My Boss Is A Beautiful Girl

Chương 19

/61


Ngồi trong quán ăn, tôi cảm nhận rõ sự lúng túng của Dương Hiểu Lan. Khi xem thực đơn, biểu tình của Dương Hiểu Lan trông càng mất tự nhiên hơn, ngồi nửa ngày trời mới chọn được món khoai tây xào ớt xanh, sau đó đưa menu cho tôi: “Anh gọi đi nhé. ”

Tôi tùy tiện gọi vài món, sau khi phục vụ đi khỏi, Dương Hiểu Lan thỏ thẻ nói với tôi: “Cám ơn anh, khiến anh phải tốn kém rồi. ”

“Bạn cũ mà còn khách sáo thế này. ” Tôi rót đầy trà cho Dương Hiểu Lan, hỏi cô: “Chú và dì giờ thế nào rồi? ”

Tối đó tôi mới biết, bố Dương Hiểu Lan về hưu vào khoảng thời gian như bố tôi, mẹ cô ấy sức khỏe không tốt, tốn nhiều tiền để chữa bệnh, trong nhà đã thiếu nợ nhiều vì chuyện đó.

Thành tích của Dương Hiểu Lan vốn rất khá, thi tốt nghiệp được đến 630 điểm, đậu trường đại học trọng điểm có tiếng trong nước, nhưng vì không đủ tiền học phí, bà con cũng đều rất nghèo, thêm đó đã mượn không ít tiền chữa bệnh cho mẹ cô, nên chẳng ai muốn cho vay nữa.

Nghĩ tới khoản tiền vay của nhà nước, Dương Hiểu Lan mua vé xe, một mình tới trường, sau khi tới trường mới biết tiền học phí có thể trả sau nhưng tiền ký túc xá 1300 đồng/ năm thì phải đóng ngay, và tiền học phí có được vay hay không vẫn còn chưa biết.

Dương Hiểu lan đi lòng vòng trong trường nửa ngày, vào từng dãy lầu xem rồi sau đó quay ra cổng trường, xe bỏ tờ thông báo nhập học vào thùng rác, ra ngoài tìm công việc phục vụ, không còn nghĩ tới chuyện học đại học nữa.

Khi nói đến chuyện này, giọng điệu Dương Hiểu Lan rất điềm đạm, khóe mắt tôi thì hơi đỏ lên. Có lúc quả thật tôi cảm thấy bọn người hoạch định chính sách đầu óc như bị kẹt dính trong cánh cửa, vài ngày trước tôi còn nghe thấy buổi nói chuyện của môt chuyên gia nào đó trong chương trình tivi bảo gì mà tiền học phí chẳng hề cao, người tốt nghiệp rồi thì mỗi tháng chỉ tiêu thêm 128 đồng so với người không học đại học là đủ; và còn có tên bộ trưởng ngốc nghếch của bộ giáo dục trước kia nói gì rằng giáo dục xưa giờ chưa hề sản nghiệp hóa, mẹ kiếp (xin lỗi, thực sự không nhịn nổi, xin mọi người tha lỗi), tôi cảm thấy nói chuyện với những người này thật là hoài công vô ích, lần sau nếu ai còn gặp loại rác rưởi chuyên phóng những khí ô uế làm ô nhiễm môi trường này thì hãy lấy cà chua, trứng thối chọi vào họ là tốt nhất, người dân sẽ cảm kích các bạn.

Dương Hiểu Lan nhìn thấy tôi có vẻ buồn rầu, bèn cười nói: “Tình hình hiện nay của em khá hơn rồi, nướng thịt dê còn có thể kiếm tiền được, nhất là hiện tại, bán được thì một buổi tối kiếm hơn 100 đồng đấy. Tiền nợ của nhà em vài năm nay đã trả gần hết rồi, em còn đăng ký thi tại chức, đã lấy được bằng rồi. ”

Tôi bỗng thấy kính nể Dương Hiểu lan, cái này gọi là hạt đậu hà lan chưng không nát, nấu không chín, đấm không bẹp, xào không nở, kêu lốp bốp.

“Đúng rồi, em đã có bằng cấp, sao không tìm công việc có chuyên môn nhỉ? ”

“Em cũng muốn đấy, đang tìm, nhưng trên đất Thượng Hải người tài nhiều quá, rất nhiều đơn vị xem văn bằng của em xong, không chịu nhận hồ sơ của em, và còn chê em không có kinh nghiệm làm việc, thực ra em nói mỗi ngày bán thịt dê xiên chẳng phải cũng là thu ngân tính tiến sao? Sao lại bảo là không có kinh nghiệm làm việc. ” Dương Hiểu Lan cười rất thoải mái, người kiên cường lúc nào cũng lạc quan, tôi biết điểm khó khăn này sẽ không là gì đối với cô, nhưng tôi vẫn hy vọng giúp được cô ấy.

“Hay em đưa sơ yếu lí lịch cho anh, anh để ý giúp em nhé.”

“Ừ, cám ơn anh. ”

Ăn cơm xong, tôi để lại địa chỉ mail cho Dương Hiểu Lan. Vốn còn định sẽ đưa cô về, nhưng Dương Hiểu Lan bảo rằng giờ đang bán đắt, cô thong thường phải bán đến hơn 2h mới dọn hàng, tôi đành về trước.

Về được chẳng lâu thì mẹ điện thoại đến. Dì Út truyền lời rất nhanh, mẹ đã biết chuyện của Hà Nhã.

“Dì Út cứ nói cô ấy xinh đẹp, con mau gửi hình qua đây xem. ” Mẹ ở bên kia nóng vội như bị lửa đốt.

Trong lòng tôi khó chịu lắm, Hà Nhã lúc này chắc đang rong chơi thư thả với Từ Hoàn Ân rồi, tôi mắc gì phải giả vờ cô ta là bạn gái tôi nữa?

“Con đâu có hình, mới bắt đầu thôi à, cũng không thân lắm, dì Út toàn đoán mò. ”

“Thế à. ” Mẹ hơi thất vọng, nhưng mau chóng kích lệ tôi: “Vậy thì con cố lên, cố nhanh lên. ”

Bên kia điện thoại giọng mẹ đang phấn khởi chỉ cho tôi các phương pháp lấy lòng con gái mà bà cảm thấy rất đắc chí, kể tới kể lui mất cả hơn 1 tiếng rưỡi, tôi âm ừ qua chuyện, trong lòng đầy hối hận, biết trước nên nói rõ với dì Út, coi mắt thôi mà, có gì to tát đâu. Giờ vui rồi, khiến mẹ mừng hụt , con dâu xinh đẹp trong mắt bà đang tình tứ với thằng khác trong quán bar, sống cuộc sống xa hoa mê ly. Tôi cảm thấy mình là thằng con bất hiếu nhất trên đời, cứ tiếp tục thế này chắc sẽ bị sét đánh mất.

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status