Hiển nhiên bây giờ muốn thu hồi cũng không kịp.
Nhan Tư Nhiêu chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trong đời.
Ngón chân cô xấu hổ co quắp lại với nhau, hận không thể lao vào thư phòng ngay bây giờ rồi giật lấy điện thoại Thân Tử Du xóa lịch sử trò chuyện đi.
Sau đó nắm lấy tóc anh, đập đầu anh lên tường một trăm cái, tốt nhất là khiến anh mất trí nhớ luôn.
(Xu: Sao mà tàn ác với chồng của mình quá vậy =))))
Nghĩ thì rất dũng cảm nhưng khả năng thực hiện thì quá là xa vời.
Nhan Tư Nhiêu thực sự nghĩ không ra phải giải thích thế nào về chuyện này, cuối cùng lựa chọn giả chết.
Cô để điện thoại di động xuống, che kín đầu trực tiếp đi ngủ.
Buổi sáng lúc xuống lầu, Thân Tử Du đã ngồi trước bàn ăn.
Dì Trương cười chào hỏi cô: "Phu nhân dậy rồi à, nhanh ngồi xuống ăn sáng đi."
Nhan Tư Nhiêu lễ phép gật đầu.
Có câu nói rất hay, chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Cô tùy tiện kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Thân Tử Du, tựa như không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.
Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, đôi mắt cô lóe sáng: "Oa, Dì Trương, đây đều là dì làm sao, nhìn ngon miệng quá đi."
Dì Trương được khen đến mức ngại ngùng, cười ha hả nói: "Phu nhân nếm thử xem hương vị thế nào."
Nói xong, bà định múc cho cô một chén canh nấm tuyết hạt sen*, Thân Tử Du nhận lấy muôi múc: "Tôi làm cho."
Dì Trương đáp một tiếng, để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ, đi làm việc khác.
Nhan Tư Nhiêu nhận chén canh mà anh đưa tới, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
Lông mày Thân Tử Du khẽ giương lên, thản nhiên mở miệng: "Không cần khách sáo."
Anh còn bình tĩnh hơn cô, sự lúng túng mà Nhan Tư Nhiêu nỗ lực che giấu lại xuất hiện.
Cô cúi đầu xuống, vuốt tóc ra sau tai một cách vụng về, vùi đầu yên lặng ăn sáng.
Ăn được một nửa, cô nhớ tới gì đó, mở điện thoại ra gọi điện: "Ba ơi, ba giúp con chuyện này với, trước đó lúc đi đến cục dân chính, xe con đâm vào thân cây, bây giờ con có bóng ma tâm lý không dám lái xe nữa, không có tài xê lát nữa làm sao con đi làm được?"
"Lát nữa tôi đưa em đi." Thân Tử Du đang bóc trứng luộc nước trà trên tay, ngước mắt nhìn qua.
Nhan Tư Nhiêu hơi im lặng, vừa định nói không cần, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng bố Nhan: "Nếu Tử Du đã nói đưa con đi, vậy con đi xe của thằng bé đi, bố con còn có cuộc họp, không nói với con nữa."
Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Thân Tử Du cầm trứng trà đã bóc đặt vào cái dĩa trước mặt cô.
Nhan Tư Nhiêu nhìn một chút, không ăn: "Anh đưa tôi đi không tiện đường mà."
"Đi xe cũng không xa."
Được thôi, dù sao tài xế cũng không đến, có người chở đi vẫn hơn là đi xe taxi.
Nhan Tư Nhiêu cầm khăn lau lau miệng: "Tôi ăn xong rồi, bây giờ đi được chưa?"
Thân Tử Du nhìn quả trứng gà trong đĩa: "Ăn xong cái kia rồi đi."
Nhan Tư Nhiêu không còn cách nào khác, ngoan ngoãn nhét trứng gà vào bụng.
Kết quả không cẩn thận bị nghẹn, gương mặt cô kìm nén đến mức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu bưng lấy chén canh uống mấy ngụm, mới cảm thấy cả người đã sống lại.
Người này đang muốn mưu sát sao?
Thấy cô trừng mắt, Thân Tử Du im lặng cười, đứng dậy cầm áo khoác sau ghế: "Đi thôi."
Trên đường đến công ty, Nhan Tư Nhiêu ngồi bên cạnh ghế lái, hai người không nói chuyện.
Lúc gần đến công ty, mới nghe thấy Thân Tử Du nói một câu: "Thời gian làm việc của chúng ta không trùng nhau, sau này tôi sẽ bảo tài xế đưa đón em đi làm."
Nhan Tư Nhiêu gật đầu: "Được."
"Còn nữa, nếu buổi tối tan làm sớm, tôi đưa em về Thân gia một chuyến, đăng kí kết hôn xong vẫn chưa gặp bọn họ."
Nhan Tư Nhiêu suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ năm giờ tôi sẽ tan làm."
"Vậy tôi sẽ tới đón em."
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở cửa công ty, Thân Tử Du nhìn qua, Nhan Tư Nhiêu đã tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Anh im lặng giây lát rồi mở miệng: "Chuyện tối hôm qua..."
Trong lòng Nhan Tư Nhiêu hơi hồi hộp một chút, sợ lúc này nói chuyện đó sẽ làm người ta hít thở không thông, nhanh chóng nói: "Tôi còn có rất nhiều công việc phải xử lý, đi trước đã."
Thân Tử Du bất đắc dĩ cười, không nói nữa.
Trước khi xuống xe, anh đưa một hộp quà tới: "Mang cái này lên đi."
Nhan Tư Nhiêu tò mò nhìn thử, không nhận: "Cái gì vậy?"
"Kẹo cưới." Thân Tử Du nhét vào lòng cô: "Em xin nghỉ để đi đăng kí kết hôn, bây giờ đi làm không cần tặng gì cho các đồng nghiệp sao?"
Nói xong Nhan Tư Nhiêu mới chợt nhớ tới.
Vốn dĩ cô cũng có kế hoạch này, nhưng tối hôm qua vì chuyện đó nên cô quên bén đi luôn.
Đến công ty, Nhan Tư Nhiêu phát kẹo mừng mà Thân Tử Du đã chuẩn bị cho mọi người, thu được rất nhiều lời chúc phúc.
Có người có quan hệ tốt còn lại gần hỏi đêm tân hôn của cô thế nào.
Quả thực hết chuyện để nói.
Nhan Tư Nhiêu chỉ có thể lễ phép cười, thận trọng trả lời một câu: "Tạm được."
Thấy vị trí của Khương Ngâm và tiểu Hạ trống không, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cô khó hiểu hỏi tiểu Hà bên cạnh: "Chị Khương và tiểu Hạ đâu?"
Trong miệng Tiểu Hà đang ngậm kẹo, nói không rõ: "Có quảng cáo phải quay chụp, đi thành phố H công tác rồi."
Nhan Tư Nhiêu bật máy tính lên, trau chuốt lại ảnh chụp tối qua một chút sau đó gửi Wechat cho Khương Ngâm.
Hôm nay trạng thái làm việc cô không tốt, đầu óc không hoạt động.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cũng không biết phải hỏi ai mới tốt, cô do dự rồi gửi tin nhắn Wechat cho người chị em Thẩm Nghiên: 【 Sau khi liên hôn cậu và chồng cậu sống chung thế nào? 】
Sau khi liên tục xác nhận không có tìm nhầm người, cô mới bấm gửi đi.
Bây giờ chắc phu nhân Thẩm Nghiên xài tiền như nước đang say giấc nồng.
Đến trưa, Thẩm Nghiên mới trả lời:
【 Còn có thể làm sao, tự sống cuộc sống của mình thôi. 】
【 Tân hôn thế nào rồi? 】
Nhan Tư Nhiêu thở dài, kể lại chuyện tối qua.
Cô liền nhận được câu "Ha ha ha ha ha" của Thẩm Nghiên mà không chút ngạc nhiên.
Thẩm Nghiên: 【 Cậu cũng đỉnh ghê! 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Tớ xấu hổ gần chết, lúc đầu muốn tìm cậu giúp đỡ, kết quả, dường như tình huống càng trở nên phức tạp hơn. 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Sáng nay tớ vốn không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào, thật sự là hít thở không thông! 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì đây (nước mắt) 】
Thẩm Nghiên: 【 Phần lớn các cuộc liên hôn đều là vợ chồng plastic, cậu không cần quá để ý, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, coi như có thêm một người bạn cùng phòng thôi 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Cậu và chồng cậu cũng như vậy sao? 】
Thẩm Nghiên: 【 Nếu không thì? 】
Nhan Tư Nhiêu mấp máy môi, gõ chữ: 【 Kết hôn là phải ở bên nhau cả đời, tớ cảm thấy đối với hôn nhân, có phải nên vun vén giữ gìn một chút không? 】
Thẩm Nghiên: 【 Vậy phải xem vị kia nhà cậu có muốn vún vén hay không. 】
Thẩm Nghiên: 【 Tuy nhiên nếu giống chúng tớ, không có cảm tình mà kết hôn, có lẽ sẽ khổ. 】
Thẩm Nghiên: 【 Huống gì phần lớn mấy người xuất thân giàu có đều rất ăn chơi, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện thường, không đáng tin cậy 】
Nhan Tư Nhiêu nhìn tin nhắn Thẩm Nghiên gửi tới, vuốt cằm, chống tay lên má.
Điều Thẩm Nghiên nói cũng có lý nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được đúng không?
Chẳng phải anh trai cô đã giữ mình rất trong sạch sao?
Thân Tử Du và Doãn Toại là anh em tốt, người ta thường nói "vật họp theo loài, người chia theo nhóm", có lẽ anh cũng là người trọng tình cảm.
Tiểu Hà lại gần vỗ vai cô: "Nghĩ gì thế?"
Nhan Tư Nhiêu giật mình, nhanh chóng tắt giao diện trò chuyện, giả vờ bình tĩnh ngẩng lên đầu: "Sao vậy?"
Tiểu Hà nói: "Vừa kết hôn đã mất hồn mất vía rồi, đi thôi, đến giờ ăn cơm!"
Nhan Tư Nhiêu nhìn đồng hồ một chút, lề mà lề mề đứng lên.
——
Buổi tối Thân Tử Du đón Nhan Tư Nhiêu về Thân gia.
Hai nhà Nhan Thân tuy có tiếp xúc nhưng chỉ tồn tại ở bậc cha chú, đây là lần đầu tiên Nhan Tư Nhiêu tới Thân gia.
Lúc trước, khi hai bên gia đình gặp mặt ăn cơm với nhau, Nhan Tư Nhiêu đã gặp mẹ Thân, vị trưởng bối này rất dịu dàng, dễ mến.
Khi hai người đến, cơm tối vẫn chưa xong, mẹ Thân sợ cô bị đói nên đã chuẩn bị các loại đồ ăn nhẹ cho cô lót bụng rồi kéo tay cô hỏi han ân cần.
Thân Tử Du vắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.
Mẹ Thân đẩy anh: "Con ngồi đây làm gì? Ba con đang ở thư phòng, đi lên lầu xem ông ấy đi."
Thân Tử Du ngồi bất động: "Có gì mà xem."
Mẹ Thân trừng anh một chút: "Nói gì thế, cũng không sợ Nhiêu Nhiêu cười cho, đi nhanh!"
Thân Tử Du cất điện thoại vào túi, nhìn Nhan Tư Nhiêu, rồi sải chân lên lầu.
Người đã đi, mẹ Thân mới thở dài nói với Nhan Tư Nhiêu: "Thằng bé ấy, đến bây giờ vẫn hơn thua với ba nó."
Nhan Tư Nhiêu ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.
Mẹ Thân nói: "Ba Thân luôn muốn nó tốt nghiệp xong sẽ đến giúp đỡ công ty nhưng hết lần này tới lần khác Tử Du vẫn không nghe, tự mình mở quán rượu, cả ngày cả đêm không ở nhà, vì chuyện này mà hai cha con cãi nhau không ít."
Nói đến đây, mẹ Thân thở dài: "Chỉ là bây giờ cơ thể của ba chồng con không còn khỏe mạnh như lúc trước nên nó mới ngoan ngoãn trở về, bắt đầu nhúng tay vào chuyện làm ăn."
Mẹ Thân nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu: "Hai người các con đã kết hôn, sau này sẽ là vợ chồng, là người gần gũi nhất, về sau có cơ hội, con khuyên nó một chút giúp mẹ, đừng vì chuyện trước kia mà giận ba mình."
Nhan Tư Nhiêu không nghĩ Thân Tử Du sẽ nghe lời cô nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau bữa cơm tối, Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du không ở lại Thân gia quá lâu.
Mùa đông, trời tối rất nhanh, sắc trời bên ngoài đã sớm ảm đạm, hai người đứng dậy, lên tiếng muốn đi.
Mẹ Thân kéo tay Nhan Tư Nhiêu, bảo cô hãy thường xuyên tới đây.
Ba Thân đứng trong sân, nhìn con trai đứng bên cạnh xe, nói: "Nhiêu Nhiêu là cô gái tốt, là tự con đồng ý mối hôn sự này, sau này phải đối xử với người ta cho tốt."
Thân Tử Du nói với ba Thân: "Từ nhỏ đến lớn, con ghét nhất việc ba lên kế hoạch cho cuộc đời của con, chỉ có điều—— "
Anh ngắm nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười đứng ở cửa, khóe môi cong lên: "Chỉ có điều chuyện kết hôn này là việc làm con hài lòng nhất."
Ba Thân hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi gì, nhìn thấy Nhan Tư Nhiêu đi tới bên này.
Thân Tử Du tự mình mở cửa xe giúp cô.
Thấy xe lái khỏi cửa chính, ba Thân nghĩ đến lời nói của anh, khó hiểu nhìn về phía mẹ Thân: "Tên nhóc này nói những chuyện mà tôi sắp xếp cho nó, chỉ có mối hôn sự này làm nó hài lòng nhất. Em nói xem nó có ý gì?"
Mẹ Thân nghe xong liền kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt bật cười, sẵng giọng: "Còn có thể là ý gì nữa? Là rất hài lòng chứ sao."
"Tôi còn tưởng thằng nhóc này mất trí rồi đấy, không ngờ hôm nay lại nói ra lời này." Bà cười kéo tay chồng: "Không chỉ nó, đứa con dâu Nhiêu Nhiêu này, tôi cũng rất hài lòng!"
——
Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du vừa rời khỏi tiểu khu, tuyết liền rơi đầy trời, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, cửa xe ngăn lại tiếng gió gào thét bên ngoài.
Cô nghĩ đến chuyện đã đồng ý với mẹ Thân, do dự, vẫn chủ động mở miệng: 'Anh và bố anh có quan hệ không tốt sao?"
Thân Tử Du nắm tay lái, trầm mặc giây lát: "Cũng bình thường."
Nhan Tư Nhiêu liếm môi một cái, luôn cảm thấy có lẽ lời mình nói không có sức thuyết phục, do dự mãi, vẫn cố gắng khuyên anh: "Giữa bố mẹ và con cái, thật sự không có hiềm khích quá lớn, việc mà bọn họ làm có thể không đúng ý của chúng ta nhưng mục đích của họ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta."
Cô đang suy nghĩ về lời tiếp theo, còn chưa nghĩa ra thì Thân Tử Du ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, bả vai cũng theo đó mà run lên.
Nhan Tư Nhiêu ngẩng đầu, có vẻ hơi bất mãn hỏi: "Anh cười cái gì?"
Thân Tử Du liếc nhìn cô một cái: "Mẹ tôi bảo em khuyên tôi? Vậy mà em lại rất nghe lời đó."
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Người này vốn là vậy, hiểu hết mọi chuyện rồi còn nói lớn ra.
Buổi tối hôm qua cũng thế, biết cô gửi tin nhắn nhầm người, còn hỏi lại cô.
Quả thực quá đáng ghét!
Có lẽ Thẩm Nghiên nói đúng, kiểu vợ chồng plastic này, chỉ thích hợp làm bạn cùng phòng.
Nhan Tư Nhiêu lười nói chuyện với anh, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Có lẽ là do ngủ không ngon, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, cô ngáp một cái, dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gật
Lúc xe dừng ở nhà để xe, tắt máy, Thân Tử Du nhìn sang cô, mới thấy cô đang nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Buổi tối cô ngủ không thành thật, lúc này ngồi trong xe, tư thế ngủ cũng khá kỳ lạ.
Nửa người trên nghiêng về phía trước, tóc dài xõa xuống, đầu nghiêng nghiêng.
Còn có tiếng ngáy rất nhỏ, giống một cô mèo nhỏ đáng yêu.
Tư thế này, nếu không phải có dây an toàn, có khi đã sớm ngã xuống ghế.
Đầu cô dần dần nghiêng về phía bên này, tựa như nếu không có điểm tựa sẽ ngã xuống.
Lúc Thân Tử Du muốn đưa tay tới đỡ đã không kịp, thân thể cô theo hướng nghiêng của đầu, cảm giác mất trọng lượng làm cô run lên một cái, mở mắt ra.
Ánh mắt mê mang vô tội nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở tầng hầm.
Sao cô lại ngủ thiếp đi?
Che miệng ngáp một cái, cô cởi dây an toàn chuẩn bị bước xuống xe, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện với Thân Tử Du.
Cô vừa định mở cửa, liền bị Thân Tử Du giữ lấy: "Chúng ta nói chuyện đi."
Đầu óc Nhan Tư Nhiêu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh, ánh mắt rơi xuống cổ tay bị anh nắm lấy.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền từ da thịt tới, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kì dị.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rụt tay lại: "Nói chuyện gì?"
Thân Tử Du trầm mặc mấy giây, chậm rãi nói: "Hôn nhân cần phải vún vén, mặc dù chúng ta không quá thân quen với nhau, nhưng bây giờ đã thành vợ chồng, sau nay cũng phải sống chung một chỗ. Tôi cảm thấy sau này chúng ta có thể thử hòa thuận, sống chung thật tốt với nhau."
Nhan Tư Nhiêu có hơi bất ngờ với lời nói của anh, không kịp nghĩ nhiều, vô thức trả lời: "Không phải chúng ta là liên hôn sao."
Thân Tử Du cười khẽ: "Cho dù là liên hôn, nếu muốn sống với nhau cả một đời, em nghĩ nên làm người xa lạ, khó xử lâu dài hay là bao dung, chung sống hòa thuận với nhau thì tốt hơn?"
Nhan Tư Nhiêu suy nghĩ về vấn đề của anh: "Tất nhiên là cái thứ hai."
"Như vậy chẳng phải đúng rồi sao." Thân Tử Du nói: "Chuyện tối qua xem như chưa xảy ra, sau này ai cũng không được đề cập tới, về sau chúng ta sẽ thử hòa thuận với nhau, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Tư Nhiêu đồng ý kết hôn với Thân Tử Du, đương nhiên điều đó có nghĩa là cô muốn đối xử tốt với cuộc hôn nhân này.
Cô cũng không ôm thái độ giống Thẩm Nghiên và chồng cô ấy để kết hôn.
Bây giờ Thân Tử Du đã chủ động nói ra, Nhan Tư Nhiêu không có lý do gì để từ chối.
Cô trầm ngâm một lát, yên lặng gật đầu.
Thỏa thuận đã thành, hai người từ trên xe bước xuống.
Nhan Tư Nhiêu đi tới ấn thang máy.
Lúc chờ thang máy, Thân Tử Du bước đến nắm lấy tay cô.
Nhan Tư Nhiêu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, anh tự nhiên nắm lấy, xoa xoa đôi bàn tay cho cô: "Sao lại lạnh như vậy?"
Nhan Tư Nhiêu ngại ngùng dời ánh mắt: "Bên ngoài có tuyết rơi nha, có chút lạnh."
Thân Tử Du nhìn áo khoác nhung trên người cô một chút: "Là em mặc quá mỏng, mùa này nên mang áo lông."
Bên tai nhanh chóng đỏ ửng, cô vội vàng xõa tóc che đi, cúi đầu xuống, cong môi cười không lý giải được.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Thân Tử Du hỏi cô: "Đi phòng khách, hay là về phòng ngủ?"
Trong phòng khách cũng không có việc gì để làm, Nhan Tư Nhiêu nghĩ rồi nói: "Tôi vêf phòng ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon."
Vốn dĩ cô trả lời theo bản năng nhưng sau khi nói xong, hai người lại im lặng.
Nhan Tư Nhiêu giải thích một cách giấu đầu lòi đuôi: "Tôi ngủ không ngon là bởi vì tôi vừa chuyển tới, có chút lạ giường, anh đừng nghĩ lung tung."
"À." Thân Tử Du từ chối cho ý kiến, đáp một tiếng, nhướng mày, bấm số 3.
Đến tầng ba, Nhan Tư Nhiêu đi thẳng về phía phòng ngủ, vừa bước ra hai bước lại nghĩ tới gì đó, quay đầu: "Hai chúng ta đã thử ở chung, vậy đêm nay anh muốn ngủ chung với nhau sao?"
Thân Tử Du vẫn đang ở trong thang máy liền sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm dần dần nheo lại, lúc nhìn sang, mắt anh hiện lên chút suy tư: "Em đang mời tôi?"
Nhan Tư Nhiêu mở to hai mắt không thể tin được.
Cô có ý đó sao???
Nhan Tư Nhiêu chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy trong đời.
Ngón chân cô xấu hổ co quắp lại với nhau, hận không thể lao vào thư phòng ngay bây giờ rồi giật lấy điện thoại Thân Tử Du xóa lịch sử trò chuyện đi.
Sau đó nắm lấy tóc anh, đập đầu anh lên tường một trăm cái, tốt nhất là khiến anh mất trí nhớ luôn.
(Xu: Sao mà tàn ác với chồng của mình quá vậy =))))
Nghĩ thì rất dũng cảm nhưng khả năng thực hiện thì quá là xa vời.
Nhan Tư Nhiêu thực sự nghĩ không ra phải giải thích thế nào về chuyện này, cuối cùng lựa chọn giả chết.
Cô để điện thoại di động xuống, che kín đầu trực tiếp đi ngủ.
Buổi sáng lúc xuống lầu, Thân Tử Du đã ngồi trước bàn ăn.
Dì Trương cười chào hỏi cô: "Phu nhân dậy rồi à, nhanh ngồi xuống ăn sáng đi."
Nhan Tư Nhiêu lễ phép gật đầu.
Có câu nói rất hay, chỉ cần bạn không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Cô tùy tiện kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh Thân Tử Du, tựa như không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.
Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, đôi mắt cô lóe sáng: "Oa, Dì Trương, đây đều là dì làm sao, nhìn ngon miệng quá đi."
Dì Trương được khen đến mức ngại ngùng, cười ha hả nói: "Phu nhân nếm thử xem hương vị thế nào."
Nói xong, bà định múc cho cô một chén canh nấm tuyết hạt sen*, Thân Tử Du nhận lấy muôi múc: "Tôi làm cho."
Dì Trương đáp một tiếng, để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ, đi làm việc khác.
Nhan Tư Nhiêu nhận chén canh mà anh đưa tới, mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn."
Lông mày Thân Tử Du khẽ giương lên, thản nhiên mở miệng: "Không cần khách sáo."
Anh còn bình tĩnh hơn cô, sự lúng túng mà Nhan Tư Nhiêu nỗ lực che giấu lại xuất hiện.
Cô cúi đầu xuống, vuốt tóc ra sau tai một cách vụng về, vùi đầu yên lặng ăn sáng.
Ăn được một nửa, cô nhớ tới gì đó, mở điện thoại ra gọi điện: "Ba ơi, ba giúp con chuyện này với, trước đó lúc đi đến cục dân chính, xe con đâm vào thân cây, bây giờ con có bóng ma tâm lý không dám lái xe nữa, không có tài xê lát nữa làm sao con đi làm được?"
"Lát nữa tôi đưa em đi." Thân Tử Du đang bóc trứng luộc nước trà trên tay, ngước mắt nhìn qua.
Nhan Tư Nhiêu hơi im lặng, vừa định nói không cần, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng bố Nhan: "Nếu Tử Du đã nói đưa con đi, vậy con đi xe của thằng bé đi, bố con còn có cuộc họp, không nói với con nữa."
Điện thoại nhanh chóng bị cúp.
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Thân Tử Du cầm trứng trà đã bóc đặt vào cái dĩa trước mặt cô.
Nhan Tư Nhiêu nhìn một chút, không ăn: "Anh đưa tôi đi không tiện đường mà."
"Đi xe cũng không xa."
Được thôi, dù sao tài xế cũng không đến, có người chở đi vẫn hơn là đi xe taxi.
Nhan Tư Nhiêu cầm khăn lau lau miệng: "Tôi ăn xong rồi, bây giờ đi được chưa?"
Thân Tử Du nhìn quả trứng gà trong đĩa: "Ăn xong cái kia rồi đi."
Nhan Tư Nhiêu không còn cách nào khác, ngoan ngoãn nhét trứng gà vào bụng.
Kết quả không cẩn thận bị nghẹn, gương mặt cô kìm nén đến mức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu bưng lấy chén canh uống mấy ngụm, mới cảm thấy cả người đã sống lại.
Người này đang muốn mưu sát sao?
Thấy cô trừng mắt, Thân Tử Du im lặng cười, đứng dậy cầm áo khoác sau ghế: "Đi thôi."
Trên đường đến công ty, Nhan Tư Nhiêu ngồi bên cạnh ghế lái, hai người không nói chuyện.
Lúc gần đến công ty, mới nghe thấy Thân Tử Du nói một câu: "Thời gian làm việc của chúng ta không trùng nhau, sau này tôi sẽ bảo tài xế đưa đón em đi làm."
Nhan Tư Nhiêu gật đầu: "Được."
"Còn nữa, nếu buổi tối tan làm sớm, tôi đưa em về Thân gia một chuyến, đăng kí kết hôn xong vẫn chưa gặp bọn họ."
Nhan Tư Nhiêu suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ năm giờ tôi sẽ tan làm."
"Vậy tôi sẽ tới đón em."
Rất nhanh, xe đã dừng lại ở cửa công ty, Thân Tử Du nhìn qua, Nhan Tư Nhiêu đã tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Anh im lặng giây lát rồi mở miệng: "Chuyện tối hôm qua..."
Trong lòng Nhan Tư Nhiêu hơi hồi hộp một chút, sợ lúc này nói chuyện đó sẽ làm người ta hít thở không thông, nhanh chóng nói: "Tôi còn có rất nhiều công việc phải xử lý, đi trước đã."
Thân Tử Du bất đắc dĩ cười, không nói nữa.
Trước khi xuống xe, anh đưa một hộp quà tới: "Mang cái này lên đi."
Nhan Tư Nhiêu tò mò nhìn thử, không nhận: "Cái gì vậy?"
"Kẹo cưới." Thân Tử Du nhét vào lòng cô: "Em xin nghỉ để đi đăng kí kết hôn, bây giờ đi làm không cần tặng gì cho các đồng nghiệp sao?"
Nói xong Nhan Tư Nhiêu mới chợt nhớ tới.
Vốn dĩ cô cũng có kế hoạch này, nhưng tối hôm qua vì chuyện đó nên cô quên bén đi luôn.
Đến công ty, Nhan Tư Nhiêu phát kẹo mừng mà Thân Tử Du đã chuẩn bị cho mọi người, thu được rất nhiều lời chúc phúc.
Có người có quan hệ tốt còn lại gần hỏi đêm tân hôn của cô thế nào.
Quả thực hết chuyện để nói.
Nhan Tư Nhiêu chỉ có thể lễ phép cười, thận trọng trả lời một câu: "Tạm được."
Thấy vị trí của Khương Ngâm và tiểu Hạ trống không, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cô khó hiểu hỏi tiểu Hà bên cạnh: "Chị Khương và tiểu Hạ đâu?"
Trong miệng Tiểu Hà đang ngậm kẹo, nói không rõ: "Có quảng cáo phải quay chụp, đi thành phố H công tác rồi."
Nhan Tư Nhiêu bật máy tính lên, trau chuốt lại ảnh chụp tối qua một chút sau đó gửi Wechat cho Khương Ngâm.
Hôm nay trạng thái làm việc cô không tốt, đầu óc không hoạt động.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cũng không biết phải hỏi ai mới tốt, cô do dự rồi gửi tin nhắn Wechat cho người chị em Thẩm Nghiên: 【 Sau khi liên hôn cậu và chồng cậu sống chung thế nào? 】
Sau khi liên tục xác nhận không có tìm nhầm người, cô mới bấm gửi đi.
Bây giờ chắc phu nhân Thẩm Nghiên xài tiền như nước đang say giấc nồng.
Đến trưa, Thẩm Nghiên mới trả lời:
【 Còn có thể làm sao, tự sống cuộc sống của mình thôi. 】
【 Tân hôn thế nào rồi? 】
Nhan Tư Nhiêu thở dài, kể lại chuyện tối qua.
Cô liền nhận được câu "Ha ha ha ha ha" của Thẩm Nghiên mà không chút ngạc nhiên.
Thẩm Nghiên: 【 Cậu cũng đỉnh ghê! 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Tớ xấu hổ gần chết, lúc đầu muốn tìm cậu giúp đỡ, kết quả, dường như tình huống càng trở nên phức tạp hơn. 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Sáng nay tớ vốn không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào, thật sự là hít thở không thông! 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì đây (nước mắt) 】
Thẩm Nghiên: 【 Phần lớn các cuộc liên hôn đều là vợ chồng plastic, cậu không cần quá để ý, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, coi như có thêm một người bạn cùng phòng thôi 】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Cậu và chồng cậu cũng như vậy sao? 】
Thẩm Nghiên: 【 Nếu không thì? 】
Nhan Tư Nhiêu mấp máy môi, gõ chữ: 【 Kết hôn là phải ở bên nhau cả đời, tớ cảm thấy đối với hôn nhân, có phải nên vun vén giữ gìn một chút không? 】
Thẩm Nghiên: 【 Vậy phải xem vị kia nhà cậu có muốn vún vén hay không. 】
Thẩm Nghiên: 【 Tuy nhiên nếu giống chúng tớ, không có cảm tình mà kết hôn, có lẽ sẽ khổ. 】
Thẩm Nghiên: 【 Huống gì phần lớn mấy người xuất thân giàu có đều rất ăn chơi, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện thường, không đáng tin cậy 】
Nhan Tư Nhiêu nhìn tin nhắn Thẩm Nghiên gửi tới, vuốt cằm, chống tay lên má.
Điều Thẩm Nghiên nói cũng có lý nhưng cũng không thể vơ đũa cả nắm được đúng không?
Chẳng phải anh trai cô đã giữ mình rất trong sạch sao?
Thân Tử Du và Doãn Toại là anh em tốt, người ta thường nói "vật họp theo loài, người chia theo nhóm", có lẽ anh cũng là người trọng tình cảm.
Tiểu Hà lại gần vỗ vai cô: "Nghĩ gì thế?"
Nhan Tư Nhiêu giật mình, nhanh chóng tắt giao diện trò chuyện, giả vờ bình tĩnh ngẩng lên đầu: "Sao vậy?"
Tiểu Hà nói: "Vừa kết hôn đã mất hồn mất vía rồi, đi thôi, đến giờ ăn cơm!"
Nhan Tư Nhiêu nhìn đồng hồ một chút, lề mà lề mề đứng lên.
——
Buổi tối Thân Tử Du đón Nhan Tư Nhiêu về Thân gia.
Hai nhà Nhan Thân tuy có tiếp xúc nhưng chỉ tồn tại ở bậc cha chú, đây là lần đầu tiên Nhan Tư Nhiêu tới Thân gia.
Lúc trước, khi hai bên gia đình gặp mặt ăn cơm với nhau, Nhan Tư Nhiêu đã gặp mẹ Thân, vị trưởng bối này rất dịu dàng, dễ mến.
Khi hai người đến, cơm tối vẫn chưa xong, mẹ Thân sợ cô bị đói nên đã chuẩn bị các loại đồ ăn nhẹ cho cô lót bụng rồi kéo tay cô hỏi han ân cần.
Thân Tử Du vắt chéo hai chân ngồi ở bên cạnh, cúi đầu chơi điện thoại.
Mẹ Thân đẩy anh: "Con ngồi đây làm gì? Ba con đang ở thư phòng, đi lên lầu xem ông ấy đi."
Thân Tử Du ngồi bất động: "Có gì mà xem."
Mẹ Thân trừng anh một chút: "Nói gì thế, cũng không sợ Nhiêu Nhiêu cười cho, đi nhanh!"
Thân Tử Du cất điện thoại vào túi, nhìn Nhan Tư Nhiêu, rồi sải chân lên lầu.
Người đã đi, mẹ Thân mới thở dài nói với Nhan Tư Nhiêu: "Thằng bé ấy, đến bây giờ vẫn hơn thua với ba nó."
Nhan Tư Nhiêu ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.
Mẹ Thân nói: "Ba Thân luôn muốn nó tốt nghiệp xong sẽ đến giúp đỡ công ty nhưng hết lần này tới lần khác Tử Du vẫn không nghe, tự mình mở quán rượu, cả ngày cả đêm không ở nhà, vì chuyện này mà hai cha con cãi nhau không ít."
Nói đến đây, mẹ Thân thở dài: "Chỉ là bây giờ cơ thể của ba chồng con không còn khỏe mạnh như lúc trước nên nó mới ngoan ngoãn trở về, bắt đầu nhúng tay vào chuyện làm ăn."
Mẹ Thân nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu: "Hai người các con đã kết hôn, sau này sẽ là vợ chồng, là người gần gũi nhất, về sau có cơ hội, con khuyên nó một chút giúp mẹ, đừng vì chuyện trước kia mà giận ba mình."
Nhan Tư Nhiêu không nghĩ Thân Tử Du sẽ nghe lời cô nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau bữa cơm tối, Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du không ở lại Thân gia quá lâu.
Mùa đông, trời tối rất nhanh, sắc trời bên ngoài đã sớm ảm đạm, hai người đứng dậy, lên tiếng muốn đi.
Mẹ Thân kéo tay Nhan Tư Nhiêu, bảo cô hãy thường xuyên tới đây.
Ba Thân đứng trong sân, nhìn con trai đứng bên cạnh xe, nói: "Nhiêu Nhiêu là cô gái tốt, là tự con đồng ý mối hôn sự này, sau này phải đối xử với người ta cho tốt."
Thân Tử Du nói với ba Thân: "Từ nhỏ đến lớn, con ghét nhất việc ba lên kế hoạch cho cuộc đời của con, chỉ có điều—— "
Anh ngắm nhìn cô gái nhỏ đang mỉm cười đứng ở cửa, khóe môi cong lên: "Chỉ có điều chuyện kết hôn này là việc làm con hài lòng nhất."
Ba Thân hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi gì, nhìn thấy Nhan Tư Nhiêu đi tới bên này.
Thân Tử Du tự mình mở cửa xe giúp cô.
Thấy xe lái khỏi cửa chính, ba Thân nghĩ đến lời nói của anh, khó hiểu nhìn về phía mẹ Thân: "Tên nhóc này nói những chuyện mà tôi sắp xếp cho nó, chỉ có mối hôn sự này làm nó hài lòng nhất. Em nói xem nó có ý gì?"
Mẹ Thân nghe xong liền kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt bật cười, sẵng giọng: "Còn có thể là ý gì nữa? Là rất hài lòng chứ sao."
"Tôi còn tưởng thằng nhóc này mất trí rồi đấy, không ngờ hôm nay lại nói ra lời này." Bà cười kéo tay chồng: "Không chỉ nó, đứa con dâu Nhiêu Nhiêu này, tôi cũng rất hài lòng!"
——
Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du vừa rời khỏi tiểu khu, tuyết liền rơi đầy trời, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, cửa xe ngăn lại tiếng gió gào thét bên ngoài.
Cô nghĩ đến chuyện đã đồng ý với mẹ Thân, do dự, vẫn chủ động mở miệng: 'Anh và bố anh có quan hệ không tốt sao?"
Thân Tử Du nắm tay lái, trầm mặc giây lát: "Cũng bình thường."
Nhan Tư Nhiêu liếm môi một cái, luôn cảm thấy có lẽ lời mình nói không có sức thuyết phục, do dự mãi, vẫn cố gắng khuyên anh: "Giữa bố mẹ và con cái, thật sự không có hiềm khích quá lớn, việc mà bọn họ làm có thể không đúng ý của chúng ta nhưng mục đích của họ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta."
Cô đang suy nghĩ về lời tiếp theo, còn chưa nghĩa ra thì Thân Tử Du ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, bả vai cũng theo đó mà run lên.
Nhan Tư Nhiêu ngẩng đầu, có vẻ hơi bất mãn hỏi: "Anh cười cái gì?"
Thân Tử Du liếc nhìn cô một cái: "Mẹ tôi bảo em khuyên tôi? Vậy mà em lại rất nghe lời đó."
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Người này vốn là vậy, hiểu hết mọi chuyện rồi còn nói lớn ra.
Buổi tối hôm qua cũng thế, biết cô gửi tin nhắn nhầm người, còn hỏi lại cô.
Quả thực quá đáng ghét!
Có lẽ Thẩm Nghiên nói đúng, kiểu vợ chồng plastic này, chỉ thích hợp làm bạn cùng phòng.
Nhan Tư Nhiêu lười nói chuyện với anh, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Có lẽ là do ngủ không ngon, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, cô ngáp một cái, dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gật
Lúc xe dừng ở nhà để xe, tắt máy, Thân Tử Du nhìn sang cô, mới thấy cô đang nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Buổi tối cô ngủ không thành thật, lúc này ngồi trong xe, tư thế ngủ cũng khá kỳ lạ.
Nửa người trên nghiêng về phía trước, tóc dài xõa xuống, đầu nghiêng nghiêng.
Còn có tiếng ngáy rất nhỏ, giống một cô mèo nhỏ đáng yêu.
Tư thế này, nếu không phải có dây an toàn, có khi đã sớm ngã xuống ghế.
Đầu cô dần dần nghiêng về phía bên này, tựa như nếu không có điểm tựa sẽ ngã xuống.
Lúc Thân Tử Du muốn đưa tay tới đỡ đã không kịp, thân thể cô theo hướng nghiêng của đầu, cảm giác mất trọng lượng làm cô run lên một cái, mở mắt ra.
Ánh mắt mê mang vô tội nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở tầng hầm.
Sao cô lại ngủ thiếp đi?
Che miệng ngáp một cái, cô cởi dây an toàn chuẩn bị bước xuống xe, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện với Thân Tử Du.
Cô vừa định mở cửa, liền bị Thân Tử Du giữ lấy: "Chúng ta nói chuyện đi."
Đầu óc Nhan Tư Nhiêu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh, ánh mắt rơi xuống cổ tay bị anh nắm lấy.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh truyền từ da thịt tới, trong lòng cô dâng lên một cảm giác kì dị.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi rụt tay lại: "Nói chuyện gì?"
Thân Tử Du trầm mặc mấy giây, chậm rãi nói: "Hôn nhân cần phải vún vén, mặc dù chúng ta không quá thân quen với nhau, nhưng bây giờ đã thành vợ chồng, sau nay cũng phải sống chung một chỗ. Tôi cảm thấy sau này chúng ta có thể thử hòa thuận, sống chung thật tốt với nhau."
Nhan Tư Nhiêu có hơi bất ngờ với lời nói của anh, không kịp nghĩ nhiều, vô thức trả lời: "Không phải chúng ta là liên hôn sao."
Thân Tử Du cười khẽ: "Cho dù là liên hôn, nếu muốn sống với nhau cả một đời, em nghĩ nên làm người xa lạ, khó xử lâu dài hay là bao dung, chung sống hòa thuận với nhau thì tốt hơn?"
Nhan Tư Nhiêu suy nghĩ về vấn đề của anh: "Tất nhiên là cái thứ hai."
"Như vậy chẳng phải đúng rồi sao." Thân Tử Du nói: "Chuyện tối qua xem như chưa xảy ra, sau này ai cũng không được đề cập tới, về sau chúng ta sẽ thử hòa thuận với nhau, em cảm thấy thế nào?"
Nhan Tư Nhiêu đồng ý kết hôn với Thân Tử Du, đương nhiên điều đó có nghĩa là cô muốn đối xử tốt với cuộc hôn nhân này.
Cô cũng không ôm thái độ giống Thẩm Nghiên và chồng cô ấy để kết hôn.
Bây giờ Thân Tử Du đã chủ động nói ra, Nhan Tư Nhiêu không có lý do gì để từ chối.
Cô trầm ngâm một lát, yên lặng gật đầu.
Thỏa thuận đã thành, hai người từ trên xe bước xuống.
Nhan Tư Nhiêu đi tới ấn thang máy.
Lúc chờ thang máy, Thân Tử Du bước đến nắm lấy tay cô.
Nhan Tư Nhiêu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, anh tự nhiên nắm lấy, xoa xoa đôi bàn tay cho cô: "Sao lại lạnh như vậy?"
Nhan Tư Nhiêu ngại ngùng dời ánh mắt: "Bên ngoài có tuyết rơi nha, có chút lạnh."
Thân Tử Du nhìn áo khoác nhung trên người cô một chút: "Là em mặc quá mỏng, mùa này nên mang áo lông."
Bên tai nhanh chóng đỏ ửng, cô vội vàng xõa tóc che đi, cúi đầu xuống, cong môi cười không lý giải được.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Thân Tử Du hỏi cô: "Đi phòng khách, hay là về phòng ngủ?"
Trong phòng khách cũng không có việc gì để làm, Nhan Tư Nhiêu nghĩ rồi nói: "Tôi vêf phòng ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon."
Vốn dĩ cô trả lời theo bản năng nhưng sau khi nói xong, hai người lại im lặng.
Nhan Tư Nhiêu giải thích một cách giấu đầu lòi đuôi: "Tôi ngủ không ngon là bởi vì tôi vừa chuyển tới, có chút lạ giường, anh đừng nghĩ lung tung."
"À." Thân Tử Du từ chối cho ý kiến, đáp một tiếng, nhướng mày, bấm số 3.
Đến tầng ba, Nhan Tư Nhiêu đi thẳng về phía phòng ngủ, vừa bước ra hai bước lại nghĩ tới gì đó, quay đầu: "Hai chúng ta đã thử ở chung, vậy đêm nay anh muốn ngủ chung với nhau sao?"
Thân Tử Du vẫn đang ở trong thang máy liền sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm dần dần nheo lại, lúc nhìn sang, mắt anh hiện lên chút suy tư: "Em đang mời tôi?"
Nhan Tư Nhiêu mở to hai mắt không thể tin được.
Cô có ý đó sao???
/101
|