Mưu Đồ

Chương 15 - Chương 15

/28


Khi Lâm Cảnh Tinh đi vào thì thấy được bộ dạng của Giang Nhị, trái tim bé nhỏ không chịu đựng được nổi liền thắt lại. Lúc Giang Nhị bị bắt gặp làm nhục vợ mình trên giường, anh chỉ vội vàng mặc một chiếc quần ngủ, còn nửa người trên để trần. Bây giờ trên lưng anh đều chằng chịt những vết thương, nhìn thấy mà đau lòng.

Giống như lúc nhỏ, mỗi lần Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt thê thảm, cô chỉ mong ông cụ Giang nghiêm khắc dạy dỗ Giang Nhị một chút. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy Giang Nhị quỳ trên mặt đất với vẻ mặt ngang bướng, không nói chữ nào, cô lại luôn mềm lòng đầu tiên.

Giống như lúc này, cô không nên nhúng tay vào chuyện này. Lẽ ra cô phải quyết tâm, quyết tâm để Giang Nhị chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng mà sau đó, cô phát hiện mình đã quỳ gối xuống trước mặt ông cụ Giang.

“Ông nội… Đừng mà… Đừng đánh anh ấy nữa…”

Lâm Cảnh Tinh liên tục khóc lóc làm ông cụ Giang nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Cứ mỗi lần tên tiểu tử thối này gây họa, Tinh Tinh đều quỳ trước mặt ông xin ông tha thứ.

Lúc đó tên tiểu tử thối không cảm kích mà còn hung dữ mắng Tinh Tinh một trận.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai đứa đều đã trưởng thành trong chớp mắt, thế nhưng cảnh tượng tương tự lại xảy ra.

Ông cụ Giang thở dài một tiếng, tay vẫn cầm roi không buông.

Ông nhìn Lâm Cảnh Tinh rồi bỗng mở miệng: “Tinh Tinh, con có nghĩ tới chuyện nếu hôm nay ông bỏ qua cho nó, sau này nó sẽ tiếp tục ức hiếp con hay không?…”

Lâm Cảnh Tinh sửng sốt, sau một hồi cũng không nói ra được chữ nào.

Tiếng thở dài trong lòng ông cụ Giang càng lớn: “Được rồi, nền nhà rất lạnh. Tinh Tinh, con đứng lên đi… Đi ra ngoài nghỉ ngơi chút đi…”

Lâm Cảnh Tinh nên ngoan ngoãn đi ra, nhưng mà đôi chân của cô đã mềm nhũn. Cô không thể nào đứng dậy được.

Mà Giang Nhị ở phía sau cũng không nói gì, chỉ ôm ngang lưng cô rồi đỡ ra cửa. Anh còn nói: “Đi ra đi, chuyện của tôi không cần em lo!”

Trên người Giang Nhị có nhiều vết thương còn chảy máu, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy đau đớn trong lòng. Cô cầm lấy tay của Giang Nhị, nhìn anh với hy vọng: “Anh nói với ông nội rằng sau này anh sẽ không như vậy nữa… có được không? Anh nói như thế với ông thì anh sẽ không bị đánh nữa…”

Đối với ý tốt của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Tinh rồi hôn mạnh bạo: “Em nói không được chạm vào em sao? Đừng có mơ… Tôi thà bị đánh chết còn hơn không chạm vào em…”

Giang Nhị nhỏ giọng nói, sau đó đẩy người cô ra.

Lâm Cảnh Tinh che miệng lại, trên môi hơi tê tê và hơi đau một chút, dần dần lại thấy hơi nóng rát.

Lâm Cảnh Tinh nhìn Giang Nhị. Không biết lý do gì cô lại phản ứng kịp thời, kéo tay của anh lại.

“Tinh Tinh, con buông tay ra! Cái đồ cầm thú không biết xấu hổ!”

Giang Nhị khiêu khích bằng việc hôn Lâm Cảnh Tinh ngay trước mặt ông cụ Giang. Hành động lẳng lơ, phóng đãng khiến ông cụ Giang giận tái mặt, đuôi mắt co giật, lại vung roi lên.

Mà ngay lúc này Lâm Cảnh Tinh chợt kéo Giang Nhị lại, không để ý dây roi đang hướng về phía cô.

Chỉ nghe thấy mẹ Giang đang đứng ở trước cửa hét lên một tiếng: “Tinh Tinh, mau tránh ra!”

Tuy nhiên đã quá muộn, ông cụ Giang đã kìm lại một phần sức lực, nhưng mà dây roi vẫn sắp chạm vào người Lâm Cảnh Tinh.

Ngay lúc này, Giang Nhị vẫn đang đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay người lại, ôm chặt Lâm Cảnh Tinh vào lòng để thoát khỏi đòn roi.

Lâm Cảnh Tinh nằm trong vòng tay của Giang Nhị. Trong nháy mắt, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực Giang Nhị có một mùi hương quen thuộc, còn có mùi máu tanh gây rát mũi nữa. Khi anh run lên một cái do bị dây roi quất vào lưng, cô mới chợt bừng tỉnh.

“Giang Nhị!”

Giang Nhị đang ôm cô, rõ ràng rất đau nhưng vẫn còn cười được nữa.

“Ngốc ngốc, cũng tại em không tránh ra!”

“Xin lỗi… Tôi…” Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào nói. Cô không cố ý làm Giang Nhị bị thương, cũng không cố ý né tránh Giang Nhị…

Chẳng qua cô không chịu nổi… dáng vẻ kinh khủng của Giang Nhị khi ở trên giường. Còn nữa, rõ ràng bọn họ đã thỏa thuận với nhau rồi, vậy mà Giang Nhị lại luôn nuốt lời…

Lâm Cảnh Tinh khóc thảm thiết, mà mẹ Giang đứng ở một bên đã lấy lại dây roi trên tay ông cụ.

“Đi thôi ba!”

Ông cụ Giang nhìn thấy mà buồn bực. Rõ ràng ông chỉ muốn dạy bảo đứa cháu không biết cách tôn trọng phụ nữ, nhưng mà lại thành ra như vậy. Hình như ông đã chia rẽ cặp đôi đang yêu nhau thì phải.

Ông cụ Giang thở dài, trái tim bỗng tan vỡ thành từng mảnh.

“Ba đã nhìn lầm rồi sao? Hình như Tiểu Nhị đối xử với Tinh Tinh cũng không tệ…”

Mẹ Giang đỡ ông cụ Giang đi từ từ ra khỏi cửa, mặt khác lại nhìn hai vợ chồng bị thương còn đang ở trong phòng, không biết hai đứa đang tâm sự với nhau chuyện gì nữa. Bà khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ không tệ… Có điều…”

Vẻ mặt phấn khởi của Mẹ Giang biến mất, thay vào đó là nỗi lòng thầm kín của bà.

“Tiểu Nhị và Tinh Tinh khác nhau một trời một vực, nhưng mà tính cách của hai đứa rất giống nhau. Bọn nó đều coi trọng một người, trong lòng đều có một người… Chẳng qua tính tình của Tiểu Nhị lúc nào cũng vội vàng hấp tấp, lại không biết cách biểu đạt tình cảm chân thành của mình, mà Tinh Tinh lại… quá chậm tiêu, sợ rằng…”

Mẹ Giang lắc đầu: “Bỏ đi! Dù sao trong nhà luôn yên tĩnh lại có chút ồn ào cũng tốt.”

Ông cụ Giang còn đang buồn rầu, cảm thấy trái tim mong manh của mình nhiều lần bị tan vỡ. Một lúc sau, ông mới ngẩng đầu lên: “Con dâu, con vừa nói gì vậy?”

“Không có gì! Ba, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn sáng đi.”

Nước mắt của Lâm Cảnh Tinh đã khô. Khi cô bình tĩnh lại thì phát hiện trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mà sắc mặt của Giang Nhị tái đi, nhưng vẫn ôm eo cô.

Mới sáng sớm mà những ký ức tồi tệ đã quay về rồi. Lâm Cảnh Tinh giãy giụa một chút, mà lần này Giang Nhị nhanh chóng thả cô ra: “Em đi ra ngoài trước đi…”

“Vết thương của anh…”

“Tôi đã nói không cần em lo!”

Giang Nhị đứng lên, đi thẳng ra cửa.

Lâm Cảnh Tinh là một đứa trẻ biết nghe lời, nếu Giang Nhị đã nói vậy thì cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa. Tuy nhiên, Giang Nhị đi thẳng về phía trước, bây giờ nhìn lại ở đằng sau thì thấy khắp nơi đều là vết thương. Đặc biệt là sau khi bị đánh, những vết thương đều đã ứa máu.

Giang Nhị không thấy đau, nhưng Lâm Cảnh Tinh nghĩ mà thấy đau lòng.

Lâm Cảnh Tinh vừa đi vừa do dự. Sau khi cô hoàn hồn lại lần thứ hai thì cô đã đi theo Giang Nhị vào trong phòng.

Giang Nhị đi vào phòng nhưng không để ý tới Lâm Cảnh Tinh. Anh tự lấy hộp thuốc ra từ trong ngăn kéo, nhưng mà vẫn không thể tự xử lý vết thương ở sau lưng.

Lâm Cảnh Tinh ngẩn người, cẩn thận đi lại gần.

“Để tôi làm…”

“Không cần lòng tốt của em! Em là người đã tố cáo mà!”

Giang Nhị lại nói lẫy giống như lúc nhỏ, nhưng mà cũng buông tay ra. Không biết vì sao mà dáng vẻ lúc này của Giang Nhị khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi nhớ, cũng thấy hơi buồn cười.

Cô vỗ nhẹ vào vết thương, cố ý nói với giọng lạnh lùng: “Đáng đời anh! Ai bảo lần nào anh cũng bắt nạt tôi! Ông nội chưa đánh chết anh là may rồi!”

Giang Nhị hét to một tiếng, quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt ai oán: “Tôi không có bắt nạt em! Có người nào bắt nạt em đến nỗi em liên tục đạt tới cao trào không?”

“…” Đồ khốn! Nói tới nói lui cũng nói về chuyện đó. Lâm Cảnh Tinh đỏ mặt, cố ý dùng bông gạc lau chùi vết thương mạnh tay. Cho đến khi Giang Nhị gào khóc om sòm trước mặt cô, cô mới hả giận giảm nhẹ động tác.

Sau đó, Lâm Cảnh Tinh nghiêm túc bôi thuốc cho Giang Nhị. Da thịt Giang Nhị thô và dày, thế nhưng bị đánh thành bộ dạng này, Lâm Cảnh Tinh vẫn không dám nhìn thẳng vào người anh.

Cô không hiểu tại sao người này luôn như vậy. Rõ ràng mình đã làm sai nhưng lại sống chết không chịu nhận lỗi.

Lâm Cảnh Tinh có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ.

Mà ngay lúc này, Giang Nhị ở phía trước chợt lên tiếng: “Tại sao?”

“Tại sao cái gì?” Lâm Cảnh Tinh đã lau sạch vết máu rồi cẩn thận khử trùng những vết thương của anh. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Giang Nhị, cô không hiểu gì cả, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói cái gì?”

Giang Nhị đưa lưng về phía Lâm Cảnh Tinh, tay sờ mũi: “Tôi… Thôi được rồi, tạm thời cứ coi như tôi bắt nạt em… Tại sao em còn giúp tôi?…”

Tại sao phải giúp anh cầu xin tha thứ? Từ nhỏ vẫn luôn như vậy…

Có lẽ là bởi vì Giang Đại.

Lúc nhỏ Giang Nhị luôn nghịch ngợm, lần nào cũng bị ông cụ Giang đánh đòn. Mà lần nào Giang Nhị cũng bị đánh đến nỗi da thịt bong tróc khiến người anh cả Giang Đại cảm thấy đau lòng.

Rất nhiều lần Lâm Cảnh Tinh thấy dáng vẻ đau lòng của Giang Đại khi nhìn vào vết thương của Giang Nhị.

Lúc đó Lâm Cảnh Tinh không thích Giang Nhị, nhưng mà cô nhận ra cô lại không thể chịu đựng được dáng vẻ nhíu mày không vui của Giang Đại.

“Có thể là do thói quen…”

Không biết vì sao mà Lâm Cảnh Tinh không nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô vừa thổi nhẹ vào những vết thương, vừa cẩn thận hỏi: “Còn đau không?”

Giang Nhị hừ một tiếng, trong giọng nói hơi mang tiếng cười, nhưng vẫn bị Lâm Cảnh Tinh nghe thấy.

“Không đau.”

“Không đau là tốt rồi! Anh cũng thật là, từ nhỏ đã ngang bướng như vậy rồi. Biết rõ mình làm sai thì lần sau không tái phạm là được. Làm gì mà cứ liều chết không nhận lỗi, nhất quyết phải ăn đòn mới vừa lòng?”

Cô nói không ngừng nghỉ, giọng nói dịu dàng như nước. Giang Nhị nheo mắt lại, dáng vẻ nằm dài trên giường thật giống như một con mèo lớn được ăn uống no đủ đang chờ được vuốt ve lông.

“Nếu anh không bắt nạt tôi nữa thì anh sẽ bớt bị ăn đòn…”

Thấy Giang Nhị không nói chữ nào, Lâm Cảnh Tinh liền ân cần khuyên bảo bên tai. Nếu lần này thành công, hai người có thể trở về giai đoạn thỏa thuận hôn nhân hòa bình như trước kia. Thật là tốt biết bao!

Thế nhưng sau đó Giang Nhị đã phá vỡ mong ước của cô.

“Có thể cũng là do thói quen.”

“Hả…?”

Giang Nhị quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Cảnh Tinh đang ngẩn người. Anh chớp mắt rồi nói một cách nghiêm túc: “Lâm Cảnh Tinh, bắt nạt em đã thành thói quen của tôi. Tôi thà bị ăn đòn chứ không muốn vứt bỏ cái phúc lợi này, làm sao bây giờ? Lâm Cảnh Tinh, em nói tôi phải làm sao bây giờ?”

/28

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status