Cô vực lại tinh thần, gạt đi nước mắt lăn dài trên má, bên tai Nguyệt Thiền truyền đến thanh âm trầm ấm:
“Sao lại khóc rồi?”
Cô giật mình quay đầu, sương mỏng đọng trên mắt vẫn còn đó, Nguyệt Thiền vội vàng lắc đầu, nói:
“Không có gì, nhớ lại chuyện không vui thôi.”
Anh ngồi xuống, xoa đầu của cô, nói:
“Không vui thì đừng có nhớ lại. Nghe chưa?”
Nguyệt Thiền rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm.”
Quang Viễn đột ngột nắm lấy cằm cô, hôn lên má hồng mịn màng, anh nói:
“Khóc là không tốt.”
Nguyệt Thiền lại bị Quang Viễn cưỡng hôn, bị trêu tới mức đỏ mặt, anh lại không chịu dừng ở má. Uyển chuyển rời xuống cổ trắng mịn màng, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt dịu dàng.
Sắc đen như tấm lụa mỏng bao trùm cả khoảng trời, không khí lành lạnh của trời đêm thật khiến con người ta nổi da gà, cô mặc cho Quang Viễn muốn làm gì thì làm, hơi thở như muốn hòa làm một.
Anh nói:
“Nguyệt Thiền à, anh nguyện dâng hiến cả cuộc đời của anh cho em.”
Nguyệt Thiền ôm vòng tay qua cổ Quang Viễn, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thu:
“Anh ngốc lắm.”
Cô cảm thấy cảm động, cũng cảm thấy xót xa. Yêu nhiều, đau nhiều, Nguyệt Thiền cũng yêu anh. Nhưng cô cảm nhận được rằng, tình yêu của mình không lớn bằng Quang Viễn, cảm giác áy náy cứ trỗi dậy trong lòng.
Anh gục mặt lên vai Nguyệt Thiền, cọ cọ lên da thịt mềm mại, nói:
“Không ngốc, yêu em là việc làm thông minh nhất cuộc đời anh.”
Động lòng, lại động lòng rồi.
Cô không biết nói gì, không biết nên đáp lại như thế nào, Quang Viễn như đọc được suy nghĩ của Nguyệt Thiền, dịu dàng nói:
“Chầm chậm, em hãy cứ chầm chậm mở lòng, tiếp nhận tình yêu của anh.”
Anh vuốt ve mái tóc đen dài buông xõa, cái cảm giác mà khi xưa chưa từng nhận được, khiến Mạc Quang Viễn cảm thấy rất thỏa mãn. Đôi mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, anh không mơ, đây là hiện thực.
Năm xưa, người ngắm tuyết, ta ngắm người.
Giờ đây, người bên ta, ta bên người, mong rằng mãi mãi bên nhau.
Quang Viễn luyến tiếc rời khỏi thân thể mềm mại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô mà chẳng nói gì.
Thay thế Nguyệt Thiền mới hỏi:
“Anh nhìn em làm cái gì?”
Anh không giấu nụ cười trên môi, nói:
“Nguyệt Thiền, anh nói em nghe cái này.”
Quang Viễn vừa lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc mảnh vừa nói:
“Em nhìn này.”
Cô thắc mắc, vẫn nhìn theo hướng dây chuyền mảnh trong tay anh, mặt dây chuyền rất kỳ lạ, không tròn không cong.
Nguyệt Thiền nhìn anh mà nói:
“Gì vậy?”
Quang Viễn nhìn cô, ghé sát lại bên tai Nguyệt Thiền, nhấn mạnh từng câu:
“Mảnh ghép còn lại của chiếc vòng em đang đeo đấy.”
Anh nhẹ giọng hơn, nói tiếp:
“Em biết không, đây sẽ là vật định tình của chúng ta đấy, em là trăng khuyết, anh là… hình hơi méo.”
“Nhưng không vấn đề gì, khi ghép lại sẽ thành trăng tròn, một khi đã thiếu thì sẽ không còn nguyên vẹn nữa.”
“Nên là chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi rồi.”
Quang Viễn nhìn người trước mắt, tỉ mỉ dặn dò:
“Em nhớ chưa? Nhớ bên anh mãi mãi đấy.”
Nguyệt Thiền thiếu chút nữa là bật cười, nhưng ánh mắt lại không dấu nổi ý cười, cô hơi ngượng, nhỏ giọng nói ra vài lời:
“Em nhớ rồi.”
Anh cười, lại đột ngột hôn lên trán Nguyệt Thiền, buông lời cảnh cáo:
“Em không được nuốt lời đâu đấy, nuốt là bị phạt.”
Cô gật đầu, cảm thấy thoải mái trong lòng, Nguyệt Thiền vươn tay lên, xoa xoa đầu Quang Viễn:
“Em biết rồi, không nuốt, hứa đấy.”
Trong ánh mắt là sự ấm áp, cô yêu, muốn yêu con người này.
Đắm chìm vào mật ngọt, thật khiến mình vui vẻ, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi nói:
“Anh nặn cái này tặng em nhé?”
“Hửm, tặng gì?”
Quang Viễn quay đi, vơ lấy tuyết trắng, vừa làm gì đó vừa nói:
“Em không được nhìn.”
Cô theo ý anh, nói:
“Không nhìn thì không nhìn.”
Sau vài phút, Quang Viễn len lén nhìn cô, cười cười:
“Tặng em.”
Nguyệt Thiền bây giờ mới nhìn, cô nhìn hình tuyết trên tay anh. Trái tim được làm từ tuyết có chút méo mó, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đấy là hình trái tim, Nguyệt Thiền cảm thấy mình giống như đang chơi với trẻ con.
Khoé môi cong nhẹ, khen ngợi nói:
“Làm đẹp lắm.”
Quang Viễn được nước lấn tới, hôn lên môi hồng ướt át, rồi nói:
“Anh coi cái này là phần thưởng nhé.”
Cô bị hôn bất ngờ, cảm giác như có tia sét sượt qua người, không đáp lại lời anh. Nguyệt Thiền quay đi, nhìn xuống nền tuyết trước mắt, nặn nặn một hình tròn, không dám nhìn cái con người kia.
Nặn tuyết, nặn tuyết, ném tuyết.
Hai người đều chơi, cô hơi mệt mà dựa sát vai anh, Nguyệt Thiền mỉn cười hạnh phúc, nói:
“Hôm nay vui lắm, cảm ơn anh.”
Quang Viễn vỗ về thân thể mềm mại:
“Nhiệm vụ của anh mà.”
Cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu, mệt rồi, thật muốn ngủ. Trước kia Nguyệt Thiền thường bị thiếu ngủ rất nhiều, nhưng từ khi gặp anh mọi thứ đều thay đổi, giấc mộng đáng sợ không còn xuất hiện một cách thường xuyên.
Ngày ngày càng giảm, cô dựa lên vai anh, chầm chậm nhắm mắt. Cảm nhận cái không khí lành lạnh, cảm nhận mùi hương trên chịu trên người Quang Viễn, cảm nhận mật ngọt hôn nhân.
Không biết từ khi nào, Nguyệt Thiền đã được anh vỗ về đến mức chìm vào mộng sâu. Quang Viễn chưa muốn vào xe, muốn tận hưởng cảm giác này nhiều hơn, nhưng lại lo cho sức khỏe của cô hơn.
“Sao lại khóc rồi?”
Cô giật mình quay đầu, sương mỏng đọng trên mắt vẫn còn đó, Nguyệt Thiền vội vàng lắc đầu, nói:
“Không có gì, nhớ lại chuyện không vui thôi.”
Anh ngồi xuống, xoa đầu của cô, nói:
“Không vui thì đừng có nhớ lại. Nghe chưa?”
Nguyệt Thiền rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừm.”
Quang Viễn đột ngột nắm lấy cằm cô, hôn lên má hồng mịn màng, anh nói:
“Khóc là không tốt.”
Nguyệt Thiền lại bị Quang Viễn cưỡng hôn, bị trêu tới mức đỏ mặt, anh lại không chịu dừng ở má. Uyển chuyển rời xuống cổ trắng mịn màng, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt dịu dàng.
Sắc đen như tấm lụa mỏng bao trùm cả khoảng trời, không khí lành lạnh của trời đêm thật khiến con người ta nổi da gà, cô mặc cho Quang Viễn muốn làm gì thì làm, hơi thở như muốn hòa làm một.
Anh nói:
“Nguyệt Thiền à, anh nguyện dâng hiến cả cuộc đời của anh cho em.”
Nguyệt Thiền ôm vòng tay qua cổ Quang Viễn, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thu:
“Anh ngốc lắm.”
Cô cảm thấy cảm động, cũng cảm thấy xót xa. Yêu nhiều, đau nhiều, Nguyệt Thiền cũng yêu anh. Nhưng cô cảm nhận được rằng, tình yêu của mình không lớn bằng Quang Viễn, cảm giác áy náy cứ trỗi dậy trong lòng.
Anh gục mặt lên vai Nguyệt Thiền, cọ cọ lên da thịt mềm mại, nói:
“Không ngốc, yêu em là việc làm thông minh nhất cuộc đời anh.”
Động lòng, lại động lòng rồi.
Cô không biết nói gì, không biết nên đáp lại như thế nào, Quang Viễn như đọc được suy nghĩ của Nguyệt Thiền, dịu dàng nói:
“Chầm chậm, em hãy cứ chầm chậm mở lòng, tiếp nhận tình yêu của anh.”
Anh vuốt ve mái tóc đen dài buông xõa, cái cảm giác mà khi xưa chưa từng nhận được, khiến Mạc Quang Viễn cảm thấy rất thỏa mãn. Đôi mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, anh không mơ, đây là hiện thực.
Năm xưa, người ngắm tuyết, ta ngắm người.
Giờ đây, người bên ta, ta bên người, mong rằng mãi mãi bên nhau.
Quang Viễn luyến tiếc rời khỏi thân thể mềm mại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô mà chẳng nói gì.
Thay thế Nguyệt Thiền mới hỏi:
“Anh nhìn em làm cái gì?”
Anh không giấu nụ cười trên môi, nói:
“Nguyệt Thiền, anh nói em nghe cái này.”
Quang Viễn vừa lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc mảnh vừa nói:
“Em nhìn này.”
Cô thắc mắc, vẫn nhìn theo hướng dây chuyền mảnh trong tay anh, mặt dây chuyền rất kỳ lạ, không tròn không cong.
Nguyệt Thiền nhìn anh mà nói:
“Gì vậy?”
Quang Viễn nhìn cô, ghé sát lại bên tai Nguyệt Thiền, nhấn mạnh từng câu:
“Mảnh ghép còn lại của chiếc vòng em đang đeo đấy.”
Anh nhẹ giọng hơn, nói tiếp:
“Em biết không, đây sẽ là vật định tình của chúng ta đấy, em là trăng khuyết, anh là… hình hơi méo.”
“Nhưng không vấn đề gì, khi ghép lại sẽ thành trăng tròn, một khi đã thiếu thì sẽ không còn nguyên vẹn nữa.”
“Nên là chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi rồi.”
Quang Viễn nhìn người trước mắt, tỉ mỉ dặn dò:
“Em nhớ chưa? Nhớ bên anh mãi mãi đấy.”
Nguyệt Thiền thiếu chút nữa là bật cười, nhưng ánh mắt lại không dấu nổi ý cười, cô hơi ngượng, nhỏ giọng nói ra vài lời:
“Em nhớ rồi.”
Anh cười, lại đột ngột hôn lên trán Nguyệt Thiền, buông lời cảnh cáo:
“Em không được nuốt lời đâu đấy, nuốt là bị phạt.”
Cô gật đầu, cảm thấy thoải mái trong lòng, Nguyệt Thiền vươn tay lên, xoa xoa đầu Quang Viễn:
“Em biết rồi, không nuốt, hứa đấy.”
Trong ánh mắt là sự ấm áp, cô yêu, muốn yêu con người này.
Đắm chìm vào mật ngọt, thật khiến mình vui vẻ, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi nói:
“Anh nặn cái này tặng em nhé?”
“Hửm, tặng gì?”
Quang Viễn quay đi, vơ lấy tuyết trắng, vừa làm gì đó vừa nói:
“Em không được nhìn.”
Cô theo ý anh, nói:
“Không nhìn thì không nhìn.”
Sau vài phút, Quang Viễn len lén nhìn cô, cười cười:
“Tặng em.”
Nguyệt Thiền bây giờ mới nhìn, cô nhìn hình tuyết trên tay anh. Trái tim được làm từ tuyết có chút méo mó, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đấy là hình trái tim, Nguyệt Thiền cảm thấy mình giống như đang chơi với trẻ con.
Khoé môi cong nhẹ, khen ngợi nói:
“Làm đẹp lắm.”
Quang Viễn được nước lấn tới, hôn lên môi hồng ướt át, rồi nói:
“Anh coi cái này là phần thưởng nhé.”
Cô bị hôn bất ngờ, cảm giác như có tia sét sượt qua người, không đáp lại lời anh. Nguyệt Thiền quay đi, nhìn xuống nền tuyết trước mắt, nặn nặn một hình tròn, không dám nhìn cái con người kia.
Nặn tuyết, nặn tuyết, ném tuyết.
Hai người đều chơi, cô hơi mệt mà dựa sát vai anh, Nguyệt Thiền mỉn cười hạnh phúc, nói:
“Hôm nay vui lắm, cảm ơn anh.”
Quang Viễn vỗ về thân thể mềm mại:
“Nhiệm vụ của anh mà.”
Cô cảm thấy mi mắt nặng trĩu, mệt rồi, thật muốn ngủ. Trước kia Nguyệt Thiền thường bị thiếu ngủ rất nhiều, nhưng từ khi gặp anh mọi thứ đều thay đổi, giấc mộng đáng sợ không còn xuất hiện một cách thường xuyên.
Ngày ngày càng giảm, cô dựa lên vai anh, chầm chậm nhắm mắt. Cảm nhận cái không khí lành lạnh, cảm nhận mùi hương trên chịu trên người Quang Viễn, cảm nhận mật ngọt hôn nhân.
Không biết từ khi nào, Nguyệt Thiền đã được anh vỗ về đến mức chìm vào mộng sâu. Quang Viễn chưa muốn vào xe, muốn tận hưởng cảm giác này nhiều hơn, nhưng lại lo cho sức khỏe của cô hơn.
/59
|