Mưu Đồ Dụ Dỗ

Chương 41 - Tiểu xử nam ngây thơ

/101


Editor: Xu

Beta: Sue

"Miệng em làm sao vậy, không thoải mái sao?"

Khương Ngâm không biết vì sao anh lại có thể chững chạc, đàng hoàng hỏi ra cái câu hỏi ngu ngốc này.

Dưới ánh mắt vô cùng khó hiểu của anh, miệng cô nhanh chóng mím thành một đường, có chút xấu hổ, có chút bực bội, còn có chút tức giận.

Sắc mặt cô trầm xuống, rất không vui, đánh vào bàn tay còn đang chạm vào môi cô, một chút xíu cảm giác yêu đương ngọt ngào cũng không có, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không tốt: "Em đi làm đây!"

Cô giả vờ muốn mở cửa xuống xe, Doãn Toại giữ chặt tay cô lại, tinh tế mà nhìn gương mặt kia: "Tức giận?"

Khương Ngâm nghiêng đầu sang một bên: "Không có!"

Doãn Toại nhíu mày nhìn cô một lúc: "Nhưng anh lại thấy em giống như đang tức giận."

"Không có tức giận!"

"Như vậy là tức giận thật rồi."

"..."

Cái người đàn ông này, cũng coi như không phải là không có thuốc chữa.

Khương Ngâm khoanh tay, dựa vào chỗ tựa lưng ngẩng đầu nhìn anh, cằm nhấc lên: "Vậy anh nói xem anh sai ở chỗ nào? Vì sao em lại tức giận?"

Doãn Toại bị hỏi như vậy, thần sắc hơi sững sờ, nhíu mày suy tư chuyện hôm nay.

Hai người cuối cùng cũng biết được tâm ý của nhau, anh muốn ở cạnh cô nhiều hơn, còn hoãn lại cuộc họp để chờ cô tỉnh lại cùng nhau ăn cơm, lúc ăn hai người vẫn rất tốt.

Sau đó, anh tự mình đưa cô đi làm, còn mang dây chuyền cho cô, đây đều là chuyện vui.

Làm sao có thể chọc cô tức giận?

Trong công việc, anh rất mẫn cảm với sai lầm, không nghĩ tới trong tình cảm lại có chút không quá lành nghề.

Nghĩ tới nghĩ lui chuyện vừa rồi, anh bỗng nhiên đoán được một loại khả năng, chỉ vào chỗ xương quai xanh của cô: "Sợi dây chuyền này, em không thích hả?"

"?"

Khương Ngâm bất mãn nhíu mày: "Không phải! Đoán lại!"

Lúc chỉ vào dây chuyền, Doãn Toại thấy ngón tay bị dính son đỏ, hình như là do vừa rồi chạm vào môi cô.

Mí mắt anh chớp chớp, thu hồi tay lại, tùy ý xoa xoa vết son môi, rồi nhìn lại môi Khương Ngâm, rốt cuộc sinh ra chút áy náy: "Ý em nói là cái này à, anh không phải cố ý, chỉ là thấy em có vẻ không thoải mái, muốn giúp em xoa xoa."

"..."

Đúng là không cứu vớt nỗi, Khương Ngâm tức giận đến tim đau, trực tiếp mở cửa xuống xe: "Quên đi, em đi làm!"

"Cạch!"

Cửa đóng lại.

Doãn Toại cảm thấy có gì không đúng lắm, vội vàng xuống xe đi theo, ở ven đường ngăn đường đi của cô.

Anh nắm chặt bả vai gầy gò của cô, có chút cúi đầu, thanh âm ôn nhu dỗ dành: "Sao lại tức giận? Nếu không em gợi ý cho anh một chút?"

Khương Ngâm có chút bất đắc dĩ, cô không nghĩ tới Doãn Toại lại thật sự là thẳng nam sắt thép.

Lẳng lặng nhìn chăm chú anh một lát, cô đột nhiên vòng cánh tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân tới gần anh: "Tuế Tuế, bây giờ em mười phần tin tưởng, trước kia anh chưa từng yêu đương."

Không chỉ chưa có yêu đương mà đoán chừng ngay cả phim tình cảm cũng chưa từng xem, đây mà là tổng tài Tinh Đồ Truyền Thông, công ty mình đầu tư phim anh cũng chưa có xem sao?

Nếu chỉ để ý một chút, cũng không phải như vậy a?

Cô tốt xấu gì chưa ăn thịt heo nhưng vẫn thấy qua heo chạy, anh thì hay rồi, đến cái này cũng không biết!

Như vậy, cô còn có thể có chuyện tình yêu ngọt ngào hay không?

Khương Ngâm thở dài, nói với anh: "Bây giờ em cảm thấy, có lẽ mối quan hệ yêu đương của hai chúng ta phải thử việc một đoạn thời gian. Sau đó em quyết định như thế nào căn cứ vào biểu hiện của anh, em sẽ chấm điểm, chờ thành tích ưu tú, rồi mới chuyển lên chính thức."

Doãn Toại: "?"

Khương Ngâm vỗ vỗ vai anh, thành khẩn nói với anh: "Nếu anh hi vọng nhanh chóng chuyển lên chính thức, em đề nghị anh nên đăng kí một lớp huấn luyện yêu đương, lấy kinh nghiệm."

"..."

Cho đến khi Khương Ngâm tiến vào công ty, Doãn Toại vẫn có chút ngơ ngác đứng tại chỗ, nhớ lại chuyện đã xảy ra sáng hôm nay.

Ánh mắt lơ đãng nhìn qua, anh nhìn thấy cách đó không xa, ở cửa công ty, một người đàn ông đi xuống xe, giúp bạn gái mở cửa xe ra, hai người ôm nhau, trao cái hôn thân mật, sau đó cô gái cười ngọt ngào, vẫy tay tạm biệt.

Doãn Toại ngồi trở lại ghế lái, chợt nhớ tới dáng vẻ chu môi vừa rồi của Khương Ngâm, nheo mắt, bỗng nhiên lĩnh ngộ được cái gì đó.

Anh chống khuỷu tay lên vô lăng, không nói gì xoa trán.

Tối hôm qua, Khương Ngâm tỏ tình làm rối loạn tiết tấu của anh, dây chuyền anh cũng không tặng, liền nghĩ hôm nay thừa dịp đưa cô đi làm, đem dây chuyền đưa cho cô, sau đó kể về chuyện của sợi dây chuyền này, cũng coi như trả lại cô một lời tỏ tình nghiêm chỉnh.

Kết quả anh vừa đeo dây chuyền lên, đang không biết nên bắt đầu nói từ đâu, liền thấy Khương Ngâm bĩu môi.

Lúc đó anh chắc là mất trí, mới hỏi ra câu hỏi như vậy.



Cuối cùng chọc giận người ta.

Cho nên vừa rồi anh đang muốn làm sao để tỏ tình thâm tình, thì cô lại muốn cùng anh hôn tạm biệt.

Hai người căn bản không cùng một kênh.

"..."

Xem ra anh thật sự không hiểu tâm tư của con gái.

Doãn Toại dùng tay ấn lên mi tâm, suy tư, cầm điện thoại gửi Wechat cho Khương Ngâm.

Lúc Khương Ngâm đi vào thang máy của tòa nhà, biểu tình còn đang suy sụp.

Đúng là ông chồng tệ, một chút lãng mạn cũng không có, trách không được hồi trước, lúc muốn tìm một người có thể cùng anh kết hôn để ứng phó người trong nhà cũng không có, còn phải đem chuyện cô cưỡng hôn lúc trước tới uy hiếp, buộc cô ký bản hợp đồng kia.

Cũng may, cô tâm địa thiện lương, chấp nhận anh.

(Khương Ngâm: Chê, phiền mà đẹp trai nên tôi mới lấy nhá =))))

Điện thoại bên trong túi xách bỗng nhiên rung lên, cô cầm lên, nhìn thấy tin nhắn Wechat.

Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Không phải là không muốn hôn, anh sợ không đủ tự chủ, hôm nay em sẽ không xuống được xe. 】 Khương Ngâm không nghĩ tới, anh lại cho cô lời giải thích như vậy.

Cô thế mà, bị thuyết phục!

Cửa thang máy mở ra, cô đi vào, còn đang lặp đi lặp lại nhìn tin nhắn Wechat của anh, mặt dần dần có chút nóng.

Cái người đàn ông này, vẫn rất giỏi nha.

Từ trong thang máy đi ra, Khương Ngâm rất thận trọng trả lời lại: 【 Ồ. 】 Tiểu đáng yêu Tuế Tuế: 【 Vậy được chuyển lên chính thức sao? 】

Khương Ngâm: 【 Chưa được, tiếp tục xem biểu hiện của anh. 】

Lúc đi vào văn phòng, nụ cười trên mặt của Khương Ngâm còn chưa kịp thu, nhân viên công tác chào hỏi cô, ánh mắt mang mấy phần mập mờ không nói rõ.

Khương Ngâm khẽ cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Trợ lý tiểu Hà từ phòng trà đi tới, tràn đầy phấn khởi nói với cô: "Chị Khương, chuyện kết hôn lớn như vậy, sao không nói với chúng em?"

"?" Khương Ngâm ngạc nhiên đối mặt với cô nàng hai giây, trở về chỗ mình ngồi, ánh mắt nhìn chếch về phía Nhan Tư Nhiêu đối diện.

Nhan Tư Nhiêu cấp tốc đưa hai tay ôm đầu: "Chuyện này không thể trách em, vừa rồi có đồng nghiệp dưới lầu nhìn thấy chị và anh trai đứng cùng một chỗ, còn ôm nhau rất thân mật, sau đó cô ấy nói hai người là người yêu của nhau, em chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng nói chuyện hai người đã kết hôn."

Vừa nói, cô nàng lại nhỏ giọng biện giải cho mình: "Thật sự không thể trách em, chị và anh em show ân ái dưới lầu công ty, mọi người lại không phải người ngu, đúng không?"

"..."

Vừa rồi Khương Ngâm chỉ tập trung dạy ông xã nhà cô yêu đương, lại quên mất chỗ đó có chút dễ thấy.

Trong công ty đều là người quen, nếu biết, Khương Ngâm chỉ có thể gật đầu thừa nhận.

Trong lúc nhất thời mọi người vây tới hỏi khi nào tổ chức đám cưới, muốn ăn kẹo, uống rượu mừng.

Khương Ngâm mỉm cười nói: "Kì nghỉ lễ Quốc khánh, trong nhà có chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ, đến lúc đó mong mọi người sẽ đến."

Buổi sáng cô vừa nói với Doãn Toại rằng cô chỉ mời vài người, bây giờ đội ngũ liền trở nên đông đúc.

Trong nửa ngày tiếp theo, trong công ty khắp nơi đều nhỏ giọng bát quái việc này.

"Chị Khương thật lợi hại, Doãn Toại của tập đoàn Quân Tứ a, nổi danh là không thể trêu chọc, vậy mà cũng có thể bắt được vào tay, đã thế còn kết hôn, đúng là nói nhỏ làm việc lớn!"

"Đúng vậy, em lại bội phục Khương lão đại của chúng ta thêm một chút rồi!"

"Trước đó em nghe nói lúc đại học, Thẩm Giáng có tỏ tình với chị Khương, nhưng lại bị từ chối. Em liền nghĩ, đến ảnh đế còn chướng mắt, thì ánh mắt chị Khương phải cao đến đâu nhỉ, đoán chừng đời này không gả đi được. Bây giờ khá lắm, cầm xuống được ông chủ lớn của ảnh đế!"

"Thẩm Giáng so với Doãn Toại, đúng thật là kém hơn không ít."

...

Buổi tối hôm qua Dương Thư tăng ca để quay chụp, hôm nay tới công ty hơi trễ, đi vào văn phòng liền nghe được đủ loại bát quái náo nhiệt.

Cô ấy nhướng mày, đi vào trong phòng làm việc, kéo cái ghế ngồi xuống.

Thấy Khương Ngâm đang ngẩn người, thoạt nhìn là biết sau khi yêu đương liền không tập trung, cô ấy tiến tới: "Khương Khương, tối hôm qua vừa bắt được người, hôm nay liền không nhịn được show ân ái rồi ở văn phòng? Còn khiến cho mọi người đều biết?"

Khương Ngâm hoàn hồn, không nói chống cằm: "Đó là chuyện ngoài ý muốn."

Dương Thư cười cười, hỏi cô: "Buổi tối hôm qua, thời khắc mấu chốt như vậy, cậu còn có tâm tư gửi Wechat đắc ý cho tớ? Khi đó, hai người không phải nên phát sinh chút gì đó à?"

Nói đến đây, Dương Thư nhìn cô nháy mắt ra hiệu, ánh mắt mập mờ: "Phương diện kia của ông xã cậu thế nào?"

"Hả?" Khương Ngâm ngây người nhìn cô ấy, có chút không kịp phản ứng.

Dương Thư dò xét biểu cảm của cô, trợn mắt không nói nên lời, thiếu chút nữa tăng âm lượng lên cao, nhưng nhanh chóng áp xuống: "Không thể nào, tối hôm qua là thời cơ tốt như vậy, hai ngươi không có phát sinh chút gì cả?"

Nói đến phát sinh gì đó, Khương Ngâm lại nghĩ tới tối hôm qua.

"Có a." Cô nhấp môi dưới, xấu hổ rũ mi mắt: "Anh ấy, hôn tớ."

Sau đó có chút thẹn thùng, cấp tốc che mặt.

Dương Thư: "?"



Chỉ như vậy???

Là cô và Khương Bái ở cùng nhau quá lâu, nên đã không còn ngây thơ nữa rồi sao?

Cô không thể lý giải được mạch não của Khương Ngâm lúc này, chỉ vì một nụ hôn mà cao hứng như này.

Dương Thư ngáp một cái, đứng lên: "Buồn ngủ quá, tớ đi rót ly cà phê."

"Tớ cũng đi." Khương Ngâm đi theo.

Hai người đi vào phòng trà, đúng lúc không có ai, Dương Thư lại nhịn không được hỏi một câu: "Ngoại trừ hôn ra, hai người không có tiến triển khác sao? Tối hôm qua cậu kích động gửi Wechat cho tớ như vậy, tớ còn tưởng rằng cậu đã đem người ngủ rồi chứ."

Thần sắc Khương Ngâm hơi ngừng lại, suy nghĩ rồi nói: "Tối qua tớ không nghĩ tới việc đó, cái đó cũng quá nhanh đi."

Dương Thư im lặng: "Hai ngươi cũng đã kết hôn, làm cái gì cũng không phải như việc nước chảy thành sông sao? Có gì mà nhanh với không nhanh."

Nghiêm túc suy nghĩ lời Dương Thư nói, hình như cũng không phải không có đạo lý.

Nhưng mà chuyện này, da mặt cô thực sự cũng không có dày như vậy, không thể nào hoàn toàn chủ động được, mấu chốt phải xem thái độ của Doãn Toại.

Nói đến cái này, Khương Ngâm thở dài: "Đừng nói nữa, cậu có thấy qua bà xã mình thì chu miệng tới muốn hôn, ông xã lại chững chạc đàng hoàng hỏi cậu có phải miệng không thoải mái hay không chưa?"

Dương Thư đem bột cà phê rót vào trong ly sau đó đổ nước sôi vào, tưởng tượng ra cảnh tượng mà Khương Ngâm miêu tả, nhịn không được bật cười: "Ông xã cậu thật đáng yêu."

Khương Ngâm thả mấy cục đường vào, khuấy đều cà phê trên tay: "Cho nên tớ quyết định cho anh ấy thử việc, chờ anh ấy đủ tiêu chuẩn để yêu đương, lại chuyển lên chính thức."

Nói xong, còn nhịn không được thở dài: "Không nghĩ tới ở bên ngoài là người trẻ tuổi có triển vọng, đại lão đẹp trai tuấn tú trong giới kinh doanh, nhưng mà có một bí mật, thật ra là người không biết nói chuyện yêu đương —— "

Cô suy nghĩ, liền nghĩ ra một từ: "Tiểu xử nam ngây thơ!"

Dương Thư nghe xong liền vui vẻ: "Cậu rõ ràng cũng không có kinh nghiệm, còn cố tỏ ra vẻ tiểu xử nữ thành thục ngây thơ, cũng rất xứng đó."

Lại còn nói cô tỏ vẻ thành thục, Khương Ngâm không phục: "Tớ tốt xấu gì, vẫn có một chút kinh nghiệm."

"Kinh ghiệm gì? Cậu sẽ không nói mình là đã từng có người yêu đi?" Dương Thư cười lắc đầu: "Tớ còn nhớ rõ lúc cậu và Tạ cặn bã kia ở một chỗ, có lần cơm nước xong xuôi trở về, cậu nói rằng anh ta muốn nắm tay cậu, cậu lại né tránh, cảm thấy phát triển quá nhanh."

Nói đến chỗ này, Dương Thư dò xét Khương Ngâm: "Bây giờ ở với Doãn Toại, tối hôm qua cậu vừa tỏ tình thành công, liền chủ động bĩu môi muốn người ta hôn, người ta không hôn cậu liền không vui, sao lại không chê phát triển nhanh?"

Khương Ngâm: "..."

"Không nhìn ra nha." Dương Thư dựa vào quầy bar, uống một ngụm nho nhỏ cà phê, chậm rãi nói: "Cậu còn rất tiêu chuẩn kép."

"..."

Dương Thư chọc chọc vào đầu cô, than thở nói: "Tớ cũng hoài nghi rằng từ khi bắt đầu đến lúc chia tay, Tạ Thiệu Viễn rốt cuộc có thành công nắm tay cậu hay không, với kiểu yêu đương như vậy, cậu cũng đừng nói mình so với Doãn Toại có kinh nghiệm hơn."

Bị Dương Thư nói như vậy, nửa ngày cũng không nói được lời nào, Khương Ngâm dừng một chút, muốn cứu vớt chút tự tôn, nói: "Đó là bởi vì tên họ Tạ kia giả vờ làm fan hâm mộ chỉ muốn yên lặng chú ý và hỗ trợ tớ, mặt dày vô sỉ lừa gạt tớ, nếu không tớ sao có thể ở bên anh ta? Sự thật chứng minh, mặc dù bên ngoài tớ bị anh ta lừa gạt, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy không thích hợp, cho nên thân thể rất thành thật mà xa lánh anh ta."

Dương Thư bưng lấy cà phê suy tư điều gì đó, bỗng nhiên hỏi cô: "Vì 'Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm' không phải Tạ Thiệu Viễn, vậy cậu có còn thích người hâm mộ kia không?"

Lúc trước fan hâm mộ này chỉ chú ý một mình Khương Ngâm, một mực yên lặng like Weibo của cô, hấp dẫn được sự chú ý của Khương Ngâm.

Về sau lúc Khương Ngâm bị cộng đồng mạng công kích, người này lại đứng ra giúp cô giải quyết phiền phức, có thể nói là bảo vệ cô an toàn.

Khi đó, Dương Thư có thể rất rõ ràng cảm giác được, Khương Ngâm có chút thích fan hâm mộ chưa từng gặp mặt kia.

Khương Ngâm hơi giật mình, suy nghĩ mà nói với Dương Thư, lắc đầu: "Khi đó có lẽ suy nghĩ chưa chín chắn đi, cũng chính bởi vì trong hoàn cảnh khốn đốn kia người đó đã giúp tớ một tay, nhưng trong hiện thực là nam hay nữ tớ cũng không biết, tớ cảm thấy chính mình đối với người đó có lẽ lòng mang cảm kích, sẽ không có tình cảm gì khác."

Nói đến chỗ này, cô nghĩ đến gì đó, câu môi cười cười: "Bây giờ chỉ thích ông xã tớ, là người thật, làm cho tớ có một loại cảm giác chân đạp thực địa*, hiểu không?"

*脚踏实地 (cước đạp thực địa), hiểu theo nghĩa đen là "đôi chân vững vàng trên nền mặt đất". Theo mình ở đây có thể nói là cảm giác an toàn?? Bạn nào hiểu đúng hơn thì nói cho mình biết với nha!!!

"Ô, hiểu." Dương Thư nhướng đuôi lông mày lên, nửa trêu nửa thật nói: "Cùng người như Doãn Toại ở một chỗ, cậu nói với tớ là chân đạp thực địa? Tớ cảm thấy cậu mỗi ngày đều muốn bay lên!"

Khương Ngâm: "..."

"A." Dương Thư nhìn thấy dây chuyền trên cổ cô, tiến tới nhìn một chút, tinh tế đánh giá: "Dây chuyền này rất độc đáo, Khương và Tuế, còn hàm chứa tên của hai người, ông xã cậu tặng?"

Lúc Dương Thư đề cập đến, Khương Ngâm mới nhớ tới buổi sáng hôm nay Doãn Toại đưa cô một sợi dây chuyền.

Cô còn chưa kịp nhìn kỹ dây chuyền này dáng dấp ra sao, chỉ mơ hồ nhớ tới lúc ấy Doãn Toại nói, muốn cô luôn luôn mang theo.

Cô đi đến trước gương bên cạnh soi, quả thật như Dương Thư nói, có chút đặc biệt.

Tối hôm qua coi vừa tỏ tình, hôm nay Doãn Toại liền tặng quà cho cô, cũng thật có lòng!

Lúc này, cô vẫn không quên khoe khoang với Dương Thư: "Ừm, ông xã tớ tặng, mà còn tự mình đeo lên cho tớ nữa óooo."

"..."

Dương Thư nhìn cô đang rơi vào tình yêu ngọt ngào trước tấm gương, như đồ ngốc mà cười cười, cô ấy không nói lắc đầu, bưng lấy cà phê tự mình rời đi.

Khương Ngâm đối với sợi dây chuyền trên cổ này càng xem càng thích, cô đứng trước cửa sổ trong suốt sát đất tự sướng một tấm, cố ý lộ ra dây chuyền của mình.

Nghĩ đến rất lâu chưa có đăng Weibo, tải ảnh chụp lên, đánh chữ: Hôm nay tâm tình tốt! [/ mặt trời ]

Fan hâm mộ Weibo của cô không ít, không bao lâu liền có rất nhiều người like và bình luận.

Khương Ngâm lướt xuống, thoáng nhìn thấy ID quen thuộc.

[ Gió quá lưu ngấn, em quá lưu tâm ]: Hôm nay tâm tình của tôi cũng không tệ! [/ mặt trời ]

Xem ra người này cũng gặp chuyện vui giống cô, Khương Ngâm gõ chữ trên bàn phím điện thoại, trả lời: Cùng vui vẻ [/ nắm tay ]

/101

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status