Cô không muốn, thậm chí là cảm thấy ghét bỏ, Nguyệt Thiền nhíu mày, sương mỏng đọng lại trên đôi mắt. Cô dùng hết sức lực mình có, tát anh một cái, má phải Quang Viễn ửng đỏ.
Nguyệt Thiền khóc.
Trái tim nguội lạnh, đây đâu còn là người cô từng trao đi chữ tình.
Cổ họng khô rát, lời căm hận như mắc kẹt lại nơi đáy lòng, Nguyệt Thiền nhìn anh. Nhìn cái dáng vẻ kì lạ, nhìn cái dáng vẻ đáng sợ của anh, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Ánh mắt Quang Viễn như ngưng động, lồng ngực đau nhói, nhìn nước mắt lăn dài trên má cô.
Đây thực sự là dáng vẻ mà anh muốn nhìn sao?
Không, không phải.
Quang Viễn thẳng lưng, vươn tay định lau đi nước mắt lăn dài trên má Nguyệt Thiền, liền nhận chỉ là ánh mắt ghét bỏ, cái gạt tay vô tình.
“Đừng động vào tôi, đừng bao giờ động vào tôi.”
Không gian tĩnh lặng vô thanh, càng làm cho mọi thứ nặng nề một cách lạ lùng.
Anh mặc kệ, vẫn vươn tay lau đi nước mắt trên má cô, vẫn là cái gạt tay cùng ánh mắt ghét bỏ. Quang Viễn trong lòng dâng trào một dòng cảm xúc đau đớn, để chân Nguyệt Thiền xuống khỏi vai mình, anh nói:
“Lạnh rồi, để anh mặc đồ cho em.”
Cô hất tay anh ra, gắt lên:
“Để tôi yên đi.”
Quang Viễn không nói gì, ánh mắt không động, chậm rãi nhặt váy dài trên nền sàn lạnh. Anh đặt nó lên người Nguyệt Thiền, ngữ khí ôn dịu:
“Thế em mặc đi, anh đợi em.”
Quanh Viễn đứng dậy, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, giống như một cái xoa đầu nhẹ nhàng:
“Mặc đi, anh đợi em.”
Quang Viễn rời đi, cầm lấy đèn dầu dưới sàn, không quay lại mà nói:
“Anh đợi em.”
Anh không dám quay lại, sợ phải đối mặt với thứ ánh mắt ghét bỏ giống hệt năm xưa, sợ những giọt nước mắt của Nguyệt Thiền, sợ cả chính mình. Cô nhìn váy trong lòng mình, nước mắt vẫn không dừng lại được, thân thể vẫn run rẩy, lặng lẽ mặc lại đồ.
Quang Viễn đi rồi, xung quanh chỉ là bóng đen u tối, tự mình lau đi nước mắt lăn dài trên má.
Giờ đây, có nên chạy tiếp không?
Nguyệt Thiền không muốn chạy nữa, cô đưa mắt nhìn hành lang dài, nhìn xung quanh chỉ có một sắc đen.
Chua xót nói:
“Bây giờ chạy, có thể thoát sao.”
Nguyệt Thiền mặc đồ xong, cô nên đi về phía anh sao? Nguyệt Thiền vừa nghĩ, cảm thấy không bao giờ muốn, cô ngồi sụp xuống nền sàn lạnh đến thấu xương, dựa lưng lên tường. Chỉ muốn ở đây lâu hơn một chút, không muốn gặp lại người kia nữa.
Đáy mắt lại chứa nước, trái tim vỡ vụn đến nguội lạnh.
Mười phút, hai mươi phút trôi qua, Nguyệt Thiền vẫn ở đây, bất động như vật vô tri vô giác, lệ cũng không còn rơi nữa.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm:
“Đừng ngồi ở đây, lạnh lắm.”
Cô giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị một đôi tay nắm lấy eo mà nhấc lên, anh choàng lên người Nguyệt Thiền áo khoác lông, chẳng nói thêm bất cứ một lời.
Cô không muốn mặc, vừa định cởi ra liền bị Quang Viễn cau mày, trong ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, Nguyệt Thiền nhìn thấy trong ánh mắt anh tràn ngập vẻ khó chịu, sắc mặt không tốt.
Nhưng cô vẫn dứt khoát cởi bỏ áo choàng, không mặc. Đưa về phía Quang Viễn, trầm giọng nói:
“Tôi không cần, thả tôi ra.”
Anh nhận lấy áo choàng, không nói một lời nào, nắm lấy một phần nhỏ cổ tay áo Nguyệt Thiền, dắt đi trong sự im lặng.
Cô được anh dẫn tới căn phòng cũ, Nguyệt Thiền không cần Quang Viễn nói, tự mình bước vào, cô rũ mắt, nói thêm:
“Trả cho tôi tự do đi, Mạc Quang Viễn.”
Anh không trả lời câu này của Nguyệt Thiền, chỉ nói:
“Đồ ăn mới anh mang tới cho em rồi, ăn đi, đừng để đó.”
“Đừng để mình bị đói, đây là tự lo cho mình.”
Rồi Quang Viễn đóng cửa, khóa trái, anh không rời đi đâu cả. Ngồi sụp xuống sàn, Quang Viễn dựa lưng lên cửa gỗ, ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng trong bóng tối, mắt đỏ hoe, nước mắt cố kìm nén cũng đã không giữ nổi. Anh tự nói:
“Mình sai rồi, thật sự sai rồi, thật sự khiến em ấy ghét mình rồi.”
Chết trong tâm, trong tim.
Quang Viễn nhận ra mình thực sự sai rồi, giữ cô lại bên anh một cách ép buộc thực sự không đúng.
Ánh mắt nặng nề chứa nhiều tâm tư, con ngươi xanh nước đậm nét mang theo nỗi buồn khó nói.
Giọng nói kì lạ vang vọng bên tai:
“Ngươi muốn để người mình yêu đi dễ thế à?”
“Cũng có lòng tốt đấy à? Giết bao mạng người để có được ả, giờ lại mềm lòng.”
Chân mày đen nhíu lại, Quang Viễn nói, ngữ khí lạnh lẽo:
“Cút.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, cô vẫn không đụng tới đồ ăn trên bàn, vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt lộ ra, Nguyệt Thiền bước tới bên giường. Thả mình nằm xuống, cô lại khóc, rũ mi mắt, bắt ép bản thân chìm vào mộng sâu.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Nguyệt Thiền chợt tỉnh, thứ ánh sáng mờ nhạt khiến mắt cô nhức mỏi. Nguyệt Thiền xoa xoa mi tâm, mở mắt để nhìn rõ mọi thứ.
Cô nhận ra đây không phải căn phòng lúc nãy, rộng hơn rất nhiều, giường cũng như vậy. Có cửa sổ, sắc trời bên ngoài không tốt, tuyết rơi rất nhiều, trắng xóa thanh bạch, Nguyệt Thiền bất ngờ, cô ngồi hẳn dậy.
Khẽ nói:
“Anh ta cho mình chuyển phòng rồi sao.”
Nguyệt Thiền bước xuống giường, muốn đi tới bên cửa sổ, liền bị vật gì đó níu lại. Khiến cả người ngã vào, lúc này cô mới ngoại lại nhìn, Nguyệt Thiền không nói thành lời.
Cổ chân cô bị xích lại.
Nguyệt Thiền khóc.
Trái tim nguội lạnh, đây đâu còn là người cô từng trao đi chữ tình.
Cổ họng khô rát, lời căm hận như mắc kẹt lại nơi đáy lòng, Nguyệt Thiền nhìn anh. Nhìn cái dáng vẻ kì lạ, nhìn cái dáng vẻ đáng sợ của anh, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Ánh mắt Quang Viễn như ngưng động, lồng ngực đau nhói, nhìn nước mắt lăn dài trên má cô.
Đây thực sự là dáng vẻ mà anh muốn nhìn sao?
Không, không phải.
Quang Viễn thẳng lưng, vươn tay định lau đi nước mắt lăn dài trên má Nguyệt Thiền, liền nhận chỉ là ánh mắt ghét bỏ, cái gạt tay vô tình.
“Đừng động vào tôi, đừng bao giờ động vào tôi.”
Không gian tĩnh lặng vô thanh, càng làm cho mọi thứ nặng nề một cách lạ lùng.
Anh mặc kệ, vẫn vươn tay lau đi nước mắt trên má cô, vẫn là cái gạt tay cùng ánh mắt ghét bỏ. Quang Viễn trong lòng dâng trào một dòng cảm xúc đau đớn, để chân Nguyệt Thiền xuống khỏi vai mình, anh nói:
“Lạnh rồi, để anh mặc đồ cho em.”
Cô hất tay anh ra, gắt lên:
“Để tôi yên đi.”
Quang Viễn không nói gì, ánh mắt không động, chậm rãi nhặt váy dài trên nền sàn lạnh. Anh đặt nó lên người Nguyệt Thiền, ngữ khí ôn dịu:
“Thế em mặc đi, anh đợi em.”
Quanh Viễn đứng dậy, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, giống như một cái xoa đầu nhẹ nhàng:
“Mặc đi, anh đợi em.”
Quang Viễn rời đi, cầm lấy đèn dầu dưới sàn, không quay lại mà nói:
“Anh đợi em.”
Anh không dám quay lại, sợ phải đối mặt với thứ ánh mắt ghét bỏ giống hệt năm xưa, sợ những giọt nước mắt của Nguyệt Thiền, sợ cả chính mình. Cô nhìn váy trong lòng mình, nước mắt vẫn không dừng lại được, thân thể vẫn run rẩy, lặng lẽ mặc lại đồ.
Quang Viễn đi rồi, xung quanh chỉ là bóng đen u tối, tự mình lau đi nước mắt lăn dài trên má.
Giờ đây, có nên chạy tiếp không?
Nguyệt Thiền không muốn chạy nữa, cô đưa mắt nhìn hành lang dài, nhìn xung quanh chỉ có một sắc đen.
Chua xót nói:
“Bây giờ chạy, có thể thoát sao.”
Nguyệt Thiền mặc đồ xong, cô nên đi về phía anh sao? Nguyệt Thiền vừa nghĩ, cảm thấy không bao giờ muốn, cô ngồi sụp xuống nền sàn lạnh đến thấu xương, dựa lưng lên tường. Chỉ muốn ở đây lâu hơn một chút, không muốn gặp lại người kia nữa.
Đáy mắt lại chứa nước, trái tim vỡ vụn đến nguội lạnh.
Mười phút, hai mươi phút trôi qua, Nguyệt Thiền vẫn ở đây, bất động như vật vô tri vô giác, lệ cũng không còn rơi nữa.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm:
“Đừng ngồi ở đây, lạnh lắm.”
Cô giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã bị một đôi tay nắm lấy eo mà nhấc lên, anh choàng lên người Nguyệt Thiền áo khoác lông, chẳng nói thêm bất cứ một lời.
Cô không muốn mặc, vừa định cởi ra liền bị Quang Viễn cau mày, trong ánh sáng mờ ảo của đèn dầu, Nguyệt Thiền nhìn thấy trong ánh mắt anh tràn ngập vẻ khó chịu, sắc mặt không tốt.
Nhưng cô vẫn dứt khoát cởi bỏ áo choàng, không mặc. Đưa về phía Quang Viễn, trầm giọng nói:
“Tôi không cần, thả tôi ra.”
Anh nhận lấy áo choàng, không nói một lời nào, nắm lấy một phần nhỏ cổ tay áo Nguyệt Thiền, dắt đi trong sự im lặng.
Cô được anh dẫn tới căn phòng cũ, Nguyệt Thiền không cần Quang Viễn nói, tự mình bước vào, cô rũ mắt, nói thêm:
“Trả cho tôi tự do đi, Mạc Quang Viễn.”
Anh không trả lời câu này của Nguyệt Thiền, chỉ nói:
“Đồ ăn mới anh mang tới cho em rồi, ăn đi, đừng để đó.”
“Đừng để mình bị đói, đây là tự lo cho mình.”
Rồi Quang Viễn đóng cửa, khóa trái, anh không rời đi đâu cả. Ngồi sụp xuống sàn, Quang Viễn dựa lưng lên cửa gỗ, ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng trong bóng tối, mắt đỏ hoe, nước mắt cố kìm nén cũng đã không giữ nổi. Anh tự nói:
“Mình sai rồi, thật sự sai rồi, thật sự khiến em ấy ghét mình rồi.”
Chết trong tâm, trong tim.
Quang Viễn nhận ra mình thực sự sai rồi, giữ cô lại bên anh một cách ép buộc thực sự không đúng.
Ánh mắt nặng nề chứa nhiều tâm tư, con ngươi xanh nước đậm nét mang theo nỗi buồn khó nói.
Giọng nói kì lạ vang vọng bên tai:
“Ngươi muốn để người mình yêu đi dễ thế à?”
“Cũng có lòng tốt đấy à? Giết bao mạng người để có được ả, giờ lại mềm lòng.”
Chân mày đen nhíu lại, Quang Viễn nói, ngữ khí lạnh lẽo:
“Cút.”
Trong căn phòng tĩnh lặng, cô vẫn không đụng tới đồ ăn trên bàn, vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt lộ ra, Nguyệt Thiền bước tới bên giường. Thả mình nằm xuống, cô lại khóc, rũ mi mắt, bắt ép bản thân chìm vào mộng sâu.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Nguyệt Thiền chợt tỉnh, thứ ánh sáng mờ nhạt khiến mắt cô nhức mỏi. Nguyệt Thiền xoa xoa mi tâm, mở mắt để nhìn rõ mọi thứ.
Cô nhận ra đây không phải căn phòng lúc nãy, rộng hơn rất nhiều, giường cũng như vậy. Có cửa sổ, sắc trời bên ngoài không tốt, tuyết rơi rất nhiều, trắng xóa thanh bạch, Nguyệt Thiền bất ngờ, cô ngồi hẳn dậy.
Khẽ nói:
“Anh ta cho mình chuyển phòng rồi sao.”
Nguyệt Thiền bước xuống giường, muốn đi tới bên cửa sổ, liền bị vật gì đó níu lại. Khiến cả người ngã vào, lúc này cô mới ngoại lại nhìn, Nguyệt Thiền không nói thành lời.
Cổ chân cô bị xích lại.
/59
|