Editor: Sue
Beta: Xu
【 Vậy thì, bây giờ anh qua đó với em? 】
Lúc Khương Ngâm nhìn thấy tin nhắn cuối cùng này của Doãn Toại, trong lòng có một loại tình cảm khó hiểu lan tràn, khuếch tán khắp mọi nơi, trong đầu hiện lên một chút cảnh tượng.
Lúc này cửa phòng bị gõ mấy lần, Doãn Toại đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm notebook.
Hình như vừa tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ẩm, tùy ý rủ xuống trên trán, màu da trắng đến mức phát sáng.
Anh mặc quần áo ở nhà thoải mái, thiếu đi chút tự phụ và thanh lãnh từ trước đến nay, nhìn qua rất nhã nhặn, giống như anh trai dịu dàng, tuấn tú nhà bên, bình dị gần gũi.
Nắm chặt góc chăn nhìn anh một hồi, Khương Ngâm vô thức xê dịch thân thể sang bên cạnh, nhường vị trí cho anh.
Bên tai không hiểu sao lại hơi nóng lên, nhanh chóng dùng tóc che lại không để anh phát hiện được.
Trên giường có hai cái gối đầu, bình thường Khương Ngâm đi ngủ, dưới đầu gối một cái, trong ngực ôm một cái.
Lúc này cũng ngoan ngoãn lấy cái gối ở trong ngực ra, đặt ở bên cạnh, làm động tác nhỏ, đẩy cái gối sang bên kia, chăn cũng kéo qua cho anh một nửa.
Doãn Toại nhìn hành động của cô một chút, lúc ngồi ở bên giường, tản mạn cười thanh: "Xem ra đã bị dọa cho sợ hãi."
Khương Ngâm nằm không nhúc nhích, nửa gương mặt chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán, lúc hô hấp, hơi nóng tỏa ra bị chăn ngăn cản, phả ngược lại vào trên mặt, hai gò má nóng lên một chút, nhịp tim dường như cũng có chút nhanh.
Doãn Toại không trực tiếp nằm xuống, mà tựa ở đầu giường mở notebook ra, nhìn qua cô một chút, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Anh ở đây, yên tâm ngủ đi."
Khương Ngâm nhìn anh mở máy tính ra: "Anh muốn tăng ca?"
"Có một hội nghị qua video, một lát liền kết thúc." Sợ quấy rầy Khương Ngâm, anh cắm tai nghe vào.
Lúc đầu, Khương Ngâm là bởi vì phim ma hiện lên trong đầu nên ngủ không được, giờ này phút này, lại bởi vì người đàn ông bên cạnh mà ngủ không được.
Cô túm lấy chăn, lẳng lặng nhìn anh.
Doãn Toại lúc làm việc rất nghiêm túc, ánh đèn màu lam trên màn hình chiếu vào khuôn mặt nhu hòa, tuấn lãng của anh, đường cong ngũ quan lưu loát mà khắc sâu. Lúc không cười, môi mỏng nhấp nhẹ thành đường thẳng, khóe miệng của anh giương lên độ cong, mang theo vài phần như có như không dụ người.
Đi lên phía trên là chiếc mũi anh tuấn, lông mi dài mà dày, tựa như nhiễm mực, khi ánh đèn chiếu tới, dưới mí mắt xuất hiện bóng đen nhàn nhạt.
Tựa như sợ quấy rầy Khương Ngâm nghỉ ngơi, trong lúc anh tham gia hội nghị, toàn bộ hành trình đều chưa hề nói chuyện, có lời gì muốn nhắn nhủ đều gõ chữ trên bàn phím, động tác gõ bàn phím cũng rất nhẹ nhàng, chậm rãi.
Công việc kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc, Doãn Toại nhẹ nhàng đóng máy tính lại để ở một bên, lúc ghé mắt liền đối mặt với đôi mắt tròn xoe của Khương Ngâm.
Thần sắc anh ngừng lại, hơi kinh ngạc: "Sao lại không ngủ?"
Khương Ngâm nhìn chằm chằm gương mặt khó có thực này của anh, nghe thấy giọng nói anh mới phát hiện anh đã kết thúc, chột dạ đem ánh mắt dời về nơi khác, cô trở mình, nói dối: "Anh mở đèn, em ngủ không được."
"Là sơ sót của anh." Doãn Toại tắt đèn đầu giường, ánh sáng trong phòng trong chốc lát liền biến mất, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Khương Ngâm nằm nghiêng, thân thể có chút cương cứng, không dám xoay người nhìn về phía sau, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm huyên náo, Doãn Toại nằm xuống ở đằng sau cô.
Khương Ngâm nghe động tĩnh phía bên kia, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu đã loạn thành một đoàn, các loại suy nghĩ đều chạy tới nhảy lên.
Tối nay, cô và Doãn Toại đều ngủ trên một cái giường, có cần phải phát sinh chút gì đó hay không?
Nếu như Doãn Toại chủ động mở lời, cô phải làm thế nào?
Mặc dù thời gian hai người họ yêu nhau không lâu, nhưng tốt xấu gì cũng là quan hệ đã lĩnh chứng, ở chung hợp pháp.
Nếu tối hôm nay thuận lý thành chương, đem vợ chồng giả biến thành vợ chồng thật, hình như cũng rất tốt.
Chỉ là, cô cũng chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô thấp thỏm mà mong đợi một hồi, lúc lấy lại tinh thần liền phát hiện Doãn Toại từ sau khi nằm xuống, vẫn không có chút động tĩnh nào, hô hấp đều đặn, ngay cả nói với cô một câu cũng không có.
Xem ra anh không có ý định chủ động.
Tối hôm nay đến cùng có muốn làm nên chuyện hay không?
Khương Ngâm cũng không quyết định chắc chắn được, không biết phải làm sao.
Lúc này cô rất muốn tìm Dương Thư tâm sự, để cô ấy đề xuất một chút chủ ý giúp mình.
Trước kia cô rất hiếu kì vì sao đối với loại chuyện này Dương Thư lại hiểu rõ như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự hoài nghi rốt cuộc Dương Thư và anh trai cô, hai người đã phát triển tới mức độ nào.
Xem như cô đã hiểu rồi!
Thế nhưng, nghĩ đến quan hệ không nói rõ được giữa Dương Thư và anh cô, Khương Ngâm lại cảm thấy làm phiền cô ấy lúc này cũng không tốt lắm.
Thích ứng bóng đêm trước mắt, cô trở mình hướng về Doãn Toại phía bên kia, trong màn đêm mơ hồ nhìn thấy hình dáng gương mặt anh.
Anh nằm thẳng vẫn một mực không nhúc nhích, không biết có phải ngủ thiếp đi không.
Rõ ràng là bởi vì cô sợ hãi nên mới đặc biệt đi qua với cô, sao có thể cứ như vậy mà ngủ?!
Nhìn sườn mặt kia, Khương Ngâm dùng giọng nói mềm mại gọi anh: "Tuế Tuế."
"Hả?"
Nghe thấy Doãn Toại đáp lại Khương Ngâm có chút cao hứng: "Anh không ngủ sao?"
Doãn Toại nghiêng đầu nhìn qua: "Sao thế?"
Khương Ngâm chột dạ lắc đầu: "Không có việc gì, em chỉ gọi anh vậy thôi."
"... Vậy thì ngủ đi"
Khoảng năm phút sau.
Cô lại kêu: "Ông xã."
Lần này không có trả lời.
Doãn Toại bình tĩnh nằm, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không có.
Hả?
Không có hô hấp?
Đầu óc Khương Ngâm trong nháy mắt không biết trôi theo ngọn gió nào, rất lo lắng mà đưa tay tới, dò xét hơi thở của anh.
Trong bóng tối, Doãn Toại đột nhiên mở mắt, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch khóa cô lại.
Khương Ngâm bị giật nảy mình, trong nháy mắt muốn đem tay rút về, lại chậm một bước, bàn tay bị anh bắt được.
Anh xoay người một cái, đem người cô đè ở phía dưới, bàn tay bị giữ chặt ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt anh tuấn lại gần, hơi thở nhè nhẹ, khí nóng phun ra ở bên cổ, thanh âm khàn khàn, trầm thấp: "Làm gì?"
Khương Ngâm bị áp chế không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cắn cánh môi dưới, chậm rãi nói: "Em xem thử anh còn sống hay không."
"?"
"Vừa rồi anh không có hô hấp."
"..."
Doãn Toại nhìn khuôn mặt nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay của cô, trầm mặc một lát hỏi: "Không mệt?"
Khương Ngâm bị hỏi liền ngốc lăng giây lát, hoài nghi vừa rồi bản thân ồn ào đến anh ngủ, vội vô thức gật đầu: "Mệt, bây giờ liền ngủ."
Doãn Toại thấy cô nói xong liền tự giác nhắm mắt lại, bộ dáng muốn ngủ.
Đôi mắt nóng rực của anh nhấc lên mấy phần mãnh liệt, trong màn đêm, hầu kết sắc bén nhấp nhô mấy lần, cuối cùng buông cô ra, một lần nữa nằm xuống, giúp cô dịch chăn, ngữ khí bình thản như thường, nhưng nghe kỹ vẫn sẽ thấy vài phần bất đắc dĩ: "Vậy thì ngủ đi."
Vì chuyện vừa rồi nên lúc sau, Khương Ngâm cũng không lộn xộn nữa.
Cô thực sự nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Doãn Toại đối với cô dường như không có bất kỳ ý nghĩ gì, là do cô không có sức hút sao?
Hoặc là nói, người như Doãn Toại là hệ cấm dục, thực sự rất khó bị trêu chọc?
Đột nhiên, ngay lúc này, cô vô cùng hoài nghi về mị lực của bản thân.
Xem ra, sau này, cô phải bí mật tập luyện một chút.
Tối nay không thành công Khương Ngâm cũng liền từ bỏ, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ cấp tốc kéo đến, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, hô hấp trở nên đều đặn.
Mà bên cạnh cô, vừa rồi Doãn Toại bị cô trêu chọc làm cho tỉnh cả ngủ.
Anh gối đầu lên cánh tay, nằm nghiêng, một tay khác đưa tới, nhẹ nhàng vén máy sợi tóc đang rũ trên mặt cô ra, cách màn đêm, ngắm nhìn nhan sắc điềm tĩnh lúc ngủ của cô.
Lúc cô ngủ rất an phận, sau đó không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng có chút cong lên, thì thào nói mớ, lăn tới phía bên này.
Thân thể ngọt ngào, mềm mại đâm vào, lưng Doãn Toại hơi cương, cánh tay đặt ở dưới cổ cô để cô gối lên, tự nhiên ôm cô vào trong ngực.
Khương Ngâm như chú mèo nhỏ đem mặt chôn ở trước ngực anh, cọ xát, vô cùng không muốn xa rời mà dán vào anh ngày càng chặt, thậm chí nâng một cái chân vắt lên trên người anh, kẹp lấy. Hiển nhiên đã coi anh thành cái gối ôm như mọi ngày.
Bởi vì động tác trong lúc vô tình của cô, cả người Doãn Toại khô nóng lên, hô hấp trở nên thô trầm. Anh chịu đựng cỗ mãnh liệt trong lồng ngực kia, yên lặng đem chân của cô thả xuống đi.
Một giây sau, cô lại đưa lên, khoác lên cái hông của anh, tùy ý gác.
"..."
Anh chưa từng thấy qua người nào ngủ một giấc mà lại có thể không an phận như thế.
Trong bóng đêm, đồng tử của anh cất giấu tia sáng, mang theo sự xâm lược sói tính, hầu kết nuốt xuống mấy lần, bàn tay nắm chặt một bên hông cô, biết rõ cô không nghe được, nhưng lại dùng giọng nói rất nhẹ như cũ đưa ra cảnh cáo: "Em còn lộn xộn nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Khương Ngâm trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy có vật gì đó đâm chọt chính mình, xúc cảm là lạ, không quá dễ chịu. Cô nhíu mày đưa bàn tay qua, bắt được kẻ cầm đầu quấy rầy cô, rất không kiên nhẫn, đẩy qua phía bên cạnh.
Âm thanh Doãn Toại kêu rên, xương cụt căng lên một trận, bất khả tư nghị* rũ mắt nhìn về phía bàn tay động loạn của cô.
*Bất khả tư nghị (不可思議): không thể nào suy nghĩ, bàn luận ra được.
Chưa từng thấy qua người nào ngủ thiếp đi còn có thể đùa với lửa, lúc mới tỉnh dậy cũng không thấy lá gan lớn như thế.
Ngay khi anh thật sự sắp mất khống chế, lúc định đem người lay tỉnh để khiến cô khóc lớn nhận sai với anh, Khương Ngâm chợt trở mình lăn đến bên kia ngủ.
"..."
Khương Ngâm đang ngủ được mê mang, mơ hồ nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Cô miễn cưỡng híp mắt nhìn, hình như là Doãn Toại đang tắm.
Cũng không biết anh đang trôi theo ngọn gió nào, thế mà hơn nửa đêm lại đi tắm rửa, Khương Ngâm phúc phỉ, cảm thấy nơi lòng bàn tay có chút khó chịu.
Thoáng chốc nhớ ra ở trong mơ giống như bắt được thứ gì, món đồ kia sẽ động đậy, một mực đâm vào lòng bàn tay cô, rất đáng ghét. Đầu óc hỗn độn, mờ mịt, nhất thời cô không nhớ rõ là cái gì.
Lười suy nghĩ nhiều, cô nắm tay đặt ở trên người cọ xát mấy lần, tự mình ngủ tiếp.
Doãn Toại tắm rửa xong đi ra cũng không thấy buồn ngủ, cầm điện thoại tùy ý mở xem, có một nhóm chat, giờ này bên trong vẫn phá lệ náo nhiệt.
Trong nhóm này đều là những người có quan hệ không tệ trong vòng, bình thường nói đôi chút những vấn đề nhàm chán, Doãn Toại ngày thường cũng lười xem.
Anh tùy tiện ấn mở.
Có người chia sẻ một bao văn kiện: 【 Siêu hot, tài nguyên mới nhất, không cần cảm ơn! 】 【 Chỗ nào vậy? Tôi xem một chút! 】
【 Mỹ nữ trang bìa a, lưu lại! 】
【 Mỹ nữ của năm a! 】
...
Doãn Toại lơ đãng quét một vòng nội dung nói chuyện phiếm, đang chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy Tần Hi trả lời một câu: 【 Rảnh? 】 【 Anh Hi, đây không phải là gu của anh sao? Anh muốn kiểu gì, em tìm thêm cho anh xem. 】 【 Quên đi thôi, anh Hi đang vội theo đuổi chị dâu đấy, nào có rảnh rỗi như cậu? 】 【 Cậu thì biết cái gì, xem những thứ này để lấy thêm kinh nghiệm, theo đuổi chị dâu thuận lợi! 】 Tần Hi nổi lên một lúc sau đó không có đáp lại, Doãn Toại nhấn vào ảnh chân dung của cậu, mở khung chat hai người ra: 【 Không ngủ? 】 Tần Hi: 【 Đang ở bệnh viện. 】
Doãn Toại: 【? 】
Tần Hi: 【 Ban ngày nhặt được một đứa trẻ đi lạc, phát sốt, đang truyền dịch. 】 【 Sao anh chưa ngủ? 】
Doãn Toại châm chước một lát, trả lời: 【 Tôi có một người bạn, gần đây đang yêu đương, hỏi tôi một vài vấn đề, không phải cậu nói ở phương diện này cậu có kinh nghiệm hơn tôi sao, giúp tôi trả lời một chút? 】 Tần Hi: 【? 】
Doãn Toại: 【 Cậu ta hỏi tôi về quá trình phát triển lúc yêu đương, ví dụ như lúc nào thì thích hợp dắt tay, lúc nào thì thích hợp ôm, bao lâu thì thích hợp hôn, cậu giải đáp toàn bộ cho tôi biết một chút, tôi thuật lại cho cậu ta. 】 Cách một lát sau, Tần Hi trả lời: 【 Anh chỉnh sửa nhiều tiền tố vô dụng như vậy với tôi làm gì? 】 Doãn Toại: 【? 】
Tần Hi: 【 Người bạn đó của anh có phải tên là Doãn Toại? 】
Doãn Toại: 【... 】
Tần Hi: 【 Muốn hỏi thời điểm nào thì thích hợp để ngủ? 】
-----------
Cầu sao ạ~~
Beta: Xu
【 Vậy thì, bây giờ anh qua đó với em? 】
Lúc Khương Ngâm nhìn thấy tin nhắn cuối cùng này của Doãn Toại, trong lòng có một loại tình cảm khó hiểu lan tràn, khuếch tán khắp mọi nơi, trong đầu hiện lên một chút cảnh tượng.
Lúc này cửa phòng bị gõ mấy lần, Doãn Toại đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm notebook.
Hình như vừa tắm xong, mái tóc ngắn vẫn còn hơi ẩm, tùy ý rủ xuống trên trán, màu da trắng đến mức phát sáng.
Anh mặc quần áo ở nhà thoải mái, thiếu đi chút tự phụ và thanh lãnh từ trước đến nay, nhìn qua rất nhã nhặn, giống như anh trai dịu dàng, tuấn tú nhà bên, bình dị gần gũi.
Nắm chặt góc chăn nhìn anh một hồi, Khương Ngâm vô thức xê dịch thân thể sang bên cạnh, nhường vị trí cho anh.
Bên tai không hiểu sao lại hơi nóng lên, nhanh chóng dùng tóc che lại không để anh phát hiện được.
Trên giường có hai cái gối đầu, bình thường Khương Ngâm đi ngủ, dưới đầu gối một cái, trong ngực ôm một cái.
Lúc này cũng ngoan ngoãn lấy cái gối ở trong ngực ra, đặt ở bên cạnh, làm động tác nhỏ, đẩy cái gối sang bên kia, chăn cũng kéo qua cho anh một nửa.
Doãn Toại nhìn hành động của cô một chút, lúc ngồi ở bên giường, tản mạn cười thanh: "Xem ra đã bị dọa cho sợ hãi."
Khương Ngâm nằm không nhúc nhích, nửa gương mặt chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán, lúc hô hấp, hơi nóng tỏa ra bị chăn ngăn cản, phả ngược lại vào trên mặt, hai gò má nóng lên một chút, nhịp tim dường như cũng có chút nhanh.
Doãn Toại không trực tiếp nằm xuống, mà tựa ở đầu giường mở notebook ra, nhìn qua cô một chút, nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Anh ở đây, yên tâm ngủ đi."
Khương Ngâm nhìn anh mở máy tính ra: "Anh muốn tăng ca?"
"Có một hội nghị qua video, một lát liền kết thúc." Sợ quấy rầy Khương Ngâm, anh cắm tai nghe vào.
Lúc đầu, Khương Ngâm là bởi vì phim ma hiện lên trong đầu nên ngủ không được, giờ này phút này, lại bởi vì người đàn ông bên cạnh mà ngủ không được.
Cô túm lấy chăn, lẳng lặng nhìn anh.
Doãn Toại lúc làm việc rất nghiêm túc, ánh đèn màu lam trên màn hình chiếu vào khuôn mặt nhu hòa, tuấn lãng của anh, đường cong ngũ quan lưu loát mà khắc sâu. Lúc không cười, môi mỏng nhấp nhẹ thành đường thẳng, khóe miệng của anh giương lên độ cong, mang theo vài phần như có như không dụ người.
Đi lên phía trên là chiếc mũi anh tuấn, lông mi dài mà dày, tựa như nhiễm mực, khi ánh đèn chiếu tới, dưới mí mắt xuất hiện bóng đen nhàn nhạt.
Tựa như sợ quấy rầy Khương Ngâm nghỉ ngơi, trong lúc anh tham gia hội nghị, toàn bộ hành trình đều chưa hề nói chuyện, có lời gì muốn nhắn nhủ đều gõ chữ trên bàn phím, động tác gõ bàn phím cũng rất nhẹ nhàng, chậm rãi.
Công việc kéo dài hơn nửa giờ mới kết thúc, Doãn Toại nhẹ nhàng đóng máy tính lại để ở một bên, lúc ghé mắt liền đối mặt với đôi mắt tròn xoe của Khương Ngâm.
Thần sắc anh ngừng lại, hơi kinh ngạc: "Sao lại không ngủ?"
Khương Ngâm nhìn chằm chằm gương mặt khó có thực này của anh, nghe thấy giọng nói anh mới phát hiện anh đã kết thúc, chột dạ đem ánh mắt dời về nơi khác, cô trở mình, nói dối: "Anh mở đèn, em ngủ không được."
"Là sơ sót của anh." Doãn Toại tắt đèn đầu giường, ánh sáng trong phòng trong chốc lát liền biến mất, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Khương Ngâm nằm nghiêng, thân thể có chút cương cứng, không dám xoay người nhìn về phía sau, chỉ mơ hồ nghe được thanh âm huyên náo, Doãn Toại nằm xuống ở đằng sau cô.
Khương Ngâm nghe động tĩnh phía bên kia, lúc này một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu đã loạn thành một đoàn, các loại suy nghĩ đều chạy tới nhảy lên.
Tối nay, cô và Doãn Toại đều ngủ trên một cái giường, có cần phải phát sinh chút gì đó hay không?
Nếu như Doãn Toại chủ động mở lời, cô phải làm thế nào?
Mặc dù thời gian hai người họ yêu nhau không lâu, nhưng tốt xấu gì cũng là quan hệ đã lĩnh chứng, ở chung hợp pháp.
Nếu tối hôm nay thuận lý thành chương, đem vợ chồng giả biến thành vợ chồng thật, hình như cũng rất tốt.
Chỉ là, cô cũng chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng có chút khẩn trương.
Cô thấp thỏm mà mong đợi một hồi, lúc lấy lại tinh thần liền phát hiện Doãn Toại từ sau khi nằm xuống, vẫn không có chút động tĩnh nào, hô hấp đều đặn, ngay cả nói với cô một câu cũng không có.
Xem ra anh không có ý định chủ động.
Tối hôm nay đến cùng có muốn làm nên chuyện hay không?
Khương Ngâm cũng không quyết định chắc chắn được, không biết phải làm sao.
Lúc này cô rất muốn tìm Dương Thư tâm sự, để cô ấy đề xuất một chút chủ ý giúp mình.
Trước kia cô rất hiếu kì vì sao đối với loại chuyện này Dương Thư lại hiểu rõ như vậy, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự hoài nghi rốt cuộc Dương Thư và anh trai cô, hai người đã phát triển tới mức độ nào.
Xem như cô đã hiểu rồi!
Thế nhưng, nghĩ đến quan hệ không nói rõ được giữa Dương Thư và anh cô, Khương Ngâm lại cảm thấy làm phiền cô ấy lúc này cũng không tốt lắm.
Thích ứng bóng đêm trước mắt, cô trở mình hướng về Doãn Toại phía bên kia, trong màn đêm mơ hồ nhìn thấy hình dáng gương mặt anh.
Anh nằm thẳng vẫn một mực không nhúc nhích, không biết có phải ngủ thiếp đi không.
Rõ ràng là bởi vì cô sợ hãi nên mới đặc biệt đi qua với cô, sao có thể cứ như vậy mà ngủ?!
Nhìn sườn mặt kia, Khương Ngâm dùng giọng nói mềm mại gọi anh: "Tuế Tuế."
"Hả?"
Nghe thấy Doãn Toại đáp lại Khương Ngâm có chút cao hứng: "Anh không ngủ sao?"
Doãn Toại nghiêng đầu nhìn qua: "Sao thế?"
Khương Ngâm chột dạ lắc đầu: "Không có việc gì, em chỉ gọi anh vậy thôi."
"... Vậy thì ngủ đi"
Khoảng năm phút sau.
Cô lại kêu: "Ông xã."
Lần này không có trả lời.
Doãn Toại bình tĩnh nằm, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không có.
Hả?
Không có hô hấp?
Đầu óc Khương Ngâm trong nháy mắt không biết trôi theo ngọn gió nào, rất lo lắng mà đưa tay tới, dò xét hơi thở của anh.
Trong bóng tối, Doãn Toại đột nhiên mở mắt, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch khóa cô lại.
Khương Ngâm bị giật nảy mình, trong nháy mắt muốn đem tay rút về, lại chậm một bước, bàn tay bị anh bắt được.
Anh xoay người một cái, đem người cô đè ở phía dưới, bàn tay bị giữ chặt ở trên đỉnh đầu, khuôn mặt anh tuấn lại gần, hơi thở nhè nhẹ, khí nóng phun ra ở bên cổ, thanh âm khàn khàn, trầm thấp: "Làm gì?"
Khương Ngâm bị áp chế không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cắn cánh môi dưới, chậm rãi nói: "Em xem thử anh còn sống hay không."
"?"
"Vừa rồi anh không có hô hấp."
"..."
Doãn Toại nhìn khuôn mặt nhỏ chỉ lớn chừng bàn tay của cô, trầm mặc một lát hỏi: "Không mệt?"
Khương Ngâm bị hỏi liền ngốc lăng giây lát, hoài nghi vừa rồi bản thân ồn ào đến anh ngủ, vội vô thức gật đầu: "Mệt, bây giờ liền ngủ."
Doãn Toại thấy cô nói xong liền tự giác nhắm mắt lại, bộ dáng muốn ngủ.
Đôi mắt nóng rực của anh nhấc lên mấy phần mãnh liệt, trong màn đêm, hầu kết sắc bén nhấp nhô mấy lần, cuối cùng buông cô ra, một lần nữa nằm xuống, giúp cô dịch chăn, ngữ khí bình thản như thường, nhưng nghe kỹ vẫn sẽ thấy vài phần bất đắc dĩ: "Vậy thì ngủ đi."
Vì chuyện vừa rồi nên lúc sau, Khương Ngâm cũng không lộn xộn nữa.
Cô thực sự nghĩ mãi cũng không rõ vì sao Doãn Toại đối với cô dường như không có bất kỳ ý nghĩ gì, là do cô không có sức hút sao?
Hoặc là nói, người như Doãn Toại là hệ cấm dục, thực sự rất khó bị trêu chọc?
Đột nhiên, ngay lúc này, cô vô cùng hoài nghi về mị lực của bản thân.
Xem ra, sau này, cô phải bí mật tập luyện một chút.
Tối nay không thành công Khương Ngâm cũng liền từ bỏ, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ cấp tốc kéo đến, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, hô hấp trở nên đều đặn.
Mà bên cạnh cô, vừa rồi Doãn Toại bị cô trêu chọc làm cho tỉnh cả ngủ.
Anh gối đầu lên cánh tay, nằm nghiêng, một tay khác đưa tới, nhẹ nhàng vén máy sợi tóc đang rũ trên mặt cô ra, cách màn đêm, ngắm nhìn nhan sắc điềm tĩnh lúc ngủ của cô.
Lúc cô ngủ rất an phận, sau đó không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng có chút cong lên, thì thào nói mớ, lăn tới phía bên này.
Thân thể ngọt ngào, mềm mại đâm vào, lưng Doãn Toại hơi cương, cánh tay đặt ở dưới cổ cô để cô gối lên, tự nhiên ôm cô vào trong ngực.
Khương Ngâm như chú mèo nhỏ đem mặt chôn ở trước ngực anh, cọ xát, vô cùng không muốn xa rời mà dán vào anh ngày càng chặt, thậm chí nâng một cái chân vắt lên trên người anh, kẹp lấy. Hiển nhiên đã coi anh thành cái gối ôm như mọi ngày.
Bởi vì động tác trong lúc vô tình của cô, cả người Doãn Toại khô nóng lên, hô hấp trở nên thô trầm. Anh chịu đựng cỗ mãnh liệt trong lồng ngực kia, yên lặng đem chân của cô thả xuống đi.
Một giây sau, cô lại đưa lên, khoác lên cái hông của anh, tùy ý gác.
"..."
Anh chưa từng thấy qua người nào ngủ một giấc mà lại có thể không an phận như thế.
Trong bóng đêm, đồng tử của anh cất giấu tia sáng, mang theo sự xâm lược sói tính, hầu kết nuốt xuống mấy lần, bàn tay nắm chặt một bên hông cô, biết rõ cô không nghe được, nhưng lại dùng giọng nói rất nhẹ như cũ đưa ra cảnh cáo: "Em còn lộn xộn nữa thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Khương Ngâm trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ cảm thấy có vật gì đó đâm chọt chính mình, xúc cảm là lạ, không quá dễ chịu. Cô nhíu mày đưa bàn tay qua, bắt được kẻ cầm đầu quấy rầy cô, rất không kiên nhẫn, đẩy qua phía bên cạnh.
Âm thanh Doãn Toại kêu rên, xương cụt căng lên một trận, bất khả tư nghị* rũ mắt nhìn về phía bàn tay động loạn của cô.
*Bất khả tư nghị (不可思議): không thể nào suy nghĩ, bàn luận ra được.
Chưa từng thấy qua người nào ngủ thiếp đi còn có thể đùa với lửa, lúc mới tỉnh dậy cũng không thấy lá gan lớn như thế.
Ngay khi anh thật sự sắp mất khống chế, lúc định đem người lay tỉnh để khiến cô khóc lớn nhận sai với anh, Khương Ngâm chợt trở mình lăn đến bên kia ngủ.
"..."
Khương Ngâm đang ngủ được mê mang, mơ hồ nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Cô miễn cưỡng híp mắt nhìn, hình như là Doãn Toại đang tắm.
Cũng không biết anh đang trôi theo ngọn gió nào, thế mà hơn nửa đêm lại đi tắm rửa, Khương Ngâm phúc phỉ, cảm thấy nơi lòng bàn tay có chút khó chịu.
Thoáng chốc nhớ ra ở trong mơ giống như bắt được thứ gì, món đồ kia sẽ động đậy, một mực đâm vào lòng bàn tay cô, rất đáng ghét. Đầu óc hỗn độn, mờ mịt, nhất thời cô không nhớ rõ là cái gì.
Lười suy nghĩ nhiều, cô nắm tay đặt ở trên người cọ xát mấy lần, tự mình ngủ tiếp.
Doãn Toại tắm rửa xong đi ra cũng không thấy buồn ngủ, cầm điện thoại tùy ý mở xem, có một nhóm chat, giờ này bên trong vẫn phá lệ náo nhiệt.
Trong nhóm này đều là những người có quan hệ không tệ trong vòng, bình thường nói đôi chút những vấn đề nhàm chán, Doãn Toại ngày thường cũng lười xem.
Anh tùy tiện ấn mở.
Có người chia sẻ một bao văn kiện: 【 Siêu hot, tài nguyên mới nhất, không cần cảm ơn! 】 【 Chỗ nào vậy? Tôi xem một chút! 】
【 Mỹ nữ trang bìa a, lưu lại! 】
【 Mỹ nữ của năm a! 】
...
Doãn Toại lơ đãng quét một vòng nội dung nói chuyện phiếm, đang chuẩn bị rời khỏi, nhìn thấy Tần Hi trả lời một câu: 【 Rảnh? 】 【 Anh Hi, đây không phải là gu của anh sao? Anh muốn kiểu gì, em tìm thêm cho anh xem. 】 【 Quên đi thôi, anh Hi đang vội theo đuổi chị dâu đấy, nào có rảnh rỗi như cậu? 】 【 Cậu thì biết cái gì, xem những thứ này để lấy thêm kinh nghiệm, theo đuổi chị dâu thuận lợi! 】 Tần Hi nổi lên một lúc sau đó không có đáp lại, Doãn Toại nhấn vào ảnh chân dung của cậu, mở khung chat hai người ra: 【 Không ngủ? 】 Tần Hi: 【 Đang ở bệnh viện. 】
Doãn Toại: 【? 】
Tần Hi: 【 Ban ngày nhặt được một đứa trẻ đi lạc, phát sốt, đang truyền dịch. 】 【 Sao anh chưa ngủ? 】
Doãn Toại châm chước một lát, trả lời: 【 Tôi có một người bạn, gần đây đang yêu đương, hỏi tôi một vài vấn đề, không phải cậu nói ở phương diện này cậu có kinh nghiệm hơn tôi sao, giúp tôi trả lời một chút? 】 Tần Hi: 【? 】
Doãn Toại: 【 Cậu ta hỏi tôi về quá trình phát triển lúc yêu đương, ví dụ như lúc nào thì thích hợp dắt tay, lúc nào thì thích hợp ôm, bao lâu thì thích hợp hôn, cậu giải đáp toàn bộ cho tôi biết một chút, tôi thuật lại cho cậu ta. 】 Cách một lát sau, Tần Hi trả lời: 【 Anh chỉnh sửa nhiều tiền tố vô dụng như vậy với tôi làm gì? 】 Doãn Toại: 【? 】
Tần Hi: 【 Người bạn đó của anh có phải tên là Doãn Toại? 】
Doãn Toại: 【... 】
Tần Hi: 【 Muốn hỏi thời điểm nào thì thích hợp để ngủ? 】
-----------
Cầu sao ạ~~
/101
|