Gần cuối năm, công ty con của tập đoàn Quân Tứ ở Ý xảy ra chút vấn đề, Doãn Toại phải đi công tác để xử lý.
Trong phòng quần áo, Khương Ngâm dựa vào khung cửa nhìn anh sắp xếp hành lý, cắn môi: "Ngày mai là Tiểu Niên*, bây giờ anh đi, giao thừa có thể trở về kịp không?"
*Tiểu Niên: Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là "小 年 xiǎo nián" trong tiếng Trung Quốc là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa.
Doãn Toại đóng vali hành lý lại, đứng dậy đi tới, dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, trịnh trọng trả lời: "Nhất định sẽ trở về."
Khương Ngâm duỗi ngón út ra: "Ngoéo tay."
Doãn Toại bất đắc dĩ mỉm cười, ngoéo lấy ngón út của cô, ngón tay cái của hai người chạm vào nhau đóng dấu.
Khương Ngâm lưu luyến không rời buông anh ra: "Không còn sớm nữa, thư kí Lâm và tài xế đã ở dưới lầu, anh đi đi."
Doãn Toại kéo vali hành lý từ phòng quần áo ra, Khương Ngâm lại đuổi theo, ôm eo anh từ phía sau, có chút tủi thân: "Sao anh lại đi công tác vào bây giờ chứ, nếu lúc ăn tết không về được thì phải làm sao?"
Doãn Toại xoay người lại, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, trong lòng có chút không nỡ.
Dừng một chút, anh hỏi: "Nếu không em đi Ý với anh?"
Nghe anh hỏi như vậy, Khương Ngâm hơi sững sờ rồi lắc đầu: "Em còn phải quay chụp nữa."
Cô mím môi, kiễng chân ôm cổ anh: "Anh mau về nhé."
Doãn Toại ôm lấy cô, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
"Lúc rảnh nhớ phải gọi điện thoại cho em."
"Được."
"Không được phép mập mờ với cô gái khác!"
"Sẽ không."
Khương Ngâm đang nghĩ còn có lời gì cần nhắn nhủ anh hay không thì bàn tay Doãn Toại chợt vươn lên, ôm chặt lấy gáy cô, dán môi tới.
Anh hôn sâu, đưa lưỡi cuốn vào, mang theo sự ham muốn thô bạo.
Cho đến khi Khương Ngâm cảm thấy đầu lưỡi và cánh môi mình bị anh mút đến tê dại, anh mới buông ra, trong đôi mắt đào hoa ánh lên sự khiêu khích, tình ý cuồn cuộn.
Ngón tay anh chà xát môi cô, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên đó, khàn giọng nói: "Không đủ thời gian, trở về sẽ xử lý em."
Khương Ngâm thở hổn hển, gương mặt hơi đỏ.
Hai người từ trên lầu đi xuống, Doãn Toại nói: "Ông bà nội đã được Doãn Mặc đưa đến An Cầm đón tết, không ở Trường Hoàn. Ngày mai là Tiểu Niên vốn nên đông vui, náo nhiệt, nếu em cảm thấy ở nhà buồn chán, có thể trở về đại học C ở với ba mẹ. Ở đó mấy ngày, anh trở về sẽ qua đón em."
Khương Ngâm ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Lúc tiễn Doãn Toại đi chỉ mới bốn giờ chiều, Khương Ngâm cảm thấy toàn thân mệt rã rời, nói với dì Chu là không ăn cơm tối rồi đi lên lầu ngủ.
Có lẽ lúc trước bị Doãn Toại giày vò vì thế gần đây Khương Ngâm đặc biệt thiếu ngủ, chỉ cần ngã lên giường liền ngủ say.
Ngày hôm sau dì Chu làm bữa sáng, có lẽ Khương Ngâm không ngủ đủ giấc nên khẩu vị cũng không tốt, tùy tiện ăn vài miếng.
Buổi sáng cô có lịch chụp, đi thẳng đến studio, buổi chiều mới quay về phòng làm việc.
Dương Thư đang sửa ảnh cô dâu giúp cô, nhìn cô bận bịu xong mới trở về liền chào hỏi: "Khương Khương, tới xem ảnh thử xem?"
Khương Ngâm ngáp một cái nhìn máy tính một chút: "Rất tốt, tớ đương nhiên yên tâm với tay nghề của cậu."
Sau khi cô ngồi xuống liền chống tay lên đầu nhắm mắt lại.
Dương Thư nhìn sang: "Sao vậy, không khỏe hả?"
Mí mắt Khương Ngâm nặng trĩu không muốn mở ra: "Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi, chắc là khoảng thời gian trước không nghỉ ngơi đủ."
Dương Thư đưa gối ôm cho cô: "Vậy cậu ngủ một lát đi, buổi chiều cũng không có việc gì."
Khương Ngâm nhận lấy, để gối trên bàn rồi gối lên, từ từ nhắm mắt hỏi cô ấy: "Hôm nay là Tiểu Niên, cậu và anh trai tớ có về đại học C không?"
Dương Thư: "Tớ đang định hỏi cậu đấy, không phải ông xã cậu đi công tác rồi sao, tối nay Khương Bái tới đón tớ, cậu về cùng tụi tớ luôn đi."
Khương Ngâm nghĩ rồi gật đầu: "Được."
Dương Thư cầm cốc đứng lên: "Tớ đi pha cà phê đây, cậu có uống không?"
"Không uống, dạ dày tớ không ổn lắm, ăn cái gì cũng muốn ói."
Dương Thư khẽ giật mình, nhìn sang: "Vậy trưa nay cậu ăn cơm thế nào?"
"Mua một phần bún gạo nhưng chỉ ăn một miếng."
Khương Ngâm mở mắt ra, nói: "Thư Thư, cậu nói xem ông xã tớ mới vừa đi, tớ như này không phải là đang mắc bệnh tương tư chứ?"
"... Là dạ dày cậu không ổn thôi, trước đây cậu ấy đi công tác sao không thấy cậu tương tư nghiêm trọng như thế?"
"Không phải trong tình yêu, con gái đều là phép toán cộng sao, càng ngày càng thích, tương tư sẽ càng ngày càng nặng."
Dương Thư không biết cô học mấy lời này ở đâu, thở dài: "Tớ thấy cậu chính là đang không khỏe, không ăn cơm sao được, tớ đi bệnh viện khám với cậu?"
"Không cần đâu." Khương Ngâm ôm gối ngủ tiếp: "Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là không nghỉ ngơi đủ, tớ ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Buổi chiều Khương Bái tới đón Dương Thư, nhìn thấy Khương Ngâm kéo cánh tay Dương Thư từ tòa cao ốc đi ra, mặt cô bờ phờ ỉu xìu.
"Sao thế?"
Dương Thư nói: "Nghe bảo là buồn ngủ, đã ngủ đến chiều vẫn chưa muốn tỉnh."
Khương Bái cau mày: "Lại phát sốt rồi?"
Anh ấy đưa tay sờ trán Khương Ngâm, lành lạnh, không nóng.
Mở cửa xe để các cô lên xe, ngồi lên ghế lái, quay đầu nhìn Khương Ngâm một chút: "Có chỗ nào không khỏe không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra thử không?"
"Không cần." Khương Ngâm ngáp một cái mở mắt ra: "Anh từng thấy người nào vì buồn ngủ mà đi bệnh viện khám bệnh chưa?"
Khương Bái không nói gì thêm, lái xe về đại học C.
Hôm nay là đêm Tiểu Niên, Lương Văn đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn trà phòng khách bày rất nhiều đồ ăn vặt hoa quả khô.
Khương Ngâm không có sức sống, ngã xuống ghế sô pha, ôm gối ôm ngủ.
Lương Văn đi ra từ phòng bếp nhìn một chút, hỏi: "Ngâm Ngâm sao thế?"
Dương Thư cởi áo khoác xuống, xắn tay áo đi đến giúp đỡ, cười nhạo cô: "Cậu ấy nói ông xã của cậu ấy phải đi công tác, không có ở đây nên mắc bệnh tương tư, không muốn ăn, không thể vực dậy tinh thần được."
Lương Văn: "..."
Bữa tối, Lương Văn làm một bàn ăn lớn, Khương Ngâm đi rửa mặt, kéo ghế ngồi xuống trước bàn ăn.
Dương Thư gắp đồ ăn cho cô: "Trưa nay cậu vẫn chưa ăn cơm, chắc là đói lả rồi, nhanh ăn chút gì đi."
Quả thực Khương Ngâm rất đói bụng, cúi đầu ăn thịt sườn cô yêu thích.
Vừa nuốt xuống, không hiểu sao lại có một cảm giác khó chịu từ dạ dày dâng lên, cô vội vàng đi tới ghế sô pha cầm cốc nước lên uống mấy ngụm, miễn cưỡng kìm nén xuống.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Khương Bẩm Hoài nhìn sang: "Có phải Ngâm Ngâm thấy không khỏe ở đâu không?"
Khương Ngâm cũng không biết chuyện gì xảy ra: "Có lẽ là đau dạ dày thôi ạ."
Cô ngồi xuống trên ghế sô pha: "Con không sao, cả nhà cứ ăn đi không cần phải để
ý đến con."
Lương Văn trầm ngâm, để đũa xuống đi tới, ngồi xuống bên người Khương Ngâm, vuốt tóc cô: "Không thoải mái sao không đi khám bác sĩ?"
Khương Ngâm ôm gối ôm, mỉm cười nhìn bà: "Cũng không phải vấn đề gì lớn đâu, con nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai sẽ tốt hơn."
"Bị như vậy lâu chưa?" Lương Văn hỏi cô.
Khương Ngâm nghĩ lại: "Cũng chưa lâu, mấy ngày trước vẫn rất tốt."
Nói xong cô lại ngáp một cái: "Chắc là do không nghỉ ngơi đủ, con đã mệt rã rời mấy ngày rồi, một khi thiếu ngủ cơ thể sẽ dễ xảy ra vấn đề."
Lương Văn nhìn tình huống của cô, thấp giọng hỏi: "Tháng này đã tới chưa?"
Khương Ngâm liền giật mình, tính thời gian, hình như đã trễ mấy ngày.
Hiểu được ý của Lương Văn, cô cười: "Chắc là không phải đâu, có đôi khi con bận rộn công việc thì cũng sẽ bị trễ một chút, hơn nữa con và ông xã con vẫn luôn—— "
Nói được nửa câu, cô nhớ tới buổi tối đi đến nhà cũ thử áo cưới kia.
Ngoại trừ đêm đó, hai người bọn họ vẫn luôn làm biện pháp an toàn.
Hơn nữa lúc ấy là kỳ an toàn.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, một lần liền trúng thưởng?
Khương Ngâm vô thức cúi đầu nhìn bụng mình.
Thấy phản ứng của Khương Ngâm, trên mặt Lương Văn lộ ra vẻ mừng rỡ, vỗ vỗ tay cô: "Con chờ ở đây, mẹ đi mua que thử thai cho con."
Bà đứng lên, mặc áo khoác rồi vội vàng đi ra ngoài.
Giọng nói và hành động của Lương Văn quá lớn, ba người trên bàn ăn cũng nhìn qua bên này.
Điện thoại Khương Ngâm rung lên vài tiếng, Doãn Toại gửi Wechat: 【 Em ăn cơm tối chưa? 】
Trong lòng Khương Ngâm kích động, nhìn thấy tin nhắn của anh, vô thức gõ chữ: Ông xã, hình như em...
Nghĩ đi nghĩ lại rồi xóa mấy chữ kia đi.
Vẫn nên chờ tối nay thử một chút rồi nói sau.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ bên kia chắc đang là sáng hai giờ: 【 Ăn rồi, anh còn chưa ngủ sao? 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Vừa làm việc xong. 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Chúng ta gọi video nha? 】
Khương Ngâm do dự, trả lời: 【 Đã trễ vậy rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em đang tâm sự với ba mẹ. 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Được, ngày mai anh sẽ gọi cho em. 】
Lương Văn rất nhanh đã mua que thử thai từ bên ngoài trở về, đẩy Khương Ngâm vào phòng vệ sinh.
Khương Ngâm ngồi trên bồn cầu, nhìn hai vạch đỏ phía trên que thử thai, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, cả người mơ mơ màng màng, có hơi choáng váng.
Sau đó lại có một chút mừng rỡ nhàn nhạt lan ra từ đáy lòng.
Đi ra từ phòng vệ sinh, cô đem kết quả nói với mọi người.
Lương Văn và Khương Bẩm Hoài đều rất vui mừng.
Nghĩ đến việc sắp có cháu ngoại, Lương Văn cười không ngậm được miệng.
Bà lấy điện thoại ra: "Mẹ sẽ đăng kí lấy số, đưa Ngâm Ngâm đi bệnh viện siêu âm."
"Đúng rồi, Doãn Toại vẫn chưa biết phải không, vẫn nên nói một tiếng cho thằng bé biết chứ?" Lương Văn vừa nói vừa định gọi điện thoại cho Doãn Toại.
Khương Ngâm ngăn lại: "Mẹ, tối nay con sẽ tự mình nói với anh ấy."
Lương Văn ngẫm lại cũng đúng, gật đầu: "Vậy được, nhưng mà mang thai không ăn cơm là không được. Nôn thì nôn mà ăn thì vẫn phải ăn, khẩu vị không tốt cũng phải ăn một chút, phải lo cho đứa bé. Nếu con thấy thức ăn không hợp khẩu vị, muốn ăn cái gì thì nói mẹ, mẹ sẽ làm cho con?"
Khương Ngâm được yêu thương mà lo sợ: "Không cần phiền phức như vậy đâu, những món này con rất thích, lát nữa con sẽ ăn."
Dương Thư kéo Khương Ngâm ngồi xuống ghế sô pha, vui mừng vuốt ve bụng cô: "Chờ đứa bé ra đời, tớ có thể làm mẹ nuôi không?"
Khương Bái ngồi lên tay vịn ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Làm mẹ nuôi gì chứ, làm bác càng gần gũi hơn đúng không?"
Lương Văn đưa cốc nước cho Khương Ngâm, nhìn Khương Bái một chút: "Em gái con cũng có con rồi, con và Thư Thư làm anh chị cũng phải biết nắm bắt, sau này còn có thể cho hai đứa nhỏ làm bạn."
Khương Bái & Dương Thư: "..."
——
Ngày hôm sau, Lương Văn và Khương Ngâm đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã được 5 tuần tuổi, hết thảy đều bình thường,
Từ bệnh viện ra, Lương Văn vui mừng: "Doãn Toại cũng không có nhà, hay là con cứ ở với mẹ đi, để mẹ thuận tiện chăm sóc con, muốn ăn gì mẹ cũng có thể làm cho con."
Khương Ngâm liếm môi một cái, nói ra quyết định trong lòng cho Lương Văn: "Mẹ, con muốn đi Ý."
"Bây giờ?"
Khương Ngâm gật đầu: "Con muốn tự mình nói chuyện này cho anh ấy biết, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ."
"Không được đi, con đang thai nghén, đi máy bay sẽ rất khó chịu?"
"Con chỉ bị nhẹ thôi, không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi con đã hỏi bác sĩ, có thể đi máy bay được."
Khương Ngâm nói xong mở điện thoại ra: "Mẹ xem, con cũng mua vé máy bay luôn rồi."
Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, Lương Văn cũng không nói gì thêm: "Được thôi, thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ các con đang nghĩ gì."
Ngồi trên taxi đi đến sân bay, trong lòng Khương Ngâm có chút kích động, khóe môi vô thức cong lên.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thầm nói trong lòng: Bé con, mẹ dẫn con đi gặp ba nhé, làm cho ba vui vẻ một chút.
Cũng không biết Doãn Toại sống ở đâu bên đó, cô do dự rồi gọi cho thư kí Lâm.
——
Doãn Toại bận rộn đến một giờ sáng mới quay về khách sạn với thư ký Lâm, trên người mặc vest chỉnh tề, nét mặt có vẻ mệt mỏi.
Lúc vào thang máy, Doãn Toại nói với thư kí Lâm: "Về kế hoạch chỉnh sửa và cải cách thiết kế của Bunty, cậu trở về sửa lại rồi gửi vào email cho tôi."
Thư kí Lâm đáp lại một tiếng, đi ra khỏi tháng máy ở lầu 11.
Thang máy tiếp tục đi lên, đến phòng tổng thống trên cùng.
Nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại di động, nghĩ đến thời gian trong nước vẫn còn sớm, chắc là Khương Ngâm vẫn chưa ngủ, anh gửi Wechat qua: 【 Anh làm việc xong rồi, em đang làm gì vậy? 】
Từ thang máy đi ra, đối phương vẫn chưa trả lời.
Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài.
Lúc anh đi công tác thì tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời, bây giờ anh vừa đi có mấy ngày, liền chưa từng thấy cô trả lời tin nhắn của anh một cách nghiêm túc.
Cũng không biết đang bận cái gì.
Quét thẻ phòng đi vào, Doãn Toại cởi áo khoác xuống ném lên ghế sô pha trong phòng khách, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, mở đèn lên.
Thấy hình như đang có người nằm trên giường, anh nhíu mày.
Anh nhìn quanh bốn phía, chắc chắn là phòng mình không thể sai được.
Người trên giường đưa lưng về phía anh, bọc mình cực kỳ chặt chẽ, vài lọn tóc dài xõa lộn xộn ra bên ngoài, hiển nhiên là phụ nữ.
Trong phòng quần áo, Khương Ngâm dựa vào khung cửa nhìn anh sắp xếp hành lý, cắn môi: "Ngày mai là Tiểu Niên*, bây giờ anh đi, giao thừa có thể trở về kịp không?"
*Tiểu Niên: Ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp, còn được gọi là "小 年 xiǎo nián" trong tiếng Trung Quốc là ngày bắt đầu của lễ hội mùa xuân. Có 2 hoạt động lớn là cúng Táo quân và dọn dẹp nhà cửa.
Doãn Toại đóng vali hành lý lại, đứng dậy đi tới, dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, trịnh trọng trả lời: "Nhất định sẽ trở về."
Khương Ngâm duỗi ngón út ra: "Ngoéo tay."
Doãn Toại bất đắc dĩ mỉm cười, ngoéo lấy ngón út của cô, ngón tay cái của hai người chạm vào nhau đóng dấu.
Khương Ngâm lưu luyến không rời buông anh ra: "Không còn sớm nữa, thư kí Lâm và tài xế đã ở dưới lầu, anh đi đi."
Doãn Toại kéo vali hành lý từ phòng quần áo ra, Khương Ngâm lại đuổi theo, ôm eo anh từ phía sau, có chút tủi thân: "Sao anh lại đi công tác vào bây giờ chứ, nếu lúc ăn tết không về được thì phải làm sao?"
Doãn Toại xoay người lại, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô, trong lòng có chút không nỡ.
Dừng một chút, anh hỏi: "Nếu không em đi Ý với anh?"
Nghe anh hỏi như vậy, Khương Ngâm hơi sững sờ rồi lắc đầu: "Em còn phải quay chụp nữa."
Cô mím môi, kiễng chân ôm cổ anh: "Anh mau về nhé."
Doãn Toại ôm lấy cô, nhẹ nhàng đáp: "Ừm."
"Lúc rảnh nhớ phải gọi điện thoại cho em."
"Được."
"Không được phép mập mờ với cô gái khác!"
"Sẽ không."
Khương Ngâm đang nghĩ còn có lời gì cần nhắn nhủ anh hay không thì bàn tay Doãn Toại chợt vươn lên, ôm chặt lấy gáy cô, dán môi tới.
Anh hôn sâu, đưa lưỡi cuốn vào, mang theo sự ham muốn thô bạo.
Cho đến khi Khương Ngâm cảm thấy đầu lưỡi và cánh môi mình bị anh mút đến tê dại, anh mới buông ra, trong đôi mắt đào hoa ánh lên sự khiêu khích, tình ý cuồn cuộn.
Ngón tay anh chà xát môi cô, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên đó, khàn giọng nói: "Không đủ thời gian, trở về sẽ xử lý em."
Khương Ngâm thở hổn hển, gương mặt hơi đỏ.
Hai người từ trên lầu đi xuống, Doãn Toại nói: "Ông bà nội đã được Doãn Mặc đưa đến An Cầm đón tết, không ở Trường Hoàn. Ngày mai là Tiểu Niên vốn nên đông vui, náo nhiệt, nếu em cảm thấy ở nhà buồn chán, có thể trở về đại học C ở với ba mẹ. Ở đó mấy ngày, anh trở về sẽ qua đón em."
Khương Ngâm ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Lúc tiễn Doãn Toại đi chỉ mới bốn giờ chiều, Khương Ngâm cảm thấy toàn thân mệt rã rời, nói với dì Chu là không ăn cơm tối rồi đi lên lầu ngủ.
Có lẽ lúc trước bị Doãn Toại giày vò vì thế gần đây Khương Ngâm đặc biệt thiếu ngủ, chỉ cần ngã lên giường liền ngủ say.
Ngày hôm sau dì Chu làm bữa sáng, có lẽ Khương Ngâm không ngủ đủ giấc nên khẩu vị cũng không tốt, tùy tiện ăn vài miếng.
Buổi sáng cô có lịch chụp, đi thẳng đến studio, buổi chiều mới quay về phòng làm việc.
Dương Thư đang sửa ảnh cô dâu giúp cô, nhìn cô bận bịu xong mới trở về liền chào hỏi: "Khương Khương, tới xem ảnh thử xem?"
Khương Ngâm ngáp một cái nhìn máy tính một chút: "Rất tốt, tớ đương nhiên yên tâm với tay nghề của cậu."
Sau khi cô ngồi xuống liền chống tay lên đầu nhắm mắt lại.
Dương Thư nhìn sang: "Sao vậy, không khỏe hả?"
Mí mắt Khương Ngâm nặng trĩu không muốn mở ra: "Không sao, chỉ là buồn ngủ thôi, chắc là khoảng thời gian trước không nghỉ ngơi đủ."
Dương Thư đưa gối ôm cho cô: "Vậy cậu ngủ một lát đi, buổi chiều cũng không có việc gì."
Khương Ngâm nhận lấy, để gối trên bàn rồi gối lên, từ từ nhắm mắt hỏi cô ấy: "Hôm nay là Tiểu Niên, cậu và anh trai tớ có về đại học C không?"
Dương Thư: "Tớ đang định hỏi cậu đấy, không phải ông xã cậu đi công tác rồi sao, tối nay Khương Bái tới đón tớ, cậu về cùng tụi tớ luôn đi."
Khương Ngâm nghĩ rồi gật đầu: "Được."
Dương Thư cầm cốc đứng lên: "Tớ đi pha cà phê đây, cậu có uống không?"
"Không uống, dạ dày tớ không ổn lắm, ăn cái gì cũng muốn ói."
Dương Thư khẽ giật mình, nhìn sang: "Vậy trưa nay cậu ăn cơm thế nào?"
"Mua một phần bún gạo nhưng chỉ ăn một miếng."
Khương Ngâm mở mắt ra, nói: "Thư Thư, cậu nói xem ông xã tớ mới vừa đi, tớ như này không phải là đang mắc bệnh tương tư chứ?"
"... Là dạ dày cậu không ổn thôi, trước đây cậu ấy đi công tác sao không thấy cậu tương tư nghiêm trọng như thế?"
"Không phải trong tình yêu, con gái đều là phép toán cộng sao, càng ngày càng thích, tương tư sẽ càng ngày càng nặng."
Dương Thư không biết cô học mấy lời này ở đâu, thở dài: "Tớ thấy cậu chính là đang không khỏe, không ăn cơm sao được, tớ đi bệnh viện khám với cậu?"
"Không cần đâu." Khương Ngâm ôm gối ngủ tiếp: "Cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là không nghỉ ngơi đủ, tớ ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Buổi chiều Khương Bái tới đón Dương Thư, nhìn thấy Khương Ngâm kéo cánh tay Dương Thư từ tòa cao ốc đi ra, mặt cô bờ phờ ỉu xìu.
"Sao thế?"
Dương Thư nói: "Nghe bảo là buồn ngủ, đã ngủ đến chiều vẫn chưa muốn tỉnh."
Khương Bái cau mày: "Lại phát sốt rồi?"
Anh ấy đưa tay sờ trán Khương Ngâm, lành lạnh, không nóng.
Mở cửa xe để các cô lên xe, ngồi lên ghế lái, quay đầu nhìn Khương Ngâm một chút: "Có chỗ nào không khỏe không, có muốn đi bệnh viện kiểm tra thử không?"
"Không cần." Khương Ngâm ngáp một cái mở mắt ra: "Anh từng thấy người nào vì buồn ngủ mà đi bệnh viện khám bệnh chưa?"
Khương Bái không nói gì thêm, lái xe về đại học C.
Hôm nay là đêm Tiểu Niên, Lương Văn đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn trà phòng khách bày rất nhiều đồ ăn vặt hoa quả khô.
Khương Ngâm không có sức sống, ngã xuống ghế sô pha, ôm gối ôm ngủ.
Lương Văn đi ra từ phòng bếp nhìn một chút, hỏi: "Ngâm Ngâm sao thế?"
Dương Thư cởi áo khoác xuống, xắn tay áo đi đến giúp đỡ, cười nhạo cô: "Cậu ấy nói ông xã của cậu ấy phải đi công tác, không có ở đây nên mắc bệnh tương tư, không muốn ăn, không thể vực dậy tinh thần được."
Lương Văn: "..."
Bữa tối, Lương Văn làm một bàn ăn lớn, Khương Ngâm đi rửa mặt, kéo ghế ngồi xuống trước bàn ăn.
Dương Thư gắp đồ ăn cho cô: "Trưa nay cậu vẫn chưa ăn cơm, chắc là đói lả rồi, nhanh ăn chút gì đi."
Quả thực Khương Ngâm rất đói bụng, cúi đầu ăn thịt sườn cô yêu thích.
Vừa nuốt xuống, không hiểu sao lại có một cảm giác khó chịu từ dạ dày dâng lên, cô vội vàng đi tới ghế sô pha cầm cốc nước lên uống mấy ngụm, miễn cưỡng kìm nén xuống.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein's Home ]
Khương Bẩm Hoài nhìn sang: "Có phải Ngâm Ngâm thấy không khỏe ở đâu không?"
Khương Ngâm cũng không biết chuyện gì xảy ra: "Có lẽ là đau dạ dày thôi ạ."
Cô ngồi xuống trên ghế sô pha: "Con không sao, cả nhà cứ ăn đi không cần phải để
ý đến con."
Lương Văn trầm ngâm, để đũa xuống đi tới, ngồi xuống bên người Khương Ngâm, vuốt tóc cô: "Không thoải mái sao không đi khám bác sĩ?"
Khương Ngâm ôm gối ôm, mỉm cười nhìn bà: "Cũng không phải vấn đề gì lớn đâu, con nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai sẽ tốt hơn."
"Bị như vậy lâu chưa?" Lương Văn hỏi cô.
Khương Ngâm nghĩ lại: "Cũng chưa lâu, mấy ngày trước vẫn rất tốt."
Nói xong cô lại ngáp một cái: "Chắc là do không nghỉ ngơi đủ, con đã mệt rã rời mấy ngày rồi, một khi thiếu ngủ cơ thể sẽ dễ xảy ra vấn đề."
Lương Văn nhìn tình huống của cô, thấp giọng hỏi: "Tháng này đã tới chưa?"
Khương Ngâm liền giật mình, tính thời gian, hình như đã trễ mấy ngày.
Hiểu được ý của Lương Văn, cô cười: "Chắc là không phải đâu, có đôi khi con bận rộn công việc thì cũng sẽ bị trễ một chút, hơn nữa con và ông xã con vẫn luôn—— "
Nói được nửa câu, cô nhớ tới buổi tối đi đến nhà cũ thử áo cưới kia.
Ngoại trừ đêm đó, hai người bọn họ vẫn luôn làm biện pháp an toàn.
Hơn nữa lúc ấy là kỳ an toàn.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, một lần liền trúng thưởng?
Khương Ngâm vô thức cúi đầu nhìn bụng mình.
Thấy phản ứng của Khương Ngâm, trên mặt Lương Văn lộ ra vẻ mừng rỡ, vỗ vỗ tay cô: "Con chờ ở đây, mẹ đi mua que thử thai cho con."
Bà đứng lên, mặc áo khoác rồi vội vàng đi ra ngoài.
Giọng nói và hành động của Lương Văn quá lớn, ba người trên bàn ăn cũng nhìn qua bên này.
Điện thoại Khương Ngâm rung lên vài tiếng, Doãn Toại gửi Wechat: 【 Em ăn cơm tối chưa? 】
Trong lòng Khương Ngâm kích động, nhìn thấy tin nhắn của anh, vô thức gõ chữ: Ông xã, hình như em...
Nghĩ đi nghĩ lại rồi xóa mấy chữ kia đi.
Vẫn nên chờ tối nay thử một chút rồi nói sau.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ bên kia chắc đang là sáng hai giờ: 【 Ăn rồi, anh còn chưa ngủ sao? 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Vừa làm việc xong. 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Chúng ta gọi video nha? 】
Khương Ngâm do dự, trả lời: 【 Đã trễ vậy rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em đang tâm sự với ba mẹ. 】
Ác ma Tuế Tuế: 【 Được, ngày mai anh sẽ gọi cho em. 】
Lương Văn rất nhanh đã mua que thử thai từ bên ngoài trở về, đẩy Khương Ngâm vào phòng vệ sinh.
Khương Ngâm ngồi trên bồn cầu, nhìn hai vạch đỏ phía trên que thử thai, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, cả người mơ mơ màng màng, có hơi choáng váng.
Sau đó lại có một chút mừng rỡ nhàn nhạt lan ra từ đáy lòng.
Đi ra từ phòng vệ sinh, cô đem kết quả nói với mọi người.
Lương Văn và Khương Bẩm Hoài đều rất vui mừng.
Nghĩ đến việc sắp có cháu ngoại, Lương Văn cười không ngậm được miệng.
Bà lấy điện thoại ra: "Mẹ sẽ đăng kí lấy số, đưa Ngâm Ngâm đi bệnh viện siêu âm."
"Đúng rồi, Doãn Toại vẫn chưa biết phải không, vẫn nên nói một tiếng cho thằng bé biết chứ?" Lương Văn vừa nói vừa định gọi điện thoại cho Doãn Toại.
Khương Ngâm ngăn lại: "Mẹ, tối nay con sẽ tự mình nói với anh ấy."
Lương Văn ngẫm lại cũng đúng, gật đầu: "Vậy được, nhưng mà mang thai không ăn cơm là không được. Nôn thì nôn mà ăn thì vẫn phải ăn, khẩu vị không tốt cũng phải ăn một chút, phải lo cho đứa bé. Nếu con thấy thức ăn không hợp khẩu vị, muốn ăn cái gì thì nói mẹ, mẹ sẽ làm cho con?"
Khương Ngâm được yêu thương mà lo sợ: "Không cần phiền phức như vậy đâu, những món này con rất thích, lát nữa con sẽ ăn."
Dương Thư kéo Khương Ngâm ngồi xuống ghế sô pha, vui mừng vuốt ve bụng cô: "Chờ đứa bé ra đời, tớ có thể làm mẹ nuôi không?"
Khương Bái ngồi lên tay vịn ghế sô pha, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Làm mẹ nuôi gì chứ, làm bác càng gần gũi hơn đúng không?"
Lương Văn đưa cốc nước cho Khương Ngâm, nhìn Khương Bái một chút: "Em gái con cũng có con rồi, con và Thư Thư làm anh chị cũng phải biết nắm bắt, sau này còn có thể cho hai đứa nhỏ làm bạn."
Khương Bái & Dương Thư: "..."
——
Ngày hôm sau, Lương Văn và Khương Ngâm đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi đã được 5 tuần tuổi, hết thảy đều bình thường,
Từ bệnh viện ra, Lương Văn vui mừng: "Doãn Toại cũng không có nhà, hay là con cứ ở với mẹ đi, để mẹ thuận tiện chăm sóc con, muốn ăn gì mẹ cũng có thể làm cho con."
Khương Ngâm liếm môi một cái, nói ra quyết định trong lòng cho Lương Văn: "Mẹ, con muốn đi Ý."
"Bây giờ?"
Khương Ngâm gật đầu: "Con muốn tự mình nói chuyện này cho anh ấy biết, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ."
"Không được đi, con đang thai nghén, đi máy bay sẽ rất khó chịu?"
"Con chỉ bị nhẹ thôi, không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi con đã hỏi bác sĩ, có thể đi máy bay được."
Khương Ngâm nói xong mở điện thoại ra: "Mẹ xem, con cũng mua vé máy bay luôn rồi."
Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, Lương Văn cũng không nói gì thêm: "Được thôi, thật sự không hiểu nổi mấy người trẻ các con đang nghĩ gì."
Ngồi trên taxi đi đến sân bay, trong lòng Khương Ngâm có chút kích động, khóe môi vô thức cong lên.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thầm nói trong lòng: Bé con, mẹ dẫn con đi gặp ba nhé, làm cho ba vui vẻ một chút.
Cũng không biết Doãn Toại sống ở đâu bên đó, cô do dự rồi gọi cho thư kí Lâm.
——
Doãn Toại bận rộn đến một giờ sáng mới quay về khách sạn với thư ký Lâm, trên người mặc vest chỉnh tề, nét mặt có vẻ mệt mỏi.
Lúc vào thang máy, Doãn Toại nói với thư kí Lâm: "Về kế hoạch chỉnh sửa và cải cách thiết kế của Bunty, cậu trở về sửa lại rồi gửi vào email cho tôi."
Thư kí Lâm đáp lại một tiếng, đi ra khỏi tháng máy ở lầu 11.
Thang máy tiếp tục đi lên, đến phòng tổng thống trên cùng.
Nhìn thấy đồng hồ trên điện thoại di động, nghĩ đến thời gian trong nước vẫn còn sớm, chắc là Khương Ngâm vẫn chưa ngủ, anh gửi Wechat qua: 【 Anh làm việc xong rồi, em đang làm gì vậy? 】
Từ thang máy đi ra, đối phương vẫn chưa trả lời.
Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài.
Lúc anh đi công tác thì tỏ vẻ lưu luyến không muốn rời, bây giờ anh vừa đi có mấy ngày, liền chưa từng thấy cô trả lời tin nhắn của anh một cách nghiêm túc.
Cũng không biết đang bận cái gì.
Quét thẻ phòng đi vào, Doãn Toại cởi áo khoác xuống ném lên ghế sô pha trong phòng khách, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, mở đèn lên.
Thấy hình như đang có người nằm trên giường, anh nhíu mày.
Anh nhìn quanh bốn phía, chắc chắn là phòng mình không thể sai được.
Người trên giường đưa lưng về phía anh, bọc mình cực kỳ chặt chẽ, vài lọn tóc dài xõa lộn xộn ra bên ngoài, hiển nhiên là phụ nữ.
/101
|