Nguyệt Thiền không vùng ra thoát khỏi cái nắm tay này được, mày nhíu lại, hét lớn:
“Thằng điên, bỏ tôi ra.”
“Bỏ ra, tôi nói lại là bỏ ra.”
Cảnh Nghi nắm chặt lấy cổ tay nhỏ của cô, cau mày liếc nhìn thân thể kiệt sức do mất máu trên nền tuyết, anh lôi Nguyệt Thiền vào nhà. Mặc cho cô có vùng vẫy ra sao, Nguyệt Thiền cúi xuống cắn chặt lấy cánh tay Cảnh Nghi, đến mức chảy máu.
Anh chẳng quan tâm tới, vẫn lôi cô, tiện tay ném Nguyệt Thiền vào một phòng ngay cạnh đó. Cô bị hất không thương tiếc, đầu gối ma sát với nền sàn, Nguyệt Thiền không có thời gian để đau, còn có người đang đau đớn hơn cô gấp trăm lần.
Nguyệt Thiền ngoái đầu lại, nhận được cái đóng cửa của người bên ngoài, cô tuyệt vọng đập lên cánh cửa, hét to dù cổ họng đã khô rát:
“Thả tôi ra, thả tôi ra.”
Nguyệt Thiền lại rơi lệ, mọi chuyện đột ngột ập đến, khiến cô cảm thấy khó thở:
“Xin anh, xin anh, nhốt hay làm gì tôi cũng được, hãy cứu Mạc Quang Viễn đi, xin anh mà, tôi cầu xin anh.”
“Tôi cầu xin anh, cứu anh ấy đi.”
Nguyệt Thiền không biết người ngoài kia có còn đứng đó hay không, nhưng lời cầu xin vẫn vang lên liên tục, ánh mắt cô tối dần, nơi đáy mắt chỉ có nước. Máu đỏ cũng đã khô lại, in hằn trên da thịt trắng nõn.
Nguyệt Thiền vô vọng đi xung quanh phòng, gấp gáp tìm đủ mọi thứ để phá khóa, cô đã ba ngày chưa ăn gì, thân thể mềm yếu suy kiệt. Tay Nguyệt Thiền run rẩy, cầm những thứ vừa tìm được liên tục đập khóa, cô không rõ mình lấy sức lực ở đâu, nhưng nơi đáy lòng Nguyệt Thiền không muốn Quang Viễn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Quang Viễn muốn ngủ, chân anh vô lực chẳng thể cử động, liên tục truyền đến những nỗi đau thấu xương. Máu vẫn không ngừng tuôn ra, nền tuyết trắng tinh khôi bị máu đỏ nhuộm lên, Quang Viễn nhìn về phía cánh cửa, hơi thở yếu dần.
Anh muốn biết Nguyệt Thiền ra sao rồi, có bị thương không, Quang Viễn cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, cái lạnh của gió đông xen lẫn sự đau đớn cứ quẩn quanh bên anh không rời. Vương Cảnh Nghi bước ra ngoài, anh cầm theo súng trường bên vai, từng bước đến bên Mạc Quang Viễn.
Âm thanh trầm lạnh vang lên:
“Này, cùng tôi chơi một trò.”
“Chạy đi, nếu chạy được thì Cảnh Nghi đây tha cho cái thân này của mày.”
Nói rồi lại điều chỉnh nòng súng, bắn một phát vào ngay chỗ bị thương vẫn không ngừng chảy máu của Quang Viễn. Khóe môi khẽ nhếch, trầm lạnh nói:
“Sao vậy?”
“Không muốn chạy à?”
Quang Viễn cố gắng nén đau, cảm giác da thịt bị đạn bạc xuyên qua đau đớn không tả được, lúc đầu truyền đến mà cảm giác nóng bỏng nơi da thịt. Nhưng như này có là gì, kiếp trước anh còn trải qua nhiều cực hình hơn thế này.
Quang Viễn nhíu mày, đôi mắt xanh mang màu biển chất chứa nỗi căm hận, nói ra từng lời:
“Nguyệt Thiền, thả cô ấy ra.”
Cảnh Nghi “Ồ” lên một tiếng, chầm chậm khom người, nói:
“Muốn gặp không? Tôi ban phước cho gặp lần cuối.”
Anh cúi xuống, nắm lấy cổ áo Quang Viễn mà lôi đi, vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Vải trắng cũng không giữ được bao nhiêu, nhưng Cảnh Nghi không để anh gặp Nguyệt Thiền, hắn lôi anh vào một căn phòng.
Ném Quang Viễn như một thứ bẩn thỉu.
Cảnh Nghi ngồi trên ghế, nhìn người dưới sàn vật vã vẫn cảm thấy chưa đủ, đương nhiên là chưa đủ. Năm đó, chính hắn là kẻ đã giết chết Đức quý phi, người mà Vương Cảnh Nghi yêu nhất, sủng nhất.
Cao quý phi chết một cách dã man, hắn nhớ, lúc tìm tới, đã nhìn thấy nàng ấy chết từ lâu, mắt bị móc ra. Từng ngón tay bị cắt rời, một đao chí mạng vào cổ, hơn nữa còn bị treo trên cột, nhìn người hắn yêu chết trước mắt hắn, làm sao mà Cảnh Nghi chịu nổi.
Anh cầm lấy bút mực trên bàn, mở nắp.
Vương Cảnh Nghi nắm chặt lấy tóc Quang Viễn, lôi anh ném mạnh vào tường, một lần dứt khoát để đầu bút mực ghim sâu vào vết thương trên bả vai.
Hắn cau mày, tức giận nói:
“Mày có nhớ mày đã làm gì Đức quý phi không, cô ấy là người vô tội, hiền lương thục đức, sao mày có thể làm vậy hả?”
Quang Viễn cảm thấy nực cười, ngước lên nhìn hắn, mày đen nhíu lại:
“Hiền lương thục đức, nực cười.”
“Vương Cảnh Nghi, rõ ràng ngươi biết cô ta làm ra những loại chuyện gì, nhưng vẫn dung túng tha thứ.”
“Cô ta đầu độc Nguyệt Thiền từng ngày, làm cho thân thể cô ấy suy nhược.”
Nói đến đây, anh chỉ cảm thấy xót xa cho người mình yêu, cô ấy một lòng yêu lấy một người, để rồi nhận lại chỉ là ánh nhìn máu lạnh, khi Nguyệt Thiền bị bệnh nặng. Thời gian sống cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoàng thượng khi đó cũng chưa từng tới thăm hay hỏi han, mặc xác cho cô ấy sống chết ra sao, Quang Viễn không chịu nổi khi nhìn người thương như vậy.
Hắn không thương thì để người khác thương.
“Cũng phải, người mong Nguyệt Thiền chết chính là ngươi mà, để danh chính ngôn thuận đưa Đức quý phi lên làm kế hậu.”
Anh bị Vương Cảnh Nghi cho ăn một cái tát trời giáng:
“Đừng có mà ăn nói hàm hồ.”
Quang Viễn chỉ cười, anh nói:
“Sao? Trúng tim đen rồi à.”
Đức quý phi, Quang Viễn còn hận không cho ả một cái chết đau đớn hơn.
Anh nói lại:
“Thả… Nguyệt Thiền ra.”
Cảnh Nghi không nói gì, anh lại hút thuốc, mùi thuốc quẩn quanh căn phòng, khó chịu tới mức khiến người khác ngộp thở. Cảnh Nghi cầm điếu thuốc còn đang cháy, di di trên vết thương trên chân Quang Viễn.
Anh trở lại ghế, ngồi xuống, thả lưng ra sau, nhàn nhã ngủ một giấc, mặc kệ người còn lại trong phòng sống chết ra sao.
Mạc Quang Viễn yếu dần, cơn đau cứ lan rộng ra khắp cơ thể anh, Quang Viễn dựa lưng lên tường, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, không có điểm tựa.
Bên tai anh truyền đến thanh âm lành lạnh:
“Nhìn ngươi tàn quá.”
Quang Viễn cau mày, mấp máy môi nói:
“Ừ.”
“Thằng điên, bỏ tôi ra.”
“Bỏ ra, tôi nói lại là bỏ ra.”
Cảnh Nghi nắm chặt lấy cổ tay nhỏ của cô, cau mày liếc nhìn thân thể kiệt sức do mất máu trên nền tuyết, anh lôi Nguyệt Thiền vào nhà. Mặc cho cô có vùng vẫy ra sao, Nguyệt Thiền cúi xuống cắn chặt lấy cánh tay Cảnh Nghi, đến mức chảy máu.
Anh chẳng quan tâm tới, vẫn lôi cô, tiện tay ném Nguyệt Thiền vào một phòng ngay cạnh đó. Cô bị hất không thương tiếc, đầu gối ma sát với nền sàn, Nguyệt Thiền không có thời gian để đau, còn có người đang đau đớn hơn cô gấp trăm lần.
Nguyệt Thiền ngoái đầu lại, nhận được cái đóng cửa của người bên ngoài, cô tuyệt vọng đập lên cánh cửa, hét to dù cổ họng đã khô rát:
“Thả tôi ra, thả tôi ra.”
Nguyệt Thiền lại rơi lệ, mọi chuyện đột ngột ập đến, khiến cô cảm thấy khó thở:
“Xin anh, xin anh, nhốt hay làm gì tôi cũng được, hãy cứu Mạc Quang Viễn đi, xin anh mà, tôi cầu xin anh.”
“Tôi cầu xin anh, cứu anh ấy đi.”
Nguyệt Thiền không biết người ngoài kia có còn đứng đó hay không, nhưng lời cầu xin vẫn vang lên liên tục, ánh mắt cô tối dần, nơi đáy mắt chỉ có nước. Máu đỏ cũng đã khô lại, in hằn trên da thịt trắng nõn.
Nguyệt Thiền vô vọng đi xung quanh phòng, gấp gáp tìm đủ mọi thứ để phá khóa, cô đã ba ngày chưa ăn gì, thân thể mềm yếu suy kiệt. Tay Nguyệt Thiền run rẩy, cầm những thứ vừa tìm được liên tục đập khóa, cô không rõ mình lấy sức lực ở đâu, nhưng nơi đáy lòng Nguyệt Thiền không muốn Quang Viễn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Quang Viễn muốn ngủ, chân anh vô lực chẳng thể cử động, liên tục truyền đến những nỗi đau thấu xương. Máu vẫn không ngừng tuôn ra, nền tuyết trắng tinh khôi bị máu đỏ nhuộm lên, Quang Viễn nhìn về phía cánh cửa, hơi thở yếu dần.
Anh muốn biết Nguyệt Thiền ra sao rồi, có bị thương không, Quang Viễn cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, cái lạnh của gió đông xen lẫn sự đau đớn cứ quẩn quanh bên anh không rời. Vương Cảnh Nghi bước ra ngoài, anh cầm theo súng trường bên vai, từng bước đến bên Mạc Quang Viễn.
Âm thanh trầm lạnh vang lên:
“Này, cùng tôi chơi một trò.”
“Chạy đi, nếu chạy được thì Cảnh Nghi đây tha cho cái thân này của mày.”
Nói rồi lại điều chỉnh nòng súng, bắn một phát vào ngay chỗ bị thương vẫn không ngừng chảy máu của Quang Viễn. Khóe môi khẽ nhếch, trầm lạnh nói:
“Sao vậy?”
“Không muốn chạy à?”
Quang Viễn cố gắng nén đau, cảm giác da thịt bị đạn bạc xuyên qua đau đớn không tả được, lúc đầu truyền đến mà cảm giác nóng bỏng nơi da thịt. Nhưng như này có là gì, kiếp trước anh còn trải qua nhiều cực hình hơn thế này.
Quang Viễn nhíu mày, đôi mắt xanh mang màu biển chất chứa nỗi căm hận, nói ra từng lời:
“Nguyệt Thiền, thả cô ấy ra.”
Cảnh Nghi “Ồ” lên một tiếng, chầm chậm khom người, nói:
“Muốn gặp không? Tôi ban phước cho gặp lần cuối.”
Anh cúi xuống, nắm lấy cổ áo Quang Viễn mà lôi đi, vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Vải trắng cũng không giữ được bao nhiêu, nhưng Cảnh Nghi không để anh gặp Nguyệt Thiền, hắn lôi anh vào một căn phòng.
Ném Quang Viễn như một thứ bẩn thỉu.
Cảnh Nghi ngồi trên ghế, nhìn người dưới sàn vật vã vẫn cảm thấy chưa đủ, đương nhiên là chưa đủ. Năm đó, chính hắn là kẻ đã giết chết Đức quý phi, người mà Vương Cảnh Nghi yêu nhất, sủng nhất.
Cao quý phi chết một cách dã man, hắn nhớ, lúc tìm tới, đã nhìn thấy nàng ấy chết từ lâu, mắt bị móc ra. Từng ngón tay bị cắt rời, một đao chí mạng vào cổ, hơn nữa còn bị treo trên cột, nhìn người hắn yêu chết trước mắt hắn, làm sao mà Cảnh Nghi chịu nổi.
Anh cầm lấy bút mực trên bàn, mở nắp.
Vương Cảnh Nghi nắm chặt lấy tóc Quang Viễn, lôi anh ném mạnh vào tường, một lần dứt khoát để đầu bút mực ghim sâu vào vết thương trên bả vai.
Hắn cau mày, tức giận nói:
“Mày có nhớ mày đã làm gì Đức quý phi không, cô ấy là người vô tội, hiền lương thục đức, sao mày có thể làm vậy hả?”
Quang Viễn cảm thấy nực cười, ngước lên nhìn hắn, mày đen nhíu lại:
“Hiền lương thục đức, nực cười.”
“Vương Cảnh Nghi, rõ ràng ngươi biết cô ta làm ra những loại chuyện gì, nhưng vẫn dung túng tha thứ.”
“Cô ta đầu độc Nguyệt Thiền từng ngày, làm cho thân thể cô ấy suy nhược.”
Nói đến đây, anh chỉ cảm thấy xót xa cho người mình yêu, cô ấy một lòng yêu lấy một người, để rồi nhận lại chỉ là ánh nhìn máu lạnh, khi Nguyệt Thiền bị bệnh nặng. Thời gian sống cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoàng thượng khi đó cũng chưa từng tới thăm hay hỏi han, mặc xác cho cô ấy sống chết ra sao, Quang Viễn không chịu nổi khi nhìn người thương như vậy.
Hắn không thương thì để người khác thương.
“Cũng phải, người mong Nguyệt Thiền chết chính là ngươi mà, để danh chính ngôn thuận đưa Đức quý phi lên làm kế hậu.”
Anh bị Vương Cảnh Nghi cho ăn một cái tát trời giáng:
“Đừng có mà ăn nói hàm hồ.”
Quang Viễn chỉ cười, anh nói:
“Sao? Trúng tim đen rồi à.”
Đức quý phi, Quang Viễn còn hận không cho ả một cái chết đau đớn hơn.
Anh nói lại:
“Thả… Nguyệt Thiền ra.”
Cảnh Nghi không nói gì, anh lại hút thuốc, mùi thuốc quẩn quanh căn phòng, khó chịu tới mức khiến người khác ngộp thở. Cảnh Nghi cầm điếu thuốc còn đang cháy, di di trên vết thương trên chân Quang Viễn.
Anh trở lại ghế, ngồi xuống, thả lưng ra sau, nhàn nhã ngủ một giấc, mặc kệ người còn lại trong phòng sống chết ra sao.
Mạc Quang Viễn yếu dần, cơn đau cứ lan rộng ra khắp cơ thể anh, Quang Viễn dựa lưng lên tường, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, không có điểm tựa.
Bên tai anh truyền đến thanh âm lành lạnh:
“Nhìn ngươi tàn quá.”
Quang Viễn cau mày, mấp máy môi nói:
“Ừ.”
/59
|