Không phải anh nói muốn đi dạo cùng em à? Em sao có thể mặc bộ đồ kia ra ngoài được.”
Quang Viễn bước dài tới bên Nguyệt Thiền, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài đang buông xõa:
“Lần sau để anh giúp em thay đồ cũng được mà.”
Đối với sự giúp đỡ này của Quang Viễn, cô chỉ nói:
“Em không cần anh giúp những việc này.”
Anh cúi người, đặt lên tóc Nguyệt Thiền một nụ hôn, giọng nói trầm ấm lại vang lên:
“Ừm, anh biết rồi.”
“Tóc em rối rồi, để anh giúp em buộc lại.”
“Đừng từ chối anh việc này, có được không?”
Cô đúng là có ý muốn từ chối, chỉ muốn tự mình làm. Nguyệt Thiền bộc trực nói:
“Sao anh biết em sẽ từ chối?”
Quang Viễn chỉ cười, anh ở bên cô bao năm rồi, sao lại không thể biết rõ.
Quang Viễn nói:
“Anh đoán đấy, thấy anh siêu không?”
Nguyệt Thiền nhìn người đàn ông trước mắt, trưởng thành mà như trẻ con, trong đôi mắt ấy lại ánh lên sự mong chờ, như thể rất muốn được khen.
Cô nhỏ giọng, có chút ngượng nói:
“Giỏi lắm.”
Quang Viễn không biết thế nào là đủ, lại đòi hỏi thêm:
“Anh giỏi thì em phải xoa đầu anh mới được chứ.”
Lời này vừa xong, anh hơi cúi đầu, chờ đợi hành động tiếp theo của Nguyệt Thiền.
Cô hơi chần chừ, nhìn vẻ mong chờ trên khuôn mặt Quang Viễn, cuối cùng vươn tay ra, xoa xoa đầu anh mấy cái. Mái tóc đen của anh nhìn thế mà mềm mượt, Nguyệt Thiền cảm thấy rất dễ chịu, cô nói:
“Được rồi đó.”
Nguyệt Thiền vừa định rời tay, lại bị Quang Viễn níu lại, anh lưu luyến nói:
“Một chút nữa, có thể lâu hơn một chút nữa thôi cũng được.”
Quang Viễn trân trọng hành động đơn giản này của cô, anh thật muốn nó nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút.
Ích kỉ muốn Nguyệt Thiền yêu mình nhiều hơn một chút.
/59
|